Xuất Thiên Hạ: Phi Phượng Nghịch Thiên
-
Chương 1-2: Thấy chuyện bất bình
“ Đồ nhi thân ái, vi sư tân tân khổ khổ nuôi dưỡng ngươi đã gần mười lăm
năm cảm thấy đã không còn gì để dạy cho ngươi nữa rồi, có câu đọc nghìn
cuốn sách không bằng đi nghìn dặm đường, người đi thôi. Vi sư có việc đi trước, ngươi hảo hảo bảo trọng. Nhớ lời vi sư chuyên tâm luyện công ắt
có ngày danh chấn thiên hạ, vi sư đợi ngươi!”
“ Đồ nhi thân ái, vi sư tân tân khổ khổ nuôi dưỡng ngươi đã gần mười lăm năm cảm thấy đã không còn gì để dạy cho ngươi nữa rồi, có câu đọc nghìn cuốn sách không bằng đi nghìn dặm đường, người đi thôi. Vi sư có việc đi trước, ngươi hảo hảo bảo trọng. Nhớ lời vi sư chuyên tâm luyện công ắt có ngày danh chấn thiên hạ, vi sư đợi ngươi!”
Lăng Tử Yên trừng mắt đọc đi đọc lại lá thư trên tay, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ tức giận.
Lăng Tử Yên cũng không gọi là Lăng Tử Yên mà là Dương Yên Tử, nàng vốn là một nữ bộ đội đặc chủng, trong một lần thi hành nhiệm vụ không may bị bom oanh tạc mà qua đời. Có lẽ lão thiên gia thương tiếc nàng suốt hai mươi bảy năm cống hiến cho đến khi chết vẫn còn là một “ hoàng hoa khuê nữ” nên đã cho nàng trùng sinh xuyên qua.
Thời điểm mở mắt, Lăng Yên Tử liền cảm nhận được bản thân đã trở thành một đứa bé sơ sinh chưa đến một tuổi, còn là một đứa bé sơ sinh bị vứt giữa sơn lâm hoang vu. Mà người đầu tiên ở thế giới này nàng nhận thức chính là Lăng Minh Tử, khi đấy ông chỉ đi ngang qua, bởi vì tiếng khóc của “tiểu Lăng Yên Tử” quá mức oanh động nên ông bất đắc dĩ phải tìm tới, hệ quả là chịu trách nhiệm nuôi dưỡng nàng suốt mười mấy năm trời.
Nói đến Lăng Minh Tử, bởi vì ông họ Lăng nên tên của nàng cũng từ Dương Yên Tử đổi thành Lăng Tử Yên, đây là kết quả thảo luận của hai sư đồ khi Lăng Tử Yên tròn ba tuổi. Cũng bắt đầu từ đấy, Lăng Minh Tử nhận nàng làm đồ đề và truyền thụ võ công cho nàng. Tuy sống cùng ông suốt mười mấy năm nhưng Lăng Minh Tử chưa từng nhắc đến quá khứ của ông với nàng, dĩ nhiên nàng cũng không hỏi. Lăng Minh Tử chỉ nói, khi nào nàng võ công luyện thành liền thay ông làm một chuyện, như vậy là đủ.
Nghĩ đến đây, Lăng Tử Yên không khỏi giật mình, lẽ nào vì đợi không được nàng nên ông đã tự đi làm? Tức thì nàng liền bác bỏ. Mười mấy năm qua Lăng Minh Tử dốc hết tâm huyết truyền thụ cho nàng, đợi suốt mười mấy năm lẽ nào không thể đợi thêm vài năm? Nói tới hiện tại võ công của nàng so sánh cũng không dưới năm phần của ông, không đến vài năm nữa nàng ắt sẽ đại công cáo thành.
Lăng Minh Tử từng vỗ vai nàng bảo, khi nàng luyện xong bốn bộ tâm pháp võ học của ông, đừng nói võ lâm Trung Nguyên cho dù nhìn khắp thiên hạ cũng không ai là đối thủ của nàng. Mặc dù mỗi lần ông nói câu này Lăng Tử Yên đều làm bộ khinh bỉ nhưng trong thâm tâm nàng chưa bao giờ dám coi thường. Đây là một loại trực giác, trực giác Lăng Minh Tử không phải người tầm thường.
Vì vậy Lăng Tử Yên đã có dự cảm Lăng Minh Tử sẽ rời đi nhưng không nghĩ sớm như vậy. Hoặc là nói, Lăng Tử Yên nàng sợ hãi. Kiếp trước, nàng là một đứa trẻ mồ côi được huấn luyện từ nhỏ để trở thành đặc chủng quân. Kiếp này, tuy ban đầu vẫn là một đứa bé bị vứt bỏ nhưng may mắn, nàng có Lăng Minh Tử. Ông không chỉ là sư phụ của nàng, còn là người chăm sóc, dạy dỗ nàng từ nhỏ. Tình thân này hai kiếp cộng lại nàng cũng chỉ nhận được một lần mà thôi.
Lăng Tử Yên không khỏi lướt quá mấy dòng chữ trên thư của Lăng Minh Tử một lần nữa, ánh mắt bỗng dừng lại, “ vi sư đợi ngươi”. Đúng vậy, là “vi sư đợi ngươi”. Ông vẫn muốn nàng thực hiện nguyện vọng kia? Tuy nói người giang hồ trọng tình lại như vô tình nhưng chung quy thế gian là vậy, nào có bữa tiệc nào không tàn. Lăng Minh Tử đã nói đợi nàng ắt sẽ có ngày gặp lại, không phải sao?
Suy nghĩ thông suốt, Lăng Tử Yên hít một hơi thật sâu sau đó đi vào bên phòng bắt đầu thu dọn hành lý. Bình thường để thuận tiện luyện võ Lăng Tử Yên đều vận nam trang nên hành lý của nàng tổng cộng cũng chỉ có ba bộ nam y.
Tầm một khắc sau, Lăng Tử Yên lặng lẽ đứng trước căn nhà trúc. Đây là nhà của nàng, căn nhà duy nhất trong hai kiếp mà nàng nhận thức. Nàng khẽ nhắm mắt như thu toàn bộ hình ảnh của căn nhà vào trong tiềm thức rồi không hề chần chừ mà xoay người rời đi. Tóc đen cột cao phất qua mang theo một loại thương cảm khó tả.
Đi được một canh giờ, Lăng Tử Yên mới dừng chân nghỉ ngơi một chút. Để không bị lạc vào mê trận Lăng Minh Tử bày sẵn trong rừng, nàng đi cũng không nhìn đường phía trước mà nhìn theo hướng nhánh trúc vì vậy rất nhanh đã đi được một đoạn khá xa.
Đương lúc vừa hớp xong một ngụm nước, bên tai nàng bỗng vang lên thanh âm đao kiếm. Nháy mắt, đôi con ngươi liền bừng sáng. Có đánh nhau? Không đợi Lăng Tử Yên phản ứng, một trường đao kiếm đã dời đến đây.
Nguyên lai là một nam tử vận cẩm y bị một đám sát thủ vây công. Đám sát thủ võ công không tệ, liên tục công kích vào chỗ hiểm. Mà nam tử kia dường như đã bị thương khá nặng, thân thủ nặng nề, bị động né tránh kiếm chiêu của đám sát thủ.
Một gã sát thủ xoay kiếm muốn đâm thẳng vào yết hầu của cẩm nam tử nhưng cẩm y nam tử may mắn kịp thời né tránh, lộn một vòng lên không trung. Nhân lúc này, gã sát thủ đứng phía sau y giương kiếm, dốc mười phần nội lực đâm tới.
“ Cẩn thận!” Lăng Tử Yên hơi nheo mắt, chân dậm nhẹ khiến một phiến lá trúc bay tới đả vào cổ tay của gã sát thủ khiến hắn lảo đảo, kiếm kia cũng mạnh mẽ đâm vào gã sát thủ đứng đối diện.
Cả cẩm y nam tử và đám sát thủ đều khựng lại, tầm mắt hướng về Lăng Tử Yên.
Lăng Tử Yên quanh năm luyện võ nhưng nước da vẫn rất trắng, mái tóc buộc cao bằng một sợi dây vải màu xanh nhạt. Một đôi mắt phượng dài nhưng không hẹp, đôi con ngươi linh động như noãn ngọc cùng với đôi gò má trắng nõn hồng hào, thoạt nhìn là một cái thiếu niên cực kỳ có sức sống. Bất quá nàng vận một thân y phục bằng vải thô, hai ống tay áo đều buộc lại, bên hông còn đeo một thanh kiếm mặc dù chuôi kiếm được bọc lại nhưng dọc vỏ kiếm ánh lên màu sáng bạc xem ra cũng là bảo kiếm.
Đám sát thủ quan sát một hồi dĩ nhiên trong lòng có đánh giá, đoán chừng là một thiếu niên giang hồ thấy chuyện bất bình muốn xen vào. Đám sát thủ liếc nhau, vẫn là một gã không nhịn được lên tiếng: “ Tiểu tử thối, ngươi nếu tiếc mạng thì hãy nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách!”
Dĩ nhiên nếu là một thiếu niên nào đó vừa bước chân ra giang hồ nghe dọa như vậy hẳn sẽ sợ đến run rẩy nhưng đổi lại Lăng Tử Yên thì khác, nàng run rẩy, nhưng run rẩy vì hưng phấn! Nàng luyện võ mười mấy năm kẻ giao đấu cũng chỉ có một mình Lăng Minh Tử, mà Lăng Minh Tử thì chưa bao giờ cho nàng chiếm được lợi!
Nàng cong khóe môi: “ Ta muốn xem các người đừng trách như thế nào.” Nói xong nàng liền vận khí xông lên.
Đám sát thủ thấy nàng tự tin như vậy không khỏi có chút chần chừ bất quá lướt qua khuôn mặt non nớt kia liền lấy lại bình tĩnh. Hừ, không phải chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa sao?
Cẩm y nam tử bên kia thấy nửa đường nhảy ra một thiếu niên ra tay giúp hắn, đôi phượng mâu ánh lên một tia thâm thúy. Bởi vì thương thế nặng chống đỡ cầm cự không đến một lúc liền ngất đi.
“ Đồ nhi thân ái, vi sư tân tân khổ khổ nuôi dưỡng ngươi đã gần mười lăm năm cảm thấy đã không còn gì để dạy cho ngươi nữa rồi, có câu đọc nghìn cuốn sách không bằng đi nghìn dặm đường, người đi thôi. Vi sư có việc đi trước, ngươi hảo hảo bảo trọng. Nhớ lời vi sư chuyên tâm luyện công ắt có ngày danh chấn thiên hạ, vi sư đợi ngươi!”
Lăng Tử Yên trừng mắt đọc đi đọc lại lá thư trên tay, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ tức giận.
Lăng Tử Yên cũng không gọi là Lăng Tử Yên mà là Dương Yên Tử, nàng vốn là một nữ bộ đội đặc chủng, trong một lần thi hành nhiệm vụ không may bị bom oanh tạc mà qua đời. Có lẽ lão thiên gia thương tiếc nàng suốt hai mươi bảy năm cống hiến cho đến khi chết vẫn còn là một “ hoàng hoa khuê nữ” nên đã cho nàng trùng sinh xuyên qua.
Thời điểm mở mắt, Lăng Yên Tử liền cảm nhận được bản thân đã trở thành một đứa bé sơ sinh chưa đến một tuổi, còn là một đứa bé sơ sinh bị vứt giữa sơn lâm hoang vu. Mà người đầu tiên ở thế giới này nàng nhận thức chính là Lăng Minh Tử, khi đấy ông chỉ đi ngang qua, bởi vì tiếng khóc của “tiểu Lăng Yên Tử” quá mức oanh động nên ông bất đắc dĩ phải tìm tới, hệ quả là chịu trách nhiệm nuôi dưỡng nàng suốt mười mấy năm trời.
Nói đến Lăng Minh Tử, bởi vì ông họ Lăng nên tên của nàng cũng từ Dương Yên Tử đổi thành Lăng Tử Yên, đây là kết quả thảo luận của hai sư đồ khi Lăng Tử Yên tròn ba tuổi. Cũng bắt đầu từ đấy, Lăng Minh Tử nhận nàng làm đồ đề và truyền thụ võ công cho nàng. Tuy sống cùng ông suốt mười mấy năm nhưng Lăng Minh Tử chưa từng nhắc đến quá khứ của ông với nàng, dĩ nhiên nàng cũng không hỏi. Lăng Minh Tử chỉ nói, khi nào nàng võ công luyện thành liền thay ông làm một chuyện, như vậy là đủ.
Nghĩ đến đây, Lăng Tử Yên không khỏi giật mình, lẽ nào vì đợi không được nàng nên ông đã tự đi làm? Tức thì nàng liền bác bỏ. Mười mấy năm qua Lăng Minh Tử dốc hết tâm huyết truyền thụ cho nàng, đợi suốt mười mấy năm lẽ nào không thể đợi thêm vài năm? Nói tới hiện tại võ công của nàng so sánh cũng không dưới năm phần của ông, không đến vài năm nữa nàng ắt sẽ đại công cáo thành.
Lăng Minh Tử từng vỗ vai nàng bảo, khi nàng luyện xong bốn bộ tâm pháp võ học của ông, đừng nói võ lâm Trung Nguyên cho dù nhìn khắp thiên hạ cũng không ai là đối thủ của nàng. Mặc dù mỗi lần ông nói câu này Lăng Tử Yên đều làm bộ khinh bỉ nhưng trong thâm tâm nàng chưa bao giờ dám coi thường. Đây là một loại trực giác, trực giác Lăng Minh Tử không phải người tầm thường.
Vì vậy Lăng Tử Yên đã có dự cảm Lăng Minh Tử sẽ rời đi nhưng không nghĩ sớm như vậy. Hoặc là nói, Lăng Tử Yên nàng sợ hãi. Kiếp trước, nàng là một đứa trẻ mồ côi được huấn luyện từ nhỏ để trở thành đặc chủng quân. Kiếp này, tuy ban đầu vẫn là một đứa bé bị vứt bỏ nhưng may mắn, nàng có Lăng Minh Tử. Ông không chỉ là sư phụ của nàng, còn là người chăm sóc, dạy dỗ nàng từ nhỏ. Tình thân này hai kiếp cộng lại nàng cũng chỉ nhận được một lần mà thôi.
Lăng Tử Yên không khỏi lướt quá mấy dòng chữ trên thư của Lăng Minh Tử một lần nữa, ánh mắt bỗng dừng lại, “ vi sư đợi ngươi”. Đúng vậy, là “vi sư đợi ngươi”. Ông vẫn muốn nàng thực hiện nguyện vọng kia? Tuy nói người giang hồ trọng tình lại như vô tình nhưng chung quy thế gian là vậy, nào có bữa tiệc nào không tàn. Lăng Minh Tử đã nói đợi nàng ắt sẽ có ngày gặp lại, không phải sao?
Suy nghĩ thông suốt, Lăng Tử Yên hít một hơi thật sâu sau đó đi vào bên phòng bắt đầu thu dọn hành lý. Bình thường để thuận tiện luyện võ Lăng Tử Yên đều vận nam trang nên hành lý của nàng tổng cộng cũng chỉ có ba bộ nam y.
Tầm một khắc sau, Lăng Tử Yên lặng lẽ đứng trước căn nhà trúc. Đây là nhà của nàng, căn nhà duy nhất trong hai kiếp mà nàng nhận thức. Nàng khẽ nhắm mắt như thu toàn bộ hình ảnh của căn nhà vào trong tiềm thức rồi không hề chần chừ mà xoay người rời đi. Tóc đen cột cao phất qua mang theo một loại thương cảm khó tả.
Đi được một canh giờ, Lăng Tử Yên mới dừng chân nghỉ ngơi một chút. Để không bị lạc vào mê trận Lăng Minh Tử bày sẵn trong rừng, nàng đi cũng không nhìn đường phía trước mà nhìn theo hướng nhánh trúc vì vậy rất nhanh đã đi được một đoạn khá xa.
Đương lúc vừa hớp xong một ngụm nước, bên tai nàng bỗng vang lên thanh âm đao kiếm. Nháy mắt, đôi con ngươi liền bừng sáng. Có đánh nhau? Không đợi Lăng Tử Yên phản ứng, một trường đao kiếm đã dời đến đây.
Nguyên lai là một nam tử vận cẩm y bị một đám sát thủ vây công. Đám sát thủ võ công không tệ, liên tục công kích vào chỗ hiểm. Mà nam tử kia dường như đã bị thương khá nặng, thân thủ nặng nề, bị động né tránh kiếm chiêu của đám sát thủ.
Một gã sát thủ xoay kiếm muốn đâm thẳng vào yết hầu của cẩm nam tử nhưng cẩm y nam tử may mắn kịp thời né tránh, lộn một vòng lên không trung. Nhân lúc này, gã sát thủ đứng phía sau y giương kiếm, dốc mười phần nội lực đâm tới.
“ Cẩn thận!” Lăng Tử Yên hơi nheo mắt, chân dậm nhẹ khiến một phiến lá trúc bay tới đả vào cổ tay của gã sát thủ khiến hắn lảo đảo, kiếm kia cũng mạnh mẽ đâm vào gã sát thủ đứng đối diện.
Cả cẩm y nam tử và đám sát thủ đều khựng lại, tầm mắt hướng về Lăng Tử Yên.
Lăng Tử Yên quanh năm luyện võ nhưng nước da vẫn rất trắng, mái tóc buộc cao bằng một sợi dây vải màu xanh nhạt. Một đôi mắt phượng dài nhưng không hẹp, đôi con ngươi linh động như noãn ngọc cùng với đôi gò má trắng nõn hồng hào, thoạt nhìn là một cái thiếu niên cực kỳ có sức sống. Bất quá nàng vận một thân y phục bằng vải thô, hai ống tay áo đều buộc lại, bên hông còn đeo một thanh kiếm mặc dù chuôi kiếm được bọc lại nhưng dọc vỏ kiếm ánh lên màu sáng bạc xem ra cũng là bảo kiếm.
Đám sát thủ quan sát một hồi dĩ nhiên trong lòng có đánh giá, đoán chừng là một thiếu niên giang hồ thấy chuyện bất bình muốn xen vào. Đám sát thủ liếc nhau, vẫn là một gã không nhịn được lên tiếng: “ Tiểu tử thối, ngươi nếu tiếc mạng thì hãy nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách!”
Dĩ nhiên nếu là một thiếu niên nào đó vừa bước chân ra giang hồ nghe dọa như vậy hẳn sẽ sợ đến run rẩy nhưng đổi lại Lăng Tử Yên thì khác, nàng run rẩy, nhưng run rẩy vì hưng phấn! Nàng luyện võ mười mấy năm kẻ giao đấu cũng chỉ có một mình Lăng Minh Tử, mà Lăng Minh Tử thì chưa bao giờ cho nàng chiếm được lợi!
Nàng cong khóe môi: “ Ta muốn xem các người đừng trách như thế nào.” Nói xong nàng liền vận khí xông lên.
Đám sát thủ thấy nàng tự tin như vậy không khỏi có chút chần chừ bất quá lướt qua khuôn mặt non nớt kia liền lấy lại bình tĩnh. Hừ, không phải chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa sao?
Cẩm y nam tử bên kia thấy nửa đường nhảy ra một thiếu niên ra tay giúp hắn, đôi phượng mâu ánh lên một tia thâm thúy. Bởi vì thương thế nặng chống đỡ cầm cự không đến một lúc liền ngất đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook