Bản thân anh không có năng khiếu diễn xuất, lại bị tàn tật, Tô Hướng Dương không thể làm ngôi sao, chỉ có thể làm quản lý.

Nhưng anh có chút quan hệ trong giới, lại chịu thương chịu khó, sau khi làm quản lý thì kiếm được không ít tiền.

“Anh Tô, về rồi à?”
“Anh Tô, ăn chưa?”
“Anh Tô! ”
!
Mọi người lần lượt chào hỏi Tô Hướng Dương.

Tô Hướng Dương mỉm cười, đáp lại từng người.


Lúc này, đột nhiên có người nói: “Weibo lại sắp bùng nổ rồi! Trời má ơi, Quý Vệ Ngôn thế mà lại có dính líu đến một phú bà?”
“Quý Vệ Ngôn?” Tô Hướng Dương nghe thấy cái tên này, có chút sững sờ.

Quý Vệ Ngôn vừa giành được giải ảnh đế, nổi tiếng là không để một hạt cát lọt vào trong mắt, từng bị cấm diễn vài năm vì đánh nhà đầu tư, người như vậy, cũng sẽ dính líu đến phú bà?
Tô Hướng Dương lấy điện thoại ra mở Weibo, nhìn vài lần, đang suy nghĩ xem chuyện này sẽ ảnh hưởng đến giới của bọn họ thế nào, thì có cuộc gọi đến.

Một nghệ sĩ dưới tay của anh gặp vấn đề, đoàn phim đã thương lượng xong chỉ còn thiếu ký hợp đồng lại đột nhiên muốn đổi người.

Tối qua Tô Hướng Dương đi theo một nghệ sĩ khác ở đoàn phim làm việc thâu đêm, một đêm không ngủ, đã rất mệt mỏi, bây giờ lại gặp chuyện này!
Chuyện này không thể bỏ qua, Tô Hướng Dương gọi cho nghệ sĩ của mình, lập tức đến đoàn phim, dự định xin xỏ.

Dù vai diễn gốc bị người khác chiếm mất, nhưng có thể nói chuyện với đoàn phim, tìm vai khác cũng tốt hơn là không có vai.


Nghệ sĩ dưới tay anh đều cần ăn cơm.

Vì sao không nói chuyện qua điện thoại, một là không gặp trực tiếp thì dễ nói ra những lời không hay, hai là sẽ bị coi là không thành ý.

Trợ lý nghệ sĩ lái xe chở Tô Hướng Dương và nghệ sĩ kia đến gặp nhà sản xuất, nói chuyện đủ kiểu, cuối cùng nhà sản xuất đồng ý, giao một vai ít đất diễn cho nghệ sĩ dưới tay Tô Hướng Dương.

Tô Hướng Dương mời nhà sản xuất ăn một bữa, lúc cuối cùng chia tay đã là mười giờ tối, anh thực sự không chịu nổi nữa, vừa lên xe đã ngã xuống ghế.

Nghệ sĩ dưới tay anh vẫn đang nói chuyện với trợ lý lái xe về chuyện của Quý Vệ Ngôn: “Không ngờ Quý Vệ Ngôn cũng không phải ngoại lệ.


“Đi đường tắt thì dễ dàng hơn nhiều! ”
“Anh ta cũng khá xui xẻo, diễn xuất tốt như vậy, mà lại phải lăn lộn mười mấy năm trong nghề mới nổi được.


“Trước đây anh ta quá cao ngạo! Bây giờ có người chống lưng, không phải đã nổi rồi sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương