Xuất Sao
-
Chương 33
Ba lan bất kinh (3) – Y không có lập trường.
Hoắc Quyết đạp lên dây thừng.
Tịch Đình Vân phát hiện tối nay gió rất mạnh, thổi vào y phục phần phật. Nếu như là lúc bình thường, gió như thế này thổi lên người tất nhiên sẽ rất thoải mái, nhưng đối với Hoắc Quyết hiện giờ mà nói, hoàn toàn chỉ làm tăng thêm nhiều hiểm nguy.
Y chợt dâng lên cơn bốc đồng muốn gọi Hoắc Quyết quay trở lại.
Tối nay xuất phát quả thực không phải là một ý kiến hay, nhưng cuối cùng y vẫn không làm gì hết.
Y không có lập trường.
Dây thừng đã đi quá nửa.
Trên bầu trời đêm đã dần dần lộ ra nửa non vầng trăng, ánh trăng chiếu lên bộ hắc y của Hoắc Quyết, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.
Đêm tối đen, gió dường như thổi càng lúc càng mạnh. Trong tai Tịch Đình Vân tiếng gió vang dội, ngay cả tiếng tim đập cũng không nghe rõ. Y nhìn bóng dáng đang đi trên sợi dây thừng đó, không nhịn được tưởng tượng ra cảnh hắn ngã xuống từ trên dây thừng, bất ngờ dâng lên một sự sợ hãi không thể nói thành lời, tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể hít thở nổi.
Đúng lúc y không nhịn được dịch bước chân lên trước, muốn tiến gần đến sợi dây thừng hơn, trước mắt bất ngờ lóe sáng. Ánh đèn màu vàng cam tuyệt không nên xuất hiện đã bao vây xung quanh Hoắc Quyết, gắt gao vây lấy hắn.
Hô hấp của Dương Vũ Hi trở nên nặng nề hơn.
Ánh đèn đến từ đối diện vực, trên vực tối đen thăm thẳm ánh lửa sáng rực một vùng, thấp thoáng có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng ở giữa ánh lửa.
Cự ly của đám người Tịch Đình Vân không nhìn rõ bóng người ở giữa ánh lửa, nhưng Hoắc Quyết nhìn thấy rất rõ ràng, dáng vẻ quen thuộc đó cho dù có ẩn trong góc tối hắn cũng có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Huống Chiếu không nói lời nào nhìn Hoắc Quyết từng bước từng bước đi về phía mình, đến khi cách một xích mới vươn tay ra dìu. (1 xích = 1/3m)
Hoắc Quyết như không nhìn thấy, bước từ trên dây thừng xuống.
Huống Chiếu thở dài nói: “Nếu như ngươi muốn tới, nói cho ta một tiếng là được rồi, cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ.”
Hoắc Quyết đáp: “Ông chưa từng hỏi ta có muốn đến hay không.”
Huống Chiếu đáp: “Có một số chuyện, không biết sẽ hạnh phúc hơn biết rất nhiều.”
Hoắc Quyết nói: “Nếu như không biết, ta vĩnh viễn sẽ không thể làm ra nổi lựa chọn này.”
Huống Chiếu lắc lắc đầu, thần tình tràn đầy sự sủng nịch và bó tay của trưởng bối đối với hậu bối.
Hoắc Quyết đi vòng qua ông ta, hướng vào trong, “Mẫu thân ở đâu?”
“Ta đến đây cũng là vì việc này.” Huống Chiếu đi theo sau hắn, bước chân buông rất nhẹ, tiếng nói càng nhẹ hơn, “Nàng mất tích rồi.”
Hoắc Quyết quay ngoắt đầu lại, thần sắc lạnh lẽo, gần như muốn bẻ đầu của Huống Chiếu!
Huống Chiếu trầm giọng nói: “Nàng là muội muội của ta, ta còn lo lắng cho an nguy của nàng hơn bất cứ người nào.” (Bụi: Chị Bính không thống nhất ở đây, lúc đầu để là tỷ tỷ, sau lại để là muội muội, ta đành giữ nguyên nguyên tác thôi.)
Hoắc Quyết nói: “Cho nên mới giam cầm nàng lại trong đây, bao năm không nhìn thấy mặt trời sao?”
Huống Chiếu đáp: “Không phải ta giam cầm nàng, là nàng tự lựa chọn ẩn cư tại đây, không màng thế sự!”
Hoắc Quyết hừ lạnh, “Ông lúc trước nhắc đến việc nàng mất tích đâu có nói như vậy.”
Khí thế của Huống Chiếu chốc lát nhụt đi, “Nàng không muốn ngươi biết, ta chỉ có thể thuận theo ý của nàng mà thôi. Ta chỉ có một muội muội như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng chịu đựng thống khổ như vậy.”
“Sao ông lại ở đây?”
“Ta nhận được tin nàng mất tích, liền lập tức vội đến đây, chỉ sớm hơn ngươi một chút.”
Ánh mắt Hoắc Quyết tối sầm, không biết tin mấy phần.
Huống Chiếu nói: “Ngươi yên tâm, ta đã phái người đi điều tra tung tích của nàng. Một con người lớn như vậy, không thể nào mất tích không chút dấu vết.” Đối diện với sự trào phúng trong ánh mắt của Hoắc Quyết, ông ta lại cười khổ, nói: “Lúc đó là tại địa bàn của ta, ta trái phải thu dọn… cho nên mới có thể làm cho không chút dấu vết.”
“Nếu như ngày mai còn không có tin tức của nàng, thì đừng trách ta.” Ngữ khí Hoắc Quyết bình tĩnh, nhưng thần sắc lại rất nghiêm túc.
Huống Chiếu há há mồm, phía sau truyền đến động tĩnh, ra là Dương Vũ Hi và Tịch Đình Vân thấy bọn họ một lúc lâu chưa quay lại, dứt khoát cùng đi qua đó.
Khinh công của Tịch Đình Vân ở mức bình thường, đi trên dây thừng có chút dao động.
Dương Vũ Hi đằng sau y, tuy muốn giúp đỡ, nhưng cũng chỉ lực bất tòng tâm.
Hoắc Quyết đột nhiên vươn tay ra rút lấy đai lưng của Huống Chiếu.
Huống Chiếu vô thức né tránh. Nhưng Hoắc Quyết xuất thủ như điện, lại làm sao có thể để tay không mà về, lúc ông ta tránh né tay vẫn gắt gao bám sát. Huống Chiếu võ công không tệ, nhưng sau ba lần tránh né vẫn phải để thắt lưng rơi vào tay hắn. (Bụi: Bợn này rất thích rút thắt lưng của người khác thì phải =.= nghịch quá!)
Hoắc Quyết cầm thắt lưng cuốn trường thương lên, ném về phía Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân xoay tay nắm lấy tay cầm của trường thương, liền cảm thấy một luồng lực rất lớn truyền đến, thân thể trong chốc lát hơi nghiêng về phía trước, bay hướng về phía đầu kia của dây thừng.
Hoắc Quyết vứt bỏ thắt lưng, một tay cầm thương, một tay ôm lấy eo Tịch Đình Vân, ôm thẳng.
Chú ý thấy mục quang của Huống Chiếu nhìn bọn họ có vẻ dò xét, Tịch Đình Vân rất nhanh giãy ra khỏi vòng tay Hoắc Quyết, ôm quyền hướng Hoắc Quyết nói cảm ơn, lại kiến lễ với Huống Chiếu.
Huống Chiếu nói: “A Quyết, giữa chúng ta có hiểu lầm, cần phải ngồi cùng nhau nói chuyện một chút.”
Hoắc Quyết nhìn ông ta chăm chăm, một lúc sau mới gật đầu.
Dương Vũ Hi vừa đặt bước lên bờ vực, liền được Huống Chiếu phái người mời cùng Tịch Đình Vân đi vào.
Huống Chiếu hỏi: “Có muốn xem qua nơi mẫu thân ngươi ở không?”
Hoắc Quyết lại gật gật đầu.
Huống Chiếu hơi mỉm cười, “Đồ đạc trong phòng của nàng, đều do một tay ta sắp xếp cả. Từ nhỏ nàng đã thích chia sẻ tâm sự cùng ta, sở thích của nàng, ta đều biết rõ.” Ông ta dắt Hoắc Quyết quay lại, không lâu sau nhìn thấy một tòa trúc lâu cao ba tầng, cực kỳ giống với trúc lâu ẩn trong thâm sơn kia.
Tịch Đình Vân dường như cũng nghĩ đến rồi, lúc vào trúc lâu còn quay đầu nhìn một cái.
Huống Chiếu nói: “Lúc nàng còn ở Tỏa Cầm sơn trang thường nói muốn chuyển hết các phòng ốc ở đó thành trúc lâu, đáng tiếc vì nhiều nguyên nhân mà đến bây giờ vẫn chưa được như ý nguyện.”
Hoắc Quyết hỏi: “Ông nói rằng nàng tự nguyện đến đây phải không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi không tin.”
Huống Chiếu lộ vẻ mặt khó xử, “Kỳ thực những chuyện này… ta cũng không muốn tin, đáng tiếc, lại không thể không tin.” Ông dắt Hoắc Quyết lên tầng ba, mở cánh cửa ở chính giữa ra, một luồng u hương xông thẳng vào mặt. Ánh trăng rọi lên chiếc đàn trước cửa sổ, những sợi dây đàn tinh tế như hòa vào cùng ánh trăng.
Hoắc Quyết chậm rãi đi đến trước cây đàn, vươn ngón tay ra nhè nhẹ gảy.
Huống Chiếu nói: “Cũng chỉ có ngươi có thể chạm vào đàn của nàng, nếu đổi là người khác, chỉ sợ cây đàn này nàng cũng không cần nữa.”
Hoắc Quyết nói: “Ông muốn nói là những điều này sao?”
Huống Chiếu đóng cửa thắp đèn, dường như đang cân nhắc từ ngữ, lâu sau mới nói: “Có một ngày, mẫu thân của ngươi đến tìm ta, muốn ta khuyên phụ thân của ngươi tự phế võ công. Ta mới biết, phụ thân ngươi luyện công đến mức tẩu hỏa nhập ma, tính tình đại biến, nếu như không tự phế võ công, khó giữ được tính mạng.”
Hoắc Quyết chau mày: “Ta không nhớ tính cách phụ thân có lúc nào đại biến.”
Huống Chiếu nói: “Đó là chuyện của bốn năm trước, ngươi luyện công ở trúc lâu trong rừng, ta vốn định tìm ngươi trở về, là mẫu thân ngươi nói đừng làm phiền ngươi luyện công.”
Hoắc Quyết hỏi: “Tại sao lại đến mức tẩu hỏa nhập ma?”
Huống Chiếu lắc đầu nói: “Mẫu thân của ngươi không chịu nói, ta cũng không dám hỏi.”
Hoắc Quyết trầm mặc.
“Đó là lần cuối cùng ta gặp phụ thân ngươi, nhìn hắn rất tiều tụy, một chút cũng không giống Nam Cương vương luôn làm rung chuyển đất trời. Câu đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy ta chính là: Nếu ngươi mất đi võ công rồi thì sẽ thế nào.” Nét cười của Huống Chiếu thêm khổ sở, “Một câu nói, lại có thể khiến cho ta không thể nói được bất cứ điều gì. Ta còn không thể nào tưởng tượng ra bộ dạng mình khi mất hết võ công, nữa là một người cao ngạo như hắn.”
Khuôn mặt của ông ta nhảy nhót trong ánh đèn.
“Ta biết không thể khuyên nổi hắn, chỉ có thể khuyên mẫu thân của ngươi. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn quyết định đi khỏi. Lúc đầu, ta còn cho rằng bởi vì nàng từ nhỏ đến lớn đều thuận lợi, không chịu nổi sự thống khổ khi trượng phu hỷ nộ vô thường, sau đó mới biết nàng làm như vậy là có nguyên nhân khác. Bởi vì, nàng không muốn đứa con của mình có một phụ thân bị điên.”
Huống Chiếu ngừng một lát, nhìn Hoắc Quyết nói: “Đứa con mà nàng nói không phải chỉ ngươi.”
Mày của Hoắc Quyết hơi hơi chau lại, không biết là vì câu nói nào của ông ta.
Huống Chiếu nói: “Lúc đó nàng đã sinh ra một đứa bé. Lúc đầu nàng không muốn cho người khác biết là vì sợ ngươi không vui, sau đó là vì sợ Nam Cương vương khi tẩu hỏa nhập ma làm tổn hại đến nó.”
Hoắc Quyết hỏi: “Ông đang nói, mẫu thân trốn tại nơi này là để yên tâm nuôi dưỡng đứa bé?”
“Đúng, mà cũng không đúng.” Huống Chiếu thấy vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, vội nói: “Bởi vì đứa nhỏ đó không ở bên người nàng.”
“Vậy ở đâu?”
“Ta cũng không biết.” Huống Chiếu nói, “Mẫu thân ngươi không nói.”
Hoắc Quyết híp mắt lại.
Huống Chiếu thở dài nói: “Ta dù sao cũng là người làm chủ Huống gia. Cho dù mẫu thân ngươi chịu nói tất cả tâm sự cho ta người anh này, cũng chịu dựa dẫm vào ta, nhưng tuyệt không chịu để giọt máu của Nam Cương vương nằm vào tay ta. Nàng dù sao cũng là Nam Cương vương phi, tất nhiên sẽ suy nghĩ cho Nam Cương vương.”
“Những gì ông cần nói đã nói xong chưa?” Hoắc Quyết hỏi.
Huống Chiếu nói: “Nói xong rồi.”
Hoắc Quyết xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Quyết đạp lên dây thừng.
Tịch Đình Vân phát hiện tối nay gió rất mạnh, thổi vào y phục phần phật. Nếu như là lúc bình thường, gió như thế này thổi lên người tất nhiên sẽ rất thoải mái, nhưng đối với Hoắc Quyết hiện giờ mà nói, hoàn toàn chỉ làm tăng thêm nhiều hiểm nguy.
Y chợt dâng lên cơn bốc đồng muốn gọi Hoắc Quyết quay trở lại.
Tối nay xuất phát quả thực không phải là một ý kiến hay, nhưng cuối cùng y vẫn không làm gì hết.
Y không có lập trường.
Dây thừng đã đi quá nửa.
Trên bầu trời đêm đã dần dần lộ ra nửa non vầng trăng, ánh trăng chiếu lên bộ hắc y của Hoắc Quyết, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.
Đêm tối đen, gió dường như thổi càng lúc càng mạnh. Trong tai Tịch Đình Vân tiếng gió vang dội, ngay cả tiếng tim đập cũng không nghe rõ. Y nhìn bóng dáng đang đi trên sợi dây thừng đó, không nhịn được tưởng tượng ra cảnh hắn ngã xuống từ trên dây thừng, bất ngờ dâng lên một sự sợ hãi không thể nói thành lời, tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể hít thở nổi.
Đúng lúc y không nhịn được dịch bước chân lên trước, muốn tiến gần đến sợi dây thừng hơn, trước mắt bất ngờ lóe sáng. Ánh đèn màu vàng cam tuyệt không nên xuất hiện đã bao vây xung quanh Hoắc Quyết, gắt gao vây lấy hắn.
Hô hấp của Dương Vũ Hi trở nên nặng nề hơn.
Ánh đèn đến từ đối diện vực, trên vực tối đen thăm thẳm ánh lửa sáng rực một vùng, thấp thoáng có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng ở giữa ánh lửa.
Cự ly của đám người Tịch Đình Vân không nhìn rõ bóng người ở giữa ánh lửa, nhưng Hoắc Quyết nhìn thấy rất rõ ràng, dáng vẻ quen thuộc đó cho dù có ẩn trong góc tối hắn cũng có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Huống Chiếu không nói lời nào nhìn Hoắc Quyết từng bước từng bước đi về phía mình, đến khi cách một xích mới vươn tay ra dìu. (1 xích = 1/3m)
Hoắc Quyết như không nhìn thấy, bước từ trên dây thừng xuống.
Huống Chiếu thở dài nói: “Nếu như ngươi muốn tới, nói cho ta một tiếng là được rồi, cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ.”
Hoắc Quyết đáp: “Ông chưa từng hỏi ta có muốn đến hay không.”
Huống Chiếu đáp: “Có một số chuyện, không biết sẽ hạnh phúc hơn biết rất nhiều.”
Hoắc Quyết nói: “Nếu như không biết, ta vĩnh viễn sẽ không thể làm ra nổi lựa chọn này.”
Huống Chiếu lắc lắc đầu, thần tình tràn đầy sự sủng nịch và bó tay của trưởng bối đối với hậu bối.
Hoắc Quyết đi vòng qua ông ta, hướng vào trong, “Mẫu thân ở đâu?”
“Ta đến đây cũng là vì việc này.” Huống Chiếu đi theo sau hắn, bước chân buông rất nhẹ, tiếng nói càng nhẹ hơn, “Nàng mất tích rồi.”
Hoắc Quyết quay ngoắt đầu lại, thần sắc lạnh lẽo, gần như muốn bẻ đầu của Huống Chiếu!
Huống Chiếu trầm giọng nói: “Nàng là muội muội của ta, ta còn lo lắng cho an nguy của nàng hơn bất cứ người nào.” (Bụi: Chị Bính không thống nhất ở đây, lúc đầu để là tỷ tỷ, sau lại để là muội muội, ta đành giữ nguyên nguyên tác thôi.)
Hoắc Quyết nói: “Cho nên mới giam cầm nàng lại trong đây, bao năm không nhìn thấy mặt trời sao?”
Huống Chiếu đáp: “Không phải ta giam cầm nàng, là nàng tự lựa chọn ẩn cư tại đây, không màng thế sự!”
Hoắc Quyết hừ lạnh, “Ông lúc trước nhắc đến việc nàng mất tích đâu có nói như vậy.”
Khí thế của Huống Chiếu chốc lát nhụt đi, “Nàng không muốn ngươi biết, ta chỉ có thể thuận theo ý của nàng mà thôi. Ta chỉ có một muội muội như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng chịu đựng thống khổ như vậy.”
“Sao ông lại ở đây?”
“Ta nhận được tin nàng mất tích, liền lập tức vội đến đây, chỉ sớm hơn ngươi một chút.”
Ánh mắt Hoắc Quyết tối sầm, không biết tin mấy phần.
Huống Chiếu nói: “Ngươi yên tâm, ta đã phái người đi điều tra tung tích của nàng. Một con người lớn như vậy, không thể nào mất tích không chút dấu vết.” Đối diện với sự trào phúng trong ánh mắt của Hoắc Quyết, ông ta lại cười khổ, nói: “Lúc đó là tại địa bàn của ta, ta trái phải thu dọn… cho nên mới có thể làm cho không chút dấu vết.”
“Nếu như ngày mai còn không có tin tức của nàng, thì đừng trách ta.” Ngữ khí Hoắc Quyết bình tĩnh, nhưng thần sắc lại rất nghiêm túc.
Huống Chiếu há há mồm, phía sau truyền đến động tĩnh, ra là Dương Vũ Hi và Tịch Đình Vân thấy bọn họ một lúc lâu chưa quay lại, dứt khoát cùng đi qua đó.
Khinh công của Tịch Đình Vân ở mức bình thường, đi trên dây thừng có chút dao động.
Dương Vũ Hi đằng sau y, tuy muốn giúp đỡ, nhưng cũng chỉ lực bất tòng tâm.
Hoắc Quyết đột nhiên vươn tay ra rút lấy đai lưng của Huống Chiếu.
Huống Chiếu vô thức né tránh. Nhưng Hoắc Quyết xuất thủ như điện, lại làm sao có thể để tay không mà về, lúc ông ta tránh né tay vẫn gắt gao bám sát. Huống Chiếu võ công không tệ, nhưng sau ba lần tránh né vẫn phải để thắt lưng rơi vào tay hắn. (Bụi: Bợn này rất thích rút thắt lưng của người khác thì phải =.= nghịch quá!)
Hoắc Quyết cầm thắt lưng cuốn trường thương lên, ném về phía Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân xoay tay nắm lấy tay cầm của trường thương, liền cảm thấy một luồng lực rất lớn truyền đến, thân thể trong chốc lát hơi nghiêng về phía trước, bay hướng về phía đầu kia của dây thừng.
Hoắc Quyết vứt bỏ thắt lưng, một tay cầm thương, một tay ôm lấy eo Tịch Đình Vân, ôm thẳng.
Chú ý thấy mục quang của Huống Chiếu nhìn bọn họ có vẻ dò xét, Tịch Đình Vân rất nhanh giãy ra khỏi vòng tay Hoắc Quyết, ôm quyền hướng Hoắc Quyết nói cảm ơn, lại kiến lễ với Huống Chiếu.
Huống Chiếu nói: “A Quyết, giữa chúng ta có hiểu lầm, cần phải ngồi cùng nhau nói chuyện một chút.”
Hoắc Quyết nhìn ông ta chăm chăm, một lúc sau mới gật đầu.
Dương Vũ Hi vừa đặt bước lên bờ vực, liền được Huống Chiếu phái người mời cùng Tịch Đình Vân đi vào.
Huống Chiếu hỏi: “Có muốn xem qua nơi mẫu thân ngươi ở không?”
Hoắc Quyết lại gật gật đầu.
Huống Chiếu hơi mỉm cười, “Đồ đạc trong phòng của nàng, đều do một tay ta sắp xếp cả. Từ nhỏ nàng đã thích chia sẻ tâm sự cùng ta, sở thích của nàng, ta đều biết rõ.” Ông ta dắt Hoắc Quyết quay lại, không lâu sau nhìn thấy một tòa trúc lâu cao ba tầng, cực kỳ giống với trúc lâu ẩn trong thâm sơn kia.
Tịch Đình Vân dường như cũng nghĩ đến rồi, lúc vào trúc lâu còn quay đầu nhìn một cái.
Huống Chiếu nói: “Lúc nàng còn ở Tỏa Cầm sơn trang thường nói muốn chuyển hết các phòng ốc ở đó thành trúc lâu, đáng tiếc vì nhiều nguyên nhân mà đến bây giờ vẫn chưa được như ý nguyện.”
Hoắc Quyết hỏi: “Ông nói rằng nàng tự nguyện đến đây phải không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi không tin.”
Huống Chiếu lộ vẻ mặt khó xử, “Kỳ thực những chuyện này… ta cũng không muốn tin, đáng tiếc, lại không thể không tin.” Ông dắt Hoắc Quyết lên tầng ba, mở cánh cửa ở chính giữa ra, một luồng u hương xông thẳng vào mặt. Ánh trăng rọi lên chiếc đàn trước cửa sổ, những sợi dây đàn tinh tế như hòa vào cùng ánh trăng.
Hoắc Quyết chậm rãi đi đến trước cây đàn, vươn ngón tay ra nhè nhẹ gảy.
Huống Chiếu nói: “Cũng chỉ có ngươi có thể chạm vào đàn của nàng, nếu đổi là người khác, chỉ sợ cây đàn này nàng cũng không cần nữa.”
Hoắc Quyết nói: “Ông muốn nói là những điều này sao?”
Huống Chiếu đóng cửa thắp đèn, dường như đang cân nhắc từ ngữ, lâu sau mới nói: “Có một ngày, mẫu thân của ngươi đến tìm ta, muốn ta khuyên phụ thân của ngươi tự phế võ công. Ta mới biết, phụ thân ngươi luyện công đến mức tẩu hỏa nhập ma, tính tình đại biến, nếu như không tự phế võ công, khó giữ được tính mạng.”
Hoắc Quyết chau mày: “Ta không nhớ tính cách phụ thân có lúc nào đại biến.”
Huống Chiếu nói: “Đó là chuyện của bốn năm trước, ngươi luyện công ở trúc lâu trong rừng, ta vốn định tìm ngươi trở về, là mẫu thân ngươi nói đừng làm phiền ngươi luyện công.”
Hoắc Quyết hỏi: “Tại sao lại đến mức tẩu hỏa nhập ma?”
Huống Chiếu lắc đầu nói: “Mẫu thân của ngươi không chịu nói, ta cũng không dám hỏi.”
Hoắc Quyết trầm mặc.
“Đó là lần cuối cùng ta gặp phụ thân ngươi, nhìn hắn rất tiều tụy, một chút cũng không giống Nam Cương vương luôn làm rung chuyển đất trời. Câu đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy ta chính là: Nếu ngươi mất đi võ công rồi thì sẽ thế nào.” Nét cười của Huống Chiếu thêm khổ sở, “Một câu nói, lại có thể khiến cho ta không thể nói được bất cứ điều gì. Ta còn không thể nào tưởng tượng ra bộ dạng mình khi mất hết võ công, nữa là một người cao ngạo như hắn.”
Khuôn mặt của ông ta nhảy nhót trong ánh đèn.
“Ta biết không thể khuyên nổi hắn, chỉ có thể khuyên mẫu thân của ngươi. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn quyết định đi khỏi. Lúc đầu, ta còn cho rằng bởi vì nàng từ nhỏ đến lớn đều thuận lợi, không chịu nổi sự thống khổ khi trượng phu hỷ nộ vô thường, sau đó mới biết nàng làm như vậy là có nguyên nhân khác. Bởi vì, nàng không muốn đứa con của mình có một phụ thân bị điên.”
Huống Chiếu ngừng một lát, nhìn Hoắc Quyết nói: “Đứa con mà nàng nói không phải chỉ ngươi.”
Mày của Hoắc Quyết hơi hơi chau lại, không biết là vì câu nói nào của ông ta.
Huống Chiếu nói: “Lúc đó nàng đã sinh ra một đứa bé. Lúc đầu nàng không muốn cho người khác biết là vì sợ ngươi không vui, sau đó là vì sợ Nam Cương vương khi tẩu hỏa nhập ma làm tổn hại đến nó.”
Hoắc Quyết hỏi: “Ông đang nói, mẫu thân trốn tại nơi này là để yên tâm nuôi dưỡng đứa bé?”
“Đúng, mà cũng không đúng.” Huống Chiếu thấy vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, vội nói: “Bởi vì đứa nhỏ đó không ở bên người nàng.”
“Vậy ở đâu?”
“Ta cũng không biết.” Huống Chiếu nói, “Mẫu thân ngươi không nói.”
Hoắc Quyết híp mắt lại.
Huống Chiếu thở dài nói: “Ta dù sao cũng là người làm chủ Huống gia. Cho dù mẫu thân ngươi chịu nói tất cả tâm sự cho ta người anh này, cũng chịu dựa dẫm vào ta, nhưng tuyệt không chịu để giọt máu của Nam Cương vương nằm vào tay ta. Nàng dù sao cũng là Nam Cương vương phi, tất nhiên sẽ suy nghĩ cho Nam Cương vương.”
“Những gì ông cần nói đã nói xong chưa?” Hoắc Quyết hỏi.
Huống Chiếu nói: “Nói xong rồi.”
Hoắc Quyết xoay người đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook