CHƯƠNG 41

“Thật xin lỗi! Ta không thể giúp ngươi! Ngày nào ma khí vẫn còn, thì Ngao Phóng không thể rời khỏi Thiên Ngục ngày đó.”



Tiên Tôn thanh âm không chút khẩn trương, khiến Thiên Tứ kích động nhào tới, Huyền Thanh muốn đưa tay cản Thiên Tứ lại, nhưng nghĩ chuyện của hai người họ tốt nhất hắn không nên nhúng tay vào, đành buông tay im lặng nhìn nó nhảy vào lòng Tiên Tôn, trảo tử siết chặt cổ áo y.

Huyền Thanh không hiểu Tiên Tôn và Long Đế đến tột cùng có quan hệ gì, vì sao lại lừa gạt Thiên Tứ?! Nói mẫu thân của nó chính là Tiên Tôn? Tiên Tôn nếu thực sự là mẫu thân của Thiên Tứ, thì tại sao y lại không biết mình đã sinh ra một tiểu hài tử là Thiên Tứ? Hai đại nam nhân làm sao có thể sinh hạ một tiểu hài tử? Tiên Giới từ khi nào đã chế ra phương pháp: Nam nam sinh tử vậy a~~?

Đủ loại hoài nghi không thể lý giải được dày đặc trong lòng Huyền Thanh.

“Ta có một hạt châu tử bảo bối, vốn định chờ châu tử to thêm chút nữa sẽ đem tặng Huyền Thanh, bây giờ ta tặng lại cho ngươi, ngươi nhất định phải giúp ta đi cứu phụ hoàng.” Thiên Tứ tự tin lắc lắc cái đuôi, trảo tử nới lỏng ra.

Tặng cho mình? Đừng nói nó đưa hạt châu tử ấy cho mình làm cầu đá nha? Huyền Thanh im lặng chờ đợi nó nói ra lý do tặng châu tử cho mình.

Thiên Tứ há miệng phun ra một viên châu tử kim sắc, châu tử kim quang lưu chuyển, xoay tròn trên đỉnh đầu Thiên Tứ, sau khi nó đập vỏ chui ra cảm thấy trong bụng mình đang hình thành một thứ gì đó, lúc đầu châu tử chỉ to bằng hạt đậu xanh, bây giờ đã to bằng củ lạc.

Thiên Tứ phát hiện viên châu tử định đi tìm Huyền Thanh nói cho hắn biết, nhưng nó cảm thấy viên châu tử này càng ngày càng lớn, nhất định là bảo bối thần kì, nó hy vọng viên châu tử này càng ngày càng to ra để nó có thể đem đi làm quà tặng cho Huyền Thanh, bắt hắn khảm lên phất trần, mỗi khi có người nhìn vào viên châu tử liền hiểu Huyền Thanh đã có “Chủ” rồi.

Bây giờ không thể đưa cho Huyền Thanh, Thiên Tứ dùng sừng đẩy viên châu tử bay cao hơn một chút, để cho Tiên Tôn thấy được không có món kì trân dị bảo gì có thể sánh kịp viên châu tử này.

Bỗng nhiên, một bàn tay nhanh như chớp chụp lấy viên châu tử kia lại, nhãn tình lãnh mạc thờ ơ bạo xuất một tia giận dữ, giấu viên châu tử vào trong tay áo, lúc này Huyền Thanh mới nói: “Thiên Tứ, nếu Tiên Tôn không chịu giúp, chúng ta cũng không nên ỷ đông hiếp yếu, về nhà bàn bạc kỹ hơn.” Nói xong kéo Thiên Tứ lại, hướng Tiên Tôn thi lễ, “Cáo từ.”

“Ô ô ô ô. . . Ta muốn phụ hoàng.” Thiên Tứ bật khóc nức nở, đấm vào người Huyền Thanh, Huyền Thanh đau đến nổi mi tâm chau lại.

“Nếu không phải ngươi đem Long Châu tặng cho Tiên Tôn, ta cũng không thèm động thân cướp lại nó đâu!” Hắn chuyên gia cường đoạt bảo bối của Yêu Quái, bóc lột dị thú của Tiên Nhân, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cướp Long Châu ngay trên đầu Tiên Tôn, con rồng ngu ngốc này cư nhiên đem Long Châu tính mạng của mình tặng cho người ngoài.

“Chỉ là viên châu tử bình thường thôi mà! Lần sau, bụng ta có nữa liền đem hạt đó tặng cho ngươi.” Thiên Tứ lèm bèm bất mãn.

Huyền Thanh giật giật khóe môi, một tay kéo Long tu trên miệng Thiên Tứ, một bên cả giận nói: “Im mồm cho ta! Ngươi có biết Long Châu là gì không hả?”

Thiên Tứ ngây thơ đáp lại hắn ba chữ rõ ràng: “Ta không biết.”

Quả nhiên là như thế, Huyền Thanh chán nản giải thích cho nó: “Ngoại trừ phàm nhân ra, Yêu Nhân và Tiên Nhân sau khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định đều có thể ngưng kết ra một viên châu tử tên gọi là Nội Đan, màu sắc càng thanh khiết thì tu vi càng cao, nếu mất đi Nội Đan sẽ bị đánh trở lại nguyên hình, tu luyện lại từ đầu, cũng có thể Đan hủy nhân vong, Nội Đan của Long Tộc được gọi là Long Châu, châu tử này chính là Nội Đan của ngươi.” Long Châu bay ra khỏi tay hắn, chậm rãi dừng trước mặt Thiên Tứ, Huyền Thanh nói tiếp: “Ngươi không thể đem Long Châu tặng cho bất kì ai, ngay cả ta cũng không được phép, mau nuốt nó đi! “

Thiên Tứ ngoan ngoãn nuốt Long Châu vào bụng, cúi thấp đầu nói, “Vậy phụ hoàng phải làm sao bây giờ?”

“Tiên Tôn nhốt hắn vào Thiên Ngục là muốn kéo dài thời gian nhập ma của hắn, nếu hắn rời khỏi Thiên Ngục thì Long Tộc cũng không dám nghênh đón hắn trở lại, ngoại trừ Ma Giới ra, thiên địa rộng lớn không còn chỗ cho hắn quay về, nhưng Đại Môn Ma Giới đã bị phong ấn, hắn chỉ có một con đường…Chết! Nếu Tiên Tôn vì hắn mà phá kết giới khai mở Đại Môn Ma Giới nhất định sẽ mở ra một hồi Tiên Ma Chi Chiến, ngươi vẫn còn nhỏ, không thể thống ngự Long Tộc tham chiến, cho nên chuyện của Long Đế tốt nhất cứ để cho Tiên Tôn tự mình quyết định.”

Đại Môn Ma Giới không thể khai mở, Long Đế nhập ma chỉ có con đường chết, quan hệ giữa Long Đế và Tiên Tôn thật sự đúng như hắn nghĩ, hơn một vạn năm bị giam cầm ái tình vì thế mà hao mòn tiêu biến, sợ là chỉ còn lại hận thù.

Mối quan hệ dây dưa ràng buộc giữa Long Đế và Tiên Tôn đời trước không người nào hiểu hết, Huyền Thanh không tiện nhiều lời.

Thiên Tứ sau khi nghe Huyền Thanh giảng giải cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện —— Đưa phụ hoàng ra ngoài hắn sẽ chết, nó không muốn phụ hoàng chết.

“Phụ hoàng, mẫu thân, ta và Huyền Thanh muốn sống cùng nhau.” Nó thấp giọng nói, lo lắng không yên khiến cho lân phiến bạo phát quang mang ảm đạm, trảo tử nhỏ nhắn nắm lấy phất trần.

“Ai~~Đừng giật nữa aa~~Ngươi mà giật nữa phất trần của ta trụi hết cho xem! Cho ngươi mượn ngực ta dựa vào này.” Huyền Thanh kéo nó vào ***g ngực rộng lớn của mình, Thiên Tứ nắm chặt cổ áo của hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương