Xung Động
Chương 23

Bị tôi quyến rũ, cậu thấy rất khó chịu sao? A, hay phải nói là… rất bất an?” Khóe miệng ta khẽ lộ ra ý cười châm chọc.

Lần đầu tiên cậu ta không cãi lại, chỉ lắc đầu: “Trần Thạc, anh tuyệt đối là kẻ không bao giờ chịu hạ mình, anh nghĩ tôi thực sự không hiểu anh à? Cũng không phải, phải nói rằng tôi còn hiểu anh hơn chính anh kìa.”

“Nếu bây giờ, tôi muốn cậu chơi tôi ngay tại bãi đỗ xe này thì sao nào?”

Câu này của ta làm cậu ta giật mình khựng lại, ta nghĩ chắc chắn không có mấy người được nhìn thấy vẻ mặt này của Trịnh Diệu Dương, thực đã con mắt.

Rốt cuộc, cậu ta nói: “Trần Thạc, hôm nay anh bị làm sao hả?”

“Chả sao cả, biết đâu tôi hôm nay mới đích thực là tôi?”

“Này là khùng rồi ấy~” Cậu ta phá lên cười, hoàn toàn không thèm tin, ta mở miệng nói ra câu ấy cậu ta đã không tin, đừng nói nghĩ ta muốn làm thật.

“Cậu không phải vẫn ngầm khêu gợi tôi sao? Hơn một lần, chúng ta thiếu chút nữa đã làm tới rồi. Trước giờ cậu từng cùng với đàn ông chưa? Đã từng chưa?”

Bị trắng trợn hỏi dồn kiểu này khiến cậu ta lộ ra chút ngượng nghịu hiếm thấy: “Không, tôi không… cùng đàn ông.”

“Vậy tôi thì sao? Nếu tôi bảo cậu cùng với tôi, cậu có đồng ý không?”

Hành động của cậu ta trước giờ, quả nhiên chỉ để bỡn cợt ta, cậu ta vốn không hề có hứng thú ve vãn đàn ông. Tình thế nhanh chóng xoay chuyển, sắc mặt Trịnh Diệu Dương u ám thấy rõ, cậu ta trầm giọng hỏi: “Vì sao?”

“Tôi vốn là lưỡng tính ái, và giờ tôi có hứng thú với cậu, hai lý do này cậu đã thấy đủ chưa?”

“Anh định gạt ai chứ?! Trần Thạc?!”

“Cậu có thể rút máy gọi cho ông ngoại cậu luôn giờ mà hỏi, ổng nhất định sẽ nói cậu biết tôi có xu hướng tình dục khác người. Bất quá, nếu biết tôi định cùng cậu, chắc ông ta cuống cuồng lôi tôi về Mỹ liền, ổng đúng là muốn khống chế cậu, nhưng không đời nào muốn cháu ngoại mình dính vào scandal tình ái đâu. Có điều, tôi cũng không ngại nhắc cậu, cậu có thể dùng cách ấy đá tôi về Mỹ, tôi đảm bảo sẽ không quay lại lần nữa đâu.”

“Anh thật sự thèm khát đến thế à?”

“Thì ban đầu, tôi không ưa cậu, cậu kiêu ngạo ngang ngược, hành động vô lối, nhưng có lẽ dần dần cũng quen mất rồi, nếu cậu không quái gở vậy, chắc tôi sẽ thấy kỳ cục lắm.” Ta cười cười.

“Anh định dùng chiêu này khiến tôi phải đẩy anh về Manhattan hả?”

“Cậu muốn nghĩ vậy… cũng chẳng sao.” Ta quay nhìn một vòng xung quanh, “Tôi cũng biết mệt mỏi, đấu đá mãi với cậu cũng chẳng để làm gì, đến lúc ấy, cùng lắm là bại cả đôi bên thôi.”

“Anh không phải loại người vô dụng, không có ý chí ấy.”

“Hưm? Cậu coi trọng tôi vậy thật sao?” Tôi bước tới ôm choàng lấy cậu ta: “Chắc tôi thực sự muốn về Mỹ rồi, có thấy hai người chúng ta hễ đụng mặt… là thật xui xẻo không?”

Ta cảm thấy bàn tay cậu ta ngập ngừng một lát rồi chậm rãi đặt lên lưng ta: “Tôi thấy anh muốn về ngủ mới đúng, hôm nay uống nhiều rồi.”

“Này là lý do cậu viện giùm tôi sao? Trịnh Diệu Dương tôi biết hình như không ưa viện lý lẽ nha. Hay là hải sản tươi sống hôm nay không được vệ sinh? Tào Tháo rượt rồi?” Ta chọc cậu ta.

Cậu ta nhẹ nhàng đẩy ta ra, trên mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng, thò tay móc chùm chìa khóa trong túi rồi mở cửa vào xe, ta cũng ngồi vào theo. Cứ như vậy, chúng ta không nói thêm một lời nào suốt quãng đường, về đến Hải Cảnh đã là mười giờ bốn mươi.

Xe vừa dừng bánh, ta lập tức bước xuống, tựa tay bên cửa xe đứng nhìn từng cử động của cậu ta.

Cậu ta hằm hằm bước tới bên cạnh ta, định mạnh tay giật cánh cửa nhưng nháy mắt đã bị ta tóm lấy cánh tay phải, ta vươn người lại chỉ chừng hai giây, đoạt lấy đôi môi cậu ta, nụ hôn nhẹ bẫng và ngắn ngủi, thậm chí căn bản không đủ tính là một nụ hôn. Sau đó, ta không nhìn lại cậu ta, bỏ ra khỏi ga-ra.

Trở về phòng, tắm táp xong xuôi ta mới ra sân thượng đứng hút thuốc, ông quản gia gõ cửa bước vào, cười nói: “Trần tiên sinh, cậu chủ bảo tôi đưa chai rượu này tới cho anh.”

“Hửm?” Ta nhận lấy, ai cha~ ta thích Brandy, này cậu ta cũng biết!

Mỉm cười nói với quản gia: “Ừm, cảm ơn cậu ấy giùm tôi.”

Ta cất chai rượu vào trong quầy bar nhỏ. Chậc, vung tay thật đủ hào phóng, Cognac-Brandy Pháp thượng hạng! Một chai dễ ngót trăm vạn mà hứng lên là đem cho, làm nhân tình hay bạn bè của tên này đại để cũng không thiệt lắm, xem ra đối với vật chất Trịnh Diệu Dương không hề keo kiệt chút nào.

Cậu ta tính toán gì đây? Tặng đàn bà hột xoàn, lầu gác; tặng đàn ông xe đẹp, rượu ngon? Giỏi chiêu lung lạc lòng người thế này, trách nào bao người đều bị cậu ta mua chuộc. Vì đàn bà yếu đuối, khát khao yêu đương, đàn ông lại tham lam, đặt nặng hưởng thụ, muốn người ta phục tùng, chỉ cần cậu ta đủ xa xỉ.

Còn tôi, tôi có thể lấy gì đáp lễ cậu đây? Trịnh Diệu Dương

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương