Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh
-
Chương 88-5: kết
Mọi người đang nói chuyện, bỗng có người đến, Lữ Kiếm Bình cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi ai đến, cấp dưới nói là Hàn Anh.
Lữ Kiếm Bình nhìn Diệp Tiêu với vẻ kỳ quái.
Vẻ mặt Diệp Tiêu bình tĩnh, nói: “Thủ tướng Lữ đã có khách đến, vậy chúng tôi đi trước.”
Lữ Kiếm Bình tiễn họ ra ngoài, vừa đi vừa nói với Diệp Tiêu: “Có chuyện này tôi muốn nói cậu hay.
Hàn Anh nói họ tổn thất thảm trọng, cần nghỉ ngơi khôi phục trong căn cứ một thời gian, hơn nữa còn muốn tôi cho họ mượn người, mượn vũ khí để hộ tống họ lên phía Bắc.” Có vẻ ông ta không vui vẻ gì về việc này, nhưng không thể không đồng ý, thở dài: “Cậu biết đấy, phía trên cậu ta là Tư lệnh trưởng, cao hơn thủ trưởng của tôi một bậc, bây giờ có thể nói là người đứng đầu căn cứ thủ đô danh chính ngôn thuận, chỉ cần anh ta nói thì bên kia sẽ trực tiếp ra lệnh cho tôi, tôi không từ chối được.”
Lúc Hàn Anh xin giúp đỡ, ông ta không chịu trợ giúp vào đêm khuya có thể nói là yêu quý sinh mạng của thuộc cấp, nhưng yêu cầu bây giờ ông ta không thể từ chối được, cấp trên của ông ta đã đồng ý, xem như cho tư lệnh trưởng một lần tình nghĩa.
Diệp Tiêu khẽ nhíu mày, anh bắt Hàn Anh phải rời đi trong 3 ngày, hôm nay đã là ngày thứ hai, nhưng anh ta thông minh, tìm Lữ Kiếm Bình để giở trò, cũng đúng, căn cứ Ninh thị không phải là của anh.
Lữ Kiếm Bình đi cạnh Diệp Tiêu, thấp giọng: “Đội của Hàn Anh là một loại chi viện, cứu một số nhân vật quan trọng, kết quả lại chết hơn một nửa.
tư lệnh trưởng bên kia đang rất giận, anh ta trở về sẽ bị xử phạt.
Nhưng tôi cũng nghe có thuộc hạ của anh ta nói những việc này sẽ tính trên đầu cậu, nói cậu thừa dịp bọn họ bị tổn thất còn muốn đuổi người.
Tôi không biết họ có báo cáo như vậy với bên trên không… Tóm lại cậu cẩn thận thì hơn.”
Diệp Tiêu im lặng một lát, nói: “Cảm ơn.”
Lữ Kiếm Bình cười đáp: “Không có chi.”
Ông ta thở dài, bởi mới nói, có một số việc không thể nhún tay vào, một khi đã cho tay vào thì khó mà thoát ra được, đã nói Diệp Tiêu đừng ra ngoài cứu người, cứu xong chưa được khen nửa câu đã gặp tai ương ngập đầu, chẳng bằng không giúp từ đầu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, may mà còn có Diệp Tiêu, nếu không chỉ cần đám người Hàn Anh không chết hết, họ vẫn sẽ đến căn cứ Ninh thị, sau này món nợ và trách nhiệm này cũng sẽ đổ trên đầu ông ta.
Ngẫm lại những lời bên trên nói với ông ta, ông ta cảm thấy lòng thật phiền, nói sao thì ông ta bây giờ cũng là người quản lý năm sáu triệu người, áp lực rất lớn, ăn không ngon, ngủ không yên, phía trên cũng không giúp đỡ ông ta cái gì, yêu cầu thì lắm, phê bình ông ta không cứu viện kịp thời, còn muốn bắt ông dùng người để bồi thường… Dù ông ta cũng biết mấy lời phê bình này chỉ là nói cho người khác nghe, chỉ để tỏ thái độ với người ta, nhưng ông ta vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, trái tim nóng hổi cũng lạnh đi, cảm thấy rất ngứa mắt đám người Hàn Anh.
Lúc này, ông ta báo chuyện này cho Diệp Tiêu biết cũng là để tỏ ý kết đồng minh.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn Hàn Anh đang tới phía xa xa, trong lòng dù mất kiên nhẫn cũng không thể hiện ra ngoài.
Hàn Anh đến trước mặt Diệp Tiêu, cười nói: “Diệp Tiêu, cậu tới đây sao không nói anh một tiếng.
À, đúng rồi, bây giờ lão Lữ đã sắp xếp chỗ ở cho bọn anh, bọn anh dọn khỏi tòa nhà kia rồi.”
Diệp Tiêu bình tĩnh nhìn anh ta: “Tốt, tôi biết rồi.”
Hàn Anh nói tiếp: “Còn nữa, tạm thời bọn anh chưa đi, ngại quá, mọi người vừa qua một trận khó, nhất thời không đi được, cũng may lão Lữ đã nhận giúp đỡ bọn anh, lão Lữ đúng là một vị lãnh đạo tốt.” Anh ta cười với Lữ Kiếm Bình.
Lữ Kiếm Bình ngoài mặt cười hớn hở, trong lòng lại không vừa ý, ngay cả Diệp Tiêu cũng gọi ông ta một tiếng thiếu tướng Lữ hoặc thủ tướng Lữ, phía trên ông ta chỉ có một người gọi ông ta là lão Lữ, chính là Lý Quần, nhưng căn cứ đã không còn người này nữa rồi.
Diệp Tiêu híp mắt nhìn Hàn Anh, đương nhiên anh không thể nào không nghe ra lời châm chọc của gã.
Trong lòng anh cảm thấy thật thất vọng, lại có chút hững hờ, thời thế đổi thay, nhiều người đã thay đổi, tâm tính của anh chẳng phải cũng đang từ từ thay đổi hay sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt anh nhìn Hàn Anh càng thêm bình tĩnh, thêm vài phần dửng dưng.
Bỗng Hàn Anh lại nói: “Đúng rồi, bọn anh thiếu người, anh xin phía trên cho cậu hộ tống bọn anh được không? Anh vẫn rất tin tưởng về thực lực của các cậu, đội của anh có rất nhiều nhân vật quan trọng.”
Mấy người bên phía Diệp Tiêu đều nhìn về phía anh ta, Lâm Đàm Đàm thầm cười lạnh.
Thực lực chúng tôi mạnh thì phải hộ tống đội mấy
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook