Xuân Sắc Như Thế
-
Chương 58-3
Cô cũng đã cân nhắc đến chuyện phẫu thuật cho Tần Luận, tuy nhiên dụng cụ phẫu thuật dù có thể đặt làm nhưng liệu có đủ thời gian? Hơn nữa nếu tiến hành phẫu thuật, Tần Luận nhất định sẽ mất rất nhiều máu, truyền máu thế nào, cầm máu thế nào, còn cả con xà cổ kia nữa, không có máy CT cắt lớp làm sao biết được vị trí cụ thể của nó? Cô không thể liều mạng mở cả ổ bụng của Tần Luận, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm đến tính mạng anh ta. Cho dù biết vị trí cụ thể của xà cổ nhưng nó là loại kịch độc, cô làm thế nào để hàng phục nó, tiêu diệt nó… Rất nhiều chuyện cần phải tìm hiểu rõ ràng, chỉ cần một tiểu tiết không suy xét chu toàn cũng sẽ đe dọa đến tính mạng Tần Luận. Cô không dám manh động nên trước mắt cần phải tìm xem có cách gì đỡ tổn hại cơ thể nhất, phẫu thuật mới là hạ sách cuối cùng.
Trước đây, Ánh Lục từng đọc bài báo về một số nữ sinh bắt chước thần tượng giảm béo, nên đã dại dột nuốt trứng giun sán. Giun sán vốn là loài kí sinh trong sơ thể người, hấp thu dưỡng chất của cơ thể, thế nên dù ăn bao nhiêu cũng không béo lên được. Khi đã đạt được số cân mong muốn họ bắt đầu uống thuốc tẩy để đào thải giun sán ra ngoài. Nếu phương cách đơn giản như vậy thì Vân Ánh Lục thật hy vọng trên đời này có một loại thuốc có thể giết chết xà cổ trong bụng Tần Luận.
Xe ngựa dừng lại trước nha môn bộ Hình, Vân Ánh Lục xuống xe, nhìn thấy trước cửa có hai con sư tử đá uy vũ giơ vuốt nhe nanh, có cái trống lớn để người dân thúc trống kêu oan, trong công đường, nha dịch xếp hai hàng ngay ngắn như trong phim. Ở nơi oai nghiêm, đáng sợ này, kẻ mang tà tâm ắt hẳn sẽ run rẩy không đánh mà khai.
“Tiểu thư, cô tới dâng cáo trạng sao?” Một nha dịch trẻ tuổi thấy có hai cô nương ngơ ngác đứng trước cửa nha môn liền đến hỏi.
Trúc Thanh nhanh mồm nhanh miệng đáp. “Vân tiểu thư nhà ta là vị hôn thê của Đỗ thượng thư, vừa hay có chuyện gần đây nên muốn đến thăm Đỗ thượng thư một lúc”.
Nghe đến đại danh của Đỗ Tử Bân, nha dịch sợ hãi vội vàng khom người thi lễ. “Thật xin lỗi, tiểu nhân có mắt không tròng mới không nhận ra Vân tiểu thư. Tiểu thư, mời cô sang bên này chờ một lát”. Hắn dẫn Vân Ánh Lục tới một gian phòng nhỏ bên cạnh công đường, bưng trà lên rồi gấp gáp chạy vào trong bẩm báo.
Bộ Hình rộng lớn cũng được chia làm tiền đường, hậu đường. Tiền đường là nơi làm việc, còn hậu đường là nơi nghỉ ngơi. Đỗ Tử Bân theo lý phải chuyển đến sống ở hậu đường nhưng vì hắn vốn là người Đông Dương nên được đặc cách ở tại Đỗ gia. Chính vì thế, hầu hết các gian phòng chính ở hậu đường đều bỏ trống, ngoại trừ mấy gian phòng nhỏ nha dịch ở.
Tiền đường thì vừa là phòng thẩm vấn vừa là công đường xử án, dân chúng có thể đứng ngoài để xem, có án thì bước vào dâng cáo trạng. Ngoài ra còn có một phòng thẩm vấn riêng, ngoại trừ Đỗ Tử Bân, sư gia cùng mấy nha dịch canh giữ, người khác không được tùy tiện bước vào.
“Tiểu thư, Đỗ thượng thư đang thẩm vấn phạm nhân, ngài bảo cô chờ ở hậu đường một lát”. Nha dịch đi tới thông báo với Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục gật đầu rồi ngoan ngoãn theo nha dịch vào hậu đường. Bộ Hình quả không hổ là nơi thuần nam tính hóa, sân sau chỉ trồng cây lấy bóng mát, hoa chẳng có lấy một cành, thật đơn điệu nhưng cũng rất sạch sẽ.
Vân Ánh Lục tò mò đưa mắt nhìn khắp nơi, đi ngang qua một gian phòng nhỏ được binh sĩ canh phòng cẩn mật, cô tò mò hỏi nha dịch, “Đó là phòng gì vậy?”
“Tiểu thư, đó là nơi phạm nhân nào nghe tiếng cũng sợ vỡ mật, đại lao bộ Hình đấy ạ”. Nha dịch cười đáp.
Vân Ánh Lục chớp mắt nghĩ lung. Viên Diệc Ngọc không phải cũng bị giam ở đại lao bộ Hình sao?
“Xin hỏi quan sai, có phải Viên thục nghị bị nhốt ở đây không?”
“Vâng, mới bị nhốt một thời gian thôi, án của cô ta còn chưa phán quyết nên chỉ tạm thời giam giữ”.
“Tôi có thể vào thăm cô ta không?”
Nha dịch im lặng khó xử, thượng thư đại nhân thường ra nghiêm lệnh, Viên thục nghi là phạm nhân quan trọng không được phép gặp gỡ bất kỳ người nào. Nhưng giờ thượng thư phu nhân tương lai đòi gặp, sao có thể cự tuyệt đây?
Hắn do dự một lúc rồi rụt rè nói, “Tiểu thư có thể vào gặp cô ta, nhưng chỉ một lát thôi”.
“Được, tôi vào một lúc thôi”.
Vân Ánh Lục lo Trúc Thanh sợ hãi nên không cho theo vào. Vừa bước vào hành lang đại lao, cô mới biết ở đây lớn tới mức nào! Không chỉ có địa lao mà còn có thủy lao, tử lao. Bên trong âm u tối tăm thật chẳng khác nào địa ngục trên trần giới.
Đại lao cũng có phân khu nam nữ, trông coi nhà lao nữ cũng là một nữ nhân, dáng người cao to dũng mãnh, mày to mắt trợn trông không khác gì đàn ông.
Cuộc sống của Viên Diệc Ngọc ở đây cũng không quá tệ. Các phòng giam khác đều tối tăm ẩm thấp, duy chỉ có phòng gian của cô ta là sáng ngời ánh nến, có chiếu có chăn, có quần áo sạch, có sách để đọc, ngoài ra còn có một đĩa đồ ăn chay ăn dở.
Từ thiên đường rớt xuống địa ngục, thay tính đổi nết cũng là điểm dễ hiểu. Từ Ângày bị giam giữ, tính tình nóng nảy, bạo ngược của Viên Diệc Ngọc cũng dần trở nên trầm lặng, ánh mắt chất chứa vẻ bất đắc dĩ và chấp nhận số phận.
Viên Diệc Ngọc đang đọc sách thì chợt nhận thấy một bóng đen đổ dài trước mặt, cô ta ngẩng đầu đối diện với đôi mắt quen thuộc. Nhìn chằm chằm người mới tới một hồi, bên môi cô ra hiện lên nụ cười lạnh lẽo. “Vân thái y, ngươi cố tình đến xem bản cung khốn khổ thế nào sao?”
“Không phải cố tình mà là đi ngang qua. Xem ra Viên thục nghi đã thích nghi với nơi này rồi”. Vân Ánh Lục thở dài. Nếu Lưu hoàng thượng không sớm ra tay bảo vệ Viên Diệc Ngọc thì e là cô ta đã sớm thành người thiên cổ rồi, vậy mà một lời cảm tạ cũng không có, dù gì thì cũng là nữ tướng từng nam chinh bắc chiến, sao lại có thể hồ đồ không nhận ra?
Viên Diệc Ngọc buông sách, bước lại gần song cửa. “Ngươi cho rằng ngươi mê hoặc được hoàng thượng, nhốt bản cung vào đây là có thể giễu võ dương oai mãi sao? Bản cung nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi. Bản cung chưa từng khom lưng uốn gối trước những kẻ lòng lang dạ sói, sự thật sẽ có lúc sáng tỏ, oan khuất cũng có ngày hóa giải, đến lúc đó, bản cung xem ngươi còn vo tròn kín kẽ thế nào, còn càn rỡ ra sao?”
Vân Ánh Lục buồn bã nhìn cô ta. “Chuyện này không nhọc công cô quan tâm. Điều cô nên suy nghĩ là sao người bị nhốt ở đây là cô chứ không phải phi tần khác?”
“Bản cung bị ngươi đố kỵ, hãm hại”. Viên Diệc Ngọc nhăn trán nhíu mày, trong lòng có chút giật thột. Kỳ thật, dạo gần đây cô ta cũng đã suy đi nghĩ lại rất nhiều chuyện, chỉ có điều không sao dám thừa nhận kết luận mà thôi. Viên Diệc Ngọc không phải là người dễ dàng nhận thua, cô ta sao có thể chấp nhận một người văn võ song toàn như mình là bị kẻ khác lợi dụng hại ra nông nỗi này?
“Viên nương nương, cô có giá trị gì để tôi đố kỵ và hãm hãi chứ? Là binh quyền Viên nguyên soái nắm giữ hay cô được hoàng thượng sủng ái?” Vân Ánh Lục cay nghiệt hỏi. Với người cao ngạo như Viên Diệc Ngọc, phải dùng liều thuốc đắng thì mới mong giã tật.
“Ngươi dám chế nhạo bản cung?” Viên Diệc Ngọc quẫn bách tới độ mặt đỏ tía tai.
“Không dám”, Vân Ánh Lục thản nhiên mỉm cười, “tôi chỉ muốn cô tĩnh tâm suy nghĩ lại xem có ai ngồi tù lại thoải mái như cô không? Mà cô đã biết những bí mật gì, từng chia sẻ với ai, cứ nghĩ thông suốt đi. À, còn có một chuyện nữa, tôi đã rời hoàng cung, cô không cần đề phòng tôi làm gì cho phí công mất sức”.
Nói đoạn cô xoay người rời đi.
Viên Diệc Ngọc ngây người nhìn theo Vân Ánh Lục, vẻ mặt thất thần không dám tin. Khi Vân Ánh Lục sắp rời khỏi thì có một tiếng than nhẹ bên tai, cô dừng bước nhưng vẫn không quay đầu lại.
“Hồi ấy bản cung nhìn thấy Cổ thục nghi mặc y phục đen giả làm thích khách để giải vây cho hai kẻ lạ mặt, mấy hôm sau lại phát hiện ra ngươi lén lút chuyển thư cho Cổ Lệ nên mới đem chuyện kể cho Ấn phi nghe. Cô ta nói hiện hoàng thượng đang rất sủng ái Cổ thục nghi, nếu nắm được nhược điểm này thì hoàn toàn có thể khống chế được Cổ thục nghi. Hôm Cổ Lệ bị sát hại, bản cung ngờ mình bị người khác bỏ thuốc…”
Vân Ánh Lục mím chặt môi, những chuyện này cô đều đã biết, nhưng từ miệng Viên Diệc Ngọc nói ra, ý nghĩa rất khác nhau. Viên Diệc Ngọc cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
“Viên thục nghi đã nói sự thật sẽ có lúc sáng tỏ, oan khuất cũng có ngày hóa giải, vậy cô hãy yên tâm ở lại đây đi! Sau này, nhất định cô sẽ có ngày được trở lại chiến trường. Tôi nghĩ chiến trường mới là nơi thích hợp với cô”. Vân Ánh Lục ngoái đầu nười khẽ rồi chậm rãi rời khỏi nhà giam.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cô khẽ hít sâu một hơi, có thể hít thở bầu không khí tự do thật là tốt.
“Nàng tìm ta có việc?” Cô vào hậu đường chưa được bao lâu, Đỗ Tử Bân đã nghiêm mặt bước vào, dường như cơn giận tối qua còn chưa tiêu tan, nhưng trong lòng lại đang mừng thầm. Đàn ông vốn rất sĩ diện, nàng đã chủ động tới đây giảng hòa thì hắn sẽ tha thứ cho nàng.
Trúc Thanh thức thời tránh ra ngoài.
“Đúng là có việc, vả lại ta cũng muốn tới thăm nơi chàng làm việc. Chúng ta sắp thành hôn rồi, cửa bộ Hình hướng nam hay hướng bắc ta còn chưa biết đâu!” Cô dịu dàng nói.
“Cửa bộ Hình quay về hướng đông”. Đỗ Tử Bân buồn bực trả lời.
Vân Ánh Lục day day sống mũi, thực là bất lực với gã mọt sách này.
“Hôm qua nàng không chợp mắt tý nào?” Nhìn khuôn mặt tiều tụy, mắt đầy tia máu của cô, Đỗ Tử Bân không khỏi tức giận, nhưng lại có chút không nỡ.
Vân Ánh Lục nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề chính. “Đỗ đại ca, Tần công tử thật sự ốm nặng”.
Đỗ Tử Bân giận dỗi kéo cô vào lòng, dù sao thì hắn cũng không thể nào ghen với người bệnh được.
“Vậy nàng có chữa được không?”
“Không, ta không chữa được. Tần công tử bị người khác hạ cổ”.
“Hắn cũng bị hạ cổ?” Đỗ Tử Bân nhíu mày. Mấy ngày qua, đám quan binh mai phục của hắn vất vả lắm mới lén bắt được một gã Bắc triều ở Linh Vân các. Hắn vừa mới thẩm vấn xong, tâm trạng không khỏi nặng nề, buồn bực. Trong triều có không ít đại thần đã bị hạ cổ.
Vân Ánh Lục ngẩng đầu nhìn hắn đầy ngạc nhiên. “Đỗ đại ca, còn ai bị hạ cổ nữa, mau nói cho ta biết?”
“Nàng cần biết để làm gì, đây là chuyện cơ mật”. Đỗ Tử Bân nghiêm túc khiển trách.
“Được, vậy ra không hỏi nữa. Thế chàng có biết cách giải cổ không?”
“Nàng nghĩ ta là vu sư à?” Khóe môi Đỗ Tử Bân khẽ giật giật, ghen tuông lại nổi lên. “Tần công tử bị trúng loại cổ gì?”
“Xà cổ!”
Sắc mặt Đỗ Tử Bân đại biến, hắn im lặng một lát rồi trả lời. “Loại cổ này không có cách gì phá giải, chỉ còn nước chờ chết mà thôi”.
“Ta không tin, ta không tin! Nhất định là có cách phá giải. Đỗ đại ca, chàng đừng giấu ta, chàng biết được bao nhiêu thì cứ cho ta biết đi?”
“Ánh Lục, nàng đang nói gì vậy, sao ta lại phải gạt nàng? Ta thật sự không biết mà. Xà cổ là đệ nhất cổ độc, Tần công tử đắc tội với ai mà lại bị ám hại như vậy?”
Vân Ánh Lục bất lực nhắm mắt, cặp mi dài run rẩy ướt nước. “Ta không tin, nhất định sẽ có cách phá giải, nhất định, nhất định…” Cô lẩm bẩm trong miệng khẩu khí vô cùng cố chấp.
“Đỗ đại ca, ta về trước đây. Còn nữa”, cô ngượng ngùng chủ động ôm lấy hắn, “người ta kết hôn là chàng, chàng đừng nghĩ ngợi gì nhiều”.
Cô buông hắn rồi xoay ra bước đi.
“Nàng lại muốn đi đâu?” Đỗ Tử Bân vội giữ tay cô lại.
“Ta định vào mấy tiệm sách trên phố tìm xem có manh mối gì về xà cổ không”.
Đỗ Tử Bân nhíu mày, giữ chặt đôi bờ vai mảnh dẻ của Vân Ánh Lục. “Thành Đông Dương chẳng lẽ chỉ có mình nàng biết chữ hay sao? Nếu có thể tra tìm được phương cách chữa trị thì đại phu đã không bó tay ngồi im thế này đâu. Ngoại trừ kẻ hạ cổ ra, không ai có thể giải được cổ, còn riêng với xà cổ thì ngay cả kẻ hạ cổ cũng không phá giải được”.
“Em không thể trơ mắt nhìn Tần Luận chết như vậy được, dù sao em cũng phải cố hết sức vì anh ấy”.
“Nàng lưu tâm đến hắn như thế sao?” Đỗ Tử Bân lạnh lùng thốt tiếng. Làm hòa gì chứ, rõ ràng là nàng tới chọc giận hắn đây mà.
Vân Ánh Lục mỉm cười chua xót, cô khẽ áp tay lên mặt Đỗ Tử Bân cố nói rõ lòng mình. “Đỗ đại ca, thiếp là một thầy thuốc, dù mọi hi vọng đã tắt nhưng chỉ cần Tần Luận còn một hơi tàn, thiếp cũng phải cứu anh ấy”.
“Thầy thuốc, thầy thuốc? Ta ghét nhất là nghe nàng nói mấy Từ Ânày”.
Mỗi khi Ánh Lục nói những lời này, hắn lại cảm thấy nàng như một người xa lạ.
Khi nàng làm thái y trong cung thì được hoàng thượng tín nhiệm đến mức hắn đố kỵ đến phát điên. Còn khi nàng không làm thái y thì lại lòi ra một Tần Luận anh tuấn, chiếm giữ toàn bộ ánh mắt của nàng khiến hắn tan nát cõi lòng.
“Nàng đừng quên, chỉ còn vài ngày nữa chúng ta sẽ thành thân, hiện tại trong lòng nàng muốn gì, nàng nói rõ ra đi. Đã không thể phá giải cổ thuật, nàng còn muốn khoe tài nỗi gì, chuyện sống chết là do số mệnh, nàng có thể đấu lại với Diêm vương hay sao? Hiện giờ người nàng nên nhìn không phải là ta sao?”
Hắn phẫn nộ đẩy cô ra, quay mặt không muốn nhìn. Vân Ánh Lục bất lực cắn môi khó xử, nước mắt tuôn như mưa. “Đỗ đại ca, thiếp đã cố thấu tỏ nỗi lòng của chàng, liệu chàng có thể hiểu cho thiếp một chút được không? Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Nếu thiếp đã đồng ý thành thân với chàng thì nhất định sẽ không ăn ở hai lòng. Xin lỗi chàng, thiếp thật sự phải đi”.
Cô lau nước mắt, chạy nhanh ra ngoài. Trúc Thanh không hiểu chuyện gì cũng vội vàng đuổi theo. Hai nha dịch bưng trà đứng giữa sân, bốn mắt nhìn nhau, phu nhân thượng thư tương lai ôm mặt khóc sao?
Cả ngày hôm đó, Vân Ánh Lục lục tung các hiệu sách lớn nhỏ trong thành Đông Dương nhưng chẳng thu hoạch được gì cả, cô còn ghé đến xin thỉnh giáo các đại phu có tiếng, nhưng những người này vừa nghe đến xà cổ, tất thảy đều lắc đầu thở dài.
Sắc trời càng lúc càng tối đen, Vân Ánh Lục chán nản đứng giữa đường cái quan, mồ hôi rịn thấm áo, đầu tóc cũng rối tung, cô cảm thấy lực bất tòng tâm, muốn khóc một trận cho cạn sạch những đau đớn trong lòng.
“Tiểu thư, góc đường bên kia còn một hiệu sách nữa”, Trúc Thanh vội chỉ vào một hiệu sách bé xíu đang chuẩn bị đóng cửa. Vân Ánh Lục một lần nữa lê đôi chân nặng trĩu lại gần.
Chủ hiệu sách là một người đàn ông đã ngoài năm mươi, nuôi một chùm râu dê, kinh ngạc nhìn hai cô nương trẻ tuổi sải bước vào hiệu sách nhà mình.
“Cô nương, tiểu điếm chỉ chuyên bán sách cổ không buôn bán son phấn”. Ông chủ bỡn cợt nói.
Trước đây, Ánh Lục từng đọc bài báo về một số nữ sinh bắt chước thần tượng giảm béo, nên đã dại dột nuốt trứng giun sán. Giun sán vốn là loài kí sinh trong sơ thể người, hấp thu dưỡng chất của cơ thể, thế nên dù ăn bao nhiêu cũng không béo lên được. Khi đã đạt được số cân mong muốn họ bắt đầu uống thuốc tẩy để đào thải giun sán ra ngoài. Nếu phương cách đơn giản như vậy thì Vân Ánh Lục thật hy vọng trên đời này có một loại thuốc có thể giết chết xà cổ trong bụng Tần Luận.
Xe ngựa dừng lại trước nha môn bộ Hình, Vân Ánh Lục xuống xe, nhìn thấy trước cửa có hai con sư tử đá uy vũ giơ vuốt nhe nanh, có cái trống lớn để người dân thúc trống kêu oan, trong công đường, nha dịch xếp hai hàng ngay ngắn như trong phim. Ở nơi oai nghiêm, đáng sợ này, kẻ mang tà tâm ắt hẳn sẽ run rẩy không đánh mà khai.
“Tiểu thư, cô tới dâng cáo trạng sao?” Một nha dịch trẻ tuổi thấy có hai cô nương ngơ ngác đứng trước cửa nha môn liền đến hỏi.
Trúc Thanh nhanh mồm nhanh miệng đáp. “Vân tiểu thư nhà ta là vị hôn thê của Đỗ thượng thư, vừa hay có chuyện gần đây nên muốn đến thăm Đỗ thượng thư một lúc”.
Nghe đến đại danh của Đỗ Tử Bân, nha dịch sợ hãi vội vàng khom người thi lễ. “Thật xin lỗi, tiểu nhân có mắt không tròng mới không nhận ra Vân tiểu thư. Tiểu thư, mời cô sang bên này chờ một lát”. Hắn dẫn Vân Ánh Lục tới một gian phòng nhỏ bên cạnh công đường, bưng trà lên rồi gấp gáp chạy vào trong bẩm báo.
Bộ Hình rộng lớn cũng được chia làm tiền đường, hậu đường. Tiền đường là nơi làm việc, còn hậu đường là nơi nghỉ ngơi. Đỗ Tử Bân theo lý phải chuyển đến sống ở hậu đường nhưng vì hắn vốn là người Đông Dương nên được đặc cách ở tại Đỗ gia. Chính vì thế, hầu hết các gian phòng chính ở hậu đường đều bỏ trống, ngoại trừ mấy gian phòng nhỏ nha dịch ở.
Tiền đường thì vừa là phòng thẩm vấn vừa là công đường xử án, dân chúng có thể đứng ngoài để xem, có án thì bước vào dâng cáo trạng. Ngoài ra còn có một phòng thẩm vấn riêng, ngoại trừ Đỗ Tử Bân, sư gia cùng mấy nha dịch canh giữ, người khác không được tùy tiện bước vào.
“Tiểu thư, Đỗ thượng thư đang thẩm vấn phạm nhân, ngài bảo cô chờ ở hậu đường một lát”. Nha dịch đi tới thông báo với Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục gật đầu rồi ngoan ngoãn theo nha dịch vào hậu đường. Bộ Hình quả không hổ là nơi thuần nam tính hóa, sân sau chỉ trồng cây lấy bóng mát, hoa chẳng có lấy một cành, thật đơn điệu nhưng cũng rất sạch sẽ.
Vân Ánh Lục tò mò đưa mắt nhìn khắp nơi, đi ngang qua một gian phòng nhỏ được binh sĩ canh phòng cẩn mật, cô tò mò hỏi nha dịch, “Đó là phòng gì vậy?”
“Tiểu thư, đó là nơi phạm nhân nào nghe tiếng cũng sợ vỡ mật, đại lao bộ Hình đấy ạ”. Nha dịch cười đáp.
Vân Ánh Lục chớp mắt nghĩ lung. Viên Diệc Ngọc không phải cũng bị giam ở đại lao bộ Hình sao?
“Xin hỏi quan sai, có phải Viên thục nghị bị nhốt ở đây không?”
“Vâng, mới bị nhốt một thời gian thôi, án của cô ta còn chưa phán quyết nên chỉ tạm thời giam giữ”.
“Tôi có thể vào thăm cô ta không?”
Nha dịch im lặng khó xử, thượng thư đại nhân thường ra nghiêm lệnh, Viên thục nghi là phạm nhân quan trọng không được phép gặp gỡ bất kỳ người nào. Nhưng giờ thượng thư phu nhân tương lai đòi gặp, sao có thể cự tuyệt đây?
Hắn do dự một lúc rồi rụt rè nói, “Tiểu thư có thể vào gặp cô ta, nhưng chỉ một lát thôi”.
“Được, tôi vào một lúc thôi”.
Vân Ánh Lục lo Trúc Thanh sợ hãi nên không cho theo vào. Vừa bước vào hành lang đại lao, cô mới biết ở đây lớn tới mức nào! Không chỉ có địa lao mà còn có thủy lao, tử lao. Bên trong âm u tối tăm thật chẳng khác nào địa ngục trên trần giới.
Đại lao cũng có phân khu nam nữ, trông coi nhà lao nữ cũng là một nữ nhân, dáng người cao to dũng mãnh, mày to mắt trợn trông không khác gì đàn ông.
Cuộc sống của Viên Diệc Ngọc ở đây cũng không quá tệ. Các phòng giam khác đều tối tăm ẩm thấp, duy chỉ có phòng gian của cô ta là sáng ngời ánh nến, có chiếu có chăn, có quần áo sạch, có sách để đọc, ngoài ra còn có một đĩa đồ ăn chay ăn dở.
Từ thiên đường rớt xuống địa ngục, thay tính đổi nết cũng là điểm dễ hiểu. Từ Ângày bị giam giữ, tính tình nóng nảy, bạo ngược của Viên Diệc Ngọc cũng dần trở nên trầm lặng, ánh mắt chất chứa vẻ bất đắc dĩ và chấp nhận số phận.
Viên Diệc Ngọc đang đọc sách thì chợt nhận thấy một bóng đen đổ dài trước mặt, cô ta ngẩng đầu đối diện với đôi mắt quen thuộc. Nhìn chằm chằm người mới tới một hồi, bên môi cô ra hiện lên nụ cười lạnh lẽo. “Vân thái y, ngươi cố tình đến xem bản cung khốn khổ thế nào sao?”
“Không phải cố tình mà là đi ngang qua. Xem ra Viên thục nghi đã thích nghi với nơi này rồi”. Vân Ánh Lục thở dài. Nếu Lưu hoàng thượng không sớm ra tay bảo vệ Viên Diệc Ngọc thì e là cô ta đã sớm thành người thiên cổ rồi, vậy mà một lời cảm tạ cũng không có, dù gì thì cũng là nữ tướng từng nam chinh bắc chiến, sao lại có thể hồ đồ không nhận ra?
Viên Diệc Ngọc buông sách, bước lại gần song cửa. “Ngươi cho rằng ngươi mê hoặc được hoàng thượng, nhốt bản cung vào đây là có thể giễu võ dương oai mãi sao? Bản cung nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi. Bản cung chưa từng khom lưng uốn gối trước những kẻ lòng lang dạ sói, sự thật sẽ có lúc sáng tỏ, oan khuất cũng có ngày hóa giải, đến lúc đó, bản cung xem ngươi còn vo tròn kín kẽ thế nào, còn càn rỡ ra sao?”
Vân Ánh Lục buồn bã nhìn cô ta. “Chuyện này không nhọc công cô quan tâm. Điều cô nên suy nghĩ là sao người bị nhốt ở đây là cô chứ không phải phi tần khác?”
“Bản cung bị ngươi đố kỵ, hãm hại”. Viên Diệc Ngọc nhăn trán nhíu mày, trong lòng có chút giật thột. Kỳ thật, dạo gần đây cô ta cũng đã suy đi nghĩ lại rất nhiều chuyện, chỉ có điều không sao dám thừa nhận kết luận mà thôi. Viên Diệc Ngọc không phải là người dễ dàng nhận thua, cô ta sao có thể chấp nhận một người văn võ song toàn như mình là bị kẻ khác lợi dụng hại ra nông nỗi này?
“Viên nương nương, cô có giá trị gì để tôi đố kỵ và hãm hãi chứ? Là binh quyền Viên nguyên soái nắm giữ hay cô được hoàng thượng sủng ái?” Vân Ánh Lục cay nghiệt hỏi. Với người cao ngạo như Viên Diệc Ngọc, phải dùng liều thuốc đắng thì mới mong giã tật.
“Ngươi dám chế nhạo bản cung?” Viên Diệc Ngọc quẫn bách tới độ mặt đỏ tía tai.
“Không dám”, Vân Ánh Lục thản nhiên mỉm cười, “tôi chỉ muốn cô tĩnh tâm suy nghĩ lại xem có ai ngồi tù lại thoải mái như cô không? Mà cô đã biết những bí mật gì, từng chia sẻ với ai, cứ nghĩ thông suốt đi. À, còn có một chuyện nữa, tôi đã rời hoàng cung, cô không cần đề phòng tôi làm gì cho phí công mất sức”.
Nói đoạn cô xoay người rời đi.
Viên Diệc Ngọc ngây người nhìn theo Vân Ánh Lục, vẻ mặt thất thần không dám tin. Khi Vân Ánh Lục sắp rời khỏi thì có một tiếng than nhẹ bên tai, cô dừng bước nhưng vẫn không quay đầu lại.
“Hồi ấy bản cung nhìn thấy Cổ thục nghi mặc y phục đen giả làm thích khách để giải vây cho hai kẻ lạ mặt, mấy hôm sau lại phát hiện ra ngươi lén lút chuyển thư cho Cổ Lệ nên mới đem chuyện kể cho Ấn phi nghe. Cô ta nói hiện hoàng thượng đang rất sủng ái Cổ thục nghi, nếu nắm được nhược điểm này thì hoàn toàn có thể khống chế được Cổ thục nghi. Hôm Cổ Lệ bị sát hại, bản cung ngờ mình bị người khác bỏ thuốc…”
Vân Ánh Lục mím chặt môi, những chuyện này cô đều đã biết, nhưng từ miệng Viên Diệc Ngọc nói ra, ý nghĩa rất khác nhau. Viên Diệc Ngọc cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
“Viên thục nghi đã nói sự thật sẽ có lúc sáng tỏ, oan khuất cũng có ngày hóa giải, vậy cô hãy yên tâm ở lại đây đi! Sau này, nhất định cô sẽ có ngày được trở lại chiến trường. Tôi nghĩ chiến trường mới là nơi thích hợp với cô”. Vân Ánh Lục ngoái đầu nười khẽ rồi chậm rãi rời khỏi nhà giam.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cô khẽ hít sâu một hơi, có thể hít thở bầu không khí tự do thật là tốt.
“Nàng tìm ta có việc?” Cô vào hậu đường chưa được bao lâu, Đỗ Tử Bân đã nghiêm mặt bước vào, dường như cơn giận tối qua còn chưa tiêu tan, nhưng trong lòng lại đang mừng thầm. Đàn ông vốn rất sĩ diện, nàng đã chủ động tới đây giảng hòa thì hắn sẽ tha thứ cho nàng.
Trúc Thanh thức thời tránh ra ngoài.
“Đúng là có việc, vả lại ta cũng muốn tới thăm nơi chàng làm việc. Chúng ta sắp thành hôn rồi, cửa bộ Hình hướng nam hay hướng bắc ta còn chưa biết đâu!” Cô dịu dàng nói.
“Cửa bộ Hình quay về hướng đông”. Đỗ Tử Bân buồn bực trả lời.
Vân Ánh Lục day day sống mũi, thực là bất lực với gã mọt sách này.
“Hôm qua nàng không chợp mắt tý nào?” Nhìn khuôn mặt tiều tụy, mắt đầy tia máu của cô, Đỗ Tử Bân không khỏi tức giận, nhưng lại có chút không nỡ.
Vân Ánh Lục nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề chính. “Đỗ đại ca, Tần công tử thật sự ốm nặng”.
Đỗ Tử Bân giận dỗi kéo cô vào lòng, dù sao thì hắn cũng không thể nào ghen với người bệnh được.
“Vậy nàng có chữa được không?”
“Không, ta không chữa được. Tần công tử bị người khác hạ cổ”.
“Hắn cũng bị hạ cổ?” Đỗ Tử Bân nhíu mày. Mấy ngày qua, đám quan binh mai phục của hắn vất vả lắm mới lén bắt được một gã Bắc triều ở Linh Vân các. Hắn vừa mới thẩm vấn xong, tâm trạng không khỏi nặng nề, buồn bực. Trong triều có không ít đại thần đã bị hạ cổ.
Vân Ánh Lục ngẩng đầu nhìn hắn đầy ngạc nhiên. “Đỗ đại ca, còn ai bị hạ cổ nữa, mau nói cho ta biết?”
“Nàng cần biết để làm gì, đây là chuyện cơ mật”. Đỗ Tử Bân nghiêm túc khiển trách.
“Được, vậy ra không hỏi nữa. Thế chàng có biết cách giải cổ không?”
“Nàng nghĩ ta là vu sư à?” Khóe môi Đỗ Tử Bân khẽ giật giật, ghen tuông lại nổi lên. “Tần công tử bị trúng loại cổ gì?”
“Xà cổ!”
Sắc mặt Đỗ Tử Bân đại biến, hắn im lặng một lát rồi trả lời. “Loại cổ này không có cách gì phá giải, chỉ còn nước chờ chết mà thôi”.
“Ta không tin, ta không tin! Nhất định là có cách phá giải. Đỗ đại ca, chàng đừng giấu ta, chàng biết được bao nhiêu thì cứ cho ta biết đi?”
“Ánh Lục, nàng đang nói gì vậy, sao ta lại phải gạt nàng? Ta thật sự không biết mà. Xà cổ là đệ nhất cổ độc, Tần công tử đắc tội với ai mà lại bị ám hại như vậy?”
Vân Ánh Lục bất lực nhắm mắt, cặp mi dài run rẩy ướt nước. “Ta không tin, nhất định sẽ có cách phá giải, nhất định, nhất định…” Cô lẩm bẩm trong miệng khẩu khí vô cùng cố chấp.
“Đỗ đại ca, ta về trước đây. Còn nữa”, cô ngượng ngùng chủ động ôm lấy hắn, “người ta kết hôn là chàng, chàng đừng nghĩ ngợi gì nhiều”.
Cô buông hắn rồi xoay ra bước đi.
“Nàng lại muốn đi đâu?” Đỗ Tử Bân vội giữ tay cô lại.
“Ta định vào mấy tiệm sách trên phố tìm xem có manh mối gì về xà cổ không”.
Đỗ Tử Bân nhíu mày, giữ chặt đôi bờ vai mảnh dẻ của Vân Ánh Lục. “Thành Đông Dương chẳng lẽ chỉ có mình nàng biết chữ hay sao? Nếu có thể tra tìm được phương cách chữa trị thì đại phu đã không bó tay ngồi im thế này đâu. Ngoại trừ kẻ hạ cổ ra, không ai có thể giải được cổ, còn riêng với xà cổ thì ngay cả kẻ hạ cổ cũng không phá giải được”.
“Em không thể trơ mắt nhìn Tần Luận chết như vậy được, dù sao em cũng phải cố hết sức vì anh ấy”.
“Nàng lưu tâm đến hắn như thế sao?” Đỗ Tử Bân lạnh lùng thốt tiếng. Làm hòa gì chứ, rõ ràng là nàng tới chọc giận hắn đây mà.
Vân Ánh Lục mỉm cười chua xót, cô khẽ áp tay lên mặt Đỗ Tử Bân cố nói rõ lòng mình. “Đỗ đại ca, thiếp là một thầy thuốc, dù mọi hi vọng đã tắt nhưng chỉ cần Tần Luận còn một hơi tàn, thiếp cũng phải cứu anh ấy”.
“Thầy thuốc, thầy thuốc? Ta ghét nhất là nghe nàng nói mấy Từ Ânày”.
Mỗi khi Ánh Lục nói những lời này, hắn lại cảm thấy nàng như một người xa lạ.
Khi nàng làm thái y trong cung thì được hoàng thượng tín nhiệm đến mức hắn đố kỵ đến phát điên. Còn khi nàng không làm thái y thì lại lòi ra một Tần Luận anh tuấn, chiếm giữ toàn bộ ánh mắt của nàng khiến hắn tan nát cõi lòng.
“Nàng đừng quên, chỉ còn vài ngày nữa chúng ta sẽ thành thân, hiện tại trong lòng nàng muốn gì, nàng nói rõ ra đi. Đã không thể phá giải cổ thuật, nàng còn muốn khoe tài nỗi gì, chuyện sống chết là do số mệnh, nàng có thể đấu lại với Diêm vương hay sao? Hiện giờ người nàng nên nhìn không phải là ta sao?”
Hắn phẫn nộ đẩy cô ra, quay mặt không muốn nhìn. Vân Ánh Lục bất lực cắn môi khó xử, nước mắt tuôn như mưa. “Đỗ đại ca, thiếp đã cố thấu tỏ nỗi lòng của chàng, liệu chàng có thể hiểu cho thiếp một chút được không? Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Nếu thiếp đã đồng ý thành thân với chàng thì nhất định sẽ không ăn ở hai lòng. Xin lỗi chàng, thiếp thật sự phải đi”.
Cô lau nước mắt, chạy nhanh ra ngoài. Trúc Thanh không hiểu chuyện gì cũng vội vàng đuổi theo. Hai nha dịch bưng trà đứng giữa sân, bốn mắt nhìn nhau, phu nhân thượng thư tương lai ôm mặt khóc sao?
Cả ngày hôm đó, Vân Ánh Lục lục tung các hiệu sách lớn nhỏ trong thành Đông Dương nhưng chẳng thu hoạch được gì cả, cô còn ghé đến xin thỉnh giáo các đại phu có tiếng, nhưng những người này vừa nghe đến xà cổ, tất thảy đều lắc đầu thở dài.
Sắc trời càng lúc càng tối đen, Vân Ánh Lục chán nản đứng giữa đường cái quan, mồ hôi rịn thấm áo, đầu tóc cũng rối tung, cô cảm thấy lực bất tòng tâm, muốn khóc một trận cho cạn sạch những đau đớn trong lòng.
“Tiểu thư, góc đường bên kia còn một hiệu sách nữa”, Trúc Thanh vội chỉ vào một hiệu sách bé xíu đang chuẩn bị đóng cửa. Vân Ánh Lục một lần nữa lê đôi chân nặng trĩu lại gần.
Chủ hiệu sách là một người đàn ông đã ngoài năm mươi, nuôi một chùm râu dê, kinh ngạc nhìn hai cô nương trẻ tuổi sải bước vào hiệu sách nhà mình.
“Cô nương, tiểu điếm chỉ chuyên bán sách cổ không buôn bán son phấn”. Ông chủ bỡn cợt nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook