Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu
-
Chương 1
Giữa mùa hè oi bức, một bầy học sinh lít nhít đến tham gia lớp học được mở ở ngay dưới chân vách núi, thường ngày chúng nó rất chi là ồn ào nhốn nháo, không có lúc nào chịu ngồi yên, thế mà hôm nay lại chịu giữ trật tự để tập trung nghe thầy giảng.
Đó là một thầy đồ dạy học hết sức bình thường.
Ông giáo già cố gắng giảng bài thật khẽ, khẽ đến mức khàn cả giọng, nội dung bài học là về các vấn đề đạo đức, tỷ dụ như mối tương quan giữa đạo đức và hạnh phúc trong cuộc đời mỗi người.
Túm lại mà nói, thì ông thầy này cực kì lợi hại.
Bởi vì loại thầy đồ dám mở một lớp học về đạo đức ngay dưới chân Bình Tâm Nhai, nơi có một lũ người phẩm chất đạo đức thuộc hàng kém cỏi bậc nhất trần đời trú ngụ như vậy, e rằng cực kỳ hi hữu.
Cứ nhìn bộ dạng lão ta mà xem, đã run như cầy sấy rồi mà vẫn ngoan cố tiếp tục giảng bài, đúng là ngầu lòi luôn mà.
Thầy đồ vừa kết thúc phần dẫn chứng từ kinh thư, tiếp đó lại càng vặn nhỏ âm lượng hơn trước, rồi chỉ lên trên núi nói với lũ học trò, nếu các trò không chịu ngoan ngoãn học tập, để đạo đức suy đồi, thì sẽ bị đuổi lên núi đấy. Ngọn núi này trông thế thôi chứ có rất nhiều tên bại hoại hễ ra đường là bị mọi người ném đá tới tấp sống trên đó đó.
Một đứa nhỏ bỗng dưng nói leo: “Con nghe nói, mấy người bại hoại đó ai cũng đẹp như tiên hết.”
Nhóc ta vừa nói xong liền ăn ngay một thước vào đầu: “Trò nói lớn tiếng thế làm gì? Bị bọn chúng phát hiện thì biết làm sao hả!”
“Nhưng thầy vừa bảo ai cũng muốn ném đá bọn họ mà.” – Cậu nhóc vừa xoa đầu vừa nêu lên thắc mắc.
“Ta nói là mọi người đều muốn ném đá bọn họ, nhưng trong đó không bao gồm ta với trò đâu!” – Tiên sinh thất đảm kinh hồn ngó nghiêng tứ phía, đến khi không phát hiện ra động tĩnh gì, mới yên tâm được phần nào, rồi lại tiếp tục – “Hơn nữa tên bại hoại nào càng xinh đẹp, thì lại càng nguy hiểm đấy.”
Sau đó thầy đồ liền đưa ra một kết luận, sống trên đời không thể chỉ chăm chăm trông mặt mà bắt hình dong được, quan trọng hơn cả, là phải xem xét sự hoàn thiện của đạo đức.
Lúc nghe thầy đồ nói ra câu này, một nhánh cỏ đuôi chó mọc dại ở sau lưng ông chợt run bắn lên.
Không phải tại gió thổi hay côn trùng bò lên mà nó lay động đâu, mà là do nó đang phá ra cười đấy, nhánh cỏ đuôi chó này không chỉ biết cười, mà còn biết suy nghĩ nữa cơ, nói ngắn gọn thì, chính là thuộc cái dạng ‘sắp sửa đắc đạo thành tinh’ như người ta vẫn nói đó.
Chú ý, chỉ là sắp thôi, chứ chưa có hoàn toàn đâu à.
Mà tôi, chính là nhánh cỏ đuôi chó đó đó.
Đáng tiếc vị thầy đồ gàn bướng đang đứng trước mặt tôi đây sẽ không bao giờ biết được điều này. Ông ta chỉ lo nhanh chóng kết thúc bài giảng, sau đó dẫn theo lũ nhỏ chạy trối chết khỏi nơi này, thậm chí không động đến lấy một cái lá ở trên núi Bình Tâm này nữa.
“Thầy đồ dạy học đúng là một lũ thiên hạ đệ nhất lừa đảo mà, bày đặt dạy cho lũ nhỏ những điều mà đến bản thân mình còn không dám tin tưởng cơ đấy. Lẽ nào mấy vị phụ huynh trên đời này đều mong mỏi con em mình có thể trở thành thánh nhân hay sao?” – Tôi nhìn theo bóng ông thầy dắt theo một bầy trẻ nhỏ đang cao chạy xa bay, trong lòng uể oải suy nghĩ, đồng thời tranh thủ lúc có nắng mà phô bày ra những chiếc lá hiếm hoi vàng chẳng ra vàng mà xanh cũng chẳng ra xanh của mình – “Rõ ràng cả thế giới này đều chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong chứ bộ.”
Được rồi, chẳng phải tôi bất bình trước thực trạng xã hội, hay thuộc thành phần theo chủ nghĩa hiện thực phê phán gì đâu, chẳng qua chỉ là chút quan điểm cá nhân mà thôi.
Lấy ví dụ như chuyện thành tinh, năm xưa thượng đế đã có đôi lời nhắn nhủ với chúng sinh vạn vật rằng, chỉ cần mọi người chịu chăm chỉ tu hành, thì ai cũng sẽ có cơ hội đắc đạo thành tiên. Thế là lòng tin của mọi người lại tăng vọt lên gấp trăm lần, không ngừng hô vang khẩu hiệu “Chúng tôi muốn thành tiên, chúng tôi muốn thành tiên”, sau đó cùng đồng loạt hướng về phía mục tiêu này tiến bước. Thế rồi mấy nghìn năm trôi qua, có biết bao nhiêu sinh vật trên đời này sau khi tu luyện thành tu luyện thành tinh đều đã bỏ đi cả. Nào là lan, là mai, là cúc, chỉ cần là các loài có họ hàng với hoa bất kể gần xa, chẳng phải năm nào cũng đều kéo bèo kéo lũ đi mà thành tiên thành tinh hết đấy ư? Thế mà cái giống cỏ đuôi chó nhà chúng tôi, suốt mấy ngàn năm qua, kẻ duy nhất có thể đặt chân đến nấc thang cuối cùng của con đường thành tinh, cũng chỉ có mỗi mình tôi thôi.
Mà những giống cây luận về nhan sắc đều kém cỏi hơn cỏ đuôi chó chúng tôi, như rêu xanh, dương xỉ vân vân các thứ, thì càng tệ lậu hơn, bạn có bao giờ nghe nói tới trong truyền thuyết có nhân vật gọi là tiên rêu hay là tiên dương xỉ hay chưa hả?
Rõ ràng đã nói cơ hội chia đều cho vạn vật, kết quả là lại bất công thế này đấy, giời ạ.
Ngay từ nhiều trăm năm trước tộc của tôi đã hiểu rõ cái sự thật đau lòng này rồi, vì vậy nên cũng chẳng buồn đi lãng phí thời gian mà tu hành làm chi nữa, ngày ngày đều chỉ lo phơi nắng rồi lại gà gật trong núi sâu, mùa xuân thì nẩy mầm, đến đông lại ra quả xong thì ngủ mất đất, tu hành ấy à, thỉnh thoảng cưỡi ngựa xem hoa cho có thôi, với họ mà nói sống như vậy đã đủ sung sướng mãn nguyện lắm rồi.
Thế nhưng riêng tôi lại không nghĩ vậy, tôi muốn đắc đạo thành tinh!
Bạn hỏi tại sao tôi phải phấn đấu dữ vậy ấy à, dào ôi, người ta chẳng bảo hoàn cảnh hun đúc nên tính cách đó sao, những lời này hoàn toàn rất có lý.
Từ Bình Tâm Nhai đi về phía Tây chừng ba mươi dặm, có một con sông nhỏ, suốt mấy dặm dọc theo hai bờ sông mọc đây những cây đào. Vốn dĩ tôi sinh ra và lớn lên ở trong rừng đào ấy, chẳng qua đó đã là chuyện xưa lắc xưa lơ rồi.
Cái thời đấy tốt đẹp biết bao nhiêu.
Cứ mỗi một năm trôi qua, tôi lại có thể tận mắt chứng kiến sự ra đời của những nàng tinh linh hoa trong rừng đào sau một thời gian tu luyện.
Tôi vĩnh viễn không sao quên được cảnh tượng tuyệt mỹ khi ấy.
Vào cái thời khắc tinh linh hoa ra đời đó, trên trời tựa hồ như trút xuống một trận mưa hoa, giữa những cánh hoa bay lả tả, một bóng dáng lúc ẩn lúc hiện bước ra khỏi gốc đào, nhảy múa theo làn gió, hương hoa toả ngát từ giữa gốc đào. Những tinh linh hoa, người thì thanh nhã, người thì tươi tắn, người thì dịu dàng, người lại quyến rũ, thoả thuê nô đùa chạy chơi khắp trong cánh rừng đào ấy, ăn mừng vì đã tu luyện thành công.
Tinh linh xuất thân từ loài hoa, bất kể sau cùng hoá thân thành nam hay nữ, cũng đều xinh đẹp như vậy cả.
Những lúc như vậy, tôi luôn cố hết sức xoè ra những chiếc lá nhỏ của mình, nếu như may mắn, sẽ chạm được đến vạt áo nhẹ lướt của những tinh linh hoa ấy, thế là lòng tôi lại ngất ngây bởi thứ hương thơm thanh nhã toả ra từ đó. Chỉ cần có thế thôi, tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi, cuộc sống của tôi chính là như vậy đó, chìm đắm trong những làn hương tươi mát của muôn vàn đoá hoa cũng như dung nhan tuyệt mỹ ấy.
Túc trực trong khu rừng đào này, ngắm nhìn những tinh linh hoa, cả đời tôi cũng chỉ có duy nhất một nguyện vọng như thế thôi.
Tôi nghĩ, trên đời này chỉ có tôi mới chân chính là một kẻ (mê) đào hoa theo đúng nghĩa đen.
Thế nhưng đến khi ông trời buộc bạn phải gặp xúi quẩy, thì bạn có chạy trời cũng không khỏi nắng.
Cái ngày mà vận mệnh của tôi xoay chuyển ấy, là vào một ngày mùa đông, thân là một nhánh cỏ đuôi chó, đương nhiên tôi phải cuộn mình lại say sưa ngủ đông rồi. Thế nên đã không nghe được lời cảnh báo “tình hình đang nguy cấp, mau rút thôi” của những người xung quanh.
Cho đến khi tôi tỉnh dậy, thì gần như toàn bộ những kẻ tu luyện đều đã chuồn mất đất rồi.
Bốn bề yên tĩnh lạ thường, linh cảm về một mối hiểm hoạ đang rình rập ùa về trong tôi. Trong những lúc thế này quyết không thể do dự, mà phải lập tức co người lại chuyển về trạng thái của hạt mầm để nương theo ngọn gió mà bỏ chạy.
Ngay lúc tôi vừa cuốn cả người lại thành dạng mầm xong, liền trong thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo từ đằng xa đạp tuyết bước đến. Đến khi nhìn kỹ lại rồi tôi mới yên tâm được phần nào, hẳn là tinh linh hoa nào đó quay về thăm những người anh chị em đang tu hành của mình đây mà.
Bởi vì ngoại hình người này xuất sắc như vậy, ngoại trừ tinh linh hoa ra thì tôi nghĩ không thể là thứ gì khác được.
Song khi anh ta tiếp cận ngày một gần hơn, tôi mới chợt phát giác ra, trên người anh ta nhuốm một thứ mùi đặc trưng của nhân loại, mùi của dã tâm.
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng rời khỏi khu rừng đào này một bước, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không hiểu sự đời. Các loài yêu tinh hoa cỏ cây cối sau khi tu luyện thành công, thỉnh thoảng vẫn sẽ trở về thăm quê, rồi kể cho mọi người nghe những chuyện thú vị ở thế giới bên ngoài kia.
Ở đây nhân tiện nói luôn một chút, chắc có lẽ tại lúc còn là hoa bọn họ không thể nói chuyện, nên về cơ bản thì đoá hoa nào tu luyện thành tinh rồi cũng sẽ đồng thời trở thành một tên lắm mồm luôn, một khi đã rà trúng đài của bọn họ rồi, là họ sẽ huyên thuyên liên tục suốt ít nhất một tháng trời ròng mới chịu thôi.
Vì vậy nên chúng tôi rất rành về thế giới này, cũng nhờ thế nên ngay từ đầu tôi đã nhận ra, anh ta là một con người.
Trên lý thuyết thì nhân loại rất chi là đáng sợ. Thế nhưng con người này dáng người cao ráo, trông rất thư sinh nho nhã, phong thái cực kì siêu phàm thoát tục.
Hình như ban nãy tôi cũng có nói tôi là một đứa rất đào hoa (aka háo sắc) mà, đúng không?
Vậy nên tôi cứ lo mải mê ngắm nghía gương mặt anh ta đến thất thần, thậm chí tôi còn cảm nhận được một cái gì đó rất ngọt ngào đang lan ra trong tim mình, cảm giác của mối tình đầu! Vì thế mà tôi đã quên mất là hình như mình phải lo ẩn núp hoặc bỏ trốn đi mới phải.
Anh ta bước đi nhanh nhẹn, không một dấu chân nào in lại trên mặt tuyết, xem ra cũng là kẻ tu đạo đây.
Nói ra cũng thật khéo, nơi anh ta chọn dừng chân, vừa hay thế nào lại đúng ngay bên cạnh chỗ tôi, sau đó anh chàng ngồi xếp bằng xuống đất: “Mảnh rừng đào này đúng là bốn phía đều toả ra linh khí, chắc hẳn là nơi rất tốt để tu luyện thành tiên, thành yêu đây.”
Coi như anh cũng tinh mắt đó.
Tôi ngỏng đầu lên ngước nhìn anh ta, có lẽ anh ta sẽ không để ý tới cái hạt giống nhỏ bé dưới chân mình này đâu. Tôi có thể yên chí rồi.
Thế rồi anh ta tự thì thào với chính mình: “Chỉ là có phần hơi lạnh lẽo.”
Bởi vì lạnh, nên mỗi lời anh ta nói ra đều hoá thành sương trắng bay đi, trông rất buồn cười, ngay khi tôi đang cố nghểnh cổ lên mà dòm, thì con người trước mặt này đột nhiên làm ra một động tác khiến tội sợ đến mức hồn vía lên mây.
Anh ta khẽ búng tay một cái, dưới mặt đất lập tức bốc lên một ngọn lửa hừng hực.
Mắc cái gì mà loài người cứ thích đùa với lửa thế nhỉ???? Phải biết rằng cái thứ tên là lửa này cực kì đáng sợ nha. Tôi hiện đang là một hạt giống đấy, nếu ngọn lửa này lan sang bên này, thì tôi sẽ được trực tiếp thăng thiên trước thời hạn luôn!
Tôi tập trung toàn bộ sức chú ý vào đống lửa trước mắt, thế mà lão trời già vẫn không chịu để tôi được yên, gió vừa đổi hướng, ngọn lửa kia liền thè chiếc lưỡi nóng rực của nó sang chỗ tôi, đừng mà, tôi tôi tôi…
Trong cơn hoảng loạn, tôi không còn thiết để ý gì nữa đến mọi chuyện xung quanh, chỉ thấy cả người đột nhiên bị một cái bóng phủ trùm, ngay sau đó, xung quanh tôi hoàn toàn tối đen như mực.
Mãi một lúc lâu sau tôi mới chợt nhận ra, thì ra đã có người ra tay cứu giúp tôi kịp thời.
Mà không, nói đúng hơn thì là ra chân cứu giúp.
Cái tên kia đạp một phát ngay giữa đỉnhg đầu tôi, hên ghê ta ơi! Tôi vội vàng gồng mình lên, cố gắng bám chặt vào dưới đế giày người này.
Thế rồi tôi chợt nghe thấy giọng của cái gã đã phóng hoả ban nãy: “Hừ, lâu rồi không gặp nhỉ.”
“Đạo hữu, tội tình gì phải đến một nơi lý tưởng thế này để nhóm lửa? Chẳng phải là lãng phí cả một khung cảnh đẹp thế này ư?” – Giọng nói này hẳn là của người mới tới, nghe vào tai thích thật đó. Mà điều khiến tôi càng thích hơn nữa là, anh ta còn chưa nói hết, ngọn lửa đã phụp một tiếng bị dập tắt.
Tuyệt thật, tôi vừa đang định chạy trốn khỏi đế giày anh ta, thì lại phát sinh thêm một sự cố đáng sợ khác. Không rõ là đế giày của tên này làm từ chất liệu gì, mà tôi bị kẹt cứng ngắc dưới đó, không làm ăn gì được luôn, tiêu tôi rồi.
“Đạo hữu à, anh gọi tôi đến đây, rốt cục là muốn gì nào?” – Vẫn là giọng của người đã đạp tôi nãy giờ.
“Từ chỗ này đi về phía Đông ba mươi dặm, có một vách núi…”
Người này liền ngắt lời anh ta: “Bình Tâm Nhai.”
“Từ thuở khai thiên lập địa tới nay nơi đó vẫn luôn là…”
Lại chen ngang: “Nơi âm dương hội tụ.”
“Khí hậu ở nơi đó…”
Lại chen ngang: “Ban ngày dương khí cực thịnh, ban đêm âm khí lan tràn khắp nơi.”
Người kia liền nổi đoá lên: “Họ Hề kia! Mắc cái vẹo gì mà ngươi cứ phải nhảy vào họng ta thế hả!”
“Bởi vì tôi quá rành con người cậu rồi.”
Người kia hình như nghẹn họng trân trối luôn rồi. Mãi một lúc lâu sau mới lại nói tiếp: “Ta chỉ muốn hỏi một chuyện, tại sao mi phải làm như vậy?”
“Tại sao ư? Đương nhiên là bởi vì tôi thích.” – Cái tên đang dẫm lên đầu tôi này làm như người kia vừa hỏi chuyện gì nực cười lắm ấy.
Coi mòi lại có ai đó bị chọc cho tức nghẹn họng rồi đây.
Mà người này thì vẫn tỏ ra điềm nhiên như không: “Đạo hữu à, tôi biết cậu căm hận tôi vì đã chiếm cứ ngọn núi này. Song tôi làm thế cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi. Mấy hôm trước tôi vừa bói ra một quẻ, mạng của cậu vừa có âm vừa có dương, nếu cứ tiếp tục ở lại nơi âm dương đổ về này, thì sớm muộn gì cũng sẽ thành một tên bóng lại cái thôi.”
Ê nè, nói chuyện thì nói thôi, mắc gì còn chà chà đế giày vậy hả.
“Hai ta ngang hàng với nhau, hà cớ gì ngươi lại khinh người quá đáng như vậy.”
“Đạo hữu, ý cậu là sao?” – Anh ta nói với giọng điệu của người không biết không có tội – “Chỉ vì trong lúc cưỡi kiếm tôi đã đạp cậu một phát, khiến cậu ngã xuống đây trước, thì núi này liền là của cậu sao? Hơn nữa cho dù nó là của cậu thì sao nào, tôi nếu đã đoạt được rồi, thì nó chính là của tôi.”
Nội dung trò chuyện sáo rỗng đến không thể sáo rỗng hơn, thế mà hai tên bọn họ cứ đứng đối đáp qua lại với nhau như thế, nói tới nói lui, rốt cục cũng quyết định kéo nhau lên núi Bình Tâm giải quyết chuyện này, vì vậy mà hai người liền rời khỏi rừng đào.
Đáng lý ra tôi phải rất hồ hởi mới đúng, ấy là trong trường hợp tôi không bị mắc kẹt dưới chân tên kia.
Đừng mà~~~
Tôi không muốn rời khỏi cánh rừng đào đã sinh (cái thân này của) tôi ra, nuôi dưỡng (đôi mắt này của) tôi đâu!
Tôi phải chịu đựng sự hành hạ liên tục dưới đế giày, không biết đã qua bao lâu rồi, bỗng nhiên thứ chất liệu kia không còn dính lấy tôi nữa, tôi liền rơi cái phịch xuống đất.
Đợi đến khi đầu óc tôi hết choáng váng, thì đã thấy mình đang nằm dưới vách núi.
Nơi này là nơi nào?
Cả một mảnh đất chỉ còn sót lại vài cọng cỏ úa vàng, vài gốc hoè lác đác thưa thớt, một mặt sông đã đóng một lớp băng mỏng cùng với cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông.
Thế còn hoa đâu?
Những đoá hoa rực rỡ đâu rồi? Những tinh linh hoa mỹ lệ tuyệt trần đâu cả rồi? Còn đâu lý tưởng sống của cuộc đời tôi? Không còn lại gì sất???
Sau khi nhận được một bài học xương máu, ngay trong đêm đó tôi bèn hạ quyết tâm, bất luận ra làm sao, tôi đều phải tu luyện thành tinh, để được quay về với khu rừng đào ấy.
Rốt cục đã bao lâu trôi qua rồi, tôi cũng không rõ lắm.
Chỉ biết đã không còn bất cứ ai, hay bất cứ thứ gì, ghé đến cánh rừng chạy dọc theo bờ sông này nữa, tôi cô độc biết bao nhiêu, đã có những lúc chỉ muốn bỏ cuộc quách đi cho rồi, không thiết tha tu luyện chi nữa, cứ nằm dài chờ cái chết ngày một đến gần vậy.
Thế nhưng sợi thần kinh đào hoa nào đó của tôi cứ toàn nhằm ngay những lúc đó mà hoạt động cật lực, không! Muốn chết, thì cũng phải chết giữa bụi hoa cơ, quyết không thể chết trên bãi cỏ hoang mọc tạp nham thế này được!
Có lẽ là do quyết tâm của tôi đã làm cao xanh cảm động, cũng có thể là vì một nguyên nhân nào đó khác, nói chung thì, rốt cục cũng đã đến buổi tối mà tôi chỉ còn cách ranh giới thành tinh có một bước nữa thôi!
Nguyện vọng tươi đẹp của tôi sắp sửa trở thành sự thật rồi, chẳng mấy chốc rồi tôi sẽ có thể biến thành hình người, để quay trở về khu rừng đào đó rồi.
Chỉ cần hấp thụ tinh hoa của ánh trăng thêm một đêm nữa thôi, là tôi sẽ được thành tinh!
Sáng hôm sau, tâm trạng tôi bừng bừng phấn chấn, chuẩn bị chào đón ngày đầu tiên của mình trong thân phận yêu tinh.
Tôi tự cổ vũ chính mình, đây chính là ngày mà số phận của tôi được cải biến.
Sự thật chứng minh, đây quả thật là ngày mà số phận của tôi đã xoay vần.
Tôi nghĩ bất cứ ai đã từng gặp qua người đàn ông này, thì số phận đều sẽ bị thay đổi cả.
Khi trời dần vào đêm, bên bờ sông chợt truyền đến tiếng người.
Tôi vội đề cao cảnh giác, cái thứ gọi là ‘tiếng người’ này thật tình đã đem đến biết bao rắc rối cho tôi rồi, tôi cuống cuồng nép mình vào giữa một lùm cỏ um tùm.
Hai bóng người trăng trắng từ đằng xa tiến đến, gồm một nam một nữ.
Mỹ nhân, chắc chắn là mỹ nhân rồi!
Tôi kìm lòng không đặng, vội lú đầu ra khỏi bụi cỏ, len lén nghía trộm.
Cô gái đi đằng trước xinh đẹp không sao tả xiết, đẹp không thua gì lũ tinh linh hoa luôn, đôi mắt to tròn lúng liếng, thoảng hương thơm ngát. Biết hình dung thế nào đây nhỉ? Nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng. Rực rỡ thu cúc, tươi rạng xuân tùng. Phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết, những vần thơ này quả thật là những lời bộc bạch chính xác nhất gửi đến người con gái này. Một thứ cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa ngượng ngùng tràn lên trong tim tôi, đây chính là cảm giác của mối tình đầu đó.
Khi nàng đi được tới bãi cỏ này, có vẻ như đã bắt đầu thấm mệt, nên mới dừng chân: “Chưởng môn sư huynh, nhiêu đây đã đủ rồi chứ?”
Nàng giơ tay lên, cổ tay trắng ngần như chất ngọc mỡ dê, ngón tay búp măng mềm mại, thật quá sức quyến rũ. Những chiếc lá bé xíu của tôi khẽ đong đưa theo gió, đây là động tác thể hiện niềm vui của tôi đó. Tay nàng xách theo một chiếc giỏ tre nho nhỏ, bên trong đựng đầy những thứ hầm bà lằng, nào là thất diệp nhất chi hoa, tùng hồng cảnh, thần nông đằng, hồng bạch thược, cửu tử hoàn dương thảo, đều là những thứ dược thảo hết sức quý hiếm.
“Chúng ta trở về được chưa nào?” – Nàng cáu kỉnh gắt lên.
Lúc này, tôi để ý tới cái người đi phía sau nàng kia. Cho dù xét theo tiêu chuẩn về nhan sắc của tinh linh hoa, thì chàng trai này vẫn được xếp vào hàng anh tuấn hiếm thấy, thế nhưng chàng ta cũng không phải tinh linh hoa. Trên người chàng toát ra nét lạnh lẽo mà lại mỹ lệ như một bức tranh, thứ mà chúng hoa yêu chẳng đời nào bì kịp, mà cái lạnh ấy chính là đến từ ánh mắt sáng rực của chàng.
Khát vọng hay dã tâm, đều là những tình cảm chỉ riêng nhân loại mới có, thứ ánh sáng rực rỡ phát ra khi loại tình cảm này bùng cháy, là thứ mà bất kì đạo cụ ma pháp nào cũng không bắt chước được. Vì thế mà ánh mắt của tôi cứ như dán chặt vào người chàng ấy, cảm giác khi nhìn thấy chàng không chỉ là ngọt ngào hay ngượng ngùng nữa, mà còn xen vào đó những rung động không ngừng trong tim, là mối tình đầu, lần này thì tôi dám chắc đây mới chính là mối tình đầu của mình.
Nói thế thôi chứ trong thâm tâm tôi cũng thấy lạ kì, thứ ánh sáng chói loà mà tôi thấy được trong đôi mắt chàng, cũng chẳng phải là ánh sáng thuộc về khát khao hay dã tâm, mà là do thứ gì đó khác tạo nên cơ.
Lâu thật lâu sau đó tôi mới biết được rằng, mặc dù chàng ta là nhân loại, song cũng chẳng phải là hình tượng mẫu mực về loài người gì cho cam. Mà trong lần gặp đầu tiên ấy, nguồn gốc của ánh hào quang sáng rực trong mắt chàng ta kia còn rắc rối hơn dã tâm hay khát khao nhiều, chính là cái thứ mà mọi người vẫn thường gọi là tia sáng của sự biến thái đó.
Chàng trai ấy khẽ lắc đầu, ý bảo chưa được.
“Đằng nào thì với người trúng yêu độc mà nói, cho dù có luyện thêm nhiều linh đan diệu dược đi nữa cũng có ích lợi gì đâu? Tôi thật không hiểu huynh muốn tìm cái gì nữa?” – Thiếu nữ tỏ ra bất mãn.
Chàng ta không trả lời nàng, chỉ nhìn ngó xung quanh, rồi bất chợt ánh mắt chàng liếc về phía tôi, tôi liền thấy chàng mỉm cười, nụ cười ấy đẹp đến mức kinh hồn, khiến tôi cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Hôm nay rốt cuộc là ngày lành tháng tốt gì đây? Mình tôi đơn côi đợi chờ trong khốn khổ ở nơi núi non hiu quạnh này suốt bao nhiêu năm nay, lẽ nào chính là vì thời khắc này?
Ông trời ơi, tôi xin cảm ơn ông, vì đã giúp tôi ngay trước khi thành tinh, còn có được một cuộc tao ngộ đẹp như mơ này.
Đó là một thầy đồ dạy học hết sức bình thường.
Ông giáo già cố gắng giảng bài thật khẽ, khẽ đến mức khàn cả giọng, nội dung bài học là về các vấn đề đạo đức, tỷ dụ như mối tương quan giữa đạo đức và hạnh phúc trong cuộc đời mỗi người.
Túm lại mà nói, thì ông thầy này cực kì lợi hại.
Bởi vì loại thầy đồ dám mở một lớp học về đạo đức ngay dưới chân Bình Tâm Nhai, nơi có một lũ người phẩm chất đạo đức thuộc hàng kém cỏi bậc nhất trần đời trú ngụ như vậy, e rằng cực kỳ hi hữu.
Cứ nhìn bộ dạng lão ta mà xem, đã run như cầy sấy rồi mà vẫn ngoan cố tiếp tục giảng bài, đúng là ngầu lòi luôn mà.
Thầy đồ vừa kết thúc phần dẫn chứng từ kinh thư, tiếp đó lại càng vặn nhỏ âm lượng hơn trước, rồi chỉ lên trên núi nói với lũ học trò, nếu các trò không chịu ngoan ngoãn học tập, để đạo đức suy đồi, thì sẽ bị đuổi lên núi đấy. Ngọn núi này trông thế thôi chứ có rất nhiều tên bại hoại hễ ra đường là bị mọi người ném đá tới tấp sống trên đó đó.
Một đứa nhỏ bỗng dưng nói leo: “Con nghe nói, mấy người bại hoại đó ai cũng đẹp như tiên hết.”
Nhóc ta vừa nói xong liền ăn ngay một thước vào đầu: “Trò nói lớn tiếng thế làm gì? Bị bọn chúng phát hiện thì biết làm sao hả!”
“Nhưng thầy vừa bảo ai cũng muốn ném đá bọn họ mà.” – Cậu nhóc vừa xoa đầu vừa nêu lên thắc mắc.
“Ta nói là mọi người đều muốn ném đá bọn họ, nhưng trong đó không bao gồm ta với trò đâu!” – Tiên sinh thất đảm kinh hồn ngó nghiêng tứ phía, đến khi không phát hiện ra động tĩnh gì, mới yên tâm được phần nào, rồi lại tiếp tục – “Hơn nữa tên bại hoại nào càng xinh đẹp, thì lại càng nguy hiểm đấy.”
Sau đó thầy đồ liền đưa ra một kết luận, sống trên đời không thể chỉ chăm chăm trông mặt mà bắt hình dong được, quan trọng hơn cả, là phải xem xét sự hoàn thiện của đạo đức.
Lúc nghe thầy đồ nói ra câu này, một nhánh cỏ đuôi chó mọc dại ở sau lưng ông chợt run bắn lên.
Không phải tại gió thổi hay côn trùng bò lên mà nó lay động đâu, mà là do nó đang phá ra cười đấy, nhánh cỏ đuôi chó này không chỉ biết cười, mà còn biết suy nghĩ nữa cơ, nói ngắn gọn thì, chính là thuộc cái dạng ‘sắp sửa đắc đạo thành tinh’ như người ta vẫn nói đó.
Chú ý, chỉ là sắp thôi, chứ chưa có hoàn toàn đâu à.
Mà tôi, chính là nhánh cỏ đuôi chó đó đó.
Đáng tiếc vị thầy đồ gàn bướng đang đứng trước mặt tôi đây sẽ không bao giờ biết được điều này. Ông ta chỉ lo nhanh chóng kết thúc bài giảng, sau đó dẫn theo lũ nhỏ chạy trối chết khỏi nơi này, thậm chí không động đến lấy một cái lá ở trên núi Bình Tâm này nữa.
“Thầy đồ dạy học đúng là một lũ thiên hạ đệ nhất lừa đảo mà, bày đặt dạy cho lũ nhỏ những điều mà đến bản thân mình còn không dám tin tưởng cơ đấy. Lẽ nào mấy vị phụ huynh trên đời này đều mong mỏi con em mình có thể trở thành thánh nhân hay sao?” – Tôi nhìn theo bóng ông thầy dắt theo một bầy trẻ nhỏ đang cao chạy xa bay, trong lòng uể oải suy nghĩ, đồng thời tranh thủ lúc có nắng mà phô bày ra những chiếc lá hiếm hoi vàng chẳng ra vàng mà xanh cũng chẳng ra xanh của mình – “Rõ ràng cả thế giới này đều chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong chứ bộ.”
Được rồi, chẳng phải tôi bất bình trước thực trạng xã hội, hay thuộc thành phần theo chủ nghĩa hiện thực phê phán gì đâu, chẳng qua chỉ là chút quan điểm cá nhân mà thôi.
Lấy ví dụ như chuyện thành tinh, năm xưa thượng đế đã có đôi lời nhắn nhủ với chúng sinh vạn vật rằng, chỉ cần mọi người chịu chăm chỉ tu hành, thì ai cũng sẽ có cơ hội đắc đạo thành tiên. Thế là lòng tin của mọi người lại tăng vọt lên gấp trăm lần, không ngừng hô vang khẩu hiệu “Chúng tôi muốn thành tiên, chúng tôi muốn thành tiên”, sau đó cùng đồng loạt hướng về phía mục tiêu này tiến bước. Thế rồi mấy nghìn năm trôi qua, có biết bao nhiêu sinh vật trên đời này sau khi tu luyện thành tu luyện thành tinh đều đã bỏ đi cả. Nào là lan, là mai, là cúc, chỉ cần là các loài có họ hàng với hoa bất kể gần xa, chẳng phải năm nào cũng đều kéo bèo kéo lũ đi mà thành tiên thành tinh hết đấy ư? Thế mà cái giống cỏ đuôi chó nhà chúng tôi, suốt mấy ngàn năm qua, kẻ duy nhất có thể đặt chân đến nấc thang cuối cùng của con đường thành tinh, cũng chỉ có mỗi mình tôi thôi.
Mà những giống cây luận về nhan sắc đều kém cỏi hơn cỏ đuôi chó chúng tôi, như rêu xanh, dương xỉ vân vân các thứ, thì càng tệ lậu hơn, bạn có bao giờ nghe nói tới trong truyền thuyết có nhân vật gọi là tiên rêu hay là tiên dương xỉ hay chưa hả?
Rõ ràng đã nói cơ hội chia đều cho vạn vật, kết quả là lại bất công thế này đấy, giời ạ.
Ngay từ nhiều trăm năm trước tộc của tôi đã hiểu rõ cái sự thật đau lòng này rồi, vì vậy nên cũng chẳng buồn đi lãng phí thời gian mà tu hành làm chi nữa, ngày ngày đều chỉ lo phơi nắng rồi lại gà gật trong núi sâu, mùa xuân thì nẩy mầm, đến đông lại ra quả xong thì ngủ mất đất, tu hành ấy à, thỉnh thoảng cưỡi ngựa xem hoa cho có thôi, với họ mà nói sống như vậy đã đủ sung sướng mãn nguyện lắm rồi.
Thế nhưng riêng tôi lại không nghĩ vậy, tôi muốn đắc đạo thành tinh!
Bạn hỏi tại sao tôi phải phấn đấu dữ vậy ấy à, dào ôi, người ta chẳng bảo hoàn cảnh hun đúc nên tính cách đó sao, những lời này hoàn toàn rất có lý.
Từ Bình Tâm Nhai đi về phía Tây chừng ba mươi dặm, có một con sông nhỏ, suốt mấy dặm dọc theo hai bờ sông mọc đây những cây đào. Vốn dĩ tôi sinh ra và lớn lên ở trong rừng đào ấy, chẳng qua đó đã là chuyện xưa lắc xưa lơ rồi.
Cái thời đấy tốt đẹp biết bao nhiêu.
Cứ mỗi một năm trôi qua, tôi lại có thể tận mắt chứng kiến sự ra đời của những nàng tinh linh hoa trong rừng đào sau một thời gian tu luyện.
Tôi vĩnh viễn không sao quên được cảnh tượng tuyệt mỹ khi ấy.
Vào cái thời khắc tinh linh hoa ra đời đó, trên trời tựa hồ như trút xuống một trận mưa hoa, giữa những cánh hoa bay lả tả, một bóng dáng lúc ẩn lúc hiện bước ra khỏi gốc đào, nhảy múa theo làn gió, hương hoa toả ngát từ giữa gốc đào. Những tinh linh hoa, người thì thanh nhã, người thì tươi tắn, người thì dịu dàng, người lại quyến rũ, thoả thuê nô đùa chạy chơi khắp trong cánh rừng đào ấy, ăn mừng vì đã tu luyện thành công.
Tinh linh xuất thân từ loài hoa, bất kể sau cùng hoá thân thành nam hay nữ, cũng đều xinh đẹp như vậy cả.
Những lúc như vậy, tôi luôn cố hết sức xoè ra những chiếc lá nhỏ của mình, nếu như may mắn, sẽ chạm được đến vạt áo nhẹ lướt của những tinh linh hoa ấy, thế là lòng tôi lại ngất ngây bởi thứ hương thơm thanh nhã toả ra từ đó. Chỉ cần có thế thôi, tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi, cuộc sống của tôi chính là như vậy đó, chìm đắm trong những làn hương tươi mát của muôn vàn đoá hoa cũng như dung nhan tuyệt mỹ ấy.
Túc trực trong khu rừng đào này, ngắm nhìn những tinh linh hoa, cả đời tôi cũng chỉ có duy nhất một nguyện vọng như thế thôi.
Tôi nghĩ, trên đời này chỉ có tôi mới chân chính là một kẻ (mê) đào hoa theo đúng nghĩa đen.
Thế nhưng đến khi ông trời buộc bạn phải gặp xúi quẩy, thì bạn có chạy trời cũng không khỏi nắng.
Cái ngày mà vận mệnh của tôi xoay chuyển ấy, là vào một ngày mùa đông, thân là một nhánh cỏ đuôi chó, đương nhiên tôi phải cuộn mình lại say sưa ngủ đông rồi. Thế nên đã không nghe được lời cảnh báo “tình hình đang nguy cấp, mau rút thôi” của những người xung quanh.
Cho đến khi tôi tỉnh dậy, thì gần như toàn bộ những kẻ tu luyện đều đã chuồn mất đất rồi.
Bốn bề yên tĩnh lạ thường, linh cảm về một mối hiểm hoạ đang rình rập ùa về trong tôi. Trong những lúc thế này quyết không thể do dự, mà phải lập tức co người lại chuyển về trạng thái của hạt mầm để nương theo ngọn gió mà bỏ chạy.
Ngay lúc tôi vừa cuốn cả người lại thành dạng mầm xong, liền trong thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo từ đằng xa đạp tuyết bước đến. Đến khi nhìn kỹ lại rồi tôi mới yên tâm được phần nào, hẳn là tinh linh hoa nào đó quay về thăm những người anh chị em đang tu hành của mình đây mà.
Bởi vì ngoại hình người này xuất sắc như vậy, ngoại trừ tinh linh hoa ra thì tôi nghĩ không thể là thứ gì khác được.
Song khi anh ta tiếp cận ngày một gần hơn, tôi mới chợt phát giác ra, trên người anh ta nhuốm một thứ mùi đặc trưng của nhân loại, mùi của dã tâm.
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng rời khỏi khu rừng đào này một bước, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không hiểu sự đời. Các loài yêu tinh hoa cỏ cây cối sau khi tu luyện thành công, thỉnh thoảng vẫn sẽ trở về thăm quê, rồi kể cho mọi người nghe những chuyện thú vị ở thế giới bên ngoài kia.
Ở đây nhân tiện nói luôn một chút, chắc có lẽ tại lúc còn là hoa bọn họ không thể nói chuyện, nên về cơ bản thì đoá hoa nào tu luyện thành tinh rồi cũng sẽ đồng thời trở thành một tên lắm mồm luôn, một khi đã rà trúng đài của bọn họ rồi, là họ sẽ huyên thuyên liên tục suốt ít nhất một tháng trời ròng mới chịu thôi.
Vì vậy nên chúng tôi rất rành về thế giới này, cũng nhờ thế nên ngay từ đầu tôi đã nhận ra, anh ta là một con người.
Trên lý thuyết thì nhân loại rất chi là đáng sợ. Thế nhưng con người này dáng người cao ráo, trông rất thư sinh nho nhã, phong thái cực kì siêu phàm thoát tục.
Hình như ban nãy tôi cũng có nói tôi là một đứa rất đào hoa (aka háo sắc) mà, đúng không?
Vậy nên tôi cứ lo mải mê ngắm nghía gương mặt anh ta đến thất thần, thậm chí tôi còn cảm nhận được một cái gì đó rất ngọt ngào đang lan ra trong tim mình, cảm giác của mối tình đầu! Vì thế mà tôi đã quên mất là hình như mình phải lo ẩn núp hoặc bỏ trốn đi mới phải.
Anh ta bước đi nhanh nhẹn, không một dấu chân nào in lại trên mặt tuyết, xem ra cũng là kẻ tu đạo đây.
Nói ra cũng thật khéo, nơi anh ta chọn dừng chân, vừa hay thế nào lại đúng ngay bên cạnh chỗ tôi, sau đó anh chàng ngồi xếp bằng xuống đất: “Mảnh rừng đào này đúng là bốn phía đều toả ra linh khí, chắc hẳn là nơi rất tốt để tu luyện thành tiên, thành yêu đây.”
Coi như anh cũng tinh mắt đó.
Tôi ngỏng đầu lên ngước nhìn anh ta, có lẽ anh ta sẽ không để ý tới cái hạt giống nhỏ bé dưới chân mình này đâu. Tôi có thể yên chí rồi.
Thế rồi anh ta tự thì thào với chính mình: “Chỉ là có phần hơi lạnh lẽo.”
Bởi vì lạnh, nên mỗi lời anh ta nói ra đều hoá thành sương trắng bay đi, trông rất buồn cười, ngay khi tôi đang cố nghểnh cổ lên mà dòm, thì con người trước mặt này đột nhiên làm ra một động tác khiến tội sợ đến mức hồn vía lên mây.
Anh ta khẽ búng tay một cái, dưới mặt đất lập tức bốc lên một ngọn lửa hừng hực.
Mắc cái gì mà loài người cứ thích đùa với lửa thế nhỉ???? Phải biết rằng cái thứ tên là lửa này cực kì đáng sợ nha. Tôi hiện đang là một hạt giống đấy, nếu ngọn lửa này lan sang bên này, thì tôi sẽ được trực tiếp thăng thiên trước thời hạn luôn!
Tôi tập trung toàn bộ sức chú ý vào đống lửa trước mắt, thế mà lão trời già vẫn không chịu để tôi được yên, gió vừa đổi hướng, ngọn lửa kia liền thè chiếc lưỡi nóng rực của nó sang chỗ tôi, đừng mà, tôi tôi tôi…
Trong cơn hoảng loạn, tôi không còn thiết để ý gì nữa đến mọi chuyện xung quanh, chỉ thấy cả người đột nhiên bị một cái bóng phủ trùm, ngay sau đó, xung quanh tôi hoàn toàn tối đen như mực.
Mãi một lúc lâu sau tôi mới chợt nhận ra, thì ra đã có người ra tay cứu giúp tôi kịp thời.
Mà không, nói đúng hơn thì là ra chân cứu giúp.
Cái tên kia đạp một phát ngay giữa đỉnhg đầu tôi, hên ghê ta ơi! Tôi vội vàng gồng mình lên, cố gắng bám chặt vào dưới đế giày người này.
Thế rồi tôi chợt nghe thấy giọng của cái gã đã phóng hoả ban nãy: “Hừ, lâu rồi không gặp nhỉ.”
“Đạo hữu, tội tình gì phải đến một nơi lý tưởng thế này để nhóm lửa? Chẳng phải là lãng phí cả một khung cảnh đẹp thế này ư?” – Giọng nói này hẳn là của người mới tới, nghe vào tai thích thật đó. Mà điều khiến tôi càng thích hơn nữa là, anh ta còn chưa nói hết, ngọn lửa đã phụp một tiếng bị dập tắt.
Tuyệt thật, tôi vừa đang định chạy trốn khỏi đế giày anh ta, thì lại phát sinh thêm một sự cố đáng sợ khác. Không rõ là đế giày của tên này làm từ chất liệu gì, mà tôi bị kẹt cứng ngắc dưới đó, không làm ăn gì được luôn, tiêu tôi rồi.
“Đạo hữu à, anh gọi tôi đến đây, rốt cục là muốn gì nào?” – Vẫn là giọng của người đã đạp tôi nãy giờ.
“Từ chỗ này đi về phía Đông ba mươi dặm, có một vách núi…”
Người này liền ngắt lời anh ta: “Bình Tâm Nhai.”
“Từ thuở khai thiên lập địa tới nay nơi đó vẫn luôn là…”
Lại chen ngang: “Nơi âm dương hội tụ.”
“Khí hậu ở nơi đó…”
Lại chen ngang: “Ban ngày dương khí cực thịnh, ban đêm âm khí lan tràn khắp nơi.”
Người kia liền nổi đoá lên: “Họ Hề kia! Mắc cái vẹo gì mà ngươi cứ phải nhảy vào họng ta thế hả!”
“Bởi vì tôi quá rành con người cậu rồi.”
Người kia hình như nghẹn họng trân trối luôn rồi. Mãi một lúc lâu sau mới lại nói tiếp: “Ta chỉ muốn hỏi một chuyện, tại sao mi phải làm như vậy?”
“Tại sao ư? Đương nhiên là bởi vì tôi thích.” – Cái tên đang dẫm lên đầu tôi này làm như người kia vừa hỏi chuyện gì nực cười lắm ấy.
Coi mòi lại có ai đó bị chọc cho tức nghẹn họng rồi đây.
Mà người này thì vẫn tỏ ra điềm nhiên như không: “Đạo hữu à, tôi biết cậu căm hận tôi vì đã chiếm cứ ngọn núi này. Song tôi làm thế cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi. Mấy hôm trước tôi vừa bói ra một quẻ, mạng của cậu vừa có âm vừa có dương, nếu cứ tiếp tục ở lại nơi âm dương đổ về này, thì sớm muộn gì cũng sẽ thành một tên bóng lại cái thôi.”
Ê nè, nói chuyện thì nói thôi, mắc gì còn chà chà đế giày vậy hả.
“Hai ta ngang hàng với nhau, hà cớ gì ngươi lại khinh người quá đáng như vậy.”
“Đạo hữu, ý cậu là sao?” – Anh ta nói với giọng điệu của người không biết không có tội – “Chỉ vì trong lúc cưỡi kiếm tôi đã đạp cậu một phát, khiến cậu ngã xuống đây trước, thì núi này liền là của cậu sao? Hơn nữa cho dù nó là của cậu thì sao nào, tôi nếu đã đoạt được rồi, thì nó chính là của tôi.”
Nội dung trò chuyện sáo rỗng đến không thể sáo rỗng hơn, thế mà hai tên bọn họ cứ đứng đối đáp qua lại với nhau như thế, nói tới nói lui, rốt cục cũng quyết định kéo nhau lên núi Bình Tâm giải quyết chuyện này, vì vậy mà hai người liền rời khỏi rừng đào.
Đáng lý ra tôi phải rất hồ hởi mới đúng, ấy là trong trường hợp tôi không bị mắc kẹt dưới chân tên kia.
Đừng mà~~~
Tôi không muốn rời khỏi cánh rừng đào đã sinh (cái thân này của) tôi ra, nuôi dưỡng (đôi mắt này của) tôi đâu!
Tôi phải chịu đựng sự hành hạ liên tục dưới đế giày, không biết đã qua bao lâu rồi, bỗng nhiên thứ chất liệu kia không còn dính lấy tôi nữa, tôi liền rơi cái phịch xuống đất.
Đợi đến khi đầu óc tôi hết choáng váng, thì đã thấy mình đang nằm dưới vách núi.
Nơi này là nơi nào?
Cả một mảnh đất chỉ còn sót lại vài cọng cỏ úa vàng, vài gốc hoè lác đác thưa thớt, một mặt sông đã đóng một lớp băng mỏng cùng với cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông.
Thế còn hoa đâu?
Những đoá hoa rực rỡ đâu rồi? Những tinh linh hoa mỹ lệ tuyệt trần đâu cả rồi? Còn đâu lý tưởng sống của cuộc đời tôi? Không còn lại gì sất???
Sau khi nhận được một bài học xương máu, ngay trong đêm đó tôi bèn hạ quyết tâm, bất luận ra làm sao, tôi đều phải tu luyện thành tinh, để được quay về với khu rừng đào ấy.
Rốt cục đã bao lâu trôi qua rồi, tôi cũng không rõ lắm.
Chỉ biết đã không còn bất cứ ai, hay bất cứ thứ gì, ghé đến cánh rừng chạy dọc theo bờ sông này nữa, tôi cô độc biết bao nhiêu, đã có những lúc chỉ muốn bỏ cuộc quách đi cho rồi, không thiết tha tu luyện chi nữa, cứ nằm dài chờ cái chết ngày một đến gần vậy.
Thế nhưng sợi thần kinh đào hoa nào đó của tôi cứ toàn nhằm ngay những lúc đó mà hoạt động cật lực, không! Muốn chết, thì cũng phải chết giữa bụi hoa cơ, quyết không thể chết trên bãi cỏ hoang mọc tạp nham thế này được!
Có lẽ là do quyết tâm của tôi đã làm cao xanh cảm động, cũng có thể là vì một nguyên nhân nào đó khác, nói chung thì, rốt cục cũng đã đến buổi tối mà tôi chỉ còn cách ranh giới thành tinh có một bước nữa thôi!
Nguyện vọng tươi đẹp của tôi sắp sửa trở thành sự thật rồi, chẳng mấy chốc rồi tôi sẽ có thể biến thành hình người, để quay trở về khu rừng đào đó rồi.
Chỉ cần hấp thụ tinh hoa của ánh trăng thêm một đêm nữa thôi, là tôi sẽ được thành tinh!
Sáng hôm sau, tâm trạng tôi bừng bừng phấn chấn, chuẩn bị chào đón ngày đầu tiên của mình trong thân phận yêu tinh.
Tôi tự cổ vũ chính mình, đây chính là ngày mà số phận của tôi được cải biến.
Sự thật chứng minh, đây quả thật là ngày mà số phận của tôi đã xoay vần.
Tôi nghĩ bất cứ ai đã từng gặp qua người đàn ông này, thì số phận đều sẽ bị thay đổi cả.
Khi trời dần vào đêm, bên bờ sông chợt truyền đến tiếng người.
Tôi vội đề cao cảnh giác, cái thứ gọi là ‘tiếng người’ này thật tình đã đem đến biết bao rắc rối cho tôi rồi, tôi cuống cuồng nép mình vào giữa một lùm cỏ um tùm.
Hai bóng người trăng trắng từ đằng xa tiến đến, gồm một nam một nữ.
Mỹ nhân, chắc chắn là mỹ nhân rồi!
Tôi kìm lòng không đặng, vội lú đầu ra khỏi bụi cỏ, len lén nghía trộm.
Cô gái đi đằng trước xinh đẹp không sao tả xiết, đẹp không thua gì lũ tinh linh hoa luôn, đôi mắt to tròn lúng liếng, thoảng hương thơm ngát. Biết hình dung thế nào đây nhỉ? Nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng. Rực rỡ thu cúc, tươi rạng xuân tùng. Phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết, những vần thơ này quả thật là những lời bộc bạch chính xác nhất gửi đến người con gái này. Một thứ cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa ngượng ngùng tràn lên trong tim tôi, đây chính là cảm giác của mối tình đầu đó.
Khi nàng đi được tới bãi cỏ này, có vẻ như đã bắt đầu thấm mệt, nên mới dừng chân: “Chưởng môn sư huynh, nhiêu đây đã đủ rồi chứ?”
Nàng giơ tay lên, cổ tay trắng ngần như chất ngọc mỡ dê, ngón tay búp măng mềm mại, thật quá sức quyến rũ. Những chiếc lá bé xíu của tôi khẽ đong đưa theo gió, đây là động tác thể hiện niềm vui của tôi đó. Tay nàng xách theo một chiếc giỏ tre nho nhỏ, bên trong đựng đầy những thứ hầm bà lằng, nào là thất diệp nhất chi hoa, tùng hồng cảnh, thần nông đằng, hồng bạch thược, cửu tử hoàn dương thảo, đều là những thứ dược thảo hết sức quý hiếm.
“Chúng ta trở về được chưa nào?” – Nàng cáu kỉnh gắt lên.
Lúc này, tôi để ý tới cái người đi phía sau nàng kia. Cho dù xét theo tiêu chuẩn về nhan sắc của tinh linh hoa, thì chàng trai này vẫn được xếp vào hàng anh tuấn hiếm thấy, thế nhưng chàng ta cũng không phải tinh linh hoa. Trên người chàng toát ra nét lạnh lẽo mà lại mỹ lệ như một bức tranh, thứ mà chúng hoa yêu chẳng đời nào bì kịp, mà cái lạnh ấy chính là đến từ ánh mắt sáng rực của chàng.
Khát vọng hay dã tâm, đều là những tình cảm chỉ riêng nhân loại mới có, thứ ánh sáng rực rỡ phát ra khi loại tình cảm này bùng cháy, là thứ mà bất kì đạo cụ ma pháp nào cũng không bắt chước được. Vì thế mà ánh mắt của tôi cứ như dán chặt vào người chàng ấy, cảm giác khi nhìn thấy chàng không chỉ là ngọt ngào hay ngượng ngùng nữa, mà còn xen vào đó những rung động không ngừng trong tim, là mối tình đầu, lần này thì tôi dám chắc đây mới chính là mối tình đầu của mình.
Nói thế thôi chứ trong thâm tâm tôi cũng thấy lạ kì, thứ ánh sáng chói loà mà tôi thấy được trong đôi mắt chàng, cũng chẳng phải là ánh sáng thuộc về khát khao hay dã tâm, mà là do thứ gì đó khác tạo nên cơ.
Lâu thật lâu sau đó tôi mới biết được rằng, mặc dù chàng ta là nhân loại, song cũng chẳng phải là hình tượng mẫu mực về loài người gì cho cam. Mà trong lần gặp đầu tiên ấy, nguồn gốc của ánh hào quang sáng rực trong mắt chàng ta kia còn rắc rối hơn dã tâm hay khát khao nhiều, chính là cái thứ mà mọi người vẫn thường gọi là tia sáng của sự biến thái đó.
Chàng trai ấy khẽ lắc đầu, ý bảo chưa được.
“Đằng nào thì với người trúng yêu độc mà nói, cho dù có luyện thêm nhiều linh đan diệu dược đi nữa cũng có ích lợi gì đâu? Tôi thật không hiểu huynh muốn tìm cái gì nữa?” – Thiếu nữ tỏ ra bất mãn.
Chàng ta không trả lời nàng, chỉ nhìn ngó xung quanh, rồi bất chợt ánh mắt chàng liếc về phía tôi, tôi liền thấy chàng mỉm cười, nụ cười ấy đẹp đến mức kinh hồn, khiến tôi cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Hôm nay rốt cuộc là ngày lành tháng tốt gì đây? Mình tôi đơn côi đợi chờ trong khốn khổ ở nơi núi non hiu quạnh này suốt bao nhiêu năm nay, lẽ nào chính là vì thời khắc này?
Ông trời ơi, tôi xin cảm ơn ông, vì đã giúp tôi ngay trước khi thành tinh, còn có được một cuộc tao ngộ đẹp như mơ này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook