Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu
-
Chương 11
Ngay khi vừa tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một mảng trần nhà trắng phau như tuyết, bên trên có hoa văn chìm vàng óng ánh. Tôi ngắm nó hồi lâu, thử xoay xoay cái cổ, đau bà cố, các giác quan bắt đầu hoạt động trở lại sau một hồi tê liệt, tôi bất chợt nhận ra cả người mình đang căng cứng. Kỳ lạ ghê.
Tôi gắng gượng ngồi dậy, tấm chăn tơ tằm tuột khỏi người, đem đến xúc cảm mềm mại mà lành lạnh.
Không đúng!
Trước giờ có đời nào tôi cảm nhận được mấy thứ cảm giác như là lạnh lẽo hay mịn màng gì đó đâu.
Lớp vỏ thô ráp của tôi chưa bao giờ nhận ra được những cảm giác tinh tế thế này cả, ngay cả khi bị Điển Mặc giẫm đạp tôi còn chẳng biết đau biết ngứa cơ mà.
Cúi đầu nhìn xuống, trước mắt tôi là một nước da láng mượt, da thịt của con người.
Nhưng là của ai?
Nhìn từ góc độ này mà nói, hẳn là của tôi.
Tôi thử sờ soạng hồi lâu, trong một sát na, xúc cảm truyền đến từ trên lồng ngực, mà thứ tôi đang nhìn vào không còn là phần da thịt ban nãy nữa, mà là cái tay đang sờ soạng trên đó kìa.
Thử nhấc tay lên, là của tôi, đích xác là tay của tôi.
Thế nhưng, sao lại vậy chứ!
Từng đốt ngón tay hiện ra rõ ràng, còn có móng tay, lỗ chân lông, rồi lớp lông tơ trên đó, là tay tôi thật sao?
Tôi vẫn nhớ rõ trước khi mình ngất đi, thì hai tay vẫn còn trông như một cái màn thầu to oành với năm cái màn thầu bé chút chít bên trên cơ mà.
Tôi đưa tay sờ lên mặt, cảm giác của da thịt, chiếc mũi, con mắt, lông mi, thậm chí còn thọt cả ngón tay vào trong miệng nữa, là khoang miệng thuộc về nhân loại.
Tôi tôi tôi tôi tôi tôi tôi… Biến thân rồi!!!!
Tôi nhảy bật dậy khỏi giường, bổ nhào đến trước gương.
Thân là cọng cỏ đuôi chó đầu tiên thành tinh trong lịch sử trái đất, tôi có đủ mọi lý do để được biết bản thân mình rốt cục đã biến thành hình dạng gì rồi!
Trong gương là một người trẻ tuổi, dòm men lỳ thôi rồi luôn.
Tôi xoa xoa mặt, cái bóng phản chiếu kia cũng xoa xoa mặt. Là tôi?
Đúng thật là tôi rồi!
Tôi chết điếng cả người, tôi, ôi, ôi, tôi!
Câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu tôi chính là, tại sao lại không được biến thành mỹ nhân cơ chứ? Lẽ nào bởi vì nguyên hình của tôi là một nhánh cỏ đuôi chó, cho nên thành tinh xong cũng chỉ có thể hóa thành cái bộ dạng tầm thường này mà thôi?
Có điều, vẫn có thể cải thiện được mà ha?
Chỉ cần tôi chăm chỉ tu luyện, sau đó dùng toàn bộ pháp lực tu được đầu tư cho khuôn mặt, vậy thì chắc là có thể cải thiện nhan sắc rồi.
Dưng mà rốt cục thì tôi muốn có gương mặt như thế nào nhỉ?
Nói ra thì tôi cũng chẳng dám mong sẽ trở nên đẹp mã như Điển Mặc sau khi lột xác, thế nhưng, nếu có thể…
Trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh của Điển Mặc mà tôi đã nhìn thấy ngày hôm đó, khoảng cách giữa tôi và gã gần nhau như thế, tôi có thể quan sát rõ từng tấc da trên khuôn mặt gã, ký ức vẫn hằn sâu trong tâm trí tôi, về ánh trăng mờ ảo chiếu rọi trên gương mặt ấy, khóe miệng nhếch lên đầy ngạo nghễ, bao gồm luôn cả ánh nhìn chăm chú mà gã dành cho Lý Sơ sau khi ném tôi qua một bên.
Vừa nghĩ tới thôi cả người đã nóng lên hừng hực.
Tôi giả vờ ho húng hắng mấy cái, thần trí cũng về lại với thực tại, cảnh vật trước mắt cũng hiện ra rõ ràng.
Sau đó tôi liền choáng váng cả mặt mày.
Cái kẻ đang hiện ra trong gương kia là ai?
Mặt mũi tuy chỉ hao hao như Điển Mặc thôi, nhưng cũng đã quá đủ để làm tôi chết mê chết mệt rồi.
Tôi tập trung nhìn cho thật kỹ, máu trong người ngày một sục sôi, người trong gương kia càng lúc càng giống Điển Mặc hơn, rồi sau cùng thì hoàn toàn trở thành anh em sinh đôi của gã luôn rồi.
Chỉ là, vẻ mặt hoang mang kia sao dòm như thằng ngáo, lại còn cái ánh mắt chả giống Điển Mặc tí ti nào, mà ngược lại dòm giống tôi hơn.
Không đúng!
Tôi sực tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể lập tức hạ thấp.
Người ở trong gương kia lại quay về làm một anh chàng trẻ măng với nhan sắc thường thường bậc trung.
Lẽ nào, năng lực mà tôi sở hữu, chính là khả năng biến hình?
Năng lực đáng gờm này, làm sao mà một con tiểu yêu như tôi lại tu luyện được?
Tôi ngẫm lại một lượt mọi chuyện, trong đầu lại bắt đầu mường tượng ra bộ dạng của Tăng Ảnh, ngay tức khắc, cả người lại nóng bừng lên, người trong gương liền biến thành cái tay mặt đơ lúc nào cũng lạnh như băng kia, im re đứng đó.
Hài dữ.
Tôi lại thử biến thành anh chàng đã nhổ mình lên kia, trước mắt hiện hiện lên hình ảnh chàng trai tuấn tú không ai bì kịp, lại thử chuyển thành người đẹp đã luyện hóa tôi, trước mặt liền là một quý cô đầy gợi cảm, lại thử thành Lý Sơ, liền trông thấy cái bản mặt lười chảy thây kia.
Ha, thú vị ghê ta ơi.
Thử lại Điển Mặc thêm lần nữa nào.
Tôi lại tưởng tượng đến hình ảnh Điển Mặc trong đầu, lần này quá trình càng thuận lợi hơn, gần như chỉ mất có hai giây, là trong gương lập tức hiện ra một anh chàng Điển Mặc ngay. Lần này không còn cái vẻ ngạc nhiên khiếp sợ như ban nãy nữa, tôi quan sát thật tỉ mỉ, rồi cố gắng mô phỏng theo nét mặt của gã, đầu hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng nhếch lên.
Giống y như tạc luôn, rõ ràng chính là Điển Mặc đang đứng trước mặt tôi còn gì.
Đến lúc này, tôi mới để ý một chuyện.
Mới rồi tôi quá phấn khích, nên cứ để mình trần mà sà tới trước gương ngắm nghía hình người của chính mình.
Bởi vậy nên Điển Mặc trong gương lúc này hiển nhiên là cũng đang không một mảnh vải che thân.
Ánh mắt tôi bắt đầu dịch chuyển xuống dần một cách mất kiểm soát, cần cổ duyên dáng kia, bờ vai, xương đòn…
Không thể ngừng lại được hoàn toàn không còn ngừng lại được nữa rồi!
Một dòng máu mũi, xiêu xiêu vẹo vẹo nhỏ lỏng tỏng xuống.
Ây da, Điển Mặc xịt máu mũi rồi.
Tôi quáng quàng chộp lấy cái khăn lụa để trên bàn trang điểm, chùi lấy chùi để. Màu máu đỏ thắm, là đặc trưng của loài người.
Làm người thật phiền toái nha, ngắm người đẹp thôi mà cũng đổ máu cho được.
Nhớ lại cái thời còn làm tò he mới sung sướng biết chừng nào, cùng lắm chỉ đọng lại một ít nước luộc mì thôi, nào có bị gì đâu.
Tôi nghĩ vẩn vơ một hồi, lại không kìm được quay đầu lại ngắm thêm lần nữa.
Vì đâu mà chỉ một động tác lau máu mũi đần độn không thể tả này thôi, mà khi nó được thực hiện bởi cái gã có bề ngoài như này lại trông gợi cảm đến chết người như thế chứ.
Tôi cầm khăn lụa trên tay, nhìn không chớp mắt vào gương, Điển Mặc trong gương cũng đang cầm khăn trên tay, nhìn tôi đắm đuối. Ánh mắt tôi lại bắt đầu mất kiểm soát mà đi hoang xuống khỏi bờ vai trần kia.
Lần này tôi nghĩ, dòm bậy dòm bạ đau mắt hột bây giờ!
Rồi lại nghĩ, câu này ai nghĩ ra vậy nhỉ, quả thật chính là lời tôi muốn nói từ tận đáy lòng đó.
Tôi sắp làm chuyện bậy bạ với anh ta đây, mấy người mau nhìn ra chỗ khác đê~
Tôi ngó dáo dác xung quanh, liền phát hiện ra trên chiếc trường kỷ đặt cạnh giường có vắt một bộ y phục hoàn chỉnh, tôi liền lấy xuống mặc vào người, vừa y luôn hà.
Tôi bắt đầu thấm mệt, coi mòi cái trò biến hình này cũng hao phí sức lực lắm chứ chẳng chơi.
Chẳng qua, lẽ nào muốn đẹp lên thì chỉ còn nước biến hình mà thôi?
Tôi thầm ca thán một hồi.
Sau đó lại tưởng tượng ra bộ dạng tay môn chủ “xăng pha nhớt” kia, lập tức, trong gương liền hiện ra cái bản mặt mà ai nhìn cũng thấy mắc ói.
Tôi vốn chẳng dám xỉa xói gì trước mặt tay giáo chủ ấy, nhưng nếu là với cái gương thì tôi lại cóc sợ.
Thật ra thì, tôi còn có thể làm ra trò tởm lợm hơn nữa cơ.
Ỷ vào năng lực mới của mình, tôi bắt đầu đứng trước gương ‘chải chuốt’ lại vẻ ngoài của mình, đúng đúng, trông phải thô bỉ hơn tí nữa, cơ bắp phải cuồn cuộn vào, mặt phải bự như cái mâm cơ, nhăn nhó như cái nhọ nồi coi nào, kết hợp thêm với mớ phấn son của các chị em phụ nữ cùng với tay áo thướt tha váy rộng thùng thình…
Đương khi tôi đang mải soi gương để tìm ra cho mình cái tạo hình đồng bóng hết mức có thể, thì bị một giọng nói quấy rầy.
“Chơi vui quá nhỉ?”
Tôi thót tim tới độ biến trở về nguyên hình, cả người run như cầy sấy rúc hẳn vào một góc.
“Vừa rồi làm khá lắm.” – Người vừa lên tiếng chính là tay môn chủ nọ – “Không ngờ còn có thể biến hình cơ đấy, xem ra nhà mi và phần hồn kia rất hợp cạ với nhau nhỉ.”
Tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
“Vừa hay lúc này ta còn có chuyện, cần nhờ mi giúp đỡ.” – Môn chủ đủng đỉnh nói tiếp – “Có hai vị khách sắp sửa tới chỗ chúng ta. Ta không muốn gặp mặt họ, vừa hay nhà mi lại thiện về thuật biến hình, nên hãy thay ta đảm nhận chức môn chủ tạm thời đi. Cứ dùng cái hình tượng mới vừa rồi, ta thấy cái đó là được nhất rồi đó.”
“Thế nhưng…” – Tôi cố nói dù cổ họng đã khản đặc – “Dáng vẻ vừa rồi, chẳng phải trông hệt như anh hay sao.”
“Không sao, số người biết mặt ta không nhiều, hơn nữa với cái vẻ ngoài như thế, căn bản là chẳng có ma nào dám nhìn kỹ đâu.”
Cái này thì tôi tin.
“Thế nhưng, tôi gặp khó khăn, khi nói chuyện.” – Tôi nói.
Thời còn làm tò he thì luyên thuyên cả ngày, vậy mà chẳng hiểu vì sao, tới khi hóa làm người rồi, muốn lên tiếng thôi cũng phải hì hục cả buổi hà.
“Chuyện này thì mi khỏi phải lo, cứ làm bộ như ta bị dị tật cổ họng bẩm sinh, nên không thể nói quá nhiều trong một lúc được. Còn ta ấy à, sẽ giả trang thành đại đệ tử được nhà mi tín nhiệm nhất, ờ, về tên thì cứ gọi là Nghiêm Trang đi. Cứ nói với bọn nó là nhờ ta học được thuật tâm linh tương thông, nên mới được chọn làm đại đệ tử, làm người phát ngôn thay cho ta.”
Thật lòng mà nói thì tôi chẳng muốn nhận lời đâu, bắt một gã si tình như tôi phải biến thành một tên “si” đần ư, thế chẳng thà bắt tôi đi nhảy lầu tự tử còn hơn.
Thế nhưng đối mặt với vị môn chủ có mắt thần trên người này, tôi nào có gan phản kháng chớ.
Đành phải miễn cưỡng tiến lên thôi.
Môn chủ hình như chợt nhớ ra điều gì: “Ngươi sẽ lấy tên là Hà Đồng, là chưởng môn của phái Bế Phong. Ngươi phải nhớ, hễ mà người ta gọi chưởng môn Hà hay môn chủ Hà thì đều là gọi ngươi cả. Mà ta thì là Nghiêm Trang, chớ có quên nghe chưa. Ta sẽ căn dặn lại với Tăng Ảnh, còn các đệ tử khác sẽ không nhận ra được ngươi là hàng giả đâu.”
Biết rồi ợ.
Hà Đồng, í quên, giờ đây đã là Nghiêm Trang rồi, vung tay vào trong chậu nước, nước liền bắn lên, tạo thành một tấm gương bằng nước, trong gương liền hiện lên hình ảnh của những người đang đứng trước cửa phái Bế Phong.
“Người mà chúng ta phải đối phó chính là hai tên này. Mi cũng đã từng sống ở Bình Tâm Nhai, vậy chắc biết bọn chúng chứ hả?” – Nghiêm Trang hỏi.
Tôi vừa nhìn vào trong gương, suýt thì buột miệng kêu lên. Tôi có biết họ không á? Ở trên Bình Tâm Nhai tôi có thể không quen biết bất kì ai, nhưng chỉ riêng hai tên này thì tuyệt đối không có khả năng.
Trước mắt tôi rõ ràng chính là Điển Mặc và Lý Sơ.
Ánh mắt tôi tia tới trên người Điển Mặc, mái tóc bạc trắng của gã nay đã được nhuộm đen, chắc mẩm là tại Lý Sơ muốn tránh né sự chú ý của người khác đây mà.
Nói thật thì với một diện mạo như thế này, tôi tin chắc bất kể màu tóc của gã có ra sao thì cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý mà thôi.
Gã đang nhìn về phía Lý Sơ, bằng ánh mắt rất chi là trìu mến, tôi thì nhìn vào mặt gã, bất chợt lại nhớ tới cái trò hề mới vừa làm trước gương kia.
Cần cổ, bờ vai, xương đòn, lồng ngực, làn da mịn màng… Tất cả đều rủ nhau ùa về trong đầu tôi như kiểu người sắp chết nhớ lại quãng đời đã qua vậy.
Tiêu rồi!
Trong mũi có cảm giác là lạ!
Tôi ré lên một tiếng! Không kịp nữa rồi!
Chỉ trong nháy mắt, máu mũi đã “phi lưu trực há tam thiên xích”* rồi. Sau đó tôi đành phải mượn đỡ cái khăn trải bàn nhét vô mũi mới tạm thời ngăn được ‘dòng nước lũ cuồn cuộn’ này.
Nghiêm Trang đứng bên cạnh phá ra cười nắc nẻ.
Tôi thì chả cười nổi.
Sao tôi nghi sớm muộn gì mình cũng sẽ chết vì mất máu bởi tay Điển Mặc quá!
Tôi bịt mũi lại, gào rống:
Đậu xanh rau má! Đúng là lỡ thấy trai ‘nuy’ coi như tàn đời** mà
Tôi gắng gượng ngồi dậy, tấm chăn tơ tằm tuột khỏi người, đem đến xúc cảm mềm mại mà lành lạnh.
Không đúng!
Trước giờ có đời nào tôi cảm nhận được mấy thứ cảm giác như là lạnh lẽo hay mịn màng gì đó đâu.
Lớp vỏ thô ráp của tôi chưa bao giờ nhận ra được những cảm giác tinh tế thế này cả, ngay cả khi bị Điển Mặc giẫm đạp tôi còn chẳng biết đau biết ngứa cơ mà.
Cúi đầu nhìn xuống, trước mắt tôi là một nước da láng mượt, da thịt của con người.
Nhưng là của ai?
Nhìn từ góc độ này mà nói, hẳn là của tôi.
Tôi thử sờ soạng hồi lâu, trong một sát na, xúc cảm truyền đến từ trên lồng ngực, mà thứ tôi đang nhìn vào không còn là phần da thịt ban nãy nữa, mà là cái tay đang sờ soạng trên đó kìa.
Thử nhấc tay lên, là của tôi, đích xác là tay của tôi.
Thế nhưng, sao lại vậy chứ!
Từng đốt ngón tay hiện ra rõ ràng, còn có móng tay, lỗ chân lông, rồi lớp lông tơ trên đó, là tay tôi thật sao?
Tôi vẫn nhớ rõ trước khi mình ngất đi, thì hai tay vẫn còn trông như một cái màn thầu to oành với năm cái màn thầu bé chút chít bên trên cơ mà.
Tôi đưa tay sờ lên mặt, cảm giác của da thịt, chiếc mũi, con mắt, lông mi, thậm chí còn thọt cả ngón tay vào trong miệng nữa, là khoang miệng thuộc về nhân loại.
Tôi tôi tôi tôi tôi tôi tôi… Biến thân rồi!!!!
Tôi nhảy bật dậy khỏi giường, bổ nhào đến trước gương.
Thân là cọng cỏ đuôi chó đầu tiên thành tinh trong lịch sử trái đất, tôi có đủ mọi lý do để được biết bản thân mình rốt cục đã biến thành hình dạng gì rồi!
Trong gương là một người trẻ tuổi, dòm men lỳ thôi rồi luôn.
Tôi xoa xoa mặt, cái bóng phản chiếu kia cũng xoa xoa mặt. Là tôi?
Đúng thật là tôi rồi!
Tôi chết điếng cả người, tôi, ôi, ôi, tôi!
Câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu tôi chính là, tại sao lại không được biến thành mỹ nhân cơ chứ? Lẽ nào bởi vì nguyên hình của tôi là một nhánh cỏ đuôi chó, cho nên thành tinh xong cũng chỉ có thể hóa thành cái bộ dạng tầm thường này mà thôi?
Có điều, vẫn có thể cải thiện được mà ha?
Chỉ cần tôi chăm chỉ tu luyện, sau đó dùng toàn bộ pháp lực tu được đầu tư cho khuôn mặt, vậy thì chắc là có thể cải thiện nhan sắc rồi.
Dưng mà rốt cục thì tôi muốn có gương mặt như thế nào nhỉ?
Nói ra thì tôi cũng chẳng dám mong sẽ trở nên đẹp mã như Điển Mặc sau khi lột xác, thế nhưng, nếu có thể…
Trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh của Điển Mặc mà tôi đã nhìn thấy ngày hôm đó, khoảng cách giữa tôi và gã gần nhau như thế, tôi có thể quan sát rõ từng tấc da trên khuôn mặt gã, ký ức vẫn hằn sâu trong tâm trí tôi, về ánh trăng mờ ảo chiếu rọi trên gương mặt ấy, khóe miệng nhếch lên đầy ngạo nghễ, bao gồm luôn cả ánh nhìn chăm chú mà gã dành cho Lý Sơ sau khi ném tôi qua một bên.
Vừa nghĩ tới thôi cả người đã nóng lên hừng hực.
Tôi giả vờ ho húng hắng mấy cái, thần trí cũng về lại với thực tại, cảnh vật trước mắt cũng hiện ra rõ ràng.
Sau đó tôi liền choáng váng cả mặt mày.
Cái kẻ đang hiện ra trong gương kia là ai?
Mặt mũi tuy chỉ hao hao như Điển Mặc thôi, nhưng cũng đã quá đủ để làm tôi chết mê chết mệt rồi.
Tôi tập trung nhìn cho thật kỹ, máu trong người ngày một sục sôi, người trong gương kia càng lúc càng giống Điển Mặc hơn, rồi sau cùng thì hoàn toàn trở thành anh em sinh đôi của gã luôn rồi.
Chỉ là, vẻ mặt hoang mang kia sao dòm như thằng ngáo, lại còn cái ánh mắt chả giống Điển Mặc tí ti nào, mà ngược lại dòm giống tôi hơn.
Không đúng!
Tôi sực tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể lập tức hạ thấp.
Người ở trong gương kia lại quay về làm một anh chàng trẻ măng với nhan sắc thường thường bậc trung.
Lẽ nào, năng lực mà tôi sở hữu, chính là khả năng biến hình?
Năng lực đáng gờm này, làm sao mà một con tiểu yêu như tôi lại tu luyện được?
Tôi ngẫm lại một lượt mọi chuyện, trong đầu lại bắt đầu mường tượng ra bộ dạng của Tăng Ảnh, ngay tức khắc, cả người lại nóng bừng lên, người trong gương liền biến thành cái tay mặt đơ lúc nào cũng lạnh như băng kia, im re đứng đó.
Hài dữ.
Tôi lại thử biến thành anh chàng đã nhổ mình lên kia, trước mắt hiện hiện lên hình ảnh chàng trai tuấn tú không ai bì kịp, lại thử chuyển thành người đẹp đã luyện hóa tôi, trước mặt liền là một quý cô đầy gợi cảm, lại thử thành Lý Sơ, liền trông thấy cái bản mặt lười chảy thây kia.
Ha, thú vị ghê ta ơi.
Thử lại Điển Mặc thêm lần nữa nào.
Tôi lại tưởng tượng đến hình ảnh Điển Mặc trong đầu, lần này quá trình càng thuận lợi hơn, gần như chỉ mất có hai giây, là trong gương lập tức hiện ra một anh chàng Điển Mặc ngay. Lần này không còn cái vẻ ngạc nhiên khiếp sợ như ban nãy nữa, tôi quan sát thật tỉ mỉ, rồi cố gắng mô phỏng theo nét mặt của gã, đầu hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng nhếch lên.
Giống y như tạc luôn, rõ ràng chính là Điển Mặc đang đứng trước mặt tôi còn gì.
Đến lúc này, tôi mới để ý một chuyện.
Mới rồi tôi quá phấn khích, nên cứ để mình trần mà sà tới trước gương ngắm nghía hình người của chính mình.
Bởi vậy nên Điển Mặc trong gương lúc này hiển nhiên là cũng đang không một mảnh vải che thân.
Ánh mắt tôi bắt đầu dịch chuyển xuống dần một cách mất kiểm soát, cần cổ duyên dáng kia, bờ vai, xương đòn…
Không thể ngừng lại được hoàn toàn không còn ngừng lại được nữa rồi!
Một dòng máu mũi, xiêu xiêu vẹo vẹo nhỏ lỏng tỏng xuống.
Ây da, Điển Mặc xịt máu mũi rồi.
Tôi quáng quàng chộp lấy cái khăn lụa để trên bàn trang điểm, chùi lấy chùi để. Màu máu đỏ thắm, là đặc trưng của loài người.
Làm người thật phiền toái nha, ngắm người đẹp thôi mà cũng đổ máu cho được.
Nhớ lại cái thời còn làm tò he mới sung sướng biết chừng nào, cùng lắm chỉ đọng lại một ít nước luộc mì thôi, nào có bị gì đâu.
Tôi nghĩ vẩn vơ một hồi, lại không kìm được quay đầu lại ngắm thêm lần nữa.
Vì đâu mà chỉ một động tác lau máu mũi đần độn không thể tả này thôi, mà khi nó được thực hiện bởi cái gã có bề ngoài như này lại trông gợi cảm đến chết người như thế chứ.
Tôi cầm khăn lụa trên tay, nhìn không chớp mắt vào gương, Điển Mặc trong gương cũng đang cầm khăn trên tay, nhìn tôi đắm đuối. Ánh mắt tôi lại bắt đầu mất kiểm soát mà đi hoang xuống khỏi bờ vai trần kia.
Lần này tôi nghĩ, dòm bậy dòm bạ đau mắt hột bây giờ!
Rồi lại nghĩ, câu này ai nghĩ ra vậy nhỉ, quả thật chính là lời tôi muốn nói từ tận đáy lòng đó.
Tôi sắp làm chuyện bậy bạ với anh ta đây, mấy người mau nhìn ra chỗ khác đê~
Tôi ngó dáo dác xung quanh, liền phát hiện ra trên chiếc trường kỷ đặt cạnh giường có vắt một bộ y phục hoàn chỉnh, tôi liền lấy xuống mặc vào người, vừa y luôn hà.
Tôi bắt đầu thấm mệt, coi mòi cái trò biến hình này cũng hao phí sức lực lắm chứ chẳng chơi.
Chẳng qua, lẽ nào muốn đẹp lên thì chỉ còn nước biến hình mà thôi?
Tôi thầm ca thán một hồi.
Sau đó lại tưởng tượng ra bộ dạng tay môn chủ “xăng pha nhớt” kia, lập tức, trong gương liền hiện ra cái bản mặt mà ai nhìn cũng thấy mắc ói.
Tôi vốn chẳng dám xỉa xói gì trước mặt tay giáo chủ ấy, nhưng nếu là với cái gương thì tôi lại cóc sợ.
Thật ra thì, tôi còn có thể làm ra trò tởm lợm hơn nữa cơ.
Ỷ vào năng lực mới của mình, tôi bắt đầu đứng trước gương ‘chải chuốt’ lại vẻ ngoài của mình, đúng đúng, trông phải thô bỉ hơn tí nữa, cơ bắp phải cuồn cuộn vào, mặt phải bự như cái mâm cơ, nhăn nhó như cái nhọ nồi coi nào, kết hợp thêm với mớ phấn son của các chị em phụ nữ cùng với tay áo thướt tha váy rộng thùng thình…
Đương khi tôi đang mải soi gương để tìm ra cho mình cái tạo hình đồng bóng hết mức có thể, thì bị một giọng nói quấy rầy.
“Chơi vui quá nhỉ?”
Tôi thót tim tới độ biến trở về nguyên hình, cả người run như cầy sấy rúc hẳn vào một góc.
“Vừa rồi làm khá lắm.” – Người vừa lên tiếng chính là tay môn chủ nọ – “Không ngờ còn có thể biến hình cơ đấy, xem ra nhà mi và phần hồn kia rất hợp cạ với nhau nhỉ.”
Tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
“Vừa hay lúc này ta còn có chuyện, cần nhờ mi giúp đỡ.” – Môn chủ đủng đỉnh nói tiếp – “Có hai vị khách sắp sửa tới chỗ chúng ta. Ta không muốn gặp mặt họ, vừa hay nhà mi lại thiện về thuật biến hình, nên hãy thay ta đảm nhận chức môn chủ tạm thời đi. Cứ dùng cái hình tượng mới vừa rồi, ta thấy cái đó là được nhất rồi đó.”
“Thế nhưng…” – Tôi cố nói dù cổ họng đã khản đặc – “Dáng vẻ vừa rồi, chẳng phải trông hệt như anh hay sao.”
“Không sao, số người biết mặt ta không nhiều, hơn nữa với cái vẻ ngoài như thế, căn bản là chẳng có ma nào dám nhìn kỹ đâu.”
Cái này thì tôi tin.
“Thế nhưng, tôi gặp khó khăn, khi nói chuyện.” – Tôi nói.
Thời còn làm tò he thì luyên thuyên cả ngày, vậy mà chẳng hiểu vì sao, tới khi hóa làm người rồi, muốn lên tiếng thôi cũng phải hì hục cả buổi hà.
“Chuyện này thì mi khỏi phải lo, cứ làm bộ như ta bị dị tật cổ họng bẩm sinh, nên không thể nói quá nhiều trong một lúc được. Còn ta ấy à, sẽ giả trang thành đại đệ tử được nhà mi tín nhiệm nhất, ờ, về tên thì cứ gọi là Nghiêm Trang đi. Cứ nói với bọn nó là nhờ ta học được thuật tâm linh tương thông, nên mới được chọn làm đại đệ tử, làm người phát ngôn thay cho ta.”
Thật lòng mà nói thì tôi chẳng muốn nhận lời đâu, bắt một gã si tình như tôi phải biến thành một tên “si” đần ư, thế chẳng thà bắt tôi đi nhảy lầu tự tử còn hơn.
Thế nhưng đối mặt với vị môn chủ có mắt thần trên người này, tôi nào có gan phản kháng chớ.
Đành phải miễn cưỡng tiến lên thôi.
Môn chủ hình như chợt nhớ ra điều gì: “Ngươi sẽ lấy tên là Hà Đồng, là chưởng môn của phái Bế Phong. Ngươi phải nhớ, hễ mà người ta gọi chưởng môn Hà hay môn chủ Hà thì đều là gọi ngươi cả. Mà ta thì là Nghiêm Trang, chớ có quên nghe chưa. Ta sẽ căn dặn lại với Tăng Ảnh, còn các đệ tử khác sẽ không nhận ra được ngươi là hàng giả đâu.”
Biết rồi ợ.
Hà Đồng, í quên, giờ đây đã là Nghiêm Trang rồi, vung tay vào trong chậu nước, nước liền bắn lên, tạo thành một tấm gương bằng nước, trong gương liền hiện lên hình ảnh của những người đang đứng trước cửa phái Bế Phong.
“Người mà chúng ta phải đối phó chính là hai tên này. Mi cũng đã từng sống ở Bình Tâm Nhai, vậy chắc biết bọn chúng chứ hả?” – Nghiêm Trang hỏi.
Tôi vừa nhìn vào trong gương, suýt thì buột miệng kêu lên. Tôi có biết họ không á? Ở trên Bình Tâm Nhai tôi có thể không quen biết bất kì ai, nhưng chỉ riêng hai tên này thì tuyệt đối không có khả năng.
Trước mắt tôi rõ ràng chính là Điển Mặc và Lý Sơ.
Ánh mắt tôi tia tới trên người Điển Mặc, mái tóc bạc trắng của gã nay đã được nhuộm đen, chắc mẩm là tại Lý Sơ muốn tránh né sự chú ý của người khác đây mà.
Nói thật thì với một diện mạo như thế này, tôi tin chắc bất kể màu tóc của gã có ra sao thì cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý mà thôi.
Gã đang nhìn về phía Lý Sơ, bằng ánh mắt rất chi là trìu mến, tôi thì nhìn vào mặt gã, bất chợt lại nhớ tới cái trò hề mới vừa làm trước gương kia.
Cần cổ, bờ vai, xương đòn, lồng ngực, làn da mịn màng… Tất cả đều rủ nhau ùa về trong đầu tôi như kiểu người sắp chết nhớ lại quãng đời đã qua vậy.
Tiêu rồi!
Trong mũi có cảm giác là lạ!
Tôi ré lên một tiếng! Không kịp nữa rồi!
Chỉ trong nháy mắt, máu mũi đã “phi lưu trực há tam thiên xích”* rồi. Sau đó tôi đành phải mượn đỡ cái khăn trải bàn nhét vô mũi mới tạm thời ngăn được ‘dòng nước lũ cuồn cuộn’ này.
Nghiêm Trang đứng bên cạnh phá ra cười nắc nẻ.
Tôi thì chả cười nổi.
Sao tôi nghi sớm muộn gì mình cũng sẽ chết vì mất máu bởi tay Điển Mặc quá!
Tôi bịt mũi lại, gào rống:
Đậu xanh rau má! Đúng là lỡ thấy trai ‘nuy’ coi như tàn đời** mà
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook