Cuối cùng Hoàng cũng đã đượ nghỉ hè.

Cậu ngồi trên sopha ăn kem.

Cuộc sống thật tốt, không phải ra ngoài giữa thời tiết nắng nóng thế này thật thích.

Hùng đang giúp cậu lột vỏ quýt.

Hoàng như nhớ ra cái gì đó, cậu hỏi;
- Chuyện Trần Hoàng Phi thế nào rồi.
- Cậu ta vào tù rồi, công ty Trần Hữu Đạt cũng đang long đong, chắc giờ đang chạy khắp nơi vay tiền.
- Công ty sao vậy?
- Bọn họ trốn thuế, rồi dự án gặp vấn đề.
Hoàng gật đầu không hỏi nữa, cậu vốn chẳng quan tâm đến bọn họ.

Nếu bảo cậu vô tâm cũng không sao, dù sao nguyên chủ cũng đã chết tâm với bọn họ rồi.
Hùng không nói cho cậu biết bọn họ bị như vậy là do anh, cậu không cần biết những chuyện đó, cậu chỉ cần vui vẻ sống là được rồi.
Buổi tối Hoàng đi tắm, Hung đang ngồi lướt điện thoại.

Cửa phòng tắm mở ra, hoàng để thân trên đi ra, thấy ánh nhìn nóng rực của anh cậu vội nói:
- Em quên lấy quần áo.
Hùng đứng lên đi đến chỗ cậu.

Anh cảm thấy yết hầu khô nóng.

Hoàng nuốt nước miếng.

Cậu vốn quên quần áo, nghĩ anh không ở trong phòng nên mới mạnh bạo quấn khăn đi ra, không ngờ anh lại trong phòng.
Hùng ôm lấy cậu.

Nhẹ nhàng chuẩn xác tại môi cậu mà hạ xuống.

Hoàng tròn mắt nhìn anh.

Hùng nhấm nháp cánh môi cậu, anh nhẹ nhàng cậy miệng cậu rồi đưa lưỡi vào hung hăng xâm chiếm.

Đợi đến khi Hoàng hết dưỡng khí anh mới mở ra, rồi lại hôn xuống.

Hoàng xụi lơ mền nhũn cả người dựa vào người anh.

Mắt cậu mông lung phủ một tầng nước trông thật ngọt.
Hùng nhấc bổng cậu lên đặt lên giường.

Cậu lắp bắp:
- Anh..

từ từ..

ưm
Hùng khóa miệng cậu lại bằng một nụ hôn.

Tay anh nhẹ nhàng mơn chớn da cậu, xoa nắn hai điểm hồng hồng trước ngực.

Khoái cảm chạy đến khiến Hoàng run lên, cậu nhẹ đáp lại anh.

Cả hai đều đang có phản ứng.

Hùng nhẹ nhàng xoa nắn vùng bên dưới khiến Hoàng không ngừng rên rỉ.
Hùng nhẹ đưa tay về phía sau, anh đẩy một ngón vào khiến Hoàng hoảng:
- Từ từ, đau..
- Ngoan, thả lỏng sẽ không đau.
Giọng anh khàn khàn từ tính giống như liều thuốc mê khiến Hoàng thả lỏng.

Hùng nhẹ nhàng đẩy thêm ngón tay nữa.


Anh cẩn thận nhìn cậu.

Bọn họ làm quá gấp nên chưa chuẩn bị đầy đủ.

Trán Hoàng lấm tấm mồ hôi, cậu bấu chặt vào cánh tay anh.
Sau khi làm lỏng xong Hùng nhẹ lấy thứ đó ra.

Hoàng nhìn mà hoảng.
- To vậy sao vào được?
- Ngoan, sẽ vào được thôi.
Hùng nhìn cậu đang khẩn trương anh nhẹ hôn lên miệng cậu nhằm tránh sự chú ý của cậu.

Hoàng theo nhịp dẫn dắt của anh cũng dần thả lỏng.
- Ưm..

đau..
- Ngoan, thả lỏng nào.
Vật to lớn của anh dần đi vào, Hoàng nhìn anh đang kìm nén thật quyến rũ.

Cậu vươn người hôn lấy anh.

Nhận được sự kích thích từ cậu khiến anh thúc mạnh vào trong khiến Hoàng phải la lên.
Hai người triền miên qua không biết bao lâu.

Cho đến khi Hoàng mệt rã rời anh mới buông tha cậu.

Hùng nhẹ bế cậu vào phòng tắm giúp cậu lau qua người, tiếp đến lại giúp cậu mặc quần vào rồi bế cậu lên giường.

Đắp chăn cho cậu xong anh mới đi vào phòng tắm tắm qua.
Làm xong mọi chuyện lúc lên giường đã là ê giờ sáng.

Anh nhẹ hôn lên trán cậu rồi chìm vào giấc ngủ.
-
Buổi sáng Hoàng tỉnh dậy đã là giờ sáng.

Cậu dụi dụi mắt rồi ngồi dậy.

Bên cạnh không có ai nhưng hơi ấm vẫn còn, chắc anh mới rời giường không lâu.

Hoàng đứng dậy thì bỗng khựng lại, phía sau đau ê ẩm khiến cậu hơi khó chịu.

Cậu chậm dãi lết vào phòng vệ sinh.

Nhìn thấy anh đang chăm chỉ cạo râu rồi lại nhìn bản thân mình qua gương.

Cậu không mặc áo chỉ mặc một cái quần ngủ.

Trên người dấu hôn đỏ chót khắp nơi, có những nơi còn xanh tím.

Cậu liếc anh một cái.

Lão nam nhân này ra tay đúng là thật thâm.
Hùng thấy cậu liếc mình một cái thì cười cười:
- Có khó chịu không?
- Hơi hơi, tại anh hết á.

Bảo nhẹ thôi mà..
Hùng cười khẽ, anh nhẹ nhấc cậu lên, để cậu ngồi lên bệ rửa mặt rồi hôn nhẹ lên môi cậu.
- Là lỗi của anh, lần sau sẽ nhẹ hơn.
Nối rồi anh cúi người dụi mặt vào hõm cổ cậu.

Hoàng nhột quá cười khúc khích.
- Được rồi, đi ăn sáng thôi.
- Đợi em đánh răng đã.
Lúc hai người xuống phòng ăn dì Dung liền đi hâm lại bữa sáng.


Mọi ngày cả hai đều dậy rất đúng giờ mà hôm nay lại dậy muộn khiến dì Dung hơi tò mò cho đến khi thấy Hoàng.

Mặc dù cậu đã mặc áo nhưng vết hôn trên cổ cậu vẫn không giấu đi được.

Nhận ra ánh nhìn của dì Dung Hoàng bẽn lẽn kéo cổ áo lên.

Dì Dung cho cậu một ánh nhìn: Dì hiểu mà.
- Khụ..

Ăn sáng thôi.
Hoàng lảng tránh vấn đề nhạy cảm kia đi.

Hai người ngồi vào bàn ăn rồi bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
- Nghỉ hè rồi em có đi đâu không?
Hoàng nghe anh hỏi thì bắt đầu suy nghĩ, cậu vốn muốn đi du lịch nhưng dạo này công việc của Hùng hơi bận, lại vướng vào vụ Nguyễn Đức Nam khiến cậu cũng không muốn đi ra ngoài.

Hoàng lắc đầu, nói:
- Không đi đâu hết, em ở nhà học làm bánh.
- Vậy anh mời cô giáo về dạy cho em.
- Sao không là thầy, con trsi với nhau giao tiếp dễ hơn.
Vừa nói xong câu đó cậu liền nhận được cái nhìn kì quái của anh.

Hoàng phụt cười.
- Em chỉ đùa thôi, nghe anh hết.
-
Hoàng tiễn Hùng đi làm rồi bắt đầu học làm bánh.

Vì giáo sư dạy làm bánh chưa đến nên cậu lên mạng tìm công thức rồi tự mày mò.
Cậu chọn làm bánh bông lan, đơn giản dễ làm.

Tuy đơn giản nhưng cậu phải làm tới lần thứ ba mới có cảm giác như ý.

Hoàng gói chiếc bánh lại rồi nấu cơm trưa.

Cậu định làm cơm cho anh.
Xào ít đậu, hầm ít thịt bò rồi thêm ít cơm nắm được Hoàng trang trí hình con gấu.

Xong!
Hùng vừa họp xong đã là 12 giờ.

Anh định để trợ lí mua cho suất cơm gà thì thấy một người đang đứng trước cửa phòng mình, anh đi đến.
- Có chuyện gì?
Giọng nói lạnh băng vang lên phía sau khiến Trần Nhật Quân giật mình.

Cậu ta quay lại thấy Hùng thì mắt sáng lên:
- Chủ tịch, tôi làm bữa trưa hơi nhiều nên mang đến cho anh một phần.
Hùng lạnh lùng nhìn cậu ta, dĩ nhiên anh còn nhớ vụ lần trước.

Hùng lạnh lùng nói:
- Không cần, tôi có cơm rồi.
Trần Nhật Quân không ngờ anh sẽ từ chối, cậu ta ủi khuất mà đỏ viền mắt.
- Tôi chỉ có ý tốt, chủ tịch anh..
- Ông xã~
Mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào nơi cất lên tiếng gọi.

Hoàng mỉm cười nhẹ nhàng bước tới, cậu cầm hộp cơm trong tay dâng lên đung đưa.
- Em mang cơm đến cho anh nè.
Hùng thấy cậu thì liền bỏ lớp ngoài lạnh lùng đi.

Anh đi đến ôm lây cậu, đặt lên má cậu một nụ hôn rồi dẫn cậu vào phòng làm việc, bỏ mặc những người khác bên ngoài.
Trợ lí cùng thư kí nhẹ lau mồ hôi đang đổ trên trán.

Minh Viễn đành phải làm công tác đuổi người.

- Cậu Quân, mời.
Ý tứ đuổi người rất rõ ràng cho dù cậu ta có mặt dày đến đây cũng phải rời đi.

Cậu ta nắm chặt bàn tay lại rồi lại thả ra, cười điềm đạm cảm ơn rồi rời đi.
-
Vào trong phòng làm việc Hoàng liền đẩy anh ra, không cho anh ôm.

Hùng bất lực dỗ dành cậu.
- Anh không có nhận đồ của cậu ta, anh định nếu em không đến thì bảo trợ lí mua cơm hộ.
Hoàng thật ra cũng không có giận.

Cậu đứng đó chứng kiến hết mọi chuyện nên cậu cũng biết, chẳng qua là muốn anh dỗ dành cậu thôi.
Hoàng cười rồi bỏ hộp cơm ra, vừa mở vừa giới thiệu:
- Đây là cơm nắm em làm cho anh này, còn có bánh bông lan em làm cả buổi sáng, làm ba lần mới thành công đó.
Hoàng vừa nói vừa giở đồ ra.

Hùng cũng đến phụ giúp rồi hai người cùng nhau ăn trưa.

Lúc này trợ lí ở bên ngoài gõ cửa, sau khi đượ sự cho phép của hai người thì bước vào.
- Chủ tịch, bên Nguyễn Văn Thắng tra ra được chút thông tin rồi.
Hùng gật đầu ý bảo anh ta tiếp tục.

Hoàng thì cầm cơm nắm vừa ăn vừa nghe.
- Anh ta đã liên lạc với một tổ chức nào đó, điều tra ra thì thấy đó là một tổ chức phản động, đã liên lạc nhiều lần.

Xem ra vụ tai nạn năm ngoái cùng vụ tai nạn của cố phu nhân hẳn liên quan đến bọn họ.
Hùng lạnh lạnh mặt, anh đã điều tra nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể trả lời mẹ anh dưới suối vàng rồi.
- Tiếp tục điều tra thêm.
Sau khi đợi trợ lí đi ra khỏi phòng Hoàng nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay anh rồi vuốt ve an ủi.

Cậu biết anh cũng không dễ dàng gì.
- Không sao, anh nhất định sẽ bảo vệ em.
Hoàng gật đầu.

Cậu dỗ anh ăn nốt vài nắm cơm rồi cũng đi về.

Trước khi đi cậu ấp úng:
- Chúng ta là vợ chồng, em chắc chăn sẽ luôn bên anh, đừng quá đau buồn, mẹ chắc chắn muốn anh hạnh phúc.
- Được, có chuyện gì anh sẽ nói cho em.
Hoàng gật đầu, cậu đi ra khỏi văn phòng.

Cái nắng chói chang chiếu vào khuôn mặt khiến cậu cũng muốn nóng nảy.

Cậu thầm nghĩ tại sao ai cũng muốn anh đau khổ như vậy, rõ ràng anh rất tốt.
Chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của cậu, là Duy An, Hoàng bắ máy.
- Alo, có chuyện gì không?
- Rảnh không bạn hiền?
Hoàng nhíu mày, bình thường Duy An luôn xa xả nói, sẽ không có chuyện do dự như vậy.

Cậu hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Gặp nhau một lát được không, có chuyện tâm sự chút.
Hoàng đồng ý.

Hai người hẹn nhau ở một quán nước bên cạnh trường.

Lúc Hoàng tới đã thấy Duy An ngồi trong góc mặt mày ỉu xìu.

Cậu đi đến.
- Có chuyện gì sao?
Hoàng ngồi xuống gọi ly cà phê trứng rồi hỏi.

Duy An do dự một lúc sau đó vẫn nói:
- Còn nhớ Tần Minh không?
Hoàng nhướng mày, xem ra là chuyện tình cảm.

Cậu gật đầu.

Duy An nói tiếp.
- Anh ta nói nếu tôi đồng ý thì làm người yêu anh ta, còn không đồng ý thì anh ta sẽ không làm phiền tôi nữa.
- Cậu trả lời thế nào?
- Tôi chưa trả lời.
Hoàng gật gù, đại khái đã hiểu.
- Cậu nên tự hỏi mình có thích anh ta không?
Duy An do dự, cậu ta không trả lời ngay mà hỏi:
- Chúng tôi liệu có thể sao?

Hoàng nhìn sự lo lắng trong mắt cậu ta liền biết, cậu ta đã yêu Tần Minh, chỉ là cậu ta vẫn do dự thôi.

Hoàng quyết định làm việc tốt vậy.
- Cậu thử tưởng tượng xem, nếu anh ta không theo đuổi cậu nữa, anh ta sẽ bên cạnh một nguoief khác, sẽ yêu một người khác, kết hôn với một người khác, không phải cậu, cậu có chịu đựng được không.

Không chịu đựng được thì cậu biết kết quả rồi đó.
Duy An tưởng tượng theo lời cậu, càng nghĩ cậu ta càng nhíu chặt mày.

Nhìn cũng biết kết quả.

Người bạn này của cậu tuy lanh chanh nhưng lại rất đon thuần.
- Nhưng tôi sợ anh ta trêu đua tôi, anh ta là người nhà giàu, gặp qua không biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp..
- Dừng, cậu đang sợ sao?
Duy An gật đầu.

Hoàng thở dài.

Cậu nói:
- Trước đây khi Hùng chữa khỏi chân tôi cũng nghĩ như vậy, sau này nhận ra, nếu cậu tin tưởng vào tình cảm của mình thì phải tin tưởng vào người ấy nữa.

Tình yêu phải có sự tin tưởng lẫn nhau.
Duy An như bừng tỉnh, cậu ta gật đầu rồi kiên định lấy điện thoại ra gọi vào số của Tần Minh.
- Alo, em suy nghĩ sao rồi?
- Tôi đồng ý rồi, anh mà léng phéng với người khác thì đừng trách tôi.
Tần Minh cười khẽ, tiếng cười trầm tháp khiến Duy An đỏ mặt.

Hoàng nhìn mà buồn cười, đúng là non nớt.

Sau khi hai người nói chuyện xong liền cúp máy.

Cậu ta quay sang Hoàng hỏi:
- Hai người yêu nhau thì làm những gì?
- Cứ là chính mình thôi, chúng tôi bên nhau tuy không nói nhiều lời yêu đương nhưng anh ấy hay thể hiện tình yêu của mình.

Ví dụ như hôn má, ôm từ phía sau, nhiều lắm.
Duy An nghẹn lời, cậu ta xù lông lên:
- Đợi tôi có người yêu rồi tôi sẽ khoe trước mặt cậu, cho cậu hiểu cảm giác ăn cơm chó là thế nào.
Hoàng phụt cười.

Hai người nói chuyện một lúc thì Tần Minh đến đón Duy An.

Anh nhìn thấy Hoàng chắc cũng hiểu ra gì đó.

Anh gật đầu cảm ơn với Hoàng.

Cậu nhìn Duy An đỏ mặ đứng một bên liền cười cười, nói:
- Không làm phiền hai người nữa, tôi về đây.
-
Lúc Hùng về buổi tối Hoàng đang trong bếp nấu cơm.

Cậu tập trung nấu nên không nhận ra anh về.

Hùng dựa lưng vào cửa bếp ngắm nhìn vợ mình bận rộn trong bếp.

Miệng anh khẽ nhếch lên, anh dịu dàng đi đến ôm sau lưng cậu, cằm anh đặt lên vai cậu.

Hoàng hơi nhột mài cười
- Sắp xong rồi, anh giúp em dọn bàn đi.
Hùng đi dọn bàn rồi giúp cậu mang đồ ăn lên.

Hoàng xới cơm cho anh rồi vội nói:
- Anh nhớ Duy An với Tần Minh không?
Hùng gật đầu, anh đợi cậu nói tiếp.

Hoàng hớn hở kể:
- Chiều nay cậu ta tìm em tư vấn tình cảm.

Sau khi tư vấn thì bọn họ xác định sẽ bên nhau rồi.

Công em rất lớn đó, Duy An ban đầu còn sợ đủ thứ.

Sau này phải đòi quà mới được.
Hùng dịu dàng nghe cậu nói, thi thoảng anh sẽ đáp lại một vài câu.

Hai người cứ bình yên mà bên nhau như vậy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương