Vào một buổi sáng đầy nắng của tháng 4 năm 1978, Kiều Trân Trân vừa ngân nga một giai điệu không rõ tên, vừa vui vẻ bận rộn trong bếp.
Chỉ thấy đôi bàn tay thon thả của cô thoăn thoắt trên thớt, hành lá bay múa, cô nắm một nhúm nhỏ rắc lên bát mì vừa mới trụng xong, nước dùng trong veo bóng mỡ kết hợp với hành lá xanh mướt, thêm vào đó là những sợi mì dai cùng với quả trứng chiên vàng ươm hai mặt, hương vị và màu sắc đều hoàn hảo.
Húp một ngụm, thơm đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Hai đứa trẻ đứng ở cửa bếp đã sớm bị mùi thơm hấp dẫn, chúng nằm sấp trên khung cửa, nuốt nước miếng ừng ực, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bát mì trên bếp.
Tuy nhiên dù có thèm đến mấy, hai đứa cũng không dám hấp tấp chạy tới, sợ bị đánh, nhất là khi ba không có nhà, chúng tuyệt đối không dám chọc giận người phụ nữ trước mặt này, mặc dù đây là mẹ của chúng.
Trong suốt một tháng qua mẹ chưa từng đánh chúng, nhưng uy nghiêm trước đây vẫn còn, chúng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Kiều Trân Trân đã sớm nhìn thấy hai đứa, cô bưng bát mì đến chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh, hét lên: "Đứng ngây ra đó làm gì, mau lại ăn đi.
"
Nghe thấy mệnh lệnh, mắt hai đứa trẻ sáng lên, nhanh chóng chạy vào bếp, ngồi vào bên bàn gỗ, cầm đũa chuẩn bị ăn.
"Rửa tay chưa?"
Kiều Trân Trân bưng bát mì của mình lên húp một ngụm, tùy ý hỏi.
Đứa trẻ cao hơn một chút lập tức trả lời: "Rửa rồi mẹ, lời mẹ nói con và Tiểu Bảo đều nghe theo ạ.
"
Đứa trẻ bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, sợ Kiều Trân Trân không cho chúng ăn.
"Vậy thì ăn đi.
"
Hai đứa trẻ lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến, sợ chậm một chút là hết.
"Ăn chậm thôi, không ai giành với các con đâu.
" Kiều Trân Trân tốt bụng nhắc nhở.
Hai đứa trẻ thấy vậy lập tức giảm tốc độ, nhưng một đôi đũa lại kẹp nhiều mì hơn nhét vào miệng, miệng cũng há to, nhai chóp chép như hai chú sóc tham ăn, trông rất đáng yêu.
Kiều Trân Trân mỉm cười, nhìn hai đứa con trai hời trước mặt cô cũng vui vẻ vô cùng, tâm trạng tốt hơn nhiều so với lúc mới đến.
Một tháng trước, Kiều Bảo Trân làm việc liên tục ba đêm liền đã chết đột ngột tại nơi làm việc, khi mở mắt ra lần nữa cô đã biến thành Kiều Trân Trân của đại đội Hồng Kỳ, một phụ nữ nông thôn chính hiệu, hơn nữa còn ở những năm bảy mươi thiếu thốn này.
Nghe những người lớn tuổi kể lại, đây là thời kỳ gian khổ, mua thứ gì cũng phải dùng tem phiếu, ra ngoài phải có giấy giới thiệu, được ăn no, không bị đói là ước mơ mãnh liệt nhất trong lòng mọi người.
Trong bối cảnh thời đại như vậy, sự tồn tại của Kiều Trân Trân nguyên bản có thể nói là kỳ lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook