Xung Động
-
Chương 17
“Anh chuẩn bị tinh thần chưa?” Cậu ta lẳng lặng ngẩng lên nhìn ta, buông một câu.
Mẹ kiếp, giữa lúc căng thẳng cực độ ta vẫn buộc phải thừa nhận, ta có chút sợ hãi, cảm giác này đối với ta thực xa lạ. Mỉm cười với cậu ta, ta nói như giỡn: “Sao tôi và cậu toàn nói chuyện trong những tình huống quái gở kiểu này nhỉ?”
“Chắc số tôi với anh nhất định phải làm một lần.” Đến giờ cậu ta vẫn còn tâm trạng cợt nhả.
Đến khi chúng ta chỉ còn cách nhau không đầy một mét, cậu ta lại mở miệng: “Thật là chạy trời không khỏi nắng.”
Ta nghĩ cái mặt mình lúc này nhất định rất nực cười, chẳng biết nói gì hơn, ta cũng bỡn cợt đáp: “Chân cậu còn bị xích, tôi thượng.”
“Cái gì?!” Cậu ta rốt cuộc cười khổ.
“Chính cậu đồng ý với bọn chúng, phải tôi đâu.”
“Mở miệng nói câu ấy, anh không sợ sét đánh chết hả?”
“Với đàn ông, tôi chả hứng thú quái gì đâu.”
“Vậy tôi giúp gì được đây?”
Chắc chắn trong tất cả các loại phim tâm lý sướt mướt trên thế giới, đoạn đối thoại này giữa ta và cậu ta đáng liệt vào hạng nhất bi tráng kinh điển.
“Này, chúng mày cù nhây vừa thôi! Làm lẹ lẹ đê, hao phim quá a.”
“Im mồm!” Ta và cậu ta vô cùng ăn ý quay phắt lại quát lớn, hại Cát Tử bị dọa cứng người, mặt hắn đỏ bừng, vừa định mở miệng chửi đã bị Trịnh Diệu Dương chặn họng: “Ngứa mắt thì mày cút ra ngoài.”, vừa nói vừa đột ngột giật mạnh cánh tay ta, cả người ta ngã sấp xuống ngực cậu ta, giữa lúc dạ dày trống trơn lại bị xô kéo mạnh bạo khiến ta một lần nữa hoa mày choáng váng, tinh thần còn chưa tỉnh táo đã cảm thấy môi cậu ta bất ngờ chụp xuống miệng mình.
Lần đầu tiên, ta đại khái chỉ chống cự một chút đã thỏa hiệp, Trịnh Diệu Dương còn không sợ xấu mặt, ta có gì phải sợ?! Giữa tình thế này, dù có bị bắt nuốt phân, cũng chưa chắc đã phản đối nổi.
Ta nhắm mắt lại, lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác trống rỗng, toàn thân đau ê ẩm còn bị đối phương đoạt hết khí lực. Ta cố ép mình coi cậu ta như Lydia hay một cô nàng xinh đẹp nào khác, nhưng vô dụng. Môi lưỡi ngang ngược, thô bạo, hoàn toàn không thể tìm ra một li cảm giác nữ tính ở cậu ta, vị thuốc lá nhàn nhạt dai dẳng đến gần như quen thuộc càng lúc càng khuấy tung tâm trí ta.
Ta thở hổn hển đẩy cậu ta ra: “Không thể… đổi kiểu khác hả?”
“Không đổi… vì… kiểu này dùng được…” Hơi thở gấp gáp một lần nữa áp sát tới.
Cậu ta thừa biết ta cực kỳ không tình nguyện chơi trò hôn hít này, nhưng cậu ta vẫn cố tình làm tới, coi như chứng tỏ bản chất đã xấu xa tới trình độ nào. Não bộ thiếu dưỡng khí, môi chà sát trên môi vừa đối chọi vừa không chút nhường nhịn, cậu ta đột nhiên hút mạnh lưỡi ta, nhay cắn môi trên rồi trượt xuống nhấm nhấm cằm ta, lại lướt qua gò má đên bên vành tai, ta rùng mình cảm thấy một luồng hơi nóng hổi phả vào lỗ tai mình, tiếp theo là tiếng thì thầm khàn khàn của Trịnh Diệu Dương: “Trương Ký Vân sắp đến…”
Ý thức thoáng run rẩy, toàn thân ta hầu như cứng đờ, mất một hồi mới nhận thức được mình vừa nghe cái gì, ta lập tức chủ động vòng tay quấn lấy cổ và thắt lưng Trịnh Diệu Dương, gục đầu vào hõm vai cậu ta: “Bao lâu nữa?”
“Ưm?” Cậu ta khẽ rên một tiếng, tạm coi như tiếng hỏi, lần này ta không tính toán: “Còn phải… thế này bao lâu?”
“Mười phút… cố chịu mười phút nữa.”, tiếng thì thào khàn đặc.
Ta cảm giác được đầu lưỡi cậu ta bắt đầu liếm láp vành tai mình, mẹ kiếp, còn nói diễn kịch, cần thiết phải nhiệt tình đến mức này không?! Ta há miệng cắn bả vai cậu ta, không đến mức chảy máu, nhưng đồ ngu cũng hiểu đây là đòn cảnh cáo.
Thành thật mà nói, kiểu tóc tai đụng chạm này ta không quen chút nào, trước giờ cùng với bất cứ cô gái nào cũng chưa từng làm giống vậy, tuy tình huống hiện giờ bất thường, cũng không phải quá khó chịu, nhưng đối tượng là Trịnh Diệu Dương…
Cậu ta quả nhiên là loại ngạo mạn, bị ta cắn một miếng, lập tức cố tình nút, hôn từng tấc vành tai ta, rắp tâm lưu lại dấu tích khiến ta gần như phát điên.
Đáng giận! Cậu ta đã phát hiện… nơi mẫn cảm của ta.
“Này…”, cả người ta phát run rẩy: “Cậu, vừa phải thôi.”
“Không! Giờ anh làm gì nào… hưm?” Bàn tay phải cậu ta luồn xuống chậm rãi vuốt ve lưng ta, da thịt nóng rực mà khiến ta nhất thời toàn thân lạnh toát, sức lực phút chốc tiêu tan.
Mẹ kiếp, này rõ ràng là khêu gợi!
Nhưng đối mặt với loại lọc lõi như Trịnh Diệu Dương, nếu hòng phản ứng theo lối thông thường, chắc chắn không có tác dụng, điểm này, ta có kinh nghiệm nhiều rồi.
Mười phút, nếu thực chỉ có mười phút, ta nghĩ ta sẽ biết ơn vô cùng. Để mặc tên ngang ngược này tùy tiện làm trò trên người mình, vốn không phải sự ta có thể nhắm mắt cho qua, bất quá ngay khi áo sơ mi bị tuột xuống tận khuỷu tay, trong đầu ta đột nhiên nảy ra câu nói của Lai Chính Mạt hôm trước: “Thứ gì có thể lợi dụng, chớ bỏ qua.”
“Anh có phản ứng.” Cậu ta đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt ta, không chút né tránh.
Phải, ta có phản ứng, này là kết quả tất yếu của sự tận lực dung túng và đồng thuận của ta. Nếu nói đều vì kỹ thuật của Trịnh Diệu Dương quá thành thạo, thì thực ra kẻ vốn lãnh cảm như ta cũng chưa chắc đã bị cậu ta khiêu khích. Nhưng ta biết rõ, nếu trước mắt đổi thành kẻ khác, ta chắc chắn kiềm chế được, nhưng cậu ta là Trịnh Diệu Dương… là đối thủ ta coi trọng nhất. Cảm giác khi cậu ta làm những hành động “phục vụ” đáng xấu hổ kiểu ấy đối với mình, khiến trong lòng ta vô thức thấy thỏa mãn, một thứ cảm giác hưng phấn không thể khống chế. Ta thừa nhận, trong một khoảnh khắc ta đã thả mình hưởng thụ thứ kích thích hoàn toàn mới mẻ này…
Nếu ta có thể đổi một vị trí khác rồi đứng xem những hành động của cậu ta, mà không phải nhớ ra chính mình cũng đang chịu nhục… ấy mới đích thực là hưởng thụ… thỏa mãn nhìn đối thủ từng bước từng bước sa vào bẫy.
Có lẽ nên sớm nhún nhường một chút, xét cho cùng xung đột chỉ càng gây bất lợi.
Trước kia ta quá quan tâm đến phản ứng mãnh liệt, tàn bạo của Trịnh Diệu Dương; giờ ta chợt nhận ra đâu cần phải thế, cậu ta bất quá chỉ muốn tìm cơ hội bôi nhọ ta, biết ta ghét chung đụng với đàn ông, nên cậu ta mới càng cố ý, Trịnh Diệu Dương rốt cuộc là người như vậy. Cậu ta luôn phải chiếm vị thế áp đảo từ trước khi khai chiến, nhưng nếu tình thế diễn ra quá đúng như cậu ta thao túng, tự nhiên sẽ khiến cậu ta mất hứng thú.
Nếu Trịnh Diệu Dương đã sẵn sàng diễn xiếc yêu đương trước mặt bọn bắt cóc, thì kẻ nhỏ nhoi như ta còn cần gì phải chấp nhất?! Chỉ cần đạt được mục đích… hơn nữa, quăng cho cậu ta, chưa chắc cậu ta đã thèm nhặt. Trịnh Diệu Dương là loại đàn ông này đây.
Ta nhận ra, qua một lần nguy hiểm này, ta cũng khôn ngoan thêm một chút, rõ ràng càng kháng cự chỉ càng làm trì trệ kế hoạch. Được, đã vậy việc quái gì phải tiếc thân nữa chứ~
Mẹ kiếp, giữa lúc căng thẳng cực độ ta vẫn buộc phải thừa nhận, ta có chút sợ hãi, cảm giác này đối với ta thực xa lạ. Mỉm cười với cậu ta, ta nói như giỡn: “Sao tôi và cậu toàn nói chuyện trong những tình huống quái gở kiểu này nhỉ?”
“Chắc số tôi với anh nhất định phải làm một lần.” Đến giờ cậu ta vẫn còn tâm trạng cợt nhả.
Đến khi chúng ta chỉ còn cách nhau không đầy một mét, cậu ta lại mở miệng: “Thật là chạy trời không khỏi nắng.”
Ta nghĩ cái mặt mình lúc này nhất định rất nực cười, chẳng biết nói gì hơn, ta cũng bỡn cợt đáp: “Chân cậu còn bị xích, tôi thượng.”
“Cái gì?!” Cậu ta rốt cuộc cười khổ.
“Chính cậu đồng ý với bọn chúng, phải tôi đâu.”
“Mở miệng nói câu ấy, anh không sợ sét đánh chết hả?”
“Với đàn ông, tôi chả hứng thú quái gì đâu.”
“Vậy tôi giúp gì được đây?”
Chắc chắn trong tất cả các loại phim tâm lý sướt mướt trên thế giới, đoạn đối thoại này giữa ta và cậu ta đáng liệt vào hạng nhất bi tráng kinh điển.
“Này, chúng mày cù nhây vừa thôi! Làm lẹ lẹ đê, hao phim quá a.”
“Im mồm!” Ta và cậu ta vô cùng ăn ý quay phắt lại quát lớn, hại Cát Tử bị dọa cứng người, mặt hắn đỏ bừng, vừa định mở miệng chửi đã bị Trịnh Diệu Dương chặn họng: “Ngứa mắt thì mày cút ra ngoài.”, vừa nói vừa đột ngột giật mạnh cánh tay ta, cả người ta ngã sấp xuống ngực cậu ta, giữa lúc dạ dày trống trơn lại bị xô kéo mạnh bạo khiến ta một lần nữa hoa mày choáng váng, tinh thần còn chưa tỉnh táo đã cảm thấy môi cậu ta bất ngờ chụp xuống miệng mình.
Lần đầu tiên, ta đại khái chỉ chống cự một chút đã thỏa hiệp, Trịnh Diệu Dương còn không sợ xấu mặt, ta có gì phải sợ?! Giữa tình thế này, dù có bị bắt nuốt phân, cũng chưa chắc đã phản đối nổi.
Ta nhắm mắt lại, lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác trống rỗng, toàn thân đau ê ẩm còn bị đối phương đoạt hết khí lực. Ta cố ép mình coi cậu ta như Lydia hay một cô nàng xinh đẹp nào khác, nhưng vô dụng. Môi lưỡi ngang ngược, thô bạo, hoàn toàn không thể tìm ra một li cảm giác nữ tính ở cậu ta, vị thuốc lá nhàn nhạt dai dẳng đến gần như quen thuộc càng lúc càng khuấy tung tâm trí ta.
Ta thở hổn hển đẩy cậu ta ra: “Không thể… đổi kiểu khác hả?”
“Không đổi… vì… kiểu này dùng được…” Hơi thở gấp gáp một lần nữa áp sát tới.
Cậu ta thừa biết ta cực kỳ không tình nguyện chơi trò hôn hít này, nhưng cậu ta vẫn cố tình làm tới, coi như chứng tỏ bản chất đã xấu xa tới trình độ nào. Não bộ thiếu dưỡng khí, môi chà sát trên môi vừa đối chọi vừa không chút nhường nhịn, cậu ta đột nhiên hút mạnh lưỡi ta, nhay cắn môi trên rồi trượt xuống nhấm nhấm cằm ta, lại lướt qua gò má đên bên vành tai, ta rùng mình cảm thấy một luồng hơi nóng hổi phả vào lỗ tai mình, tiếp theo là tiếng thì thầm khàn khàn của Trịnh Diệu Dương: “Trương Ký Vân sắp đến…”
Ý thức thoáng run rẩy, toàn thân ta hầu như cứng đờ, mất một hồi mới nhận thức được mình vừa nghe cái gì, ta lập tức chủ động vòng tay quấn lấy cổ và thắt lưng Trịnh Diệu Dương, gục đầu vào hõm vai cậu ta: “Bao lâu nữa?”
“Ưm?” Cậu ta khẽ rên một tiếng, tạm coi như tiếng hỏi, lần này ta không tính toán: “Còn phải… thế này bao lâu?”
“Mười phút… cố chịu mười phút nữa.”, tiếng thì thào khàn đặc.
Ta cảm giác được đầu lưỡi cậu ta bắt đầu liếm láp vành tai mình, mẹ kiếp, còn nói diễn kịch, cần thiết phải nhiệt tình đến mức này không?! Ta há miệng cắn bả vai cậu ta, không đến mức chảy máu, nhưng đồ ngu cũng hiểu đây là đòn cảnh cáo.
Thành thật mà nói, kiểu tóc tai đụng chạm này ta không quen chút nào, trước giờ cùng với bất cứ cô gái nào cũng chưa từng làm giống vậy, tuy tình huống hiện giờ bất thường, cũng không phải quá khó chịu, nhưng đối tượng là Trịnh Diệu Dương…
Cậu ta quả nhiên là loại ngạo mạn, bị ta cắn một miếng, lập tức cố tình nút, hôn từng tấc vành tai ta, rắp tâm lưu lại dấu tích khiến ta gần như phát điên.
Đáng giận! Cậu ta đã phát hiện… nơi mẫn cảm của ta.
“Này…”, cả người ta phát run rẩy: “Cậu, vừa phải thôi.”
“Không! Giờ anh làm gì nào… hưm?” Bàn tay phải cậu ta luồn xuống chậm rãi vuốt ve lưng ta, da thịt nóng rực mà khiến ta nhất thời toàn thân lạnh toát, sức lực phút chốc tiêu tan.
Mẹ kiếp, này rõ ràng là khêu gợi!
Nhưng đối mặt với loại lọc lõi như Trịnh Diệu Dương, nếu hòng phản ứng theo lối thông thường, chắc chắn không có tác dụng, điểm này, ta có kinh nghiệm nhiều rồi.
Mười phút, nếu thực chỉ có mười phút, ta nghĩ ta sẽ biết ơn vô cùng. Để mặc tên ngang ngược này tùy tiện làm trò trên người mình, vốn không phải sự ta có thể nhắm mắt cho qua, bất quá ngay khi áo sơ mi bị tuột xuống tận khuỷu tay, trong đầu ta đột nhiên nảy ra câu nói của Lai Chính Mạt hôm trước: “Thứ gì có thể lợi dụng, chớ bỏ qua.”
“Anh có phản ứng.” Cậu ta đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt ta, không chút né tránh.
Phải, ta có phản ứng, này là kết quả tất yếu của sự tận lực dung túng và đồng thuận của ta. Nếu nói đều vì kỹ thuật của Trịnh Diệu Dương quá thành thạo, thì thực ra kẻ vốn lãnh cảm như ta cũng chưa chắc đã bị cậu ta khiêu khích. Nhưng ta biết rõ, nếu trước mắt đổi thành kẻ khác, ta chắc chắn kiềm chế được, nhưng cậu ta là Trịnh Diệu Dương… là đối thủ ta coi trọng nhất. Cảm giác khi cậu ta làm những hành động “phục vụ” đáng xấu hổ kiểu ấy đối với mình, khiến trong lòng ta vô thức thấy thỏa mãn, một thứ cảm giác hưng phấn không thể khống chế. Ta thừa nhận, trong một khoảnh khắc ta đã thả mình hưởng thụ thứ kích thích hoàn toàn mới mẻ này…
Nếu ta có thể đổi một vị trí khác rồi đứng xem những hành động của cậu ta, mà không phải nhớ ra chính mình cũng đang chịu nhục… ấy mới đích thực là hưởng thụ… thỏa mãn nhìn đối thủ từng bước từng bước sa vào bẫy.
Có lẽ nên sớm nhún nhường một chút, xét cho cùng xung đột chỉ càng gây bất lợi.
Trước kia ta quá quan tâm đến phản ứng mãnh liệt, tàn bạo của Trịnh Diệu Dương; giờ ta chợt nhận ra đâu cần phải thế, cậu ta bất quá chỉ muốn tìm cơ hội bôi nhọ ta, biết ta ghét chung đụng với đàn ông, nên cậu ta mới càng cố ý, Trịnh Diệu Dương rốt cuộc là người như vậy. Cậu ta luôn phải chiếm vị thế áp đảo từ trước khi khai chiến, nhưng nếu tình thế diễn ra quá đúng như cậu ta thao túng, tự nhiên sẽ khiến cậu ta mất hứng thú.
Nếu Trịnh Diệu Dương đã sẵn sàng diễn xiếc yêu đương trước mặt bọn bắt cóc, thì kẻ nhỏ nhoi như ta còn cần gì phải chấp nhất?! Chỉ cần đạt được mục đích… hơn nữa, quăng cho cậu ta, chưa chắc cậu ta đã thèm nhặt. Trịnh Diệu Dương là loại đàn ông này đây.
Ta nhận ra, qua một lần nguy hiểm này, ta cũng khôn ngoan thêm một chút, rõ ràng càng kháng cự chỉ càng làm trì trệ kế hoạch. Được, đã vậy việc quái gì phải tiếc thân nữa chứ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook