*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Lâm Đàm Đàm thấy hơi khó hiểu: “Sao, sao vậy?”
Diệp Tiêu cảm thấy hơi rối rắn, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: quả nhiên cô ấy không nghe rõ lời anh nói.

Suy nghĩ thứ hai là, bây giờ có nên nói thẳng hay không? Lúc cô ấy đang tỉnh táo, cô ấy có đánh mình không?
Anh không hề muốn phá hoại bầu không khí đang tốt đẹp.

Vì thế...!anh đỡ trán, Lâm Đàm Đàm trở nên sốt sắng ngay: “Sao vậy? Anh thấy chóng mặt à?”
Diệp Tiêu nói: “Có một chút.” Anh cười khổ: “Lúc trước anh còn chê cười Reuser uống nước mía nhiều sẽ thành bệnh tiểu đường, xem ra anh cũng phải uống rồi.”
Lâm Đàm Đàm nghiêm túc: “Anh trúng độc do dị năng, con kiến gai đó là do dị năng ám hệ của người nọ hình thành, quả thật phải dùng nguyên liệu năng ăn có dị năng để giải trừ, may mà độc trong có thể anh không độc như Reuser, cũng không có tính ăn mòn, tổn thương do nó tạo ra trong thời gian ngắn cũng có hạn.
Nói rồi cô đưa mắt nhìn gã đàn ông gầy suýt nữa đã biến thành tro bụi nhưng vẫn còn hấp hối, cô bước tới hỏi: “Anh có biết làm thế nào để phá giải dị năng của mình không?”
Có người hiểu biết sâu sắc về độc tính do dị năng của mình tạo ra, biết phải dùng cách nào để giải độc, Lâm Đàm Đàm không biết người này có như vậy không, cô giữ một mạng cho anh ta cũng chỉ để hỏi điều này.
Gã đàn ông gầy quỳ rạp trên đất, r.ên rỉ trong vô thức, gã nhìn Lâm Đàm Đàm, trong mắt lóe lên sự âm độc nhưng miệng lại cười vởi vẻ sầu thảm: “Cô…cô lại đây…tôi sẽ nói cho cô biết.”
Lâm Đàm Đàm nhíu mày, Diệp Tiêu đến bên cạnh cô, nắm lấy vai cô: “Gã rắp tâm hại người, đừng hỏi.”
Anh nâng tay, một lưỡi dao gió đâm vào trán gã đàn ông gầy, tước đi sinh mạng của gã.
Lâm Đàm Đàm nhìn anh: “Anh có thể đứng lên à? Mau ngồi xuống!”
Trong mắt Diệp Tiêu có chút xấu hổ, dù có thể cô nghe không rõ, nhưng mấy lời giải thích anh đã nói hết rồi, hơn nữa sau đó còn lặp lại sơ lược một lần, đã nói là mình chỉ bị thương nhẹ ngoài da, anh đương nhiên không thể giả bộ tàn phế.


Nhưng trung độc là thật, dù không trúng độc quá nặng nhưng cũng có thể vịn vào nó.
Anh lập tức vờ yếu ớt như lúc trước, dựa một phần sức nặng lên người cô, giọng cũng khàn khàn: “Không sao, chỉ hơi choáng váng, uể oải, không đến mức đi không nổi.

Lúc nãy không khỏe lắm, nói chuyện một hồi, em còn trị liệu cho anh nữa, cảm giác khá hơn rồi.”
Cái này không phải anh giả vờ, anh thật sự bị thương, chẳng qua chút đau đớn do mấy vết thương này anh hoàn toàn có thể nhịn được, lúc này anh chỉ thể hiện ra ngoài mà thôi.
Lâm Đàm Đàm tỏ vẻ lo lắng: “Chúng ta đi thôi, hay chúng ta gọi Bạch Trừng lên? Em không mang bộ đàm.” Cô nói với đám chuột biến dị dưới đất: “Mấy đứa gọi đám người Bạch Trừng lên đây.”
Đám chuột biến dị chít chít rồi kéo nhau ra ngoài.
Lâm Đàm Đàm đỡ Diệp Tiêu ngồi xuống, tiếp tục truyền năng lượng cho anh, trị liệu thương tích khắp người anh.
Vương Thước còn tựa vào tường, không đứng dậy nổi, một cú đánh của thủy long rất mạnh, tất cả xương sườn của anh ta đã gãy, bỗng anh ta nói: “Tôi… biết.”
Hai người nhìn về phía gã.

Vương Thước nói: “Loại độc này… không dễ… giải.

Mỗi tối….

ngứa không chịu được, như...!có kiến bò.

Trước kia… những người cũng độc… ai cũng… khụ khụ… gãi
.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương