Xuyên Không AV, Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chủ
-
Chương 21: Đến thăm nhà
Chẳng lẽ là Cao Đồ cùng Tiểu Vân lão sư cùng thông đồng đối phó nàng? Bất quá hai người kia thì sẽ làm được chuyện gì a?
Cao Đồ thấy Ngàn Thảo đã phát hiện ra Tiểu Vân lão sư thì hơi có chút chột dạ nhưng ngay lập tức nét mặt lại trở về bình thường: "Thực xin lỗi, lão sư, ta không biết ngươi lại bài xích ta như vậy"
Một lúc sau Cao Đồ không có tiếp tục làm gì nữa, mà chỉ giả mù sa mưa tạm biệt rời đi bộ dáng giống như là hết sức buồn bã, tang thương, Tiểu Vân lão sư ngoài cửa cũng không thấy đâu nữa. Tuy rằng vừa rồi Cao Đồ chỉ cùng Ngàn Thảo nói linh tinh cái gì mà xin lỗi, cái gì mà thích với kìm lòng không đậu nhưng Ngàn Thảo biết hắn tuyệt đối không phải là đứa nhỏ chỉ đơn thuần như vậy, hắn đối với Ngàn Thảo chính là luôn thèm nhỏ rãi, dục vọng không buông bỏ được
Nếu không phải như vậy thì tại sao Cao Đồ trong AV kia chiếm được thân thể lão sư sau còn hết lần này đến lần khác lăng nhục nàng, thậm chí còn nhiều lần bắt tay Tiểu Vân lão sư hãm hại nàng, đấy chính là cái mà Cao Đồ hắn gọi là thích? Gọi là đùa bỡn thì có vẻ chính xác hơn.
"Cút ra!" Cao Đồ đi rồi, Ngàn Thảo đá đá bàn làm việc. Tuy rằng nàng cảm thấy chuyện hôm nay không đơn giản như vậy, nhưng nhìn không ra manh mối gì, cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm bởi vì bọn họ không có phát hiện ra Lí Vũ ở dưới bàn.
Lí Vũ bò ra từ dưới gầm bàn, càng bị đánh càng hưng phấn, càng bị đánh càng vui mừng đối với Ngàn Thảo nuốt nước miếng, Ngàn Thảo phiền chán đem áo sơ mi ở xó bàn ném cho hắn: "Mặc vào!"
Lí Vũ lần này ngoan ngoãn mặc vào quần áo, hắn là cái người hiểu được đại cục, để thuyết phục hiệu trưởng điều động các lão sư đi kiểm tra vườn trường lại dựa vào thời khóa biểu lên lớp của Ngàn Thảo căn chuẩn thời gian hắn đã tốn không ít công phu, thế nên vừa rồi hắn mới dám biểu hiện lớn mật như vậy với Ngàn Thảo, mà bây giờ có lẽ những người kia đã đang trên đường trở lại.
Bất quá có một việc nằm ngoài dự liệu của Lí Vũ, đó là hắn cũng đã thuyết phục hiệu trưởng đặc biệt điều động Tiểu Vân lão sư cùng đi kiểm tra mà khi hắn đi xuống cầu thang lại bất ngờ thấy Tiểu Vân lão sư cùng Cao Đồ đang thần thần bí bí trao đổi cái gì. Hơn nữa căn cứ vào thái độ vừa rồi Cao Đồ đi tìm Ngàn Thảo, nhất định là bên trong có cái âm mưu.
Lúc này đám lão sư đi kiểm tra vườn trường đã trở lại, vị lão sư ngồi đối diện Ngàn Thảo "phách" một tiếng đem cuốn sách lịch sử ném ở trên bàn: "Vừa rồi ở sân thể dục ta cư nhiên bắt gặp một nha đầu học sinh lớp ta hôn môi với một tiểu tử tóc nhuộm đỏ, nhìn đã biết là cái thiếu niên bất lương! Hiện tại đám thanh thiếu niên này thật là quá bạo gan mà! Thật sự là rất cần chỉnh đốn lại!"
Một vị nữ lão sư khác đem mắt kính bỏ xuống xoa xoa con mắt: "Cũng may lớp ta không có chuyện gì lớn, chính là ở đó bắt được vài học sinh trốn học mà thôi."
Một cái trung niên lão sư trông bộ dáng nhã nhặn, lịch sự nói: "Ha ha, mấy thằng nhóc lớp ta còn có chút buồn cười, thế nhưng ăn mì ăn liền trong lớp học, ta từ ngoài cửa sổ nhìn bên trong thấy ba cái đầu ngấp nghé dưới bàn, giống như đang xì xụp thắp hương vậy~ "
"Di, Ngàn Thảo lão sư chẳng phải cũng là chủ nhiệm lớp sao? Ngươi thế nào không đi a?" Một vị lão sư hỏi.
"Vừa rồi không có ai nói cho ta a."
"Không đi cũng tốt, chẳng phải có câu: Không biết cũng là một loại hạnh phúc sao?. Nếu như ngươi bắt gặp đám học sinh trốn học, thấy bọn hắn hôn môi, thấy bọn hắn trong lớp không nghe giảng ngồi ăn mỳ ăn liền, ngươi nhất định sẽ thương tâm đến chết đi."
Ngàn Thảo khụ hai tiếng, nghĩ rằng hôn môi thì như thế nào, nàng còn gặp qua chuyện càng kích thích đâu,thế giới A-V là không thể dùng góc độ bình thường mà đi xem xét, nhưng nàng lại thầm thấy sâu sắc may mắn bởi vì còn có mấy cái đồng sự có thế giới quan bình thường này. Nếu nơi đây ai cũng giống như Tiểu Vân, Lí Vũ thì cái thế giới này coi như xong rồi, toàn bộ là một đám hiện trường NP
Suy nghĩ hiện tại chỉ còn cách thời gian Nghiêm Húc tham gia cuộc thi violon một tuần, Ngàn Thảo buổi tối liền gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn ngày mai có thể đi thăm nhà hắn hay không, đúng ra đây là lần đầu tiên nàng gọi điện thoại cho học sinh với thân phận là lão sư, có chút cảm giác kì lạ. Bên kia điện thoại thanh âm Nghiêm Húc giống như có chút kích động, không chút do dự đáp ứng. Hắn hình như đang dừng xe bên đường, trong điện thoại truyền đến thanh âm xe cộ qua lại.
Ngàn Thảo nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, tiểu tử này, trễ như vậy còn không trở về nhà. Dặn dò Nghiêm Húc một phen sớm về nhà nghỉ ngơi, lại nói: "Ngày mai gặp, chuyện ta đi đến nhớ đừng quên nói trước cho trưởng bối."
"À... Ân, ta sẽ."
"Vậy tạm biệt."
"Lão sư!" Nghiêm Húc ở bên kia vội vàng kêu lên một tiếng.
"Ân?"
"Ngươi... Ngày mai muốn ăn cái gì?"
"A? Tùy tiện."
"Ngày mai chúng ta cùng nhau đi sao?"
"Đúng vậy"
"Ta đến đón ngươi."
"Nga, hảo, cứ hẹn như vậy. Ta cúp máy đây."
"Đợi chút..."
"A?"
"Ta... Ân... Đề toán hôm nay lão sư giảng ta có chỗ còn chưa hiểu."
"Vậy ngày mai đến nhà ngươi ta sẽ giảng lại?" Ngàn Thảo thế nào cảm thấy Nghiêm Húc như là đang cố tìm chuyện để nói đi?
"Hảo..."
Điện thoại rốt cục ngắt máy, Ngàn Thảo nhào vào trong lòng Tân Xuyên đang nằm trên giường, người nằm phía sau đem nàng ôm lấy. Ngàn Thảo vỗ vỗ tay Tân Xuyên: "Nóng a."
"Nhưng mà ta thích." Tân Xuyên không nghe lời tiếp tục ôm.
Ngàn Thảo dựa vào trong lòng Tân Xuyên bình yên đi vào giấc ngủ.
Chuẩn bị đến nhà Nghiêm Húc, Ngàn Thảo cố ý trang điểm trang trọng một chút, nhằm làm cho bố mẹ hắn có cái ấn tượng tốt về mình, lần đầu tiên gặp phụ huynh học sinh, thật khẩn trương nha.
Nhà của Nghiêm Húc nằm ở khu biệt thự ngoại thành, Ngàn Thảo rốt cục thấm thía được lời nói của Hữu Lệ lúc trước "So với biệt thự nhà ta lớn gấp hai lần" là cái khái niệm gì, nàng chỉ có thể cảm thán: Hữu Lệ a, nhà ngươi là quá lớn rồi!
Kéo ra cửa sắt có chút rỉ sét, xuyên qua hoa viên cỏ dại xanh um tốt tươi, Ngàn Thảo được Nghiêm Húc dẫn vào tòa nhà ba tầng
Có tiền như vậy còn đi làm thuê a, so với ta còn không biết ai mới là người nghèo! Ngàn Thảo trong lòng bất bình sải bước đi vào tòa nhà, ánh mắt đảo qua đột nhiên ngây ngẩn cả người, trong ngôi nhà to lớn ánh sáng thưa thớt chỉ có vài cái đồ gia dụng, trên tường có mấy chỗ dấu vết hình ô vuông, đại khái trước đó hẳn là vị trí từng treo tranh sơn dầu; trên đất thảm cũng đã bị mang đi, lộ ra sàn nhà để lại dấu vết tựa như rất nhiều đồ đạc trong nhà đã được di chuyển hết
Tuy có chút tương phản này, nhưng vẫn là che giấu không được sự tráng lệ của tòa nhà. Ngàn Thảo vừa ngồi xuống sofa trong phòng khách, góc cầu thang đi ra một người phụ nữ bưng khay trà nước, nhìn người phụ nữ nọ phản ứng đầu tiên của Ngàn Thảo đó là: đây chính là nữ hầu trong truyền thuyết? Khí thế cũng quá bức người đi?
Phản ứng thứ hai là: người này trang điểm thực quá hoa lệ... Ân, nói như thế nào đây, chính là khắp mình đều sáng lấp lánh các loại trang sức, so sánh đối lập càng làm nổi bật sự trống trải của ngôi nhà.
Người phụ nữ còn chưa tiến lên, Nghiêm Húc liền chạy đến nhận lấy cái khay: "Loại chuyện này để ta làm là được rồi..."
Nữ nhân này là mẹ của Nghiêm Húc? Ngàn Thảo kinh ngạc.
"Cô cô, đây là lão sư của ta." Nghiêm Húc giới thiệu Ngàn Thảo với vị phu nhân nọ
Ngàn thảo: "..." Hỗn độn.
Ngàn Thảo lập tức đứng lên, nhanh hơn một bước đem khay trà trong tay cô cô của Nghiêm Húc định đón lấy "Ta làm sao không biết xấu hổ như vậy! Không cần khách khí đâu"
Nghiêm Húc cô cô không nói gì, mà là không kiên nhẫn nhìn Nghiêm Húc liếc mắt một cái, hoàn toàn không có xem trọng của Ngàn Thảo, vẫn làm bộ khách sáo: "Uh, không quan hệ."
Ngàn Thảo: Hử? Vì sao có loại cảm giác nàng được nàng ta bưng trà chính là vinh hạnh, cảm giác bản thân vô hình được xem như là thấp kém hơn người ta?
"Vậy... Các ngươi trước trò chuyện..." Nghiêm Húc xoay người đi không biết đi làm cái gì, vị cô cô kia nhìn nhìn Ngàn Thảo, lại lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, bưng lên chén trà nhấp một ngụm. Ngàn Thảo không biết làm cái gì, cũng bưng trà lên, lúc này mới phát hiện nguyên lai cái khay đã trống không, trong khay từ đầu đến cuối vốn dĩ chỉ có một ly trà = =
Nguyên lai trà không phải là đem cho mình a... Đối phương không nói chuyện, Ngàn Thảo chỉ đành câu nệ mở lời: "Uh, Nghiêm Húc ở trường học thật nghe lời, cũng thật nỗ lực học tập."
"Phải không... Không phải là thường xuyên đánh nhau?" Nghiêm Húc cô cô nhớ tới vết thương trên người Nghiêm Húc tỏ vẻ chán ghét nhíu nhíu đầu mày, vừa uống trà vừa đặt tờ báo lên đùi lật xem, giọng điệu có chút ngạo mạn
"A? Không có đâu?"
Là vì vết thương trên người Nghiêm Húc sao? Đó nhất định là vết thương khi làm việc ở công trường đi, Ngàn Thảo suy nghĩ
"Ngươi yên tâm, Nghiêm Húc luôn luôn là một đứa nhỏ rất nỗ lực." Ngàn Thảo lễ phép nói: "Chính là không biết cha mẹ Nghiêm Húc vì sao không có ở nhà...?"
"Mẹ hắn ở bệnh viên, ba hắn qua đời." Nghiêm Húc cô cô buông báo xuống, coi như rốt cục mở miệng lời vàng nói nhiều hơn: "Bởi vì chuyện của ba hắn mà trong nhà nợ rất nhiều tiền, tuy rằng bây giờ đã tạm ổn, nhưng là mẹ hắn nằm viện cũng cần dùng tiền. Hiện tại hắn không ngoan ngoãn đọc sách mỗi ngày lại còn đi đánh nhau, ta từng nói hắn nghỉ học, hắn còn không nghe! Thật sự là rất không suy nghĩ vì gia đình! Tiên Thảo lão sư, ngươi là lão sư của hắn, giúp ta khuyên nhủ hắn đi!"
Ngàn Thảo: "Không phải Tiên Thảo, là Ngàn Thảo..."
Nghe xong người phụ nữ này nói chuyện, Ngàn Thảo rốt cục rõ ràng Nghiêm Húc vì sao muốn đi ra ngoài làm công, nguyên lai là cái chuyện xưa quý công tử trở nên bần hàn, đại khái trong nhà không có đồ dùng gì nhiều là bởi vì bị bán đi.
Tuy rằng nàng không rõ chuyện tình giữa Nghiêm Húc và vị cô cô này, nhưng ấn tượng của Ngàn Thảo với bà ta thật không tốt, trong nhà dù có khó khăn nhưng Nghiêm Húc cũng không có từ bỏ, hắn vì sự nghiệp học hành của mình, vì viện phí của mẹ, vì cuộc sống liều mạng đi làm thuê như vậy, mà cái bà cô này thoạt nhìn rất giàu có lại là cô cô của hắn, vậy mà cái gì cũng không giúp đỡ lại còn bắt hắn thôi học, đã thế lại còn bày ra bộ dáng quan tâm, càng là mạc danh kỳ diệu xuất hiện tại trong nhà Nghiêm Húc, đến cùng là có mục đích gì?
Đúng lúc này, Nghiêm Húc bưng một cái mâm từ góc phòng khách đi tới: "Lão sư, trước ăn cơm đi, dạy xong lớp học phụ đạo ngươi hẳn rất đói bụng."
Được Nghiêm Húc đẩy đi đến bên bàn ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa, nhìn bữa cơm trên bàn tương đối phong phú Ngàn Thảo lại có chút không thể hạ đũa.
Một người phải đảm đương bao nhiêu gánh nặng trong nhà, chi phí ăn mặc, học phí của hắn, tiền thuốc của mẹ, hắn nhất định mệt chết đi... Ngàn Thảo nhìn chăm chú bữa ăn trên bàn có 8 món, còn có canh cá, hắn bình thường còn liều mạng đi làm như vậy, mua mấy thứ này, là tốn công sức bao nhiêu lâu liều mạng làm việc của hắn đi?
"Làm nhiều món như vậy làm chi..." Ngàn Thảo ánh mắt cay cay, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng: "Ăn ngon lắm."
Thật sự ăn rất ngon, đây đều là do hắn tự mình làm, vốn là một người không phải lo áo cơm, không nghĩ tới lại đem trù nghệ luyện được nhuần nhuyễn như vậy. Nghĩ bản thân đang ăn là tiền mồ hôi nước mắt của Nghiêm Húc, Ngàn Thảo liền nỗ lực khiến bản thân biểu hiện ra bộ dáng cực kỳ thích đám đồ ăn trước mắt.
Nghiêm Húc cô cô nhìu mày đối với đồ ăn thật ghét bỏ, thủy chung không hề động đũa: "Nghiêm Húc, hiện tại lão sư của ngươi cũng ở đây, cô cô liền cùng ngươi nói rõ, bệnh của mẹ ngươi bác sĩ nói đã không còn đường cứu chữa, tiêu tiền cũng chỉ là kéo dài mạng sống một thời gian ngắn, còn không bằng đem ống dẫn rút ra khiến tất cả mọi người đều nhẹ nhõm. Ngươi cũng đã trưởng thành, nên có cái trách nhiệm, đừng làm cho mẹ ngươi mỗi một ngày thống khổ hơn, sớm rút sớm xong chuyện! Ta cũng suy nghĩ, ngươi không thôi học cũng nuôi không nổi bản thân, tiền của dượng ngươi cô cô lại không làm chủ được, không bằng ta nói với dượng ngươi, ngươi đem căn nhà này bán cho hắn..."
"Không sao cả." Nghiêm Húc đánh gãy lời nói của cô cô hắn: "Không sao cả, ta đã sắp xếp ổn thỏa, không cần cô cô quan tâm. Nửa năm nay ta đã học được cách tự nuôi sống bản thân, sẽ không lại hướng cô cô đòi tiền. Hơn nữa này phòng ở là mẹ ta để lại cho ta, ta không nghĩ bán."
"Ngươi nói cái gì! Ta cũng không phải để ý vài cái đồng tiền kia!" Nghiêm Húc cô cô giống như phát hỏa, Nghiêm Húc tay phải xiết chặt chiếc đũa, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
Nếu bản thân ở vào hoàn cảnh này, lại gặp thân nhân trục lợi như vậy, nàng chỉ sợ đến khí lực nhẫn nhịn cũng không có. Ngàn Thảo yên lặng theo dưới bàn nắm chặt lấy tay Nghiêm Húc, cái tay kia bị nàng nắm giữ nháy mắt run run một chút, Ngàn Thảo đau lòng siết chặt, phát hiện tay hắn thật lạnh.
Mấy năm nay hắn rốt cục đã làm thế nào để vượt qua? Nàng không có trải qua cuộc sống đại phú đại quý, nhưng thời điểm bằng tuổi Nghiêm Húc, gia đình nàng vẫn là rất hòa hợp, cơm áo không lo.
Rốt cục phải trải qua chuyện như thế nào mới có thể làm cho người ta trong một thời gian ngắn cấp tốc trưởng thành lên như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook