Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp
-
35: Bắt Trộm
Biến cố này xảy ra bất thình lình, từ lúc hai tên này lên xe, người trên xe bị chúng quấy rối nhưng vô cùng kiên nhẫn, thấy mụ ta ầm ĩ với người bán vé mắt cao hơn đầu mọi người cũng vui vẻ xem náo nhiệt, cuối cùng mụ ta thất bại bị người bán vé đuổi xuống xe, mọi người còn thoải mái mà vỗ tay trong lòng.
Kết quả hai tên này còn chưa xuống xe, bị Đảng Thành Quân tóm lấy.
Mọi người nhìn mà không rõ, hai kẻ này không phải vừa nãy đã mắng vợ của người đàn ông này hay sao? Người đàn ông phải tức giận mới đúng chứ? Sao còn không để tên đó xuống xe? Rốt cuộc trong hồ lô này bán thuốc gì vậy?
Người bán vé cũng tức giận.
"Trên xe này tôi quyết định hay là anh quyết định, tôi nói rồi, không chở bọn họ, cho bọn họ xuống xe!"
Lúc này Hoắc Nhung đã khá hơn, không còn khó chịu như vậy nữa, thấy vẻ mặt kẻ bị Đảng Thành Quân bắt được bắt đầu hoảng sợ, vặn vẹo giãy dụa không ngừng muốn thoát khỏi tay anh, tay anh lại như kìm sắt khóa tên đó chặt chẽ, lúc này mới nói với người bán vé: "Nếu cô lại không đóng cửa, tên trộm kia có thể sẽ bỏ chạy."
Lời cô vừa nói ra mọi người lập tức thay đổi sắc mặt, còn chưa đợi mọi người lục lọi bao và túi của mình, mụ đàn bà đi cùng đã phản ứng lại, cất bước chạy xuống xe.
Hoắc Nhất Minh đứng ở bên cạnh Đảng Thành Quân hồi lâu, mới đầu còn không hiểu chuyện ra làm sao, hiện tại nghe thấy lập tức ném đồ xuống đuổi theo.
Mụ ta sao có thể chạy nhanh hơn anh, mới vài bước đã bị đuổi theo, hai tay bị bắt chéo sau lưng bị tóm lại về xe, lần này người bán vé đã biết tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn kêu tài xế đóng cửa xe lại.
Bấy giờ mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu kiểm tra bản thân mất gì, kết quả không kiểm tra thì không có việc gì, kiểm tra mới phát hiện trừ bỏ người ngồi bên trong không bị hai kẻ này trộm đồ, còn lại người ngồi bên ngoài và những người đứng ở lối đi tất cả đều không may mắn thoát khỏi, túi và bao đều bị rạch một đường rất dài, tất cả đồ vật bên trong đều không cánh mà bay.
"Bao của tôi!"
"Quần của tôi! Đây là quần vợ tôi mới làm cho tôi năm nay!"
"Tên khốn, bộ quần này của tôi mua rất mắc! Vào thành phố mới nỡ mặc một lần, liền bị các người rạch một vết lớn như vậy! Các người đền quần áo cho tôi!"
Thậm chí có người khâu túi bên ngoài quần lót cũng không thể may mắn thoát khỏi, gió thổi vù vù vào bên trong, làm mặt già xấu hổ đỏ bừng, vội vàng tìm quần áo che lên.
"Mau lục soát người hắn, mấy chục đồng tôi gói trong khăn tay dùng để mua thuốc cho mẹ tôi, bà ấy còn đợi thuốc cứu mạng đấy!"
"Chẳng trách vừa lên xe liền kiếm chuyện với đồng chí nữ, thì ra là đánh lạc hướng sự chú ý của chúng ta để dễ trộm đồ.
Đồng chí, anh mau lục soát người hắn, đồ của chúng ta chắn chắn đều ở trên người bọn chúng."
Có người nói như vậy, bấy giờ mọi người mới hiểu ra, chẳng trách hai người kia vừa lên xe như có thù oán với đồng chí nữ xinh đẹp kia, cùng người ta cãi cọ ầm ĩ, sau đó lại cố ý liều mạng chen vào trong, rồi lấy cớ cãi nhau với người bán vé để người bán vé thuận lí thành chương đuổi bọn họ đi.
Vừa rồi bọn họ còn vì người bán vé đuổi bọn chúng đi mà vui vẻ, nếu đợi hai tên đó đi rồi mới phát hiện đồ của mình bị trộm mất, thì mới thật sự khóc cũng khóc không nổi.
Nhất thời tâm tình của mọi người đều vô cùng kích động, một bên mắng đôi nam nữ ăn trộm kia, một bên tràn đầy cảm kích với Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân, liên tục nói cảm ơn với hai người.
Hoắc Nhất Minh và Đảng Thành Quân mỗi người bắt một kẻ, đứng ở bên cạnh mọi người giúp đỡ lột quần áo tên đàn ông xuống, thấy bên trong cái áo bông thủ công rộng thùng thình may mấy cái túi, giũ một cái liền rơi ra không ít đồ được gói trong khăn mặt khăn tay.
Còn nữ nhân kia dù sao cũng là một phụ nữ trẻ, mấy người đàn ông không tiện lục soát, có chút khó xử đứng ở bên cạnh.
Hoắc Nhung nhìn người bán vé kia nói: "Hôm nay nếu để cô ta chạy mất, mọi người mất đồ nhiều như vậy, nếu cùng nhau phản hồi lên trên, chỉ sợ chị gái đây không dễ giải thích, nếu không nhiệm vụ lục soát cô ta liền để chị gái đây tới vậy."
Người bán vé miệng hùm gan sứa, trên thực tế chưa trải qua chuyện gì, nửa ngày cũng chưa hồi phục lại tinh thần, cô ta là nhân viên chính thức, cho dù một hai người khiếu nại cũng không sợ, cho nên thái độ mới ngang ngược như vậy.
Nhưng nếu thật sự mất đồ, nhiều người như vậy cùng nhau làm ầm lên, chỉ sợ thật sự muốn đuổi việc cô ta.
Vì vậy Hoắc Nhung vừa nói, cô ta đột nhiên hoàn hồn, có chút nghĩ mà sợ.
Trước đó cô ta còn vì chút việc nhỏ mà xung đột với mấy người Hoắc Nhung, kết quả hiện tại bọn họ còn phát hiện kẻ trộm còn bắt được, tương đương với cứu cô ta một mạng, ngay lập tức đỏ mặt, chỗ nào còn dám phản bác, túm tên trộm nữ đến một góc trên xe khách, vừa ngăn cản vừa lục soát trên người mụ ta lấy ra mấy loại đồ khác.
Chờ tất cả đồ vật bị moi ra, Đảng Thành Quân lại kêu người bán vé tìm trên xe hai sợi dây thừng, trói hai tên trộm vào tay vịn, lúc này mới kêu mọi người nhận lại đồ đã mất của mình từ trong đống đồ trên mặt đất.
Mọi người lao vào đống đồ bị mất, Hoắc Nhung lui về sau hai bước, nhìn thanh niên trước đó nói giúp các cô nói: "Đi xem đi, bên trong có lẽ cũng có đồ của anh."
Vừa nãy cô thấy được kẻ trộm kia khi nói chuyện còn cố ý va chạm vào người thanh niên này mấy cái, khi đẩy người này túi áo trên ngực thanh niên này còn lay động hai cái, tám phần cũng trộm đồ của người này.
Thời điểm người thanh niên nói giúp Hoắc Nhung đã va chạm ngắn ngủi với tên trộm, căn bản không nghĩ đến bản thân cũng mất đồ, nghe cô nói xong sờ lên túi áo trước ngực, quả nhiên đồ đựng bên trong không còn, tuy không phải tiền nhưng với anh mà nói quan trọng hơn cả tiền, nếu mất có thể sẽ rắc rối lớn, vì thế không quan tâm có ngượng ngùng hay không, liên tục nói cảm ơn với Hoắc Nhung, Hoắc Nhung cười cười: "Không có gì, cảm ơn vừa nãy anh đã nói chuyện giúp chúng tôi."
Thanh niên kia nhìn má lúm đồng tiền bên má Hoắc Nhung lại đỏ mặt, ánh mắt thấy Đảng Thành Quân mới thu lại biểu cảm, lại hướng anh nói hai tiếng cảm ơn.
Đảng Thành Quân đi tới bên cạnh Hoắc Nhung, đỡ lấy cô, nói: "Còn chóng mặt không?"
Hoắc Nhung nhăn mày, giọng nói nũng nịu: "Còn một chút, anh xoa tiếp cho em đi."
Ánh mắt Đảng Thành Quân mang theo ý cười, nhưng không đợi cô ngồi xuống, Hoắc Nhất Minh đã từ bên kia đi tới, Tống Yến Lan đứng ở đằng sau nửa ngày, nếu không phải trong ngực ôm một đứa trong tay kéo một đứa, đã sớm lại đây nói chuyện với Hoắc Nhung, thấy chồng tới nhanh chóng nhét hai bé cho anh, tới bên cạnh Hoắc Nhung vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Làm thế nào hai đứa phát hiện ra?"
Nếu không phải hai người phát hiện kịp thời, cửa xe mở ra hai tên trộm chạy mất, bên cạnh quốc lộ hoang vu hẻo lánh muốn tìm lại sẽ khó khăn!
Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân nhìn nhau cười một cái, thấy Tống Yến Lan tò mò, nhỏ giọng giải thích bên tai chị ấy.
Thực ra hai người kia vừa lên xe, Hoắc nhung đã cảm thấy không đúng, xe khách không phải xe buýt, một ngày chỉ có hai chuyến, với người bình thường mà nói giá cả không tính là rẻ, nếu không phải đi xa nhà, khẳng định không ai muốn ngồi.
Nhưng nếu đi xa nhà, ngay cả kiểu như Hoắc Nhung chỉ tính đi mấy ngày, Đảng Thành Quân còn mang theo cái bao, đồ xếp đầy cả bao.
Mà hai người kia nửa đường lên xe, hai tay trống trơn không mang gì.
Vốn dĩ cô chỉ nghi ngờ, sợ bản thân nghĩ nhiều, cũng không tiết lộ, kết quả thấy bọn chúng cùng trao đổi cố ý gây chuyện với cô, cô lập tức nhận ra.
Khi hai tên kia chen đến bên cạnh, Hoắc Nhung liền khép hờ mắt vừa giả bộ khó chịu vừa nhìn chằm chằm bọn chúng từ bên dưới, thấy bọn chúng chen vào những chỗ nhiều người, còn luôn xô đẩy người khác, cố ý lớn tiếng gây chú ý, liền xác định hai kẻ này có ý đồ xấu.
Cô nhéo tay Đảng Thành Quân một cái, vốn đang nghĩ làm thế nào để giải thích với anh, kết quả sau khi anh nhìn cô một cái, cũng đáp lại nhéo cô một cái, ngay lập tức cô biết anh cũng nhìn ra rồi.
Kế tiếp, như Tống Yến Lan nhìn thấy, hai tên này bị bắt tại trận.
Tống Yến Lan nghe xong vô cùng bái phục, liên tục khen ngợi nói: "Tiểu Dung, đầu óc em dùng thật tốt, chị chỉ thấy hai kẻ này đáng ghét, cái gì cũng không nhận ra."
Hoắc Nhất Minh cũng khen em gái mình không ngớt, đừng nói là Tống Yến Lan, khi Đảng Thành Quân ngăn tên kia lại anh mới nhận ra có gì đó không đúng, sớm hơn vợ mình vài phút, nếu Đảng Thành Quân không ngăn cản, chỉ sợ người đi mất rồi anh mới phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Hoắc Nhung cười nói: "Có thể là em say xe khó chịu, vừa vặn nghĩ đến."
Chuyện kế tiếp không cần mấy người Hoắc Nhung nhọc lòng, không ít người trong xe bị trộm đồ, tuy cuối cùng đã tìm về được, nhưng với hai kẻ này cự kỳ căm ghét, cả ngày đường không nói chuyện, thay phiên nhìn chằm chằm bọn chúng, chờ tới Bình thành trực tiếp áp giải tới đồn công an, hành vi tồi tệ như vậy, nhất định phải nói đồng chí ở đồn công an nghiêm trị mới được.
Nhóm Hoắc Nhung làm chuyện tốt, lúc này người bên cạnh cũng ngại ngùng để họ ngồi trên ghế nhỏ mang theo, cứ muốn đổi với Hoắc Nhung và Tống Yến Lan, nhường các cô ngồi trên ghế ôm trẻ con, Hoắc Nhung không khước từ được, dứt khoát nói cảm ơn với mọi người một cách tự nhiên, sau đó cùng Tống Yến Lan ngồi xuống.
Đảng Thành Quân đứng ở bên cạnh cô, ngồi bên cạnh chính là thanh niên đã giúp bọn họ lại được bọn họ giúp lại.
Anh ta nhìn Đảng Thành Quân, luôn cảm thấy chỉ nói một câu cảm ơn người đã giúp mình tìm lại món đồ quan trọng này thì không ổn, nhưng cảm thấy sắc mặt Đảng Thành Quân nghiêm túc, muốn nói với anh lại không biết nói thế nào, cuối cùng lấy dũng khí to lớn hỏi một câu.
"Mọi người cũng đi Bình thành sao?"
Đảng Thành Quân nghe thấy người thanh niên nói chuyện với anh, quay đầu ừ một tiếng.
Anh ta thấy vẻ mặt anh vẫn vô cùng nghiêm túc, có chút sợ hãi.
Câu tiếp theo ở bên miệng lại không biết nói thế nào.
Hoắc Nhất Minh vỗ vỗ Đảng Thành Quân, từ sau lưng anh thò đầu ra, cùng thanh niên kia cười, giải thích: "Cậu ấy là như vậy, không thích cười lắm, thực tế là người rất tốt."
Anh ta nhìn Hoắc Nhất Minh, cảm thấy anh dễ nói chuyện hơn Đảng Thành Quân nhiều, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Tuy Hoắc Nhất Minh lớn hơn anh ta nhiều nhưng dễ gần, cũng có thể nói chuyện, anh ta nói chuyện với anh cảm thấy thoải mái hơn nói chuyện với Đảng Thành Quân nhiều, vì thế hai người nói chuyện khí thế ngất trời.
Hoắc Nhung thấy trong ánh mắt Đảng Thành Quân có chút bất lực, kéo tay anh an ủi, đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay anh, cuối cùng khiến anh không rảnh thở dài vì nhân duyên của bản thân.
Có hai tên ăn trộm ở đó, kế tiếp người bán vé và tài xế cũng không dám qua loa đại khái nữa, xe ổn định chạy vào thành phố, Hoắc Gia Hâm và Hoắc Gia Nhiên ngồi xe lâu như vậy đều mệt mỏi, hai bé cùng tựa đầu vào nhau ngủ.
Hoắc Nhung thật vất vả mới không còn khó chịu nữa, vốn muốn nói có thể nhìn xem cảnh sắc ngoài cửa sổ, kết quả bị xe lắc lư làm buồn ngủ, Đảng Thành Quân liền ngồi xuống đất bên cạnh cô làm gối dựa, Hoắc Nhung dựa vào anh ngủ ngon lành, khi tỉnh lại đã tới bến xe rồi.
"Tới rồi sao?" Hoắc Nhung mơ mơ màng màng mở mắt, thấy mọi người đang lấy đồ đi xuống, Đảng Thành Quân vươn vai ừ một tiếng, muốn đứng lên, được một nửa lại dừng.
Lúc này Hoắc Nhung mới phát hiện mình dựa vào anh ngủ nửa ngày, nửa ngày này anh không động đậy chút nào, khẳng định chân tê rồi.
Đảng Thành Quân thấy cô nhăn mặt, muốn nói chuyện, trước khi cô áy náy đã nói trước: "Không sao, cử động một lát là ổn."
"Vậy lần sau anh nhớ gọi em."
Đảng Thành Quân tùy ý ừ một tiếng, hiển nhiên không để trong lòng.
Thấy người trên xe đi gần hết, Hoắc Nhất Minh vác đồ mang theo trên người, Tống Yến Lan gọi Hoắc Gia Nhiên dậy, Hoắc Gia Hâm đang cùng chị gái dựa đầu vào nhau, Hoắc Gia Nhiên tỉnh dậy, Hoắc Gia Hâm không có chống đỡ, đánh thịch một cái ngã xuồng chỗ ngồi, Hoắc Nhung cho rằng như vậy bé sẽ tỉnh lại, không nghĩ tới bé xoay mặt sang lưng ghế bên kia cọ hai cái, thở phì phò ngủ tiếp.
Hoắc Nhung:.....
Cô vỗ mông Hoắc Gia Hâm: "Hâm Hâm, đến rồi, mau dậy thôi."
Hoắc Gia Hâm hừ một tiếng, không nhúc nhích.
Đảng Thành Quân đứng một bên thấy bé hình như không tỉnh ngủ, đang muốn duỗi tay ôm lấy, thì thấy Tống Yến Lan vừa ôm Hoắc Gia Hâm đang hoang mang khỏi ghế ngồi vừa nói, đầu không ngẩng lên: "Hoắc Gia Hâm, cô đi mất rồi."
Hoắc Gia Hâm vừa rồi mặt còn hướng lưng ghế ngủ, một chút phản ứng cũng không có nghe thấy thế lập tức mở đôi mắt còn đang ngủ, vừa dùng đôi tay bụ bẫm chống ghế dựa muốn ngồi dậy, vừa bẹp cái miệng nhỏ gọi cô.
Hoắc Nhung nhanh chóng lắc qua lắc lại trước mặt bé, bé hoàn toàn mở mắt, thấy cô ở bên cạnh mình, lập tức vui vẻ, vươn tay ra với cô: "Cô ôm."
Hoắc Nhung thấy gương mặt nhỏ ngủ đỏ bừng của bé, nhéo nhéo: "Tới, cô ôm."
Tống Yến Lan càng đau đầu, nhìn cô nói: "Tiểu Dung em đừng chiều nó, hiện tại còn được, qua hai ngày nữa các em về, nó sẽ quấn người chết mất."
Hoắc Nhung còn chưa đi, Tống Yến Lan nghĩ đến lúc đó đã bắt đầu đau đầu.
Hoắc Nhung lại không để bụng, dỗ Hoắc Gia Hâm cười khanh khách: "Không có việc gì, khi nào đi thì nói chuyện thật tốt với thằng bé, chị xem lần trước chúng em đi thằng bé cũng không khóc không phải sao?"
Nói tới đây cô nhớ tới ngày đó hỏi Đảng Thành Quân chuyện này, cô quay đầu nhìn anh, Đảng Thành Quân quay đầu đi trước một bước rồi.
Anh thật sự sợ nếu như cô trước mặt vợ chồng anh cả hỏi anh ngày đó nói gì với Gia Hâm, anh chắc chắn không nói ra được.
Khi mấy người Hoắc Nhung xuống xe, trên xe không còn ai, xuống xe mới biết người bán vé đã gọi đồng chí công an tới, đang định mang hai tên trộm kia đi, thấy mấy người Hoắc Nhung xuống, cô ta nhanh chóng nói với công an: "Chính là bọn họ phát hiện bắt được."
Đồng chí công an đằng trước nghe thấy, cười tới gần, đang muốn nói chuyện, Đảng Thành Quân đã thả đồ xuống, cùng người này chào theo nghi lễ.
Anh vừa chào xong, người công an kia liền biết anh từng tham gia quân ngũ, lập tức coi trọng bọn họ nhiều hơn, nói: "Hóa ra đồng chí từng tham gia quân ngũ, thảo nào."
Đảng Thành Quân gật đầu với người nọ, khóe miệng lộ ra chút ý cười.
"Cảm ơn đồng chí đã hành động dũng cảm, cảm ơn các vị đã giúp một việc lớn, trước đó có người đã tố cáo hai tên trộm này, nhưng tiếc là bọn chúng đã thay đổi địa bàn, chúng tôi không bắt được người, thật sự cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, cảm ơn!"
Đảng Thành Quân trả lời: "Đừng khách khí, nên làm."
Đồng chí công an thấy bọn họ mang theo không ít đồ, nghĩ chắc chắn nhóm người này còn muốn lên đường, không dám trì hoãn thời gian, lại hỏi hai câu, sau đó lấy quyển vở mang theo làm ghi chép, rồi hào phóng tuyên dương hành động làm việc nghĩa của mấy người Hoắc Nhung, rối áp chế hai tên trộm về đồn.
Công an đã đi thật xa, Tống Yến Lan vẫn còn kích động, trước nay cô chưa trải qua chuyện như thế này, cũng chưa được đồng chí công an khen ngợi như vậy, lần đầu tiên được khen ngợi chính là vì em gái, em rể cùng chồng mình bắt được hai tên trộm, không ngờ đồng chí công an không bắt được trộm, chuyện này có thể kích động trong một thời gian dài.
Bản thân kích động không nói, còn ở bên tai Hoắc Gia Hâm nhắc mãi: "Về sau Hâm Hâm cũng phải học tập cha cùng chú nhé, cũng phải làm đồng chí tốt hăng hái làm việc nghĩa."
Hoắc Gia Hâm ngốc nghếch sao có thể hiểu mẹ mình nói có nghĩa là gì, nhưng thấy mẹ nói chuyện với mình, không nói tới việc có nghe hiểu hay không, trước tiên cứ gật cái đầu nhỏ như gà mổ thóc.
Mắt thấy ngồi xe cả ngày, trời cũng không còn sớm, Hoắc Nhất Minh vác đồ lên vai, nhanh chóng mang mọi người về nhà, Hoắc Nhung ôm Hoắc Gia Hâm đi chưa được hai bước, Đảng Thành Quân liền ôm bé qua, một tay ôm trẻ con một tay vác bao, cô muốn giúp anh cầm chút đồ nhưng không được, cuối cùng hai tay cô trống trơn, đi theo sau lưng ba người đằng trước, vừa đi vừa làm mặt quỷ chọc Hoắc Gia Hâm, chọc bé không ngừng cười ha ha.
Mọi người cười nói đi không bao xa thì gặp người quen ngay bên đường, cõng cái bao đi ở đằng trước bọn họ.
Hoắc Nhất Minh nhìn thấy nhanh chóng gọi một tiếng: "Tiểu Trần!"
Người phía trước quay đầu một cái, thấy là bọn họ rất kinh ngạc: "Anh Hoắc."
Chính là thanh niên hôm nay ngồi cùng xe với bọn họ, tên là Trần Anh Huy, ở trên xe nói chuyện với Hoắc Nhất Minh suốt đường đi, hai người cũng không hỏi nhau ở đâu, hiện tại đi nửa đường gặp được, vừa hỏi mới biết chỗ hai người ở thế mà còn cách không xa, đều gần nhà máy dệt.
"Nếu ở gần như thế, vậy đi cùng nhau đi." Ấn tượng của Hoắc Nhất Minh với cậu em nửa đường quen biết này không tệ, trên xe nói chuyện nửa ngày, bây giờ vừa xách đồ đi đường vừa tiếp tục trò chuyện.
Hoắc Nhung không có hứng thú gì với bạn mới của anh cả, cô cùng Đảng Thành Quân đi ở phía sau, thêm Hoắc Gia Hâm ở trong ngực anh, nhìn càng giống như một nhà ba người, vừa đi cô cừa nhìn hai bên, sau đó hỏi: "Đồng đội anh muốn gặp kia sống ở đâu, khi nào anh đi gặp anh ấy?"
Đảng Thành Quân nâng Hoắc Gia Hâm lên, nói: "Nhà anh ấy cách rất xa, khi nào đi cũng được, em muốn đi mua đồ trước sao?"
Hoắc Nhung nói: "Em cũng không gấp, nếu không anh đi gặp đồng đội trước đi."
Dù sao cách thời gian khôi phục thi đại học còn một năm, cũng không thiếu hai ngày này.
Đảng Thành Quân nghĩ nghĩ: "Vậy cũng được, chờ gặp anh Hồng Binh xong chúng ta lại đi mua sách của em, thuận tiện lại đi dạo, mua chút đồ cho cha mẹ."
Hoắc Nhung thấy anh an bài thỏa đáng, đang muốn gật đầu, lại thấy anh nhìn qua hướng cô, hỏi: "Vậy ngày mai em có thời gian không? Chúng ta cùng đi."
Hoắc Nhung trợn tròn mắt: "Em đi có thích hợp không?"
Thực ra trong lòng cô không phải không nghĩ tới, nhưng cô không biết đồng đội của anh, cô tùy tiện đi cùng như vậy khẳng định không thích hợp, cho nên chỉ nghĩ thế liền từ bỏ, không nghĩ anh lại chủ động nhắc tới.
Cô không biết rốt cuộc đồng đội này của anh làm cái gì, xuất phát từ tôn trọng cũng không hỏi anh vì sao đi gặp người này, dù sao cũng là chuyện anh đáp ứng rất lâu trước đó, dù tò mò cô cũng không truy hỏi.
Nhưng anh hỏi cô có thể đi cùng hay không, tâm trạng Hoắc Nhung lập tức bay lên.
Đôi mắt Hoắc Nhung lấp lánh, xinh đẹp như trân châu ngâm trong nước dưới đáy sông, Đảng Thành Quân nhìn mặt vợ mà lòng ngứa ngáy, nếu không phải ở giữa còn ngăn cách bởi Hoắc Gia Hâm không hiểu gì, anh quả thực muốn ôm mặt cô hôn hai cái.
Nhưng Hoắc Gia Hâm giống như cái bóng đèn vắt ngang giữa bọn họ, còn dùng đôi mắt vừa to vừa đẹp giống Hoắc Nhung chớp chớp nhìn anh chằm chằm, anh cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể khàn giọng ừ một tiếng.
Nói: "Anh Hồng Binh là người vô cùng tốt với anh, anh đưa em đi gặp anh ấy, khẳng định anh ấy rất vui."
Hoắc Nhung nghe xong lại có hơi khẩn trương.
Anh? Nghe có vẻ có quan hệ không tồi với Đảng Thành Quân, dường như là người rất quan trọng với anh, vậy cô cần phải sửa soạn tốt một chút hay không, lỡ như lưu lại ấn tượng gì không tốt cho người ta, có thể sẽ ảnh hưởng tới quan hệ với Đảng Thành Quân hay không?
Bời vì anh không có cha mẹ, cô chưa từng gặp cha mẹ chồng, đối với người đồng đội chưa biết mặt này đột nhiên sinh ra cảm giác vi diệu, khẩn trương như gặp phụ huynh.
"Vậy ngày mai chúng ta dậy sớm chút, đi sớm một chút, đừng để người ta chờ."
Hoắc Nhung vẻ mặt nghiêm túc nói xong, khóe mắt anh treo nét cười: "Anh ấy lại không biết ngày mai chúng ta tới, sẽ không đợi chúng ta."
Hoắc Nhung lập tức phản ứng lại, Đảng Thành Quân đã sớm nói với người đó, tới mới tìm gặp, chứ không phải hẹn trước thời gian.
Là cô khẩn trương nên hồ đồ.
Hoắc Nhung đỏ mặt nhìn anh nói: "Anh không được cười."
Đảng Thành Quân nhanh chóng thu lại ý cười trong mắt: "Được, không cười."
Đến khi tới cửa nhà Hoắc Nhất Minh, trời đã sắp sập tối.
Dọc đường đi Hoắc Nhất Minh đều nói chuyện phiếm cùng Trần Anh Huy, khi chia tay còn mời người ta có rảnh thì lại ăn cơm, bị vợ nhéo một cái, Hoắc Nhất Minh không hiểu ra sao: "Em nhéo anh làm cái gì?"
Tống Yến Lan nhìn hai vợ chồng em gái chồng ở đằng sau, nói: "Anh đó, khi tinh ranh thì tinh ranh như khỉ, khi hiền lành thì như cây du(1).
Anh quên dáng vẻ Tiểu Trần kia nhìn Tiểu Dung thế nào sao, mặt đỏ như cái gì, ánh mắt cũng không dám liếc lên người Tiểu Dung, rõ ràng có chút ý tứ với con bé.
Nếu không phải Thành Quân ở đây, hôm nay anh cùng cậu ấy nói chuyện tốt như vậy, không chừng ngày mai người ta tới nhà anh hỏi thăm Tiểu Dung kết hôn hay chưa, anh còn mời người ta tới ăn cơm, làm Thành Quân nghe được giống dáng vẻ gì!"
Chị biết Đảng Thành Quân không nhỏ mọn như vậy, hơn nữa hai người Hoắc Nhung ngọt ngào căn bản không nhìn mắt Trần Anh Huy, nhưng chị cảm thấy chuyện này chồng mình làm không thỏa đáng, trên đường cô luôn muốn nói, vẫn nhịn lại.
Hoắc Nhất Minh nghe thế, mặt không thể tin được: "Cậu ta thật sự có ý với Tiểu Dung? Vậy anh không thể kêu cậu ta tới ăn cơm rồi."
Tống Yến Lan lại kéo anh nói: "Anh nói thì nói, Tiểu Trần kia nhìn cũng không phải không hiểu chuyện, biết Thành Quân đã kết hôn với Tiểu Dung, khẳng định sẽ không có ý nghĩ gì, cũng sẽ không tới ăn cơm thật.
Chính là anh, tâm tư trưởng thành một chút."
Hoắc Nhất Minh liên tục gật đầu: "Nhớ kỹ rồi nhớ kỹ rồi."
(1) 精起来了猴精,木起来了榆木, câu này không tìm được nghĩa chính xác nên mình dịch theo nghĩa mình hiểu, ai biết chỉ giúp để mình sửa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook