Xuyên Đến Dị Giới Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi
-
61: Thân Thế Của Trúc An
Thuấn Thân khi đã đủ mạnh và thuần thục, chiêu thức này sẽ tương đương với dịch chuyển tức thời.
Với năm Hồn Cầu trong cơ thể, An Sinh bắt đầu tiến đến Hồn Thức tiếp nhận những chiêu thức mới.
Chiêu thức lần này hắn nhận được có chút đặc biệt.
Bởi lẽ đây là bộ chiêu thức đầu tiên liên quan đến Kim Long.
Từ trước đến nay, An Sinh chỉ phỏng đoán sức mạnh của Kim Long là điều khiển bằng tâm trí.
Nghe tuy có vẻ là một chiêu thức rất mạnh nhưng suy cho cùng lại không có ích gì nhiều.
Trong trận chiến với Bành Lục, hắn đã định sử dụng Tứ Trận Phong Sát của viên Huyền Thiếc.
Một trong những pháp bảo được hắn đặt hơn ba trăm sát trận bên trong.
Nếu như lúc đó hắn nhanh trước một bước ra tay, Linh Nhạc đã không gặp chuyện.
Tuy nói vậy nhưng Kim Long có một cách gian lận khá hay.
Vì là một thực thể chứa năng lượng tự nhiên nên khi thông qua trận pháp hắn tạo, Kim Long hoàn toàn có thể tạo ra các đòn đánh từ ngũ hành.
Hiện tại chiêu thức hắn đang tiếp nhận lại là một chiêu thức hoàn toàn khác so với những thứ trước đây Kim Long triển khai.
Chiêu thức này cho phép hắn cùng Kim Long nhập làm một thể.
Nói cách khác, Kim Long sẽ trở thành nguồn Hồn Lực của hắn.
Khi trong trạng thái này hắn có thể triển khai các sát chiêu một cách hoàn hảo.
Nhưng nếu chỉ dựa vào sức mạnh mới có thể hoàn hảo ở mọi chiêu thức thì đó không phải phong cách của hắn.
An Sinh rời khỏi trạng thái nhập định, đứng lên tiến đến một khoảng trống khác bắt đầu luyện tập.
Cứ như vậy, hắn ở lại trong không gian sáu tháng.
Thời gian bên ngoài cũng mới chỉ qua ba tháng.
Nhưng với An Sinh, quãng thời gian này đủ để hắn lên cấp.
Rời khỏi không gian, nhìn tuyết rơi trắng một mảng bên ngoài An Sinh có chút bất ngờ.
Hắn trước đó đã cho rằng Tâm Như Quán không bị ảnh hưởng bởi thời tiết.
Thẫn thờ nhìn lên bầu trời, cảm nhận từng cái buốt lạnh của bông tuyết rơi.
Ánh mắt hắn vô định dường như không phải nhìn bầu trời, cũng không phải nhìn tuyết.
Có lẽ sâu thẳm trong ánh mắt lạnh nhạt đó lại là một bóng hình khác.
An Sinh cứ đứng như vậy khoảng một khắc, sau đó mới rời đi.
Bóng lưng ấy, thật cô độc.
Tìm được Trúc An ở Dược phòng, An Sinh đem chuyện thông tin về Ma Huyết bị thiếu nói ra.
Câu trả lời mà hắn nhận lại có chút mơ hồ.
“Vốn dĩ câu chuyện thế nhân biết chỉ đến vậy.”
An Sinh nắm bắt được trọng điểm.
“Câu chuyện thế nhân biết?”
Trúc An không nhìn hắn, ông đi tới một hướng khác của Tâm Như Quán.
“Đây là Thiên Cơ Khuy Tinh Lầu.
Lên đi.”
An Sinh ngước nhìn lên trên mà cảm thán.
Đã nhiều năm như vậy rồi hắn mới quay lại đây.
Tuy hiện tại nhãn lực của hắn nhìn xa được ngàn dặm nhưng Thiên Cơ Khuy Tinh Lầu vẫn luôn mờ mờ ảo ảo, hoàn toàn nhìn không thấy đỉnh.
Theo chân Trúc An đi vào bên trong, cảnh tượng trước mắt đều vượt tầm hiểu biết của hắn.
Trên đỉnh đầu An Sinh là hàng ngàn hàng vạn những ngôi sao lơ lửng.
Dải sáng đủ màu sắc như Cực quang hắn thấy ở trái đất chuyển động nhẹ nhàng như những dải lụa khổng lồ.
Nói một cách dễ hiểu thì hình ảnh trước mắt hắn tương tự như một thiên hà thu nhỏ.
Trúc An vận Hồn lực, qua một vài đường cơ bản liền khiến không gian trong lầu chuyển động.
Chỉ thoáng chốc, An Sinh như được bước vào một không gian khác.
Những hình ảnh ký ức dần dần hiện ra.
Trúc An ánh mắt hoài niệm kể lại chuyện xưa.
“Gia tộc nơi ta sinh ra chính là gia tộc Trần.
Người đời chỉ biết gia tộc Trần giỏi về trận pháp, chỉ số ít còn nhớ rằng đây là gia tộc đọc được thiên cơ.
Nhưng những người đọc được thiên cơ rất ít, đa số con cháu gia tộc Trần chỉ có thể đọc mệnh.
Cái gọi là thiên cơ vốn đã nghịch thiên, bởi vậy muốn đọc được nó cũng phải trả cái giá rất đắt.”
An Sinh đã từng nghe về gia tộc họ Trần trước đây.
Lúc đó Huyết Mộ có nói rằng gia tộc này tinh thông đọc mệnh và trận pháp.
Không nghĩ đến họ còn có thể đọc được thiên cơ.
“Cái giá phải trả là gì?”
Trúc An nhìn những hình ảnh mô tả lại ký ức đang chuyển động, ánh mắt có phần bi thương.
“Biết trước thiên cơ đôi khi lại là sai lầm.”
“Năm đó, vì để trấn áp Ma Huyết, gia tộc Hắc Long đã mở ra đại chiến.
Nhưng nhận thấy không thể đánh bại Ma Huyết gia tộc Trần đã ra mặt.
Khi đó thiên cơ chỉ dẫn phải phong ấn Ma khí, có vậy mới khiến cho Ma Huyết suy yếu.
Chỉ là không biết vì nguyên cớ gì, hai năm sau đó ma khí bị rò rỉ, cuối cùng Ma Huyết nhân cơ hội đó mà thoát được ra ngoài.”
“Trong một đêm toàn bộ gia tộc Hắc Long hoàn toàn biến mất.
Đêm đó, trên bầu trời của Đại Hồn Lục mở ra một hố đen khổng lồ, nhưng rất nhanh hố đen đó cũng bị đóng lại.
Ngày hôm sau, Đại Hồn Lục trở lại trạng thái bình thường.”
“Gia tộc Hắc Long, gia tộc Trần như bị rơi vào lãng quên.
Trong ký ức của toàn bộ người dân Đại Hồn Lục chỉ còn lại hình ảnh Ma Huyết bị phong ấn và hai vị Nguyên Thần khai thiên lập địa.
Người còn nhớ nguồn gốc của gia tộc Trần chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
An Sinh ánh mắt thâm sâu.
Hắn cẩn thận sắp xếp lại thời gian.
Hai trăm năm sau khi Đại Hồn Lục hình thành, Ma Huyết xuất hiện.
Không lâu sau cũng xảy ra đại chiến, gia tộc Hắc Long biến mất như chưa từng tồn tại.
trải qua thêm năm trăm năm nữa đến hiện tại, Ma Huyết xuất hiện lần nữa.
Trùng hợp hắn cùng Linh Nhạc được đưa đến thời điểm này.
Có lẽ đây không phải là điều ngẫu nhiên.
“Học trò có điều thắc mắc.
Tại sao Ma Huyết có thể mạnh đến mức như vậy.”
Trúc An thở dài mà lắc đầu.
An Sinh thấy vậy liền hiểu ý.
Cho dù có đọc được thiên cơ thì chắc hẳn cũng không thể biết được câu trả lời.
An Sinh im lặng, mắt chăm chú nhìn những hình ảnh còn hiện trước mắt.
Nếu biết cách giết được Ma Huyết, hắn chắc chắn sẽ liều mạng lập tức đến lấy thủ cấp của tên khốn đó.
Lúc này, Trúc An ánh mắt có phần mong đợi nhìn An Sinh.
“An Sinh, con chính là hậu duệ của Thần Long.
Linh Nhạc là hậu duệ của Thần Hoa.
Lần này Ma Huyết trở lại, theo thiên mệnh, hậu duệ của Thần cũng sẽ trở lại Đại Hồn Lục.
Chỉ là gia tộc Hắc Long đã biến mất, vậy các con là những đứa trẻ từ đâu?”
Cũng không quá khó hiểu khi Trúc An nghi ngờ.
Gia tộc Hắc Long vốn đã biến mất từ lâu, hắn cùng Linh Nhạc lại không phải sinh ra ở Đại Hồn Lục.
Có lẽ lão sư ngay từ đầu đã biết bọn hắn không phải là người của thế giới này.
Hơn nữa giả thuyết bọn hắn là con cháu còn sống sót trong đại chiến năm đó là hoàn toàn không có khả năng.
Bởi lẽ thời gian chênh lệch tới năm trăm năm.
“Học trò cùng Linh Nhạc đến từ một thế giới gọi là Trái Đất.
Nơi đó là thế giới không có Hồn khí, con người học tập và làm việc một cách bình thường.”
Trúc An thở dài.
Ra là như vậy, lão đã hiểu vì sao cách chúng đối nhân xử thế lại có chút khác lạ so với người Đại Hồn Lục.
Nhưng dù cho không sinh ra ở đây thì có một điều chắc chắn không thể thay đổi.
Hai đứa trẻ chính là hậu duệ của Thần.
Nhìn những hình ảnh dần biến mất rồi xoay chuyển, An Sinh chậm rãi nhắm mắt.
Không gian một lần nữa thay đổi.
Lần này lại trở về không gian thiên hà trước đó.
Trúc An đột nhiên ho ra máu, An Sinh vội vàng đỡ ông ngồi sang một bên.
“Lão sư, chuyện này lẽ nào...”
Trúc An hơi thở trở nên yếu đi, cố gắng nói.
“Không sao, sau một vài hôm ta sẽ lại ổn thôi.”
An Sinh biết đây là cái giá phải trả cho việc đọc Thiên cơ.
Hắn vội vàng kiểm tra cho Trúc An, vậy nhưng một người đang khỏe mạnh như vậy chỉ trong chốc lát đã như già đi hơn mấy chục tuổi.
Rốt cuộc đây lại là phương pháp tàn nhẫn nhất.
Việc lấy đi một phần sinh mệnh của người thi triển như vậy, đọc thiên cơ có đáng sao?
Trúc An biết An Sinh nghĩ gì, ông cười nhạt.
“An Sinh, ta biết con khó chấp nhận chuyện này nhưng sinh mệnh của ta cũng được đổi lại bằng chính sinh mạng của gần như toàn bộ gia tộc.
Bởi vì ta là người kế thừa di ngôn của Tinh, là người kế thừa di ngôn của Tinh, ta không được phép để hậu duệ của Thần đi sai đường.”
An Sinh im lặng đứng sang một bên.
Trúc An không thể nhìn ra sắc mặt hắn như thế nào.
Một khắc sau hắn gật đầu đồng ý.
“Được, vậy lão sư nói đi.
Học trò phải làm gì?”
Trúc An như có chút thở phào, ông đưa tay chỉ lên hướng ảm đạm nhất của những ngôi sao.
“Đi về Bắc Đại Lục.
Nơi đó sẽ cho con biết tất cả.”
Hắc Liên Hoa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook