*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lâm Đàm Đàm nhìn anh đi khuất tầm mắt, thở dài, tâm trạng cũng chẳng còn vui vẻ gì, Bạch Trừng ra ngoài xem tình hình thấy vậy bèn vỗ vai cô: “Không phải lỗi của em, đừng bứt rứt làm gì. Nếu một nhóm người không có chút gì khiến người khác phải thèm khát thì họ chỉ là một đám tầm thường. Cảm ơn em đã giúp bọn anh không trở thành những kẻ tầm thường.”


Lâm Đàm Đàm bị anh ta chọc cười, cách an ủi người của Bạch Trừng cũng thật kỳ lạ, nhưng dùng rất hiệu quả, đột nhiên cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cô hỏi: “Nhưng sao lại bắt đầu nhanh như vậy? Hôm qua chúng ta mới nhận được tin tức có lính đánh thuê, hôm nay đã có người trà trộn vào rồi ư?”


“Khó nói lắm, tin tức chúng ta nhận được không phải tin trực tiếp nên không biết đã trễ nãi bao lâu. Hơn nữa, lính đánh thuê không phải từ thủ đô phái đi. Từ khi mạt thế bắt đầu đã có vô số người tạo ra các loại nhiệm vụ như tìm người thân hoặc tìm vật tư đặc thù các loại. Những người được gọi là ‘lính đánh thuê’ có mặt khắp







Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương