Tim ta?
Ta cười.

Trên đời có rất nhiều sự tình không công bằng.

Có người sinh ra đã là kim chi ngọc diệp, tiền hô hậu ủng, lại có những người phải ăn rau ăn cháo, sống kiếp bôn ba.

Nhưng trên đời còn có rất nhiều sự tình công bằng.

Tỉ như, bất luận thân phận cao thấp quý tiện, bên trong mỗi lồng ngực, lại chỉ có một trái tim.

Thân thể có thể mua bán, tim lại không được.

Thực tình là dùng thực tình đến đổi.

Mặc cho ngươi ra giá lại cao cũng mua không được.

Mà lòng ta, đã bị người khác đổi đi mất rồi.

Tiêu Vân lên bị ta một tiếng khinh thường cười nhạo tức giận rời đi, hồi lâu không tiếp tục bước vào viện của ta nữa.

Ta mừng rỡ thanh tĩnh.

Có lẽ là ông trời không muốn để ta vui vẻ, trong đêm nằm mơ, trong mộng có người chỉ vào mặt ta mắng to.

Nàng nói ta một thân tội nghiệt, dựa vào cái gì có thể đứng ở dưới ánh mặt trời.

Đó là không lâu sau khi Hạ Tây Châu bị từ hôn.


Khi đó ta mỗi ngày đều rất sung sướng, tại sạp hoành thánh tự do tự tại, ngày nào cũng mang theo khuôn mặt tươi cười.

Diêu Hoàng chính là vào lúc này chợt xuất hiện.

Nàng mặc y phục vải thô, trên đầu bao lấy lam khăn trùm đầu, hai gò má lõm, gầy gò đến đáng sợ.

Nếu không phải nàng lên tiếng gọi lại ta, ta cơ hồ nhận không ra nàng nữa.

Năm đó ta từ kho củi sau khi đi ra, liền được Tang mama ưu ái, thành đối tượng được Xuân Phong Lâu bồi dưỡng
Giết gà dọa khỉ.

Diêu Hoàng chính là con gà kia.

Vì chấn trụ các cô nương có ý định tự chuộc thân, tang mama đem Diêu Hoàng bán làm gái trong kỹ viện hạ tiện nhất cho giang hồ.

Ta cho là nàng c.

h.

ế.

t sớm ở nơi đó, không nghĩ tới nàng sống tiếp được đến hôm nay.

Chỉ là, xem ra sống được cũng không như ý.

Ta bưng cho nàng một bát mì hoành thánh, nàng lại đột nhiên níu tay ta lại.

Tay áo trượt xuống, lộ ra da thịt nát rữa.

Con ngươi ta bỗng nhiên co rụt lại.

Kia là! ! Hoa liễu.

Ác mộng của kỹ nữ.

Một khi được, thần tiên khó cứu.

Diêu Hoàng nhìn khắp bốn phía, nhìn từng nhóm khách quen ta hàn huyên, trong ánh mắt có khắc cốt oán độc:
"Đều là bên trong lầu xanh ra, dựa vào cái gì những người này tươi cười với ngươi, lại đối ta phỉ nhổ khinh bỉ, nhìn một chút đều cảm thấy bẩn?"
"Tương tư, bọn hắn biết xuất thân của ngươi sao? Đều là kỹ nữ, dựa vào cái gì mà ngươi sống tốt hơn ta?"
"Tất cả mọi người nên rơi vào nước bùn mới phải.

"
Nàng một tay đổ nhào mì hoành thánh, chỉ vào người của ta âm thanh trách móc:
"Nàng là kỹ nữ ở Xuân Phong lâu! Là kỹ nữ! Các ngươi ăn chính là đồ kỹ nữ làm!"
Nàng vén tay áo lên, lộ ra thân thể hư thối, trong ánh mắt lộ ra cuồng loạn:
"Nhìn thấy không?! Đây chính là kết cục của kỹ nữ! Một ngày nào đó, nàng cũng sẽ giống như ta, mắc loại bệnh lây qua sinh dục.

"
"Ăn đồ ăn nàng làm, các ngươi không sợ c.


h.

ế.

t sao?"
Các thực khách sắc mặt đột biến, liên tiếp đổ nhào trên bàn bát.

Có kẻ sợ chết, còn dùng tay móc yết hầu, ý đồ đem ăn vào đi đồ vật lại phun ra.

Có kẻ bạo gan, còn xắn tay áo hướng ta đi đến
“Con tiện nhân kia thật biết cách giả vờ thanh cao, lần trước ta chỉ trêu chọc hai câu, nó liền cho ta một cái tát, ta còn tưởng là trinh tiết liệt nữ gì, ai ngờ là thứ đồ chơi đã bán thân xác mục nát rồi!”
“Phì, thật là lòng dạ rắn rết, trời đánh thánh vật! Thân phận như thế, vậy mà dám ra ngoài buôn bán đồ ăn! Ta còn có cả nhà già trẻ phải nuôi, lỡ như nhiễm bệnh, chẳng phải cả nhà c.

h.

ế.

t đói sao?”
Ánh mắt Diêu Hoàng sáng quắc khác thường, hai gò má ửng đỏ bất thường:
“Ngươi xem, một ngày là kỹ nữ, cả đời là kỹ nữ, đừng hòng ai thoát được.


“Kẻ như chúng ta, sẽ chẳng có ai thật lòng đối đãi đâu.


Hai chữ kỹ nữ, như dấu ấn in hằn lên người.

Một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối, một bờ môi đỏ vạn người nếm.

Dựa lầu bán tiếng cười, mặc người mua vui.

Từ thân thể đến linh hồn, đều trở thành thứ đồ vật có giá cả rõ ràng.

Kẻ khác dù không mua nổi, cũng có thể giẫm đạp, khạc nhổ:
“Phì, thứ đồ chơi hạ tiện nằm dưới thân đàn ông mua vui!”

Chẳng ai coi ngươi là người nữa.

Đó chính là kết cục khi bước chân vào chốn lầu xanh.

Còn về lý do vì sao bước vào chốn lầu xanh, ai quan tâm chứ?
Chẳng qua là tự cam chịu hạ tiện mà thôi.

Cái lưng thẳng tắp của ta khẽ trùng xuống.

Con người thật sự không thể an nhàn quá lâu.

Lâu rồi, sẽ quên mất rằng bản chất con người xấu xa đến nhường nào.

Ta ném miếng khăn lau trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười thờ ơ quen thuộc.

Nhiều năm kinh nghiệm ở Xuân Phong Lâu dạy ta rằng -
Bản thân tự giẫm đạp tôn nghiêm của mình xuống đất trước, thì người khác sẽ không thể làm tổn thương ngươi nữa.

Bởi vì ngươi đã thấp hèn đến bụi trần, hòa vào làm một với bụi trần.

Chẳng ai có thể giẫm đạp bụi trần thấp hơn nữa.

Ta ngẩng đầu, đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với giông bão.

Đó là chiến trường quen thuộc của ta, ta luôn luôn chiến thắng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương