Xung Động
-
Chương 123
“Mẹ nó mày là thằng nhãi nào? Dám nói giọng ấy với ông mày à?” Lời lẽ đối phương đã lộ ra giận dữ, nhưng giọng điệu vẫn đều đều không đổi.
Ta cảm nhận được lần này đụng trúng loại gan góc rồi, không thể tiếp tục vòng vo với hắn: “Rốt cuộc chúng mày muốn sao mới thả người?”
“Nghe mồm mép cứ như người có thể quyết định tất cả nhỉ, xem ra tin đồn không sai a, thú vị thật…” tiếng cười độc địa vang lên trong ống nghe, chói tai khủng khiếp, “Chắc mày không biết, người tao muốn đàm phán chính là mày – kẻ thứ hai làm mưa làm gió ở Trụ Phong, Trần Thạc!”
Từng câu bí hiểm của hắn khiến lòng ta càng lúc càng rối ren: “Nói đi, mục đích thực sự của mày là gì?”
“Mục đích? Mày đúng là nóng nảy a. Mấy hôm nay hành động bình tĩnh sắc sảo của mày khiến tao được rửa mắt lắm, giờ lại biết mày và vị khách ở đây của tao có quan hệ không thường, thành ra… cũng hơi bị kích thích, tò mò muốn tìm hiểu mày ít nhiều.” Tiếng cười vô lại của hắn vang lên lần nữa, lạnh lùng, bén nhọn, “Vì thế tao mới không tìm Trương Thủ Huy trực tiếp đàm phán, vậy chẳng hay… tao có vinh hạnh này không đây?”
Nếu chỉ đơn thuần là một băng điên cuồng liều lĩnh, phần thắng sẽ rất lớn, nhưng đối thủ lúc này hiển nhiên không phải loại thông thường, gặp phải hạng độc ác ngông cuồng, lại có thói đam mê phá hoại kinh khủng kiểu này, không thể nắm chắc được hắn sẽ làm gì, mà dưới tình thế đặc biệt nguy hiểm này, một bước sơ suất cũng có thể dẫn đến hậu quả trí mạng, ta không thể sai lầm, tuyệt đối không thể sai lầm.
“Được. Thời gian, địa điểm.” Ta tận lực giữ trí não tỉnh táo, biết rõ hiện giờ mới là lúc không thể rối loạn, “Còn nữa, tao cần biết chính xác người hiện giờ có an toàn không.”
“Ok.” Gã kia cười lạnh, “Mày biết ra điều kiện lắm, quả nhiên là Trần Thạc, đến lúc này vẫn làm ăn rất gọn gàng.”
“Tao muốn nói chuyện với cậu ấy.”
“Ai? Mày bảo ai cơ?” Thằng khốn còn giả ngu.
“Trịnh Diệu Dương.” Ta cũng đủ kiên nhẫn cù nhây với hắn, “Trước tiên mày để tao nói chuyện với cậu ấy, đồng thời tao phải biết hiện nay cậu ấy có bị thương hay không, nếu không, giữa lúc đàm phán xảy ra chuyện gì tao không đảm bảo đâu.”
“Ha, đúng là một gã khó chơi, xem ra mày đúng như người ta vẫn đồn, thủ đoạn và ngón nghề số một.”
Ta nhổ vào những lời hươu vượn của hắn: “Sao mày không sòng phẳng một chút nhỉ? Nếu còn kéo dài thêm một ngày nữa, tao không chắc chắn khống chế được tình hình đâu.”
“Mày đang uy hiếp tao à? Hừ! Thật là được mở mắt với tổng giám đốc Trần, thái độ của mày ngạo mạn quá rồi thì phải? Bất quá, tao cũng chẳng khó khăn gì, nếu mày đã đồng ý hợp tác, tất nhiên tao cũng không thể làm ngơ trước điều kiện của mày.” Hắn ngừng lại một chút, “Một tiếng nữa, tao gọi lại. À… mà tao cũng muốn biết, mày coi trọng tên này thế nào, chậc, vì tao thật khó tưởng tượng giữa hai thằng đàn ông có thể có được loại tư tình tởm lợm gì. Thôi, chốt lại một câu, biểu hiện xuất sắc của mày phải cố cho đến cùng a, đừng để tao thất vọng.”
Tuy đối phương đã cúp máy, nhưng bàn tay đang nắm chặt ống nghe của ta chắc chắn đã trắng bệch, ta hít sâu một hơi, quay lại, thấy vẻ mặt vô cùng hoang mang của A Đỉnh, vừa chạm phải ánh mắt ta cậu ta đã không nhịn được bật ra: “Anh Trần, bọn chúng…”
“Một tiếng nữa sẽ có tin của cậu ấy, tình huống không lạc quan, kết quả bọn chúng muốn vượt ngoài dự tính của chúng ta.”
“Quỷ tha ma bắt lũ khốn kiếp!” A Đỉnh dộng nắm đấm lên tường.
“Có một kẻ đáng gờm đứng sau điều khiển Nghiêm thị.”
“Không phải người Nghiêm thị sao?”
“Không, ngược lại, hắn ta ẩn mình bên trong, chắc chắn có thân phận đặc biệt…” Ta trầm ngâm một lát rồi giơ tay chỉ thị, “A Đỉnh, mang một phần tài liệu về nhân viên Nghiêm thị lại đây, tôi muốn tìm ra gã này. Còn nữa, kiểm tra xem có tìm được địa điểm cuộc điện thoại vừa rồi không.”
Một tiếng đồng hồ này, ta gọi cho Trần Cận một lần, nói anh ấy tạm thời ngừng điều động người, không nên quá kích động đối phương, rõ ràng, bọn chúng đặc biệt kiêng kị lực lượng điều tra bí mật cực kỳ hiệu quả này, nhưng hiện giờ càng chọc vào bọn chúng, Trịnh Diệu Dương càng phải hứng chịu nhiều hơn, ta không thể mạo hiểm.
Mặc dù đã tự nhủ mình phải bình tĩnh ứng chiến bao nhiêu lần, nhưng trong lòng vẫn cuồn cuộn một thứ bất an không thể cắt nghĩa, cảm giác bất lực không sao nắm được cục diện này đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện. Ta vào toilet, táp nước lên mặt, hy vọng đầu óc tỉnh táo thêm một chút, khốn nỗi sự uể oải cùng với áp lực từ nhiều ngày không chợp mắt đang bào mòn thể lực của ta một cách khủng khiếp. Tấm gương phản chiếu một gương mặt chán chường mệt mỏi nhưng vẫn không ngừng gườm gườm cảnh giác, trên má đã nhìn ra râu mọc lởm chởm, đôi mắt vốn luôn mang vẻ lạnh lùng kiên quyết giờ đã có chút mê man, ta bật cười khổ… Trần Thạc a, bao nhiêu ngày mày không được thấy bộ dạng ung dung đường hoàng của chính mày rồi? Chờ giành được Trịnh Diệu Dương trở về, thật đúng là phải ngủ trọn ba ngày ba đêm.
“Anh Trần, điện thoại!” Tiếng A Đỉnh gọi ầm ngoài cửa.
Ta xô tung cửa ra, lao vụt đến cầm máy, khi cái giọng ghê tởm ban nãy vang lên, cả người ta đều gợn da gà: “Còn tưởng mày sẽ ngồi canh cạnh máy chứ, sao còn rảnh rang đi đâu a? Không phải đang tính làm trò chứ?”
“Người đâu?” Ta nhẫn nhịn, chỉ muốn nhanh chóng nghe được giọng ta muốn nghe nhất hiện giờ.
“Hắn ngay đây đây, vô cùng khỏe mạnh, như mày mong muốn, không rụng một sợi tóc, thỏa mãn mày chưa?”
Ta gằn từng tiếng: “Để cậu ấy nghe điện thoại.”
“Chúng mày chỉ có nửa phút, không quá một giây, tao bấm giờ đấy.”
Liền sau đó, ta nghe được… giọng Trịnh Diệu Dương, là cậu ấy!
“Trần Thạc…”
“Cậu đang ở đâu?!” Lòng ta nhất thời như nổi trống trận.
“Thằng lỏi! Chú ý cái mồm mày!” Đột nhiên có tiếng quát chen vào, ta lập tức hiểu rằng bọn chúng đã mở loa ngoài.
“Tôi không sao, chịu được.” Sự kiệt sức trong giọng nói của cậu ấy đến thằng ngu cũng nhận ra, ta cảm giác được bụng mình quặn lên đau đớn.
“Chịu được là thế nào? Bọn chúng làm gì cậu hả?” Ta biết mình hoàn toàn không giấu được sự lo lắng nóng nảy, mấy ngày nay, chí ít ta phải biết bọn chúng đã làm những gì với cậu ấy, thật giận muốn phát điên!
“Đừng để ý, tôi không sao.” Cậu ấy bình tĩnh nói chậm rãi, “Bọn họ sẽ sớm thả tôi thôi.”
“Này là hứa hả?”
“Không, là thật.”
“Được, Trịnh Diệu Dương, tôi tin cậu, nếu cậu không tự giữ lời, không cần bọn chúng ra tay, tự tôi sẽ tìm được cậu tính sổ.”
“Anh… đang ở Mỹ à?”
“Tôi còn ngồi yên ở Hồng Kông được hả?”
“Được rồi, tôi sẽ tự lo được…”
Đúng lúc này điện thoại bị kẻ khác cướp đi: “Đặc sắc a, đặc sắc a~ quả là sánh ngang phim quảng cáo Hollywood~ bất quá thời gian tán gẫu có hạn, đành phải ngắt ngang vậy. Nếu không phải tao đa nghi, thật không dám tin chúng mày đang ám hiệu cái gì cho nhau a. Nhưng tao cũng phải nhắc mày, vô dụng thôi, giở trò gì cũng vô dụng!” Gã đàn ông kia đột nhiên cười rú lên, “Trần Thạc, mày đang rất nôn nóng hả? Yên tâm, tao sẽ chiếu cố bạn mày chu đáo, không việc gì~ Huống hồ, này chỉ là cảnh cáo, là cảnh cáo thôi, đừng hy vọng điều tra được gì, không kết quả đâu. Ba ngày nữa, tao sẽ đưa Trịnh Diệu Dương đến khách sạn mày ở tại New York, nhớ đừng có đổi phòng, nếu không trả người sai chỗ không trách được bọn tao sơ suất làm lỡ chuyến về Hồng Kông của mày đâu.”
Ta nhăn mày, dựa vào những điều vừa trao đổi với Trịnh Diệu Dương, ta có thể khẳng định một điều: đối phương sẽ trả cậu ấy về. Nhưng bọn chúng nói toẹt ra như vậy mới khiến ta kinh ngạc, sao phải làm vậy? Vì sao?! Không phải chỉ để cảnh cáo, tuyệt đối không phải! Bọn chúng dùng đến tay súng chuyên nghiệp, bắt cóc người đứng đầu Trụ Phong, đối tượng thừa kế quan trọng của Thành Nghiệp, giờ lại nói chỉ là “cảnh cáo”! Mẹ kiếp!
“Chúng mày không được làm cậu ấy bị thương, ba ngày nữa, hy vọng mày giữ lời.”
“Ai cũng làm ăn cả, đương nhiên phải giữ lời rồi. Còn nhớ không, tao đã bảo muốn bắt tay với mày nữa mà? Tao đâu nói chơi chớ.”
“Tin tao đi, mày đang chơi với lửa đấy.”
“Không bỏng được, vì tao còn đang ở xa lắm, ha ha ha…”
Buông máy rồi, ta rơi vào trạng thái hỗn loạn tột độ, sợ rằng khi Trịnh Diệu Dương xuất hiện trước mặt ta đã hoàn toàn không còn là người ta quen thuộc nữa, phản ứng của cậu ấy ban nãy vô cùng do dự và quái dị, ta không biết liệu sau lưng cậu ấy có kẻ nào đang dí súng hay không, nhưng chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Cậu ấy đang bị nguy hiểm, chắc chắn như vậy. Ta ngồi xuống, hai tay vần vò đan vào nhau, A Đỉnh thở dài, im lặng bỏ đi, cậu ta hiểu, lúc này ta chỉ cần yên tĩnh.
Ta cảm nhận được lần này đụng trúng loại gan góc rồi, không thể tiếp tục vòng vo với hắn: “Rốt cuộc chúng mày muốn sao mới thả người?”
“Nghe mồm mép cứ như người có thể quyết định tất cả nhỉ, xem ra tin đồn không sai a, thú vị thật…” tiếng cười độc địa vang lên trong ống nghe, chói tai khủng khiếp, “Chắc mày không biết, người tao muốn đàm phán chính là mày – kẻ thứ hai làm mưa làm gió ở Trụ Phong, Trần Thạc!”
Từng câu bí hiểm của hắn khiến lòng ta càng lúc càng rối ren: “Nói đi, mục đích thực sự của mày là gì?”
“Mục đích? Mày đúng là nóng nảy a. Mấy hôm nay hành động bình tĩnh sắc sảo của mày khiến tao được rửa mắt lắm, giờ lại biết mày và vị khách ở đây của tao có quan hệ không thường, thành ra… cũng hơi bị kích thích, tò mò muốn tìm hiểu mày ít nhiều.” Tiếng cười vô lại của hắn vang lên lần nữa, lạnh lùng, bén nhọn, “Vì thế tao mới không tìm Trương Thủ Huy trực tiếp đàm phán, vậy chẳng hay… tao có vinh hạnh này không đây?”
Nếu chỉ đơn thuần là một băng điên cuồng liều lĩnh, phần thắng sẽ rất lớn, nhưng đối thủ lúc này hiển nhiên không phải loại thông thường, gặp phải hạng độc ác ngông cuồng, lại có thói đam mê phá hoại kinh khủng kiểu này, không thể nắm chắc được hắn sẽ làm gì, mà dưới tình thế đặc biệt nguy hiểm này, một bước sơ suất cũng có thể dẫn đến hậu quả trí mạng, ta không thể sai lầm, tuyệt đối không thể sai lầm.
“Được. Thời gian, địa điểm.” Ta tận lực giữ trí não tỉnh táo, biết rõ hiện giờ mới là lúc không thể rối loạn, “Còn nữa, tao cần biết chính xác người hiện giờ có an toàn không.”
“Ok.” Gã kia cười lạnh, “Mày biết ra điều kiện lắm, quả nhiên là Trần Thạc, đến lúc này vẫn làm ăn rất gọn gàng.”
“Tao muốn nói chuyện với cậu ấy.”
“Ai? Mày bảo ai cơ?” Thằng khốn còn giả ngu.
“Trịnh Diệu Dương.” Ta cũng đủ kiên nhẫn cù nhây với hắn, “Trước tiên mày để tao nói chuyện với cậu ấy, đồng thời tao phải biết hiện nay cậu ấy có bị thương hay không, nếu không, giữa lúc đàm phán xảy ra chuyện gì tao không đảm bảo đâu.”
“Ha, đúng là một gã khó chơi, xem ra mày đúng như người ta vẫn đồn, thủ đoạn và ngón nghề số một.”
Ta nhổ vào những lời hươu vượn của hắn: “Sao mày không sòng phẳng một chút nhỉ? Nếu còn kéo dài thêm một ngày nữa, tao không chắc chắn khống chế được tình hình đâu.”
“Mày đang uy hiếp tao à? Hừ! Thật là được mở mắt với tổng giám đốc Trần, thái độ của mày ngạo mạn quá rồi thì phải? Bất quá, tao cũng chẳng khó khăn gì, nếu mày đã đồng ý hợp tác, tất nhiên tao cũng không thể làm ngơ trước điều kiện của mày.” Hắn ngừng lại một chút, “Một tiếng nữa, tao gọi lại. À… mà tao cũng muốn biết, mày coi trọng tên này thế nào, chậc, vì tao thật khó tưởng tượng giữa hai thằng đàn ông có thể có được loại tư tình tởm lợm gì. Thôi, chốt lại một câu, biểu hiện xuất sắc của mày phải cố cho đến cùng a, đừng để tao thất vọng.”
Tuy đối phương đã cúp máy, nhưng bàn tay đang nắm chặt ống nghe của ta chắc chắn đã trắng bệch, ta hít sâu một hơi, quay lại, thấy vẻ mặt vô cùng hoang mang của A Đỉnh, vừa chạm phải ánh mắt ta cậu ta đã không nhịn được bật ra: “Anh Trần, bọn chúng…”
“Một tiếng nữa sẽ có tin của cậu ấy, tình huống không lạc quan, kết quả bọn chúng muốn vượt ngoài dự tính của chúng ta.”
“Quỷ tha ma bắt lũ khốn kiếp!” A Đỉnh dộng nắm đấm lên tường.
“Có một kẻ đáng gờm đứng sau điều khiển Nghiêm thị.”
“Không phải người Nghiêm thị sao?”
“Không, ngược lại, hắn ta ẩn mình bên trong, chắc chắn có thân phận đặc biệt…” Ta trầm ngâm một lát rồi giơ tay chỉ thị, “A Đỉnh, mang một phần tài liệu về nhân viên Nghiêm thị lại đây, tôi muốn tìm ra gã này. Còn nữa, kiểm tra xem có tìm được địa điểm cuộc điện thoại vừa rồi không.”
Một tiếng đồng hồ này, ta gọi cho Trần Cận một lần, nói anh ấy tạm thời ngừng điều động người, không nên quá kích động đối phương, rõ ràng, bọn chúng đặc biệt kiêng kị lực lượng điều tra bí mật cực kỳ hiệu quả này, nhưng hiện giờ càng chọc vào bọn chúng, Trịnh Diệu Dương càng phải hứng chịu nhiều hơn, ta không thể mạo hiểm.
Mặc dù đã tự nhủ mình phải bình tĩnh ứng chiến bao nhiêu lần, nhưng trong lòng vẫn cuồn cuộn một thứ bất an không thể cắt nghĩa, cảm giác bất lực không sao nắm được cục diện này đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện. Ta vào toilet, táp nước lên mặt, hy vọng đầu óc tỉnh táo thêm một chút, khốn nỗi sự uể oải cùng với áp lực từ nhiều ngày không chợp mắt đang bào mòn thể lực của ta một cách khủng khiếp. Tấm gương phản chiếu một gương mặt chán chường mệt mỏi nhưng vẫn không ngừng gườm gườm cảnh giác, trên má đã nhìn ra râu mọc lởm chởm, đôi mắt vốn luôn mang vẻ lạnh lùng kiên quyết giờ đã có chút mê man, ta bật cười khổ… Trần Thạc a, bao nhiêu ngày mày không được thấy bộ dạng ung dung đường hoàng của chính mày rồi? Chờ giành được Trịnh Diệu Dương trở về, thật đúng là phải ngủ trọn ba ngày ba đêm.
“Anh Trần, điện thoại!” Tiếng A Đỉnh gọi ầm ngoài cửa.
Ta xô tung cửa ra, lao vụt đến cầm máy, khi cái giọng ghê tởm ban nãy vang lên, cả người ta đều gợn da gà: “Còn tưởng mày sẽ ngồi canh cạnh máy chứ, sao còn rảnh rang đi đâu a? Không phải đang tính làm trò chứ?”
“Người đâu?” Ta nhẫn nhịn, chỉ muốn nhanh chóng nghe được giọng ta muốn nghe nhất hiện giờ.
“Hắn ngay đây đây, vô cùng khỏe mạnh, như mày mong muốn, không rụng một sợi tóc, thỏa mãn mày chưa?”
Ta gằn từng tiếng: “Để cậu ấy nghe điện thoại.”
“Chúng mày chỉ có nửa phút, không quá một giây, tao bấm giờ đấy.”
Liền sau đó, ta nghe được… giọng Trịnh Diệu Dương, là cậu ấy!
“Trần Thạc…”
“Cậu đang ở đâu?!” Lòng ta nhất thời như nổi trống trận.
“Thằng lỏi! Chú ý cái mồm mày!” Đột nhiên có tiếng quát chen vào, ta lập tức hiểu rằng bọn chúng đã mở loa ngoài.
“Tôi không sao, chịu được.” Sự kiệt sức trong giọng nói của cậu ấy đến thằng ngu cũng nhận ra, ta cảm giác được bụng mình quặn lên đau đớn.
“Chịu được là thế nào? Bọn chúng làm gì cậu hả?” Ta biết mình hoàn toàn không giấu được sự lo lắng nóng nảy, mấy ngày nay, chí ít ta phải biết bọn chúng đã làm những gì với cậu ấy, thật giận muốn phát điên!
“Đừng để ý, tôi không sao.” Cậu ấy bình tĩnh nói chậm rãi, “Bọn họ sẽ sớm thả tôi thôi.”
“Này là hứa hả?”
“Không, là thật.”
“Được, Trịnh Diệu Dương, tôi tin cậu, nếu cậu không tự giữ lời, không cần bọn chúng ra tay, tự tôi sẽ tìm được cậu tính sổ.”
“Anh… đang ở Mỹ à?”
“Tôi còn ngồi yên ở Hồng Kông được hả?”
“Được rồi, tôi sẽ tự lo được…”
Đúng lúc này điện thoại bị kẻ khác cướp đi: “Đặc sắc a, đặc sắc a~ quả là sánh ngang phim quảng cáo Hollywood~ bất quá thời gian tán gẫu có hạn, đành phải ngắt ngang vậy. Nếu không phải tao đa nghi, thật không dám tin chúng mày đang ám hiệu cái gì cho nhau a. Nhưng tao cũng phải nhắc mày, vô dụng thôi, giở trò gì cũng vô dụng!” Gã đàn ông kia đột nhiên cười rú lên, “Trần Thạc, mày đang rất nôn nóng hả? Yên tâm, tao sẽ chiếu cố bạn mày chu đáo, không việc gì~ Huống hồ, này chỉ là cảnh cáo, là cảnh cáo thôi, đừng hy vọng điều tra được gì, không kết quả đâu. Ba ngày nữa, tao sẽ đưa Trịnh Diệu Dương đến khách sạn mày ở tại New York, nhớ đừng có đổi phòng, nếu không trả người sai chỗ không trách được bọn tao sơ suất làm lỡ chuyến về Hồng Kông của mày đâu.”
Ta nhăn mày, dựa vào những điều vừa trao đổi với Trịnh Diệu Dương, ta có thể khẳng định một điều: đối phương sẽ trả cậu ấy về. Nhưng bọn chúng nói toẹt ra như vậy mới khiến ta kinh ngạc, sao phải làm vậy? Vì sao?! Không phải chỉ để cảnh cáo, tuyệt đối không phải! Bọn chúng dùng đến tay súng chuyên nghiệp, bắt cóc người đứng đầu Trụ Phong, đối tượng thừa kế quan trọng của Thành Nghiệp, giờ lại nói chỉ là “cảnh cáo”! Mẹ kiếp!
“Chúng mày không được làm cậu ấy bị thương, ba ngày nữa, hy vọng mày giữ lời.”
“Ai cũng làm ăn cả, đương nhiên phải giữ lời rồi. Còn nhớ không, tao đã bảo muốn bắt tay với mày nữa mà? Tao đâu nói chơi chớ.”
“Tin tao đi, mày đang chơi với lửa đấy.”
“Không bỏng được, vì tao còn đang ở xa lắm, ha ha ha…”
Buông máy rồi, ta rơi vào trạng thái hỗn loạn tột độ, sợ rằng khi Trịnh Diệu Dương xuất hiện trước mặt ta đã hoàn toàn không còn là người ta quen thuộc nữa, phản ứng của cậu ấy ban nãy vô cùng do dự và quái dị, ta không biết liệu sau lưng cậu ấy có kẻ nào đang dí súng hay không, nhưng chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Cậu ấy đang bị nguy hiểm, chắc chắn như vậy. Ta ngồi xuống, hai tay vần vò đan vào nhau, A Đỉnh thở dài, im lặng bỏ đi, cậu ta hiểu, lúc này ta chỉ cần yên tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook