Xuyên Đến Dị Giới Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi
-
43: Tiểu Đệ Đừng Trách Ta Vô Tình
Trận đấu rất nhanh đã kết thúc.
Tân Sinh cũng không phải ngu ngốc khi thấy số lượng bị khiêu chiến đều có điểm chung.
Tất cả họ đều ngầm nhận định loại khiêu chiến này vì nó đều thực có lợi.
Chắc chắn phía học viện sẽ cho họ lời giải thích thỏa đáng.
Một hồi sau, Lão sư bước lên sàn đấu hô tên của đám An Sinh vào trận.
An Sinh mặt không cảm xúc, Bạch thì nhìn qua còn có chút thân thiện hơn.
Duy nhất có mỗi Linh Nhạc cười tươi nhất.
Trên khán đài, đám học viên đến xem trò vui hứng thú nhìn đám tân sinh mới vào.
Trong đó có cả đám người ở lầu hai tại thực đường cũng đến.
“Hai người các ngươi cứ đợi đi, An Sinh chắc chắn sẽ thắng.” Tóc hai bên khí thế chắc chắn nhìn chăm chú vào An Sinh.
Đồng bạn cô ta thấy vậy cũng không so đo mà chỉ khinh thường nhìn đám người ở dưới.
Dưới khán đài, An Sinh đứng im lặng nhìn tên mặt trắng.
Nhìn đến nỗi khiến hắn ta không chịu được đành mở lời trước.
“Lần đầu gặp mặt, mong rằng sau trận đấu chúng ta có thể qua lại nhiều hơn.”
An Sinh nghe hắn nói vậy, không nhiều lời.
“Không cần.”
Mặt trắng định nói thêm vài câu khách khí nhưng là lần đầu tiên bị từ chối thẳng thừng như vậy không khỏi khiến hắn cảm thấy thêm chán ghét An Sinh.
Hắn là học viên xếp hạng mười chín vậy mà lại phải nhường nhịn một tên không biết trời cao đất rộng này? Hắn nhất định phải cho kẻ đối diện biết thế nào kính trên nhường dưới, để xem bản mặt kia còn vênh váo được bao lâu.
“Vậy được, tiểu đệ cũng đừng trách ta vô tình.”
Mặt trắng cười một cách tự nhiên, cất chiếc quạt lại rồi triệu lên Hồn Dạng của hắn.
An Sinh quan sát động tĩnh, thấy người đối diện đã bắt đầu không nhanh không chậm mà phản đòn.
Một con Lam phong to bằng một hài tử năm tuổi bay đến.
Nghe tên mặt trắng đầy tự hào nói đây là Bách Bộ Độc Phong, kim nó bắn ra có chứa kịch độc.
Loại độc này khiến người trúng phải trong trăm bước nếu không cứu chữa kịp thời liền bất động mà chết.
Trận mưa kim dưới ý niệm của chủ nhân rơi xuống che hết khoảng không phía trên An Sinh.
Nếu không phải còn trên sàn đấu, người khác còn cho rằng mặt trắng thực sự có ý định giết chết người.
Trận mưa kim trút xuống, mặt trắng mặt nở nụ cười nhìn An Sinh bị vây khốn không còn đường thoát.
Vậy nhưng, ngay tại khoảnh khắc sinh tử đó.
Thứ chúng xuyên qua chỉ còn lại là tàn ảnh dần méo mó.
Mặt trắng hoảng hốt nhìn cục diện trước mắt.
Hắn hoàn toàn không phác giác được An Sinh đã biến mất từ lúc nào.
Càng không rõ được người thật hiện tại đang ở đâu.
Quá hoảng loạn, mặt trắng liền lôi ra bùa chú cho phát nổ khắp sàn đấu.
Hiển nhiên, điều này đã vi phạm quy định.
Người chủ trì thấy điều này liền nhanh chóng chạy đến định thông báo nhưng vẫn là chậm hơn một bước.
Ngay khi mặt trắng vẫn đang tìm kiếm thân ảnh An Sinh, giữa không trung một bóng đen đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
An Sinh mặt không đổi sắc đá vào mặt trắng khiến hắn không kịp phòng bị bay ra xa rồi va vào khung tường dưới khán đài.
Lúc người ta đến đỡ mặt trắng xuống, bức tường còn bị lõm nát một hố sâu.
Nhiều người còn phải hít một ngụm khí lạnh vì cú đá này của An Sinh.
Mọi chuyện diễn ra quá mức nhanh chóng khiến cho đám người đến xem còn chưa thể hồi thần.
Khán đài đối diện cũng phát ra tiếng động lớn hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tên mặt lì lợm bị Linh Nhạc đá bay xuống dưới sàn không thương tiếc, ngay cả Hồn dạng còn chưa kịp triển khai.
Khán đài một lần nữa nổi lên tiếng nghị luận to nhỏ.
Sàn đấu cuối cùng cũng diễn ra tình trạng tương tự, Bạch thong thả bước về phía hai vị chủ nhân của mình dưới ánh mắt đánh giá của người xung quanh.
Chưa đến một khắc, ba sàn đấu đồng thời kết thúc lại gây nên một trận hò reo quá khích của đám người trên khán đài.
“Không phải chứ, đây đâu phải cấp độ mà tân sinh có thể đạt được.” Một kẻ không tin vào mắt mình nói.
“Này, cấp độ cũng phải ngang người xếp hạng nhất.”
“Năm nay cũng quá kinh khủng đi, tân sinh đều như vậy sao chúng ta sống nổi.”
“Haizz, là thiên tài trong thiên tài...”
Kẻ thở dài, kẻ cảm thán, kẻ lại khiếp sợ.
Cuộc sống Học viện sắp tới có lẽ sẽ rất đặc sắc.
Tóc hai bên thấy An Sinh chiến thắng liền cười đắc chí, hai đồng bạn ngồi bên mới đầu còn khinh thường giờ đây trong mắt chỉ có khiếp sợ.
Thực lực của bọn hắn chắc chắn không thể thắng người kia.
Cô gái kia thấy đồng bạn mình im lặng, không nói gì liền kéo cô bạn đi cùng xuống chỗ khán đài, đến chỗ An Sinh đang đứng.
Không chỉ có hai người tóc hai bên, những nữ sinh đến và chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay đều không khỏi có ấn tượng tốt với An Sinh và Bạch.
Linh Nhạc cũng thoát khỏi những ánh nhìn này.
Vì thính lực tốt nên cô còn nghe được đám người phía xa nói những gì.
Trong đám bọn chúng còn có kẻ có ý định mang cô về để sau này làm đạo lữ của hắn.
Thật không hiểu nổi là do thế giới này quá cởi mở hay do cô không tiếp thu được.
An Sinh đứng bên cạnh Linh Nhạc, nghe thấy những lời nói kia tâm không khỏi nổi lên khó chịu.
Im lặng kéo người ra phía sau, An Sinh bức bối trong lòng đem cho đám người một ánh mắt rồi rời đi.
Tuy nhiên, ánh mắt đó vẫn là không có tác dụng với một số người.
Tóc hai bên nhìn An Sinh kéo theo Linh Nhạc, lòng ghen ghét bắt đầu nổi lên.
Cô ta có nhan sắc lại có tài có gia thế.
Mặc dù gia thế cô ta không bằng những gia tộc lớn nhưng có ai lại từ chối đối tượng làm đạo lữ thích hợp như vậy đâu.
Tóc hai bên nghĩ vậy, rất nhanh liền tin tưởng về một tương lai đẹp đẽ mà cô ta vẽ ra trước mắt rồi vui vẻ chạy về phía An Sinh.
Thiếu nữ bên cạnh tóc hai bên thấy vậy cũng e thẹn đi theo, đối tượng cô ta nhắm đến là Bạch.
Tuy người này có phần không bằng An Sinh nhưng lớn lên rất soái, có năng lực.
Nếu thành công thì đối tượng như vậy cũng xem như không tồi.
Đám An Sinh đang chuẩn bị ra khỏi đấu trường, bỗng nhiên trước mặt thình lình có hai người chạy đến.
Đám người xung quanh đang có xu hướng tản ra cũng nán lại để xem chuyện hay.
An Sinh hơi mất kiên nhẫn nhìn hai người trước mắt.
Đồng phục nhìn qua hẳn là học viên năm hai, hai người này cũng là kẻ trong đám người hắn nghe lén được ở thực đường.
Tóc hai bên cùng thiếu nữ như chưa nhận ra bầu không khí có chút khác lạ, má hơi đỏ mà nhẹ giọng nhìn An Sinh nói.
“Chào… lần đầu gặp mặt, An Sinh.”
Thấy tóc hai bên nói vậy, cô gái bên cạnh cũng nhanh nhẹn tiến đến nhìn Bạch.
“Lần… lần đầu gặp mặt.”
Linh Nhạc quan sát hai thiếu nữ mới đến, An Sinh cùng Bạch lại không nói gì, thân là con gái cô vẫn nên lên tiếng đáp lại.
“Hai vị tỷ tỷ, lần đầu gặp mặt.
Không biết hai tỷ đến là có việc gì không?”
Tóc hai bên cùng cô gái kia nghe tiếng mới đưa ánh mắt nhìn đến Linh Nhạc mới lộ diện phía sau An Sinh.
Một cỗ ganh ghét dâng lên, tóc hai bên quay mặt làm ngơ không đáp lời.
Cô ta chỉ chăm chú nhìn đến An Sinh, đúng lúc này cũng đối diện với ánh mắt lạnh băng của hắn.
Tóc hai bên bỗng nhiên nhìn thấy cảnh này, tâm liền giật nảy có chút sợ hãi mà lùi về sau một bước.
Không nán lại thêm, An Sinh nắm lấy tay Linh Nhạc rồi kéo cô đi xa.
Bạch ở phía sau nhìn hai thiếu nữ hơi gật đầu sau cũng rời đi.
Tóc hai bên cùng thiếu nữ bị bỏ lại không khỏi tức giận lại xấu hổ.
Cô ta không cam lòng, cô ta có chỗ nào không bằng người kia chứ?
Thiếu nữ bên cạnh tóc hai bên đã xấu hổ đến mặt không biết giấu vào đâu.
Đám người xung quanh được xem một màn kịch đều cười lên thỏa mãn.
Cũng vì chuyện này, nhiều người liền gắn cho An Sinh và Bạch cái danh là những kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng dù có biết đi nữa, đám An Sinh cũng không quan tâm đến như vậy.
Suy cho cùng, người quan trọng chỉ có một, cái danh cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bọn hắn.
Rời khỏi đấu trường, đám An Sinh tiến đến nhận điểm.
Trong thẻ vốn chỉ còn chút ít, bây giờ chỉ qua một trận đấu lập tức lên tới mười ngàn điểm.
Phần xếp hạng cũng được thay đổi nhanh chóng.
Bạch xếp thứ hai mươi lăm, Linh Nhạc thuận lợi tiến lên hạng hai mươi, cuối cùng An Sinh xếp hạng thứ mười chín.
Linh Nhạc nhìn số hạng từ hàng trăm lập tức nhảy lên hàng chục không khỏi cảm thấy tu luyện chăm chỉ là điều tuyệt vời nhất mà cô không bỏ lỡ.
Tuy rằng thăng hạng như vậy có chút quá nhanh nhưng dẫu sao cũng là thử thách, lần này thắng cũng xem như đã thuận lợi tiếp tục ở lại học viện.
“...”
Tin tức ba tân sinh mới vào có năng lực kinh người đang được đem ra so sánh với người đứng nhất đều gây nên một làn sóng lớn trong học viện.
Người người đều tò mò cùng đánh giá.
Người không tham gia xem trực tiếp trận đấu hôm đó lại không khỏi tiếc hận, may thay có đá ghi hình thu lại cũng coi như chứng kiến được toàn bộ quá trình.
Cách đó không xa, tại một căn phòng lớn xa hoa.
Một đám thiếu niên cùng thiếu nữ ngồi cạnh nhau xem qua đá thu hình, trong phòng thi thoảng phát ra tiếng gió thổi nhẹ từ khung cửa sổ lùa vào hòa quyện cùng âm thanh của trận đấu lại nghe đến rõ ràng.
Thiếu nữ một mái tóc dài xoăn nhẹ, gương mặt tựa ngọc, giọng nói lại thanh thoát cất lên.
“Tân sinh mới không tệ.”
Đối diện cô nàng là một thiếu niên tóc đỏ, đồng tử sắc vàng nhẹ.
Giọng điệu không khỏi khinh thường.
“Đám người kia cũng thật hạn hẹp.
Chỉ với mấy đòn đánh như vậy cũng đem ra so sánh với hạng nhất?”
Bên cạnh thiếu nữ tóc xoăn, một thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc nhìn đá thu hình, không lâu sau hắn mới nói.
“Chưa đánh chưa biết được.
Sẽ có cơ hội thôi.”
Tóc đỏ không cho là vậy, hắn cắn quả táo nói không ngừng.
“Bản thân ngươi đứng hạng nhất lại bị đem ra so sánh như vậy.
Nếu là ta, ta sẽ cho tên đầu sỏ một trận.”
Thiếu nữ nghe vậy nhìn tóc đỏ cười.
“Không phải ngươi lúc mới vào cũng vậy sao?”
Tóc đỏ bị nói lại quá khứ xấu hổ liền miếng táo đang nuốt dở cũng bị nghẹn lại khiến hắn ho sặc sụa.
“Chậc, ông đây suýt chết vì hóc táo.”
Tiếng cười của thiếu nữ vang lên dường như khó mà dừng lại được.
Tóc đỏ tai nhiễm hồng đứng lên chỉ thiếu nữ mà nói.
“Lan Y cô không được cười.”
Nhìn bộ dáng tóc đỏ xấu hổ, Lan Y càng cười vui vẻ hơn.
Thiếu niên bên cạnh thấy vậy chỉ đành lắc đầu, bộ dạng nghiêm túc khuyên nhủ.
“Được rồi, hai ngươi nháo thành cái dạng gì rồi?”
Lan Y lè lưỡi nhìn tóc đỏ, cậu ta chỉ đành trừng mắt nhìn lại.
Lão đại mà tức giận thì hắn chắc chắn xui xẻo.
Cuộc trò chuyện cứ vậy đi đến hồi kết.
Đám An Sinh lại hiện đang nhàn hạ mà đi dạo.
Linh Nhạc thích thú nhìn mấy món hàng được trưng bày.
Lúc trước có vẻ họ đến không đúng lúc nên chưa có gì hấp dẫn.
Bạch nhìn Linh Nhạc rồi đi theo cô, chủ nhân chỉ cái nào hắn lấy cái đó.
Trong đầu cũng lên thực đơn sẵn cho bữa tối.
An Sinh đi theo phía sau, chậm rãi đánh giá mấy món đồ.
Quầy hàng đa dạng lại không có quy tắc.
Có dược, có cả thuốc, sách chế dược, sách bày trận, sách về pháp bảo,...!Không gì là không có, cũng xem như là một nơi tốt.
Tuy nhiên sách cũng có sách này sách kia.
Nghĩ lại năm tháng được sư phụ chỉ dạy, bây giờ mấy cái kiến thức này đều vô dụng với hắn.
Lại nói, Bạch cũng là được hai người truyền lại những kiến thức đó.
Vậy nên hắn cũng không cần đến chúng làm gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook