*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nấu xi-măng là một công việc rất nặng nhọc, phải nghiền nhỏ và trộn đá vôi, đất sét quặng sắt theo tỉ lệ, sau khi nung khổ lại trộn thêm vài nguyên liệu khác, nghiền nhỏ mới có được xi-măng. Dù bọn họ biết nhà máy làm cái này có một số thiết bị chuyên làm nhiệm vụ nghiền vụn và phân giải, nhưng dù sao điều kiện cũng có hạn, có nhiều chỗ cần nhân lực lắm.

Ví dụ quá trình đập nát và xay nghiền này phải thuê rất nhiều dị năng giả hệ thổ và lượng lớn thanh niêm cường tráng bình thường. Quá trình nung khô lại thuê không ít dị năng giả hệ hỏa, sau khi có được xi-măng lại cần rất nhiều rất nhiều nước, tùy phần lớn đều lấy nước sông từ ngoài căn cứ, nhưng nếu có mấy dị năng giả hệ thủy trợ giúp thì sẽ tiện lợi hơn nhiều.

Thế là ba người hệ thổ, hệ hỏa và hệ thủy trong bảy người bị Diệp Tiêu xung vào đội ngũ lao động trộn xi- măng, bốn người khác cũng phải bỏ sức, bảy người này không có dị năng hệ tinh thần, khả năng uy giếp cũng giảm đi rất nhiều, cho họ đeo xích và trông cẩn thận thì cũng không sợ họ gây sự.

Việc trông giữ bọn họ được đội chấp pháp tiếp nhận, bảy người này cũng trở thành nhóm tội phạm cải tạo đầu tiên của đại đội Chính Dương. Cũng không thể xem là nhóm đầu tiên, nhóm đầu phải là Vương Thước, Hà Phạm và Thiệu Bình mới đúng.

Diệp Tiêu trở về kể chuyện này cho Lâm Đàm Đàm, Lâm Đàm Đàm tò mò: “Vương Thước cũng đi lao động cải tạo rồi hả?”

“Chưa, anh vốn không định để gã sống, tạm thời không giết gã cũng chỉ để khiển trách Thiệu Bình.” Hai người này bị nhốt chung với nhau, dù Vương Thước chỉ còn nửa cái mạng, Thiệu Bình cũng phải chịu thiệt thòi. Diệp Tiêu rất ghét hạng người như Thiệu Bình, nhưng dị năng giả mộc hệ thật sự quá ít, dị năng của hắn lại rất mạnh, giết đi thì tiếc quá, dù sao cũng là mộc hệ, không gây ra được sóng to gió lớn gì, chịu chút trừng phạt là được.

Nhưng bảy tên lính đánh thuê này khiến anh phải suy ngẫm, sau này sẽ có càng nhiều người như vậy, không thể thả được, nhưng giết hết cũng quá lãng phí, ngoại trừ lũ cùng hung cực ác, những kẻ khác làm cu li cho mình cũng hay, thêm một tên Vương Thước cũng chả làm sao cả.

“Chờ Vương Thước hồi phục một chút thì cho gã đi nhóm lửa, nếu không sẽ không có cơm ăn. Thiệu Bình cũng vậy, trong quá trình xây dựng chắc chắn sẽ có người bị thương, kêu hắn ngày nào cũng phải đợi lệnh trị liệu cho người khác.” Ban ngày sắp xếp cho bọn họ như thế, đêm đến lại nhốt họ chung với nhau.

Nhưng “ngục giam” này phải cải tạo rắn chắc hơn nữa, nhân viên cai ngục cũng phải thay người mạnh hơn….

Lâm Đàm Đàm nhìn đồng hồ, nói với Diệp Tiêu còn đang suy nghĩ: “Sắp đến giờ rồi.”

Diệp Tiêu hít sâu một hơi, cởi đồ, chỉ còn mặc áo trong và quần dài, bắt đầu chịu đựng “cực hình” ngày hôm nay.



So sánh với hôm qua, mức độ khó chịu hôm nay gần như không suy giảm, vẫn cảm thấy ngứa đến mức muốn gãi chết mình, trong cơn ngứa kèm theo đau đớn, còn cả nhịp tim và huyết áp, nhiệt độ cơ thể tăng nhanh đến khó chịu.

Còn hai chai rượu, hôm nay Diệp Tiêu cũng thử chút rượu, kết quả phát hiện uống rượu vào, loại năng lượng trong cơ thể này sẽ có chút suy giảm, Lâm Đàm Đàm không nhịn được khuyên anh uống rượu để giảm bớt đau đớn.

Diệp Tiêu do dự một lát, vẫn không làm vậy, giảm bớt cũng chỉ giảm một lượng nào đó, nhưng năng lượng này đối với cơ thể anh có lợi, nhịn một chút thì có sao đâu?

Lâm Đàm Đàm không biết làm sao, chỉ có thể luôn bên cạnh, làm bạn với anh, trò chuyện cùng anh, đổi nước giúp anh giảm nhiệt độ cơ thể, thuận tiện quan sát xem cơ thể anh biến hóa có lợi thế nào.

Vừa nhìn cô đã nhận ra chút vấn đề, tối qua cô rất siêng năng đổi nước, nước ấm lên chút liền đổi mới, còn do Diệp Tiêu mặc áo tay dài nên không nhìn rõ. Lần này Diệp Tiêu chỉ mặc áo lót, cô đánh giá cẩn thận liền phát hiện từng chút từng chút tơ xám dơ bẩn thẩm thấu ra khỏi làn da của Diệp Tiêu.

Sau đó, hình như da anh trở nên tốt hơn, cơ bắp như càng căng ra,

Í? Còn có công năng thải độc dưỡng nhan nữa à?

Lâm Đàm Đàm mở mang tầm mắt.

Cô nhìn người đàn ông nằm trong nước, giống như ngắm một mỹ nhân đang ngủ, nói cho anh biết phát hiện của mình, còn hỏi: “Đây là thay da đổi thịt đó, anh nói xem có khi nào anh sẽ trở nên đẹp hơn không?”

Diệp Tiêu mở mắt ra, uể oải liếc xéo cô, Lâm Đàm Đàm cười ha ha: “Vì sức lực hoàn mỹ và gương mặt đẹp hơn, cố lên, em ủng hộ anh!” Chọc anh xong vẫn thấy đau lòng, bèn vừa nằm bên cạnh dọc nước vừa nói chuyện với anh.

Qua ba giờ, tất cả những sự khó chịu rút đi hết, cho dù Diệp Tiêu rắn rỏi thế nào cũng cảm thấy mình giống như đã chết một lần, nhưng lần này anh chịu đựng tốt hơn hôm qua. Anh đưa Lâm Đàm Đàm về phòng trước rồi mới quay về ngủ như chết.



.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương