Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên
-
Chương 28: Người lạ mặt!!!
Độc Cốc, phía sau dãy núi Đoạn Vô Nhai.
- Môn chủ, theo như người của chúng ta hồi báo, chủ thượng và phu nhân của Hiên Phong Các đang ở Liễu Y môn ạ! Theo tin tức thì biết được phu nhân của Lý Triển Phong bị bệnh rất nặng, Lý Triển Phong vì đi hái hoa Tuyết Liên đã thất truyền trên giang hồ lâu nay cũng vì vậy mà bị thương nặng, nay sống chết chưa rõ. 1 tên hắc y nhân cúi đầu cung kính báo tin với 1 người ngồi trên ghế thượng kia.
- Ha, nghiệt duyên. Lại là hoa Tuyết Liên sao? Năm xưa mẫu thân của hắn cũng vì muốn cứu phụ thân hắn mà đi hái hoa Tuyết Liên để rồi bị trúng độc của con mãng xà đó mà chết. Nay hắn lại vì người yêu mà lại vào Độc Xà Cốc. Haha. Giọng nói chua chát vang lên còn cười ha hả nữa chứ, thật nhức tai quá mà.
Tên hắc y nhân này có phần kinh ngạc khi môn chủ của mình lại biết những chuyện này. Tiểu Tình đi ra từ sau lên tiếng nói: - Nghe nói Vũ và những người được cử đi để bắt ả ta đã bị giết chết hết?
- Phải, là Lý Triển Phong sau khi giết họ thì đưa nàng ta đến Liễu Y môn trị thương. Giọng nói chua chát này có phần nghiêm túc hơn.
- Hay là chúng ta đi đến đó để chứng thực xem sao? Thuộc hạ không nghĩ ả ta không có võ công. Bởi vì người mà chủ thượng chọn phải là người có cái gì đó đặc biệt, với lại người nên ra oai với Liễu Y môn chút chứ nhỉ? Người im lặng cũng lâu rồi mà, để bọn người Liễu Y môn cướp tiếng thật không hay, có phải hay không? Tiểu Tình cười mỉa nói, chính xác là khích tướng thì hơn.
- Haha. . Được.
- - - - - - -
Đêm khuya, trời trăng thanh gió mát. 1 đoàn người phi thân từ bụi cây này tới bụi cây kia. Đáp lên bức tường của Liễu Y môn. Đột nhiên, tiếng nói của 1 người từ trong Liễu Y môn truyền ra: - Hoan nghênh môn chủ Độc Cốc giá lâm, tiếp đón chậm trễ, thật ngại quá! . Sau đó, cánh cửa đi vào đại sảnh của Liễu Y môn đột nhiên mở ra, như muốn chào đón những vị khách đường đột này.
Đoàn người của Độc Cốc tỉnh như không, ngang nhiên đi vào bằng cổng chính luôn. Tuy là đi như vậy, nhưng trong thâm tâm thì lại đang e sợ rất nhiều.
Đi vào tới sảnh chính thì thấy 1 người con gái mặc y phục màu hồng mang mặt nạ bạc ngồi ở trên cao kia, bên cạnh có nhiều thuộc hạ khác đang đứng thành 2 hàng dài.
- Hừ! Thì ra đây chính là hình dáng của môn chủ Liễu Y môn sao? Cũng không tệ, nếu không có cái mặt nạ đó thì sẽ là 1 mỹ nhân trong thiên hạ ấy chứ. Giọng nói chua chát vang lên, có phần mỉa mai.
- Haha. . cảm ơn môn chủ Độc Cốc quá khen, ta còn thua ngươi cơ mà, nếu bỏ ra cái miếng da giả đó thì chắc ngươi. . . uhm ta không nói được rồi. Người ngồi trên cao đốp lại, giọng nói còn mỉa mai hơn.
Môn chủ Độc Cốc đó thoáng kinh ngạc vì ẩn ý trong câu nói đó nhưng cũng nhanh chóng bày ra bộ dáng khác, đó là bộ dáng nhàn nhã, nghiêm túc. Ngắm nhìn xung quanh sảnh của Liễu Y môn.
- Haha. . . lâu rồi không tới đây, ngươi thấy nó có gì thay đổi không? Cũng đã 28 năm rồi mà. Giọng nói của người này lại tăng thêm phần mỉa mai.
- Ngươi. . . môn chủ Độc Cốc cứng họng luôn nhìn người đó.
- Đùa đủ rồi nhỉ, vào chuyện chính đi.
- Haha. . ta tới đây để xem thử phu nhân và chủ thượng của Hiên PHong Các bị gì, nghe đồn là họ bị thương nên đến đây cho môn chủ Liễu Y môn là ngươi đây chữa trị. Giọng nói chua chát này có vẻ nghiêm chỉnh hơn.
- Yên tâm, họ rất khỏe. Đã biết rồi thì cút đi, cho vào lần này là để ra mắt, nhưng lần gặp lại ở đại hội võ lâm 2 tháng nữa là kẻ địch. Ngọc Đàm, tiễn khách!
- Môn chủ Độc Cốc, mời! Ngọc Đàm đi lên 1 bước, làm động tác tiễn khách.
Cái giọng nói chua chát đó không nói gì nữa, quay mình bước đi. Trong lòng rất là tức giận, vì nghĩ là đến ra oai, nhưng ai ngờ bị quê mặt thế này thôi đi cho nhanh thấy. Chứng thực gì đó để đại hội võ lâm chứng thực luôn đi.
Chờ cho bọn họ đã đi xa, Lý Triển Phong và thuộc hạ của mình đi ra từ phía sau. Người mang mặt nạ đó đi xuống tháo mặt ra, là 1 gương mặt lạ hoắc. Cô gái đó cười nói:
- Việc của ta đã xong, bà ta sẽ không quay lại gây khó dễ nữa đâu. Việc chính là vào 2 tháng sau.
- Ngươi là ai? Trước giờ xung quanh Sảnh Nhi ta không nhìn thấy ngươi. Lý Triển Phong nghi hoặc hỏi lại.
- Tỷ ấy là Uyển Chi, là phó môn chủ ở đây, tỷ ấy vì phải giả danh tỷ tỷ đi khắp giang hồ làm mưa làm gió cho người ta biết về môn chủ của Liễu Y môn như thế nào nên tỷ phu mới không gặp được tỷ tỷ. Ngọc Đàm lên tiếng, cười nói vui vẻ, nếu không phải nhờ nàng báo tin cho Uyển Chi tỷ thì giờ không biết phải đối phó với con rắn đó đây.
Lý Triển Phong không nói gì nữa, xoay người bước đến phòng của cô.
Vào phòng, ngồi đến bên mép giường nhìn cô thật lâu. Hôn nhẹ lên trán cô rồi nói:
- Ngày mai là nàng sẽ tỉnh dậy rồi, ta sẽ chờ, lúc đó chúng ta cùng đi chơi, đến nơi mà nàng thích. Còn nữa, ta sẽ dẫn nàng đến 1 nơi mà ta chuẩn bị riêng cho nàng.
- Môn chủ, theo như người của chúng ta hồi báo, chủ thượng và phu nhân của Hiên Phong Các đang ở Liễu Y môn ạ! Theo tin tức thì biết được phu nhân của Lý Triển Phong bị bệnh rất nặng, Lý Triển Phong vì đi hái hoa Tuyết Liên đã thất truyền trên giang hồ lâu nay cũng vì vậy mà bị thương nặng, nay sống chết chưa rõ. 1 tên hắc y nhân cúi đầu cung kính báo tin với 1 người ngồi trên ghế thượng kia.
- Ha, nghiệt duyên. Lại là hoa Tuyết Liên sao? Năm xưa mẫu thân của hắn cũng vì muốn cứu phụ thân hắn mà đi hái hoa Tuyết Liên để rồi bị trúng độc của con mãng xà đó mà chết. Nay hắn lại vì người yêu mà lại vào Độc Xà Cốc. Haha. Giọng nói chua chát vang lên còn cười ha hả nữa chứ, thật nhức tai quá mà.
Tên hắc y nhân này có phần kinh ngạc khi môn chủ của mình lại biết những chuyện này. Tiểu Tình đi ra từ sau lên tiếng nói: - Nghe nói Vũ và những người được cử đi để bắt ả ta đã bị giết chết hết?
- Phải, là Lý Triển Phong sau khi giết họ thì đưa nàng ta đến Liễu Y môn trị thương. Giọng nói chua chát này có phần nghiêm túc hơn.
- Hay là chúng ta đi đến đó để chứng thực xem sao? Thuộc hạ không nghĩ ả ta không có võ công. Bởi vì người mà chủ thượng chọn phải là người có cái gì đó đặc biệt, với lại người nên ra oai với Liễu Y môn chút chứ nhỉ? Người im lặng cũng lâu rồi mà, để bọn người Liễu Y môn cướp tiếng thật không hay, có phải hay không? Tiểu Tình cười mỉa nói, chính xác là khích tướng thì hơn.
- Haha. . Được.
- - - - - - -
Đêm khuya, trời trăng thanh gió mát. 1 đoàn người phi thân từ bụi cây này tới bụi cây kia. Đáp lên bức tường của Liễu Y môn. Đột nhiên, tiếng nói của 1 người từ trong Liễu Y môn truyền ra: - Hoan nghênh môn chủ Độc Cốc giá lâm, tiếp đón chậm trễ, thật ngại quá! . Sau đó, cánh cửa đi vào đại sảnh của Liễu Y môn đột nhiên mở ra, như muốn chào đón những vị khách đường đột này.
Đoàn người của Độc Cốc tỉnh như không, ngang nhiên đi vào bằng cổng chính luôn. Tuy là đi như vậy, nhưng trong thâm tâm thì lại đang e sợ rất nhiều.
Đi vào tới sảnh chính thì thấy 1 người con gái mặc y phục màu hồng mang mặt nạ bạc ngồi ở trên cao kia, bên cạnh có nhiều thuộc hạ khác đang đứng thành 2 hàng dài.
- Hừ! Thì ra đây chính là hình dáng của môn chủ Liễu Y môn sao? Cũng không tệ, nếu không có cái mặt nạ đó thì sẽ là 1 mỹ nhân trong thiên hạ ấy chứ. Giọng nói chua chát vang lên, có phần mỉa mai.
- Haha. . cảm ơn môn chủ Độc Cốc quá khen, ta còn thua ngươi cơ mà, nếu bỏ ra cái miếng da giả đó thì chắc ngươi. . . uhm ta không nói được rồi. Người ngồi trên cao đốp lại, giọng nói còn mỉa mai hơn.
Môn chủ Độc Cốc đó thoáng kinh ngạc vì ẩn ý trong câu nói đó nhưng cũng nhanh chóng bày ra bộ dáng khác, đó là bộ dáng nhàn nhã, nghiêm túc. Ngắm nhìn xung quanh sảnh của Liễu Y môn.
- Haha. . . lâu rồi không tới đây, ngươi thấy nó có gì thay đổi không? Cũng đã 28 năm rồi mà. Giọng nói của người này lại tăng thêm phần mỉa mai.
- Ngươi. . . môn chủ Độc Cốc cứng họng luôn nhìn người đó.
- Đùa đủ rồi nhỉ, vào chuyện chính đi.
- Haha. . ta tới đây để xem thử phu nhân và chủ thượng của Hiên PHong Các bị gì, nghe đồn là họ bị thương nên đến đây cho môn chủ Liễu Y môn là ngươi đây chữa trị. Giọng nói chua chát này có vẻ nghiêm chỉnh hơn.
- Yên tâm, họ rất khỏe. Đã biết rồi thì cút đi, cho vào lần này là để ra mắt, nhưng lần gặp lại ở đại hội võ lâm 2 tháng nữa là kẻ địch. Ngọc Đàm, tiễn khách!
- Môn chủ Độc Cốc, mời! Ngọc Đàm đi lên 1 bước, làm động tác tiễn khách.
Cái giọng nói chua chát đó không nói gì nữa, quay mình bước đi. Trong lòng rất là tức giận, vì nghĩ là đến ra oai, nhưng ai ngờ bị quê mặt thế này thôi đi cho nhanh thấy. Chứng thực gì đó để đại hội võ lâm chứng thực luôn đi.
Chờ cho bọn họ đã đi xa, Lý Triển Phong và thuộc hạ của mình đi ra từ phía sau. Người mang mặt nạ đó đi xuống tháo mặt ra, là 1 gương mặt lạ hoắc. Cô gái đó cười nói:
- Việc của ta đã xong, bà ta sẽ không quay lại gây khó dễ nữa đâu. Việc chính là vào 2 tháng sau.
- Ngươi là ai? Trước giờ xung quanh Sảnh Nhi ta không nhìn thấy ngươi. Lý Triển Phong nghi hoặc hỏi lại.
- Tỷ ấy là Uyển Chi, là phó môn chủ ở đây, tỷ ấy vì phải giả danh tỷ tỷ đi khắp giang hồ làm mưa làm gió cho người ta biết về môn chủ của Liễu Y môn như thế nào nên tỷ phu mới không gặp được tỷ tỷ. Ngọc Đàm lên tiếng, cười nói vui vẻ, nếu không phải nhờ nàng báo tin cho Uyển Chi tỷ thì giờ không biết phải đối phó với con rắn đó đây.
Lý Triển Phong không nói gì nữa, xoay người bước đến phòng của cô.
Vào phòng, ngồi đến bên mép giường nhìn cô thật lâu. Hôn nhẹ lên trán cô rồi nói:
- Ngày mai là nàng sẽ tỉnh dậy rồi, ta sẽ chờ, lúc đó chúng ta cùng đi chơi, đến nơi mà nàng thích. Còn nữa, ta sẽ dẫn nàng đến 1 nơi mà ta chuẩn bị riêng cho nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook