Xuân Thụ Mộ Vân
-
Chương 39
CHƯƠNG 39
Vì Nam Ca Nhi hai lần đều giãy dụa giữa ranh giới sinh tử, tựa hồ như phải đau đớn tới chết, cũng nhờ tính cách y so với người khác cứng cỏi dai dẳng hơn, chứ nếu đổi lại, chỉ sợ sớm đã tan vỡ.
Kiếp thứ nhất, bị lửa thiêu chết, cái loại tư vị đáng sợ khi thân thể bị ngọn lửa thiêu đốt phát ra mùi kích mũi, thở không nổi, y đã nếm qua.
Sau đó, năm năm trước, bị người giày vò ba năm, roi quất sắt nung kim châm khắc cốt đều thử qua, trong bụng trống rỗng khiến người ta phát cuồng, ngay cả cặn dơ trong nước y cũng có thể ăn, dòng nước băng lạnh, khiến linh hồn y cũng sắp ngưng kết thành băng.
Mỗi giờ mỗi khắc đều tiếp cận với sự tử vong như thế.
Điều khiến y tuyệt vọng nhất chính là, tất cả đều là ý của người mà y đã bảo vệ từ nhỏ.
Khi rơi xuống vách núi, y chỉ cảm thấy được giải thoát.
Con người, có thể an nhiên chết đi, là sự từ bi của trời cao, thương người cả đời bôn ba khổ nhọc, cuối cùng khiến họ được chết nhẹ nhõm, nếu là chết không toàn thây chịu đựng giày vò, đó là sự trách phạt của trời cao, khiến người đó chịu sự khổ sở sau cuối, ăn năn cho tội nghiệp của tiền thế.
Nhưng chung quy là trời cao xót thương.
Bất luận chết nhẹ nhõm hay ác báo, chung quy cũng chỉ là chết, từ đó sẽ không cần phải chịu đựng khổ sở nữa, cũng không cần lo lắng con đường phía trước mờ mịt, chỉ cần yên tâm nhắm mắt ngủ giấc ngủ dài là xong.
Nhưng nếu không có cách nào chết nhẹ nhõm, sau khi chết một lần lại phải chịu giày vò, kết quả không khác gì chưa từng chết thì sao?
Thực sự có thể coi là sự căm hận của trời cao.
Y thật sự không biết bản thân mình rốt cuộc đã làm sai cái gì, phạm phải tội nghiệt gì không cách nào tha thứ, mới khiến cho vận mệnh này chán ghét y đến vậy.
Vì chung quy, cũng đã chết một lần, lần này trước khi chết, không biết lại phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.
Cho nên, y muốn chết, dù sao cũng đều là chết, còn không bằng nhân lúc sớm một chút, khi bản thân còn có thể tỉnh táo, sạch sẽ nhanh gọn chết đi, cũng tránh được những đau khổ giày vò ở tương lai chưa biết.
Nói đi nói lại, y chỉ là con người, cũng sợ hãi đối với sinh mạng mình, sợ hãi một ngày mai còn chưa kịp đến.
Chỉ thế mà thôi.
Nhưng mà, chung quy vẫn chọn lựa tiếp tục sống.
Nhân sinh thống khổ, nhưng ta vẫn nguyện ý tiếp tục sống.
Lần này liệt giường, vẫn là hơn nửa tháng, năm mới quả nhiên trải qua trên giường bệnh.
Vốn là ước định muốn đi đón người, giờ cũng đã an bài nhân thủ đón về Quảng Điền rồi, Mạc Thụ ở trong tiểu trấn của Quân Diệu này cùng Nam Ca Nhi yên tĩnh qua ngày.
Thân phận của người Quảng Điền cư trú trong tiểu trấn này là một người buôn bán, cũng không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì, những ngày tạm trú ở đây, không hề có người của quan nha đến thẩm vấn về chuyện hơn hai mươi mạng người kia.
Sau khi lang trung hết lần này đến lần khác bảo chứng Nam Ca Nhi thật sự đã không còn trở ngại gì, mới được Mạc Thụ thả về___ tuy Quảng Điền có đồ đệ của ông phụ trách, nhưng dù sao cũng không an tâm bằng tự mình trông chừng.
Tiếp tục ở lại bồi dưỡng cho Nam Ca Nhi một tuần, tháng giêng đã qua hơn một nửa.
Tuy mạng đã cứu về, nhưng gương mặt đã ốm hốc hác đi đó, nhất thời không cách nào dưỡng cho tròn trịa lại.
Điều này khiến Mạc Thụ lại lo lắng thêm một trận.
Nhưng sự vụ ở Quảng Điền không thể nào bỏ mốc quá lâu, thế là đợi Nam Ca Nhi hơi tốt lên một chút, hai người lại tiếp tục khởi hành tiến về Bắc Quận.
Mạc Thụ quả nhiên làm như đã hứa với Nam Ca Nhi, suốt đường đi, không còn động thủ giết người nữa.
Chỉ là Nam Ca Nhi thấy được Mạc Thụ khổ cực áp chế thật sự là có chút không đành lòng.
Nhưng nếu như để Mạc Thụ phóng tay giết chóc, chỉ sợ quãng đường từ Quân Diệu tới Bắc Quận đều nhiễm đỏ máu tươi mà thôi.
Nói tới nói lui, y chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, không cách nào xem nhẹ sinh mạng như Mạc Thụ được.
Đặc biệt là sinh sống ở Quảng Điền nhiều năm như thế, Nam Ca Nhi phát hiện lòng mình càng lúc càng trở nên mềm yếu, có lẽ, nên nói là đã trở nên mềm yếu.
Hôm nay, vẫn cứ như vậy, hai người cùng cưỡi một con ngựa, hành tẩu trên con đường của thành trấn phồn hoa___ Hôm nay nơi bọn họ nghỉ chân, là biệt uyển của một vị phú thương, nghe được tin Mạc Thụ sắp đi ngang nơi này, nên đã phân phó hạ nhân an bài nơi ăn chốn ở cho hai người.
Nếu không phải ở cùng Mạc Thụ, thì chỉ sợ cả đời này Nam Ca Nhi cũng không thể ngờ được vị thương nhân giàu mạnh có tiếng trên bốn nước này cư nhiên cũng là người của Quảng Điền.
Nhưng mà, ý niệm xoay chuyển, thì cũng cảm thấy không có gì kỳ quái cả.
Người Quảng Điền, có lúc nào lại làm việc kém cỏi hơn người bên ngoài chứ?
Ai ai cũng là nhân trung long phụng, không có một kẻ bất tài.
Tuy thành thị này so với thành trấn trước đó mà họ đi qua, đích xác lớn hơn không ít, y phục của người trên đường cũng phong phú tươi diễm hơn tiểu thành trấn đó không ít, nhưng hai nam nhân cùng cưỡi một con ngựa thì vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt.
Càng khỏi nói đến hai người này ăn bận bất phàm, Mạc Thụ lại có gương mặt gây nên không ít chuyện.
Có vài người thậm chí còn kề đầu kề tai với người bên cạnh bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Nam Ca Nhi không biết công phu, cho nên cũng không nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ là công lực của Mạc Thụ thì rất cao, cho nên thính lực thị lực cũng đều tốt, vừa nghe thấy những lời bẩn thỉu đó, liền cảm thấy không được thoải mái.
Chiếu theo thói quen trước đây của hắn, chỉ cần không phải là người Quảng Điền, cho dù chỉ cản đường của hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự trảm sát lập tức, có lúc thậm chí còn không có nguyên nhân cũng liền động thủ.
Đối với hắn mà nói, giết một gia hỏa yếu ớt như vậy thì cũng không phí sức bao nhiêu so với việc dẫm chết một con kiến, cho dù là ba bốn ngàn người, cũng chẳng qua là lãng phí thêm một chút thời gian mà thôi.
Hiện tại mấy thứ này nói những lời khó nghe như vậy, chỉ sợ có mười cái đầu cũng không đủ hắn chém.
Bất giác mò tay vào thắt lưng.
Nam Ca Nhi dựa vào lòng Mạc Thụ, cho nên đương nhiên phát giác được động tác của Mạc Thụ, nghĩ tất chắc hắn lại muốn huơ kiếm giết người rồi.
Nâng tay chặn lại cổ tay Mạc Thụ. “Đi thôi.”
Người Quảng Điền sinh sống trong những người bình thường này, muốn ẩn giấu bản thân chắc hẳn phải phí khá nhiều công sức, nếu như Mạc Thụ lại loạn sát nữa, chỉ sợ sẽ gia tăng thêm lo âu cho bọn họ thôi.
Có lẽ lúc đó lang trung nói muốn y bó buộc Mạc Thụ chính là chỉ cái này đây.
Mạc Thụ buông tay, đổi thành mò mò đầu Nam Ca Nhi: “Ân.” Một tay quất dây cương, điều khiển con ngựa tiếp tục đi thẳng.
Nam Ca Nhi từ trong lòng Mạc Thụ, thò đầu ra nhìn những kẻ miệng rộng lưỡi dài kia.
Vì vừa bệnh nặng một trận lại không có thời gian bồi bổ, hiện tại gương mặt của Nam Ca Nhi chỉ lớn cỡ khoảng một bàn tay, con mắt đen nháy đặt trên gương mặt nhìn tới đặc biệt lớn, trong lúc chuyển động có một chút linh hoạt vặn vẹo.
Nhưng phàm là những ai chạm trúng đường nhìn của y, đều cảm thấy lông mao toàn thân dựng đứng lên.
Y có một đôi mắt phi thường lãnh mạc, giống như băng tảng.
Bộ dáng khi nhìn người khác, cứ như thể đối phương đã là người chết.
Trên thực tế, bọn họ không hề biết nếu như không phải có Nam Ca Nhi bên cạnh, có lẽ họ đích thực đã biến thành người chết rồi.
Mạc Thụ nói sẽ không giết người trước mặt Nam Ca Nhi nữa, Nam Ca Nhi không phản đối, đó chỉ là vì y không nguyện ý thấy bộ dáng lãnh khốc của Mạc Thụ khi giết người trước mặt mình, còn về những lúc khác, y cảm thấy mình không quản nổi.
Nhưng y cũng không nói suy nghĩ của mình cho Mạc Thụ nghe, vì theo bản năng y cũng không hy vọng Mạc Thụ biết mình sợ hãi hắn như vậy.
Rõ ràng là chuyện mà Mạc Thụ coi là lý lẽ đương nhiên, mà bản thân lại cảm thấy sợ hãi, y không nguyện ý để Mạc Thụ vì thế mà cảm thấy lo lắng.
Tuy Mạc Thụ không nói rõ với Nam Ca Nhi, nhưng Nam Ca Nhi cũng ít nhiều đoán được Mạc Thụ không nghĩ rằng những hành động của hắn có bất cứ chỗ nào không thỏa đáng.
Mà đây, lại là chỗ không thỏa đáng nhất.
Nhưng y lại không biết phải làm sao nói rõ được điểm này, cho nên chỉ đành để Mạc Thụ cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy.
Chính là vì biểu tình của Mạc Thụ quá mức lý lẽ thản nhiên, y mới không biết phải làm sao nói cho rõ.
Cũng chính là vì Mạc Thụ tuy hoàn toàn không hiểu tại sao y lại đột nhiên mất khống chế, nhưng vẫn không chút chậm trễ quyết tâm khắc chế dục vọng muốn động thủ, y mới không nguyện ý để Mạc Thụ biết sự sợ hãi của mình.
Thà cứ để hắn hiểu lầm, cũng không muốn để hắn phát giác được sự hoảng sợ của mình.
Ta hiện tại, có được không bao nhiêu, cho nên, ta không nguyện ý mất đi cho dù là một chút.
Bạch mã chở hai người, lộc cộc lộc cộc đi đến trước đại trạch ở cuối con đường.
Trước cửa sớm đã có người chờ đợi.
Một lão phu nhân đứng đầu, đằng sau là các nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh, sau đó là gia quyến thân thuộc của họ, nô bộc lớn lớn nhỏ nhỏ, đứng đầy ắp tựa như sắp nhét nghẹt cả con đường.
“Tiên sinh, ngài cuối cùng đã tới rồi.” Lão phu nhân đại khái chừng sáu mươi tuổi, nhìn rất có uy nghiêm, sắc mặt hồng nhuận, giọng nói vang dội: “Đi đường cực khổ rồi.”
Mạc Thụ cưỡi ngựa tới trước mặt lão phu nhân, xuống ngựa, sau đó ôm Nam Ca Nhi xuống, dìu y đứng vững.
“Chúng ta muốn nghỉ ngơi một chút.” Mạc Thụ chống vững thân thể đứng hơi bất ổn của Nam Ca Nhi, sau đó cười nói với lão phu nhân: “Chi Nương, chắc đã an bài thỏa đáng.”
Nam Ca Nhi phát hiện khi ở trước mặt người Quảng Điền, Mạc Thụ chính là Mạc Thụ tiên sinh dịu dàng hòa ái bình thường, một khi đứng trước mặt người bên ngoài, hắn liền cuồng bạo không còn sót lại chút nào, biến thành ác quỷ thị huyết___ bất cứ lý do nhỏ nhặt nào đều đủ để khiến hắn động thủ giết người.
“Đương nhiên,” Lão phu nhân tên là Chi Nương đáp, “Lần này Trữ Nhất đang ở đây, tiên sinh liệu có muốn gặp mặt một lần.” Vừa nói, vừa quay người dẫn đường.
Đám người phía sau không lên tiếng tách ra nhường đường.
“Trữ Nhất.” Mạc Thụ dìu Nam Ca Nhi đi theo sau, nghe Chi Nương nói như vậy, tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Xin Chi Nương sắp xếp đi.”
“Vâng.”
Trữ Nhất? Đây lại là ai?
Nam Ca Nhi đầu đầy sương mù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook