Vừa ra trò khôi hài cứ như vậy kết thúc. Người xem kịch tụ tập cùng một chỗ, đều còn đang nói Ôn Hương Liên làm sao không biết xấu hổ, xác thực giống như là bị điên, cũng đều cảm thấy loại người như Ôn Hương Liên nên ngồi tù, đỡ phải tiếp tục gây tai họa cho những người khác.

Tiêu phủ cũng thành trò cười, lại nạp một di nương không biết xấu hổ, còn si tâm vọng tưởng như vậy. Mà chuyện Tiêu phu nhân và con trai bà ta, cùng với những chuyện Vũ Chí Hành làm, cũng truyền khắp kinh thành.

Ngày thứ hai.

Trượng phu của Tiêu phu nhân và Vũ Chí Hành của, đã bị ngự sử tham tấu.

Tiêu phu nhân nếu thật sự cho vay năng lãi, lại dung túng nhi tử khi nam phách nữ hại chết người, nên bị phạt. Tiêu đại nhân cũng dạy thê tử dạy con không biết cách. Mà nếu Vũ Chí Hành lợi dụng chức vụ, làm nhiều chuyện dơ bẩn như vậy, cũng nên tra một chút.

Hoàng đế vốn muốn tra Tiêu gia và Vũ Chí Hành, vì thế liền thuận ý Ngự Sử. Lần này trực tiếp để Hình bộ tra, dù sao trượng phu của Tiêu phu nhân là Đại Lý tự khanh phải tránh hiềm nghi.

Trượng phu của Tiêu phu nhân và Vũ Chí Hành đều hoảng hốt. Đặc biệt là Vũ Chí Hành, càng hối hận không thôi. Lúc trước không nên hưu Ôn Hương Liên, mà nên trực tiếp để nàng ta chết ở hậu viện.

Bọn họ còn không biết, ngoài chuyện Ôn Hương Liên nổi điên ra, chuyện này cũng có Lục Thiều và Kiều Vũ thúc đẩy. Mối thù năm đó Vũ Chí Hành hại Kiều Diệp và Kiều Vũ, bọn họ làm sao có thể bỏ qua. Mà Ôn Hương Liên thì được Phi Long Vệ mang đi, cũng đưa đi làm bạn với cha con Lục Thanh Vinh.

Ôn Hương Liên mới biết được, thì ra chuyện nàng ta cấu kết phản tặc cũng sớm đã bại lộ. Kết quả của việc ầm ĩ này, ngược lại khiến những người này tìm được cớ bắt nàng ta. Mỗi ngày đều hối hận, lúc trước không nên vứt bỏ Kiều Vũ và Kiều Diệp, đi theo Vũ Chí Hành bạc Tình Lang đến kinh thành. Càng hối hận đã nghe theo an bài của phản tặc, chủ động đi tìm huynh muội Kiều Diệp tính toán bọn hắn. Vì vậy mới bị tính toán ngược lại.

Hiện tại chẳng những không trở thành quận chúa gì đó, còn rơi vào kết cục bị chúng bạn xa lánh, tương lai có thể sẽ bị giam trong ngục cả đời, thậm chí là lưu vong. Nàng ta hối hận!

Tiêu Cảnh Thần dùng thủ đoạn thẩm vấn Ôn Hương Liên một lần, cạy miệng nàng ta chiếm được một chút tin tức, cũng đào được một con cá. Bên cạnh Ngũ hoàng tử không chỉ là thái giám trước đó có vấn đề, còn có một nha hoàn bên người là phản tặc, cũng là người lén lút liên hệ sai khiến Ôn Hương Liên. Ngoài ra hậu viện của Ngũ hoàng tử, còn có mấy ả thiếp thất cũng có vấn đề. Khiến đám người Tiêu Cảnh Thần nhận được tin tức đều bó tay.

Hậu viện của Ngũ hoàng tử và Tống Thiếu Dương thật sự là giống như cái sàng. Cho nên mới nói, trên đầu chữ sắc có một cây đao!

Tiêu Cảnh Thần cũng tiếp tục đào sâu nhưng đối với thân phận đại thủ lĩnh cùng lục thủ lĩnh, vẫn không đào được tin tức hữu dụng gì, thật sự là hai người này ở trong phản tặc, đều thuộc về tồn tại rất thần bí.

Nhoáng một cái lại qua một tháng, đến sinh nhật hoàng hậu.

Kiều Diệp đã sớm nhận được thiếp mời, cũng muốn tiến cung chúc thọ Hoàng hậu. Nàng còn làm trước một bộ nến phượng hoàng, coi như lễ mừng thọ.

Hôm nay, Kiều Diệp và Vệ Phong Hoa ngồi xe ngựa vào cung.

Hôm nay mở tiệc chiêu đãi huân quý các thế gia cùng gia quyến quan viên tứ phẩm trở lên.

Kiều Diệp là thân phận huyện chủ, được sắp xếp ở phía trước, cũng ngồi cùng với Vệ Phong Hoa.

Tiếp theo hoàng hậu xuất hiện, hoàng đế cũng nể tình tự mình trình diện, chúc thọ hoàng hậu.

Ngoài ra, phi tần trong hậu cung cũng đều tới, còn có các hoàng tử công chúa, lục tục hướng hoàng hậu hiến thọ lễ.

Kiều Diệp ngồi ở vị trí đó nhìn. Đợi đến lúc Bát hoàng tử dâng lễ vật mừng thọ, ánh mắt nàng rơi vào trên mặt đối phương. Tiếp đó hắn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng. Cẩn thận nghĩ nghĩ, nàng nhìn nhìn hoàng đế ngồi ở ghế đầu, lại nhìn vị trí của phi tần bên kia, mẫu phi của Bát hoàng tử, Huệ phi ngồi ở một góc không có bao nhiêu cảm giác tồn tại. Nàng cũng nhìn qua lại giữa ba người. Là chỗ nào không đúng?

Sau đó trong lúc vô tình quét đến Ngũ hoàng tử cùng Thất hoàng tử đang nói chuyện, dáng dấp tương đối giống hoàng đế. Chủ yếu là hai người có mắt phượng một mí. Rốt cuộc phát hiện là chỗ nào không đúng. Mẫu phi của Bát hoàng tử và Hoàng đế đều là mắt một mí. Vậy làm sao sinh ra nhi tử có đôi mắt hai mí là Bát hoàng tử? Bị gen ẩn khống chế, cho nên dưới tình huống bình thường, cha mẹ đều là mắt một mí, sinh hài tử cũng đều sẽ là mắt một mí. Trừ khi gen đột biến, mới có thể sinh ra hài tử mắt hai mí. Nhưng loại tình huống này tỷ lệ vô cùng nhỏ. Hơn nữa nhìn kỹ, Bát hoàng tử bất kể là khuôn mặt, hay là ngũ quan đều không giống Hoàng đế và Huệ phi.

Nàng đột nhiên sinh ra một loại hoài nghi. Trong bữa tiệc tiếp theo, nàng đều đang mịt mờ quan sát Huệ phi, phát hiện đối phương mặt ủ mày chau, thỉnh thoảng còn dùng khăn che để ngáp, rất giống cảm giác nàng xem phim truyền hình dân quốc trước kia, hút A Phiến. Càng xem càng kinh hãi nhưng nếu như suy đoán của nàng là thật, ngược lại cũng có thể giải thích được.

Không bao lâu sẽ đến lượt nữ quyến tiến vào hiến thọ lễ. Kiều Diệp làm nến phượng hoàng bởi vì đặc biệt cùng ngụ ý tốt, làm hoàng hậu rất thích, chẳng những tán dương nàng, còn ban thưởng đồ vật, lại khiến Kiều Diệp nổi bật một phen, chỉ là tâm tư của Kiều Diệp đã không còn ở trên đây.

Chờ thọ yến kết thúc, sau khi nàng về nhà, để người của Lục Thiều truyền tin tức cho Tiêu Cảnh Thần. Để Tiêu Cảnh Thần lặng lẽ đến một chuyến, nàng có chuyện quan trọng muốn báo cho hắn biết.

Cũng vì vậy Lục Thiều trên đường xuống nha về nhà, Tiêu Cảnh Thần trong một con hẻm nhỏ, chui vào xe ngựa của hắn (LT) ngồi.

Tòa nhà của Lục Thiều và Kiều Diệp rất an toàn, sẽ không để lộ tiếng gió. Hai người xuống xe ngựa, cùng đi thư phòng.

Kiều Diệp đã chờ ở thư phòng, nhìn thấy hai người đi vào, chờ thị nữ dâng trà xong đi ra ngoài, nói ra hoài nghi của mình.

Tiêu Cảnh Thần cả kinh trừng to mắt: “Ý của ngươi là Bát hoàng tử có khả năng không phải là nhi tử của Hoàng đế? Chẳng lẽ Huệ phi đội nón xanh cho Hoàng đế?”

Nếu là như vậy, thật đúng là kích thích. Hắn tin tưởng lời Kiều Diệp nói, cái gì mà cha mẹ mắt một mí, bình thường không sinh ra được hài tử mắt hai mí. Cho nên phản ứng đầu tiên là, hoàng huynh của hắn bị đội nón xanh.

Kiều Diệp lại lắc đầu nói: “Không, hôm nay ta nhìn kỹ dáng vẻ Huệ phi một chút, có khả năng bà ta dính vào phù dung cao. Nói cách khác, Bát hoàng tử này căn bản không phải huyết mạch hoàng gia. Nàng hẳn là bị phản tặc, thậm chí là Bát hoàng tử khống chế. Không chỉ có nàng, người nhà mẹ đẻ nàng đều như vậy.”

Nàng nhìn Tiêu Cảnh Thần cường điệu: “Điểm ấy ngươi có thể cẩn thận đi thăm dò một chút.”

Suy đoán này khiến Tiêu Cảnh Thần càng khiếp sợ nhưng suy nghĩ kỹ một chút, cũng không phải không có khả năng này.

Sau khi Lục Thiều nghe xong cũng có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Trước đó là bóng tối dưới đèn, khiến bọn họ chỉ hoài nghi Bát hoàng tử có cấu kết với phản tặc nhưng lại không đi hoài nghi, bản thân Bát hoàng tử có thể chính là một thành viên trong phản tặc hay không.

Hắn càng có một suy đoán lớn mật: “Các ngươi nói Bát hoàng tử có phải chính là đại thủ lĩnh kia hay không? Muốn từ bên ngoài phá vỡ giang sơn của Tiêu gia Đại Dần, căn bản không có bao nhiêu phần thắng.”

Hiện tại giang sơn hoàn toàn bị Tiêu gia khống chế, binh cường mã tráng, dân chúng yên ổn. Phản tặc muốn khởi binh đánh trận đánh vào kinh thành chiếm được giang sơn, hy vọng vô cùng nhỏ bé.

“Nhưng nếu bản thân Bát hoàng tử chính là huyết mạch tiền triều thì sao? Chỉ cần hắn làm hoàng đế, con trai sau này cũng đều là huyết mạch tiền triều. Hắn lại bắt đầu dùng người của tiền triều, vậy cũng tương đương gián tiếp đoạt lại giang sơn. Thậm chí sau khi ngồi vững giang sơn, trực tiếp đổi họ cùng quốc hiệu, cũng không phải là không có khả năng.”

Như vậy có thể so sánh với trực tiếp khởi binh mưu phản, tỷ lệ thành công lớn hơn nhiều. Bát hoàng tử lấy thân phận hoàng tử Tiêu gia thượng vị, cho dù quá trình đoạt đích khó khăn một chút nhưng cũng là chính thống, các đại thần chỉ có thể nhận. Chờ thượng vị xong, đại thanh tẩy triều đình, còn có tướng lĩnh đều đổi thành người tiền triều bọn họ. Chờ khống chế hơn phân nửa triều đình và giang sơn, cho dù Bát hoàng tử đổi thành họ của tiền triều, những người khác cũng làm gì được

Điều bách tính quan tâm không phải ai làm Hoàng đế, mà là có thể sống cuộc sống an ổn hay không? Sẽ không thể vì dư nghiệt tiền triều đoạt lại giang sơn, liền đi phản kháng. Đại thần và tướng lĩnh đều bị thanh tẩy thành người của tiền triều, ai còn có thể dẫn đầu phản kháng? Dù sao từ trước đến nay đều là thắng làm vua thua làm giặc, Tiêu gia còn không phải giẫm lên hoàng thất tiền triều thượng vị sao.

Biện pháp này nếu thành công, dư nghiệt tiền triều hoàn toàn là không đánh mà thắng, phá vỡ Tiêu thị, đoạt lại giang sơn. Càng nghĩ Lục Thiều càng cảm thấy khả năng này rất lớn, thật sự là tính toán tốt!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương