Alex

Được rồi, phải thừa nhận là tôi không cần gây rối với con nhỏ ngay trong phần giới thiệu này. Viết ra mấy dòng “Tối thứ Bảy. Cậu và tôi. Học lái xe và làm chút chuyện yêu đương nóng bỏng…” trong quyển sổ tay của con nhỏ, có lẽ không phải một nước cờ thông minh. Nhưng tôi nóng lòng muốn làm cho Quý cô Hoàn hảo Bé bỏng sơ sảy trong phần giới thiệu về tôi. Và Brittany sơ sẩy thật.

“Em Ellis?”

Tôi thích thú quan sát Quý cô Hoàn hảo ngước nhìn cô Peterson. Ồ, con nhỏ làm tốt đấy. Bạn học của tôi rất biết cách che giấu cảm xúc thật của mình, tôi nhận ra điều đó bởi tôi cũng thường làm thế.

“Vâng?” Brittany nói, nghiêng đầu mỉm cười tự tin như một hoa hậu.

Tôi tự hỏi liệu nụ cười ấy có từng giúp con nhỏ thoát khỏi một cái giấy phạt vì lái xe quá tốc độ nào không.

“Đã đến lượt em, hãy giới thiệu về Alex trước lớp.”

Tôi chống khuỷu tay lên bàn thí nghiệm, chờ đợi một lời giới thiệu mà con nhỏ tự tô vẽ thêm từ những điều ít ỏi tào lao con nhỏ biết về tôi. Brittany liếc nhìn tư thế thoải mái của tôi, và từ ánh mắt hoảng loạn ấy, tôi dám chắc mình đã chơi được con nhỏ một vố.

“Đây là Alejandro Fuentes,” con nhỏ bắt đầu, giọng có chút ngắc ngứ. Cơn giận trong tôi bùng lên khi nghe nhắc tới tên mình, nhưng tôi giữ vẻ mặt lạnh như tiền mặc cho con nhỏ tiếp tục với đoạn giới thiệu tưởng tượng. “Mùa hè qua, khi không lang thang trên phố quấy rối người dân vô tội, bạn ấy đã làm một vòng du lịch quanh các nhà tù trong thành phố, nếu các cậu hiểu ý tớ nói gì. Và bạn ấy có một ước muốn bí mật, chưa ai từng đoán ra.”

Cả lớp đột nhiên im lặng. Thậm chí cả cô Peterson cũng thẳng người lên chú ý. Chết tiệt, tôi cũng muốn nghe xem Brittany sẽ thốt ra những lời dối trá gì từ cặp môi hồng kia.

“Ước muốn bí mật của bạn ấy,” con nhỏ tiếp tục, “là được học lên cao và trở thành giáo viên Hóa, giống như cô, cô Peterson.”

A, phải. Tôi liếc nhìn cô bạn Isa, người đang tỏ ra thích thú vì một con nhỏ da trắng đã không ngại ngần giáng cho tôi một đòn trước mặt cả lớp.

Brittany nhe răng cười với tôi, con nhỏ nghĩ mình đã thắng vòng này. Đoán lại đi, cô em da trắng.

Tôi duỗi người ra trên ghế trong khi cả lớp vẫn im lặng.

“Đây là Brittany Ellis,” tôi nói, mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi. “Mùa hè này bạn ấy đã đi đến các trung tâm mua sắm để làm phong phú thêm tủ đồ của mình, và tiêu tiền của bố vào việc phẫu thuật thẫm mỹ nhằm cơi nới thêm, e hèm… các tài sản trên người.”

Đó không hẳn là những gì con nhỏ đã viết, nhưng cũng gần sự thật. Không giống như lời giới thiệu của con nhỏ về tôi.

Đám bạn tôi ngồi cuối lớp cười khùng khục, còn Brittany sững người, như thể những lời tôi nói đã làm tổn thương cái tôi của con nhỏ vậy. Vốn thường được mọi người xun xoe vây quanh, Brittany cần một lời cảnh báo nho nhỏ. Con nhỏ không biết tôi vẫn chưa kết thúc phần giới thiệu của mình.

“Mong ước bí mật của bạn ấy,” tôi thêm vào, và nhận được ngay phản ứng tương tự như lúc con nhỏ giới thiệu về tôi, “là được hẹn hò với một anh chàng gốc Mexico trước khi tốt nghiệp.”

Đúng như dự đoán, những lời bình phẩm cùng những tiếng huýt sáo xôn xao vọng lên từ phía cuối lớp.

“Tới luôn đi, Fuentes,” thằng bạn Lucky của tôi hét lên.

“Anh sẽ hẹn hò với em, cô em,” một thằng khác nói.

Tôi làm cử chỉ đập tay với Marcus – một thằng khác trong băng Latino Blood ngồi ngay sau lưng, và bắt gặp cái lắc đầu của Isa như thể tôi đã làm điều gì đó sai. Gì chứ? Tôi chỉ muốn trêu đùa chút đỉnh với con nhỏ nhà giàu đến từ khu bắc thôi mà.

Ánh mắt của Brittany di chuyển từ Colin sang tôi. Tôi nhìn lại Colin, biểu lộ thách thức cuộc chơi bắt đầu. Mặt Colin lập tức đỏ gay như quả ớt. Tôi chắc chắn đã xâm phạm lãnh thổ của nó. Tốt.

“Trật tự nào, cả lớp,” cô Peterson nghiêm khắc nói. “Cảm ơn vì những lời giới thiệu rất sáng tạo và… khai sáng. Cô Ellis và cậu Fuentes, vui lòng gặp tôi sau giờ học.”

***

“Phần giới thiệu của hai em không chỉ kinh khủng mà còn cho thấy các em thiếu tôn trọng tôi cũng như các bạn cùng lớp,” cô Peterson nói với tôi và Brittany, khi chúng tôi đứng trước bàn làm việc của cô sau giờ học. “Các em có thể lựa chọn.” Cô lấy ra hai mẫu phiếu cấm túc màu xanh cùng hai tờ giấy xé từ cuốn vở. “Các em có thể chọn bị cấm túc, ở lại trường làm công việc dọn dẹp sau giờ học hôm nay hoặc viết tay một bài luận năm trăm chữ về chủ đề ‘tôn trọng’ và nộp vào ngày mai. Thế nào?”

Tôi đưa tay chọn lấy tờ phiếu cấm túc. Brittany chọn tờ giấy xé từ cuốn vở. Biết ngay mà.

“Có em nào gặp vấn đề với cách tôi chỉ định bạn cùng làm thí nghiệm không?” Cô Peterson hỏi.

Brittany đáp “Có ạ” cùng lúc tôi nói “Không.”

Cô Peterson đặt cặp kính xuống bàn. “Nghe này, tốt hơn hai em hãy chấm dứt tình trạng xung đột này trước khi năm học kết thúc. Brittany, tôi sẽ không chỉ định cho em một bạn học khác. Các em đã là những học sinh năm cuối, các em sẽ phải đối phó với rất nhiều người với những tính cách khác nhau sau khi tốt nghiệp. Nếu các em không muốn phải học lại trong hè vì thi trượt môn tôi, tôi đề nghị các em nên hợp tác thay vì chống đối lẫn nhau. Nào, giờ thì nhanh chân lên, đến lớp học tiếp theo của các em đi.” Nghe thấy thế, tôi và Brittany cùng phóng ngay ra khỏi phòng, lao xuống cầu thang.

“Ngừng đi theo tôi đi,” con nhỏ đột ngột dừng lại, liếc nhìn qua vai để kiểm tra xem có bao nhiêu đứa đang nhìn chúng tôi cùng nhau đi xuống hành lang.

Cứ như thể tôi là hiện thân của quỷ dữ vậy.

“Mặc áo tay dài vào tối thứ Bảy này nhá,” tôi nói với Brittany, biết rõ con nhỏ đã chạm đến ranh giới cuối cùng của sự kìm chế. Tôi không hay chọc tức mấy cô nàng da trắng, nhưng trêu con nhỏ này lại khá vui. Con nhỏ này, nổi tiếng nhất và đáng thèm muốn nhất, đáng để bận tâm. “Ngồi sau xe của tôi sẽ lạnh đấy.”

“Nghe này, Alex,” Brittany nói, quay phắt lại và hất mái tóc vàng rực rỡ qua vai. Con nhỏ đối mặt tôi bằng ánh mắt lạnh lùng băng giá. “Tôi không hẹn hò với một kẻ trong băng đảng, và tôi cũng không chơi thuốc.”

“Tôi cũng không hẹn hò với thằng nào trong băng,” tôi nói, bước lại gần con nhỏ hơn. “Và tôi cũng không chơi thuốc.”

“Ồ, phải. Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu đang ở đây mà không phải trong trại cai nghiện hoặc trại cải tạo đấy.”

“Cậu nghĩ cậu biết tôi?”

“Tôi biết đủ,” con nhỏ khoanh tay trước ngực, nhưng sau khi nhận ra hành động này lại làm nổi bật vòng một của mình thì con nhỏ ngừng lại, buông tay xuống.

Tôi cố gắng hết sức để không dán mắt vào khu vực ấy khi tiến lên một bước. “Cậu đã tố tôi với thầy Aguirre?”

Brittany lùi lại. “Nếu tôi làm thế thì sao?”

“Cưng à, cậu sợ tôi.” Đó không phải một câu hỏi. Tôi chỉ muốn nghe từ môi con nhỏ một lý do.

“Hầu như đứa nào trong trường cũng sợ rằng nếu chúng nhìn cậu sai cách thôi thì cậu cũng sẽ bắn chết chúng.”

“Vậy là tôi nên nổ súng ngay bây giờ, phải không? Tại sao cậu không bỏ chạy luôn đi, thoát khỏi một thằng máu lạnh gốc Mexico, hả?”

“Tôi mà có nửa cơ hội thôi, tôi sẽ làm.”

Tôi đã nhảy nhót quanh con nhỏ này đủ rồi. Đã đến lúc tung ra đòn quyết định để chắc chắn là tôi sẽ kết thúc với ưu thế thuộc về mình. Tôi thu hẹp khoảng cách, thì thầm vào tai con nhỏ, “Hãy đối mặt với sự thật. Cuộc sống của cậu quá hoàn hảo. Cậu có lẽ luôn thao thức hằng đêm, ảo tưởng và thổi phồng về thế giới hoàn mỹ mà cậu đang sống.” Nhưng chết tiệt, tôi chợt ngửi thấy hương thơm từ nước hoa hoặc sữa tắm mà Britany sử dụng. Nó nhắc tôi nhớ đến hương vị bánh quy. Tôi thích bánh quy, nên điều này không tốt chút nào. “Đừng đùa với lửa, cưng, nếu không cưng sẽ bỏng đấy.”

“Mày mà chạm vào Brit thì mày sẽ phải hối hận, Fuentes,” giọng Colin vang lên. Thằng này trông giống như một con lừa, với hàm răng to tướng trắng ởn và đôi tai thò ra từ mái tóc ngắn củn. “Tránh xa cô ấy ra.”

“Colin,” Brittany nói. “Không sao đâu. Em có thể tự xử lý chuyện này.”

Thằng Mặt Lừa mang quân tiếp viện đến: ba thằng trắng trẻo ẻo lả khác, đứng sau làm chân dự bị. Tôi săm soi Mặt Lừa cùng bạn nó, đánh giá xem mình có địch nổi bọn chúng không. “Bọn ranh con, khi nào tụi mày đủ mạnh để chơi một trận lớn, thì tao sẽ đánh cho tụi mày vọt cứt ra khỏi miệng,” tôi nói.

Mấy đứa khác vây quanh bọn tôi, chừa chỗ cho một trận đánh chắc chắn xảy ra, rất nhanh, khốc liệt, và cả đổ máu. Chúng không biết Mặt Lừa là một thằng chết nhát. Dù vậy, lúc này nó có mấy đứa tiếp viện, nên chắc nó sẽ ở lại để chiến đấu bằng nắm đấm. Tôi luôn sẵn sàng đánh nhau, số lần mà tôi tham gia không thể đếm hết trên đầu ngón tay, thậm chí cả ngón chân. Tôi có những vết sẹo minh chứng cho điều đó.

“Colin, hắn không đáng,” Brittany nói.

Cảm ơn, cưng. Chuyện với cưng tính sau.

“Mày đe dọa tao hả, Fuentes?” Colin gào lên, lờ đi bạn gái của mình.

“Không, thằng khốn,” tôi nói, nhìn nó từ trên xuống. “Mấy đứa lóc chóc như mày mới hay đe dọa.”

Brittany đứng chắn trước Colin và đặt tay lên ngực bạn trai. “Đừng nghe hắn khích,” con nhỏ nói.

“Anh không sợ nó. Bố anh là luật sư,” Colin huênh hoang, sau đó vòng tay ôm Brittany. “Brit là của tao. Đừng bao giờ quên điều đó.”

“Vậy lấy dây xích mà xích bạn gái mày lại đi,” tôi khuyên. “Nếu không con nhỏ sẽ bị cám dỗ tìm một chủ nhân mới đấy.”

Paco bạn tôi bước đến bên cạnh.

“Ổn chứ, Alex?”

“Ừ, Paco,” tôi nói với thằng bạn, rồi thấy hai giáo viên đang đi xuống hành lang cùng hai gã trong trang phục bảo vệ. Đây hẳn là những gì Colin muốn, một kế hoạch hoàn hảo nhằm quét cái mông tôi ra khỏi trường. Tôi không thể để mình rơi vào bẫy của nó rồi bị lọt vào danh sách tống cổ của Aguirre. “Ừ, mọi thứ đều ổn.” Tôi quay sang Brittany. “Gặp lại cậu sau, cưng. Tôi mong chờ những buổi thực hành môn Hóa của chúng ta lắm đấy.”

Brittany hếch chiếc mũi cao lên trời như thể tôi là cặn bã của trái đất trước khi tôi bỏ đi và thoát khỏi việc bị đuổi học thay vì chỉ bị một buổi cấm túc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương