Lúc hai người về có đi qua quán thịt heo nướng liền mua một phần.

Hoàng là người cực kì thích ăn đồ nướng, gia vị đậm đà cay cay rất ngon miệng.
Bước vào phòng khách thấy có hai bóng lưng đang ngồi ở ghế trong phòng khách khiến bọn họ không ngờ đến.
Là Trần Hữu Đạt và Nguyễn Ngọc Thúy.

Hoàng thấy bọn họ liền thu lại nụ cười.

Hai người ngồi đối diện với bọn họ, không ai nói gì đợi bọn họ mở lời.

Nguyễn Ngọc Thúy nức nở nói:
- Hoàng à, con thương em dại dột mà rút đơn kiện được không, em con nó ân hận rồi, con đừng tuyệt tình như thế mà.
- Ha, tuyệt tình, khi các người đánh đập tôi, chửi mắng tôi có nghĩ đến hai chữ tuyệt tình không.

Khi cậu ta đáhg tôi các người không nghe tôi giải thích liền chửi tôi, các người có nghĩ các người tuyệt tình không? Các người vốn không coi tôi là con người.
Hoàng uất ức nói, cậu có thể cảm nhận được trái tim mình đau nhói, đó có lẽ chính là cảm xúc của nguyên chủ, chỉ tiếc là cậu ấy đã chết, chết ngay trong căn nhà của mình, chết mà không một ai biết.
Hùng nhẹ nhàng vuốt bàn tay cậu, anh biết cậu uất ức.
- Các người về đi, có gì gặp nhau ở tòa.
Trần Hữu Đạt lúc này mới mở miệng, ông ta nhận ra đứa con của mình giường như đã thay đổi, cậu không còn nhu nhược như xưa.

Ông ta đánh bài tình cảm.
- Hoàng à, ba biết ba không quan tâm con đủ nhiều, đó là lỗi của ba, con trách ba thế nào cũng được nhưng thằng Phi nó còn nhỏ, nó còn tương lai phía trước.
- Ha, nhỏ? Cậu ta đã là người trưởng thành, lúc cậu ta đâm tôi mấy nhát dao cậu ta liệu có nghĩ tôi chết rồi cũng sẽ có người đau lòng không, hay các người nghĩ cái mạng của tôi không đáng giá.
Hùng nhận ra tâm trạng cậu đang rất tệ, cậu đang đau đớn, anh lạnh lùng gọi tài xế lái xe đến mua rồi đưa cậu lên xe.
Người đi rồi lúc này Hoàng mới bật khóc.

Cậu nằm trong lồng ngực Hùng khóc nức nở như từng được khóc.

Hùng nhẹ nhàng để cậu lau nước mắt nước mũi vào áo mình, anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cậu.
- Ngoan, không sao, bọn họ không đáng.
Dì Dung trong bếp nghe mọi chuyện cũng xót xa.
- Bọn họ thật có mắt như mù, cậu Hoàng tốt như vậy mà bọn họ lại..

ài..
Lúc Hoàng khóc xong mới nhận ra chiếc áo sơ mi của anh đã bị cậu dày vò cho không ra hình dạng.

Cậu khàn giọng nói:
- Anh mau đi tắm đi rồi ăn cơm.
Hùng tuy lo lắng cho cậu nhưng anh vẫn gật đầu đi tắm.

Hoàng ngồi ngơ ngẩn trong phòng khách.

Kiếp trước cậu không có ba mẹ nên không hiểu tình cảm với người nhà sẽ như thế nào.


Cậu đã từng ước giá như mình có một gia đình đầy đủ nhưng đó cũng chỉ là ước.

Sau khi đến thế giới này, tiếp nhận kí ức của nguyên thân, sống cuộc sống cuộc sống của cậu ấy, tiếp nhận cảm xúc của cậu bé khiến cậu nghĩ, có lẽ không có ba mẹ cũng không quá bất hạnh, đôi khi có những thứ không như ý chính là do ông trời đang bảo vệ mình.
Hùng tắm xong vội xuống tìm cậu.

Thấy cậu vẫn ngồi thơ thẩn ở phòng khách anh bỗng đau lòng.

Hùng đi đến ôm cậu vào lòng, anh nhẹ xoa xoa đuôi mắt cậu, hôm nay cậu đã khóc nhiều như vậy anh nhìn cũng xót.
- Ngoan, không buồn nữa, chúng ta đi ăn thịt nướng.
- Ừm.
Hoàng lau nước mắt còn đọng lại trên mặt rồi theo anh đi vào phòng bếp.

Hùng giúp cậu cắt thịt rồi đưa cho cậu.

Hoàng tiếp nhận rồi từ từ ăn, cậu không nói nhiều như mọi khi, hiển nhiên là vẫn còn nghĩ về chuyện vừa rồi.

Hùng nhìn cậu như vậy thì lạnh lùng băm xéo những người kia trong lòng.

Bảo bối anh nâng nui trong tay lại bị bọn họ làm cho đau khổ như vậy.
- Em sau này chắc chắn sẽ không giống bọn họ.

Em sẽ đối xử với con của chúng ta thật tốt.
- Chúng ta chắc chắn sẽ đối xử với con thật tốt.
Tối hôm đó Hoàng nằm trong vòng tay anh ngủ.

Hùng nhìn cậu hơi thở đều đều, anh nhẹ hôn lên trán cậu rồi đi xuống giường.
- Điều tra giúp tôi vài chuyện.
Sau khi bàn giao công việc cho trợ lí Hùng quay lại giường, Hoàng ngủ không được yên ổn lắm, cậu cau mày cong lưng ôm lấy chăn.

Hùng đi đến nhẹ xoa lông mày cậu, anh nói:
- Ngoan, ngủ đi, anh ở đây.
Anh ôm cậu vào lòng, xoa nhẹ lưng cậu rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Hoàng dậy trong vòng tay anh.

Cậu dụi mắt.

Hai mắt do hôm qua khóc quá nhiều bây giờ híp lại, Hoàng đi vào phòng tắm, thấy bản thân trong gương thì buồn cười.

Dù khóc to như thế nào thì hôm sau dậy mọi thứ đều thay đổi, ngay cả nỗi đau cũng không còn hình dáng cũ nữa.
Hùng đi vào phòng tắm liền thấy cảnh Hoàng đang mát xa cho mắt.

Anh đi đến ôm cậu từ đằng sau.
- Không xấu đâu, nhìn rất dễ thương.
Hoàng bĩu môi chu mỏ:
- Anh thì biết gì, em như thế này sao gặp người ngoài.

Hùng thơm nhẹ vào má cậu một cái rồi mới đánh răng.

Lúc hai người xuống dì Dung đã nấu bữa sáng xong.

Thấy cậu xuống dì nói:
- Ăn sáng thôi.

Dì mua cho cậu ít bánh kem, nghe nói ăn đồ ngọt sẽ hết buồn.
Hoàng bật cười, ai lại tin như vậy chứ nhưng cậu vẫn nhận lấy chiếc bánh rồi cẩn thận ăn.
- Hôm nay em có tiết buổi chiều không?
- Không có, sao vậy?
- Chúng ta phải đi dự tiệc khánh thành khách sạn của Tần thị.

Anh sẽ đến đón em.
Hoàng nghe vậy thì căng thẳng:
- Em chưa từng đi những nơi như vậy, không biết nên làm thế nào.
- Không sao, có anh rồi.
Buổi sáng hôm đấy Hoàng phá lệ không chép bài mà nghiên cứu về lễ nghi của giới nhà giàu.

Duy an thấy vậy như mới gặp ma, cậu ta mò tới bên cạnh cậu rồi lén nhìn cậu xem cái gi.
- Cậu xem mấy cái này làm gì?
Hoàng đẩy cậu ta ra.

Cậu nói khẽ.
- Chiều nay phải dự tiệc, tôi đang chuẩn bị trước.
Duy An không làm phiền cậu nữa, thế giới nhà giàu cậu không xen vào nổi.

Nhìn Hoàng lúi cúi ghi chép cậu ta bỗng nhiên hoài nghi mình có nên cưới một cô vợ giàu có không, như vậy sẽ chân chính bước vào giới thượng lưu.

Nhưng nghĩ lại bản thân cậu ta lại câm nín, ai bảo cậu ta không đẹp bằng Hoàng chứ.
Buổi trưa Hùng đến đón cậu.

Phía xa Hoàng đã thấy anh.

Anh mặc một bộ tay trang phẳng phiu, hai tay anh đút túi dựa lưng vào chiếc maybach đằng sau.

Hoàng nhìn những cô gái thi thoảng nhìn anh rồi đỏ mặt, xem ra anh rất được chú ý mà anh lại chính là của cậu.

Hoàng chạy lại phía anh, cậu sà vào lòng anh, cười tươi.
- Anh xem, anh đẹp trai thế này em có phải cẩn trọng hơn không?
Hùng cười khẽ, anh nhẹ xoa đầu cậu.
- Em muốn làm gì cũng được hết.
Hai người lên xe rồi đi ăn trước.


Buổi chiều Hùng đưa cậu đến một studio.

Hoàng ngơ ngác ngắm nhìn xung quanh.

Không trách cậu được, nơi này quả thật rất đẹp, khắp nơi đều được trang trí theo phong cách vintage rất hài hòa.
Chủ studio rất trẻ, cô mặc một chiếc đầm cách tân rất cá tính.

Cô đi đến bắt tay với Hùng.
- Thật không ngờ anh tới tận đây.
- Đây là nhà tạo mẫu nổi tiếng Thanh Hoa, đây là vợ tôi.
Hoàng cũng bắt tay chào lại cô.

Thanh Hoa nhìn chằm chằm vào Hoàng với ánh mắt nóng bỏng khiến Hoàng muốn làm ngơ cũng không được.

Cậu xấu hổ gãi má:
- Có chuyện gì sao chị Hoa?
Hùng nhìn hai mắt cô sáng loáng liền biết cô nghĩ gì.

Anh nói:
- Kệ cô áy, cô ấy là nhìn trúng khuôn mặt em.
Hoàng cười hề hề.

Lúc này Thanh Hoa cũng phản ứng lại, cô nói:
- Cậu rất hợp gu tôi, có thể suy nghĩ đến việc làm người mẫu cho tôi.
Hoàng uyển chuyển từ chối.

Cậu nghĩ ngoài cậu ra sẽ có rất nhiều người hợp với công việc này hơn.

Thanh Hoa đưa hai người vào studio.

Cô đưa hai người hai bộ lễ phục đôi.

Hùng mặc bộ đen còn cạu mặc bộ trắng.
Lúc hai người đi ra mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn hai người.

Một người cao lãnh kiêu ngạo, một người dương quang ấm áp, trông rất hợp đôi.

Thanh Hoa sáng hai mắt lên:
- Quả nhiên hai người rất hợp với đồ của tôi, máy ảnh đâu, mau chụp lại khoảnh khắc này.
Cứ như vậy Hùng và cậu phải ở lị cho cô chụp vài tấm ảnh mới được thả đi.
Hai người đi đến khách sạn cũng đã giữa chiều.

Khách sạn này là thuộc doanh nghiệp Tần thị.

Tần thị là một tập đoàn chủ yếu về mảng bất động sản dạo này đang muốn đầu tư vào giới giải trí.

Lúc hai người đi vào đã thấy chủ tịch tập đoàn Tần thị ra đón.

Trông anh ta khá trẻ, chắc chỉ mới 30.
Tần Minh thấy hai người liền niềm nở ra đón.
- Chủ tịch Hùng, chào anh, mời.

Hùng gật đầu với người nọ.

Với người lạ anh khá là lạnh lùng, Hoàng đành phải thay anh nói:
- Chúc mừng quý công ty.
Tần Minh cũng không quá để ý, trong giới ai cũng biết sau khi tai nạn tính khí anh ngày càng kém, trước đã kiệm lời giờ lại càng lạnh lùng.

Mặc dù i cũng ngạc nhiên khi anh có thể vực dậy nhưng xem ra tính khí kia hẳn là không thay đổi.
Hai người bước vào liền nhận được ánh nhìn của mọi người.

Có người kinh ngạc có người sợ hãi.

Hẳn là bất ngờ khi thấy anh đi lại được.

Hùng dắt cậu đi đến giới thiệu với từng người.
- Giám đốc Hoàn, Giám đốc Thái, Giám đốc Phi, chào, đây là vợ tôi.
Hoàng theo lời anh chào từng người.

Cậu nhận ra những người anh giới thiệu với cậu đều rất trẻ, xấp xỉ tuổi anh, hơn nữa bọn họ có vẻ khá mừng chjo anh vì khỏi chân.
- Chủ tịch Hùng xem ra rất tốt, chúc mừng.
- Xem ra có vợ liền tốt lên ha, chúc mừng.
Hùng mỉm cười nhận lời chúc mừng của bọn họ.

Bọn họ tuy không thân thiết nhưng đều la tinh anh, cũng coi như quen biết.

Hơn hết bọn họ đều có chính kiến của mình, không phải gió chiều nào theo chiều ấy.
Hoàng đi theo anh chào hỏi từng người.

Lúc này Nguyễn Đức Nam cũng đã tới, đi cùng cậu ta là một cô gái trông khá đẹp.

Nhìn thấy anh cậu ta cũng không bất ngờ gì, hiển nhiên đã thăm dò đượ việc anh khỏi chân.

Tuy nhiên không bất ngờ với không cảm xúc là một chuyện khác, khó mà không nhận ra tia đội kị trong mắt cậu ta.
- Anh hai, chúc mừng anh đi lại được.
Hùng lạnh lùng nhìn cậu ta, anh không nói gì khiến cậu ta phải sượng sùng.

Cậu ta nhìn mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, đều là ánh mắt xem trò khiến cậu ta phải tức giận bỏ tay xuống.
- Xem ra anh hai rất ghét em nhỉ?
Hoàng nhìn cậu ta đang giả vờ ỉu xìu nhưng khuôn mặt không đẹp, nét mặt cứng khiến cho cậu phải bật cười.

Nhận ra ánh nhìn của mọi người cậu mới nói:
- Xin lỗi, trông cậu buồn cười quá nên tôi không nhịn được.
Đức Nam đỏ mắt nhìn cậu.

Hoàng cứng lại, ánh mắt anh ta nhìn cậu thật đáng sợ, cậu có cảm giác anh ta sẽ thật sự giết cậu.

Hoàng đi theo Hùng đi đến chỗ vắng người.

Lúc này nỗi khiếp sợ từ ánh mắt kia mới hết.

Hoàng nhẹ thở ra..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương