Xuân Sắc Như Thế
Chương 63-3

“Ta nghe nói ả kia rất sốt ruột, nói muốn vào kho sách tìm sách, nghe khẩu khí của ả ta, cuốn sách đó dường như rất quan trọng với ả. Ta… nghĩ nếu phóng hoả, ả ta nhất định sẽ chạy đến, vừa hay… để ả ta chết cháy, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ, bằng không ta không có cách gì diệt trừ ả”.

“Ai sai ngươi giết cô ta?” Người đàn ông gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Kì tả thừa tướng nói ả biết quá nhiều chuyện, không trừ sẽ có hậu hoạ”.

“Chát!”, một tiếng tát tai thật mạnh truyền vào trong mật đạo, Vân Ánh Lục ngẩn ra, nép vào ngực Lưu Huyên Thần. Có cần thiết là tất cả mọi chuyện cô đều tình cờ dính vào không?

Chui vào mật đạo quanh co rồi còn gặp phải Tề vương và ́n Tiếu Yên hẹn hò. Mật đạo này hoá ra là thông với tẩm cung của ́n phi, lửa kia cũng là cô ta đốt à? Thật sự là một kỳ nữ có dũng có mưu! Cổ họng của Vân Ánh Lục hơi ngứa, cô vội vàng bịt miệng lại, cố gắn nén nhịn.

Lưu Huyên Thần ôm cô, lùi lại vào bên trong mật đạo, cách cửa mật đạo khá xa, nhưng giọng nói bên ngoài vẫn có thể nghe được rõ ràng.

“Ngươi nghe theo bản vương, hay là nghe theo lão già chết tiệt đó. Bản vương bảo ngươi không được phép đụng tới cô ta, cô ta bản vương vẫn cần dùng, có nghe hay không… Nếu cô ta bị chết cháy, bản vương bắt ngươi đền mạng”. Tề vương rít gào túm chặt cổ áo ́n Tiếu Yên, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó không ra hình thù gì.

“Ả ta đối với ngươi có tác dụng gì?” Giọng nói của ́n Tiếu Yên nghẹn ngào, uất ức phản bác, “Ả ta đã làm cho ngươi cái gì sao? Còn ta mấy năm nay, vì ngươi từ người đã trở thành quỷ, ngươi đã cho ta được thứ gì? Ả ta quả thật đã biết rất nhiều chuyện, sớm chết ngày nào tốt ngày đó. Bây giờ, chỉ sợ ả ta đã thành một đống tro tàn, ha ha…” ́n Tiếu Yên đột nhiên điên cuồng lớn tiếng cười, tiếng cười khiến người khác sởn tóc gáy.

“Hoàng thượng, hoàng thượng…” Trong bóng đêm, đột nhiên vang lên tiếng gào khóc xé rách màn đêm yên tĩnh.

“̀m ầm”, mấy cây cột cuối cùng của kho sách cùng đổ ập xuống, thế lửa dần dần yếu bớt. Thị vệ và đám thái giám cùng đốt đuốc tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng Lưu Huyên Thần, đám người hoảng sợ lớn tiếng gào khóc.

“Lưu Huyên Thần chết cháy thật rồi sao?” Tề vương chẳng buồn so đo với ́n Tiếu Yên, mừng như điên nhìn ra ngoài. ́n Tiếu Yên cũng ngừng cười, hai mắt chớp chớp không ngừng, “Hoàng thượng… đã chết rồi sao?”

“Ngươi mau đi thăm dò, giờ bản vương ra ngoài tìm Kì tả thừa tướng bàn bạc, nếu là sự thật, vậy hoàng đế giả đó không con không cái, bản vương sẽ là lựa chọn đầu tiên cho hoàng vị, đến lúc đó cũng giảm bớt đi nhiều việc. Ôi, cứ thế này mà đăng cơ cảm giác không mấy vẻ vang”. Tề vương tặc tặc lưỡi, vẻ mặt kỳ quái.

́n Tiếu Yên có thể là bị sung sướng che mờ suy nghĩ, miệng há ra rồi ngậm lại, vẫn lẩm bẩm “Chết rồi sao? Chết rồi sao? Có thể dễ dàng như vậy sao?” Ả thật sự không dám tin.

Tề vương khinh miệt trừng mắt nhìn ả, “Đây đều là công lao của ngươi cả, còn không cất vẻ mặt ngu xuẩn kia của ngươi đi, mau ra ngoài hỏi thăm tình hình”.

“Vâng, Tề vương đi đường cẩn thận. Sau này, Tề vương không cần phải theo mật đạo tiến cung…” ́n Tiếu Yên cười ngây ngốc.

Tề vương không lên tiếng, khoát tay, xoay người, bước vào một cửa nhỏ, vội vã theo mật đạo ra ngoài cung, hoàn toàn không biết, có hai ánh mắt trong bóng đêm yên lặng đang nhìn chăm chú vào gã.

Vân Ánh Lục thở dốc, trái tim kịch liệt nảy lên. Vừa rồi cô căng thẳng tới mức nín thở, mật đạo lại yên tĩnh tới mức làm người ta nghẹt thở.

Lưu Huyên Thần vỗ nhẹ lưng cô, “Ánh Lục, xem ra chúng ta lại để cho người khác thất vọng rồi”. Hắn cười chua xót.

“Huyên Thần, giờ chúng ta đi ra ngoài được chưa? Vết bỏng của chàng, em phải giúp chàng xử lý”. Vân Ánh Lục sờ vào vách mật đạo ẩm ướt, bên ngoài hẳn là không còn ai, bọn họ đi ra ngoài với bộ dạng thế này, sẽ không khiến người ta sợ chết khiếp chứ.

Hai người bước ra cánh cửa nhỏ, thứ có thể coi là ánh sáng chỉ có hai ngọn đèn bão cuối cùng trong ngoài kho sách còn leo lét sáng, trời đã tối đen, trong không khí mùi khét, mùi tro bụi rất nồng.

Bên ngoài rất im ắng, trên lầu các có tiếng trẻ con khóc, có lẽ là công chúa Thiên Luy đã thức dậy. Lưu Huyên Thần phủi bụi bặm trên người, chỉnh lại vương miện, nghe thấy tiếng khóc lóc rung trời chấn đất, mỉm cười, tự giễu “Trẫm cũng không phải hoàn toàn không có nhân duyên, đúng không, Ánh Lục”.

“Người không có nhân duyên là em, cô ta phóng hoả cũng là vì em, chàng chạy theo em nên mới gặp xui xẻo”. Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, nhớ tới những lời vừa rồi mới nghe thấy, không khỏi rùng mình.

“Kỳ thật, trẫm rất cảm tạ trận đại hoả này, nếu không có nó nàng còn muốn trốn tránh trẫm đến bao giờ nữa”. Lưu Huyên Nghệ nắm chặt tay cô, bước ra ngoài mật đạo, đón cơn gió đêm ấm áp.

“Lưu hoàng thượng,” Giọng nói của Vân Ánh Lục rất khẽ, dường như sợ làm kinh động tới ai đó, “chàng đã nắm được bằng chứng có thể lật đổ bọn họ, vì sao còn để mặc cho bọn họ tuỳ ý làm xằng bậy như vậy chứ?”

Lưu Huyên Thần cười mỉm, ngóng nhìn cảnh tượng huyên náo đằng xa, nhìn một đám người đang hoảng loạn “Hiện giờ trẫm muốn giết bọn họ dễ như trở bàn tay, nhưng trẫm sẽ bị mang tiếng giết người diệt khẩu. Nàng không biết trong dân gian và triều thần, đều đang truyền nhau rằng trẫm là một hoàng đế giả mạo, Tề vương mới là quân chủ thật sự, trẫm vẫn luôn tò mò sao trẫm lại là hoàng đế giả. Trẫm đang chờ bọn họ ra tay trước, như vậy, trẫm giết bọn họ không có gì đáng trách”.

Vân Ánh Lục cắn răng quay mặt đi, thầm nghĩ: hoàng cung sâu như biển cả, hoàng cung sâu như biển cả…

Một đội thị vệ đi về phía bọn họ, ánh sáng từ cây đuốc trong tay chiếu xuống hai bóng nhếch nhác, tất cả mọi người đều nín thở.

“Hoàng… thượng?” Có người to gan, khẽ gọi một tiếng. Lưu Huyên Thần thản nhiên cười to, “Có cần thiết phải sợ như vậy không, đúng, là trẫm”.

“Hoàng thượng!” Đám thị vệ lập tức quỳ gối xuống đất, dập đầu nghẹn ngào không nói nên lời.

“Bình thân, bình thân, có thị vệ trung thành như các khanh, trẫm nhất định sẽ không làm sao. Được rồi, khanh tới đây”. Lưu Huyên Thần vẫy tay, ra hiệu cho thủ lĩnh đội thị vệ bước tới, hắn ghé bên tai nói nhỏ vài câu, thị vệ gật đầu liên tục, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Hoàng thượng xin yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không để có sai sót gì”. Thị vệ chắp tay thi lễ, dõng dạc trả lời.

Đội thị vệ bên này gọi vài tiếng “hoàng thượng”, mọi người ở đằng xa nghe thấy, đều quay đầu lại, vội vã chạy tới.

La công công chạy trước tiên, vừa chạy vừa gạt nước mắt, thấy hoàng thượng không bị làm sao, vui mừng tới độ một câu cũng không nói được, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu, ngã vào người Tiểu Đức Tử đang đứng phía sau.

“Vân thái y, Vân thái y…” Tiểu Đức Tử nước mắt lưng tròng, ôm La công công, vừa khóc vừa cười.

́n Tiếu Yên cũng đứng trong đám người, sắc mặt như đất, hai chân run rẩy, răng va cầm cập.

Đám phi tần khóc sướt mướt chạy đến trước mặt Lưu Huyên Thần, dịu dàng nói lời hỏi thăm, vội vã tỏ vẻ quan tâm. Lưu Huyên Thầm mỉm cười trấn an bọn họ, ánh mắt làm như vô ý xẹt qua mặt ́n Tiếu Yên, mỗi một lần lướt qua, ́n Tiếu Yên đều cảm thấy trước mắt tối đen lại, cô ta cắn răng, sống chết bấm vào cánh tay, lệnh cho mình phải trấn tĩnh lại.

“Hoàng thượng, người có khoẻ không? Người… khiến thần thiếp sợ hãi”. Cô ta nặn ra vài giọt nước mắt, nhưng đó là do sợ quá mà chảy ra.

“Ái phi bị bộ dạng này của trẫm làm hoảng sợ sao?” Lưu Huyên Thần nhìn xoáy vào ả, ánh mắt lạnh lùng làm cho ́n Tiếu Yên càng thêm sợ hãi, khiến cho cô ta không rét mà run.

́n Tiếu Yên cố nắm chặt tay, hy vọng hết thảy không như cô ta nghĩ. Mật đạo đó không thể bị bất cứ người nào phát hiện ra, nhất định là không.

“Không phải, thần thiếp… thần thiếp thật sự lo lắng cho hoàng thượng…” Cô ta ngập ngừng, né tránh cái nhìn của Lưu Huyên Thần.

“Đã để ái phi lo lắng nhiều rồi!” Lưu Huyên Thần nghiêm mặt, lạnh lùng ngẩng đầu, không hề liếc nhìn cô ta một cái. Vân Ánh Lục đứng bên cạnh hắn, mặt mũi đen thui, vẫn cụp mắt nhìn xuống đất không nói gì.

́n Tiếu Yên hốt hoảng vội vàng chạy tới tẩm cung, đúng lúc ả bước vào cửa cung, phát hiện một đội thị vệ đứng ở trước cửa căn phòng nhỏ chứa đồ đạc linh tinh. ́n Tiếu Yên đột nhiên ngã ngồi xuống đất.

Một trận đại hoả, thiêu huỷ mấy vạn cuốn sách, hư hại hơn mười gian phòng ốc, có vài thị vệ và thái giám bị bỏng. Vân Ánh Lục và mấy vị thái y bận rộn tới tận nửa đêm mới xử lý xong vết bỏng của tất cả mọi người.

Mấy vị thái y thấy đêm đã quá khuya, không hồi phủ nữa, tìm một chỗ trong thái y viện, chợp mắt chờ tới sáng.

Vân Ánh Lục ép một ít nhựa nha đam cho vào chiếc bình nhỏ rồi đi đến tẩm điện. Lưu Huyên Thần chỉ bị bỏng nhẹ, vết bỏng đã sớm được xử lý, nhưng Vân Ánh Lục vẫn thấy lo lắng cho hắn.

Vừa vào tẩm điện, Mãn Ngọc đã kéo cô về phòng, rửa mặt chải đầu, bắt cô uống hết một bát canh tổ yến còn ấm, rồi mới để cô đi vào phòng ngủ của Lưu Huyên Thần.

Lưu Huyên Thần nằm trên long sàn, mắt nhắm hờ, nghe thấy tiếng bước chân, vừa toan mở mắt, một đôi tay nhỏ nhắn hơi lạnh bịt mắt hắn lại, “Nhắm lại!”

Lưu Huyên Thần nghe lời, nhắm mắt lại, cảm thấy trên mặt, trong lòng bàn tay, được bôi một thứ gì đó mát mát, khiến những chỗ đang nóng rát trên da thịt trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

“Kiên trì bôi ba ngày, vết phỏng sẽ xẹp uống, vết sưng đỏ cũng sẽ liền da. Nhưng trong ba ngày này, chàng không được cầm bút”. Vân Ánh Lục rất băn khoăn nói.

“Vậy làm phiền Vân thái y viết thay trẫm”. Lưu Huyên Thần trêu ghẹo mở mắt ra, hất cằm về phía thư án trước giường “Nàng xem trên đó là gì”.

Vân Ánh Lục liếc nhìn quyển sách đã ố vàng, lại cúi xuống, tiếp tục bôi nhựa nha đam lên tay kia của hắn.

“Sao mà một chút vẻ mặt vui mừng cũng không có?” Lưu Huyên Thần thoáng thất vọng, rồi lại mừng thầm, may mắn là đôi má ửng hồng, làn da mềm như nước của nàng không bị lửa chạm tới.

“Lúc em làm việc, sẽ không phân tâm. Bây giờ, em đang trị bỏng cho chàng, trong mắt, trong lòng em chỉ biết có chàng”.

“Trẫm lòng tham vô đáy, muốn trong lòng, trong mắt nàng vĩnh viễn chỉ có một mình trẫm”. Hắn nắm vai cô, buộc cô nhìn thẳng hắn, khiến thuốc vừa bôi lên lòng bàn tay đã bị lau đi sạch.

Vân Ánh Lục bối rối, còn chưa trả lời, môi hắn đã phủ lên môi cô, nụ hôn dịu dàng. Vân Ánh Lục ngoan ngoãn để mặc hắn, đón nhận nụ hôn của hắn, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống áo hắn.

Cô yêu anh, chứ không chỉ là thích, thậm chí còn sâu đậm hơn cả yêu. Ở trong mật đạo, cô vô cùng kiên định cho là vậy. Thế nhưng vừa ra khỏi mật đạo, cô đột nhiên thấy hoang mang.

Tuy Lưu Huyên Thần luôn miệng nói anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, nhưng thật sự thì sao có thể bỏ qua ngôi cửu ngũ của anh được? Khi các phi tần chen nhau lên trước lấy lòng anh, anh cười trấn an họ, lòng cô lại nhói lên cảm giác đau xót khó nói thành lời.

Yêu người đàn ông này, nhất định phải chia sẻ với những nữ nhân khác. Cô ý thức được rất rõ điều này.

Anh sẽ yêu cô, nhưng một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, thì hơn một trăm tám mươi ngày hắn sẽ ở cạnh cô, mà hơn một trăm ngày khác, anh phải đến với những nữ nhân khác. Nếu ngày nào anh cũng ở bên cô, vậy cô phải nhận ánh mắt đố kỵ của tất cả phi tần khác, khiến cô luôn sống trong mặc cảm cướp chồng của người khác. Cô có thể chẳng để ý tới gì mà chấp nhận tất cả hay sao?

Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, đáp án không thể nghi ngờ là phủ định. Có thể chỉ đơn thuần yêu anh không, không cần phải trở thành phi tần, yêu như vậy có phải đơn giản hơn không chứ.

Nụ hôn của Lưu Huyên Thần càng lúc càng mãnh liệt, đột nhiên đẩy cô ngã xuống long sàng, hắn hôn tới vệt nước trên mặt cô.

“Ánh Lục? “ Lưu Huyên Thần kinh ngạc mở mắt ra.

“Em… hơi xúc động!” Cô ngượng ngùng sửa sang lại quần áo lộn xộn, mặt đỏ bừng, ánh mắt dao động.

“Trẫm vội vàng, làm nàng sợ sao?” Lưu Huyên Thần ngồi dậy, kéo cô tới gần, nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô sợ tới mức tay mềm nhũn, suýt làm đổ cả bình thuốc trong tay, cô nhìn xuống hai tay để bên sườn mình, rồi ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia, nuốt nước bọt, lắp bắp nói, “Lưu hoàng thượng, chàng đang bị thương, nên nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn”.

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần tiến sát mặt cô, mãi tới khi chóp mũi hắn cơ hồ đụng tới, hắn mới ngừng lại.

“Nàng nói giờ trẫm ngủ được sao? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn cả đột nhiên nàng dao động”. Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, trong đêm khuya cảm giác vô cùng mê hoặc.

“Vậy… em nói chuyện với chàng”. Cô im lặng một lát, muốn tránh đi, nhưng hắn hoàn toàn chặn trước tầm mắt, cô không còn cách nào, đành phải đón lấy.

“Ánh Lục, những điều nàng nói với trẫm trong mật đạo đều là sự thật, đúng không?”

Vân Ánh Lục khẽ run lên, Thượng Đế ơi, sao mà cô có hơi chút thất thần, anh đều đoán được.

“Đương… đương nhiên…”

“Vậy là được rồi!” Ngón tay hắn mơn trớn trán cô, khiến cô run rẩy, “Ánh Lục, trẫm không dám nói mạnh miệng, nàng cũng nghe bọn họ nói nàng đã biết rất nhiều chuyện, người khác đã chú ý tới nàng, sau này trẫm phải tăng cường bảo vệ nàng, sẽ không để cho nàng bị thiệt thòi”.

“Vậy… để Giang thị vệ đi, không cần khoa trương quá”.

Hắn vuốt ve dịu dàng khác thường, khiến cô có chút bất an. Lưu Huyên Thần cười khó hiểu, giọng khàn khàn “Nàng cho rằng Giang thị vệ là người lương thiện sao, trước kia, đó là trẫm sử dụng kế phản gián, dùng nội ứng của bọn họ để bảo vệ nàng, như vậy bọn họ mới không dễ xuống tay. Bây giờ trẫm không thể nào dùng lại chiêu này được nữa”.

“Giang thị vệ là nội ứng ư?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu.

“Ừ, đêm đó trở về từ Linh Vân các, trẫm sai hắn điều tra mọi chuyện về nàng, trẫm đã phát hiện ra hắn ta là một nội ứng”.

“Cái gì, cái gì, chàng điều tra em?” Vân Ánh Lục trợn mắt.

“Ai bảo nàng có vị tiền hôn phu, rồi vị hôn phu hiện tại, à, Ánh Lục, vị hôn phu tương lai của nàng, nàng đã tìm được chưa?” Lưu Huyên Thần nhớ lại khi ở Linh Vân các, nàng từng hét lên với hắn, liền nở nụ cười ý vị thâm sâu.

“Em… đang tìm…” mặt Vân Ánh Lục đỏ tới tận mang tai.

Lưu Huyên Thần nhìn cô, dịu dàng: “Hà tất bỏ gần tìm xa chứ? Đừng tìm nữa, lấy ngay trước mắt này đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương