Nghe được lời phủ định của Ngàn Thảo, nhất thời cả hành lang lâm vào một mảnh trầm mặc, Ngàn Thảo thấy được có một số người đang mím chặt môi, mày nhăn chặt, ánh trăng chiếu qua cửa sổ còn làm nàng nhìn rõ được ánh mắt Hữu Lệ lúc này lấp lánh thủy quang, nàng đang khóc...

Rèm cửa sổ đột nhiên bị Nghiêm Húc kéo xuống, hắn đem mảnh rèm phủ lên người Ngàn Thảo, lau mái tóc đang ướt sũng của nàng, bộ mặt một vẻ nghiêm túc giống như vừa rồi không có nghe đến lời nói quyết tuyệt muốn từ chức kia " Một lát nữa lão sư còn phải về nhà, để những người khác nhìn đến ngươi như vậy thật không tốt"

Mọi người lúc này dường như đều sinh ra một cỗ ăn ý, đều tự mình tìm việc để làm, tỷ như tìm quần áo khô cho Ngàn Thảo mặc, người chạy về giảng đường thông báo cho các học sinh là Ngàn Thảo có việc bận đột xuất nên lớp tan học sớm, kẻ đem ba tên biến thái đem ném ra ngoài phòng học, chỉ chốc lát sau mỗi người một ngả tự làm việc của mình, nhưng lại không có ai hỏi lại Ngàn Thảo chuyện có nhất định phải từ chức hay không, giống như nghĩ rằng chỉ cần bọn họ không đề cập đến thì Ngàn Thảo tự nhiên cũng sẽ quên mất vậy

"Để ta tự làm được rồi." Ngàn Thảo đưa tay định nhận lấy mảnh rèm trong tay Nghiêm Húc nhưng lại bị Nghiêm Húc nhanh tay giữ lại, hắn tinh tế đem tóc Ngàn Thảo lau sạch sẽ "Lạnh không?"

Bởi vì Nghiêm Húc đứng đối diện nàng, tay hắn vòng ra phía sau đầu nàng lau tóc, cho nên thoạt nhìn giống như hai người bọn họ đang ôm nhau, thân thể hai người dựa vô cùng gần, hơn nữa theo động tác lau tóc của hắn còn sinh ra động chạm nhẹ, khiến cho thời điểm Nghiêm Húc cúi đầu hỏi Ngàn Thảo câu này, khuôn mặt hai người thật gần sát nhau đến nỗi có thể nghe được hơi thở của đối phương.

Mặt Ngàn Thảo có chút đỏ lên, nhưng chẳng phải bởi vì hai khuôn mặt đang gần kề nhau, mà là vì nàng biết lúc này dưới áo sơ mi của nàng cái gì cũng không mặc, hơn nữa lại bị nước dội ướt áo. Nghiêm Húc vừa rồi cởi áo khóac thêm cho nàng, cho nên hiện tại lồng ngực hai người cách nhau cũng chỉ là tầng vải dệt mà thôi, vừa vặn khiến nàng có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực nóng ấm cùng trái tim đập mạnh mẽ của hắn, mà trước đó, lúc bị ngã xuống cầu thang hình như nàng còn bị Nghiêm Húc ôm trong ngực một lúc a...

"Không cần lau..." Ngàn Thảo kéo lại chiếc áo của Nghiêm Húc đang khoác trên người, lại quay nhanh sang phía khác "Kệ nó đi"

"Lão sư, trận đấu tiếp theo của ta sắp bắt đầu rồi, đề mục lần này...rất khó." Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Nghiêm Húc

"Vậy..chúc ngươi may mắn."

"Lão sư đến luyện tập giúp ta đi,chỉ cần lão sư rảnh lúc nào thì ta sẽ đến cầm phòng đàn cho ngươi nghe, trong lúc ấy lão sư có thể làm chuyện của mình, tuyệt không mất nhiều thời gian của ngươi."

"Nghiêm Húc, ta không phải đang nói đùa, là thật sự nghĩ muốn từ chức."

Phía sau Nghiêm Húc chợt im lặng không lên tiếng, chốc lát sau, có một bàn tay túm chặt lấy vạt áo của nàng, đồng thời truyền đến thanh âm có chút rối loạn: " Ta còn thiếu lão sư một lần đến thăm nhà nữa đó, gần đây ta có học được món ăn mới, ăn rất ngon, lão sư có nói qua ngươi thích ăn nhạt, lần sau đến ta sẽ làm cho lão sư nếm thử."

Ngàn Thảo ngẫm nghĩ một chút đột nhiên có xúc động muốn hỏi hắn là món ăn gì... Bất quá nàng vẫn kiềm nén lại, giọng nói nghẹn ngào "Lần sau ta nhất định đến làm khách nhà ngươi, dù ta không còn làm lão sư nữa thì cũng không phải là sẽ không còn liên hệ, chỉ là ít gặp mặt hơn mà thôi. Trong di động của ta vẫn còn lưu số điện thoại của mọi người trong lớp mà"

"Lão sư mới chỉ gọi cho ta có hai lần."

Ách, đây là cái lý do gì? Ngàn Thảo suy nghĩ nên nói như thế nào để hắn có thể bình tĩnh lại.

"Mỗi lần lão sư chủ động gọi điện cho ta ta đều thật cao hứng." Nghiêm Húc tiếp tục lên tiếng: "Mỗi lần nghe được thanh âm của ngươi ta đều nhịn không được muốn cám ơn ngươi... Bởi vì ta muốn cho ngươi biết, lúc ấy ta thật sự rất vui vẻ"

Ngàn Thảo nhớ tới lần trước đi sảnh âm nhạc Robert Nghiêm Húc có nói qua với nàng "Cám ơn ngươi đã gọi điện cho ta". nàng vốn nghĩ rằng hắn cảm ơn nàng đã an bài cho hắn một cơ hội tốt để luyện tập như vậy, không nghĩ tới hắn là có ý tứ này.

"Thật sự phải đi sao?" Thanh âm của hắn trở nên gấp gáp hơn

"Nếu luyến tiếc ta thì ngươi hãy biến nó thành động lực, nếu ngươi có thể thành công gia nhập vào dàn nhạc của Nguyễn Tây, chúng ta không chỉ vẫn có thể tiếp tục gặp mặt mà còn có thể trực tiếp thăng cấp, trở thành đồng sự của ta nha." Ngàn Thảo xoay người định vỗ vỗ bả vai Nghiêm Húc, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, dưới ánh trăng gương mặt của Nghiêm Húc giống hệt Hữu Lệ vừa rồi, ánh mắt hắn hồng hồng giống như con thỏ nhỏ, hai dòng nước lăn dài trên gò má, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn thẳng nàng không hề chớp, giống như đang chờ đợi.. chờ đợi nàng còn chưa nói hết câu, giống như đây không phải là quyết định cuối cùng của nàng.

Hắn giống như đang chờ nàng lên tiếng, nói rằng "Ta sẽ không đi nữa"

Đáng tiếc vẫn không thể thỏa mãn kỳ vọng của hắn, Ngàn Thảo chỉ là thở dài một hơi: "Trong trường học có rất nhiều nữ hài tử xinh đẹp, giống như Hữu Lệ vậy. Hôm nay khắc cốt minh tâm biết đâu ngày chỉ còn là vân đạm phong khinh (gió thoảng mây bay), Nghiêm Húc, ta thừa nhận, được ngươi yêu quý như vậy ta thật sự rất cao hứng, nhưng là ngươi có thể phân rõ giữa tình yêu cùng ái mộ sao?" Nói rồi nàng lại chớp mắt tinh nghịch "Nếu nay mai ngươi nhận định được rõ ràng thì cũng đừng có quên lão sư ta đây a, dù rằng ta chỉ dạy các ngươi một thời gian ngắn mà thôi"

Nghiêm Húc ngẩng đầu lên đưa tay xoa xoa đôi mắt. Lúc hắn buông tay xuống, tầm mắt đã không còn lưu lại trên người Ngàn Thảo, hắn nhìn lên ánh trăng giọng nói trầm trầm "Ta đưa lão sư về"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương