Ngu Dung cảm giác như mình có thể đã phát hiện được gì đó, cậu hưng phấn chạy thẳng đến trước mặt tế ti, khoa tay múa chân hỏi thăm chuyện liên quan tới bức điêu khắc được chạm nổi về quái vật biển kia.

Tế ti bảo cậu nói chậm lại, đợi đến khi nghe rõ được vấn đề, hắn có chút kinh ngạc nhìn cậu một cái, sau đó tràn đầy vui mừng nói: “XXXX, không cần gấp, đợi đến lần thủy triều lên cao tiếp theo, con của biển sẽ hiện thân thôi.”

Ngu Dung nghe không rõ lắm, phát âm XXXX kia là có ý gì, chỉ biết đó là để gọi hắn, có thể đây là một loại tôn xưng, bởi vì cậu đã nhiều lần nói hắn có thể gọi cậu là Roy, tên tiếng Anh của cậu, nhưng bọn họ vẫn cứ dùng từ cậu nghe không hiểu đó. Cho đến thật lâu sau này, cậu mới biết được, phát âm cậu nghe không hiểu kia, có nghĩa ý là cô dâu của đứa con của biển cả. . . .

Ngu Dung từng tò mò hỏi tại sao so với những thứ còn lại, tượng thần được mọi người cung phụng kia có vẻ rất khác? Bởi vì cậu phát hiện, các tượng thần trong này, trừ chủ thần Poseidon ra, chỉ có hình khắc quái vật biển bạch tuộc kia được đặc biệt chăm sóc đầy đủ mà sáng ngời, những thứ khác giống như đều có chút bám bụi cùng hư tổn.

Nhóm thị thần cung kính nói cho cậu biết, theo truyền thuyết của vùng này, tất cả các vị thần đã lui về đỉnh Olympus, Thần biển cũng quay trở lại với biển sâu, hiện tại tiếp nhận sự cung phụng của bọn họ, cũng chỉ có Krakentos, con của vị Thần biển cả. Cho nên phía trên tượng thần Krakentos có kèm theo thần lực, cho dù không phủ tro bụi, cũng sẽ sáng như mới.

Lúc đầu Ngu Dung nghe thấy thế thì trong lòng có chút xem thường, nhưng nó đã có niên đại lâu như vậy, mà tượng thần vẫn sáng bóng làm cho hắn không muốn cũng phải công nhận điều này. Cũng vô cùng chờ mong lần thủy triều dâng lên lần tiếp theo.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày thủy triều dâng lên. . .



11

Ở nơi này một ngày, mực nước biển dần nâng lên, lấp đầy hang động dưới thần miếu, nơi đứa con của biển sẽ hiện thân, tiếp nhận sự cung phụng của mọi người, sau đó ban lời chúc phúc từ biển cả cho họ. Tác dụng của lời chúc phúc này làm cho người ta trở nên cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thanh xuân. Đây chính là bí mật công khai trên đảo, nếu không, lấy dân số trên đảo mới có hai ngàn nhân khẩu mà nói, làm sao có thể sinh tồn trên đảo lâu như vậy? Tuổi thọ của bọn họ rất dài, cho nên mới có đầy đủ thời gian để sinh sản ra thế hệ kế tiếp. Nhất là vị tế ti đại nhân kia, thoạt nhìn như ba bốn mươi tuổi, nhưng trên thực tế không biết đã bao nhiêu cái trăm tuổi rồi.

Ngu Dung ngồi ở trên tế đàn, bởi vì sắp nhìn thấy quái vật biển trong truyền thuyết khiến cậu thật sự quá hưng phấn, hoàn toàn không có phát hiện chỗ ngồi của mình có chút giống như nơi để vật hiến tế.

Cống phẩm được chất thành đống cao trên sàn đá vôi ở trước tế đàn, tạo thành một cái vòng tròn, bên trong vòng tròn tối đen, động sâu không thấy đáy.

Theo thời gian, mực nước biển trong động ngày càng dâng cao, Ngu Dung có thể tinh tường nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào mõm đá. Tiếng người đang xôn xao bàn luận ở phía sau đột nhiên im bặt. Trong động đá vôi vang lên tiếng nước chảy cùng âm thanh „rắc rắc‟, sau đó ở trong không khí ngưng trọng kia, một vật thể từ mặt nước trồi lên. . .

A. . . Trời ơi! Cái xúc tu đó to thật!

Ngu Dung ngẩng đầu lên, tràn đầy kinh ngạc nhìn xuống nước, một xúc tu từ trong nước giơ lên cao, giác hút phía trên đầu mút, có đường kính chừng một cánh tay. Giác hút lớn nhất, đoán chừng đường kính của nó có thể lên đến một mét.

Ngu Dung hưng phấn không thể tả xiết, sau khi kinh ngạc chính là cười rất vui vẻ. Cậu dùng tiếng Trung hô: “Oa ô! Quái vật biển! Thật sự là quái vật biển! Các ngươi nhìn thấy không? Thật dài thật dài, toàn thân chắc dài khoảng 150 mét đi!”



12

Tất cả mọi người có mặt ở đó không biết cậu đang nói gì, nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì biểu tình của Ngu Dung là tươi cười, bọn họ cảm thấy, nghi thức lần này chắc hẳn sẽ thành công. . .

Tình cảnh kế tiếp cũng có chút khó tin, Ngu Dung bắt đầu cảm thấy, chẳng lẽ con quái vật biển này thật sự là con của Thần biển? Chẳng lẽ nó thật sự có thần lực?

Bởi vì xúc tu này vỗ vào trên sàn, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nặng nề nào, cho thấy chủ nhân của chiếc xúc tu này là đang nhẹ nhàng đặt nó xuống. Không bao lâu sau đó, ngay trước mặt cậu, xúc tu này dần dần nhỏ đi!

Thật sự nó đã nhỏ đi! Ngu Dung vô cùng kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra a? Đây là dịp khó có thể gặp được. Rốt cuộc nó là quái vật biển hay là con sên đây?

Hình ảnh này bỗng nhiên biến thành cảm giác hụt hẫng, cửa động rộng rãi kia đối với người thường mà nói, nó rất lớn, nhưng đối với cái xúc tu bạch tuộc vừa rồi, nó cũng rất nhỏ. Nghe nói Krakentos là con trai của Thần biển định đem mấy cái xúc tu khác chen chúc lên, muốn cùng tiến lên, nhưng bởi vì thân thể quá lớn, kết quả mắc ở bên kia không trồi lên được. Chàng ta liền lui thân thể về, cũng từ từ thu nhỏ xúc tu lại, cuối cùng biến thành một cái xúc tu thô chỉ to bằng bắp đùi cậu, sau đó từ dưới động lại có mấy cái xúc tu khác vươn, giống như người mù, vỗ vỗ sàn nhà xem có chướng ngại vật hay không, sau đó một hơi toàn bộ bò lên, thứ cuối cùng trồi lên, chính là một cái đầu bạch tuộc thật to.

Vốn là quái vật biển dài khoảng 150 mét, hiện tại lại biến thành một con bạch tuộc bình thường với các xúc tu bò trên mặt đất, khoảng cách từ mắt lên đến đỉnh đầu cũng chỉ có cao hơn cậu một chút.

Cái này thật sự không khoa học mà!



13

Ngu Dung cảm thấy có chút chán ghét, hắn ngoảnh mặt lại, không thèm nhìn con quái vật biển khổng lồ mới vừa biến thành con bạch tuộc nhỏ kia. Mặc dù với hình dạng như thế cũng không thể coi là nhỏ, nhưng thứ mà cậu muốn nhìn thấy, chính là quái vật biển khổng lồ có thể đem thuyền kéo xuống nước a!

“Chờ thêm một chút rồi ta để cho ngươi nhìn. . .”

“Cái gì?” Ngu Dung cảm thấy trong đầu mình bỗng nhiên vang lên một giọng nói, cái này không giống tiếng Hy Lạp, mà ngược lại, tương đối giống tiếng Trung mà cậu hay sử dụng.



14

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương