Xuyên Không! Cô Nàng Ma Cà Rồng Tinh Nghịch
-
Chương 3: Gặp gỡ nam nữ chính
Cô giáo nhìn cô cười bảo:- Em hãy tìm chổ ngồi đi, giờ học cũng bắt đầu rồi.
- Dạ.
Cô nhìn xung quanh sau đó bước xuống bàn cuối nơi nữ chính đang ngồi. Vì sao cô biết nữ sinh đó là nữ chính ư? Đơn giản vì trên phù hiệu in dòng chữ Diệp Vân Linh to tướng muốn không thấy cũng không được.
Vừa đi cô vừa đánh giá nữ chính: Thân hình cân đối, gương mặt không đẹp chỉ ở mức độ thanh tú, mái tóc dài màu tím nhạt được thắt bím hai bên càng tôn lên vẻ ngây thơ trong sáng.
- Bạn cho mình ngồi cùng được không._Hàn Băng Tâm nở nụ cười thật tươi với nữ chính.
Diệp Vân Linh cười gượng giọng mềm yếu trả lời:
- À... chổ này có người rồi.
- Vậy bạn nhường mình chổ này được không tại mình quen ngồi gần cửa sổ không thích ngồi chổ khác.
Hàn Băng Tâm cười cười nhìn nữ chính. Nữ chính cuối mặt, như đang suy nghĩ đắn đo gì đó. Nhưng ai biết được trong mắt cô ta hiện lên tia chán ghét, khinh thường. Dù xẹt qua rất nhanh rồi biến mất nhưng Hàn Băng Tâm vẫn thấy được.
Diệp Vân Linh tỏ vẻ khó xữ ấp úng nói:
- Xin... Xin lỗi... tui... Tui cũng chỉ quen ngồi đây thôi...
Nói tới đây giọng cô ta lại ngẹn ngào, nước mắt trực trào:
- Nếu... bạn thích thì tui... Tui nhường vậy.
Khi nói hết câu Diệp Vân Linh tay run run lấy sách để vào cặp nhưng bị bàn tay to lớn chặng lại.
Trán Hàn Băng Tâm nổi ba vạch hắt tuyến "diễn sâu vậy má"
Và chủ của bàn tay này không ai khác mà là nam chính Trần Hạo Minh.
Hắn giận dữ nhìn Hàn Băng Tâm quát:
- Cô cút ra chỗ khác, để tôi nhìn thấy cô ăn hiếp cô ấy nữa thì cô chết chắc.
Hàn Băng Tâm bình tĩnh cười vô tư nói:
- Thứ nhất tui không "ăn" thịt người, thứ hai tui không "hiếp" bạn ấy.
Cả lớp đang im lặng vì sự xuất hiên của Trần Hạo Minh chợt nghe cô nói thì cười ầm lên.
Trần Hạo Minh bực tức giơ tay lên nhưng thấy có nhiều người ở đây nên đành bỏ tay xuống hắn không muốn bị chê cười là đánh con gái. Giọng hắn âm trầm như đang đè nén cơn giận:
- Đồ điên!!! Cút!!!
Hắn quét mắt khắp căn phòng như đang cảnh cáo ai cười hắn đánh.
Lớp học trở nên im lặng, cô giáo bắt đầu bài giảng, Hàn Băng Tâm cũng tìm đại một chổ ngồi xuống.
Suốt tiết học cái tên Trần Hạo Minh luôn nhìn chầm chầm cô vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hàn Băng Tâm bên ngoài vẫn tươi cười nhưng trong lòng thầm ghi hận nữ chính.
Thật ra cô biết chổ đó có nam chính ngồi nhưng cô vẫn hỏi thử xem nữ chính sẽ làm sao. Chỉ là không ngờ cô ta lại làm như cô ép buộc đuổi đánh cô ta đi vậy.
Cái gì mà nữ chính tốt bụng, dịu dàng, ngây thơ, trong sáng chứ. Giả tạo.
"Dám tính kế ta hả! Ta chỉnh chết mi"
Còn cái tên nam chính gì đó, gương mặt chỉ đẹp hơn người bình thường chút thôi, với cái nhan sắc đó tùy tiện tìm một tên ma cà rồng cũng đẹp hơn hắn. Nào là lạnh lùng, ít nói, trầm tính,... Toàn là gạt người mà. Không biết chuyện ra sao mà hùng hùng hổ hổ chữi mắng người khác. Đồ trâu điên.
___________________________________________
Giờ ra chơi
Hàn Băng Tâm được các bạn nữ rũ xuống cantin ăn trưa. Vốn dĩ cô là người hòa đồng, dễ gần nên rất nhanh có được hảo cảm của bạn bè.
Với những người bạn này cô cũng không bài xích bởi vì đối với cô vui là chính, càng nhiều bạn thì càng vui.
Ở cantin Hàn Băng Tâm vừa ăn vừa nói chuyện phím với bạn bè. Và cũng nhờ họ cô biết được tình tiết câu truyện cũng đã diễn biến được phân nữa rồi.
Mà cô cũng phải công nhận đồ ăn ở đây ngon thiệt (trường danh tiếng có khác) và sẽ ngon hơn nếu không gặp bọn đó.
Ánh mắt cô nhìn về phía bàn đối diện bắt gặp ngay một ánh mắt sắc bén khác nhìn về phía cô. Cô khinh bỉ " Hứ! Trẻ trâu "
Hàn Băng Tâm không thèm điếm xỉa, tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Diệp Vân Linh đang nói chuyện cùng người trong đội bóng rổ chờ Trần Hạo Minh gắp đồ cho mình. Cô ta cố gắng tạo hình tượng tốt nhất trước mặt mọi người nhưng trong lòng không ngừng mắng "Cái bọn thô bỉ này nói chuyện nước miếng cũng văng tùm lum, cút đi chổ khác hết đi, làm cản trở ta với Minh ca. Khinh tởm mà"
Diệp Vân Linh nhìn sang Trần Hạo Minh thấy hắn đang nhìn ai đó quên cả việc gắp đồ ăn thì đưa mắt nhìn theo.
Cô ta giật mình "Là con nhỏ mới chuyển vào"
Lại nhìn sang Trần Hạo Minh đẩy đẩy tay hắn giọng nũng nịu gọi:
- Anh Minh à! Em đói!
Hắn không để ý tiếp tục nhìn chầm chầm ai kia. Cô ta lại gọi thêm nhiều lần nhưng cũng không được. Những người ngồi trong bàn đó cũng thấy lạ, thường thì cô ta vừa mở miệng hắn sẽ đáp ứng ngay. Thấy tình hình có gì đó không ổn cả bọn đứng dậy cười gượng gạo bỏ đi để lại cô ta và hắn.
Diệp Vân Linh nước mắt lưng tròng ôm mặt chạy ra khỏi cantin. "Chưa bao giờ mình mất mặt tới như vậy. Con nhỏ chuyển trường đáng ghét, ta không bỏ qua như vậy đâu".
Lúc này Trần Hạo Minh mới giật mình đuổi theo cô ta.
___________________________________________
Sau khi ăn xong lại bắt đầu giờ học tiếp theo. Hàn Băng Tâm chán nghe mấy bài giản củ rích đó nên cúp tiết đi dạo trong khuôn viên trường. Tính ra thì trường cũng rộng nhưng thua xa "học viện ma cà rồng" nhiều.
- Haizz! Tự nhiên lại cảm thấy nhớ những kỉ niệm khi còn đi học ở học viện mà! Thật nhớ nha!
Đang hồi tưởng quá khứ, cô nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện. "giờ này đáng lẽ học sinh vào học hết rồi chứ"
Cô tò mò đi theo hướng phát ra âm thanh.
Nơi đất trống cây cỏ mọc um tùm, một nam và một nữ đang tranh chấp nhau. Nữ sinh giận dữ nói:
- Con chó đó thì có gì tốt mà anh binh vực nó dữ vậy. Em mới là em của anh nè, chứ không phải nó. Đồ đê tiện chuyên đi quyến rũ đàng ông như nó thì tốt lành hơn em, chắc anh cũng bị nó mê hoặc rồi phải không?...
" Chát " Chưa nói hết câu nữ sinh đã bị nam sinh tán một bạt tay. Nữ sinh choáng voáng đầu óc khóc nức nỡ:
- Hức hức... Anh đánh em... Hức trước giờ anh chưa từng đánh em vậy mà... Hức hức... Vì nó... Hức anh đánh em... Hức em ghét anh hai nhất... Huhuhu... — Nói rồi ôm mặt khóc bỏ chạy.
Đang rãnh nên viết hơi dài.
Mọi người đoán xem hai nhân vật mới này là ai nè. Nhớ cmt góp ý mình nhe. (^-^)
- Dạ.
Cô nhìn xung quanh sau đó bước xuống bàn cuối nơi nữ chính đang ngồi. Vì sao cô biết nữ sinh đó là nữ chính ư? Đơn giản vì trên phù hiệu in dòng chữ Diệp Vân Linh to tướng muốn không thấy cũng không được.
Vừa đi cô vừa đánh giá nữ chính: Thân hình cân đối, gương mặt không đẹp chỉ ở mức độ thanh tú, mái tóc dài màu tím nhạt được thắt bím hai bên càng tôn lên vẻ ngây thơ trong sáng.
- Bạn cho mình ngồi cùng được không._Hàn Băng Tâm nở nụ cười thật tươi với nữ chính.
Diệp Vân Linh cười gượng giọng mềm yếu trả lời:
- À... chổ này có người rồi.
- Vậy bạn nhường mình chổ này được không tại mình quen ngồi gần cửa sổ không thích ngồi chổ khác.
Hàn Băng Tâm cười cười nhìn nữ chính. Nữ chính cuối mặt, như đang suy nghĩ đắn đo gì đó. Nhưng ai biết được trong mắt cô ta hiện lên tia chán ghét, khinh thường. Dù xẹt qua rất nhanh rồi biến mất nhưng Hàn Băng Tâm vẫn thấy được.
Diệp Vân Linh tỏ vẻ khó xữ ấp úng nói:
- Xin... Xin lỗi... tui... Tui cũng chỉ quen ngồi đây thôi...
Nói tới đây giọng cô ta lại ngẹn ngào, nước mắt trực trào:
- Nếu... bạn thích thì tui... Tui nhường vậy.
Khi nói hết câu Diệp Vân Linh tay run run lấy sách để vào cặp nhưng bị bàn tay to lớn chặng lại.
Trán Hàn Băng Tâm nổi ba vạch hắt tuyến "diễn sâu vậy má"
Và chủ của bàn tay này không ai khác mà là nam chính Trần Hạo Minh.
Hắn giận dữ nhìn Hàn Băng Tâm quát:
- Cô cút ra chỗ khác, để tôi nhìn thấy cô ăn hiếp cô ấy nữa thì cô chết chắc.
Hàn Băng Tâm bình tĩnh cười vô tư nói:
- Thứ nhất tui không "ăn" thịt người, thứ hai tui không "hiếp" bạn ấy.
Cả lớp đang im lặng vì sự xuất hiên của Trần Hạo Minh chợt nghe cô nói thì cười ầm lên.
Trần Hạo Minh bực tức giơ tay lên nhưng thấy có nhiều người ở đây nên đành bỏ tay xuống hắn không muốn bị chê cười là đánh con gái. Giọng hắn âm trầm như đang đè nén cơn giận:
- Đồ điên!!! Cút!!!
Hắn quét mắt khắp căn phòng như đang cảnh cáo ai cười hắn đánh.
Lớp học trở nên im lặng, cô giáo bắt đầu bài giảng, Hàn Băng Tâm cũng tìm đại một chổ ngồi xuống.
Suốt tiết học cái tên Trần Hạo Minh luôn nhìn chầm chầm cô vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hàn Băng Tâm bên ngoài vẫn tươi cười nhưng trong lòng thầm ghi hận nữ chính.
Thật ra cô biết chổ đó có nam chính ngồi nhưng cô vẫn hỏi thử xem nữ chính sẽ làm sao. Chỉ là không ngờ cô ta lại làm như cô ép buộc đuổi đánh cô ta đi vậy.
Cái gì mà nữ chính tốt bụng, dịu dàng, ngây thơ, trong sáng chứ. Giả tạo.
"Dám tính kế ta hả! Ta chỉnh chết mi"
Còn cái tên nam chính gì đó, gương mặt chỉ đẹp hơn người bình thường chút thôi, với cái nhan sắc đó tùy tiện tìm một tên ma cà rồng cũng đẹp hơn hắn. Nào là lạnh lùng, ít nói, trầm tính,... Toàn là gạt người mà. Không biết chuyện ra sao mà hùng hùng hổ hổ chữi mắng người khác. Đồ trâu điên.
___________________________________________
Giờ ra chơi
Hàn Băng Tâm được các bạn nữ rũ xuống cantin ăn trưa. Vốn dĩ cô là người hòa đồng, dễ gần nên rất nhanh có được hảo cảm của bạn bè.
Với những người bạn này cô cũng không bài xích bởi vì đối với cô vui là chính, càng nhiều bạn thì càng vui.
Ở cantin Hàn Băng Tâm vừa ăn vừa nói chuyện phím với bạn bè. Và cũng nhờ họ cô biết được tình tiết câu truyện cũng đã diễn biến được phân nữa rồi.
Mà cô cũng phải công nhận đồ ăn ở đây ngon thiệt (trường danh tiếng có khác) và sẽ ngon hơn nếu không gặp bọn đó.
Ánh mắt cô nhìn về phía bàn đối diện bắt gặp ngay một ánh mắt sắc bén khác nhìn về phía cô. Cô khinh bỉ " Hứ! Trẻ trâu "
Hàn Băng Tâm không thèm điếm xỉa, tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Diệp Vân Linh đang nói chuyện cùng người trong đội bóng rổ chờ Trần Hạo Minh gắp đồ cho mình. Cô ta cố gắng tạo hình tượng tốt nhất trước mặt mọi người nhưng trong lòng không ngừng mắng "Cái bọn thô bỉ này nói chuyện nước miếng cũng văng tùm lum, cút đi chổ khác hết đi, làm cản trở ta với Minh ca. Khinh tởm mà"
Diệp Vân Linh nhìn sang Trần Hạo Minh thấy hắn đang nhìn ai đó quên cả việc gắp đồ ăn thì đưa mắt nhìn theo.
Cô ta giật mình "Là con nhỏ mới chuyển vào"
Lại nhìn sang Trần Hạo Minh đẩy đẩy tay hắn giọng nũng nịu gọi:
- Anh Minh à! Em đói!
Hắn không để ý tiếp tục nhìn chầm chầm ai kia. Cô ta lại gọi thêm nhiều lần nhưng cũng không được. Những người ngồi trong bàn đó cũng thấy lạ, thường thì cô ta vừa mở miệng hắn sẽ đáp ứng ngay. Thấy tình hình có gì đó không ổn cả bọn đứng dậy cười gượng gạo bỏ đi để lại cô ta và hắn.
Diệp Vân Linh nước mắt lưng tròng ôm mặt chạy ra khỏi cantin. "Chưa bao giờ mình mất mặt tới như vậy. Con nhỏ chuyển trường đáng ghét, ta không bỏ qua như vậy đâu".
Lúc này Trần Hạo Minh mới giật mình đuổi theo cô ta.
___________________________________________
Sau khi ăn xong lại bắt đầu giờ học tiếp theo. Hàn Băng Tâm chán nghe mấy bài giản củ rích đó nên cúp tiết đi dạo trong khuôn viên trường. Tính ra thì trường cũng rộng nhưng thua xa "học viện ma cà rồng" nhiều.
- Haizz! Tự nhiên lại cảm thấy nhớ những kỉ niệm khi còn đi học ở học viện mà! Thật nhớ nha!
Đang hồi tưởng quá khứ, cô nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện. "giờ này đáng lẽ học sinh vào học hết rồi chứ"
Cô tò mò đi theo hướng phát ra âm thanh.
Nơi đất trống cây cỏ mọc um tùm, một nam và một nữ đang tranh chấp nhau. Nữ sinh giận dữ nói:
- Con chó đó thì có gì tốt mà anh binh vực nó dữ vậy. Em mới là em của anh nè, chứ không phải nó. Đồ đê tiện chuyên đi quyến rũ đàng ông như nó thì tốt lành hơn em, chắc anh cũng bị nó mê hoặc rồi phải không?...
" Chát " Chưa nói hết câu nữ sinh đã bị nam sinh tán một bạt tay. Nữ sinh choáng voáng đầu óc khóc nức nỡ:
- Hức hức... Anh đánh em... Hức trước giờ anh chưa từng đánh em vậy mà... Hức hức... Vì nó... Hức anh đánh em... Hức em ghét anh hai nhất... Huhuhu... — Nói rồi ôm mặt khóc bỏ chạy.
Đang rãnh nên viết hơi dài.
Mọi người đoán xem hai nhân vật mới này là ai nè. Nhớ cmt góp ý mình nhe. (^-^)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook