Xuyên Không Bất Đắc Dĩ!
-
Chương 42: Tình địch lộ diện
Mọi chuyện thường bắt đầu vào sáng sớm.
Chú Bình, chủ tiệm cà phê nhỏ chăm chỉ xay những hạt cà phê. Mùi thơm nức mũi hóa thành làn gió thoang thoảng bay vào khe cửa len lỏi tỏa hương khắp căn phòng nhỏ tác giả đương nằm nghiêng bên trái nhắm nghiền mắt ngủ mê.
Khịt... khịt!
Mùi cà phê làm gã trai trẻ khịt mũi hai mắt nheo nheo một lúc mới tỉnh táo hẳn ngẩng mặt lên bắt gặp một hình ảnh hết sức buồn cười.
Nguyên nhân chính là cô nàng tác giả nằm trong tư thế kì dị tay trái duỗi thẳng qua phía hắn đang ngủ, tay phải gác lên bụng. Chưa hết khúc dưới càng nực cười hơn hai chân chàng hảng ôm gối ôm dài chân gác chồng lên. Đặc biệt cái diện mạo lúc ngủ ke chảy hai bên mép khiến cho hắn mới tỉnh nhìn thấy không chịu nổi phải bụm miệng cười khằng khặc.
Thừa lúc nó còn say ke ngủ ngon hắn sờ thử trán nó lần nữa kiểm tra xem sốt đã hạ hết chưa.
Bình thường lại rồi, may quá! _ Cổ Huyết khẽ nói.
Bất thình lình nó cựa quậy mở mắt ra đứng hình khi trước mặt nó là tên đại quỷ quái đứng thù lù.
Oh My God! _ Nó trố mắt nhìn hắn thốt.
Làm gì trợn mắt dữ vậy? Tưởng tôi không biết mắt cô to cỡ nào à? _ Hắn lên tiếng.
Này! Làm gì mới sáng ở trong phòng tôi vậy hả? _ Lâm Tử nghi hoặc nhìn hắn tra hỏi.
Chết rồi! Phải giải thích sao đây? Cô ta mà biết chuyện là mình không xong! _ Hắn đứng tần ngần suy tính trong đầu.
Oay! Anh điếc à? Sao không trả lời? _ Nó tụt xuống giường thụi cùi chỏ vào cánh tay hắn bực mình hỏi.
Hắn chợt cất câu mắt láo lia đánh bài chuồng:
Tôi... xuống phụ chú Bình đây!
Uê! Định chuồng á tên thối tha kia? _ Nó quát theo bóng hắn đã khuất xa.
Nó sau ít phút đánh răng rửa mặt cột vội mớ tóc lên chạy như bay xuống nhà bếp đụng Ành vào thây tên Cổ Huyết.
Ui...! Đau chết cái ngực tôi rồi! Đầu cô quả là chứa đá, đụng đau gần chết! _ Hắn xuýt xoa tấm ngực vạm vỡ ngọc ngà của mình tay đẩy đầu con nhóc Lâm Tử ra.
Êy! Ngực anh mới là đá ó! Đầu tôi đau muốn nức rồi này! Chụt... chụt... Ây... ya...! _ Nó xoa đầu rên rỉ.
Hai đứa chuyện gì mà đứng giữa đường vậy hử? Lâm Tử dậy rồi hả? Ăn cháo nè! _ Chú Bình tay bưng chén cháo đặt lên bàn thở dài bảo.
Dạ...! _ Nó và hắn đồng thanh đáp.
Lâm Tử nó cầm muỗng múc đầy cháo xúc đổ vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Chú Bình vui miệng khai vô tư:
Nè Lâm Tử hôm qua cháu không biết đó thôi, cậu trai trẻ này đã dành hết thời gian chăm sóc chườm khăn cho cháu suốt tối qua. Còn túc trực suốt đêm vì lo cho cháu đó! Giờ thì cháu bớt tính cay cú với cậu ấy đi!
HỞ? Ặc... Ặc... Chú... chú...! _ Nó vừa nghe chú Bình nói lập tức đấm ngực vì sặc cháo.
Chú... ơi... là chú! Hết chuyện để nói rồi sao? _ Tới lượt hắn mắc nghẹn cháo.
Ủa? Hai đứa bị sao thế? _ Chú Bình ngây thơ hỏi.
Không trả lời hai người đó cứ câm lặng ăn cho đến hết cháo làm chú ấy chả hiểu chuyện gì xảy ra.
Hôm nay nó xin phép nghỉ học một ngày dưỡng bệnh.
Tuy cơn sốt đã hạ nhưng sức khỏe của nó còn rất yếu, đầu óc còn hơi choáng váng chưa vững hẳn.
Nó lại vào phòng nằm nghỉ, khơi lại những lời chú nói ban nãy thần trí nó rối loạn tự vấn ngàn câu hỏi.
Không, không thể nào? Mình không tin đột nhiên tên quỷ quyệt đó lại tốt bụng tới vậy? Chắc chắn hắn, có mục đích! _ Lâm Tử tác giả tự đánh đầu băn khoăn.
Lâm Tử ơi! Bọn tớ đến thăm cậu này! _ Hiểu Tinh gọi í ới.
Không chỉ có mình cô nàng mà cả một tiểu đội bước lên phòng thăm nó.
Cậu sao òi? _ Hiểu Tinh nắm tay nó vuốt ve
Khỏe! Mà sao các cậu biết tớ bệnh? _ Nó thắc mắc.
Haizz...! Tối qua là Cổ Huyết gọi điện cho tớ. Mờ cũng lạ, sao anh ta có mặt ở nhà cậu đêm hôm như vậy chứ? _ Hiểu Tinh lấy làm lạ kể.
Lạ nhỉ? À đúng rồi! Bọn tớ có mang sữa bồi bổ sức khỏe cho cậu nè! _ Lưu Trinh thọt tay vào túi xách lấy ra hộp sữa to cao.
Ừm...à quên! Hôm qua cô làm sao thoát khỏi con chó chết tiệt đó thế? _ Du Vỹ Tường mở miệng tò mò.
Hờ... còn hỏi? Mấy người sướng quá, tốt số thật! Sao tôi biết được tự nhiên nó lao tới rượt mình tôi, báo hại con này phải leo lên cây trốn nó. Xui xẻo là ông trời lại mưa ào ạt. _ Nó ngồi xếp chân tường thuật.
Ô... chả trách cậu bị cảm sốt! Ai cứu cậu hay con chó tự bỏ đi? _ Lưu Trinh hỏi.
Ờ... ờ.. là tên Cổ Huyết chắc hắn tình cờ đi ngang mới tiện tay đuổi con cẩu tạp chủng đó cút đi! _ Nó ấp úng kể.
Hahaha! Xem ra cô với cậu ta có duyên đấy! _ Vỹ Tường cười chế giễu.
Duyên cái khỉ khô! Phiền anh để chế độ câm giùm! Mới tập nói thì bớt cái mồm lại! _ Nó chặng lưỡi cậu ta.
Lập Tuyên cười Vỹ Tường:
Khừ khừ! Cho cậu chừa tội móc nghoéo con gái!
Mỗi người một câu nó đang khỏe nghe riết cũng mệt.
Ngày mai cậu có đi học nỗi không? _ Tuyết Anh mới cất giọng.
Đi chứ! Có liệt lào gì đâu mừ ở nhà hoài! _ Lâm Tử tự tin khẳng định.
Ồ... Vậy thôi tớ về nha! Cậu cố gắng giữ gìn sức khỏe! _ Lưu Trinh an ủi nó rồi cáo biệt ra về.
Lần lượt từng người bỏ về lũ lượt.
Tối đến, nó cặm cụi bật đèn học lên ôn bài rồi nằm ì ngủ quên.
******
Lại một ngày trôi qua!
Tất cả có mặt đầy đủ tại ngôi trường nhạc viện.
Wow.... soái ca kìa!
Tiếng hò hét ngất lên ngất xuống của các nữ sinh vang động cả khuôn viên nhà trường.
Gì nữa đây? _ Lập Tuyên và hai thằng bạn đồng lòng cất lên.
Hai cô bạn cũng lắc đầu ngán ngẩm với sự kiện nhàm chán này.
Lưu Trinh chép môi nói: Tưởng gì... là cậu mới chuyển tới chứ có gì đâu mà ầm ĩ.
Ừa... mới vào thì vậy thôi, vài hôm quen rồi bọn con gái hết làm loạn à! _ Hiểu Tinh đồng tình tiếp câu.
Nói thì nói chứ, ba con người nam đang ngồi cùng bàn bọn mình dù học có bao lâu mà bọn họ vẫn bị đám nữ sinh dí hoài đó! _ Lâm Tử phát biểu.
Cậu nam sinh soái ca ấy bỗng tiến lại bàn tụi nó khiến đám nữ sinh xì xầm bàn tán.
Hello!
Rất hân hạnh làm quen các cậu! Mình là Trịnh Thế Kiệt à... còn... _ Cậu này tự giới thiệu đồng thời chỉ tay phía ba chàng còn lại ý muốn biết danh tính.
Lưu Trinh và Hiểu Tinh đã biết cậu ta trước đó do học chung lớp nhưng chưa có cơ hội tiếp xúc trò chuyện.
Ba anh chàng kia cũng đáp ứng tự khai báo tôn danh quý tính của bản thân.
Tôi là Du Vỹ Tường học khoa Violoncellist khóa 52.
Cổ Lực Quân khoa thanh nhạc cùng khóa cậu ấy.
Châu Lập Tuyên khoa soạn nhạc cũng đồng niên khóa.
Ô... Wow...! Vậy là đàn anh của em rồi! Nghe danh đã lâu nhưng giờ mới được diện kiến. _ Trịnh Thế Kiệt ngạc nhiên ánh mắt ngưỡng mộ.
Hình như nó bị lơ đi một cách vô tội vạ cấm đầu ăn cho thỏa mãn bao tử.
À... còn người này? _ Cậu Thế Kiệt đưa mắt hướng về nhỏ đang nhai ngấu nghiến cục há cảo.
Oh... đến lượt tôi sao? Lâm Tử lớp trống hiện đại cùng niên cậu đấy! _ Lâm Tử nó vừa nuốt vừa nói.
Trịnh Thế Kiệt tự nhiên kéo ghế ngồi nhập băng cùng bọn nó.
Hiểu Tinh, nhìn cậu quen lắm! Hình như chúng ta từng gặp nhau rồi nhỉ? _ Cậu ta ngờ ngợ.
Đâu có, mới gặp lần đầu mà! _ Cô nói.
Cậu ta lại hỏi: Cậu họ Mạc đúng không? Cậu... giống cô bạn hồi nhỏ của mình lắm!
Ừ... giống chỗ nào? _ Cô nàng hỏi.
Thật ra hồi nhỏ nhà tớ ở cạnh nhà một ông chú nhà văn họ Mạc. Ở đó tớ từng chơi chung học tiểu học chung với cô bạn ấy, còn nhớ cái thời đó cô ấy thích đọc truyện ma và xem phim kinh dị. _ Cậu ta kể.
ÒA... nhớ rồi, gần nhà tớ có cậu bạn tóc hớt đầu đinh hay qua nhà mình chơi trốn tìm. Lẽ nào là cậu à Thế Kiệt? _ Hiểu Tinh chợt nhớ.
Oh, thế đúng là cậu rồi Mạc Hiểu Tinh! Vui quá! _ Cậu ta nhảy mừng.
Bạn cũ gặp lại nên hai người họ mãi mê trò chuyện quên hết những người xung quanh.
Ngay lúc này có một thằng nam sinh nhà họ Du bị bơ với vẻ mặt lạnh như tiền cặp mắt hằng tia tử ngoại.
Thôi chết rồi Trinh Trinh ơi! Tớ cảm nhận có sát khí bao vây thì phải? _ Lâm Tử lạnh người nói với Lưu Trinh.
Hờ... tớ cũng thấy thế! _ Lưu Trinh hiểu ý nó.
Tẩu vi thượng sách! Tìm nơi lánh nạn là vừa! _ Lâm Tử đề nghị tử tế.
Ừm! _ Hai cô gái cùng hai chàng kia rút lui trong im lặng.
Đang sóng yên biển lặng, Du Vỹ Tường mặt hắc ám đứng dậy bỏ đi không nói tiếng nào.
Tiếng chuông báo vào lớp vang lên cuộc hội ngộ kết thúc. Quay lại thì không thấy một bóng ma hai người cùng nhau vào lớp.
Lưu Trinh ghé sát tai Hiểu Tinh thỏ thẻ: Cậu tiêu rồi! Có người đang ghen đóa!
Không nghiêm trọng vậy chứ? _ Hiểu Tinh cảm thấy hơi sợ sợ.
Tan học, cậu Trịnh Thế Kiệt đó lại nhanh nhẩu chạy chiếc ô tô dừng ngay xe máy của cô nói vài câu:
Bạn cũ, chiều nay nếu cậu rảnh nhớ tới đường xxA1 tớ mời ăn tối nhân dịp hội ngộ nhé!
Ơ...! _ Chưa kịp trả lời cậu ta đã lái mất dạng.
Hừ... gặp cố nhân có vẻ vui nhỉ? Cậu ta nói gì với em thế? _ Vỹ Tường thái độ gắt gỏng.
Vui chứ! Cậu ấy định mời em đi ăn tối. Anh bị sao vậy? _ Hiểu Tinh ngây ngô đáp.
Tối nay có định đi với tên đó không? _ Vỹ Tường gặn hỏi.
Tất nhiên phải đi! Bạn hàng xóm lâu ngày mới có dịp gặp lại mà! _ Hiểu Tinh đáp tỉnh bơ.
Ê, hai người làm gì đứng áng đường người ta thế? Không về làm ơn tránh ra giùm! _ Nó từ xa bóp kèn.
Bộ đường này của mình cô à? Ngậm mồm lại xéo ngay! _ Du Vỹ Tường bực dọc mắng nó.
Ạc zzz... cái tên thần kinh! _ Lâm Tử làu bàu trong miệng vọt ga bay ngang mặt hai vị tình nhân mất hút.
Mạc Hiểu Tinh số nhọ chưa biết mình sắp gặp đại họa giáng xuống đầu cô nàng vô tư lái xe bon bon trên đường, Du Vỹ Tường ánh mắt đậm đà cơn cuồn phong lao chiếc ô tô bán mạng trên xa lộ những xe khác sợ vạ lây nên lách xe tránh xa xe cậu ta.
Chiều sập tối, Du Vỹ Tường không ăn gì mà lấy chiếc mô tô lạng ra ngoài đi đâu ba mẹ cậu cũng chẳng dám hỏi han vì thấy thái độ con mình có vẻ không vui.
Chị cậu định hỏi nhưng mặt cậu ta hầm hầm không nói không rằng.
Chú Bình, chủ tiệm cà phê nhỏ chăm chỉ xay những hạt cà phê. Mùi thơm nức mũi hóa thành làn gió thoang thoảng bay vào khe cửa len lỏi tỏa hương khắp căn phòng nhỏ tác giả đương nằm nghiêng bên trái nhắm nghiền mắt ngủ mê.
Khịt... khịt!
Mùi cà phê làm gã trai trẻ khịt mũi hai mắt nheo nheo một lúc mới tỉnh táo hẳn ngẩng mặt lên bắt gặp một hình ảnh hết sức buồn cười.
Nguyên nhân chính là cô nàng tác giả nằm trong tư thế kì dị tay trái duỗi thẳng qua phía hắn đang ngủ, tay phải gác lên bụng. Chưa hết khúc dưới càng nực cười hơn hai chân chàng hảng ôm gối ôm dài chân gác chồng lên. Đặc biệt cái diện mạo lúc ngủ ke chảy hai bên mép khiến cho hắn mới tỉnh nhìn thấy không chịu nổi phải bụm miệng cười khằng khặc.
Thừa lúc nó còn say ke ngủ ngon hắn sờ thử trán nó lần nữa kiểm tra xem sốt đã hạ hết chưa.
Bình thường lại rồi, may quá! _ Cổ Huyết khẽ nói.
Bất thình lình nó cựa quậy mở mắt ra đứng hình khi trước mặt nó là tên đại quỷ quái đứng thù lù.
Oh My God! _ Nó trố mắt nhìn hắn thốt.
Làm gì trợn mắt dữ vậy? Tưởng tôi không biết mắt cô to cỡ nào à? _ Hắn lên tiếng.
Này! Làm gì mới sáng ở trong phòng tôi vậy hả? _ Lâm Tử nghi hoặc nhìn hắn tra hỏi.
Chết rồi! Phải giải thích sao đây? Cô ta mà biết chuyện là mình không xong! _ Hắn đứng tần ngần suy tính trong đầu.
Oay! Anh điếc à? Sao không trả lời? _ Nó tụt xuống giường thụi cùi chỏ vào cánh tay hắn bực mình hỏi.
Hắn chợt cất câu mắt láo lia đánh bài chuồng:
Tôi... xuống phụ chú Bình đây!
Uê! Định chuồng á tên thối tha kia? _ Nó quát theo bóng hắn đã khuất xa.
Nó sau ít phút đánh răng rửa mặt cột vội mớ tóc lên chạy như bay xuống nhà bếp đụng Ành vào thây tên Cổ Huyết.
Ui...! Đau chết cái ngực tôi rồi! Đầu cô quả là chứa đá, đụng đau gần chết! _ Hắn xuýt xoa tấm ngực vạm vỡ ngọc ngà của mình tay đẩy đầu con nhóc Lâm Tử ra.
Êy! Ngực anh mới là đá ó! Đầu tôi đau muốn nức rồi này! Chụt... chụt... Ây... ya...! _ Nó xoa đầu rên rỉ.
Hai đứa chuyện gì mà đứng giữa đường vậy hử? Lâm Tử dậy rồi hả? Ăn cháo nè! _ Chú Bình tay bưng chén cháo đặt lên bàn thở dài bảo.
Dạ...! _ Nó và hắn đồng thanh đáp.
Lâm Tử nó cầm muỗng múc đầy cháo xúc đổ vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Chú Bình vui miệng khai vô tư:
Nè Lâm Tử hôm qua cháu không biết đó thôi, cậu trai trẻ này đã dành hết thời gian chăm sóc chườm khăn cho cháu suốt tối qua. Còn túc trực suốt đêm vì lo cho cháu đó! Giờ thì cháu bớt tính cay cú với cậu ấy đi!
HỞ? Ặc... Ặc... Chú... chú...! _ Nó vừa nghe chú Bình nói lập tức đấm ngực vì sặc cháo.
Chú... ơi... là chú! Hết chuyện để nói rồi sao? _ Tới lượt hắn mắc nghẹn cháo.
Ủa? Hai đứa bị sao thế? _ Chú Bình ngây thơ hỏi.
Không trả lời hai người đó cứ câm lặng ăn cho đến hết cháo làm chú ấy chả hiểu chuyện gì xảy ra.
Hôm nay nó xin phép nghỉ học một ngày dưỡng bệnh.
Tuy cơn sốt đã hạ nhưng sức khỏe của nó còn rất yếu, đầu óc còn hơi choáng váng chưa vững hẳn.
Nó lại vào phòng nằm nghỉ, khơi lại những lời chú nói ban nãy thần trí nó rối loạn tự vấn ngàn câu hỏi.
Không, không thể nào? Mình không tin đột nhiên tên quỷ quyệt đó lại tốt bụng tới vậy? Chắc chắn hắn, có mục đích! _ Lâm Tử tác giả tự đánh đầu băn khoăn.
Lâm Tử ơi! Bọn tớ đến thăm cậu này! _ Hiểu Tinh gọi í ới.
Không chỉ có mình cô nàng mà cả một tiểu đội bước lên phòng thăm nó.
Cậu sao òi? _ Hiểu Tinh nắm tay nó vuốt ve
Khỏe! Mà sao các cậu biết tớ bệnh? _ Nó thắc mắc.
Haizz...! Tối qua là Cổ Huyết gọi điện cho tớ. Mờ cũng lạ, sao anh ta có mặt ở nhà cậu đêm hôm như vậy chứ? _ Hiểu Tinh lấy làm lạ kể.
Lạ nhỉ? À đúng rồi! Bọn tớ có mang sữa bồi bổ sức khỏe cho cậu nè! _ Lưu Trinh thọt tay vào túi xách lấy ra hộp sữa to cao.
Ừm...à quên! Hôm qua cô làm sao thoát khỏi con chó chết tiệt đó thế? _ Du Vỹ Tường mở miệng tò mò.
Hờ... còn hỏi? Mấy người sướng quá, tốt số thật! Sao tôi biết được tự nhiên nó lao tới rượt mình tôi, báo hại con này phải leo lên cây trốn nó. Xui xẻo là ông trời lại mưa ào ạt. _ Nó ngồi xếp chân tường thuật.
Ô... chả trách cậu bị cảm sốt! Ai cứu cậu hay con chó tự bỏ đi? _ Lưu Trinh hỏi.
Ờ... ờ.. là tên Cổ Huyết chắc hắn tình cờ đi ngang mới tiện tay đuổi con cẩu tạp chủng đó cút đi! _ Nó ấp úng kể.
Hahaha! Xem ra cô với cậu ta có duyên đấy! _ Vỹ Tường cười chế giễu.
Duyên cái khỉ khô! Phiền anh để chế độ câm giùm! Mới tập nói thì bớt cái mồm lại! _ Nó chặng lưỡi cậu ta.
Lập Tuyên cười Vỹ Tường:
Khừ khừ! Cho cậu chừa tội móc nghoéo con gái!
Mỗi người một câu nó đang khỏe nghe riết cũng mệt.
Ngày mai cậu có đi học nỗi không? _ Tuyết Anh mới cất giọng.
Đi chứ! Có liệt lào gì đâu mừ ở nhà hoài! _ Lâm Tử tự tin khẳng định.
Ồ... Vậy thôi tớ về nha! Cậu cố gắng giữ gìn sức khỏe! _ Lưu Trinh an ủi nó rồi cáo biệt ra về.
Lần lượt từng người bỏ về lũ lượt.
Tối đến, nó cặm cụi bật đèn học lên ôn bài rồi nằm ì ngủ quên.
******
Lại một ngày trôi qua!
Tất cả có mặt đầy đủ tại ngôi trường nhạc viện.
Wow.... soái ca kìa!
Tiếng hò hét ngất lên ngất xuống của các nữ sinh vang động cả khuôn viên nhà trường.
Gì nữa đây? _ Lập Tuyên và hai thằng bạn đồng lòng cất lên.
Hai cô bạn cũng lắc đầu ngán ngẩm với sự kiện nhàm chán này.
Lưu Trinh chép môi nói: Tưởng gì... là cậu mới chuyển tới chứ có gì đâu mà ầm ĩ.
Ừa... mới vào thì vậy thôi, vài hôm quen rồi bọn con gái hết làm loạn à! _ Hiểu Tinh đồng tình tiếp câu.
Nói thì nói chứ, ba con người nam đang ngồi cùng bàn bọn mình dù học có bao lâu mà bọn họ vẫn bị đám nữ sinh dí hoài đó! _ Lâm Tử phát biểu.
Cậu nam sinh soái ca ấy bỗng tiến lại bàn tụi nó khiến đám nữ sinh xì xầm bàn tán.
Hello!
Rất hân hạnh làm quen các cậu! Mình là Trịnh Thế Kiệt à... còn... _ Cậu này tự giới thiệu đồng thời chỉ tay phía ba chàng còn lại ý muốn biết danh tính.
Lưu Trinh và Hiểu Tinh đã biết cậu ta trước đó do học chung lớp nhưng chưa có cơ hội tiếp xúc trò chuyện.
Ba anh chàng kia cũng đáp ứng tự khai báo tôn danh quý tính của bản thân.
Tôi là Du Vỹ Tường học khoa Violoncellist khóa 52.
Cổ Lực Quân khoa thanh nhạc cùng khóa cậu ấy.
Châu Lập Tuyên khoa soạn nhạc cũng đồng niên khóa.
Ô... Wow...! Vậy là đàn anh của em rồi! Nghe danh đã lâu nhưng giờ mới được diện kiến. _ Trịnh Thế Kiệt ngạc nhiên ánh mắt ngưỡng mộ.
Hình như nó bị lơ đi một cách vô tội vạ cấm đầu ăn cho thỏa mãn bao tử.
À... còn người này? _ Cậu Thế Kiệt đưa mắt hướng về nhỏ đang nhai ngấu nghiến cục há cảo.
Oh... đến lượt tôi sao? Lâm Tử lớp trống hiện đại cùng niên cậu đấy! _ Lâm Tử nó vừa nuốt vừa nói.
Trịnh Thế Kiệt tự nhiên kéo ghế ngồi nhập băng cùng bọn nó.
Hiểu Tinh, nhìn cậu quen lắm! Hình như chúng ta từng gặp nhau rồi nhỉ? _ Cậu ta ngờ ngợ.
Đâu có, mới gặp lần đầu mà! _ Cô nói.
Cậu ta lại hỏi: Cậu họ Mạc đúng không? Cậu... giống cô bạn hồi nhỏ của mình lắm!
Ừ... giống chỗ nào? _ Cô nàng hỏi.
Thật ra hồi nhỏ nhà tớ ở cạnh nhà một ông chú nhà văn họ Mạc. Ở đó tớ từng chơi chung học tiểu học chung với cô bạn ấy, còn nhớ cái thời đó cô ấy thích đọc truyện ma và xem phim kinh dị. _ Cậu ta kể.
ÒA... nhớ rồi, gần nhà tớ có cậu bạn tóc hớt đầu đinh hay qua nhà mình chơi trốn tìm. Lẽ nào là cậu à Thế Kiệt? _ Hiểu Tinh chợt nhớ.
Oh, thế đúng là cậu rồi Mạc Hiểu Tinh! Vui quá! _ Cậu ta nhảy mừng.
Bạn cũ gặp lại nên hai người họ mãi mê trò chuyện quên hết những người xung quanh.
Ngay lúc này có một thằng nam sinh nhà họ Du bị bơ với vẻ mặt lạnh như tiền cặp mắt hằng tia tử ngoại.
Thôi chết rồi Trinh Trinh ơi! Tớ cảm nhận có sát khí bao vây thì phải? _ Lâm Tử lạnh người nói với Lưu Trinh.
Hờ... tớ cũng thấy thế! _ Lưu Trinh hiểu ý nó.
Tẩu vi thượng sách! Tìm nơi lánh nạn là vừa! _ Lâm Tử đề nghị tử tế.
Ừm! _ Hai cô gái cùng hai chàng kia rút lui trong im lặng.
Đang sóng yên biển lặng, Du Vỹ Tường mặt hắc ám đứng dậy bỏ đi không nói tiếng nào.
Tiếng chuông báo vào lớp vang lên cuộc hội ngộ kết thúc. Quay lại thì không thấy một bóng ma hai người cùng nhau vào lớp.
Lưu Trinh ghé sát tai Hiểu Tinh thỏ thẻ: Cậu tiêu rồi! Có người đang ghen đóa!
Không nghiêm trọng vậy chứ? _ Hiểu Tinh cảm thấy hơi sợ sợ.
Tan học, cậu Trịnh Thế Kiệt đó lại nhanh nhẩu chạy chiếc ô tô dừng ngay xe máy của cô nói vài câu:
Bạn cũ, chiều nay nếu cậu rảnh nhớ tới đường xxA1 tớ mời ăn tối nhân dịp hội ngộ nhé!
Ơ...! _ Chưa kịp trả lời cậu ta đã lái mất dạng.
Hừ... gặp cố nhân có vẻ vui nhỉ? Cậu ta nói gì với em thế? _ Vỹ Tường thái độ gắt gỏng.
Vui chứ! Cậu ấy định mời em đi ăn tối. Anh bị sao vậy? _ Hiểu Tinh ngây ngô đáp.
Tối nay có định đi với tên đó không? _ Vỹ Tường gặn hỏi.
Tất nhiên phải đi! Bạn hàng xóm lâu ngày mới có dịp gặp lại mà! _ Hiểu Tinh đáp tỉnh bơ.
Ê, hai người làm gì đứng áng đường người ta thế? Không về làm ơn tránh ra giùm! _ Nó từ xa bóp kèn.
Bộ đường này của mình cô à? Ngậm mồm lại xéo ngay! _ Du Vỹ Tường bực dọc mắng nó.
Ạc zzz... cái tên thần kinh! _ Lâm Tử làu bàu trong miệng vọt ga bay ngang mặt hai vị tình nhân mất hút.
Mạc Hiểu Tinh số nhọ chưa biết mình sắp gặp đại họa giáng xuống đầu cô nàng vô tư lái xe bon bon trên đường, Du Vỹ Tường ánh mắt đậm đà cơn cuồn phong lao chiếc ô tô bán mạng trên xa lộ những xe khác sợ vạ lây nên lách xe tránh xa xe cậu ta.
Chiều sập tối, Du Vỹ Tường không ăn gì mà lấy chiếc mô tô lạng ra ngoài đi đâu ba mẹ cậu cũng chẳng dám hỏi han vì thấy thái độ con mình có vẻ không vui.
Chị cậu định hỏi nhưng mặt cậu ta hầm hầm không nói không rằng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook