Xuyên Không Qua Gặp Chân Tình
-
Chương 10-6
_Tước Thiên khẻ gật đầu với biểu đệ, Kỳ Lôi nhẹ nhàng quay lưng hướng ra cửa phòng mà đi.
_Mắt nhìn biểu đệ đã đi,Tước Thiên quay lưng đi đến bên giường lớn, tay nhẹ nhàng nâng đầu và vai của nương tử lên cao chút, tay cầm chén thuốc hắn đưa lên miệng mình uống một ngụm, rồi chuyển thuốc đó sang miệng nương tử,hắn dùng lưỡi cại miệng nàng hé mở thuốc chảy vào miệng rồi xuống cuốn họng,từng ngụm thuốc, từng ngụm, không bao lâu Tước Thiên cũng đã cho Dạ Yến uống xong thuốc.
Thật ôn nhu Tước Thiên dùng khăn lau sạch những vết thuốc còn dính trên miệng nàng, lau xong Tước Thiên lại uống một ngụm nước ấm từ bình trà đặt trên bàn gần đó, lại đưa vào miệng cho nương tử uống cho đỡ đắng,việc uống thuốc cũng đã xong,đặt nương tử nằm ngây ngắn, tay nhẹ nhàng kéo chăn đắp cẩn thận cho nương tử,bản thân cũng nằm xuống kế bên nàng, đôi mày kiếm chợt châu lại, khi nhìn gương mặt tiều tụy của nương tử, lòng hắn đau xót khôn nguôi,cảm thấy mình thật giống như một tên bại tướng, cả nương tử mà cũng không bảo vệ tốt được, thì nói gì đến việc bảo vệ đất nước, cảm thấy đôi mắt hơi mệt mỏi Tước Thiên cũng nhẹ nhàng nhắm mắt nghỉ ngơi trống ngoài thành cũng vừa điểm canh hai.
_Trương Dạ Yến trong giấc mơ nàng vẫn đang chạy khắp nơi trên cánh đồng vàng thơm mùi lúa chín,đôi mắt phượng nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng hài nhi đáng yêu của mình, miệng vẫn gọi lớn... hài nhi... hài nhi... con trở về với mẩu thân đi con...hài nhi ơi, miệng luôn gọi lớn, đôi mắt hai hàng lệ lăng dài trên má nàng.
_Tước Thiên đang chìm vào giấc ngủ ngon, chợt giật mình vì nghe được tiếng nương tử gọi lớn... hài nhi... hài nhi... hài nhi, giật mình tỉnh dậy nhìn sang nương tử mình đang ôm trong lòng, vội ngồi dậy kiểm tra thương tích của nương tử, không thấy gì bất thường, mắt nhìn vào gương mặt nương tử, Tước Thiên giật mình vì thấy hai hàng nước ấm đang chảy từ khóe mắt của nương tử ra,lòng hắn giờ đây thấy đau đớn, như ai cầm dao đâm vào tim chính mình, bất chợt miệng Dạ Yến lầm bầm gọi...hài nhi... hài nhi... con đừng đi...chờ mẩu thân theo với... hài nhi... hả...nương tử vừa... nói gì vậy?... nàng muốn theo hài nhi sao?...mà, mà hài nhi đã mất rồi mà...theo là nghĩa làm sao? Lẽ nào nàng muốn chết theo hài nhi, trong đầu Tước Thiên giờ suy nghĩ hoãng loạn, và tự hỏi chính mình... không... không... nương tử nàng không được phép theo hài nhi... còn ta...nàng định bỏ lại phu quân này sao nương tử, hai tay hắn ôm Dạ Yến vào lòng, miệng gọi lớn nương tử nàng tỉnh lại cho ta...hãy mở mắt nhìn ta đi nương tử... nương tử, tiếng gọi não lòng của Tước Thiên, lúc này trong mơ Trương Dạ Yến đang chạy đi tìm con,chợt nghe tiếng gọi mình, tiếng gọi quen thuộc làm Dạ Yến dừng chân không tìm con nữa, mà đi theo hướng phát ra tiếng gọi tìm mình.
_Tước Thiên vẫn ôn nhu ôm chặt thân nương tử, mặt đỏ lên vì khóc, miệng vẫn gọi mãi nương tử... nương tử... nàng đừng rời bỏ ta,nàng tỉnh lại đi có được không? giọt nước mắt của Tước Thiên rớt xuống mặt Dạ Yến mà chính hắn cũng không biết, tiếng nói khẻ vang lên, phu quân! chàng làm gì mà ồn ào quá vậy,định không cho thiếp ngủ hay sao?Đâu có nàng cứ ngủ đi,Tước Thiên trả lời theo bản năng, chợt... hả... nương tử... nàng tỉnh lại rồi sao? Bản thân hắn vui không thể tả,khi mắt nhìn thấy nương tử đã tỉnh lại, nàng con đang tròn xoe mắt nhìn hắn cười nữa chứ, vì vui hắn vội cuối xuống hôn lên môi nàng, liếm láp cánh môi mềm mại mút lấy vị ngọt ngào chỉ của riêng nàng, hắn muốn chắc chắn nương tử thật sự đã trở lại với hắn, hôn đã thỏa mãn Tước Thiên mới chịu dừng lại để cho Dạ Yến thở,nương tử nàng làm ta sợ lắm, nàng có biết hay không? Ta sợ mất nàng, tay Dạ Yến đưa lên nhẹ nhàng sờ lên đôi má của phu quân, cũng vì lo lắng cho nàng mà phu quân gầy đi không ít, phu quân chàng đừng lo lắng nữa, thiếp đã về với chàng rồi, không đi đâu nữa, sẽ mãi mãi bên cạnh chàng, người hãy an tâm nha, giờ chàng hãy nằm xuống, chúng ta cùng ngủ, mai dậy nói tiếp nha phu quân, Tước Thiên cười tươi, gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng nằm xuống bên nương tử, vòng tay ôm nhẹ nàng vào lòng, kéo chăn đắp lên cho cả hai,khẻ nói bên tai Dạ Yến, nương tử ta yêu nàng rất nhiều, Dạ Yến cũng khẻ nói Thiên ta yêu chàng nhiều lắm phu quân của ta,nói xong cả hai cùng nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
_Mắt nhìn biểu đệ đã đi,Tước Thiên quay lưng đi đến bên giường lớn, tay nhẹ nhàng nâng đầu và vai của nương tử lên cao chút, tay cầm chén thuốc hắn đưa lên miệng mình uống một ngụm, rồi chuyển thuốc đó sang miệng nương tử,hắn dùng lưỡi cại miệng nàng hé mở thuốc chảy vào miệng rồi xuống cuốn họng,từng ngụm thuốc, từng ngụm, không bao lâu Tước Thiên cũng đã cho Dạ Yến uống xong thuốc.
Thật ôn nhu Tước Thiên dùng khăn lau sạch những vết thuốc còn dính trên miệng nàng, lau xong Tước Thiên lại uống một ngụm nước ấm từ bình trà đặt trên bàn gần đó, lại đưa vào miệng cho nương tử uống cho đỡ đắng,việc uống thuốc cũng đã xong,đặt nương tử nằm ngây ngắn, tay nhẹ nhàng kéo chăn đắp cẩn thận cho nương tử,bản thân cũng nằm xuống kế bên nàng, đôi mày kiếm chợt châu lại, khi nhìn gương mặt tiều tụy của nương tử, lòng hắn đau xót khôn nguôi,cảm thấy mình thật giống như một tên bại tướng, cả nương tử mà cũng không bảo vệ tốt được, thì nói gì đến việc bảo vệ đất nước, cảm thấy đôi mắt hơi mệt mỏi Tước Thiên cũng nhẹ nhàng nhắm mắt nghỉ ngơi trống ngoài thành cũng vừa điểm canh hai.
_Trương Dạ Yến trong giấc mơ nàng vẫn đang chạy khắp nơi trên cánh đồng vàng thơm mùi lúa chín,đôi mắt phượng nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng hài nhi đáng yêu của mình, miệng vẫn gọi lớn... hài nhi... hài nhi... con trở về với mẩu thân đi con...hài nhi ơi, miệng luôn gọi lớn, đôi mắt hai hàng lệ lăng dài trên má nàng.
_Tước Thiên đang chìm vào giấc ngủ ngon, chợt giật mình vì nghe được tiếng nương tử gọi lớn... hài nhi... hài nhi... hài nhi, giật mình tỉnh dậy nhìn sang nương tử mình đang ôm trong lòng, vội ngồi dậy kiểm tra thương tích của nương tử, không thấy gì bất thường, mắt nhìn vào gương mặt nương tử, Tước Thiên giật mình vì thấy hai hàng nước ấm đang chảy từ khóe mắt của nương tử ra,lòng hắn giờ đây thấy đau đớn, như ai cầm dao đâm vào tim chính mình, bất chợt miệng Dạ Yến lầm bầm gọi...hài nhi... hài nhi... con đừng đi...chờ mẩu thân theo với... hài nhi... hả...nương tử vừa... nói gì vậy?... nàng muốn theo hài nhi sao?...mà, mà hài nhi đã mất rồi mà...theo là nghĩa làm sao? Lẽ nào nàng muốn chết theo hài nhi, trong đầu Tước Thiên giờ suy nghĩ hoãng loạn, và tự hỏi chính mình... không... không... nương tử nàng không được phép theo hài nhi... còn ta...nàng định bỏ lại phu quân này sao nương tử, hai tay hắn ôm Dạ Yến vào lòng, miệng gọi lớn nương tử nàng tỉnh lại cho ta...hãy mở mắt nhìn ta đi nương tử... nương tử, tiếng gọi não lòng của Tước Thiên, lúc này trong mơ Trương Dạ Yến đang chạy đi tìm con,chợt nghe tiếng gọi mình, tiếng gọi quen thuộc làm Dạ Yến dừng chân không tìm con nữa, mà đi theo hướng phát ra tiếng gọi tìm mình.
_Tước Thiên vẫn ôn nhu ôm chặt thân nương tử, mặt đỏ lên vì khóc, miệng vẫn gọi mãi nương tử... nương tử... nàng đừng rời bỏ ta,nàng tỉnh lại đi có được không? giọt nước mắt của Tước Thiên rớt xuống mặt Dạ Yến mà chính hắn cũng không biết, tiếng nói khẻ vang lên, phu quân! chàng làm gì mà ồn ào quá vậy,định không cho thiếp ngủ hay sao?Đâu có nàng cứ ngủ đi,Tước Thiên trả lời theo bản năng, chợt... hả... nương tử... nàng tỉnh lại rồi sao? Bản thân hắn vui không thể tả,khi mắt nhìn thấy nương tử đã tỉnh lại, nàng con đang tròn xoe mắt nhìn hắn cười nữa chứ, vì vui hắn vội cuối xuống hôn lên môi nàng, liếm láp cánh môi mềm mại mút lấy vị ngọt ngào chỉ của riêng nàng, hắn muốn chắc chắn nương tử thật sự đã trở lại với hắn, hôn đã thỏa mãn Tước Thiên mới chịu dừng lại để cho Dạ Yến thở,nương tử nàng làm ta sợ lắm, nàng có biết hay không? Ta sợ mất nàng, tay Dạ Yến đưa lên nhẹ nhàng sờ lên đôi má của phu quân, cũng vì lo lắng cho nàng mà phu quân gầy đi không ít, phu quân chàng đừng lo lắng nữa, thiếp đã về với chàng rồi, không đi đâu nữa, sẽ mãi mãi bên cạnh chàng, người hãy an tâm nha, giờ chàng hãy nằm xuống, chúng ta cùng ngủ, mai dậy nói tiếp nha phu quân, Tước Thiên cười tươi, gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng nằm xuống bên nương tử, vòng tay ôm nhẹ nàng vào lòng, kéo chăn đắp lên cho cả hai,khẻ nói bên tai Dạ Yến, nương tử ta yêu nàng rất nhiều, Dạ Yến cũng khẻ nói Thiên ta yêu chàng nhiều lắm phu quân của ta,nói xong cả hai cùng nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook