Xuyên Không! Cô Nàng Ma Cà Rồng Tinh Nghịch
-
Chương 5: Trận đấu bóng rổ (tt)
Cuộc thi bắt đầu. Thể lệ thi: Ai vào năm trái trước sẽ thắng.Trần Hạo Minh có vẻ chiếm ưu thế hơn Cao Phong. Và chuyện đó cũng tất nhiên vì hắn ta là đội trưởng đội bóng rổ còn gì.
Nhưng đừng đánh giá thấp Cao Phong anh ta cũng không dễ chơi.
Hai mươi phút trôi qua tỉ số bây giờ là 4:3
Trần Hạo Minh vào được 4 trái còn Cao Phong thì 3 trái.
Hàn Băng Tâm ngáp dài, chán nản nhìn cuộc thi, nhìn mấy học sinh điên cuồn reo hò cổ vũ.
- Hứ! Hay gì mà hay. So với "bóng rổ ma cà rồng" thì kém xa. Để ta cho một chút thú thú vị vào.
Miệng cô niệm gì đó quơ ngón tay trỏ một luồng sáng từ ngón tay cô như sợi dây nối thẳng vào trái bóng rổ. Ngoại trừ cô ra không ai thấy sợi dây này cả.
Trần Hạo Minh đang dẫn bóng chuẩn bị thao tác úp bóng. Hắn ta nhảy lên, tưởng chừng trận đấu sẽ kết thúc... Trái bóng bỗng nhiên rời khỏi tay hắn ta, rơi xuống đất.
Cả căn phòng như lặng đi trong vài giây...
Sau đó là một tràng tiếng bàn luận xôn xao.
- Có chuyện gì vậy? Trái bóng sao vậy?
- Trần Hạo Minh làm rơi bóng ư?
- Úp bóng đơn giản vậy cũng làm rớt được nữa hả?
- Học trưởng Cao Phong vẩn còn cơ hội a!
- Tưởng sẽ vào rồi chứ!!
...
Trần Hạo Minh đơ người nhìn trái bóng.
Cao Phong nhếch môi cười, giọng chế giễu nói:
- Xem kìa! Đội trưởng đội bóng rổ mà ngay cả thao tác úp bóng đơn giãn cũng làm không xong. Hahaha đúng là trò cười vui nhất năm mà!!!
Trần Hạo Minh cố gắng đè nén cơn giận, đáp:
- Tao úp bóng trược nhưng ít ra tao vẫn dẫn trước mày một quả. Cũng chỉ là kéo dài trận đấu một chút thôi, đến cuối cùng tao vẫn là người chiến thắng.
- Hừ! Chưa biết ai mới là người chiến thắng.– Cao Phong hừ lạnh.
Trận đấu lại tiếp tục.
Lần này Trần Hạo Minh quyết lấy lại phong độ. Hắn ta dùng hết sức để nhanh kết thúc trận đấu này hi vọng ghi bàn thật đẹp để có thể xóa đi nổi nhục khi nảy.
Nhưng Hàn Băng Tâm thì đâu để hắn ta được như mong muốn.
Cô điều khiển bóng khiến nhiều lần hắn ta sắp ghi bàn lại thất bại.
Và bây giờ tỉ số 4:4
Trần Hạo Minh tức điên. Hắn ta thật sự không hiểu đây rốt cuộc là tại sao chứ? Hắn nghe mọi người bàn tán xì xào về mình lại càng tức hơn nữa, hắn quát lớn:
- Im hết đi!!!!!!
Tất cả mọi người im lặng. Họ thật sự không dám đắt tội với đại thiếu gia này đâu.
Cao Phong vừa mới ghi bàn nên dương dương tự đắc lên mặt với hắn:
- Không ghi bàn được nên tức hả gì? Thực lực cũng chỉ có bây nhiêu thôi ư. Nếu bây giờ mày chịu thua có lẽ sẽ đỡ nhục hơn đấy.
Trần Hạo Minh bực mình tính phản bác thì nghe tiếng:
- Anh Minh!
Diệp Vân Linh chạy lại gần hắn, lo lắng hỏi:
- Anh Minh! Anh không sao chứ? Chắc do căng thẳng quá thôi, em tin chắc anh sẽ ghi bàn được mà.
Lúc này một giọng nữ khác vang lên:
- Còn cần cô phải nói sao! Anh Minh tất nhiên sẽ ghi bàn được.– vâng đây là giọng nói của chị nữ phụ. Cô ta khinh bỉ nhìn Diệp Vân Linh, sau đó quay sang nói với anh mình:
- Anh đừng nói chuyện như vậy với anh Minh, anh cũng chỉ nhờ may mắn thôi.– nói thì nói vậy chứ thật sự cô ta rất muốn anh mình thắng, bởi vì nếu anh thắng thì anh Minh sẽ không còn cơ hội với con nhỏ đáng ghét đó nữa.
-... – Cao Phong không trả lời, anh hết nói nổi người em gái này rồi. Tối hôm qua còn kêu anh phải thắng bây giờ trở mặt nhanh thật.
Diệp Vân Linh bị Cao Đình Đình nói nên ấm ức, cuối đầu đứng nép người ra phía sau lưng Trần Hạo Minh. Thấy vậy hắn ta nắm tay cô trấn an, tức giận nói với Cao Đình Đình:
- Chuyện của tôi không cần cô lo.
Cao Phong bực mình mắng:
- Mày lấy quyền gì nói em gái tao...
...
Trong lúc bốn người cải lộn xôi nổi Hàn Băng Tâm chỉ sợ thiên hạ không loạn đi tới. Cô lớn tiếng nói:
- Chỉ giỏi đấu võ mồm.
Tiếng nói của cô thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Trần Hạo Minh, Cao Phong nhìn cô đồng thanh nói:
- Là cô.
Hàn Băng Tâm nở nụ cười tự tin:
- Yes, it me.– sau đó còn giơ tay vẩy vẩy chào mọi người.
- Đồ điên! Biến trước khi tao giết mày– Trần Hạo Minh nhìn vẻ mặt tươi cười của cô thì càng tức điên hơn.
- Biến nhanh đi.– Cao Phong
- Con nhỏ này là ai?– Cao Đình Đình
- Bạn học à! Bạn nên quay lại chổ ngồi cùng mấy bạn đó đi.– so với mấy người kia thì giọng của nữ chủ Diệp Vân Linh nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng hàm ý cũng sâu xa không kém. Ý cô ta nói Hàn Băng Tâm cô không có quyền gì ở đây hết, nhanh nhanh biến lẹ về chổ ngồi cùng mấy người thấp kém kia kìa.
- Thật bất lịch sự nhe, mình thích ở đây đấy thì sao.– Hàn Băng Tâm vẫn tươi cười, cô lại nói tiếp:
- Mấy bạn chơi tệ như vậy làm mình thật chán nhe.
- Mày nói cái gì, mày nghĩ mày là ai mà dám nói vậy, đồ chó cái! Mày không biết tụi tao là ai à? Dám nói anh Minh của tao chơi tệ, tao không dạy dỗ mày không được mà.– Cao Đình Đình hùng hổ mắng đến nổi nước miếng cũng văng tùm lum. Cô ta giơ tay lên tính đánh Hàn Băng Tâm nhưng bị cô bắt được. Cô cười nói:
- Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.– nói rồi bẻ tay Cao Đình Đình.
" Răng rắc "
- Aaaaaaaaaa.– cô ta khóc thét lên, ngã xuống sàn.
Hàn Băng Tâm buôn tay sau đó lấy khăn từ trong túi ra lau lau tay.
- Cô làm vậy.– Cao Phong hét lên chạy lại chổ em gái.
- Không thấy sao! Mắt bạn có vấn đề à?– Hàn Băng Tâm mặt tươi cười bình thản như chuyện không liên quan đến mình.
-Huhu... Anh à... Em đau... Đau quá... – vừa khóc vừa nói xong Cao Đình Đình ngất đi.
Đối với cái loại tiểu thư hở chút khóc này cô thật khinh mà. Cô chỉ bẻ trật khớp chút xíu cũng ngất.
Cao Phong lo lắng bế em gái chạy xuống phòng y tế. Trước khi đi không quên để lại câu hâm dọa:
- Cô đợi đó! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là sự đau khổ.
Hàn Băng Tâm mỉm cười không đáp.
Hai người họ đã đi khuất, lúc này Trần Hạo Minh vỗ tay nhìn cô tán thưởng nói:
- Hay! Cô hay lắm.
- Quá khen.
Mọi thứ chợt im lặng trở lại. Cả mấy ngàn học sinh ngồi trên khán đài cũng im re, Diệp Vân Linh muốn nói gì đó nhưng thấy cô khi nảy bẻ tay Cao Đình Đình nên sợ không dám nói.
Hàn Băng Tâm lại lần nữa phá tan không khí mở miệng khiu khích Trần Hạo Minh:
- Bạn dám đấu với tôi không.
- Hừ! Tôi không đấu với con gái.– Hắn ta hừ lạnh.
- Hay là bạn sợ.– Cô cười châm chọc.
- Đấu thì đấu, thua thì đừng khóc đấy.– Hắn hơi bực.
- Hihi!Còn chưa biết ai thua.– cô cười.
Cả bầu không khí sôi động trở lại, những tiếng reo hò cổ vũ ầm ầm vang lên. Diệp Vân Linh cũng về lại chổ ngồi.
- Nhường cô dẫn bóng trước đấy.– Trần hạo Minh khinh thường nói. Hắn nghĩ cho dù cô biết chơi thì chỉ thuộc dạng gà mờ không thắng được hắn.
- Được thôi! Luật như cũ đi vào 5 trái trước thắng.
" Huých " (không biết con nào thổi)
Cô bắt đầu dẫn bóng. Động tác của cô cố tình chậm lại khiến hắn tưởng cô chỉ mới biết chơi. Hắn vượt lên muốn cướp bóng nhưng cướp hụt. Hắn đơ ra trong giây lát "Mình hụt ư, rõ ràng mình sắp bắt được mà! Đây là tại sao?"
Khi hắn định thần lại thì cô đã ghi bàn.
1:0
Cả khán phòng lại nhốn nháo. Hắn buồn bực.
Trận đấu tiếp tục. Lần này hắn dẫn bóng trước, nhưng giữa chừng bị cô cướp được. Hắn tức điên, liều mạng dành bóng. Hắn cảm thấy giống như bị cô chơi xỏ vậy, không thể đụng vào được trái bóng.
Cô thì thầm nói đủ để hắn nghe rõ:
- Yếu còn bày đặc ra gió.
Câu nói vừa hết cũng là lúc trái bóng vào rổ lần nửa.
2:0
Cả căn phòng như đang nổ tung bởi các tiếng bàn tán hò hét ầm ầm nhưng cảm xúc của họ lúc này điều là không thể tin nổi.
Mặt Trần Hạo Minh đen như lọ nồi Hắn giận run người. Chưa bao giờ hắn chịu nổi nhục như vậy. Tay hắn nắm chặt đến nổi trắng nhợt không còn chút máu.
Hàn Băng Tâm cười châm chọc:
- Hihi, bạn muốn đấu nữa không. Hay là dừng lại đi, bạn chơi tệ như vậy làm mình mất cả hứng rồi.– Cô là vậy đó thích nhất là làm người khác tức điên lên.
- Câm miệng– Trần Hạo Minh gống lên.
Cô trong lòng thở dài "Đối với cái loại công tử cơm no áo ấm này từ nhỏ được nuông chiều quen rồi cái gì cũng phải vừa ý mình, luôn kiêu ngạo hống hách. Thế mà chỉ chịu chút trở ngại thôi đã không kiềm chế được hành động cảm xúc."
Trần Hạo Minh vung cú đấm đánh cô nhưng bị cô bắt được. Cô ăn miếng trả miếng đấm vào mặt hắn. Cú đấm rất nhanh nên Trần Hạo Minh không bắt được, hắn trực tiếp bay ra xa 10m.
"Hừ! Dùng chưa tới một phần công lực nữa"
Trần Hạo Minh té xuống sàn lượm khượm bò dậy, miệng phun ra máu kèm theo hai cây răng.
"Haha! Hồi nảy mình cố ý đánh ngay hai cái răng cửa, nam chính súng răng chắc mắc cười chết! Hahaha"
Hàn Băng Tâm cười thầm trong bụng chờ đợi Trần Hạo Minh mở miệng.
- Con khốn!! Tao giết mày!– Trần Hạo Minh đau đớn hét lên.
- Hahaha... Haha... Đau bụng quá... Hahaha... Súng răng... Haha...– Đáp lại lời của hắn là một tràn tiếng cười như điên của cô.
Cả khán phòng ầm ầm bàn tán xen lẫn trong đó cũng có những tiếng cười hả hê châm chọc.
Trần Hạo Minh bị đánh không thể đứng lên nổi, được Diệp Vân Linh và fan hâm mộ đưa xuống phòng y tế.
Còn cô đánh người xong ngang nhiên đi về như không có liên quan tới mình.
___________________________________________
Viết xong chap này mệt chết ta.
Cmt nhận xét nhe mọi người (~ o ~)
Nhưng đừng đánh giá thấp Cao Phong anh ta cũng không dễ chơi.
Hai mươi phút trôi qua tỉ số bây giờ là 4:3
Trần Hạo Minh vào được 4 trái còn Cao Phong thì 3 trái.
Hàn Băng Tâm ngáp dài, chán nản nhìn cuộc thi, nhìn mấy học sinh điên cuồn reo hò cổ vũ.
- Hứ! Hay gì mà hay. So với "bóng rổ ma cà rồng" thì kém xa. Để ta cho một chút thú thú vị vào.
Miệng cô niệm gì đó quơ ngón tay trỏ một luồng sáng từ ngón tay cô như sợi dây nối thẳng vào trái bóng rổ. Ngoại trừ cô ra không ai thấy sợi dây này cả.
Trần Hạo Minh đang dẫn bóng chuẩn bị thao tác úp bóng. Hắn ta nhảy lên, tưởng chừng trận đấu sẽ kết thúc... Trái bóng bỗng nhiên rời khỏi tay hắn ta, rơi xuống đất.
Cả căn phòng như lặng đi trong vài giây...
Sau đó là một tràng tiếng bàn luận xôn xao.
- Có chuyện gì vậy? Trái bóng sao vậy?
- Trần Hạo Minh làm rơi bóng ư?
- Úp bóng đơn giản vậy cũng làm rớt được nữa hả?
- Học trưởng Cao Phong vẩn còn cơ hội a!
- Tưởng sẽ vào rồi chứ!!
...
Trần Hạo Minh đơ người nhìn trái bóng.
Cao Phong nhếch môi cười, giọng chế giễu nói:
- Xem kìa! Đội trưởng đội bóng rổ mà ngay cả thao tác úp bóng đơn giãn cũng làm không xong. Hahaha đúng là trò cười vui nhất năm mà!!!
Trần Hạo Minh cố gắng đè nén cơn giận, đáp:
- Tao úp bóng trược nhưng ít ra tao vẫn dẫn trước mày một quả. Cũng chỉ là kéo dài trận đấu một chút thôi, đến cuối cùng tao vẫn là người chiến thắng.
- Hừ! Chưa biết ai mới là người chiến thắng.– Cao Phong hừ lạnh.
Trận đấu lại tiếp tục.
Lần này Trần Hạo Minh quyết lấy lại phong độ. Hắn ta dùng hết sức để nhanh kết thúc trận đấu này hi vọng ghi bàn thật đẹp để có thể xóa đi nổi nhục khi nảy.
Nhưng Hàn Băng Tâm thì đâu để hắn ta được như mong muốn.
Cô điều khiển bóng khiến nhiều lần hắn ta sắp ghi bàn lại thất bại.
Và bây giờ tỉ số 4:4
Trần Hạo Minh tức điên. Hắn ta thật sự không hiểu đây rốt cuộc là tại sao chứ? Hắn nghe mọi người bàn tán xì xào về mình lại càng tức hơn nữa, hắn quát lớn:
- Im hết đi!!!!!!
Tất cả mọi người im lặng. Họ thật sự không dám đắt tội với đại thiếu gia này đâu.
Cao Phong vừa mới ghi bàn nên dương dương tự đắc lên mặt với hắn:
- Không ghi bàn được nên tức hả gì? Thực lực cũng chỉ có bây nhiêu thôi ư. Nếu bây giờ mày chịu thua có lẽ sẽ đỡ nhục hơn đấy.
Trần Hạo Minh bực mình tính phản bác thì nghe tiếng:
- Anh Minh!
Diệp Vân Linh chạy lại gần hắn, lo lắng hỏi:
- Anh Minh! Anh không sao chứ? Chắc do căng thẳng quá thôi, em tin chắc anh sẽ ghi bàn được mà.
Lúc này một giọng nữ khác vang lên:
- Còn cần cô phải nói sao! Anh Minh tất nhiên sẽ ghi bàn được.– vâng đây là giọng nói của chị nữ phụ. Cô ta khinh bỉ nhìn Diệp Vân Linh, sau đó quay sang nói với anh mình:
- Anh đừng nói chuyện như vậy với anh Minh, anh cũng chỉ nhờ may mắn thôi.– nói thì nói vậy chứ thật sự cô ta rất muốn anh mình thắng, bởi vì nếu anh thắng thì anh Minh sẽ không còn cơ hội với con nhỏ đáng ghét đó nữa.
-... – Cao Phong không trả lời, anh hết nói nổi người em gái này rồi. Tối hôm qua còn kêu anh phải thắng bây giờ trở mặt nhanh thật.
Diệp Vân Linh bị Cao Đình Đình nói nên ấm ức, cuối đầu đứng nép người ra phía sau lưng Trần Hạo Minh. Thấy vậy hắn ta nắm tay cô trấn an, tức giận nói với Cao Đình Đình:
- Chuyện của tôi không cần cô lo.
Cao Phong bực mình mắng:
- Mày lấy quyền gì nói em gái tao...
...
Trong lúc bốn người cải lộn xôi nổi Hàn Băng Tâm chỉ sợ thiên hạ không loạn đi tới. Cô lớn tiếng nói:
- Chỉ giỏi đấu võ mồm.
Tiếng nói của cô thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Trần Hạo Minh, Cao Phong nhìn cô đồng thanh nói:
- Là cô.
Hàn Băng Tâm nở nụ cười tự tin:
- Yes, it me.– sau đó còn giơ tay vẩy vẩy chào mọi người.
- Đồ điên! Biến trước khi tao giết mày– Trần Hạo Minh nhìn vẻ mặt tươi cười của cô thì càng tức điên hơn.
- Biến nhanh đi.– Cao Phong
- Con nhỏ này là ai?– Cao Đình Đình
- Bạn học à! Bạn nên quay lại chổ ngồi cùng mấy bạn đó đi.– so với mấy người kia thì giọng của nữ chủ Diệp Vân Linh nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng hàm ý cũng sâu xa không kém. Ý cô ta nói Hàn Băng Tâm cô không có quyền gì ở đây hết, nhanh nhanh biến lẹ về chổ ngồi cùng mấy người thấp kém kia kìa.
- Thật bất lịch sự nhe, mình thích ở đây đấy thì sao.– Hàn Băng Tâm vẫn tươi cười, cô lại nói tiếp:
- Mấy bạn chơi tệ như vậy làm mình thật chán nhe.
- Mày nói cái gì, mày nghĩ mày là ai mà dám nói vậy, đồ chó cái! Mày không biết tụi tao là ai à? Dám nói anh Minh của tao chơi tệ, tao không dạy dỗ mày không được mà.– Cao Đình Đình hùng hổ mắng đến nổi nước miếng cũng văng tùm lum. Cô ta giơ tay lên tính đánh Hàn Băng Tâm nhưng bị cô bắt được. Cô cười nói:
- Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.– nói rồi bẻ tay Cao Đình Đình.
" Răng rắc "
- Aaaaaaaaaa.– cô ta khóc thét lên, ngã xuống sàn.
Hàn Băng Tâm buôn tay sau đó lấy khăn từ trong túi ra lau lau tay.
- Cô làm vậy.– Cao Phong hét lên chạy lại chổ em gái.
- Không thấy sao! Mắt bạn có vấn đề à?– Hàn Băng Tâm mặt tươi cười bình thản như chuyện không liên quan đến mình.
-Huhu... Anh à... Em đau... Đau quá... – vừa khóc vừa nói xong Cao Đình Đình ngất đi.
Đối với cái loại tiểu thư hở chút khóc này cô thật khinh mà. Cô chỉ bẻ trật khớp chút xíu cũng ngất.
Cao Phong lo lắng bế em gái chạy xuống phòng y tế. Trước khi đi không quên để lại câu hâm dọa:
- Cô đợi đó! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là sự đau khổ.
Hàn Băng Tâm mỉm cười không đáp.
Hai người họ đã đi khuất, lúc này Trần Hạo Minh vỗ tay nhìn cô tán thưởng nói:
- Hay! Cô hay lắm.
- Quá khen.
Mọi thứ chợt im lặng trở lại. Cả mấy ngàn học sinh ngồi trên khán đài cũng im re, Diệp Vân Linh muốn nói gì đó nhưng thấy cô khi nảy bẻ tay Cao Đình Đình nên sợ không dám nói.
Hàn Băng Tâm lại lần nữa phá tan không khí mở miệng khiu khích Trần Hạo Minh:
- Bạn dám đấu với tôi không.
- Hừ! Tôi không đấu với con gái.– Hắn ta hừ lạnh.
- Hay là bạn sợ.– Cô cười châm chọc.
- Đấu thì đấu, thua thì đừng khóc đấy.– Hắn hơi bực.
- Hihi!Còn chưa biết ai thua.– cô cười.
Cả bầu không khí sôi động trở lại, những tiếng reo hò cổ vũ ầm ầm vang lên. Diệp Vân Linh cũng về lại chổ ngồi.
- Nhường cô dẫn bóng trước đấy.– Trần hạo Minh khinh thường nói. Hắn nghĩ cho dù cô biết chơi thì chỉ thuộc dạng gà mờ không thắng được hắn.
- Được thôi! Luật như cũ đi vào 5 trái trước thắng.
" Huých " (không biết con nào thổi)
Cô bắt đầu dẫn bóng. Động tác của cô cố tình chậm lại khiến hắn tưởng cô chỉ mới biết chơi. Hắn vượt lên muốn cướp bóng nhưng cướp hụt. Hắn đơ ra trong giây lát "Mình hụt ư, rõ ràng mình sắp bắt được mà! Đây là tại sao?"
Khi hắn định thần lại thì cô đã ghi bàn.
1:0
Cả khán phòng lại nhốn nháo. Hắn buồn bực.
Trận đấu tiếp tục. Lần này hắn dẫn bóng trước, nhưng giữa chừng bị cô cướp được. Hắn tức điên, liều mạng dành bóng. Hắn cảm thấy giống như bị cô chơi xỏ vậy, không thể đụng vào được trái bóng.
Cô thì thầm nói đủ để hắn nghe rõ:
- Yếu còn bày đặc ra gió.
Câu nói vừa hết cũng là lúc trái bóng vào rổ lần nửa.
2:0
Cả căn phòng như đang nổ tung bởi các tiếng bàn tán hò hét ầm ầm nhưng cảm xúc của họ lúc này điều là không thể tin nổi.
Mặt Trần Hạo Minh đen như lọ nồi Hắn giận run người. Chưa bao giờ hắn chịu nổi nhục như vậy. Tay hắn nắm chặt đến nổi trắng nhợt không còn chút máu.
Hàn Băng Tâm cười châm chọc:
- Hihi, bạn muốn đấu nữa không. Hay là dừng lại đi, bạn chơi tệ như vậy làm mình mất cả hứng rồi.– Cô là vậy đó thích nhất là làm người khác tức điên lên.
- Câm miệng– Trần Hạo Minh gống lên.
Cô trong lòng thở dài "Đối với cái loại công tử cơm no áo ấm này từ nhỏ được nuông chiều quen rồi cái gì cũng phải vừa ý mình, luôn kiêu ngạo hống hách. Thế mà chỉ chịu chút trở ngại thôi đã không kiềm chế được hành động cảm xúc."
Trần Hạo Minh vung cú đấm đánh cô nhưng bị cô bắt được. Cô ăn miếng trả miếng đấm vào mặt hắn. Cú đấm rất nhanh nên Trần Hạo Minh không bắt được, hắn trực tiếp bay ra xa 10m.
"Hừ! Dùng chưa tới một phần công lực nữa"
Trần Hạo Minh té xuống sàn lượm khượm bò dậy, miệng phun ra máu kèm theo hai cây răng.
"Haha! Hồi nảy mình cố ý đánh ngay hai cái răng cửa, nam chính súng răng chắc mắc cười chết! Hahaha"
Hàn Băng Tâm cười thầm trong bụng chờ đợi Trần Hạo Minh mở miệng.
- Con khốn!! Tao giết mày!– Trần Hạo Minh đau đớn hét lên.
- Hahaha... Haha... Đau bụng quá... Hahaha... Súng răng... Haha...– Đáp lại lời của hắn là một tràn tiếng cười như điên của cô.
Cả khán phòng ầm ầm bàn tán xen lẫn trong đó cũng có những tiếng cười hả hê châm chọc.
Trần Hạo Minh bị đánh không thể đứng lên nổi, được Diệp Vân Linh và fan hâm mộ đưa xuống phòng y tế.
Còn cô đánh người xong ngang nhiên đi về như không có liên quan tới mình.
___________________________________________
Viết xong chap này mệt chết ta.
Cmt nhận xét nhe mọi người (~ o ~)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook