Xuân Sắc Như Thế
-
Chương 69-1: Toàn dân tổng tuyển cử
Buổi triều ngày hôm sau.
Vân Ánh Lục ngồi trên ngai vàng, trên người khoác bộ cung trang màu vàng cao quý, không có mũ phượng khiến cô thiếu vẻ uy nghi nhưng lại tăng thêm phần gần gũi. Khi cô mỉm cười chào đón quần thần, không ít người cũng si ngốc cười theo.
Theo lệ Vân Ánh Lục nhận triều bái[1] của văn võ bá quan rồi nhẹ nhàng hỏi một câu, “Các vị đại nhân, hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?” Cô quét mắt nhìn về phía Tề vương.
[1] Bái lạy trước khi lâm triều.
Dù bị Vân Ánh Nguyệt năm lần bảy lượt phá tan dã tâm của mình song Tề vương Lưu Huyên Nghệ vẫn không khống chế được si tâm vọng tưởng đến cô, vừa nhìn thấy gương mặt thanh tú, thông minh kia, Lưu Huyên Nghệ thất thần tự bấu tay mình, gắng gượng duy trì vẻ mặt điềm tĩnh như thường.
“Tề vương gia, hôm nay không có việc gì quan trọng thì chúng ta trò chuyện một chút”. Hôm nay Mãn Ngọc giúp cô búi tóc lệch, thoạt nhìn trông rất đáng yêu.
Trong điện lặng ngắt như tờ, mọi người đều tập trung hướng mắt về phía Vân Ánh Lục. Hoàng hậu nương nương đặt cửa đại miệng hô cửa tiểu[2] hôm nay lại ra chiêu gì đây!
[2] Nguyên văn là “Bất án bái lí xuất án bài”. Nghĩa đen là đặt bài một đằng miệng hô một nẻo, ý chỉ người hay lật lọng.
Dường như Tề vương cũng đánh hơi thấy có điều không bình thường nên hơi do dự, “Được, xin mời nương nương”.
Nếu gã thuận lợi đăng cơ, đám phi tần trong cung ắt sẽ bị đuổi tới chùa chiền xuất gia, nhưng còn Vân thái y, bất luận thế nào hắn cũng phải giữ lại bên mình. Lưu Huyên Nghệ dùng ánh mắt thay lời tuyên thệ.
“Ta không rõ về lịch sử nên chỉ biết trước hoàng thượng là tiên hoàng, Tề vương gia, vậy trước tiên hoàng là vị hoàng đế nào?” Vân Ánh Lục giọng không nóng không lạnh, hỏi.
Tề vương cung kính chắp tay trả lời, “Là hoàng đế khai quốc của triều Ngụy, phụ thân của tiên hoàng, Ngụy Cao Tổ”.
“Ồ!” Vân Ánh Lục điềm nhiên hỏi tiếp, “Vậy hoàng đế trước Ngụy cao tổ là ai?”
Chúng đại thần nuốt nước bọt, hôm nay nương nương định ngược dòng lịch sử tới bao giờ đây?
Tề vương bắt đầu tâm hoảng ý loạn, gã cúi đầu trả lời. “Là hôn quân vô dụng tiền triều Triệu, Tiếu Cao Tông”.
Vân Ánh Lục nhướn mày ra chiều suy tư rồi buông một câu nhẹ nhàng như không, “Vương gia, vậy ta có thể lý giải thế này không, giang sơn triều Ngụy vốn đoạt từ trong tay triều Triệu?”
Chúng đại thần run rẩy, mỗi người một vẻ mặt khác lạ.
Tề vương cố nén cơn giận đang sôi sục trong người, lớn giọng đáp. “Không phải, đấy là ý trời đã định, lòng dân hướng về, Ngụy Cao Tổ dựng triều nên Ngụy lớn mạnh... khụ…” Gã nộ khí công tâm, thiếu chút nữa sặc nước bọt mà chết. Sau khi cơn ho vừa dứt, gã liền ngước mắt lên nhìn đôi mắt to của Vân Ánh Lục đang hướng về phía mình, Tề vương giật mình nhíu trán, gã nói sai điều gì sao?
“Là lòng dân hướng về! Là lòng dân hướng về!” Vân Ánh Lục lặp lại lời của Tề vương rồi ngồi thẳng người, uy nghi nhìn quần thần. “Các vị đại thần hẳn đã nghe rõ rồi chứ? Mỗi triều đại được lập nên không phải vì có huyết mạch tôn quý mà là vì được lòng dân hướng về. Có câu rằng được lòng dân là được thiên hạ, mất lòng dân hoàng đế mất ngôi, câu này quả rất đúng với Tiếu Cao Tông. Cứ theo đó mà suy, Tề vương gia nói mình là huyết mạch hoàng thất chính tông còn đương kim thiên tử thì nói ngài danh chính ngôn thuận y theo thánh chỉ truyền ngôi của tiên hoàng mà kế thừa hoàng vị. Ông nói ông có lý, bà nói bà chẳng sai, hiện chẳng ai có thể đứng ra phân định giúp hai người họ. Nếu đã như vậy chúng ta thử định hết thảy, tiến hành tổng tuyển cử, trao quyền quyết định cho bách tính nước Ngụy, người được đề cử chính là Tề vương và đương kim thiên tử. Người nào có số phiếu nhiều hơn sẽ trở thành hoàng đế nước Ngụy. Các vị đại nhân thấy đề nghị của ta có được không?”
Tựa như gậy thần vừa vung nhẹ giữa không trung, văn võ bá quan trong điện Nghị Chính một lần nữa lại đờ người hóa đá, người nào cũng trợn mắt há mồm, tưởng như lỗ tai mình có vấn đề.
“Nương nương, người nói tổng tuyển cử?” Đại thần Nội vụ do dự hỏi, ông ta nhìn sang Tề vương đang hận không cắn rụng đầu lưỡi của chính mình rồi khẽ bẩm. “Hiện tại đương kim hoàng thượng đang nắm quyền, phiếu bầu… liệu có công bằng không?”
Vân Ánh Lục mỉm cười trấn an, “Khanh sợ hoàng thượng lạm dụng quyền tranh đoạt sao? Chuyện này không có gì khó cả, tất cả phiếu bầu đều không đề tên, công dân nước Ngụy từ mười tám tuổi trở lên mới có quyền bỏ phiếu, mỗi người một phiếu, bách quan đại thần cũng giống như vậy. Ở mỗi châu huyện đều lập hai điểm bỏ phiếu, mỗi điểm bỏ phiếu sẽ được giám sát bởi hai người do Tề vương và Ngu hữu thừa tướng tự đề cử. Tất cả thùng phiếu phải được niêm phong chặt chẽ chuyển đến kinh thành, dưới sự giám sát của bách tính chúng ta sẽ công bố tên người thắng cuộc. Như vậy đã công bằng chưa?”
Quần thần hoang mang nhìn nhau, phương án này đúng là không thể bắt bẻ được. Hoàng hậu nương nương vừa công khai quyên tiền nay lại khơi mào ra vụ tổng tuyển cử, ai bảo là gà mái gáy sáng chứ.
“Hiện đang là thời kỳ hòa bình chính trị, Tề vương và hoàng thượng đều có người ủng hộ riêng, nếu để xảy ra chuyện đầu rơi máu chảy vì ngôi cửu ngũ thì thật quá tàn nhẫn. Vả lại, dùng vũ lực để đoạt ngôi ắt sẽ làm lòng dân rối loạn, ngôi vị hoàng đế e chỉ là hoa ưu đàm[3] sớm nở tối tàn, chỉ tiến hành tuyển cử thì đại nghiệp trị quốc an dân của Ngụy quốc ta mới thật sự được thiên thu muôn đời. Các vị đại nhân, có ý kiến gì khác không?”
[3] Theo truyền thuyết của Phật giáo, hoa ưu đàm 3000 năm mới nở hoa một lần, là điềm báo đổi ngôi vương hoặc Phật giáng thế.
Vân Ánh Lục nhìn quanh đại điện, bình thản hỏi ý quần thần.
Tề vương hai mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Vân Ánh Lục, một chút tình ý cũng không còn, giờ hắn chỉ muốn ăn sống nuốt tươi nàng mà thôi. Sao nàng ta có thể nghĩ ra mưu mô quỷ quyệt này chứ? Gã uất hận đến độ khí huyết muốn bung cả ra ngoài.
Ngu hữu thừa tướng liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vân Ánh Lục, im lặng không nói gì.
Vân Ánh Lục đâu phải là người có năng lực ủ mưu tính kế gì, chỉ nghĩ mãi không ra biện pháp nào toàn vẹn cả đôi đường, cô đành rập khuôn theo việc bình bầu trong bệnh viện mà làm thôi.
Làm như vậy, người thắng cuộc sẽ không còn bị xì xào điều tiếng, người thua cuộc cũng tâm phục khẩu phục chấp thuận, không còn lý do gì để gây sự nữa.
Chúng đại thần cũng dần bình tĩnh lại. Nước cờ của hoàng hậu nương nương mặc dù kỳ quái, nhưng không phải không hay. Đây quả thật là một biện pháp giải quyết tranh chấp hữu hiệu nên dù là người của phe phái nào cũng không ai lên tiếng phản đối.
Vân Ánh Lục nhận thấy mọi người đều chấp thuận cách thức của mình bèn nói tiếp, “Vậy hôm nay chúng ta dừng ở đây. Phủ Nội vụ phụ trách dán bố cáo về cách thức bỏ phiếu. Tề vương và Ngu hữu thừa tướng cùng lập sớ đề cử người phụ trách giám sát. Các vị đại thần, chúng ta bãi triều’.
“Nương nương”, Tề vương không cam lòng bước lên trước, gằn giọng thị uy, “Người cho rằng làm như vậy, bản vương sẽ sợ hay sao?”
Vân Ánh Lục nhún vai, cười nhạt. “Tề vương, không phải khanh sợ thua cuộc chứ, sao lại căng thẳng như vậy? Với huyết mạch hoàng thất chảy trong người, lại được lão thần tiền triều tiền hô hậu ủng, khả năng khanh thắng là rất lớn”.
Tề vương uất hận nghiến răng ken két, “Được, bản vương nhận lời chúc của nương nương. Nương nương cứ chờ mà xem, ai mới là người thắng cuộc. Kẻ thua sẽ bị đưa ra tế thần ngay trong ngày công bố kết quả, nương nương thấy thế nào?”
“Được!” Vân Ánh Lục nghiêm túc gật đầu chấp thuận.
Chúng đại thần không ai nói gì, lục tục lui xuống.
“Nương nương”, Vân Ánh Lục vừa rời khỏi điện Nghị Chính, Ngu hữu thừa tướng đã gọi cô lại, “Người chắc chắn hoàng thượng sẽ thắng sao?”
Vân Ánh Lục buồn bã lắc đầu, “Ta không thể nắm chắc”.
“Vậy sao người lại hạ ý chỉ như vậy? Người không biết vì giang sơn triều Ngụy này, hoàng thượng đã phải trả giá thế nào sao? Người nỡ lòng nào nhượng bỏ giang sơn cho kẻ khác?” Ngu hữu thừa tướng vội vàng lau nước mắt trên mặt.
Vân Ánh Lục nhìn trời, hít một hơi thật sâu. “Nếu hoàng thượng thua, cứ để chàng rời khỏi hoàng cung dơ bẩn này đi! Nếu thắng, chàng mới có thể quang minh chính đại ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, bằng không, hoàng thượng sẽ không trở về đâu. Ông đã nói hoàng thượng vì triều Ngụy đã phải trả giá rất nhiều, vậy nên tin tưởng người chút chứ?”
“Hóa ra nương nương… vì muốn hoàng thượng hồi cung nên đã tìm một cái thang để người bước xuống sao?” Ngu hữu thừa tướng bây giờ mới hiểu tâm ý sâu xa của Vân Ánh Lục, vẻ mặt không khỏi kính nể, ngưỡng mộ.
Vân Ánh Lục thong thả rời xa, ánh nắng xuyên qua tán cây phủ chiếu quanh cô, làn da trắng sáng như ngọc, ánh mắt bình thản như nước.
Rất nhanh, khắp bốn phía kinh thành Đông Dương đều dán bố cáo tổng tuyển cử. Châu phủ lớn nhỏ trong cả nước cũng triển khai hoạt động tuyển cử hừng hực khí thế.
Theo lệ thường, tên của hoàng đế và vương gia, bách tính không được phép nhắc đến. Nếu tên ai đó tình cờ trùng tên hoàng đế thì bắt buộc phải thay bằng một từ khác, đây gọi chính là kị húy. Vậy mà nay tên của Lưu Huyên Thần và Tề vương lại xuất hiện khắp nơi, thậm chí dân chúng còn được quyền quyết định xem ai sẽ là người nắm giữ ngôi vị đế vương. Ở thời này, đây chính là chuyện kinh thiên động địa. Toàn bộ chúng dân nước Ngụy đều vui mừng khôn xiết, chưa bao giờ cảm thấy vai trò của mình được trọng dụng như lúc này.
Vân Ánh Lục định ngày chính thức bỏ phiếu là mười lăm tháng Tám.
Đó cũng là ngày tết Trung thu. Các địa phương thì không rõ thế nào, chứ thành Đông Dương thì náo nhiệt chưa từng thấy.
Dân chúng mặc áo mới, bế con trai con gái ra khỏi nhà, nô nức như trẩy hội. Ngay cả khuê nữ và mệnh phụ phu nhân cũng xúng xính những bộ y phục rực rỡ nhất, khoan thai nhẹ lướt đường phố. Các tài chủ cũng nhân dịp này tăng cường nhập hàng hóa để người vừa đi bỏ phiếu vừa tranh thủ bát phố mua hàng.
Hôm nay, bận rộn nhất chính là tiên sinh đoán chữ[4] bên đường và những người bán hàng rong. Dân chúng phần đông chưa từng học chữ nên đành phải nhờ tiên sinh đoán chữ viết giúp họ tên người được lựa chọn. Đừng tưởng họ không biết chữ mà có thể đánh lừa được. Họ ghi nhớ từng nét chữ hai cái tên trên bảng cáo thị rồi so với cái tên trong phiếu xem có trùng khớp hay không rồi mới đích thân bỏ phiếu vào thùng. Hôm nay trẻ con, người lớn ai ai cũng vui vẻ. Mà đã vui vẻ thì chẳng ai tiếc tiền mua mấy thứ đồ ăn vặt cho đám nhỏ nên những người bán hàng rong cũng bận bịu luôn tay, món hời tự nhiên tìm đến cửa.
[4] Người làm nghề bói toán, dựa vào một chữ người nào đó viết ra có thể đoán được vận mệnh của họ như thế nào.
Vân Ánh Lục sáng sớm ngày ra đã xuất cung bỏ phiếu, cô mặc bộ y phục màu nguyệt bạch đứng lẫn trong đoàn cung nữ, không ai nhận ra cô gái có gương mặt thanh tú với ánh mắt bình lặng kia chính là hoàng hậu giám quốc nổi danh gần xa.
Điểm bỏ phiếu của cô ở một đầu con phố cách hoàng cung không xa lắm. Cô còn chưa lại gần đã thấy Vân viên ngoại và Vân phu nhân đứng trên đài cao, nước miếng tung bay kể lể công tích vĩ đại trong năm năm đăng cơ của Lưu Huyên Thần, đám gia nhân ở Vân phủ cũng khua chiêng gõ trống phối hợp ăn ý cùng chủ tử.
Vân Ánh Lục cúi đầu cười thầm, phụ thân đúng là khôn khéo, mới đó đã biết cách vận động bầu cử. Cô giữ tay Trúc Thanh, không muốn quấy rầy phụ thân.
Vừa đến điểm bỏ phiếu, Vân Ánh Lục đã chạm mặt người quen, là Tề vương phi Kì Sơ Thính.
Kì Sơ Thính chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra Vân Ánh Lục, cô ta kiêu ngạo hất cằm quay đi. Vân Ánh Lục vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, chẳng hề để ý tới. Bỏ phiếu xong đi ra, cô vẫn thấy Kì Sơ Thính đứng ở ven đường, vẻ mặt đầy khiêu khích.
“Nói cho ngươi biết, vương gia nhà ta nhân duyên không phải bình thường, lại có xuất thân tôn quý, muốn dùng mánh khóe này tranh ngôi đoạt vị với chúng ta sao, ngươi nằm mơ đi!” Kì Sơ Thính được Kì tả thừa tướng nuông chiều sinh hư, nói chuyện chẳng hề biết kiêng nể gì ai.
Mấy thị vệ cải trang đứng gần đó trừng mắt, định xông đến dạy dỗ Kì Sơ Thính nhưng Vân Ánh Lục vội ngăn lại.
“Tề vương phi, có cần tôi chúc mừng trước không? Hiện tại, cơ hội của phu quân tôi quả có ít hơn thật, Tề vương gia còn có thể bỏ phiếu cho chính mình thêm một phiếu, chứ Huyên Thần nhà tôi không có mặt ở đây nên đương nhiên là bị mất một phiếu rồi. Vả lại ai cũng biết Tề vương gia dạo gần đây vô cùng hào phóng tiền bạc, người ủng hộ đương nhiên cũng không ít”.
Trúc Thanh và Mãn Ngọc liếc nhìn nhau, bụm miệng cười trộm. Miệng lưỡi châm chọc của hoàng hậu nương nương quả là lợi hại.
“Vương gia ta hào phóng thì đã sao, ngươi đố kỵ à? Ai như các ngươi kiết xác tới độ phải ngửa tay xin tiền của dân đen”. Kì Sơ Thính càng nói càng đắc ý, âm lượng chói lói đến độ người đi bỏ phiếu gần đó nhất loạt điều quay lại nhìn họ.
“Tề vương gia chuyển quốc khố về phủ rồi sao?” Mãn Ngọc trêu đùa cô ta.
“Chẳng thế, vương gia nhà ta muốn lấy bao nhiêu bạc trong quốc khố mà chả… ưm…” Kì Sơ Thính còn chưa nói xong, Lưu Huyên Nghệ đã chạy tới bịt miệng cô ta lại, nhưng không kịp nữa rồi, những gì cần nói cô ta đã nói ra.
Khi Lưu Huyên Nghệ giả trang thành Kì Sơ Thính, thường hay đàm luận mọi sự cùng Kì tả thừa tướng trong khuê phòng cô ta. Trong một lần vô tình, Kì Sơ Thính đã nghe được chuyện Tề vương lấy mấy ngàn vạn lượng bạc từ trong quốc khố liền ghi nhớ trong lòng. Hôm nay vì quá tức giận khi thấy Vân Ánh Lục nên cô ta mới buột miệng nói ra.
Thấy Lưu Huyên Nghệ phẫn nộ tới độ hận không thể cho mình hai cái bạt tai ngay tại trận, cô ta mau chóng ngậm miệng, thấp thỏm nhìn gã.
“Tề vương đừng như vậy, ngài làm Tề vương phi sợ rồi kìa. Không ai tin lời Tề vương phi đâu, nói thế thì khác nào bảo vương gia trộm tiền trong quốc khố”. Một giọng điệu trêu tức vang lên, Đỗ Tử Bân nho nhã trong bộ nho sam, thong thả đi tới.
Lưu Huyên Nghệ khó khăn lắm mới nặn ra được nụ cười méo xệch, gã hơi giật mình khi thấy các vị đại thần đứng cách đó không xa.
“Ha ha, đúng thế, đúng thế! Quốc khố canh phòng cẩn mật như vậy bản vương làm sao mà vào được chứ?”
“Trước kia khi được phân quản lý quốc khố, Tề vương có thể dễ dàng vào ra nhưng giờ thì hơi khó rồi!” Đỗ Tử Bân chĩa ánh mắt sắc nhọn về phía gã.
“Quốc khố có gì hay ho mà bản vương phải vào chứ? Vương phi, nàng còn không mau theo bản vương hồi phủ”. Lưu Huyên Nghệ uất hận kéo Kì Sơ Thính đang sợ mất mật rời khỏi điểm bỏ phiếu.
Đỗ Tử Bân mỉm cười lắc đầu, “Đúng là Vương Nhị nhà hàng xóm không ăn trộm bạc[5]. Ôi, Tề vương gia, giấy không bọc được lửa đâu!” Hắn nghiêng người nhìn về phía Vân Ánh Lục, “Nương nương, người đã bỏ phiếu chưa?”
[5] Ngày xưa có một anh chàng đem bạc đi giấu, chôn xong sợ lộ anh ta bèn cắm một cái bảng ghi: “Ở đây không có ba trăm lạng bạc”. Anh hàng xóm tên Vương Nhị thấy vậy, bèn đào lấy hết số bạc rồi viết lên bảng kia: “Vương Nhị nhà đối diện không hề ăn trộm”. Thành ngữ chỉ việc giấu đầu lòi đuôi.
Vân Ánh Lục gật đầu, “Ta muốn hồi cung sớm, hôm nay không thiết triều, Đỗ đại ca cũng hồi phủ nghỉ ngơi đi”.
“Nương nương cũng sớm nghỉ ngơi, mắt người đỏ ngầu lên rồi kìa”. Đỗ Tử Bân tiễn cô đi một đoạn, cảm thương nhắc nhở. “May mà có cách này, bằng không cục diện không biết phải giằng co tới khi nào, vừa tránh được đổ máu lại khiến đám người kia không dám nói ra nói vào. Uyển Bạch…”
“Đỗ đại ca, đừng gọi cái tên này”. Giờ đây cái tên này chẳng khác nào gai nhọn đâm nát trái tim cô.
Đỗ Tử Bân thở dài.
Vân Ánh Lục ngồi trên ngai vàng, trên người khoác bộ cung trang màu vàng cao quý, không có mũ phượng khiến cô thiếu vẻ uy nghi nhưng lại tăng thêm phần gần gũi. Khi cô mỉm cười chào đón quần thần, không ít người cũng si ngốc cười theo.
Theo lệ Vân Ánh Lục nhận triều bái[1] của văn võ bá quan rồi nhẹ nhàng hỏi một câu, “Các vị đại nhân, hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?” Cô quét mắt nhìn về phía Tề vương.
[1] Bái lạy trước khi lâm triều.
Dù bị Vân Ánh Nguyệt năm lần bảy lượt phá tan dã tâm của mình song Tề vương Lưu Huyên Nghệ vẫn không khống chế được si tâm vọng tưởng đến cô, vừa nhìn thấy gương mặt thanh tú, thông minh kia, Lưu Huyên Nghệ thất thần tự bấu tay mình, gắng gượng duy trì vẻ mặt điềm tĩnh như thường.
“Tề vương gia, hôm nay không có việc gì quan trọng thì chúng ta trò chuyện một chút”. Hôm nay Mãn Ngọc giúp cô búi tóc lệch, thoạt nhìn trông rất đáng yêu.
Trong điện lặng ngắt như tờ, mọi người đều tập trung hướng mắt về phía Vân Ánh Lục. Hoàng hậu nương nương đặt cửa đại miệng hô cửa tiểu[2] hôm nay lại ra chiêu gì đây!
[2] Nguyên văn là “Bất án bái lí xuất án bài”. Nghĩa đen là đặt bài một đằng miệng hô một nẻo, ý chỉ người hay lật lọng.
Dường như Tề vương cũng đánh hơi thấy có điều không bình thường nên hơi do dự, “Được, xin mời nương nương”.
Nếu gã thuận lợi đăng cơ, đám phi tần trong cung ắt sẽ bị đuổi tới chùa chiền xuất gia, nhưng còn Vân thái y, bất luận thế nào hắn cũng phải giữ lại bên mình. Lưu Huyên Nghệ dùng ánh mắt thay lời tuyên thệ.
“Ta không rõ về lịch sử nên chỉ biết trước hoàng thượng là tiên hoàng, Tề vương gia, vậy trước tiên hoàng là vị hoàng đế nào?” Vân Ánh Lục giọng không nóng không lạnh, hỏi.
Tề vương cung kính chắp tay trả lời, “Là hoàng đế khai quốc của triều Ngụy, phụ thân của tiên hoàng, Ngụy Cao Tổ”.
“Ồ!” Vân Ánh Lục điềm nhiên hỏi tiếp, “Vậy hoàng đế trước Ngụy cao tổ là ai?”
Chúng đại thần nuốt nước bọt, hôm nay nương nương định ngược dòng lịch sử tới bao giờ đây?
Tề vương bắt đầu tâm hoảng ý loạn, gã cúi đầu trả lời. “Là hôn quân vô dụng tiền triều Triệu, Tiếu Cao Tông”.
Vân Ánh Lục nhướn mày ra chiều suy tư rồi buông một câu nhẹ nhàng như không, “Vương gia, vậy ta có thể lý giải thế này không, giang sơn triều Ngụy vốn đoạt từ trong tay triều Triệu?”
Chúng đại thần run rẩy, mỗi người một vẻ mặt khác lạ.
Tề vương cố nén cơn giận đang sôi sục trong người, lớn giọng đáp. “Không phải, đấy là ý trời đã định, lòng dân hướng về, Ngụy Cao Tổ dựng triều nên Ngụy lớn mạnh... khụ…” Gã nộ khí công tâm, thiếu chút nữa sặc nước bọt mà chết. Sau khi cơn ho vừa dứt, gã liền ngước mắt lên nhìn đôi mắt to của Vân Ánh Lục đang hướng về phía mình, Tề vương giật mình nhíu trán, gã nói sai điều gì sao?
“Là lòng dân hướng về! Là lòng dân hướng về!” Vân Ánh Lục lặp lại lời của Tề vương rồi ngồi thẳng người, uy nghi nhìn quần thần. “Các vị đại thần hẳn đã nghe rõ rồi chứ? Mỗi triều đại được lập nên không phải vì có huyết mạch tôn quý mà là vì được lòng dân hướng về. Có câu rằng được lòng dân là được thiên hạ, mất lòng dân hoàng đế mất ngôi, câu này quả rất đúng với Tiếu Cao Tông. Cứ theo đó mà suy, Tề vương gia nói mình là huyết mạch hoàng thất chính tông còn đương kim thiên tử thì nói ngài danh chính ngôn thuận y theo thánh chỉ truyền ngôi của tiên hoàng mà kế thừa hoàng vị. Ông nói ông có lý, bà nói bà chẳng sai, hiện chẳng ai có thể đứng ra phân định giúp hai người họ. Nếu đã như vậy chúng ta thử định hết thảy, tiến hành tổng tuyển cử, trao quyền quyết định cho bách tính nước Ngụy, người được đề cử chính là Tề vương và đương kim thiên tử. Người nào có số phiếu nhiều hơn sẽ trở thành hoàng đế nước Ngụy. Các vị đại nhân thấy đề nghị của ta có được không?”
Tựa như gậy thần vừa vung nhẹ giữa không trung, văn võ bá quan trong điện Nghị Chính một lần nữa lại đờ người hóa đá, người nào cũng trợn mắt há mồm, tưởng như lỗ tai mình có vấn đề.
“Nương nương, người nói tổng tuyển cử?” Đại thần Nội vụ do dự hỏi, ông ta nhìn sang Tề vương đang hận không cắn rụng đầu lưỡi của chính mình rồi khẽ bẩm. “Hiện tại đương kim hoàng thượng đang nắm quyền, phiếu bầu… liệu có công bằng không?”
Vân Ánh Lục mỉm cười trấn an, “Khanh sợ hoàng thượng lạm dụng quyền tranh đoạt sao? Chuyện này không có gì khó cả, tất cả phiếu bầu đều không đề tên, công dân nước Ngụy từ mười tám tuổi trở lên mới có quyền bỏ phiếu, mỗi người một phiếu, bách quan đại thần cũng giống như vậy. Ở mỗi châu huyện đều lập hai điểm bỏ phiếu, mỗi điểm bỏ phiếu sẽ được giám sát bởi hai người do Tề vương và Ngu hữu thừa tướng tự đề cử. Tất cả thùng phiếu phải được niêm phong chặt chẽ chuyển đến kinh thành, dưới sự giám sát của bách tính chúng ta sẽ công bố tên người thắng cuộc. Như vậy đã công bằng chưa?”
Quần thần hoang mang nhìn nhau, phương án này đúng là không thể bắt bẻ được. Hoàng hậu nương nương vừa công khai quyên tiền nay lại khơi mào ra vụ tổng tuyển cử, ai bảo là gà mái gáy sáng chứ.
“Hiện đang là thời kỳ hòa bình chính trị, Tề vương và hoàng thượng đều có người ủng hộ riêng, nếu để xảy ra chuyện đầu rơi máu chảy vì ngôi cửu ngũ thì thật quá tàn nhẫn. Vả lại, dùng vũ lực để đoạt ngôi ắt sẽ làm lòng dân rối loạn, ngôi vị hoàng đế e chỉ là hoa ưu đàm[3] sớm nở tối tàn, chỉ tiến hành tuyển cử thì đại nghiệp trị quốc an dân của Ngụy quốc ta mới thật sự được thiên thu muôn đời. Các vị đại nhân, có ý kiến gì khác không?”
[3] Theo truyền thuyết của Phật giáo, hoa ưu đàm 3000 năm mới nở hoa một lần, là điềm báo đổi ngôi vương hoặc Phật giáng thế.
Vân Ánh Lục nhìn quanh đại điện, bình thản hỏi ý quần thần.
Tề vương hai mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Vân Ánh Lục, một chút tình ý cũng không còn, giờ hắn chỉ muốn ăn sống nuốt tươi nàng mà thôi. Sao nàng ta có thể nghĩ ra mưu mô quỷ quyệt này chứ? Gã uất hận đến độ khí huyết muốn bung cả ra ngoài.
Ngu hữu thừa tướng liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vân Ánh Lục, im lặng không nói gì.
Vân Ánh Lục đâu phải là người có năng lực ủ mưu tính kế gì, chỉ nghĩ mãi không ra biện pháp nào toàn vẹn cả đôi đường, cô đành rập khuôn theo việc bình bầu trong bệnh viện mà làm thôi.
Làm như vậy, người thắng cuộc sẽ không còn bị xì xào điều tiếng, người thua cuộc cũng tâm phục khẩu phục chấp thuận, không còn lý do gì để gây sự nữa.
Chúng đại thần cũng dần bình tĩnh lại. Nước cờ của hoàng hậu nương nương mặc dù kỳ quái, nhưng không phải không hay. Đây quả thật là một biện pháp giải quyết tranh chấp hữu hiệu nên dù là người của phe phái nào cũng không ai lên tiếng phản đối.
Vân Ánh Lục nhận thấy mọi người đều chấp thuận cách thức của mình bèn nói tiếp, “Vậy hôm nay chúng ta dừng ở đây. Phủ Nội vụ phụ trách dán bố cáo về cách thức bỏ phiếu. Tề vương và Ngu hữu thừa tướng cùng lập sớ đề cử người phụ trách giám sát. Các vị đại thần, chúng ta bãi triều’.
“Nương nương”, Tề vương không cam lòng bước lên trước, gằn giọng thị uy, “Người cho rằng làm như vậy, bản vương sẽ sợ hay sao?”
Vân Ánh Lục nhún vai, cười nhạt. “Tề vương, không phải khanh sợ thua cuộc chứ, sao lại căng thẳng như vậy? Với huyết mạch hoàng thất chảy trong người, lại được lão thần tiền triều tiền hô hậu ủng, khả năng khanh thắng là rất lớn”.
Tề vương uất hận nghiến răng ken két, “Được, bản vương nhận lời chúc của nương nương. Nương nương cứ chờ mà xem, ai mới là người thắng cuộc. Kẻ thua sẽ bị đưa ra tế thần ngay trong ngày công bố kết quả, nương nương thấy thế nào?”
“Được!” Vân Ánh Lục nghiêm túc gật đầu chấp thuận.
Chúng đại thần không ai nói gì, lục tục lui xuống.
“Nương nương”, Vân Ánh Lục vừa rời khỏi điện Nghị Chính, Ngu hữu thừa tướng đã gọi cô lại, “Người chắc chắn hoàng thượng sẽ thắng sao?”
Vân Ánh Lục buồn bã lắc đầu, “Ta không thể nắm chắc”.
“Vậy sao người lại hạ ý chỉ như vậy? Người không biết vì giang sơn triều Ngụy này, hoàng thượng đã phải trả giá thế nào sao? Người nỡ lòng nào nhượng bỏ giang sơn cho kẻ khác?” Ngu hữu thừa tướng vội vàng lau nước mắt trên mặt.
Vân Ánh Lục nhìn trời, hít một hơi thật sâu. “Nếu hoàng thượng thua, cứ để chàng rời khỏi hoàng cung dơ bẩn này đi! Nếu thắng, chàng mới có thể quang minh chính đại ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, bằng không, hoàng thượng sẽ không trở về đâu. Ông đã nói hoàng thượng vì triều Ngụy đã phải trả giá rất nhiều, vậy nên tin tưởng người chút chứ?”
“Hóa ra nương nương… vì muốn hoàng thượng hồi cung nên đã tìm một cái thang để người bước xuống sao?” Ngu hữu thừa tướng bây giờ mới hiểu tâm ý sâu xa của Vân Ánh Lục, vẻ mặt không khỏi kính nể, ngưỡng mộ.
Vân Ánh Lục thong thả rời xa, ánh nắng xuyên qua tán cây phủ chiếu quanh cô, làn da trắng sáng như ngọc, ánh mắt bình thản như nước.
Rất nhanh, khắp bốn phía kinh thành Đông Dương đều dán bố cáo tổng tuyển cử. Châu phủ lớn nhỏ trong cả nước cũng triển khai hoạt động tuyển cử hừng hực khí thế.
Theo lệ thường, tên của hoàng đế và vương gia, bách tính không được phép nhắc đến. Nếu tên ai đó tình cờ trùng tên hoàng đế thì bắt buộc phải thay bằng một từ khác, đây gọi chính là kị húy. Vậy mà nay tên của Lưu Huyên Thần và Tề vương lại xuất hiện khắp nơi, thậm chí dân chúng còn được quyền quyết định xem ai sẽ là người nắm giữ ngôi vị đế vương. Ở thời này, đây chính là chuyện kinh thiên động địa. Toàn bộ chúng dân nước Ngụy đều vui mừng khôn xiết, chưa bao giờ cảm thấy vai trò của mình được trọng dụng như lúc này.
Vân Ánh Lục định ngày chính thức bỏ phiếu là mười lăm tháng Tám.
Đó cũng là ngày tết Trung thu. Các địa phương thì không rõ thế nào, chứ thành Đông Dương thì náo nhiệt chưa từng thấy.
Dân chúng mặc áo mới, bế con trai con gái ra khỏi nhà, nô nức như trẩy hội. Ngay cả khuê nữ và mệnh phụ phu nhân cũng xúng xính những bộ y phục rực rỡ nhất, khoan thai nhẹ lướt đường phố. Các tài chủ cũng nhân dịp này tăng cường nhập hàng hóa để người vừa đi bỏ phiếu vừa tranh thủ bát phố mua hàng.
Hôm nay, bận rộn nhất chính là tiên sinh đoán chữ[4] bên đường và những người bán hàng rong. Dân chúng phần đông chưa từng học chữ nên đành phải nhờ tiên sinh đoán chữ viết giúp họ tên người được lựa chọn. Đừng tưởng họ không biết chữ mà có thể đánh lừa được. Họ ghi nhớ từng nét chữ hai cái tên trên bảng cáo thị rồi so với cái tên trong phiếu xem có trùng khớp hay không rồi mới đích thân bỏ phiếu vào thùng. Hôm nay trẻ con, người lớn ai ai cũng vui vẻ. Mà đã vui vẻ thì chẳng ai tiếc tiền mua mấy thứ đồ ăn vặt cho đám nhỏ nên những người bán hàng rong cũng bận bịu luôn tay, món hời tự nhiên tìm đến cửa.
[4] Người làm nghề bói toán, dựa vào một chữ người nào đó viết ra có thể đoán được vận mệnh của họ như thế nào.
Vân Ánh Lục sáng sớm ngày ra đã xuất cung bỏ phiếu, cô mặc bộ y phục màu nguyệt bạch đứng lẫn trong đoàn cung nữ, không ai nhận ra cô gái có gương mặt thanh tú với ánh mắt bình lặng kia chính là hoàng hậu giám quốc nổi danh gần xa.
Điểm bỏ phiếu của cô ở một đầu con phố cách hoàng cung không xa lắm. Cô còn chưa lại gần đã thấy Vân viên ngoại và Vân phu nhân đứng trên đài cao, nước miếng tung bay kể lể công tích vĩ đại trong năm năm đăng cơ của Lưu Huyên Thần, đám gia nhân ở Vân phủ cũng khua chiêng gõ trống phối hợp ăn ý cùng chủ tử.
Vân Ánh Lục cúi đầu cười thầm, phụ thân đúng là khôn khéo, mới đó đã biết cách vận động bầu cử. Cô giữ tay Trúc Thanh, không muốn quấy rầy phụ thân.
Vừa đến điểm bỏ phiếu, Vân Ánh Lục đã chạm mặt người quen, là Tề vương phi Kì Sơ Thính.
Kì Sơ Thính chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra Vân Ánh Lục, cô ta kiêu ngạo hất cằm quay đi. Vân Ánh Lục vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, chẳng hề để ý tới. Bỏ phiếu xong đi ra, cô vẫn thấy Kì Sơ Thính đứng ở ven đường, vẻ mặt đầy khiêu khích.
“Nói cho ngươi biết, vương gia nhà ta nhân duyên không phải bình thường, lại có xuất thân tôn quý, muốn dùng mánh khóe này tranh ngôi đoạt vị với chúng ta sao, ngươi nằm mơ đi!” Kì Sơ Thính được Kì tả thừa tướng nuông chiều sinh hư, nói chuyện chẳng hề biết kiêng nể gì ai.
Mấy thị vệ cải trang đứng gần đó trừng mắt, định xông đến dạy dỗ Kì Sơ Thính nhưng Vân Ánh Lục vội ngăn lại.
“Tề vương phi, có cần tôi chúc mừng trước không? Hiện tại, cơ hội của phu quân tôi quả có ít hơn thật, Tề vương gia còn có thể bỏ phiếu cho chính mình thêm một phiếu, chứ Huyên Thần nhà tôi không có mặt ở đây nên đương nhiên là bị mất một phiếu rồi. Vả lại ai cũng biết Tề vương gia dạo gần đây vô cùng hào phóng tiền bạc, người ủng hộ đương nhiên cũng không ít”.
Trúc Thanh và Mãn Ngọc liếc nhìn nhau, bụm miệng cười trộm. Miệng lưỡi châm chọc của hoàng hậu nương nương quả là lợi hại.
“Vương gia ta hào phóng thì đã sao, ngươi đố kỵ à? Ai như các ngươi kiết xác tới độ phải ngửa tay xin tiền của dân đen”. Kì Sơ Thính càng nói càng đắc ý, âm lượng chói lói đến độ người đi bỏ phiếu gần đó nhất loạt điều quay lại nhìn họ.
“Tề vương gia chuyển quốc khố về phủ rồi sao?” Mãn Ngọc trêu đùa cô ta.
“Chẳng thế, vương gia nhà ta muốn lấy bao nhiêu bạc trong quốc khố mà chả… ưm…” Kì Sơ Thính còn chưa nói xong, Lưu Huyên Nghệ đã chạy tới bịt miệng cô ta lại, nhưng không kịp nữa rồi, những gì cần nói cô ta đã nói ra.
Khi Lưu Huyên Nghệ giả trang thành Kì Sơ Thính, thường hay đàm luận mọi sự cùng Kì tả thừa tướng trong khuê phòng cô ta. Trong một lần vô tình, Kì Sơ Thính đã nghe được chuyện Tề vương lấy mấy ngàn vạn lượng bạc từ trong quốc khố liền ghi nhớ trong lòng. Hôm nay vì quá tức giận khi thấy Vân Ánh Lục nên cô ta mới buột miệng nói ra.
Thấy Lưu Huyên Nghệ phẫn nộ tới độ hận không thể cho mình hai cái bạt tai ngay tại trận, cô ta mau chóng ngậm miệng, thấp thỏm nhìn gã.
“Tề vương đừng như vậy, ngài làm Tề vương phi sợ rồi kìa. Không ai tin lời Tề vương phi đâu, nói thế thì khác nào bảo vương gia trộm tiền trong quốc khố”. Một giọng điệu trêu tức vang lên, Đỗ Tử Bân nho nhã trong bộ nho sam, thong thả đi tới.
Lưu Huyên Nghệ khó khăn lắm mới nặn ra được nụ cười méo xệch, gã hơi giật mình khi thấy các vị đại thần đứng cách đó không xa.
“Ha ha, đúng thế, đúng thế! Quốc khố canh phòng cẩn mật như vậy bản vương làm sao mà vào được chứ?”
“Trước kia khi được phân quản lý quốc khố, Tề vương có thể dễ dàng vào ra nhưng giờ thì hơi khó rồi!” Đỗ Tử Bân chĩa ánh mắt sắc nhọn về phía gã.
“Quốc khố có gì hay ho mà bản vương phải vào chứ? Vương phi, nàng còn không mau theo bản vương hồi phủ”. Lưu Huyên Nghệ uất hận kéo Kì Sơ Thính đang sợ mất mật rời khỏi điểm bỏ phiếu.
Đỗ Tử Bân mỉm cười lắc đầu, “Đúng là Vương Nhị nhà hàng xóm không ăn trộm bạc[5]. Ôi, Tề vương gia, giấy không bọc được lửa đâu!” Hắn nghiêng người nhìn về phía Vân Ánh Lục, “Nương nương, người đã bỏ phiếu chưa?”
[5] Ngày xưa có một anh chàng đem bạc đi giấu, chôn xong sợ lộ anh ta bèn cắm một cái bảng ghi: “Ở đây không có ba trăm lạng bạc”. Anh hàng xóm tên Vương Nhị thấy vậy, bèn đào lấy hết số bạc rồi viết lên bảng kia: “Vương Nhị nhà đối diện không hề ăn trộm”. Thành ngữ chỉ việc giấu đầu lòi đuôi.
Vân Ánh Lục gật đầu, “Ta muốn hồi cung sớm, hôm nay không thiết triều, Đỗ đại ca cũng hồi phủ nghỉ ngơi đi”.
“Nương nương cũng sớm nghỉ ngơi, mắt người đỏ ngầu lên rồi kìa”. Đỗ Tử Bân tiễn cô đi một đoạn, cảm thương nhắc nhở. “May mà có cách này, bằng không cục diện không biết phải giằng co tới khi nào, vừa tránh được đổ máu lại khiến đám người kia không dám nói ra nói vào. Uyển Bạch…”
“Đỗ đại ca, đừng gọi cái tên này”. Giờ đây cái tên này chẳng khác nào gai nhọn đâm nát trái tim cô.
Đỗ Tử Bân thở dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook