CHƯƠNG 16: KHAI SƠ TỔ SƯ HUYỀN CƠ ĐẠO MÔN TOÀN LÀ MỘT LŨ KEO KIỆT, BỦN XỈN??!!

Thiết Chùy cùng Tiên Y đều là Tiên Khí không tồi, nhưng Huyền Thanh lại lười xóa đi kí hiệu của Tuyết Linh Hầu trên chúng, hai bộ Tiên Khí này cũng không phù hợp với lão Hòe già cùng Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc, quả trứng cũng chưa nở ra nên không biết thuộc tính là gì.

Huyền Thanh cân nhắc một lát rồi nói: “Giữ lại cũng vô dụng, thôi thì cầm đi đổi rượu vậy.”

Đúng ý của quả trứng nha~~

Thu dọn đồ đạc xong, Huyền Thanh cùng quả trứng nhảy lên mây hướng Tiên Phủ của Huyền Khải mà thẳng tiến, vừa mới bay vào đại môn chợt nghe thấy tiếng khóc quen thuộc.

Huyền Khải ngồi trên ngọn Giả Sơn tay ôm một thiếu niên trẻ tuổi, thiếu niên tựa vào bờ vai hắn khóc đến thương tâm, “Ô ô. . . Tiên Khí do Tiên Tôn ban tặng đều bị hắn gạt mất. . . Hắn cư nhiên. . . Cư nhiên ngay cả khố quần cũng không buông tha. . . Ngươi phải giúp ta aaa. . .”

“Ta rất muốn giúp ngươi, nhưng mà người ngươi vừa nhắc đến sao thấy quen quen?” Rất giống sư huynh, chắc chắn là sư huynh rồi. . . Huyền khải đang nghĩ tới nghĩ lui, chợt thấy một đóa Bạch Vân cách đình vài dặm.

Huyền Thanh ngồi xếp bằng trên mây cười tít mắt vẫy tay chào hai người bọn họ, sau đó, lắc đầu cảm thán bày ra vẻ mặt vô cùng ái muội, “Đúng là duyên phận nha! Chậc! Chậc! Ta trước giờ chưa từng nhìn ra, hôm nay cuối cùng cũng được minh bạch.”

Gặp lại kẻ thù Tuyết Linh Hầu tức muốn nổ mắt, một phen túm lấy tay áo của Huyền Khải, “Ngươi còn dám vác mặt đến đây?! Ta nhất định sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất!”

Huyền Thanh đưa tay vuốt cằm, “Ngay cả hầu tử bị thua không còn cái quần cũng dám đến, ta sao lại không dám? Ha hả, Tiên Khí của ngươi đang nằm ở chỗ quả trứng nhà ta, ngẩng đầu lên nhìn đi.”

Tuyết Linh Hầu buồn bực ngẩng đầu lên nhìn —— Quả trứng đứng trên Thiết Chùy, Tiên Y thì được vắt lên cán Chùy, Huyền Thanh ném xuống một tở giấy, trên giấy có ghi: Đổi đồ lấy rượu, trung thực đường hoàng, ta muốn một trăm bình cực phẩm Tiên Nhưỡng.

Một trăm bình. . . Một trăm bình cực phẩm Tiên Nhưỡng. . . Huyền Khải ngã quỵ xuống đất.

Tuyết Linh Hầu nắm lấy cổ áo của Huyền Khải lắc lắc rồi quát: “Mau lấy một trăm bình rượu đổi Tiên Khí về cho ta!”

Huyền Khải khóc không ra nước mắt, “Ta ngay cả hai mươi bình cũng còn không có aaa~~Tháng trước, ta vừa bị hắn gạt hết bảy mươi sáu bình Tiên Nhưỡng ngàn năm rồi!!”

Tuyết Linh Hầu hừ một tiếng đẩy hắn qua một bên, “Nguyên lai lời ngươi nói: Nguyện ý cùng ta lên núi đao xuống chảo dầu, tan xương nát thịt quyết không thay lòng hóa ra là gạt người, Tiên Giới truyền tai nhau nói rằng: Khai sơ tổ sư Huyền Cơ đạo môn toàn là một lũ keo kiệt, bủn xỉn, quả nhiên không sai mà! Ta vì cớ gì lại tới tìm ngươi giúp đỡ chứ?! Từ nay về sau ta với ngươi không còn tình nghĩa gì hết.”

Nhìn Tiên Thú mà mình yêu thương nhất sắp dứt áo rời đi, Huyền Khải liền vội vàng giữ hắn lại, đau lòng giải thích: “Tiểu Tuyết~~Những gì ta nói đều là sự thật, ngươi đừng đi mà~~Hắn chính là sư huynh luôn thích ăn tươi nuốt sống kẻ khác mà ta không muốn nhắc tới!! “

Quả trứng nghe xong cầm một tờ giấy nhảy xuống giữa hai người bọn họ, tờ giấy viết: Giá cả phải chăng, một câu nói bậy giá tăng thêm năm mươi bình, nói nữa tăng gấp đôi.

“. . .”

“. . .”

Truyền lời xong, quả trứng bay trở về bên cạnh Huyền Thanh, hắn cười xảo trá rồi nói: “Sư đệ, Tiên Khí trả lại cho các ngươi, lần tới ta lại đến lấy một trăm năm mươi bình cực phẩm Tiên Nhưỡng, không cần nhớ thương ta, ha ha ha. . .”

Tiếng cười xa dần xa dần rồi biến mất, rõ ràng là muốn ăn miếng trả miếng, tùy tiện tiêu sái, cho dù một vạn năm cũng không thay đổi mà.

“Ngươi xem có phải hắn đã đi xa rồi không?”

“Đã đi xa rồi, ta chỉ còn mười bình Tiên Nhưỡng, sợ là không đủ.”

“Muốn thương lượng với hắn ta, ít nhất phải giảm xuống một nửa a.”

Tuyết Linh Hầu gãi gãi đầu nghĩ: Hai người này có thật là người tu đạo không vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương