Xuân Sắc Như Thế
Chương 52: Trâu lồng náo phố

Ai bảo trâu già chậm chạp, một khi chạm đến giới hạn thì uy lực không sao tả nổi. Người người trên phố kinh hãi ngã lăn xuống đất, hàng quán run sợ đóng chặt cửa. Đỗ Tử Bân đang đi phía trước đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn, còn chưa kịp định thần thì Kì Sơ Thính đã nhào vào lòng hắn, giữ rịt. “Đỗ đại nhân, bản quan sợ!”

Đỗ Tử Bân bị con trâu đang phi ầm ầm trước mặt và Kì Sơ Thính làm cho hoàn toàn tỉnh rượu, hắn vội đẩy Kì Sơ Thính ra, “Kì đại nhân, đừng như vậy, mọi người đang nhìn đấy!”

“Không, không! Bản quan sợ lắm!” Lực tay Kì Sơ Thính mạnh khó tả, mặc hắn kéo thế nào cũng nhất quyết không buông.

Con trâu lồng vẫn lao hùng hục về phía họ. Vân Ánh Lục vẫn trân trân nhìn đám mây bụi càng lúc càng tiến gần, lắp bắp hỏi. “Nó… nó chạy thẳng tới chỗ chúng ta sao?”

Tần Luận nín thở thì thào: “Có vẻ như vậy”.

Vân Ánh Lục quay đầu nhìn Tần Luận, bộ áo bào màu đỏ của hắn càng thêm rực rỡ dưới ánh nắng chói chang. Cô đột nhiên rùng mình ớn lạnh, định gọi Đỗ Tử Bân đến tương trợ nhưng thấy đôi nam thanh nữ tú kia đang ôm rịt lấy nhau bèn thôi.

“Tần công tử, anh có… biết võ công không?” Cô hỏi nhanh.

“Không!” Tần Luận đáp gọn, mồ hôi trán túa ra như tắm.

“Phía trước có phải là sông không?”

“Phía trước là sông hộ thành”.

“Anh có biết bơi không?”

Tần Luận cười khổ. “Không!”

Sắc mặt Vân Ánh Lục thoáng chút ảo não. Con trâu kia xem chừng rất to khỏe…

“Tần công tử, anh cởi áo ra đi!” Cô cố trấn tĩnh, nhẹ giọng ra lệnh.

“Ánh Lục, nàng muốn làm gì?” Tần Luận đến giờ này vẫn không quên thắc mắc.

“Không phải tôi muốn phi lễ với anh đâu. Nhanh lên!” Giọng cô bắt đầu run run.

Tần Luận lóng ngóng cởi áo bào nhưng không chịu đưa cho cô.

“Tần công tử, anh có cách đối phó rồi sao?”

Tần Luận lắc đầu.

Vân Ánh Lục nhanh tay đoạt lấy tấm áo đỏ trên tay hắn, chạy nhanh về phía sông hộ thành.

“Ánh Lục”, Đỗ Tử Bân thấy thế gọi lớn, “nàng làm gì vậy?”

Vân Ánh Lục không trả lời, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy. Sau lưng, con trâu đang lồng lộn lao tới gần Tần Luận, đột nhiên đổi hướng, đuổi theo mảnh áo đỏ phất phơ trước mặt. Cơ mặt Đỗ Tử Bân căng cứng, Kì Sơ Thính trân trối nhìn theo.

Vân Ánh Lục không bó chân[1] nhưng do mặc xiêm váy nhiều lớp nên gắng sức thế nào cũng không thể chạy nhanh được. Vân Ánh Lục vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, tiếng thở phì phì của con trâu đã ngay sát bên tai cô, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng.

[1] Tục làm đẹp của con gái Trung Quốc ngày xưa. Bàn chân sau một thời gian bị bó chặt teo nhỏ chỉ bằng một lát dưa sẽ được gọi là “kim liên tam thốn” (gót sen ba tấc).

Sông hộ thành đã ở ngay trước mặt.

Đang hạn nặng mà sao nước sông vẫn chảy xiết như vậy chứ?

Vân Ánh Lục không còn thời gian để nghĩ, nhắm mắt đánh liều buông người xuống sông. Cô biết bơi, nhưng chưa từng học nhảy cầu. Vân Ánh Lục vừa rơi xuống nước đã nghe thấy có tiếng thứ gì đó rất lớn rơi xuống theo, nước bắn tận trời. Dòng nước cuốn phăng chiếc áo đỏ trên tay cô, con trâu gặp nước cũng đã dịu bớt cơn hung hãn, chậm rãi đuổi theo mảnh áo trôi xa.

Vân Ánh Lục hít một hơi thật sâu rồi sải tay bơi vào bờ. Nước không còn chảy xiết nhưng chiếc váy lùng nhùng cứ quấn ríu quanh chân khiến cô hơi chật vật một chút.

“Tùm!” Lại một cột nước bắn lên tung tóe.

“Ánh Lục, Ánh Lục…” Tần Luận sặc nước ho sặc sụa nhưng vẫn gắng gào tìm cô, hai tay quơ loạn xạ trên mặt sông. Gọi được vài tiếng, hắn nhanh chóng chìm nghỉm để lại từng chuỗi bọt khí trên mặt nước. Đã gần đến bờ, Vân Ánh Lục lại phải xoay người bơi về hướng bọt khí nổi. Cô hì hục nắm lấy cổ áo Tần Luận kéo lên. Rõ là không biết bơi lại còn nhảy xuống làm phiền thêm. Đúng là đồ anh hùng rơm!

Người sắp chết đuối dù thấy một cọng rơm trôi qua cũng sẽ sống chết níu lấy. Tần Luận hoảng hốt ôm chặt lấy tay Vân Ánh Lục, người hắn thì nặng mà sức Vân Ánh Lục lại yếu, vùng vẫy dưới nước một lúc, Vân Ánh Lục bắt đầu cảm thấy đuối sức, cô ngước mắt nhìn lên bờ, muốn tìm xem có vị hảo hán trượng nghĩa nào ra tay cứu vớt họ không.

Trên bờ, người xem không ít nhưng hảo hán thì không nhiều, chủ yếu chỉ có phụ nữ và trẻ em. Đỗ Tử Bân và Kì Sơ Thính cũng ở trong số đó, hai người vẫn dính chặt nhau. Đỗ đại nhân mặt đỏ bừng bừng còn Kì tiểu thư thì rúm ró sợ hãi. Vân Ánh Lục mệt mỏi hạ tầm mắt, dũng khí trong người bay biến không ít.

“Vân thái y…” Một bóng người len nhanh qua đám đông, lao nhanh xuống sông ứng cứu.

“Giang thị vệ…” Vân Ánh Lục cảm kích suýt khóc.

Giang Dũng đanh mặt bơi tới, một tay kéo Tần Luận, tay kia kéo nốt Vân Ánh Lục đang xìu như bánh đa nhúng, lôi lên bờ. Vân Ánh Lục mệt nhọc đứng dậy, quần áo ướt đẫm bám dính vào người để lộ đường cong thiếu nữ. Một bà lão tốt bụng đứng gần đấy đưa cho cô bộ áo để khoác tạm lên người cho đỡ lạnh.

Tần Luận đã uống một bụng nước, mê man bất tỉnh không còn biết gì. Vân Ánh Lục vội bảo đám đông vây quanh lùi lại phía sau, để Giang Dũng đặt Tần Luận nằm xuống. Cô cởi áo Tần Luận rồi ra sức ấn bụng hắn cho ọc nước ra. Một lúc sau, Tần Luận bắt đầu he hé mắt, ho sặc vài tiếng. Vân Ánh Lục đỡ hắn ngồi dậy, giúp hắn lau vết bùn ở khóe miệng, phát giác trong đó có lẫn vệt máu tươi. Cô nắm cổ tay Tần Luận, bắt mạch.

Vân Ánh Lục đột nhiên biến sắc, mạch của Tần Luận mong manh khó tưởng như thể đang mắc bệnh nguy kịch, nhưng ngoại trừ thân thể hao gầy ra, những mặt khác hắn vẫn ổn.

Rốt cuộc Tần Luận bị sao chứ?

“Tần công tử, anh có khỏe không?” Cô ôn hòa hỏi.

Tần Luận gượng cười yếu ớt. “Ánh Lục, nàng đối với ta… thật tốt”.

“Đừng nói nữa, gắng giữ sức đi. Tần công tử, sức khỏe anh… Tôi sẽ mời thêm thái y chẩn bệnh cho anh, bằng không e sẽ xảy ra chuyện lớn đấy. Nào, anh đứng lên được không?” Cô cắn răng đỡ hắn đứng dậy. Giang Dũng bước đến choàng vai Tần Luận dìu đi.

“Sức khỏe ta thế nào ta tự biết, sẽ không có chuyện gì đâu. Tráng sĩ, cảm ơn huynh!” Tần Luận chắp tay cảm tạ Giang Dũng.

Mặt Giang Dũng vẫn lạnh như băng. “Ta phụng chỉ bảo vệ Vân thái y, cứu ngươi chỉ là tiện tay mà làm thôi, không cần cảm tạ”

“Giang thị vệ, sao anh lại ở đây?” Vân Ánh Lục gạt lọn tóc dính bết trên trán ra sau, tò mò hỏi.

“Ta vẫn để cô vào tầm ngắm mà, vì không muốn ảnh hưởng tới cuộc hẹn của cô nên mới không hiện thân thôi”.

Vân Ánh Lục mỉm cười nói. “Vậy anh giúp tôi đưa Tần công tử về tiệm thuốc nhé. Anh ta đang cần tĩnh dưỡng”.

“Tiệm thuốc cách đây khá xa, chi bằng chúng ta tới Linh Vân các phía trước thay y phục, uống chén trà, nghỉ ngơi một lát. Kì Sơ Thính giờ đã chịu buông Đỗ Tử Bân ra, nói xen vào cuộc trò chuyện của hai người.

Đỗ Tử Bân cúi đầu nhìn cổ tay bị hằn một lằn đỏ, nhíu chặt mày.

“Linh Vân các?” Tần Luận và Vân Ánh Lục vừa nghe đến cái tên này, người thì sợ hãi, kẻ thì chán ghét.

“Sao vậy? Mọi người tò mò muốn biết bản quan sao lại đề xuất đến Linh Vân các chứ gì?” Kì Sơ Thính che miệng cười khẽ, “Linh Vân các là sản nghiệp của huynh trưởng ta, chúng ta qua đó mượn một chỗ nghỉ ngơi một lát thôi, mọi người đừng hiểu lầm. Như vậy có được không, Đỗ đại nhân?”

Đỗ Tử Bân nhìn nàng ta chằm chằm rồi nhanh chóng gật đầu: “Đi thôi!”

Vân Ánh Lục nghe xong lời này, lòng càng thêm trầm mặc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương