Xúc Tác Hoàn Hảo
-
Chương 14
Alex
“Cậu gọi đó là một nụ hôn?”
“Ừ đấy.”
Thôi được rồi, tôi đang bị sốc bởi Brittany vừa đặt tay tôi lên đôi má mịn màng của con nhỏ. Chết tiệt, đúng là tôi đã lâng lâng ngây ngất.
Một phút trước, con nhỏ đã khiến tôi hoàn toàn bị khống chế bởi bùa mê thuốc lú. Mụ phù thủy xinh đẹp ấy đã thay đổi hoàn toàn trò chơi của tôi, trở thành người chiếm thế thượng phong. Con nhỏ làm tôi bị bất ngờ. Tôi cười to, cố tình để người ta chú ý đến chúng tôi, vì tôi biết đó chính xác là điều con nhỏ không muốn.
“Suỵt,” Brittany nói, đập vào vai tôi bắt tôi im miệng. Khi tôi cười lớn, con nhỏ cầm quyển sách Hóa nặng trịch đánh mạnh vào vai tôi.
Cánh tay xấu số của tôi.
Tôi nhăn nhó. “Ui!” Vết thương trên cánh tay khiến tôi có cảm giác như đang bị cả triệu con ong đốt mạnh vào. Khốn thật, cánh tay tôi!
Brittany cắn môi dưới chặt đến nỗi làm trôi cả lớp son hiệu Bobbi Brown màu hồng be, mà theo chủ quan của tôi trông nó rất ổn trên môi con nhỏ. Dù tôi cũng không ngại chuyện được nhìn con nhỏ tô son màu đỏ san hô.
“Tôi làm cậu đau à?” con nhỏ hỏi.
“Phải,” tôi rít qua kẽ răng trong lúc tập trung vào màu son ấy thay vì vết thương.
“Tốt.”
Tôi vén tay áo lên để kiểm tra vết thương, mà hiện giờ, nhờ ơn bạn học môn Hóa của tôi, máu lại chảy ra từ một trong những chỗ được bác sĩ kẹp lại[1] tại phòng mạch miễn phí, sau trận đánh nhau tại công viên với băng Satin Hood. Cú giáng tuyệt đẹp của Brittany đáng lẽ phải thuộc về một người nặng hơn 90kg mới phải!
[1] Với những vết thương không sâu và rộng lắm, bác sĩ có thể dùng một dụng cụ móc hai đầu những miếng kim loại nhỏ (giống ghim giấy) vào hai bờ vết thương rồi siết chặt lại, giúp hai bờ vết thương khít lại với nhau.
Con nhỏ hít sâu một hơi và lùi ra. “Ôi Chúa ơi! Tôi không cố ý làm đau cậu, Alex. Thật đấy. Khi cậu dọa cho tôi xem vết sẹo, cậu đã vén ống tay áo bên trái lên mà.”
“Tôi không định để lộ cho cậu thấy,” tôi nói. “Tôi đùa cậu thôi. Mà thôi, sẽ ổn mà.” Chúa ơi, con nhỏ này chưa bao giờ thấy máu. Cô nàng đang sợ xanh mặt.
“Không, nó không ổn,” con nhỏ khẳng định khi lắc đầu. “Vết khâu đang chảy máu kìa.”
“Chúng chỉ được kẹp lại thôi,” tôi sửa lại, cố làm không khí nhẹ nhõm hơn. Con nhỏ này thậm chí còn trắng nhách hơn mọi khi, lại còn đang thở nặng nề, gần như hổn hển. Nếu Brittany bất tỉnh, tôi thề tôi sẽ thua vụ đánh cuộc với Lucky ngay tức khắc. Nếu Brittany không thể chịu nổi chút xíu máu của tôi, thì sao con nhỏ bình tĩnh được khi quan hệ với tôi? Trừ phi chúng tôi không khỏa thân, vì như thế con nhỏ sẽ không thấy vô số vết sẹo khác của tôi. Hoặc trừ phi trời tối, vì con nhỏ có thể giả vờ tôi là một gã da trắng giàu có nào đó. Mẹ kiếp, tôi muốn bật đèn… Tôi muốn cảm nhận tất cả phản ứng của Brittany đối với mình, muốn con nhỏ biết đó là tôi chứ không phải thằng khốn nào khác.
“Alex, cậu ổn chứ?” Brittany hỏi, trông lo lắng cực độ.
Tôi có nên nói rằng tôi đang lơ đãng vì mải nghĩ tới chuyện mây mưa giữa chúng tôi không?
Cô P bước vào lối đi với ánh nhìn nghiêm khắc. “Hai bạn, đây là một thư viện. Xin giữ trật tự giùm.” Nhưng rồi cô nhận ra dòng máu nhỏ đang chảy xuống và thấm vào tay áo tôi. “Brittany, giúp cậu ta đến phòng y tế. Alex, băng bó vết thương của em lại rồi hãy quay lại trường.”
“Em không có được chút thông cảm nào sao, cô P? Em đang chảy máu tới chết đây này.”
“Hãy làm điều gì đó giúp ích cho nhân loại hay cho hành tinh này, Alex, khi đó cậu sẽ nhận được sự thông cảm của tôi. Người lao vào những trận đánh nhau bằng dao chỉ khiến tôi ghê tởm. Giờ thì đi rửa sạch nó đi.”
Brittany nhấc mấy cuốn sách khỏi người tôi và run rẩy nói, “Đi thôi.”
“Tôi có thể tự cầm chúng,” tôi nói khi vừa bước theo con nhỏ rời khỏi thư viện, vừa giữ chặt tay áo quanh vết thương, hy vọng nó ngừng chảy máu.
Brittany đi phía trước tôi. Nếu tôi nói tôi cần ai đó đỡ mình đi vì cảm thấy choáng, liệu con nhỏ có tin và đến giúp tôi không? Có lẽ tôi nên loạng choạng chăng… dù biết rõ con nhỏ sẽ chẳng quan tâm chút nào.
Ngay trước khi tới phòng y tế, Brittany quay lại, tay run rẩy. “Tôi rất xin lỗi, Alex. Tôi đã… tôi không… cố tình…”
Con nhỏ trông rất hoảng hốt. Nếu con nhỏ khóc, tôi sẽ không biết phải làm gì. Tôi không thể đối phó với một cô nàng đang khóc. Carmen chẳng khóc lần nào trong suốt thời gian chúng tôi qua lại với nhau. Tôi còn không chắc Carmen có tuyến nước mắt nữa. Việc đó khiến tôi cảm thấy kích thích, bởi vì nước mắt con gái khiến tôi sợ hãi.
“Ừm… cậu ổn đấy chứ?” tôi hỏi.
“Nếu việc này lan ra, tôi sẽ không thể chịu nổi. Ôi, Chúa ơi, nếu cô Peterson gọi cho bố mẹ tôi, tôi chết mất. Hoặc ít nhất tôi sẽ ước gì mình đã chết.” Con nhỏ cứ nói và run rẩy như thể mình là một chiếc xe với bộ nhún tệ hại và không phanh.
“Brittany?”
“… và mẹ sẽ đổ mọi lỗi lầm cho tôi. Đó là lỗi của tôi, tôi biết. Nhưng bà sẽ lải nhải mãi cho đến khi tôi giải thích và hy vọng bà…”
Trước khi con nhỏ tiếp tục tuôn ra những điều khác, tôi hét lên, “Brittany!” Brittany ngước nhìn tôi, bối rối đến nỗi tôi không biết mình nên thấy cảm thương cho con nhỏ hay là choáng váng vì con nhỏ cứ lải nhải mãi không dừng lại. “Cậu đang phát hoảng lên đấy,” tôi chỉ ra sự thật.
Đôi mắt Brittany thường rạng rỡ và trong sáng; nhưng giờ chúng dại đi và trống rỗng cứ như thể con nhỏ đang lạc đến nơi nào.
Con nhỏ nhìn xuống, ánh mắt bâng quơ khắp nơi, không hề nhìn thẳng vào tôi. “Không, tôi không sao. Tôi ổn mà.”
“Ổn cái con khỉ. Nhìn tôi xem nào.”
Brittany ngập ngừng. “Tôi ổn mà,” con nhỏ nói, giờ thì tập trung chú ý vào một tủ đựng đồ trên hàng lang. “Quên hết mọi thứ tôi vừa nói đi.”
“Nếu cậu không nhìn tôi, tôi sắp chảy máu ra đầy sàn và sẽ cần truyền dịch đó. Quỷ thật, nhìn tôi này.”
Hơi thở con nhỏ vẫn nặng nhọc khi tập trung chú ý vào tôi. “Gì? Cậu định nói cuộc sống của tôi đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát hả? Tôi nhận thức được nó rồi.”
“Tôi biết cậu không cố ý làm đau tôi,” tôi nói với Brittany. “Ngay cả nếu cậu cố ý, thì tôi cũng xứng đáng bị thế mà.” Tôi hy vọng vực dậy tâm trạng của con nhỏ, để con nhỏ không sụp xuống ngay trong hành lang này. “Cậu biết đó, phạm một sai lầm đâu phải là tội ác. Danh tiếng có ích lợi gì nếu thỉnh thoảng cậu không thể phá hỏng nó?”
“Đừng cố gắng an ủi tôi, Alex. Tôi ghét cậu.”
“Tôi cũng ghét cậu. Nào, giờ thì tránh đường để bác bảo vệ không phải mất cả ngày để lau chùi những vết máu của tôi. Bác ấy là họ hàng của tôi, cậu biết đấy.”
Brittany lắc đầu, không tin tí nào việc trưởng ban bảo vệ trường Fairfield lại là một người thân của tôi. Được rồi, ông ấy không hẳn là người thân. Nhưng ông ấy có gia đình ở Atencingo, một thị trấn nhỏ thuộc Mexico, cùng nơi anh em họ của mẹ tôi đang sống.
Thay vì tránh ra, bạn cùng nhóm Hóa mở cửa phòng y tế cho tôi bằng đôi tay vẫn còn run rẩy.
“Bạn ấy bị chảy máu ạ,” con nhỏ gọi cô Koto, y tá của trường.
Cô Koto để tôi ngồi xuống một trong những bàn kiểm tra. “Chuyện gì đã xảy ra với em thế?”
Tôi quay qua nhìn Brittany. Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, như thể con nhỏ sợ tôi có thể chết ngay tại đây. Tôi hy vọng Thiên thần Báo tử cũng nhìn tôi như thế trước khi tôi ngoẻo. Tôi rất sẵn lòng xuống địa ngục nếu có một gương mặt như của Brittany chào đón tôi.
“Chỗ kẹp vết thương của em bị bung,” tôi nói. “Không trầm trọng lắm đâu ạ.”
“Sao nó bung được?” Cô Koto vừa hỏi vừa thấm ướt một miếng gạc trắng và chấm nhẹ lên tay tôi. Tôi nín thở, chờ đợi cơn đau nhói. Tôi không muốn mách lẻo bạn cùng nhóm Hóa của mình, đặc biệt là khi tôi đang cố quyến rũ con nhỏ.
“Em đánh bạn ấy,” Brittany bất ngờ nói.
Cô Koto quay lại, choáng váng. “Em đánh cậu ta?”
“Tai nạn thôi,” tôi xen vào, không rõ tại sao mình lại muốn bảo vệ con nhỏ này, người ghét cay đắng tôi và có lẽ sẽ chấp nhận thà rớt môn Hóa của cô P còn hơn là làm bạn học chung với tôi.
Kế hoạch của tôi với Brittany sẽ không thành. Đối với tôi con nhỏ chỉ có lòng căm ghét. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh thằng Lucky ngồi chễm chệ trên chiếc mô tô yêu dấu là tôi còn đau hơn cái của nợ sát trùng cô Koto đang chà trên vết thương của tôi.
Tôi phải có được Brittany, nếu muốn giữ lại thể diện và chiếc Honda. Việc con nhỏ đột nhiên bối rối hoảng loạn có phải là con nhỏ không hẳn ghét tôi không nhỉ? Tôi chưa bao giờ thấy Brittany làm điều gì mà không theo kịch bản sẵn có hoặc cả trăm phần trăm định trước. Con nhỏ là một con rô-bốt. Hoặc tôi nghĩ thế. Con nhỏ luôn có bộ dạng và cách cư xử hệt như một cô công chúa trên truyền hình bất cứ lúc nào tôi thấy. Nào ai biết được cánh tay máu me của tôi đã phá vỡ vỏ bọc của cô nàng.
Tôi nhìn qua Brittany. Con nhỏ đang nhìn chăm chăm vào cánh tay tôi và sự chăm sóc của cô Koto. Ước gì chúng tôi quay lại thư viện nhỉ. Tôi có thể thề con nhỏ đã nghĩ về việc gần gũi tôi.
Tôi đang cứng lên ngay tại đây, trước mặt cô Koto, khi chỉ mới nghĩ về việc đó. Tạ ơn Chúa cô ấy đã bước đến chỗ tủ thuốc. Quyển sách Hóa to đùng nằm ở đâu khi tôi cần nó vậy trời?
“Gặp nhau sau giờ học hôm thứ Năm đi. Để cùng làm đề cương, cậu biết đấy,” tôi nói với Brittany bởi hai lý do. Đầu tiên, tôi cần dừng ngay những ý nghĩ về việc trần truồng cùng Brittany ở trước mặt cô Koto lại. Thứ hai, tôi muốn được ở riêng với con nhỏ.
“Thứ Năm tôi bận,” con nhỏ đáp.
Có lẽ hẹn với thằng Mặt Lừa. Rõ ràng con nhỏ thà ở cạnh một thằng ngốc còn hơn là ở với tôi.
“Thì thứ Sáu vậy,” tôi nói, thử kiểm tra dù có lẽ tôi không nên làm vậy. Thử một cô nàng như Brittany giống như tự tạt một gáo nước lạnh lên cái tôi của mình, mặc dù tôi đã tóm được thời điểm con nhỏ dễ bị tổn thương nhất và vẫn còn đang run rẩy. Phải thừa nhận tôi là một thằng khốn quỷ quyệt.
Brittany cắn môi dưới. “Thứ Sáu cũng vậy, bận rồi.” Hứng thú của tôi xẹp xuống như trái bóng xì hơi. “Hay sáng thứ Bảy nhé?” con nhỏ nói. “Chúng ta có thể gặp nhau tại thư viện trường.”
“Cậu có chắc là cậu có thể nhét tôi vào cái lịch bận rộn của mình không?”
“Im miệng đi. Tôi sẽ gặp cậu lúc 10 giờ.”
“Đó là một cuộc hẹn hò nhé,” tôi nói trong khi cô Koto vừa băng bó cánh tay tôi vừa dỏng tai nghe trộm.
Brittany gom những cuốn sách của mình. “Còn lâu mới là hẹn hò, Alex,” con nhỏ nói rồi bỏ đi.
Tôi chộp lấy cuốn sách và vội vàng lao theo ra hành lang. Con nhỏ đang đi bộ một mình. Loa chưa phát nhạc, các lớp vẫn đang học.
“Đó dĩ nhiên không phải cuộc hẹn hò, nhưng cậu vẫn còn nợ tôi một nụ hôn. Tôi luôn đòi nợ đấy.” Ánh mắt con nhỏ cùng nhóm Hóa của tôi đang thẫn thờ bỗng lóe lên điên cuồng và giận dữ. Chà chà, nguy hiểm đây. Tôi nháy mắt với con nhỏ. “Và đừng bận tâm về việc chọn màu son vào thứ Bảy nhé. Cậu chỉ cần dặm lại sau khi chúng ta âu yếm xong thôi.”
“Cậu gọi đó là một nụ hôn?”
“Ừ đấy.”
Thôi được rồi, tôi đang bị sốc bởi Brittany vừa đặt tay tôi lên đôi má mịn màng của con nhỏ. Chết tiệt, đúng là tôi đã lâng lâng ngây ngất.
Một phút trước, con nhỏ đã khiến tôi hoàn toàn bị khống chế bởi bùa mê thuốc lú. Mụ phù thủy xinh đẹp ấy đã thay đổi hoàn toàn trò chơi của tôi, trở thành người chiếm thế thượng phong. Con nhỏ làm tôi bị bất ngờ. Tôi cười to, cố tình để người ta chú ý đến chúng tôi, vì tôi biết đó chính xác là điều con nhỏ không muốn.
“Suỵt,” Brittany nói, đập vào vai tôi bắt tôi im miệng. Khi tôi cười lớn, con nhỏ cầm quyển sách Hóa nặng trịch đánh mạnh vào vai tôi.
Cánh tay xấu số của tôi.
Tôi nhăn nhó. “Ui!” Vết thương trên cánh tay khiến tôi có cảm giác như đang bị cả triệu con ong đốt mạnh vào. Khốn thật, cánh tay tôi!
Brittany cắn môi dưới chặt đến nỗi làm trôi cả lớp son hiệu Bobbi Brown màu hồng be, mà theo chủ quan của tôi trông nó rất ổn trên môi con nhỏ. Dù tôi cũng không ngại chuyện được nhìn con nhỏ tô son màu đỏ san hô.
“Tôi làm cậu đau à?” con nhỏ hỏi.
“Phải,” tôi rít qua kẽ răng trong lúc tập trung vào màu son ấy thay vì vết thương.
“Tốt.”
Tôi vén tay áo lên để kiểm tra vết thương, mà hiện giờ, nhờ ơn bạn học môn Hóa của tôi, máu lại chảy ra từ một trong những chỗ được bác sĩ kẹp lại[1] tại phòng mạch miễn phí, sau trận đánh nhau tại công viên với băng Satin Hood. Cú giáng tuyệt đẹp của Brittany đáng lẽ phải thuộc về một người nặng hơn 90kg mới phải!
[1] Với những vết thương không sâu và rộng lắm, bác sĩ có thể dùng một dụng cụ móc hai đầu những miếng kim loại nhỏ (giống ghim giấy) vào hai bờ vết thương rồi siết chặt lại, giúp hai bờ vết thương khít lại với nhau.
Con nhỏ hít sâu một hơi và lùi ra. “Ôi Chúa ơi! Tôi không cố ý làm đau cậu, Alex. Thật đấy. Khi cậu dọa cho tôi xem vết sẹo, cậu đã vén ống tay áo bên trái lên mà.”
“Tôi không định để lộ cho cậu thấy,” tôi nói. “Tôi đùa cậu thôi. Mà thôi, sẽ ổn mà.” Chúa ơi, con nhỏ này chưa bao giờ thấy máu. Cô nàng đang sợ xanh mặt.
“Không, nó không ổn,” con nhỏ khẳng định khi lắc đầu. “Vết khâu đang chảy máu kìa.”
“Chúng chỉ được kẹp lại thôi,” tôi sửa lại, cố làm không khí nhẹ nhõm hơn. Con nhỏ này thậm chí còn trắng nhách hơn mọi khi, lại còn đang thở nặng nề, gần như hổn hển. Nếu Brittany bất tỉnh, tôi thề tôi sẽ thua vụ đánh cuộc với Lucky ngay tức khắc. Nếu Brittany không thể chịu nổi chút xíu máu của tôi, thì sao con nhỏ bình tĩnh được khi quan hệ với tôi? Trừ phi chúng tôi không khỏa thân, vì như thế con nhỏ sẽ không thấy vô số vết sẹo khác của tôi. Hoặc trừ phi trời tối, vì con nhỏ có thể giả vờ tôi là một gã da trắng giàu có nào đó. Mẹ kiếp, tôi muốn bật đèn… Tôi muốn cảm nhận tất cả phản ứng của Brittany đối với mình, muốn con nhỏ biết đó là tôi chứ không phải thằng khốn nào khác.
“Alex, cậu ổn chứ?” Brittany hỏi, trông lo lắng cực độ.
Tôi có nên nói rằng tôi đang lơ đãng vì mải nghĩ tới chuyện mây mưa giữa chúng tôi không?
Cô P bước vào lối đi với ánh nhìn nghiêm khắc. “Hai bạn, đây là một thư viện. Xin giữ trật tự giùm.” Nhưng rồi cô nhận ra dòng máu nhỏ đang chảy xuống và thấm vào tay áo tôi. “Brittany, giúp cậu ta đến phòng y tế. Alex, băng bó vết thương của em lại rồi hãy quay lại trường.”
“Em không có được chút thông cảm nào sao, cô P? Em đang chảy máu tới chết đây này.”
“Hãy làm điều gì đó giúp ích cho nhân loại hay cho hành tinh này, Alex, khi đó cậu sẽ nhận được sự thông cảm của tôi. Người lao vào những trận đánh nhau bằng dao chỉ khiến tôi ghê tởm. Giờ thì đi rửa sạch nó đi.”
Brittany nhấc mấy cuốn sách khỏi người tôi và run rẩy nói, “Đi thôi.”
“Tôi có thể tự cầm chúng,” tôi nói khi vừa bước theo con nhỏ rời khỏi thư viện, vừa giữ chặt tay áo quanh vết thương, hy vọng nó ngừng chảy máu.
Brittany đi phía trước tôi. Nếu tôi nói tôi cần ai đó đỡ mình đi vì cảm thấy choáng, liệu con nhỏ có tin và đến giúp tôi không? Có lẽ tôi nên loạng choạng chăng… dù biết rõ con nhỏ sẽ chẳng quan tâm chút nào.
Ngay trước khi tới phòng y tế, Brittany quay lại, tay run rẩy. “Tôi rất xin lỗi, Alex. Tôi đã… tôi không… cố tình…”
Con nhỏ trông rất hoảng hốt. Nếu con nhỏ khóc, tôi sẽ không biết phải làm gì. Tôi không thể đối phó với một cô nàng đang khóc. Carmen chẳng khóc lần nào trong suốt thời gian chúng tôi qua lại với nhau. Tôi còn không chắc Carmen có tuyến nước mắt nữa. Việc đó khiến tôi cảm thấy kích thích, bởi vì nước mắt con gái khiến tôi sợ hãi.
“Ừm… cậu ổn đấy chứ?” tôi hỏi.
“Nếu việc này lan ra, tôi sẽ không thể chịu nổi. Ôi, Chúa ơi, nếu cô Peterson gọi cho bố mẹ tôi, tôi chết mất. Hoặc ít nhất tôi sẽ ước gì mình đã chết.” Con nhỏ cứ nói và run rẩy như thể mình là một chiếc xe với bộ nhún tệ hại và không phanh.
“Brittany?”
“… và mẹ sẽ đổ mọi lỗi lầm cho tôi. Đó là lỗi của tôi, tôi biết. Nhưng bà sẽ lải nhải mãi cho đến khi tôi giải thích và hy vọng bà…”
Trước khi con nhỏ tiếp tục tuôn ra những điều khác, tôi hét lên, “Brittany!” Brittany ngước nhìn tôi, bối rối đến nỗi tôi không biết mình nên thấy cảm thương cho con nhỏ hay là choáng váng vì con nhỏ cứ lải nhải mãi không dừng lại. “Cậu đang phát hoảng lên đấy,” tôi chỉ ra sự thật.
Đôi mắt Brittany thường rạng rỡ và trong sáng; nhưng giờ chúng dại đi và trống rỗng cứ như thể con nhỏ đang lạc đến nơi nào.
Con nhỏ nhìn xuống, ánh mắt bâng quơ khắp nơi, không hề nhìn thẳng vào tôi. “Không, tôi không sao. Tôi ổn mà.”
“Ổn cái con khỉ. Nhìn tôi xem nào.”
Brittany ngập ngừng. “Tôi ổn mà,” con nhỏ nói, giờ thì tập trung chú ý vào một tủ đựng đồ trên hàng lang. “Quên hết mọi thứ tôi vừa nói đi.”
“Nếu cậu không nhìn tôi, tôi sắp chảy máu ra đầy sàn và sẽ cần truyền dịch đó. Quỷ thật, nhìn tôi này.”
Hơi thở con nhỏ vẫn nặng nhọc khi tập trung chú ý vào tôi. “Gì? Cậu định nói cuộc sống của tôi đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát hả? Tôi nhận thức được nó rồi.”
“Tôi biết cậu không cố ý làm đau tôi,” tôi nói với Brittany. “Ngay cả nếu cậu cố ý, thì tôi cũng xứng đáng bị thế mà.” Tôi hy vọng vực dậy tâm trạng của con nhỏ, để con nhỏ không sụp xuống ngay trong hành lang này. “Cậu biết đó, phạm một sai lầm đâu phải là tội ác. Danh tiếng có ích lợi gì nếu thỉnh thoảng cậu không thể phá hỏng nó?”
“Đừng cố gắng an ủi tôi, Alex. Tôi ghét cậu.”
“Tôi cũng ghét cậu. Nào, giờ thì tránh đường để bác bảo vệ không phải mất cả ngày để lau chùi những vết máu của tôi. Bác ấy là họ hàng của tôi, cậu biết đấy.”
Brittany lắc đầu, không tin tí nào việc trưởng ban bảo vệ trường Fairfield lại là một người thân của tôi. Được rồi, ông ấy không hẳn là người thân. Nhưng ông ấy có gia đình ở Atencingo, một thị trấn nhỏ thuộc Mexico, cùng nơi anh em họ của mẹ tôi đang sống.
Thay vì tránh ra, bạn cùng nhóm Hóa mở cửa phòng y tế cho tôi bằng đôi tay vẫn còn run rẩy.
“Bạn ấy bị chảy máu ạ,” con nhỏ gọi cô Koto, y tá của trường.
Cô Koto để tôi ngồi xuống một trong những bàn kiểm tra. “Chuyện gì đã xảy ra với em thế?”
Tôi quay qua nhìn Brittany. Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, như thể con nhỏ sợ tôi có thể chết ngay tại đây. Tôi hy vọng Thiên thần Báo tử cũng nhìn tôi như thế trước khi tôi ngoẻo. Tôi rất sẵn lòng xuống địa ngục nếu có một gương mặt như của Brittany chào đón tôi.
“Chỗ kẹp vết thương của em bị bung,” tôi nói. “Không trầm trọng lắm đâu ạ.”
“Sao nó bung được?” Cô Koto vừa hỏi vừa thấm ướt một miếng gạc trắng và chấm nhẹ lên tay tôi. Tôi nín thở, chờ đợi cơn đau nhói. Tôi không muốn mách lẻo bạn cùng nhóm Hóa của mình, đặc biệt là khi tôi đang cố quyến rũ con nhỏ.
“Em đánh bạn ấy,” Brittany bất ngờ nói.
Cô Koto quay lại, choáng váng. “Em đánh cậu ta?”
“Tai nạn thôi,” tôi xen vào, không rõ tại sao mình lại muốn bảo vệ con nhỏ này, người ghét cay đắng tôi và có lẽ sẽ chấp nhận thà rớt môn Hóa của cô P còn hơn là làm bạn học chung với tôi.
Kế hoạch của tôi với Brittany sẽ không thành. Đối với tôi con nhỏ chỉ có lòng căm ghét. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh thằng Lucky ngồi chễm chệ trên chiếc mô tô yêu dấu là tôi còn đau hơn cái của nợ sát trùng cô Koto đang chà trên vết thương của tôi.
Tôi phải có được Brittany, nếu muốn giữ lại thể diện và chiếc Honda. Việc con nhỏ đột nhiên bối rối hoảng loạn có phải là con nhỏ không hẳn ghét tôi không nhỉ? Tôi chưa bao giờ thấy Brittany làm điều gì mà không theo kịch bản sẵn có hoặc cả trăm phần trăm định trước. Con nhỏ là một con rô-bốt. Hoặc tôi nghĩ thế. Con nhỏ luôn có bộ dạng và cách cư xử hệt như một cô công chúa trên truyền hình bất cứ lúc nào tôi thấy. Nào ai biết được cánh tay máu me của tôi đã phá vỡ vỏ bọc của cô nàng.
Tôi nhìn qua Brittany. Con nhỏ đang nhìn chăm chăm vào cánh tay tôi và sự chăm sóc của cô Koto. Ước gì chúng tôi quay lại thư viện nhỉ. Tôi có thể thề con nhỏ đã nghĩ về việc gần gũi tôi.
Tôi đang cứng lên ngay tại đây, trước mặt cô Koto, khi chỉ mới nghĩ về việc đó. Tạ ơn Chúa cô ấy đã bước đến chỗ tủ thuốc. Quyển sách Hóa to đùng nằm ở đâu khi tôi cần nó vậy trời?
“Gặp nhau sau giờ học hôm thứ Năm đi. Để cùng làm đề cương, cậu biết đấy,” tôi nói với Brittany bởi hai lý do. Đầu tiên, tôi cần dừng ngay những ý nghĩ về việc trần truồng cùng Brittany ở trước mặt cô Koto lại. Thứ hai, tôi muốn được ở riêng với con nhỏ.
“Thứ Năm tôi bận,” con nhỏ đáp.
Có lẽ hẹn với thằng Mặt Lừa. Rõ ràng con nhỏ thà ở cạnh một thằng ngốc còn hơn là ở với tôi.
“Thì thứ Sáu vậy,” tôi nói, thử kiểm tra dù có lẽ tôi không nên làm vậy. Thử một cô nàng như Brittany giống như tự tạt một gáo nước lạnh lên cái tôi của mình, mặc dù tôi đã tóm được thời điểm con nhỏ dễ bị tổn thương nhất và vẫn còn đang run rẩy. Phải thừa nhận tôi là một thằng khốn quỷ quyệt.
Brittany cắn môi dưới. “Thứ Sáu cũng vậy, bận rồi.” Hứng thú của tôi xẹp xuống như trái bóng xì hơi. “Hay sáng thứ Bảy nhé?” con nhỏ nói. “Chúng ta có thể gặp nhau tại thư viện trường.”
“Cậu có chắc là cậu có thể nhét tôi vào cái lịch bận rộn của mình không?”
“Im miệng đi. Tôi sẽ gặp cậu lúc 10 giờ.”
“Đó là một cuộc hẹn hò nhé,” tôi nói trong khi cô Koto vừa băng bó cánh tay tôi vừa dỏng tai nghe trộm.
Brittany gom những cuốn sách của mình. “Còn lâu mới là hẹn hò, Alex,” con nhỏ nói rồi bỏ đi.
Tôi chộp lấy cuốn sách và vội vàng lao theo ra hành lang. Con nhỏ đang đi bộ một mình. Loa chưa phát nhạc, các lớp vẫn đang học.
“Đó dĩ nhiên không phải cuộc hẹn hò, nhưng cậu vẫn còn nợ tôi một nụ hôn. Tôi luôn đòi nợ đấy.” Ánh mắt con nhỏ cùng nhóm Hóa của tôi đang thẫn thờ bỗng lóe lên điên cuồng và giận dữ. Chà chà, nguy hiểm đây. Tôi nháy mắt với con nhỏ. “Và đừng bận tâm về việc chọn màu son vào thứ Bảy nhé. Cậu chỉ cần dặm lại sau khi chúng ta âu yếm xong thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook