Trình Tranh vừa bái đường với Sở Tiêu xong đã chạy đi giải tán nam sủng trong hậu cung.

Chuyện này khiến bách tính bàn tán, y ôm mèo trắng nhỏ hỏi:”Ngươi nói xem, có khi nào chính chủ dọn đường cho chúng ta từ sớm không?”

Mèo nhỏ trả lời:”Tuy ta không rõ lắm nhưng nó là sự thật, nhưng ngươi không có hảo cảm của hắn nên nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, nhiệm vụ phụ đầu tiên khiến nam chủ giải tán hậu cung hoàn thành ngươi vừa có một trăm năm mươi điểm”

Sở Tiêu tò mò hỏi:”Mà nè kí ức của hắn thì sao?”

Mèo nhỏ trả lời:”Những chủ thần khác đều cho kí chủ của hệ thống kí ức ngay khi xuyên không nhưng chủ thần của bọn ta cần tiền hơn mạng nên mỗi một tích điểm cũng là tiền, ngài phải gom đủ một ngàn tích điểm mới có thể đổi lấy kí ức của chính chủ, còn có, phần kí ức lẻ tẻ mà ngài có là quà đăng nhập do chủ thần tặng đó”

Sở Tiêu hỏi ngay:”Nhiệm vụ tiếp theo là gì?”


Mèo nhỏ trả lời:”Nhiệm vụ ở chỗ nam chủ, nam chủ xuất hiện mới có nhiệm vụ”

Vừa lúc này, Trình Tranh bước vào, mèo nhỏ báo:”Nhiệm vụ phụ mới:”uống rượu giao bôi với nam chủ” nhận được một trăm điểm”

Sở Tiêu cau mày hỏi:”Uống rượu giao bôi là nên uống chủ thần nhà ngươi lại biến nó thành nhiệm vụ phụ?”

Mèo nhỏ trả lời:”Ngài là người chơi mới đãi ngộ sẽ hấp dẫn hơn nhiều là lẽ đương nhiên, người mới chơi bảy ngày đầu đều nhận quà, chương của thế giới thứ nhất nửa đầu nhiệm vụ rất dễ nhưng ở giữ thì hơi khó, ở nửa sau thì khó hơn, độ khó sẽ tăng dần theo thời gian. Đến tầm khoảng thế giới thứ mười lăm thì rất dễ cụ thể là dễ bay màu ấy, hơn nữa mỗi người đều có một trăm phần trăm uy tín, bị báo cáo một lần trừ hai điểm, người chơi lâu lâu rảnh rỗi có thể xem người chơi khác chơi, nếu thấy bất bình có thể báo cáo nhưng tuỳ trường hợp người chơi mới sẽ không bị trừ, nếu tố cáo người chơi lâu hơn mình thì người tố cáo sẽ bị trừ điểm, uy tín thấp dưới tám mươi miễn nhận nhiệm vụ phụ, tích cực ra nhiệm vụ cày uy tín, năm nhiệm vụ hồi một uy tín, quà bảy ngày trong đó có tổng cộng 21 bình kí ức, mỗi bình chứa khoảng năm năm kí ức, tuỳ thuộc vào khoảng thời gian dùng, có thể dùng tích điểm mua nhưng ngài nên nhớ một bình kí ức giá bảy trăm năm mươi tích điểm.”

Cả hai người uống rượu giao bôi, ting một tiếng nhận tích điểm, mèo nhỏ nhảy xuống rời đi, chỉ truyền tin:”Nhiệm vụ phụ thứ hai, trữ quân tương lai, hiện tại quốc gia chưa có thái tử hoàng đế lại lập nam hậu chuyện này khiến hoàng thất từ gần tuyệt hậu thành tuyệt hậu”

Sở Tiêu hỏi hắn:”Mẫu thân đệ bảo quốc gia không có thái tử sau này không có trữ quân đệ sẽ bị mắng....Trình Tranh ca ca đệ không muốn bị mắng”

Trình Tranh liền thở dài, hắn chưa từng nghĩ đến việc lập y làm hoàng hậu, độc sủng mình y lại bất tiện mức này, hắn liền nói:”Tháng sau đến Nam Thành, chúng ta đến chọn hài tử, tìm một hài tử khả ái thông minh, như vậy được chứ?”

Y gật gật đầu, Trình Tranh lúc này hỏi y:”Ta thật thắc mắc, đệ không nhớ phụ mẫu và huynh trưởng tại sao lại nhớ được ta?”

Y sớm đã biết hắn sẽ có ngày hỏi câu này liền trả lời:”Ta không biết, kí ức của ta rất vụn vặt, ta không nhớ rõ họ là ai, ta chỉ nhớ mình vẫn còn phụ mẫu và huynh trưởng nhưng ta lại không biết giọng nói mặt mũi và tính cách của họ, tuy ta nhớ ra huynh nhưng ta chỉ nhớ được ta gọi huynh ra sao, nhớ được ngọc bội ta tặng huynh và nhớ được huynh chết ra sao, còn lại những kỉ niệm cũ của ta và huynh ta đều không nhớ được, cũng không thể cố gắng nhớ được”

Trình Tranh hỏi y:”Vậy đệ biết nữ tử tên Uyên Linh không?”

Mèo nhỏ truyền âm nhắc nhỏ:”Uyên Linh là hôn thê của chính chủ, là thanh mai trúc mã với chính chủ, là người kéo nam chủ đi chơi đẩy nam chủ vào rừng suýt chết may mà vớt được một mạng quay về cung là người bảo với chính chủ rằng nam chủ đã chết, chính chủ coi nàng ta như muội muội một nhà”


Y gãi đầu nói:”Nàng ta là ai thế? Kí ức của ta của ta không có người này”

Hắn đáp:”Tốt lắm”

Hắn ôm lấy y rồi nói:”Tiêu nhi à, nàng ta là kẻ hại ta suýt chết năm đó, nếu gặp nàng ta đệ đừng tin nàng ta nhé”

Y tức giận phồng má bảo:”Động đến Trình Tranh ca ca của ta, lần sau ta nhất định sẽ đánh nàng ta”

Hắn bật cười rồi nói:”Đa tạ Tiêu nhi”

Sở Tiêu nói với hắn:”Ca ca, ta không nhớ rõ chuyện của chúng ta, huynh kể lại cho ta nghe đi, biết đâu ta nhớ lại thì sao”

Trình Tranh nghe xong liền gật đầu nhưng hắn lại nói:”Ta có thể nhưng đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, lần sau sẽ kể cho đệ nghe bây giờ chúng ta phải đi động phòng trước đã, ngoan ngoãn nghe lời”


Sở Tiêu ngoan ngoãn gật đầu nghe lời đối phương. Mèo nhỏ tắt thông báo trực tiếp rời phòng nhảy phắt lên nóc nhà ngồi trên đó mang ra một bình rượu uống đến say mèm tay dò dò cốt truyện của thế giới này và thế giới tiếp theo, vừa đọc cốt truyện chính vừa trầm ngâm. Phượng Sở Tiêu chính chủ kia ấy vậy mà là Bạch Nguyệt Quang của ba nam tử quyền lực nhất Đại Hạ này, bạo quân Trình Tranh là người xếp thứ hai. Một trong số hai nam tử còn lại là Nhiếp Chính Vương khuynh đảo triều chính nhưng không ở trong kinh, cả một năm nay luôn ở biên cương trấn giữ, hiện tại đang thúc ngựa về kinh sắp đến cổng thành. Người cuối cùng là Chiến Vũ Vương người vừa mang binh đến phía Tây nửa năm trước hiện cũng đang thúc ngựa về kinh.

Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy, bên cạnh không còn thiếu bóng dáng ai đó nữa, hắn xoay người ôm lấy đối phương, y sựt tỉnh dụi mắt. Hắn dò hỏi:”Đệ biết hai người Tạ Khải Trạch và Tô Minh Triết không?”

Y im lặng một lúc lâu để gọi hệ thống, mèo hệ thống nhắc nhở:”Đó là bằng hữu của huynh trưởng chính chủ, cùng với nam chủ họ đều coi chính chủ là Bạch Nguyệt Quang, ngày đêm mơ mộng muốn có được, chính chủ gọi họ đều là Khải Trạch ca ca, Minh Triết ca ca, Trình Tranh ca ca, nhưng người nguyên chủ yêu sâu đậm là Minh Triết”

Y đáp:”Không biết, trong kí ức của ta không có ấn tượng gì về họ hay chút gì liên qua, cả tên nữa”




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương