Xuyên Không Làm Phế Nhân Tiểu Quận Chúa
-
25: Động Lòng Sao!
Nhạn U xà “ực” lấy một tiếng, nuốt toàn bộ Nguyệt Hà vào bao tử của nó.
Rồi bỗng địa chấn rung lên trước sự hung bạo của chủ nhân đất chết, cả bầu không khí thêm nặng nề, nó đã gia tăng yêu lực bằng Nguyệt Hà của ta.
Ta nhổm dẩy đau đớn, mắt nhòe đi vì máu đau tí tách chảy xuống từ trên trán ta...!Nhưng ta vẫn nhìn rõ.
Con ngươi hóa đỏ của nó đầy giận giữ, miệng há ra, nước dãi nhỏ xuống nhìn ta như một miếng thịt béo bở.
Tầng áp lực như đè nặng vai ta, ghìm lại mọi cử chỉ nhất động.
Tay ta không kìm được run lên từng đợt.
Nó đã ăn cả Nguyệt Hà rồi.
Nhưng ta không thể chạy, ta không dám chạy, càng không cho phép bản thân chạy, nhưng cũng không nhấc chân đứng lên nổi...!Ta lại một lần nữa bất lực nhìn nó đến gần.
Nước mắt ta chảy xuống vì sợ hãi.
Ta biết, thuốc hết tác dụng rồi, ta đã dùng cạn thần lực mà mình vừa có.
-Khốn kiếp mà!- Đó là tiếng chửi đổng của ta trong thế vô vọng.
Ta đã nghĩ mình sẽ bỏ mạng ở đây khi nó giơ chiếc đuôi lên định quất xuống người ta, ta đã nhắm mắt, và chấp nhận cái chết cần kề.
Nhưng một lần nữa, hương trầm từ đâu lại tỏa ra bao bọc lấy ta, một tấm thân lớn, một nam tử mặc áo bào tím với mái tóc trắng buông xõa ngang hông đã đứng chắn gió bảo vệ cho ta.
Nguyệt Thương, lại là hắn, ta lại dựa dẫm vào hắn nữa rồi, hắn bao giờ cũng đến nhìn ta lúc thảm bại nhất như vậy.
Nhưng sao hắn lại đến đây, Nguyệt Nhan không gàn hắn lại sao!? Nguyệt Thương có biết hiện đến chính hắn cũng chưa chắc đánh bại nó không.
Có lẽ trời chuyển tối rồi, nên nó mới hung dữ như thế, lại còn vừa ăn Nguyệt Hà của ta gia tăng yêu khí.
Nguyệt Thương không quay lại nhìn ta, hắn chỉ vung tay đã có thể cản lại đòn tấn công trực diện từ mãng xà.
Đuôi mãng xà đập vào lớp bảo vệ của hắn liền bị tia rỉ sét hất văng ra giống như bị phản phệ.
Hắn nói vọng lại, hơi châm biếm:
-Nha đầu ngốc, sợ phát khóc rồi sao?
Trước mặt hắn, sao bỗng bao can đảm của ta đều bay đi tan thành mây khói, nước mắt rơi lã chã sau lưng hắn.
“Ngươi đến rồi”-đó là những gì ta có thể nghĩ.
Nguyệt Thương tiện đà xông lên tấn công Nhạn U Xà.
Hắn hét lên:
-Nha đầu ngốc, trong lúc ta còn cầm chân được nó thì mau chạy đi!
Ta có thể nghe được sự khó nhọc trong lời nói của hắn, hắn nói là cầm chân...!Chính Nguyệt Thương hiện tại cũng không phải đối thủ của nó.
Nhạn U xà sau khi ăn Nguyệt Hà thì mạnh lên thấy rõ, nó dễ dàng chặn lại những mũi tên yêu khí bọc lửa của Nguyệt Thương.
Ta nhớ tới lời Nguyệt Nhan, biết rằng Nguyệt Thương đang cố cự nên không hề muốn mặc hắn bỏ chạy.
Ta còn có thể chiến đấu, thuật chú Nguyệt Nhan trao ta chưa hề dùng.
Ta chạy đi lấy lại bao kiếm Nguyệt Hà, vốn định ném cho Nguyệt Thương để hắn tự vệ nhưng khi vừa quay lưng lại, đập vào mắt ta là hình ảnh Nhạn U Xà nhảy bồ lên cắn vào vai Nguyệt Thương, tiêm nọc độc vào người hắn, khiến hắn khuỵu người xuống, ôm chặt vai mình.
Vẻ mặt hắn nhăn nhó trắng bệch trông vô cùng đau đớn, máu ứa ra không ngừng.
Hắn lại vì cứu ta mà...
Nhạn U Xà nhả ra, nó ngửa cổ lại định dùng bom yêu khí lần nữa.
Lần này, ta biết cả hai không phải đối thủ của nó, nhìn Nguyệt Thương cúi gục đầu, chuẩn bị lĩnh trọn đòn yêu khí, quẫn bách quá, ta bèn vội vã chạy tới đẩy Nguyệt Thương xuống vực, ôm chặt hắn vào lòng mình.
Ta dồn thần lực vào bao kiếm đề giăng kết giới bảo vệ cả hai.
Kết giới đã giúp ta và hắn thoát chết, cả hai rơi xuống vực nhưng lại không nhận thêm thương tích nào, nhưng Nguyệt Thương lại ngất lịm đi trong vòng tay ta.
Hắn thở yếu dần.
-Ngươi...!Rốt cuộc đã đánh đổi những gì để cứu ta vậy? Sao lại đột ngột yếu ớt thế này? Vậy mà còn chê ta khóc nhè ư!?
Dưới vách Nhạn U, tử khí tụ lại thành sương, trông Nguyệt Thương rên lên đau đớn, ta liền hiểu tử khí còn ảnh hưởng đến cả yêu quái.
Thảo nào hắn lại suy giảm thể lực như vậy khi đến gần vách Nhạn U.
Ta nhìn thấy một chiếc hang, bèn cõng hắn trốn vào vì sợ đại mãng xà sẽ xuống truy lùng.
Ta thậm chí còn chạy vào rất sâu mới yên tâm đặt hắn xuống.
Dùng thần lực soi sáng khung cảnh, ta nhìn áo hắn chuyển qua màu tím đen và máu đang chảy tí tách không ngừng, thấm cả vào vai ta, ta không nghĩ nhiều bèn cởi áo hắn ra:
-Thất lễ rồi!
Bờ vai rộng lớn với cơ bắp khỏe khoắn săn chắc giờ đây đã bị ăn mòn bởi độc tố.
Ta lo cho hắn như phát điên, dùng miệng mình hút máu độc trên vai hắn, thao tác hút độc rồi lại nhổ ra lặp đi lặp lại liên tục đến khi máu ta hút ra chuyển màu đỏ tươi chứ không tím đen như trước nữa.
Nhìn vai hắn máu chảy như suối, ta chỉ sợ hắn mất máu mà chết.
Ta không muốn có thêm người bỏ mạng vì ta.
Đặc biệt là hắn.
Ta cởi đai lưng băng bó cho hắn, chỉ có đai lưng mới đủ dày và cứng để cầm máu cho hắn.
Ta xé tay áo mình để thay thế cho đai lưng vừa mất, thắt tạm ngang eo.
Bấy giờ cánh tay trắng nõn lộ ra, ta mới thấy những vết thương bị nhiễm độc trên tay ta đang bốc khói.
“Máu của cô có thể thanh lọc yêu khí”- Bỗng câu nói của Nguyệt Nhan vang lên trên đầu ta.
Nhìn Nguyệt Thương đang thở khó khăn, lồng ngực phập phồng, ta không tìm được vật sắc nhọn nào, đành nhịn đau cắn lên mu bàn tay mình.
Mùi máu sộc lên với cơn đau đến tê liệt khiến đầu ta choáng váng.
Máu ứa ra, ta liền nắm cằm Nguyệt Thương, để hắn từ từ uống máu mình.
Nhìn hắn khó nhọc nuốt từng ngụm, cho đến khi lông mày hắn giãn ra, ta mới chịu ngưng, ôm chặt hắn vào người mình, đặt bao kiếm Nguyệt Hà bên cạnh để bảo vệ cả hai.
Ta tì cằm lên đầu hắn, ôm lấy cơ thể rắn rỏi ấy, ta lại có cảm giác như mình đang trục lợi...
Ta bật cười trào phúng:
-Coi như thế là huề đúng không? Huynh thấy bổn cô nương thảm hại như vậy, nhưng mà mấy lần huynh bị thương, cũng đều là bổn cô nương bắt gặp trước tiên.
Sau này, chỉ được cho phép mình ta thấy huynh yếu đuối thôi đây nhé...
Ta đã chợt nhận ra câu nói ẩn ý kì quặc của mình, ta họ sặc sụa.
Ta làm sao vậy...!Hóa ra, ta đã quan tâm tới hắn nhiều hơn ta nghĩ.
Đây không phải ý muốn chiếm hữu sao, ta cười giễu cợt.
Ta làm sao có thể xứng với Nguyệt Thương.
Hắn năm lần bảy lượt cứu ta, còn ta chỉ đem lại phiền phức cho hắn.
Ta dụi mặt vào mái tóc hắn, mắt dịu hẳn đi:
-Sao lúc này ta lại sến sẩm như vậy nhỉ, có phải là một dạng hồi quang phản chiếu, suy nghĩ yêu đời trước khi chết không?
Ta cười nhẹ:
-Mà thôi, coi như ta đang trục lợi đi.
Nhưng thực sự, là thích sao? Từ khi nào ta lại động lòng với huynh nhỉ? Là vì thương huynh hay cảm động vì huynh đây? Đều có thể.
Nhưng...Ta thực sự có thể tin tưởng huynh không?
Ta đã từng đặt trái tim nhầm chỗ như vậy.
Dẫu thế, ta ở bên Nguyệt Thương cũng đủ lâu để biết chàng sẽ không làm hại ta.
Chàng đã đến lúc ta yếu đuối nhất, vậy là đủ.
Chàng sẵn sàng cứu ta dù điều đó có đe dọa đến tính mạng chàng.
Nguyệt Thương quá cao thượng, nơi chàng đứng cũng rất cao, người có vấn đề là ta.
So với chàng, ta còn chẳng đáng để nhắc đến.
-Nếu có thể sống sót trở lại, nhất định ta sẽ không còn yếu đuối như vậy nữa.
Để có thể sát cánh bên cạnh huynh...
Nhưng thật trớ trêu, khi ta còn chưa kịp thốt ra lời muốn nói, Nhạn U xà đã đến.
Nó từ trong hang động bước ra trừng mắt hung tợn nhìn cả hai.
Hóa ra là hang động hai chiều...
Nó còn không đợi ta phản ứng đã gầm rú lên đầy giận giữ rồi lao thẳng đến, quất cả hai ra khỏi hang.
Lần này, cả hai đều rơi thẳng xuống dòng sông đầy tử khí.
Tử khí dày đặc thiêu đốt da thịt.
Ta gượng đứng dậy, hoảng hốt chạy về phía Nguyệt Thương nhưng nào ngờ...!Nguyệt Thương đang hấp thụ tử khí ấy- thứ sẽ có hại với cơ thể chàng, đang ăn mòn vết thương trên bả vai chàng.
Nguyệt Thương ngửa cổ lên, đôi mắt đỏ sáng quắc, răng nanh dài ra, tai và móng tay cũng dài hơn, khóe miệng rộng dần, thần sắc dữ tợn.
Trên trời mây bắt đầu nổi sấm, không khí chung quanh đặc quánh nhưng gió bỗng nổi lên làm cát bụi bay tứ tung như đang cào cấu vào da mặt.
Luồng yêu khí hung tợn như bộc phát từ Nguyệt Thương.
Trông chàng giống với ngày đầu ta gặp chàng, hôm mà chàng bị thương nặng, hung dữ, quát “cút đi” với ta, khi nhận ra có sát khí, chàng cũng chuyển hóa thành như vậy.
Nhưng không hung hăng giống như này.
Và rồi ngọn lửa xanh tím bao bọc quanh chàng.
Nguyệt Thương hiện lên là một con cáo chín đuôi với bộ lông trắng muốt đang rỉ máu ở vai, yêu khí trùng trùng, vẻ mặt giận giữ gầm gừ nhìn về phía hang động.
-Nguyệt Thương!?
Chàng vẫn giữ cơn thịnh nộ như thế, không hề nghe thấy tiếng gọi của ta.
Vẫn đăm đăm nhìn về phía Nhạn U Xà.
Nhận thức mách bảo ta...!Chàng mất kiểm soát rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook