Xuân Sắc Như Thế
-
Chương 63-2
Lưu Huyên Thần cúi xuống lấy ra từ ngăn kéo của thư án một quyển sách giấy đã ố vàng, bên ngoài có dòng chữ rồng bay phượng múa Thần Nông bách thảo kinh. Cuốn sách này, từ lần đầu tiên nghe nàng nhắc tới, hắn đã giữ lại bên người. Vốn định để làm lễ vật tặng cho nàng khi quan hệ hai bọn họ thân thiết hơn. Vậy mà nàng lại luôn không cho hắn cơ hội, suýt chút nữa lại còn thành thân với người đàn ông khác. Cho nên hôm nay hắn mới muốn doạ nàng một chút, nhưng lại không nỡ để nàng phải phiền lòng thêm. Đợi lát nữa phê duyệt tấu chương xong, kéo nàng tới cùng hắn tản bộ trong hoa viên, rồi đưa cho nàng, hy vọng đến lúc đó có thể nhờ vào “phân lượng” của cuốn sách, hắn có thể có được nụ hôn thật sự của nàng. Nhớ tới hô hấp nhân tạo lần trước, đôi môi anh đào thật mềm mại!
Vân Ánh Lục giống như quả cà gặp sương muối, héo rũ trở lại thái y viện, buồn chán ngồi xuống, không muốn làm gì.
Ngồi rồi lại ngồi, chán chường hiện lên trên khoé mắt. Đã mấy đêm nay cô không được ngủ tử tế, vừa mệt vừa thiếu ngủ, thật không gắng gượng được nữa. Cô nói với Tiểu Đức Tử tới phòng trực ban nằm nghĩ một lát.
Nói là nằm một lát nhưng vừa chạm vào gối, cô ngủ không biết gì.
Cũng không biết ngủ bao lâu, “Khụ, khụ…” Vân Ánh Lục đột nhiên bị một màn khói làm sặc tỉnh giấc, mơ màng ngồi dậy, thấy bầu trời ngoài cửa sổ đỏ rực.
“Tiểu Đức Tử, giờ nào rồi?” Cô vừa ho vừa đi ra bên ngoài.
Tất cả thái y và thái giám đều tập trung trong sân, nhìn không chớp mắt về một phía.
Vân Ánh Lục nhìn theo tầm mắt của bọn họ, phát hiện phía trước khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy ngút trời. Hướng đó không phải là vị trí của kho sách sao?
“Kho sách lại xảy ra chuyện gì thế?” Lưu Huyên Thần bước trên con đường lát đá ngoài thái y viện, mày nhíu lại.
“Hồi bẩm hoàng thượng, thời tiết khô ráo, kho sách sợ là sơ suất bị cháy”. La công công khom người đáp.
Lưu Huyên Thần im lặng, chậm rãi ngước mắt lên nhìn về phía thái y viện. Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên sa sầm, người buổi trưa muốn mượn sách hắn đâu rồi? Không xong rồi, hắn thầm nghĩ, vội vàng chạy tới kho sách. Một đám người đi theo hắn ai nấy đều trợn tròn mắt, chưa từng thấy hoàng thượng hoảng hốt như thế, vội vàng chạy đuổi theo.
Kho sách đã chìm trong biển lửa, ánh lửa hừng hực, không khí ngột ngạt, khói đặc khiến người ta không mở được mắt, xà nhà của mấy căn phòng chứa sách bị lửa thiêu rụi, “răng rắc” đổ xuống, sách bị cháy rụi biến thành từng vụn tro nhỏ bay trong gió. Cửa kho sách mở toang, giấy niêm phong kho sách không biết đã biến đâu mất.
Thị vệ, thái giám và cung nữ xách thùng, lấy chậu vội vàng cứu hoả, nhưng sao chống lại được thế lửa quá lớn như vậy được, trừ phi trong phút chốc có mưa rào dội xuống, bằng không chẳng còn cách nào dập nổi.
“Lửa bốc lên từ đâu?” Lưu Huyên Thần nghiêm mặt hỏi thủ lĩnh thị vệ.
“Bẩm hoàng thượng, lửa bốc lên từ gian phòng chứa sách cấm”.
Ánh sáng rừng rực của ngọn lửa soi chiếu khuôn mặt đăm chiêu của Lưu Huyên Thần, hắn nheo mắt, cắn môi thầm nghĩ, kẻ này quá càn rỡ, cũng quá ngu ngốc, mới vừa giết người lại chạy tới phóng hoả, coi hoàng cung là cái chợ, muốn tới thì tới, muốn làm gì thì làm sao?
“Giấy niêm phong trên cửa kia là ai xé đi?” Lưu Huyên Thần đảo mắt nhìn quanh.
“Khi thuộc hạ chạy tới, giấy niêm phong đã bị xé rồi. Hôm nay kho sách bị niêm phong, bên trong chắc chắn không có ai”.
Không có ai mới là lạ đấy! Lưu Huyên Thần giật lấy một chậu nước trên tay cung nữ, dội thẳng từ trên đầu xuống.
“Hoàng thượng…” Cung nữ, thị vệ và La công công đều ngây người.
“Dồn sức dập tắt lửa ở phòng chứa sách cấm cho trẫm, những nơi khác cứ để mặc nó cháy đi”. Lưu Huyên Thần bình tĩnh chỉ vào kho sách, nhấc vạt áo bào buộc lại bên hông, chạy thẳng vào trong kho sách.
La công công vội túm lấy Lưu Huyên Thần, “Hoàng thượng, người muốn làm gì chứ?” Mọi người đều trợn tròn mắt, ngây ra như phỗng.
“Mau buông tay, Vân thái y đang ở bên trong”. Lưu Huyên Thần đẩy tay La công công ra, thoáng cái đã vọt vào bên trong biển lửa.
“Mau, mau, cứu hoả, cứu hoàng thượng…” La công công bừng tỉnh, hoảng sợ cao giọng thét lớn, tay vung loạn xạ.
Mọi người vốn muốn từ từ đợi lửa tự tắt, lúc này đều nôn nóng, vội vàng giội nước lên người, một số chạy vào biển lửa, một số ra sức giội nước vào lửa.
Lưu Huyên Thần đoán không sai, Vân Ánh Lục quả thực đang ở trong kho sách.
Vân Ánh Lục là người đầu tiên chạy tới kho sách, khi đó giấy niêm phong còn dán kín, cô chẳng suy nghĩ nhiều, trong đầu chỉ nghĩ bằng mọi giá phải cứu được cuốn Thần Nông bách thảo kinh ra, bằng không Tần Luận sẽ không còn hy vọng. Lúc đó lửa còn chưa cháy tới phía ngoài, mới chỉ cháy lan tới mấy gian nhà khu đằng sau, nhưng đã cháy tới gần nóc nhà, cô dễ dàng chạy tới gian phòng chứa sách cấm trong tiểu viện. Đúng lúc cô vừa mới vào trong, “rầm”, một thanh xà gỗ lớn đột nhiên rơi xuống dưới, lửa rất nhanh bén tới căn phòng. Ngọn lửa đỏ nóng rực, nhanh chóng thiêu rụi toàn bộ sách, bàn ghế bắt đầu cháy, cô thấy tìm cái rương đựng sách, muốn kéo ra, nhưng không thể chạm tay vào vì quá nóng.
Vân Ánh Lục hoảng hốt lui ra phía sau vài bước, nằm rạp xuống đất, trát bùn đất vào tay, rồi cố gắng với lấy cái rương. Khói đặc tràn vào cổ họng khiến cô ho tới mức chảy cả nước mắt. Tia lửa bắn vào áo ngoài, cô kinh hoàng nhảy lên, xé đi, thoáng cái đã không với tới rương đựng sách.
Vân Ánh Lục cuống cuồng, oà khóc, quay đầu lại, thế lửa đã kéo dài đến sân trước, đường lui đã bị chặn lại, khí nóng phả tới mặt, cô lại vội vàng ngồi thụp xuống, tiếp tục tiến sát cái rương.
Mặc kệ, tìm được cuốn sách rồi hãy nghĩ đến đường thoát. Cô cắn răng, lệnh cho mình phải bình tĩnh, không được hoảng hốt. Rốt cuộc, cô cũng chạm tới rương sách, nhưng chiếc rương quá nặng, bị nghiêng đi, một khối khí lạnh phả vào mặt khiến cô ho sặc sụa. Thật vất vả mới lau đi nước mắt cứ liên tục trào ra, cô ngạc nhiên phát hiện ở phía dưới rương sách có một đường hầm, đường hầm dường như mới được đào, mùi bùn đất còn rất nồng. Tuy rằng trước mắt chỉ là một màu đen, Vân Ánh Lục vẫn ôm sách ở trong rương ra, nhảy xuống mật đạo, cô cảm thấy dễ thở hơn. Vân Ánh Lục muốn đi xuống duới, nhìn xem đây có phải mật đạo giống trong phủ Tề vương hay không. Có mật đạo là tốt rồi, ít nhất cô có thể ôm sách và cả mạng sống đi ra ngoài. Vân Ánh Lục kẽ cử động, toan bước đi thì thấy áo bào bị rương sách đè lên, ngọn lửa sắp cháy tới.
Vân Ánh Lục buông sách xuống, định thần lại, ra sức kéo áo bào, mấy cây xà trên nóc nhà đều bị cháy, gãy sụp xuống, một cây rơi xuống, nằm ngang trên rương sách, cô cố hết sức cũng không kéo được áo bào ra.
Một luồng khói đặc bị gió thổi tới khiến cô ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa.
“Vân thái y, Vân Ánh Lục…” Bên tai cô mang máng nghe được từng tiếng gọi, hình như có ai đó đang gọi tên mình. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, mở to đôi mắt đang nhoè đi.
Một ‘người lửa’ vội vàng chạy tới.
“Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục, đồ ngốc kia, nàng đang ở đâu… trả lời trẫm” giọng nói đó đã rất khàn, vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không phát hiện ra long bào giá trị ngàn vàng đã bị cháy loang lổ nhiều chỗ, vương miện lệch qua một bên, mặt mày đen thui, mặt và cánh tay đều có những vết bỏng lớn.
Một người ở trên ngôi cửu ngũ sao có thể để mất hình tượng như vậy được?
Nước mắt Vân Ánh Lục đột nhiên tuôn rơi, “Lưu hoàng thượng, em… ở đây…”
Lưu Huyên Thần hoảng hốt nghe thấy có tiếng người nói, đảo mắt nhìn quanh trong ánh lửa đỏ rực, hắn nhìn thấy một cánh tay đang vẫy hắn. Hắn vui mừng khôn xiết chui qua một giá sách đang cháy, chạy tới, Vân Ánh Lục kéo hắn, bảo hắn nhảy xuống, khi hắn ra sức nhảy cuống, đã kéo rách vạt áo của cô.
Hai người cùng đỡ nhau, tiến vào trong vài bước.
Bên ngoài đã là biển lửa đầy trời, không ai nói gì, cả hai cứ thế nhìn nhau, như thể nhìn mãi mãi cũng không đủ, rồi đột nhiên ôm chặt lấy nhau, môi tự nhiên dán chặt vào nhau, răng môi gắn kết, hút vào, cuốn lấy, giống như muốn hút đối phương vào trong cơ thể của mình, vậy mới an tâm.
Đây là nụ hôn Lưu Huyên Thần đã chờ mong từ rất lâu, như thể đã đợi một đời, hắn hôn mãnh liệt, rồi lại hôn một cách dịu dàng.
Đây là nụ hôn làm cho Vân Ánh Lục cảm thấy sợ hãi, nhưng cô không muốn từ chối, cô không muốn phải nghĩ rõ ràng như vậy, chỉ muốn được nép mình trong vòng tay người đàn ông này.
Người đàn ông này, vì cô, không quản sinh mệnh, không để ý tới tôn quý, bôn ba trong biển lửa. Câu gì cũng không cần hỏi, điều gì cũng không cần phải nói nữa, hết thảy đều ở trong nụ hôn này.
Thật lâu sau, “bụp” một tiếng, Lưu Huyên Thần kêu lên đau đớn.
Cô vội buông hắn ra “Vết bỏng bị vỡ rồi sao?” Trong bóng tối, cô nhẹ nhàng sờ lên mặt, cánh tay, lòng bàn tay hắn, rất nhiều vết phỏng. Cô đau lòng, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lên, muốn cho hắn dễ chịu một chút.
“Lửa lớn như vậy sao chàng lại chạy vào đây, chàng không sợ sao?” Vân Ánh Lục khẽ hỏi.
Lưu Huyên Thần đột nhiên nổi cáu, “Nàng cũng biết sợ hả, vậy sao nàng lao vào đây, nàng muốn khiến trẫm… bị doạ chết sao?”
Cô nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, cảm thấy giọng nói của mình dường như vang lên ở nơi xa, “Thật xin lỗi, em… không nghĩ tới cảm nhận của chàng… Em không nên chỉ quan tâm tới cuốn sách”.
“Nàng còn nghi ngờ tình cảm của trẫm dành cho nàng sao? Trẫm đã nói, sau này sẽ không bỏ lại nàng. Nếu hôm nay nàng bị chết cháy, trẫm… sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho nàng…” Hắn cúi người xuống, cắn vào tai cô, giọng nói như sấm sét dội xuống.
“Không nghi ngờ, không nghi ngờ mà! Tình cảm của em với chàng sẽ không thay đổi, em sẽ yêu chàng, không, em muốn yêu chàng, không phải, không phải! Em phải làm người thứ ba, chấp nhận người đàn ông của mình là chồng của người phụ nữ khác”. Cô ngẩng mặt đối diện với hắn, biết rõ hắn không nhìn thấy, vậy mà cô vẫn tươi cười.
“Huyên Thần, em thật ngốc, bây giờ em mới biết được, em yêu chàng, yêu chàng, yêu thật sự mãnh liệt, không phải vì chàng tới cứu em, mà là vì yêu…”
“Nàng gọi… ta là gì?” Giờ khắc này hắn không phải “trẫm”, mà là “ta”, một người đàn ông hết sức bình thường. Hắn xúc động hỏi.
“Huyên Thần, ở chỗ của em, người thân thiết luôn gọi thẳng tên, nếu thân thiết hơn chút nữa, em sẽ gọi chàng là Thần”. Cô ngượng ngùng cười.
Lưu Huyên Thần chăm chú nhìn cô rồi ghì chặt cô vào lòng, không chú ý vết bỏng vừa bị vỡ.
“Nàng hãy gọi lại một lần nữa, được không?” Lưu Huyên Thần thì thầm bên tai cô, tiếng rất nhỏ, nhưng đầy xúc động.
“Mười lần, một trăm lần, một nghìn lần, một vạn lần… vẫn gọi như vậy đều được, Thần, Thần, Thần…” Vân Ánh Lục chưa từng nghĩ mình có thể nói ra những lời sến như thế. Cô cười khẽ, không phải ngượng ngùng, mà là vui mừng, thật sự vui mừng.
Thích hoá ra khác yêu như vậy. Thích là ôn hoà, chậm rãi, giống như một dòng suối nhỏ, nước róc rách chảy xuôi. Yêu lại giống như dòng sông ào ào cuộn chảy, điên cuồng gào thét, khiến từng tế bào trong cơ thể đều nóng rực kêu gào, vui mừng, từng đợt sóng quét qua, không thể suy tư, không thể chống cự, chỉ có thể để mặc bị nhấn chìm.
Tay cô đụng phải một vết bỏng, làm bọc nước vỡ ra, cô sợ hãi rụt tay lại, hắn lại ôm chặt không buông.
“Lần này, không phải trẫm ép nàng, mà là nàng tự nguyện. Về sau cũng không được phép nuốt lời, bằng không chính là phạm vào tội lớn khi quân”. Hắn cố ý thay đổi xưng hô, muốn cho khẩu khí có vẻ nghiêm túc, nhưng khi nói ra, vẫn thật dịu dàng.
“Không nuốt lời, em thề!” Cô dịu dàng hôn lên môi hắn, Lưu Huyên Thần từ bị động thành chủ động, nụ hôn sâu hơn, hôn tới mức hắn sắp mất đi khống chế, quên cả chuyện người đầy vết bỏng, quên mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Người tỉnh táo vẫn là Vân Ánh Lục, “Huyên Thần, chàng có biết ở đây là đâu không? Chúng ta phải đi ra ngoài, vết thương của chàng nếu như không xử lý, sẽ chuyển biến xấu”.
“Mật đạo này vốn không có sẵn”. Lưu Huyên Thần sờ vào vách tường, đất còn rất ẩm, “Nhưng dù sao chúng ta phải cảm tạ kẻ đào mật đạo này, không có nó chúng ta chết cháy ở trong kho sách rồi”.
“Người này vì sao phải đào mật đạo, trong kho sách có cất giấu bảo bối gì sao? A” Vân Ánh Lục thất thanh kêu lên, quay đầu chạy ngược lại.
“Sao vậy?”
“Sách khó khăn lắm em mới cứu được, lại để ở cửa mật đạo rồi”.
Lưu Huyên Thần thở dài nhún vai, thật muốn thán phục lòng yêu nghề của nàng, “Sách mà nàng cần không ở đó”. Hắn tức giận, kéo cô đi về phía trước.
Đường trong mật đạo không phức tạp, chỉ có một hướng, tuy rằng quanh co khúc khuỷu, nhưng không có đường rẽ.
“Hả? Vậy sách ở đâu?”
“Trong ngự thư phòng”.
“Lưu hoàng thượng…” Vân Ánh Lục tức giận dẩu môi, “Chàng khiến em suýt mất mạng”.
“Vậy trẫm thì sao? Mà sao lại phải sửa xưng hô, sau này không cho phép gọi ta là Lưu hoàng thượng nữa, không biết phép tắc gì cả”. Hắn trừng phạt búng vào gáy cô, “Cuốn sách đó còn quan trọng hơn cả mạng của nàng sao?”
Vân Ánh Lục thở dài, “Trước mắt là như thế. Huyên Thần, phía trước có ánh sáng”.
Lưu Huyên Thần ngước mắt nhìn, phía trước le lói một tia sáng “Xem ra chúng ta đã tới cửa mật đạo, sẽ sớm biết kẻ hảo tâm này là ai thôi”.
Giọng nói của hắn có chút lạnh lùng, không giống là cảm tạ, mà là châm biếm.
Càng đi về phía trước, ánh sáng càng lúc càng rõ, cô quay đầu nhìn Lưu Huyên Thần, hắn còn thảm hại hơn cô, trên mặt có vài vết bỏng, mu bàn tay đỏ ửng, quần áo thì rách rưới. Cô muốn nói mấy câu, nhưng cổ họng lại trào lên từng đợt đắng chát.
“Huyên Thần”, cô giữ chặt hắn lại, cố nén nghẹn ngào, nhắm mắt lại hôn lên môi hắn, “Để cho em hôn một lần, sợ rằng sau khi rời khỏi đây, em sẽ không có can đảm”.
“Ta có can đảm là được rồi”. Lưu Huyên Thần cười nói.
Điểm cuối của mật đạo hoá ra là cửa nhỏ của một gian phòng, ở đây còn có một mật đạo khác, mật đạo này dùng đá xếp thành, giống như đã có rất nhiều năm.
Lưu Huyên Thần trầm ngâm ôm Vân Ánh Lục, đúng lúc chuẩn bị đi ra, bỗng ngoài sân vang lên một giọng nói rất quen khiến hai người giật mình dừng lại.
“Hoàng thượng chạy vào cứu ả ta? Hoàng thượng điên rồi, ả ta đáng giá như vậy sao? Thế lửa lớn như vậy, vào trong còn có thể sống không, nhưng mà như vậy cũng tốt, đúng là nhất cử lưỡng tiện”.
Giọng nói quen tai gần trong gang tấc, Lưu Huyên Thần khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
Vân Ánh Lục nín thở nhìn về phía Lưu Huyên Thần, trán hắn đầy vệt than, mặt nổi lên hai mục bỏng nước, bộ dạng thật thê thảm, hắn nháy mắt với cô trấn an.
“Nhất cử lưỡng tiện?” Bên ngoài, người đàn ông cất giọng phẫn nộ quát “Ngươi nói thật nhẹ nhàng, ngươi có biết ngươi phóng hoả lần này đã đốt đi cái gì không? Bức thư bản vương tìm năm năm, khi sắp tới tay, bị một trận hoả hoạn của ngươi thiêu rụi, nếu tên hoàng đế giả Lưu Huyên Thần kia không chết, hắn không những có thể yên ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, mà bản vương chỉ có thể rụt đuôi, tới khi nào mới có thể ngóc đầu dậy? Nếu không may, ngày nào đó còn bị hắn kiếm cớ thủ tiêu, ngay cả ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu, không phải bị lăng trì xử tử, thì cũng vào đại lao”.
“Vương gia, ta đã nghe người nói tới bức thư đó, khi vào kho sách ta đã tìm kiếm, thế nhưng sáng sớm có lẽ đã có người lấy đi toàn bộ bút tích tiên hoàng lưu lại rồi”. Giọng nói sợ hãi lúc trước lại vang lên.
“Sáng sớm đã có người vào kho sách rồi sao?”
“Đúng vậy, trời còn chưa sáng đã có người tới, giết người quản lý, nghe nói trong kho sách còn không để lại dấu vết gì, vương gia không nghe nói sao, kho sách đã bị niêm phong, ta còn tưởng là vương gia phái người làm!”
“Bản vương bận tổ chức cái lễ thành thân chết tiệt đó, hơi sức đâu mà để ý tới nữa! Ngươi nói không để lại một chút dấu vết, vậy ngươi còn phóng hoả làm gì?” Giọng nói của người đàn ông như thể ăn phải thuốc nổ, khiến cho người ta sợ hãi.
Vân Ánh Lục giống như quả cà gặp sương muối, héo rũ trở lại thái y viện, buồn chán ngồi xuống, không muốn làm gì.
Ngồi rồi lại ngồi, chán chường hiện lên trên khoé mắt. Đã mấy đêm nay cô không được ngủ tử tế, vừa mệt vừa thiếu ngủ, thật không gắng gượng được nữa. Cô nói với Tiểu Đức Tử tới phòng trực ban nằm nghĩ một lát.
Nói là nằm một lát nhưng vừa chạm vào gối, cô ngủ không biết gì.
Cũng không biết ngủ bao lâu, “Khụ, khụ…” Vân Ánh Lục đột nhiên bị một màn khói làm sặc tỉnh giấc, mơ màng ngồi dậy, thấy bầu trời ngoài cửa sổ đỏ rực.
“Tiểu Đức Tử, giờ nào rồi?” Cô vừa ho vừa đi ra bên ngoài.
Tất cả thái y và thái giám đều tập trung trong sân, nhìn không chớp mắt về một phía.
Vân Ánh Lục nhìn theo tầm mắt của bọn họ, phát hiện phía trước khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy ngút trời. Hướng đó không phải là vị trí của kho sách sao?
“Kho sách lại xảy ra chuyện gì thế?” Lưu Huyên Thần bước trên con đường lát đá ngoài thái y viện, mày nhíu lại.
“Hồi bẩm hoàng thượng, thời tiết khô ráo, kho sách sợ là sơ suất bị cháy”. La công công khom người đáp.
Lưu Huyên Thần im lặng, chậm rãi ngước mắt lên nhìn về phía thái y viện. Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên sa sầm, người buổi trưa muốn mượn sách hắn đâu rồi? Không xong rồi, hắn thầm nghĩ, vội vàng chạy tới kho sách. Một đám người đi theo hắn ai nấy đều trợn tròn mắt, chưa từng thấy hoàng thượng hoảng hốt như thế, vội vàng chạy đuổi theo.
Kho sách đã chìm trong biển lửa, ánh lửa hừng hực, không khí ngột ngạt, khói đặc khiến người ta không mở được mắt, xà nhà của mấy căn phòng chứa sách bị lửa thiêu rụi, “răng rắc” đổ xuống, sách bị cháy rụi biến thành từng vụn tro nhỏ bay trong gió. Cửa kho sách mở toang, giấy niêm phong kho sách không biết đã biến đâu mất.
Thị vệ, thái giám và cung nữ xách thùng, lấy chậu vội vàng cứu hoả, nhưng sao chống lại được thế lửa quá lớn như vậy được, trừ phi trong phút chốc có mưa rào dội xuống, bằng không chẳng còn cách nào dập nổi.
“Lửa bốc lên từ đâu?” Lưu Huyên Thần nghiêm mặt hỏi thủ lĩnh thị vệ.
“Bẩm hoàng thượng, lửa bốc lên từ gian phòng chứa sách cấm”.
Ánh sáng rừng rực của ngọn lửa soi chiếu khuôn mặt đăm chiêu của Lưu Huyên Thần, hắn nheo mắt, cắn môi thầm nghĩ, kẻ này quá càn rỡ, cũng quá ngu ngốc, mới vừa giết người lại chạy tới phóng hoả, coi hoàng cung là cái chợ, muốn tới thì tới, muốn làm gì thì làm sao?
“Giấy niêm phong trên cửa kia là ai xé đi?” Lưu Huyên Thần đảo mắt nhìn quanh.
“Khi thuộc hạ chạy tới, giấy niêm phong đã bị xé rồi. Hôm nay kho sách bị niêm phong, bên trong chắc chắn không có ai”.
Không có ai mới là lạ đấy! Lưu Huyên Thần giật lấy một chậu nước trên tay cung nữ, dội thẳng từ trên đầu xuống.
“Hoàng thượng…” Cung nữ, thị vệ và La công công đều ngây người.
“Dồn sức dập tắt lửa ở phòng chứa sách cấm cho trẫm, những nơi khác cứ để mặc nó cháy đi”. Lưu Huyên Thần bình tĩnh chỉ vào kho sách, nhấc vạt áo bào buộc lại bên hông, chạy thẳng vào trong kho sách.
La công công vội túm lấy Lưu Huyên Thần, “Hoàng thượng, người muốn làm gì chứ?” Mọi người đều trợn tròn mắt, ngây ra như phỗng.
“Mau buông tay, Vân thái y đang ở bên trong”. Lưu Huyên Thần đẩy tay La công công ra, thoáng cái đã vọt vào bên trong biển lửa.
“Mau, mau, cứu hoả, cứu hoàng thượng…” La công công bừng tỉnh, hoảng sợ cao giọng thét lớn, tay vung loạn xạ.
Mọi người vốn muốn từ từ đợi lửa tự tắt, lúc này đều nôn nóng, vội vàng giội nước lên người, một số chạy vào biển lửa, một số ra sức giội nước vào lửa.
Lưu Huyên Thần đoán không sai, Vân Ánh Lục quả thực đang ở trong kho sách.
Vân Ánh Lục là người đầu tiên chạy tới kho sách, khi đó giấy niêm phong còn dán kín, cô chẳng suy nghĩ nhiều, trong đầu chỉ nghĩ bằng mọi giá phải cứu được cuốn Thần Nông bách thảo kinh ra, bằng không Tần Luận sẽ không còn hy vọng. Lúc đó lửa còn chưa cháy tới phía ngoài, mới chỉ cháy lan tới mấy gian nhà khu đằng sau, nhưng đã cháy tới gần nóc nhà, cô dễ dàng chạy tới gian phòng chứa sách cấm trong tiểu viện. Đúng lúc cô vừa mới vào trong, “rầm”, một thanh xà gỗ lớn đột nhiên rơi xuống dưới, lửa rất nhanh bén tới căn phòng. Ngọn lửa đỏ nóng rực, nhanh chóng thiêu rụi toàn bộ sách, bàn ghế bắt đầu cháy, cô thấy tìm cái rương đựng sách, muốn kéo ra, nhưng không thể chạm tay vào vì quá nóng.
Vân Ánh Lục hoảng hốt lui ra phía sau vài bước, nằm rạp xuống đất, trát bùn đất vào tay, rồi cố gắng với lấy cái rương. Khói đặc tràn vào cổ họng khiến cô ho tới mức chảy cả nước mắt. Tia lửa bắn vào áo ngoài, cô kinh hoàng nhảy lên, xé đi, thoáng cái đã không với tới rương đựng sách.
Vân Ánh Lục cuống cuồng, oà khóc, quay đầu lại, thế lửa đã kéo dài đến sân trước, đường lui đã bị chặn lại, khí nóng phả tới mặt, cô lại vội vàng ngồi thụp xuống, tiếp tục tiến sát cái rương.
Mặc kệ, tìm được cuốn sách rồi hãy nghĩ đến đường thoát. Cô cắn răng, lệnh cho mình phải bình tĩnh, không được hoảng hốt. Rốt cuộc, cô cũng chạm tới rương sách, nhưng chiếc rương quá nặng, bị nghiêng đi, một khối khí lạnh phả vào mặt khiến cô ho sặc sụa. Thật vất vả mới lau đi nước mắt cứ liên tục trào ra, cô ngạc nhiên phát hiện ở phía dưới rương sách có một đường hầm, đường hầm dường như mới được đào, mùi bùn đất còn rất nồng. Tuy rằng trước mắt chỉ là một màu đen, Vân Ánh Lục vẫn ôm sách ở trong rương ra, nhảy xuống mật đạo, cô cảm thấy dễ thở hơn. Vân Ánh Lục muốn đi xuống duới, nhìn xem đây có phải mật đạo giống trong phủ Tề vương hay không. Có mật đạo là tốt rồi, ít nhất cô có thể ôm sách và cả mạng sống đi ra ngoài. Vân Ánh Lục kẽ cử động, toan bước đi thì thấy áo bào bị rương sách đè lên, ngọn lửa sắp cháy tới.
Vân Ánh Lục buông sách xuống, định thần lại, ra sức kéo áo bào, mấy cây xà trên nóc nhà đều bị cháy, gãy sụp xuống, một cây rơi xuống, nằm ngang trên rương sách, cô cố hết sức cũng không kéo được áo bào ra.
Một luồng khói đặc bị gió thổi tới khiến cô ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa.
“Vân thái y, Vân Ánh Lục…” Bên tai cô mang máng nghe được từng tiếng gọi, hình như có ai đó đang gọi tên mình. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, mở to đôi mắt đang nhoè đi.
Một ‘người lửa’ vội vàng chạy tới.
“Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục, đồ ngốc kia, nàng đang ở đâu… trả lời trẫm” giọng nói đó đã rất khàn, vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không phát hiện ra long bào giá trị ngàn vàng đã bị cháy loang lổ nhiều chỗ, vương miện lệch qua một bên, mặt mày đen thui, mặt và cánh tay đều có những vết bỏng lớn.
Một người ở trên ngôi cửu ngũ sao có thể để mất hình tượng như vậy được?
Nước mắt Vân Ánh Lục đột nhiên tuôn rơi, “Lưu hoàng thượng, em… ở đây…”
Lưu Huyên Thần hoảng hốt nghe thấy có tiếng người nói, đảo mắt nhìn quanh trong ánh lửa đỏ rực, hắn nhìn thấy một cánh tay đang vẫy hắn. Hắn vui mừng khôn xiết chui qua một giá sách đang cháy, chạy tới, Vân Ánh Lục kéo hắn, bảo hắn nhảy xuống, khi hắn ra sức nhảy cuống, đã kéo rách vạt áo của cô.
Hai người cùng đỡ nhau, tiến vào trong vài bước.
Bên ngoài đã là biển lửa đầy trời, không ai nói gì, cả hai cứ thế nhìn nhau, như thể nhìn mãi mãi cũng không đủ, rồi đột nhiên ôm chặt lấy nhau, môi tự nhiên dán chặt vào nhau, răng môi gắn kết, hút vào, cuốn lấy, giống như muốn hút đối phương vào trong cơ thể của mình, vậy mới an tâm.
Đây là nụ hôn Lưu Huyên Thần đã chờ mong từ rất lâu, như thể đã đợi một đời, hắn hôn mãnh liệt, rồi lại hôn một cách dịu dàng.
Đây là nụ hôn làm cho Vân Ánh Lục cảm thấy sợ hãi, nhưng cô không muốn từ chối, cô không muốn phải nghĩ rõ ràng như vậy, chỉ muốn được nép mình trong vòng tay người đàn ông này.
Người đàn ông này, vì cô, không quản sinh mệnh, không để ý tới tôn quý, bôn ba trong biển lửa. Câu gì cũng không cần hỏi, điều gì cũng không cần phải nói nữa, hết thảy đều ở trong nụ hôn này.
Thật lâu sau, “bụp” một tiếng, Lưu Huyên Thần kêu lên đau đớn.
Cô vội buông hắn ra “Vết bỏng bị vỡ rồi sao?” Trong bóng tối, cô nhẹ nhàng sờ lên mặt, cánh tay, lòng bàn tay hắn, rất nhiều vết phỏng. Cô đau lòng, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lên, muốn cho hắn dễ chịu một chút.
“Lửa lớn như vậy sao chàng lại chạy vào đây, chàng không sợ sao?” Vân Ánh Lục khẽ hỏi.
Lưu Huyên Thần đột nhiên nổi cáu, “Nàng cũng biết sợ hả, vậy sao nàng lao vào đây, nàng muốn khiến trẫm… bị doạ chết sao?”
Cô nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, cảm thấy giọng nói của mình dường như vang lên ở nơi xa, “Thật xin lỗi, em… không nghĩ tới cảm nhận của chàng… Em không nên chỉ quan tâm tới cuốn sách”.
“Nàng còn nghi ngờ tình cảm của trẫm dành cho nàng sao? Trẫm đã nói, sau này sẽ không bỏ lại nàng. Nếu hôm nay nàng bị chết cháy, trẫm… sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho nàng…” Hắn cúi người xuống, cắn vào tai cô, giọng nói như sấm sét dội xuống.
“Không nghi ngờ, không nghi ngờ mà! Tình cảm của em với chàng sẽ không thay đổi, em sẽ yêu chàng, không, em muốn yêu chàng, không phải, không phải! Em phải làm người thứ ba, chấp nhận người đàn ông của mình là chồng của người phụ nữ khác”. Cô ngẩng mặt đối diện với hắn, biết rõ hắn không nhìn thấy, vậy mà cô vẫn tươi cười.
“Huyên Thần, em thật ngốc, bây giờ em mới biết được, em yêu chàng, yêu chàng, yêu thật sự mãnh liệt, không phải vì chàng tới cứu em, mà là vì yêu…”
“Nàng gọi… ta là gì?” Giờ khắc này hắn không phải “trẫm”, mà là “ta”, một người đàn ông hết sức bình thường. Hắn xúc động hỏi.
“Huyên Thần, ở chỗ của em, người thân thiết luôn gọi thẳng tên, nếu thân thiết hơn chút nữa, em sẽ gọi chàng là Thần”. Cô ngượng ngùng cười.
Lưu Huyên Thần chăm chú nhìn cô rồi ghì chặt cô vào lòng, không chú ý vết bỏng vừa bị vỡ.
“Nàng hãy gọi lại một lần nữa, được không?” Lưu Huyên Thần thì thầm bên tai cô, tiếng rất nhỏ, nhưng đầy xúc động.
“Mười lần, một trăm lần, một nghìn lần, một vạn lần… vẫn gọi như vậy đều được, Thần, Thần, Thần…” Vân Ánh Lục chưa từng nghĩ mình có thể nói ra những lời sến như thế. Cô cười khẽ, không phải ngượng ngùng, mà là vui mừng, thật sự vui mừng.
Thích hoá ra khác yêu như vậy. Thích là ôn hoà, chậm rãi, giống như một dòng suối nhỏ, nước róc rách chảy xuôi. Yêu lại giống như dòng sông ào ào cuộn chảy, điên cuồng gào thét, khiến từng tế bào trong cơ thể đều nóng rực kêu gào, vui mừng, từng đợt sóng quét qua, không thể suy tư, không thể chống cự, chỉ có thể để mặc bị nhấn chìm.
Tay cô đụng phải một vết bỏng, làm bọc nước vỡ ra, cô sợ hãi rụt tay lại, hắn lại ôm chặt không buông.
“Lần này, không phải trẫm ép nàng, mà là nàng tự nguyện. Về sau cũng không được phép nuốt lời, bằng không chính là phạm vào tội lớn khi quân”. Hắn cố ý thay đổi xưng hô, muốn cho khẩu khí có vẻ nghiêm túc, nhưng khi nói ra, vẫn thật dịu dàng.
“Không nuốt lời, em thề!” Cô dịu dàng hôn lên môi hắn, Lưu Huyên Thần từ bị động thành chủ động, nụ hôn sâu hơn, hôn tới mức hắn sắp mất đi khống chế, quên cả chuyện người đầy vết bỏng, quên mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Người tỉnh táo vẫn là Vân Ánh Lục, “Huyên Thần, chàng có biết ở đây là đâu không? Chúng ta phải đi ra ngoài, vết thương của chàng nếu như không xử lý, sẽ chuyển biến xấu”.
“Mật đạo này vốn không có sẵn”. Lưu Huyên Thần sờ vào vách tường, đất còn rất ẩm, “Nhưng dù sao chúng ta phải cảm tạ kẻ đào mật đạo này, không có nó chúng ta chết cháy ở trong kho sách rồi”.
“Người này vì sao phải đào mật đạo, trong kho sách có cất giấu bảo bối gì sao? A” Vân Ánh Lục thất thanh kêu lên, quay đầu chạy ngược lại.
“Sao vậy?”
“Sách khó khăn lắm em mới cứu được, lại để ở cửa mật đạo rồi”.
Lưu Huyên Thần thở dài nhún vai, thật muốn thán phục lòng yêu nghề của nàng, “Sách mà nàng cần không ở đó”. Hắn tức giận, kéo cô đi về phía trước.
Đường trong mật đạo không phức tạp, chỉ có một hướng, tuy rằng quanh co khúc khuỷu, nhưng không có đường rẽ.
“Hả? Vậy sách ở đâu?”
“Trong ngự thư phòng”.
“Lưu hoàng thượng…” Vân Ánh Lục tức giận dẩu môi, “Chàng khiến em suýt mất mạng”.
“Vậy trẫm thì sao? Mà sao lại phải sửa xưng hô, sau này không cho phép gọi ta là Lưu hoàng thượng nữa, không biết phép tắc gì cả”. Hắn trừng phạt búng vào gáy cô, “Cuốn sách đó còn quan trọng hơn cả mạng của nàng sao?”
Vân Ánh Lục thở dài, “Trước mắt là như thế. Huyên Thần, phía trước có ánh sáng”.
Lưu Huyên Thần ngước mắt nhìn, phía trước le lói một tia sáng “Xem ra chúng ta đã tới cửa mật đạo, sẽ sớm biết kẻ hảo tâm này là ai thôi”.
Giọng nói của hắn có chút lạnh lùng, không giống là cảm tạ, mà là châm biếm.
Càng đi về phía trước, ánh sáng càng lúc càng rõ, cô quay đầu nhìn Lưu Huyên Thần, hắn còn thảm hại hơn cô, trên mặt có vài vết bỏng, mu bàn tay đỏ ửng, quần áo thì rách rưới. Cô muốn nói mấy câu, nhưng cổ họng lại trào lên từng đợt đắng chát.
“Huyên Thần”, cô giữ chặt hắn lại, cố nén nghẹn ngào, nhắm mắt lại hôn lên môi hắn, “Để cho em hôn một lần, sợ rằng sau khi rời khỏi đây, em sẽ không có can đảm”.
“Ta có can đảm là được rồi”. Lưu Huyên Thần cười nói.
Điểm cuối của mật đạo hoá ra là cửa nhỏ của một gian phòng, ở đây còn có một mật đạo khác, mật đạo này dùng đá xếp thành, giống như đã có rất nhiều năm.
Lưu Huyên Thần trầm ngâm ôm Vân Ánh Lục, đúng lúc chuẩn bị đi ra, bỗng ngoài sân vang lên một giọng nói rất quen khiến hai người giật mình dừng lại.
“Hoàng thượng chạy vào cứu ả ta? Hoàng thượng điên rồi, ả ta đáng giá như vậy sao? Thế lửa lớn như vậy, vào trong còn có thể sống không, nhưng mà như vậy cũng tốt, đúng là nhất cử lưỡng tiện”.
Giọng nói quen tai gần trong gang tấc, Lưu Huyên Thần khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
Vân Ánh Lục nín thở nhìn về phía Lưu Huyên Thần, trán hắn đầy vệt than, mặt nổi lên hai mục bỏng nước, bộ dạng thật thê thảm, hắn nháy mắt với cô trấn an.
“Nhất cử lưỡng tiện?” Bên ngoài, người đàn ông cất giọng phẫn nộ quát “Ngươi nói thật nhẹ nhàng, ngươi có biết ngươi phóng hoả lần này đã đốt đi cái gì không? Bức thư bản vương tìm năm năm, khi sắp tới tay, bị một trận hoả hoạn của ngươi thiêu rụi, nếu tên hoàng đế giả Lưu Huyên Thần kia không chết, hắn không những có thể yên ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, mà bản vương chỉ có thể rụt đuôi, tới khi nào mới có thể ngóc đầu dậy? Nếu không may, ngày nào đó còn bị hắn kiếm cớ thủ tiêu, ngay cả ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu, không phải bị lăng trì xử tử, thì cũng vào đại lao”.
“Vương gia, ta đã nghe người nói tới bức thư đó, khi vào kho sách ta đã tìm kiếm, thế nhưng sáng sớm có lẽ đã có người lấy đi toàn bộ bút tích tiên hoàng lưu lại rồi”. Giọng nói sợ hãi lúc trước lại vang lên.
“Sáng sớm đã có người vào kho sách rồi sao?”
“Đúng vậy, trời còn chưa sáng đã có người tới, giết người quản lý, nghe nói trong kho sách còn không để lại dấu vết gì, vương gia không nghe nói sao, kho sách đã bị niêm phong, ta còn tưởng là vương gia phái người làm!”
“Bản vương bận tổ chức cái lễ thành thân chết tiệt đó, hơi sức đâu mà để ý tới nữa! Ngươi nói không để lại một chút dấu vết, vậy ngươi còn phóng hoả làm gì?” Giọng nói của người đàn ông như thể ăn phải thuốc nổ, khiến cho người ta sợ hãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook