Xuyên Không Chi Pháo Hôi Nam Xứng
-
C16: 301-320
Chương 301
Bạch Thừa Phong mở to hai mắt nhìn, đôi mắt co rút lại, lẩm bẩm: "Đứa nhỏ Diên Tinh này, sao có thể ăn bậy như vậy chứ!"
Trước đó hắn cũng từng hoài nghi Diên Tinh sẽ ăn vụng, nhưng đấy dù sao cũng chỉ là hắn đoán mà thôi, nhưng không ngờ đứa nhỏ này lại thật sự ăn vụng, Diên Tinh đúng là lớn gan, đan dược bát cấp cũng dám tùy tiện ăn.
Mấy trưởng lão Bạch gia cũng là vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.
Bạch Thần Tinh nhìn Diệp Thạch, nổi giận mắng: "Cái tên Mộ Thần ngu ngốc này!!"
Bạch Thừa Phong: "..." Mắng sai người rồi đi?
Hình như việc này không có liên quan quá lớn với Mộ Thần, muốn nói ai ngốc cũng là Diên Tinh ngốc, Mộ Thần đã từng nhắc nhở Diên Tinh cơ mà. Mà đứa nhỏ Diên Tinh này cũng thật là phung phí của trời! Đây chính là đan dược bát cấp đó!
Diên Tinh vậy mà bởi vì đói bụng liền ăn luôn, chết tiệt, đói bụng thì không biết ăn cơm sao?
Hắn rõ ràng nhớ rõ, trước khi Diên Tinh tiến vào bí cảnh, y đã bỏ rất nhiều thịt nướng trong nhẫn không gian, nhiều thịt nướng như vậy còn chưa đủ sao mà cần phải gặm đan dược bát cấp, thứ đó lại không no được!
Ô Phượng an ủi Bạch Thần Tinh: "Ngươi không cần lo lắng đâu, Diên Tinh có huyết mạch Linh tộc, thể chất Linh tộc có thể dễ dàng hấp thu các loại thiên địa linh vật, đừng nói là Diên Tinh nuốt đan dược bát cấp, cho dù là nuốt đan dược cửu cấp, hẳn là cũng không sao."
Mộ Thần nắm cổ tay Diệp Thạch, đôi mày nhăn lại, thân thể Diệp Thạch rất bình thường, Diệp Thạch ở tu vi võ tông ăn vào Tôn Ý Đan, thân thể hẳn phải có chút không khỏe mới đúng.
Mộ Thần nắm chặt tay Diệp Thạch, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thạch: "Ngươi thành thật nói cho ta biết, thân thể ngươi bị làm sao?"
Diệp Thạch thành thật trả lời: "Cũng không có gì, chính là dễ đói." Nuốt vào bao nhiêu đan dược cũng giống như không có cảm giác ấy, y chính là đã gặm sạch đan dược thất cấp mới ăn Tôn Ý Đan.
"Mộ thiếu, không bằng để ta xem mạch cho Bạch thiếu." Lô Vân chần chờ một chút rồi nói.
Mộ Thần nhìn qua Lô Vân, "Ngươi?"
"Tại hạ tinh thông y thuật." Lô Vân vội nói.
Mộ Thần gật đầu, buông lỏng tay Diệp Thạch ra, Lô Vân bước tới xem mạch cho Diệp Thạch, sau đó nói: "Mộ thiếu, ta nghĩ Bạch thiếu hẳn là có rồi."
Mộ Thần vô cùng vui vẻ: "Ngươi nói là... Thạch Đầu có?"
Lô Vân gật đầu: "Hẳn là không sai, ta có đọc nhiều tư liệu, lịch sử ghi lại, thể chất Linh tộc rất đặc biệt, một khi mang thai sẽ rất dễ đói, viên Tôn Ý Đan kia hẳn là đã bị hài tử trong bụng Bạch thiếu hấp thu."
Mộ Thần sửng sốt một chút, vừa vui sướng vừa lo lắng hỏi: "Đứa nhỏ hấp thu?"
Lô Vân gật đầu: "Phải, thể chất Linh tộc khá là đặc biệt, thai nhi có thể chuyển hóa dược tính từ đan dược, hẳn là Tôn Ý Đan được dùng để cải thiện thể chất thai nhi."
Mộ Thần thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi."
"Chỉ là, dù thể chất Linh tộc rất đặc biệt, dược tính của đan dược bát cấp dù sao cũng vẫn rất mạnh, trong ngắn hạn, chỉ ăn một viên là đủ rồi." Lô Vân nói.
Mộ Thần gật đầu: "Ta biết rồi."
Diệp Thạch có chút chột dạ đảo đảo mắt, vuốt bụng, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Ngoài bí cảnh.
"Ai nha, vậy mà thật sự gạo nấu thành cơm, Thần Tinh à! Ngươi lập tức sắp có tôn tử rồi nha, chúc mừng, chúc mừng!" Bạch Thừa Phong tươi cười nói.
Bạch Thần Tinh thở ra một hơi, sắc mặt xanh mét, "Câm miệng."
Bạch Thừa Phong bất đắc dĩ liếc mắt xem thường: "Ta đang chúc mừng ngươi đó, ngươi thế mà lại kêu ta câm miệng, Thần Tinh, ngươi đúng là biết lấy oán trả ơn!"
Bạch Thần Tinh: "..."
Ô Phượng nhìn Bạch Thần Tinh và Bạch Thừa Phong, Diệp Thạch có con của Mộ Thần, quan hệ của Mộ Thần và Bạch gia liền không cắt ra được nữa, nếu Mệnh Tộc dám ra tay với Mộ Thần, Bạch gia tất nhiên sẽ ra mặt.
Mộ Thần nguyên bản đã đối với Diệp Thạch rất tốt, bây giờ Diệp Thạch hoài thai, người bình thường tất nhiên không đào được góc tường Diệp Thạch.
... ...
Trong bí cảnh, Tháp Linh loạng choạng: "Hay lắm, hay lắm, tiểu bạch kiểm đã lén lút nuôi một tên kéo chân sau, bây giờ lại có thêm một tên kéo chân sau nữa, vậy phải làm sao bây giờ!"
Mộ Thần tức giận: "Ngươi nói bậy bạ gì đấy?"
Tháp Linh vô cùng phẫn uất nói: "Ai nói bậy chứ, ta là nói thật! Tháp chủ đại nhân, ngươi nghèo như vậy, lại có nhiều tên kéo chân sau như thế, ngươi phải nuôi như thế nào đây?"
Mộ Thần cười nhạo một tiếng: "Nuôi như thế nào à? Nuôi không nổi lấy ngươi ra bán thì không phải tốt rồi sao?"
Tháp Linh: "..."
Mộ Thần lấy ra năm viên Tôn Ý Đan giao cho đám người Tổ Dương.
"Xem ra ta phải nhanh chóng luyện thêm một lò đan dược, nếu không đan dược bát cấp sẽ không đủ đưa." Mộ Thần cười cười nói.
Lão hổ nhìn Diệp Thạch: "Tiểu bạch kiểm, trong bụng ngươi có quái vật kìa."
Diệp Thạch hung tợn trừng lão hổ, "Nói nữa ta mang ngươi đi nướng ăn!"
Lão hổ: "..." Nó là hỏa linh nha! Nó nướng không được.
... ...
Hấp thu xong Linh Tháp từ Tằng Mặc và Giang Triệu Lâm, thực lực Mộ Thần liền bước chân vào võ tông thất tinh.
"Chúng ta tiếp tục nghiên cứu trận pháp đi." Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật đầu: "Được."
Mộ Thần nhìn trận pháp trước mặt, trong lòng nhiều ý thức trách nhiệm hơn, Diệp Thạch mang thai, hắn lập tức sẽ có bảo bảo, hắn nhất định phải bảo vệ tốt Diệp Thạch và hài tử, xem ra Bách Luyện Sát Trận của Bạch gia hắn phải đến xông một lần.
Trải qua Thư Linh dùng Quan Linh Thuật, trận pháp thuật của Mộ Thần đột nhiên tăng mạnh, đã có xu thế tới bát cấp.
Diệp Thạch vuốt bụng, trong long vô cùng hưng phấn.
Trang Du với Trang Cẩn nhiều nam nhân như vậy mà còn chưa có hoài thai, mình lại hoài thai trước, quả nhiên, Trang Du, Trang Cẩn là phế vật, nam nhân của bọn họ cũng là phế vật.
Mộ Thần quay đầu nhìn thấy Diệp Thạch đang trộm cười, liền hỏi: "Làm sao thế?"
Diệp Thạch thu hồi nụ cười trên mặt, nói: "Không có gì, là ta cao hứng."
Mộ Thần: "Ngươi cao hứng là tốt."
Lão hổ nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch đang tràn đầy hưng phấn, thầm nghĩ trong đầu, hai tên ngu xuẩn sắp sinh ra một tên tiểu ngu xuẩn.
Lão hổ bay vào trong Linh Tháp, ghé vào thái dương mầm mống, thái dương mầm mống này trước đấy nó hấp thu không được, gần đây nó đã có thể chậm rãi hấp thu. Mắt thấy Tháp Linh càng ngày càng mạnh, trong lòng lão hổ nhịn không được có thêm cảm giác gấp gáp.
Diệp Thạch đi vào trong Linh Tháp thì nhìn thấy lão hổ đang ghé vào trên thái dương mầm mống, trừng mắt nhìn: "Lão hổ, ngươi đang ấp trứng hả?"
Lão hổ: "..."
Diệp Thạch chống nạnh nhìn Hổ xanh, lời nói thâm sâu nói: "Ngươi phải hảo hảo ấp, ấp xong thì hảo hảo đối đãi với người ta, đừng có lại tâm ngoan thủ lạt ăn luôn nghe chưa, ngươi ấp ra tới chính là con của ngươi đó."
Hổ xanh: "...Ngươi cái tên hỗn đản này."
Diệp Thạch không cho là đúng: "Ngươi đúng là không biết tốt xấu! Ta có ý tốt dặn ngươi, ngươi còn mắng ta là hỗn đản, nhưng không sao, tâm tình ta đang tốt, không chấp nhặt với ngươi."
Lão hổ nhìn Diệp Thạch rời đi, thầm nghĩ Diệp Thạch này càng ngày càng ngốc, tên Mộ Thần kia vậy mà lại dám để cho Diệp Thạch mang thai, không sợ Diệp Thạch sinh ra một tên tiểu ngu xuẩn đi ra cho hắn sao, nhưng thôi kệ, bản thân Mộ Thần đã ngu xuẩn, phỏng chừng cũng không sinh ra được tên nhóc nào thông minh.
... ...
Sau lần thứ hai Mộ Thần luyện ra một lò đan dược bát cấp, đầu người Mộ Dung Vũ cũng bị đưa tới tay Mộ Thần.
Sau khi Tháp Linh hấp thu được bốn Linh Tháp, hình thể vậy mà khôi phục như trước, gầy xuống không ít.
Diệp Thạch tràn đầy kinh ngạc nói: "Tiểu tháp, ngươi gầy đi kìa! Sao ngươi ăn càng nhiều lại càng gầy vậy?!"
Tháp Linh nói: "Đó là bởi vì ta đã hấp thu hết nguyên thạch. Tháp chủ đại nhân, còn dư một cái Linh Tháp cuối cùng, ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi!"
Mộ Thần híp mắt, một cái Linh Tháp cuối cùng ở trong tay Thạch Kinh Thiên, trước đó hắn tuyên bố treo giải thưởng không có Thạch Kinh Thiên, hiện tại người này hẳn là còn đang tiêu dao.
Diệp Thạch cau mày: "Nói đến cũng kỳ quái! Đám Mộ Dung Phong đều đã sa lưới, nhưng mà Trang Cẩn lại không thấy đâu hết."
Mộ Thần cười: "Không thấy thì thôi vậy, không cần đuổi tận giết tuyệt."
Linh Tháp nhìn Mộ Thần ra vẻ đạo mạo, thẳng trợn trắng mắt.
Diệp Thạch vuốt cằm: "Thật đáng tiếc."
Mộ Thần híp mắt, đám Mộ Dung Phong đều chết, Trang Cẩn dù có sống sót cũng không làm được gì, nhưng còn Thạch Kinh Thiên...
Mộ Thần híp mắt, Thạch Kinh Thiên có chết hay không, hắn cũng không để ý lắm, vấn đề là Linh Tháp trong tay Thạch Kinh Thiên hắn phải lấy tới tay, nếu không Linh Tháp cân bằng sẽ bị đánh vỡ, không gian tăng lên sẽ bị hạn chế.
"Ngươi thật sự tính buông tha Thạch Kinh Thiên?" Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần cười lạnh: "Không có."
Năm cái Linh Tháp tự thành một bộ, hắn đã hấp thu bốn trong đó, còn lại một cái, có thể tự động cảm ứng được vị trí cái Linh Tháp cuối cùng, hắn có thực lực võ tông thất tinh, có Linh Tháp và dị hỏa nơi tay, trong bí cảnh này không có ai là đối thủ của hắn, khi nào xử lý Thạch Kinh Thiên cũng được, hắn cũng không sốt ruột.
"Không bằng chúng ta tới tìm Thạch Kinh Thiên trước đi, chuyện trận pháp cũng không vội, ta có một bút sinh ý muốn nói với Thạch Kinh Thiên." Mộ Thần nói.
Nếu cái trận pháp bát cấp này bị phá vỡ, không biết nó sẽ nhảy ra cái gì, trước đấy hắn không để ý mạo hiểm một chút, nhưng hiện tại hắn lại không thể không băn khoăn về hài tử trong bụng Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu: "Được!" Dù sao gần đây trận pháp cũng không có gì tiến triển.
... ...
Mộ Thần là tại bên trong Vũ Hiên Động tìm được Thạch Kinh Thiên, Thạch Kinh Thiên nhìn thấy Mộ Thần, thế mà lại nhợt nhạt nở nụ cười.
"Mộ thiếu, Bạch thiếu, rốt cục đến rồi?" Thạch Kinh Thiên thản nhiên nói.
Diệp Thạch tò mò nhìn Thạch Kinh Thiên, hỏi: "Ngươi đoán được chúng ta sẽ đến?"
Thạch Kinh Thiên cười: "Ta không cho là giao tình của ta và Mộ thiếu có đáng giá tới mức Mộ thiếu sẽ buông tha Linh Tháp trên tay ta." Mộ Thần không treo giải thưởng bắt hắn, hơn phân nửa là không có tâm tốt.
"Vậy sao ngươi không trốn đi?" Diệp Thạch không hiểu hỏi.
"Linh Tháp của đám Mộ Dung Phong đều ở trên người Mộ thiếu, ta có trốn thế nào cũng bị bắt thôi." Thạch Kinh Thiên thản nhiên nói.
"Xin lỗi, kỳ thật ta không muốn giết ngươi, nhưng thứ trên người ngươi đối với ta quá quan trọng." Mộ Thần bất đắc dĩ nói với Thạch Kinh Thiên. Lão hổ nhìn biểu tình làm bộ làm tịch trên mặt Mộ Thần, thẳng trợn trắng mắt.
Thạch Kinh Thiên hỏi Mộ Thần: "Nếu ta nguyện ý tự nguyện buông tha Linh Tháp thì sao?"
Mộ Thần nghi ngờ nhìn Thạch Kinh Thiên: "Ngươi bỏ được?"
Thạch Kinh Thiên cười: "Mộ thiếu, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không hiểu sao? Linh Tháp đối với ta mà nói, nó chỉ là bùa đòi mạng."
Trái tim Diệp Thạch nhất thời nhảy dựng, bùa đòi mạng? "Đoạt thân?" Diệp Thạch nhịn không được nhìn qua Mộ Thần.
Đôi mắt Thạch Kinh Thiên hơi co lại, thong dong nói: "Xem ra Mộ thiếu đã hoài nghi."
Mộ Thần mỉm cười: "Chỉ là một chút suy đoán mà thôi, kỳ thật ta vẫn luôn cảm thấy so sánh với bốn người Mộ Dung Phong, Thạch thiếu mới là người có tâm nhãn sáng nhất. Ta vẫn luôn cảm thấy lạ, bốn người Mộ Dung Phong đó thế mà lại đuổi lên thăng cấp võ tông trước Thạch thiếu ngươi."
Chương 302
Sắc mặt Thạch Kinh Thiên tái nhợt, cười nói: "Trang Cẩn bị người của Mệnh Tộc đem đi, chúng ta cũng bị đưa đến Mệnh Tộc, ta đã cảm thấy không được bình thường cho lắm, Mệnh Tộc đối với chúng ta cũng quá tốt đi, tăng cường dùng các loại thiên tài địa bảo, người Mệnh Tộc làm sao có thể trở thành Bồ Tát cho được!"
"Đương nhiên ta cũng biết, trong Mệnh Tộc có năm võ tôn tinh thông phù chú, pháp trận, minh văn, luyện đan, luyện khí, lúc ta biết được điều đó đã rất kinh hãi."
"Đáng tiếc, đám Mộ Dung Phong một chút cảnh giác cũng không có, chỉ nghĩ mình là tuyệt thế thiên tài, những tiền bối khác cũng chưa chắc đã tự mãn như thế." Nói tới đây, trên mặt Thạch Kinh Thiên hiện lên nụ cười lạnh.
"Người Mệnh Tộc tuy rằng nói sẽ toàn lực trợ giúp chúng ta tu luyện các thuật đến bát cấp hậu kỳ, nhưng mà ta lại cảm thấy thứ bọn họ coi trọng là tu vi của chúng ta."
"Mệt cho đám người bọn họ muốn Mệnh Tộc coi trọng mình, thực ra thực lực của bọn họ càng cao thì càng sớm chết."
Diệp Thạch mở to hai mắt: "Cho nên, ngươi thăng cấp muộn như vậy là bởi vì ngươi..." Không dám thăng cấp?
Thạch Kinh Thiên cau mày, hắn không biết suy đoán của mình là đúng hay sai, nhưng cái suy đoán này để lại cho hắn khúc mắc thật sâu. Có khúc mắc sâu như vậy, trong khi tốc độ tu luyện của bốn người Mộ Dung Phong tăng mạnh, tu vi của hắn lại tiến cảnh thập phần thong thả.
Sau khi tu vi của hắn tụt lại phía sau, đám người Mộ Dung Phong bắt đầu hữu ý vô ý mà cô lập hắn, thường xuyên châm chọc, khiêu khích hắn.
Thạch Kinh Thiên nghẹn một bụng hoài nghi không dám kể ra, càng phải chịu đựng thành kiến của đám người Mộ Dung Phong thì tâm tình hắn càng áp lực.
Khi hắn biết Trang Du vốn cũng có cơ hội thu phục năm tuyệt thế thiên tài sở hữu Linh Tháp, nỗi nghi ngờ trong lòng Thạch Kinh Thiên liền nặng thêm. Thế lực Mệnh Tộc quá lớn, trong tộc có rất nhiều cao thủ, không phải Minh Văn Tháp có thể địch nổi, cho dù trong lòng hắn tràn ngập nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể nuốt toàn bộ bất an cùng hoài nghi xuống.
Mộ Thần thản nhiên nhìn Thạch Kinh Thiên: "Thạch thiếu nói cho ta biết những chuyện này làm gì?"
Thạch Kinh Thiên nhăn mày hỏi Mộ Thần: "Ngươi muốn giết ta?"
"Đúng vậy." Mộ Thần nói.
Lúc trước, khi Trang Cẩn và đám người Mộ Dung Phong xuống tay với Diệp Thạch, Mộ Thần đã quyết định phải có được mạng của bọn hắn.
Thạch Kinh Thiên biết quá nhiều, tuy rằng Mệnh Tộc cũng biết rất nhiều, nhưng mà thiếu đi một người biết cũng sẽ tốt hơn nhiều, huống chi, Thạch Kinh Thiên quá thông minh...
Sắc mặt Thạch Kinh Thiên vẫn không thay đổi: "Nếu ta tự nguyện bỏ đi Linh Tháp, còn nói cho ngươi biết chuyện của Mệnh Tộc thì sao?"
Mộ Thần đầy hứng thú nhìn Thạch Kinh Thiên, nhíu mày hỏi: "Ngươi tin ta?"
"Ta tất nhiên là không tin được, Mộ thiếu cũng không tin được ta, nhưng có khế ước chi thư, hẳn là Mộ thiếu sẽ có thể tin tưởng ta chứ?" Thạch Kinh Thiên không chút hoang mang trả lời.
Mộ Thần thản nhiên nhìn Thạch Kinh Thiên, Thạch Kinh Thiên vân đạm phong khinh cười, thong dong nói: "Mộ thiếu yên tâm, ta tin tưởng thứ ta biết được tuyệt đối đáng giá hơn mạng của ta."
Diệp Thạch kéo kéo ống tay áo Mộ Thần, nói nhỏ: "Đáng giá."
Mộ Thần nhìn chằm chằm Thạch Kinh Thiên một lúc lâu, mới cười: "Thành giao."
Tưởng Phong có đối thủ như thế này, hắn thua không oan!
Thạch Kinh Thiên cười: "Vậy ký kết khế ước đi."
Mộ Thần: "Được."
Thạch Kinh Thiên lấy ra khế ước chi thư trong nhẫn không gian, hai người ký xuống hiệp nghị, Mộ Thần không xuống tay với Thạch Kinh Thiên, Thạch Kinh Thiên cũng phải đem tất cả những gì hắn biết về Mệnh Tộc nói cho Mộ Thần.
Ký kết xong khế ước, hai người cùng thu khế ước lại.
"Mệnh Tộc là thượng cổ thần tộc, chủng tộc này đã từng xuất hiện Thần." Thạch Kinh Thiên mở miệng nói.
"Thần? Lợi hại như vậy?" Diệp Thạch vô cùng kinh ngạc.
Thạch Kinh Thiên nhẹ hít một hơi: "Đều là chuyện từ thời thượng cổ rồi, mấy chục vạn năm nay đã không còn Thần xuất hiện, đồn đãi Ngũ Linh Tháp là do một vị Thần sư lưu lại trong khoảng thời gian đó, nếu có được đến năm tháp Trung Châu, liền có khả năng trở thành Thần."
Diệp Thạch: "..."
Mộ Thần: "..." Cho nên, Mệnh Tộc bố trí nhiều thứ như vậy, quanh đi quẩn lại chỉ là vì tạo Thần?
Diệp Thạch chần chờ một chút, hỏi: "Người kế thừa Linh Tháp của Mệnh Tộc hai trăm năm trước, hiện tại trình độ đã đạt tới đâu rồi?"
"Sâu không lường được, dù sao chúng ta cũng không phải người của Mệnh Tộc, Mệnh Tộc cũng sẽ không nói cho chúng ta biết chuyện cơ mật của họ. Nhưng mà ta biết, năm người kia đều là võ tôn, hơn nữa hẳn đều đã là võ tôn hậu kỳ. Về học thuật thì, ngoại trừ trận pháp sư kia, những người khác hẳn là đều đã đến bát cấp hậu kỳ." Thạch Kinh Thiên nói.
"Ngoại trừ trận pháp sư kia?" Diệp Thạch hỏi.
Thạch Kinh Thiên gật gật đầu: "Đúng vậy, vị trận pháp sư Mệnh tộc kia, trận pháp thuật hình như chỉ là bát cấp trung kỳ, trận pháp truyền thừa của Mệnh Tộc không hoàn thiện lắm."
Mộ Thần híp mắt nói: "Trận pháp yếu nhất."
Nếu dựa theo nguyên tác, có phải Trang Du sẽ được Bạch Thần Tinh toàn lực trợ giúp, còn người của Mệnh Tộc kia cũng sẽ dựa theo trình độ trận pháp thuật của Bạch Thần Tinh mà tiến vào bát cấp hậu kỳ? Mà máu của Diệp Thạch cũng có thể mở ra sách trận pháp của Bạch gia, bản sách trận pháp kia có phải cũng sẽ nằm trong tay của Mệnh Tộc không?
Thạch Kinh Thiên nhìn Mộ Thần: "Mộ thiếu, có phải ngươi biết điều gì không?"
Mộ Thần lắc lắc đầu: "Không có gì."
Thạch Kinh Thiên cười cười, Mệnh Tộc am hiểu đoạt vận mệnh của người khác, Linh Tộc lại am hiểu nghịch thiên cải mệnh, Mệnh Tộc và Linh Tộc trời sinh đối địch, Mệnh Tộc đưa Trang Du ra nước ngoài khẳng định có chủ ý muốn đạt được ngũ Linh Tháp, chỉ là xảy ra ngoài ý muốn, Trang Du lại thất bại.
Thạch Kinh Thiên nhìn qua hướng Mộ Thần.
Trang Du không có được ngũ Linh Tháp, Mộ Thần lại chiếm được, mà mẫu phụ Diệp Thạch lại là tộc nhân Linh Tộc, ở trong này nhất định có liên hệ gì đó.
"Ngươi còn biết cái gì?" Diệp Thạch hỏi.
"Trong Mệnh Tộc còn tồn tại võ thánh, hơn nữa không phải chỉ có một người." Thạch Kinh Thiên nói.
Mộ Thần nhịn không được biến sắc, vẻ mặt Diệp Thạch cũng có chút cứng ngắc.
Nghe đồn võ thánh có được khả năng thông thiên triệt địa, thực lực của Mộ Thần có lẽ vượt cấp đối phó với võ tôn còn được, nhưng để đối phó với võ thánh thì có chút trứng chọi đá.
Diệp Thạch bất an ôm lấy cánh tay Mộ Thần, lo lắng hỏi: "Mộ Thần, làm như thế nào đây?"
"Ta đã sớm đoán được." Mộ Thần nhẹ hít một hơi nói.
Nghe được lời Mộ Thần, sắc mặt Thạch Kinh Thiên không khỏi ngẩn ra.
Diệp Thạch ngoài ý muốn nhìn Mộ Thần: "Mộ Thần, ngươi..."
Mộ Thần cười : "Kỳ thật cũng không có gì lạ, trên võ tôn là võ thánh, cò trên võ thánh mới là võ thần, nếu như muốn đi đến bước cuối cùng, Mệnh Tộc đến ngay cả một võ thánh còn không có thì nói gì đến chuyện tạo Thần gì nữa?"
Thạch Kinh Thiên sửng sốt một chút, "Mộ thiếu quả nhiên tâm trí thông thấu."
Mộ Thần cười khổ, có lẽ sau này hắn đi đường còn phải dè dặt từng bước một mất.
"Nếu trận pháp truyền thừa của Mệnh Tộc không được đầy đủ, trận pháp thuật của người nọ chỉ có bát cấp trung kỳ, thì việc Mệnh Tộc đánh chủ ý tới Bạch gia có lẽ căn bản không phải là ngẫu nhiên."
Diệp Thạch cầm lấy tay Mộ Thần, Mộ Thần quay đầu lại, thản nhiên mỉm cười với Diệp Thạch.
Thạch Kinh Thiên chủ động phóng Linh Tháp ra, Mộ Thần lấy Linh Tháp trên người Thạch Kinh Thiên rồi rời đi.
Thạch Kinh Thiên nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong lòng bốn bề sóng dậy.
Tuy rằng Thạch Kinh Thiên vẫn cảm thấy Linh Tháp trên người mình là bùa đòi mạng, nhưng mà cứ như vậy bị người ta lấy đi, hắn vẫn cảm thấy có chút nuối tiếc.
Thạch Kinh Thiên nhẹ hít một hơi, chỉ sợ Mệnh Tộc đã phát hiện ra tâm tình của hắn xảy ra vấn đề rồi. Nếu Trang Du cũng thành công, vậy hắn có thể sẽ bị thay thế, nói không chừng đã bị Mệnh Tộc giải quyết, đáng tiếc, Trang Du lại thất bại.
Thạch Kinh Thiên lại nhìn bóng dáng Mộ Thần, cong môi thành một tia cười nhạt. Mệnh Tộc không phải dễ đối phó như vậy, cũng không biết Mộ Thần có tráng niên mất sớm hay không.
...
Ngoài bí cảnh, yên tĩnh không một tiếng động.
Ô Phượng cau mày, Diệp Thạch và Mộ Thần đi tìm Thạch Kinh Thiên, không biết có giết chết Thạch Kinh Thiên không.
Thạch Kinh Thiên trốn ở một địa phương ngăn cảnh dò xét, Ô Phượng vô cùng tò mò, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Qua hồi lâu, mọi người thấy được Diệp Thạch đi ra.
Không lâu sau, Thạch Kinh Thiên cũng đi ra.
Ô Phượng nhíu nhíu mày: "Không chết." Lời nói của Ô Phượng không rõ là thất vọng hay thở phào một hơi.
Bạch Thần Tinh híp mắt, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ, chẳng lẽ Mộ Thần buông tha Thạch Kinh Thiên thật, lý nào lại vậy!
"Không ngờ Thạch Kinh Thiên lại chủ động bỏ đi Linh Tháp, thật đúng là không nghĩ tới." Diệp Thạch nói thầm.
Ô Phượng nhìn thấy khẩu hình miệng của Diệp Thạch, nhất thời liền hiểu rõ, khó trách, khó trách...
Mộ Thần cười nói: "Tuy rằng bỏ đi Linh Tháp, nhưng mà dù sao bảo vệ tánh mạng vẫn quan trọng hơn, năm người Mộ Dung Phong vậy mà còn không sống lâu như hắn chỉ có một người."
Diệp Thạch gật đầu: "Nói cũng phải."
...
Một ánh sáng trong suốt hiện lên, Tháp Linh từ trong bay ra ngoài: "Tháp chủ đại nhân, bản tháp càng ngày càng soái nè."
Mộ Thần gật đầu: "Thấy cũng được."
Tháp Linh chớp chớp đôi mắt âm dương, nói: "Tháp chủ đại nhân, ngươi phải đối xử thật tốt với ta, ta mới là hữu dụng nhất đối với ngươi, ngươi nuôi những thứ rác rưởi đó có ích lợi gì." Tháp Linh nói xong, hữu ý vô ý nhìn qua phía Diệp Thạch.
Ánh mắt Diệp Thạch sắc bén chiếu đến người Linh Tháp, nhất thời khiến sắc mặt Linh Tháp có chút vặn vẹo.
Mộ Thần cười cười: "Được, ta đương nhiên phải nuôi ngươi cho thật tốt, ta còn phải nhờ ngươi đập võ thánh giúp ta mà."
Sắc mặt Tháp Linh càng xấu hơn, "Tháp chủ đại nhân, ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, giúp ngươi đập võ tôn thì được chứ nói đến việc đập võ thánh... ta nào có lợi hại vậy! Đập ta hỏng mất rồi, ngươi đi đâu mà tìm được pháp bảo như ta!"
Mộ Thần lạnh lùng: "Đồ vô dụng, không có chí khí."
Tháp Linh: "..."
Diệp Thạch nắm tay Mộ Thần, "Vô luận là gặp phải chuyện gì, ta đều sẽ ở bên ngươi." Cho dù gặp phải võ thánh cũng sẽ vậy.
Mộ Thần ấm áp mỉm cười: "Ta biết..."
Ta đương nhiên biết vô luận gặp phải chuyện gì, ngươi cũng sẽ ở bên cạnh ta, ta biết nên mới không yên tâm.
Mộ Thần lắc lắc đầu: "Đi thôi, chuyện Nguyên Thủy Trận Văn còn chưa giải quyết xong đâu."
Diệp Thạch gật đầu: "Đi nào!"
"Có phải là ngươi sắp đột phá võ tông ngũ tinh không?" Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch: "Đúng vậy!" Mình phải cố gắng hơn nữa mới được, nếu không lỡ Mộ Thần gặp phải chuyện gì, mà mình lại không giúp được gì.
Mộ Thần cười: "Ngươi không cần cho mình áp lực quá lớn, cứ thuận theo tự nhiên."
Diệp Thạch gật đầu nói: "Ta biết."
Chương 303
Mộ Thần cùng Diệp Thạch nghiên cứu trận pháp, đột nhiên sắc mặt Mộ Thần biến đổi.
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, không hiểu hỏi: "Mộ Thần, sao vậy?"
"Trong Linh Tháp xuất hiện vấn đề." Mộ Thần nâng mày nói.
Diệp Thạch trừng lớn mắt, "Linh Tháp có thể xảy ra vấn đề gì chứ?" Tháp Linh gần đây ăn ngon, ngủ ngon, rất vất vả mới gầy xuống, giờ ra vẻ lại muốn mập lên.
Lão hổ từ trong Linh Tháp vọt ra, ngay sau đó một tiểu long toàn thân màu đỏ cũng bay ra, Lão hổ bị tiểu long đuổi đến chạy tán loạn.
Diệp Thạch thấy một màn như vậy, nhịn không được mở to hai mắt.
Lão hổ vô cùng bối rối, Diệp Thạch đã quen nhìn thấy một lão hổ không ai bì nổi, nhìn thấy nó chật vật như vậy, không khỏi có chút không quen.
"Tiểu long này từ đâu tới vậy?" Diệp Thạch kinh ngạc hỏi.
Mộ Thần có chút chần chờ nói: "Hình như là lão hổ sinh ra."
Diệp Thạch trừng lớn mắt: "Cái gì?!"
Diệp Thạch đã từng nghe Mộ Thần nói, quả trứng mà lão hổ ấp có thể sẽ nở ra một sinh vật gì đó, nhưng không nghĩ nó sẽ nở nhanh như vậy.
"Không ngờ còn sinh sớm hơn ta, lão hổ thật lợi hại, thật nhanh, thật nhanh." Diệp Thạch đầy khiếp sợ nói.
Y chỉ vừa mới hoài thai, "nhi tử" của Lão hổ đã nở ra, còn là sinh long hoạt hổ đúng nghĩa.
Lão hổ nghe được lời Diệp Thạch, nhất thời có xúc động muốn hộc máu.
Diệp Thạch nhìn lão hổ: "Thứ ngươi sinh ra đúng là còn lợi hại hơn ngươi đó lão hổ! Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy mà."
Mộ Thần: "..."
Lão hổ nhảy lên trên đầu Diệp Thạch, "Nhanh! Tiểu bạch kiểm, ngươi nhanh lấy máu tưới nó! Nhanh tưới nó đi, tưới chết nó!"
Diệp Thạch do dự nói: "Lấy máu tưới nó có chút không được tốt lắm, nó chính là do ngươi sinh ra, là nhi tử ngươi mà! Hổ dữ không ăn thịt con đâu."
Lão hổ buồn rười rượi nói: "Tiểu bạch kiểm đại nhân, nó muốn ăn ta, là muốn ăn ta đó!"
Diệp Thạch nhẹ hít một hơi: "Thế sự đổi thay, trước kia ngươi ăn người khác, hiện tại người khác ăn ngươi... Ngươi vậy mà lại lo sợ thứ ngươi sinh ra sẽ ăn thịt ngươi, đúng là vô dụng!"
Lão hổ: "..." Cái gia hỏa đáng giận kia mới không phải nhi tử của nó.
Tiểu hỏa long nhìn lão hổ, ánh mắt đầy vẻ tham lam.
Diệp Thạch giương nắm tay nói: "Lão hổ, nhanh lên nào! Ngươi không phải từng nói, không quản là muội tử hỏa linh hay tiểu ca hỏa linh, ngươi cũng đều ăn hết sao? Chỉ một tiểu long còn hôi mùi sữa lại dọa ngươi thành như vậy à? Tới đi, ăn nó!"
Lão hổ: "..."
Mộ Thần nhìn tiểu long, lòng phập phồng cảm xúc, "Vẫn diệt chi diễm!"
Khó trách luyện dược sư kia lại luyện đan thất bại, thì ra là vì bên trong khối thái dương mầm mống kia lại cất giấu một cái dị hỏa.
Dị hỏa này thích ẩn chứa trong những thứ có hỏa tinh thần bên trong vô cùng phong phú, hút khô toàn bộ hỏa tinh thần lực đó.
Bài danh của Vẫn Diệt Chi Diễm trong bảng dị hỏa tuy so với Thanh Như Hiểu Thiên còn thấp một chút, nhưng mà bài danh không phải là tất cả.
"Vẫn diệt chi diễm", cực dịch sinh ra biến dị, nó tựa hồ đặc biệt hung tàn, cấp bậc cũng cao hơn lão hổ một chút, hẳn là ở trên hoặc dưới bát cấp.
Lão hổ lạnh run nói: "Ngươi nhanh tưới nó đi!"
Diệp Thạch có chút không cao hứng nói: "Lão hổ, ngươi run rẩy dữ vậy! Không phải là ngươi muốn tè lên đầu ta đấy chứ? Mau xuống!"
Lão hổ nhìn qua phía Mộ Thần, Mộ Thần bất vi sở động.
"Tiểu bạch kiểm đại nhân, ngươi nhanh tưới nó, tưới xong có thể nâng cao thực lực." Lão hổ nói.
Diệp Thạch nghe được lời lão hổ, nhất thời nhãn tình sáng lên.
Mộ Thần nghe thấy vậy, cũng không khỏi có chút động tâm.
Tiểu hỏa long nghe thấy thế, vô cùng tham lam nhìn tới chỗ lão hổ, lại kiêng kỵ nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch cắt cổ tay của mình, năm giọt máu mang theo từng điểm hoa văn vàng kim xuất ra.
Thư Linh xuất hiện, một cái trận pháp nhanh chóng ngưng kết ra, máu dừng ở phía trên trận pháp, trận pháp quang mang đại uy, vây khốn Vẫn Diệt Chi Diễm.
"Cái gì vậy?" Bạch Thừa Phong sợ hãi kêu một tiếng.
Bạch Thần Tinh co mắt lại, "Thức tỉnh rồi."
Sách trận pháp Bạch gia vốn là pháp khí cửu cấp, chỉ là sau khi bị trọng thương liền yên lặng, Thư Linh cũng đã biến mất.
Sau khi Thư Linh biến mất, người Bạch gia nếu muốn mở ra quyển sách kia cũng rất khó khăn, cho đến khi Bạch Thần Tinh xuất hiện.
Thư Linh cần có huyết mạch tinh thuần nhất của Bạch gia để tẩm bổ, nhưng mà máu của hắn còn chưa đủ, xem ra máu Diên Tinh đối với Thư Linh có lợi rất lớn.
Lão hổ nhìn thấy Thư Linh, nhất thời bạo khiêu đứng lên, "Ta nói có trộm mà, nhìn đi! Tặc rốt cục hiện thân rồi!"
Mộ Thần tức giận: "Câm miệng! Ngươi muốn bị con của ngươi ăn luôn sao?"
Lão hổ khóc không ra nước mắt: "Nó mới không phải con ta."
Lão hổ tràn đầy phẫn uất mà nhìn tiểu long, nó làm sao biết cái mầm mống thái dương kia lại thật sự sinh ra thứ này nọ, còn là một thứ hung tàn như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook