Xuân Sắc Như Thế
-
Chương 40-2
Trúc Thanh bưng trà bánh lên rồi vừa kéo vừa bảo Giang Dũng ra ngoài mà đứng, chủ nhân đang nói chuyện, hạ nhân không được nghe lén.
Giang Dũng phẫn nộ trợn mắt nhìn Trúc Thanh, hạ nhân? Hắn là quan viên tứ phẩm triều đình thế mà lại rơi vào cảnh hổ xuống đồng bằng bị chó khinh nhờn, nhưng hắn không thể so đo tính toán với nữ nhân, đành gắng nuốt cục tức xuống bụng.
Sau khi hàn huyên mấy chuyện thường ngày, Đỗ Tử Bân quyết định vào thẳng chủ đề chính. Hắn là một thư sinh, cả ngày chỉ biết chi, hồ, giả, dã[1], bảo hắn mở miệng cầu hôn, thực sự có phần khó nói. Nhưng để được ôm giai nhân, khó thế nào cũng phải cố.
[1] Ám chỉ những kẻ mọt sách.
Hắn thẳng thắn biểu lộ tâm ý của mình trước mặt vợ chồng Vân viên ngoại.
Vợ chồng Vân viên ngoại vì chuyện từ hôn lần trước mà luôn cảm thấy có lỗi với Đỗ Tử Bân, nay gió chuyển đường quanh, liễu rủ hoa cười lại thấy xuân[2], đương nhiên cũng hết sức vui mừng, huống chi trong lòng con gái lại có hình bóng Đỗ công tử!
[2] Nguyên văn là "phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh hựu kiến xuân” trích thơ Lục Du, ý chỉ trong khó khăn lại tìm thấy hi vọng.
Hai người cũng không làm khó Đỗ Tử Bân, lập tức đồng ý hủy bỏ hôn ước với Tần gia, nhận lời cầu thân của Đỗ phủ. Vân viên ngoại còn nhấn mạnh thêm, cuối năm nay sẽ lo liệu hôn sự của hai nhà.
Đỗ Tử Bân vô cùng cảm kích, liên tục chắp tay tạ ơn.
Vân Ánh Lục chớp chớp đôi mắt hồ thủy hết nhìn song thân lại quay sang nhìn ý trung nhân, cuối năm nay đã kết hôn, như thế có quá gấp không? Nhưng trông thấy vẻ mặt hồ hởi rạng ngời của Đỗ Tử Bân, một chút do dự trong lòng cô cũng nhanh chóng tan biến.
Yêu thương một người, không phải sẽ muốn sớm sớm chiều chiều được ở bên nhau sao? Đỗ gia và Vân phủ gần gũi như vậy, thành thân hay không cũng chỉ cách một bức tường, Vân Ánh Lục thầm nghĩ cô có thể thích ứng được điều đó.
Trong phòng khách ngập tràn không khí ấm cúng vui vẻ, người trông cửa lại bước vào thông báo, Tần Luận đã đến trước cổng Vân phủ.
Tần Luận vốn đã được xem là một nửa con rể của Vân phủ rồi nên không đợi người trông cửa thông báo xong đã ung dung bước vào. Trông thấy Đỗ Tử Bân đang ngồi đơ như tượng gỗ, vợ chồng Vân viên ngoại mặt đỏ tai hồng lúng túng khó xử, hắn nhếch môi cười, tự nhiên chào hỏi một lượt rồi quay sang giới thiệu vị bằng hữu đi cùng.
Bằng hữu của Tần Luận vừa bước đến chào hỏi, Vân Ánh Lục chợt nhíu mày vì trông người này rất quen mặt, Đỗ Tử Bân thì bàng hoàng như bị sét đánh, còn Giang Dũng đứng bên ngoài cũng trợn mắt á khẩu.
Đây chính là đại tổng quản Nhuế Đại của phủ Tề vương.
Trong lòng mỗi người lúc này đều đang cuộn trào suy tính, nhưng vẻ mặt vẫn ung dung, bình tĩnh như thường. Đỗ Tử Bân đã hoàn thành nhiệm vụ, ở lại cũng chỉ tăng thêm phần khó xử cho đôi bên nên vội đứng dậy cáo từ, Vân Ánh Lục thay cha mẹ tiễn hắn đến tận tiểu viện Đỗ gia.
Đỗ viên ngoại đã đi ngủ sớm, bên ngoài lại đang mưa lất phất nên tất cả gia nhân đều quay về phòng, Đỗ Tử Bân trù trừ không nỡ buông tay Vân Ánh Lục, hắn kéo cô vào đình cỏ gần đấy để trú mưa.
Bốn phía tối đen như mực.
Đỗ Tử Bân cúi người xuống, khẽ khàng dặn dò Vân Ánh Lục. "Nàng cứ trú tạm ở đây một lát, đừng về vội, để phụ mẫu nàng bàn bạc thương lượng mọi việc xong xuôi đã. Ta không muốn nàng gặp lại gã đó.” Hắn không hề che giấu sự ghen tuông trong lời nói, đối diện với tình yêu, mọi bản lĩnh đàn ông, phong thái kẻ sĩ đều rơi rụng không còn manh giáp. Còn nữa, gã Tần Luận đó còn dây dưa với phủ Tề vương khiến hắn cảm thấy vô cùng bất trắc khó lường.
Vân Ánh Lục nghe xong, dịu dàng ôm lấy hắn. Đỗ Tử Bân cúi xuống hôn cô, nụ hôn nồng nàn đến độ hắn giật mình khẽ đẩy cô ra. Nếu tiếp tục, hắn e là sẽ xảy ra chuyện vượt rào mất. Đỗ Tử Bân kéo cô ngồi dựa vào mình, lắng nghe tiếng mưa tí tách êm đềm, thời khắc này giá như có thể ngưng đọng mãi mãi thì tốt biết bao.
Không biết tại sao, hắn lại nhớ tới việc đối thơ ban sáng. "Ánh Lục, thể thơ đó nàng nghĩ ra khi nào vậy, trước kia sao ta chưa từng nghe nàng ngâm tụng? Nàng còn tác phẩm nào như vậy không?”
Vân Ánh Lục đang hưởng thụ sự ngọt ngào ấm áp của tình yêu, vừa nghe xong câu này, các dây thần kinh bỗng chốc căng như dây đàn, cô ngồi thẳng dậy, cố gắng biến báo cho qua chuyện. "Bài thơ đó chỉ nhất thời bộc phát thôi, tạm thời em chưa nghĩ ra bài gì khác".
"Nàng nên dành thời gian làm thơ nhiều hơn một chút. Ánh Lục, thể thơ này tự nhiên mà uyển chuyển, hoàn toàn không giống luật thơ chặt chẽ hiện thời. Ta nghĩ thể thơ này nếu được lưu truyền, nhất định nàng sẽ nức tiếng khắp thành Đông Dương, không, nổi danh toàn nước Ngụy ấy chứ. Vân Nhĩ Thanh sẽ lại trở thành hình mẫu của đám văn nhân mặc khách, tài thơ nhất định sẽ ăn đứt đám thi sĩ hiện thời".
Đỗ Tử Bân càng nói càng hứng khởi, âm điệu càng tăng cao trông thấy. Vân Ánh Lục lúng túng gượng cười, "Đỗ đại ca, thật ra từ sau việc tự sát bất thành, em... đã không còn làm thơ được nữa, sách vở trước kia cũng chẳng nhớ được là bao". Cô sợ Đỗ Tử Bân không thể chấp nhận nổi việc cô xuyên không đến đây nên đành mượn cớ để nói rõ tình hình văn thơ chữ nghĩa của cô hiện giờ.
"Đó chỉ là tạm thời thôi, nàng sẽ vẫn mãi là Ánh Lục thông tuệ tài hoa ngày nào. Nàng biết không, điều khiến trái tim ta rung động nhất chính là tài thơ không thua kém nam tử của nàng đấy". Đỗ Tử Bân dịu dàng hôn nhẹ lên mắt cô, "Và cả đôi mắt sáng này nữa".
Vân Ánh Lục sững sờ, trong lòng cô như có thứ gì đó vừa sụp đổ tan tành, dư vị ngọt ngào ban nãy tan biến trong nháy mắt, cô thoáng mơ hồ hoảng sợ.
"Đỗ đại ca, nếu em vẫn không thể nhớ ra những quyển sách đã đọc, vẫn không thể làm thơ như trước, mà chỉ chuyên tâm làm thầy thuốc đến cuối đời thì có sao không?” Vân Ánh Lục lo lắng hỏi.
"Không thể nào, hôm nay không phải nàng vừa ngẫu hứng làm thơ đó sao? Ánh Lục, nàng sao có thể không làm thơ được chứ? Ta còn đang chờ mong được cùng nàng thưởng trà ngâm thơ giống như Triệu Minh Thành và Lý Thanh Chiếu[3], như Tô Tiểu Muội[4] và Tần Thiếu Du, vừa là phu thê vừa là tri kỷ".
[3] Lý Thanh Chiếu đời Tống là nữ sĩ bậc nhất của Trung Quốc, bà cùng chồng là Triệu Minh Thành để lại nhiều giai thoại đẹp cho làng văn thơ.
[4] Tô Tiểu Muội là em gái Tô Đông Pha, cùng chồng là Tần Thiếu Du là hai thi nhân nổi tiếng đời Đường.
Trái tim Vân Ánh Lục lập tức rơi thẳng xuống đáy vực sâu thẳm. Cô lén lấy tay gạt đi dòng lệ hoen bên khóe mắt, âm thầm đau đớn.
"Đỗ đại ca, em phải về rồi". Cô đứng dậy, buồn bã cáo từ. Ngoài đình, mưa mỗi lúc càng mau.
"Ánh Lục", Đỗ Tử Bân ôm chặt lấy cô không nỡ xa rời, "Để ta tiễn nàng ra cổng, nàng nhớ đừng quá thân mật với Tần công tử kia nhé".
"Không đâu, trong lòng em... chỉ có Đỗ đại ca thôi". Vân Ánh Lục chủ động kiễng chân, hôn nhẹ lên má Đỗ Tử Bân.
Chỉ là người trong lòng Đỗ đại ca không phải em, mà là Vân Ánh Lục ngày trước? Cô thật không dám làm rõ điều này. Yêu một người, hóa ra không chỉ vui mừng, mà còn là những băn khoăn, lo lắng, bất an. Vân Ánh Lục sải bước quay về, vừa qua cổng Vân phủ, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, nắm chặt lấy tay cô.
Quay đầu lại thì hóa ra là Tần Luận, chỉ có điều cô không thấy rõ vẻ mặt hắn lắm. Vân Ánh Lục đứng bất động, qua ánh mắt cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Tần Luận, lực nắm cổ tay rất mạnh, giống như hận không thể bóp nát cô vậy.
"Bằng hữu của anh đâu?” Vân Ánh Lục không cảm thấy có lỗi với Tần Luận bởi ngay từ đầu cô chưa bao giờ nói thích anh ta, cũng chưa từng làm gì khiến anh ta hiểu nhầm tâm ý mình, toàn bộ việc đính ước đều là do hai nhà tùy tiện sắp đặt chứ không phải chủ kiến của cô.
"Nga cả ba tháng nàng cũng không chờ nổi, vội làm hồng hạnh vượt tường[5] sao?” Tần Luận gầm gừ hỏi.
[5] Trích trong bài Thăm vườn không gặp của Diệp Thiệu Ông, ý chỉ phụ nữ ngoại tình.
"Không được phép bôi nhọ nhân cách của tôi". Vân Ánh Lục lập tức nghiêm mặt, rành rọt kết thúc vấn đề. "Chuyện giữa hai chúng ta, anh đi mà nói với cha mẹ tôi".
"Ta đã cự tuyệt rồi". Tần Luận lạnh lùng trả lời, "Trừ phi ta chết, hôn sự này không thể hủy bỏ, vì thế nàng hãy an phận nghe theo ta đi. Dù chỉ giữ được nắm xương khô của nàng, ta cũng sẽ không buông tay".
Một trận gió đêm ẩm ướt thổi đến, Vân Ánh Lục không khỏi rùng mình ớn lạnh. Người đàn ông trước mặt cô sao lại xa lạ như vậy, Tần Luận công tử phong nhã, dịu dàng giờ đây lại sẵn sàng buông những lời tàn nhẫn như vậy sao.
"Thành thật xin lỗi, tôi không thể thích anh được".
"Nàng luôn mang vẻ mặt vô tội làm nhiễu loạn trái tim người khác rồi lại lạnh lùng rũ bỏ trách nhiệm. Ánh Lục, sao ta lại thích nàng như vậy chứ?” Sắc mặt xanh mét của Tần Luận bỗng nhiên trở nên khắc cốt ghi tình, hắn dịu dàng vuốt nhẹ gò má cô, "Nàng chính là giấc mộng của ta, một giấc mộng rất ngắn, rất rất ngắn".
Vân Ánh Lục kinh ngạc nhìn Tần Luận, không hiểu vì sao hắn lại thay đổi sắc mặt nhanh như thế.
"Nhưng cho dù chỉ là giấc mộng ngắn ngủi, ta cũng phải có được nàng trước khi tỉnh mộng". Giọng nói của Tần Luận lại mang vẻ hung ác như trước, "Nàng không nguyện lòng cũng được, giả vờ cũng được, nhưng giờ nàng chính là vị hôn thê của ta, đây mới là sự thật".
"Hà tất phải ép tôi đến vậy sao Tần công tử? Anh bức tôi sống dây dưa cả đời cả kiếp như vậy để làm gì?” Vân Ánh Lục bức bối hét lớn.
"Một đời một kiếp?” Tần Luận đột nhiên bật cười đau khổ, "Ánh Lục, nàng cho rằng một đời một kiếp rất dài sao? Sai rồi, đối với nàng và ta mà nói, không thể có chuyện một đời một kiếp đâu".
Trong lòng Vân Ánh Lục dâng lên nỗi sợ hãi vô cớ.
"Ánh Lục, nếu như có những việc ta làm khiến nàng ghét bỏ thì hãy ghi nhớ, ta không thực tâm muốn vậy đâu. Nàng đừng trách ta!” Tần Luận nói xong, lững thững bước đi trong đêm mưa tầm tã.
Vân Ánh Lục suy ngẫm câu nói của Tần Luận hồi lâu mà vẫn chưa hiểu đó là uy hiếp hay nhận lỗi. Cô ngơ ngẩn đi về hướng khuê phòng của mình.
Giang Dũng ẩn thân trong một góc sân tối, quan sát mọi động tĩnh của Vân phủ. Vân thái y đã được định hôn sự mà vẫn chàng chàng thiếp thiếp cùng Đỗ thượng thư, đây có phải là chuyện gian tình không? Cả việc Tề vương cử người tặng lễ vật hậu hĩnh cho Vân thái y nữa chứ, bọn họ đang có mối giao tình sâu sắc gì chăng? Vân thái y quả không phải hạng tầm thường, bao nhiêu điểm hiềm nghi như vậy, sáng mai hắn phải tức tốc bẩm báo với hoàng thượng mới được.
Chẳng cần phải chờ tới sáng mai, trời còn chưa tỏ, La công công đã tức tốc chạy tới Vân phủ, lôi Vân Ánh Lục vẫn còn mơ màng ngái ngủ lên xe ngựa, chạy nhanh về hướng hoàng cung.
Xe ngựa dừng lại trước hoàng cung.
"Kì tả thừa tướng sao lại đến sớm vậy chứ?”
Vân Ánh Lục ngạc nhiên quay lại, đương lúc đỡ cô xuống xe ngựa, La công công buột miệng lẩm bẩm câu này. Hôm qua Kì Sơ Thính vừa mới tiến cung, hôm nay Kì tả thừa tướng lại phá lệ vào cung sớm, hai cha con đứng lấp ló ngoài cửa cung, một cao một thấp, kỳ dị khác thường.
"Kì tả thừa tướng, Kì nữ quan, chào buổi sáng!” Vân Ánh Lục thân tuy là thái y những cũng chỉ là nhân viên công vụ trong hoàng cung, đương nhiên phải chủ động chào hỏi quan viên khác.
Kì Sơ Thính vừa trông thấy Vân Ánh Lục liền vui vẻ chào lại, "Vân thái y, chào buổi sáng!” rồi niềm nở chạy đến cầm tay cô đầy vẻ thân tình.
Kì tả thừa tướng hờ hững xoay người sang chỗ khác, tỏ ý khinh miệt không thèm đoái hoài. Vân Ánh Lục cúi đầu nhìn đôi bàn tay của Kì Sơ Thính, đột nhiên phát hiện phía sau cô ta là một hàng dấu chân ẩm ướt. Cửa cung được lát đá xanh trơn bóng, sạch sẽ không một hạt bụi, càng làm nổi bật dấu chân của Kì Sơ Thính.
Dấu chân này xem ra phải hơn ba mươi phân! Vân Ánh Lục thầm nghĩ.
Kì Sơ Thính thấy Vân Ánh Lục không nói gì, dõi theo hướng nhìn của cô, ánh mắt chợt lóe lên hung hiểm. Kì Sơ Thính kéo vạt trường bào lên, khóe miệng cong thành nụ cười khiêu khích, "Vân thái y có vẻ như rất quan tâm đến bàn chân của bản quan?”
Vân Ánh Lục nhíu mày, cô rất không ưa giọng điệu cợt nhả của Kì nữ quan. "Không phải, chỉ là tôi nhận ra Kì đại nhân có đôi chân to lớn của đàn ông". Cô rút tay về, giấu ở sau lưng.
Bàn tay Kì Sơ Thính theo đà luồn vào tay áo của Vân Ánh Lục, làm cho tóc gáy cô dựng đứng cả lên. Kì nữ quan thật sự thành tâm hướng Phật sao? Cô hết sức hoài nghi điều này.
"Vóc dáng bản quan to cao như vậy, bàn chân không thô kệch như nam nhân thì sao chống đỡ cho được?” Khóe miệng Kì Sơ Thính lại nhếch lên, ánh mắt tà mị không sao tả xiết.
Vân Ánh Lục gật đầu tạm chấp nhận điểm nghi vấn này. "Lại nói tới vóc dáng của Kì nữ quan, tôi có một thắc mắc mãi không sao tháo gỡ được, Kì nữ quan thật sự là tiểu nữ của Kì tả thừa tướng sao?”
Kì tả thừa tướng đang đứng gần đó đột nhiên xoay người lại, bắn ra một tia nhìn hung hãn về phía Vân Ánh Lục.
"Ngươi nói cái gì?” Ông ta lớn tiếng quát.
Vân Ánh Lục bị ông ta dọa tới mức nhất thời đứng ngây như phỗng, không biết nên xử trí sao cho phải.
"Phụ thân, người làm sao vậy, khẩu khí hung dữ như thế sẽ làm Vân thái y sợ đó". Kì Sơ Thính quay sang nũng nịu với Kì tả thừa tướng, "Vân thái y chỉ tò mò thôi, chỉ cần cho cô ấy câu trả lời là ổn thỏa thôi mà. Phụ thân, tiểu nữ vừa nhìn là biết rất hợp duyên với Vân thái y rồi".
Kì tả thừa tướng phất tay áo, ra chiều không muốn nói đến chuyện này nữa. "Sơ Thính, nói chuyện linh tinh gì đấy, con quên con tiến cung để làm gì rồi sao?”
"Chỉ một lát thôi mà". Kì Sơ Thính cười nhã nhặn, "Vân thái y, cô thấy bản quan và phụ thân không giống nhau sao?”
"Cũng không hẳn, khuôn mặt có nhiều nét giống, nhưng chiều cao lại quá khác biệt. Chẳng lẽ cô là con gái nuôi của Kì tả thừa tướng?”
Kì Sơ Thính che miệng cười khẽ, "Vân thái y, đây là lần đầu tiên bản quan nghe người ta hỏi trực tiếp chuyện này đấy. Cô đáng yêu như vậy bản quan sao có thể không thích được?”
La công công nhấp nhổm không yên, thấy câu chuyện giữa Vân Ánh Lục và Kì Sơ Thính mãi vẫn chưa đến hồi kết, ông đành phải mở miệng thúc giục: "Vân thái y, chúng ta nhanh lên một chút đi".
"Vân thái y tiến cung sớm như vậy có việc gì gấp sao?” Kì Sơ Thính nhíu mày hỏi.
"Vâng, trong cung có phi tần đột ngột ngã bệnh nên tôi phải tiến cung sớm". Vân Ánh Lục đang định bỏ đi thì Kì Sơ Thính đột nhiên giữ chặt lấy tay cô, ghé sát tai thấp giọng hỏi: "Dưa ăn có ngon không?”
"Dưa?” Vân Ánh Lục ngơ ngác hỏi lại.
Kì Sơ Thính khẽ cười bỏ đi, đi quá cửa cung một đoạn xa, cô ta đột nhiên cởi giày ném cho thị vệ đi cùng. Đôi giày đó là loại giày vải hai đế được may rất cẩn thận, nhưng giờ đã ướt nhẹp, dính đầy bùn đất.
Vân Ánh Lục nhìn Kì Sơ Thính chân trần vào cung, không khỏi dụi mắt liên hồi, cho rằng mình hoa mắt chóng mặt nên mới nhìn nhầm.
Giang Dũng phẫn nộ trợn mắt nhìn Trúc Thanh, hạ nhân? Hắn là quan viên tứ phẩm triều đình thế mà lại rơi vào cảnh hổ xuống đồng bằng bị chó khinh nhờn, nhưng hắn không thể so đo tính toán với nữ nhân, đành gắng nuốt cục tức xuống bụng.
Sau khi hàn huyên mấy chuyện thường ngày, Đỗ Tử Bân quyết định vào thẳng chủ đề chính. Hắn là một thư sinh, cả ngày chỉ biết chi, hồ, giả, dã[1], bảo hắn mở miệng cầu hôn, thực sự có phần khó nói. Nhưng để được ôm giai nhân, khó thế nào cũng phải cố.
[1] Ám chỉ những kẻ mọt sách.
Hắn thẳng thắn biểu lộ tâm ý của mình trước mặt vợ chồng Vân viên ngoại.
Vợ chồng Vân viên ngoại vì chuyện từ hôn lần trước mà luôn cảm thấy có lỗi với Đỗ Tử Bân, nay gió chuyển đường quanh, liễu rủ hoa cười lại thấy xuân[2], đương nhiên cũng hết sức vui mừng, huống chi trong lòng con gái lại có hình bóng Đỗ công tử!
[2] Nguyên văn là "phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh hựu kiến xuân” trích thơ Lục Du, ý chỉ trong khó khăn lại tìm thấy hi vọng.
Hai người cũng không làm khó Đỗ Tử Bân, lập tức đồng ý hủy bỏ hôn ước với Tần gia, nhận lời cầu thân của Đỗ phủ. Vân viên ngoại còn nhấn mạnh thêm, cuối năm nay sẽ lo liệu hôn sự của hai nhà.
Đỗ Tử Bân vô cùng cảm kích, liên tục chắp tay tạ ơn.
Vân Ánh Lục chớp chớp đôi mắt hồ thủy hết nhìn song thân lại quay sang nhìn ý trung nhân, cuối năm nay đã kết hôn, như thế có quá gấp không? Nhưng trông thấy vẻ mặt hồ hởi rạng ngời của Đỗ Tử Bân, một chút do dự trong lòng cô cũng nhanh chóng tan biến.
Yêu thương một người, không phải sẽ muốn sớm sớm chiều chiều được ở bên nhau sao? Đỗ gia và Vân phủ gần gũi như vậy, thành thân hay không cũng chỉ cách một bức tường, Vân Ánh Lục thầm nghĩ cô có thể thích ứng được điều đó.
Trong phòng khách ngập tràn không khí ấm cúng vui vẻ, người trông cửa lại bước vào thông báo, Tần Luận đã đến trước cổng Vân phủ.
Tần Luận vốn đã được xem là một nửa con rể của Vân phủ rồi nên không đợi người trông cửa thông báo xong đã ung dung bước vào. Trông thấy Đỗ Tử Bân đang ngồi đơ như tượng gỗ, vợ chồng Vân viên ngoại mặt đỏ tai hồng lúng túng khó xử, hắn nhếch môi cười, tự nhiên chào hỏi một lượt rồi quay sang giới thiệu vị bằng hữu đi cùng.
Bằng hữu của Tần Luận vừa bước đến chào hỏi, Vân Ánh Lục chợt nhíu mày vì trông người này rất quen mặt, Đỗ Tử Bân thì bàng hoàng như bị sét đánh, còn Giang Dũng đứng bên ngoài cũng trợn mắt á khẩu.
Đây chính là đại tổng quản Nhuế Đại của phủ Tề vương.
Trong lòng mỗi người lúc này đều đang cuộn trào suy tính, nhưng vẻ mặt vẫn ung dung, bình tĩnh như thường. Đỗ Tử Bân đã hoàn thành nhiệm vụ, ở lại cũng chỉ tăng thêm phần khó xử cho đôi bên nên vội đứng dậy cáo từ, Vân Ánh Lục thay cha mẹ tiễn hắn đến tận tiểu viện Đỗ gia.
Đỗ viên ngoại đã đi ngủ sớm, bên ngoài lại đang mưa lất phất nên tất cả gia nhân đều quay về phòng, Đỗ Tử Bân trù trừ không nỡ buông tay Vân Ánh Lục, hắn kéo cô vào đình cỏ gần đấy để trú mưa.
Bốn phía tối đen như mực.
Đỗ Tử Bân cúi người xuống, khẽ khàng dặn dò Vân Ánh Lục. "Nàng cứ trú tạm ở đây một lát, đừng về vội, để phụ mẫu nàng bàn bạc thương lượng mọi việc xong xuôi đã. Ta không muốn nàng gặp lại gã đó.” Hắn không hề che giấu sự ghen tuông trong lời nói, đối diện với tình yêu, mọi bản lĩnh đàn ông, phong thái kẻ sĩ đều rơi rụng không còn manh giáp. Còn nữa, gã Tần Luận đó còn dây dưa với phủ Tề vương khiến hắn cảm thấy vô cùng bất trắc khó lường.
Vân Ánh Lục nghe xong, dịu dàng ôm lấy hắn. Đỗ Tử Bân cúi xuống hôn cô, nụ hôn nồng nàn đến độ hắn giật mình khẽ đẩy cô ra. Nếu tiếp tục, hắn e là sẽ xảy ra chuyện vượt rào mất. Đỗ Tử Bân kéo cô ngồi dựa vào mình, lắng nghe tiếng mưa tí tách êm đềm, thời khắc này giá như có thể ngưng đọng mãi mãi thì tốt biết bao.
Không biết tại sao, hắn lại nhớ tới việc đối thơ ban sáng. "Ánh Lục, thể thơ đó nàng nghĩ ra khi nào vậy, trước kia sao ta chưa từng nghe nàng ngâm tụng? Nàng còn tác phẩm nào như vậy không?”
Vân Ánh Lục đang hưởng thụ sự ngọt ngào ấm áp của tình yêu, vừa nghe xong câu này, các dây thần kinh bỗng chốc căng như dây đàn, cô ngồi thẳng dậy, cố gắng biến báo cho qua chuyện. "Bài thơ đó chỉ nhất thời bộc phát thôi, tạm thời em chưa nghĩ ra bài gì khác".
"Nàng nên dành thời gian làm thơ nhiều hơn một chút. Ánh Lục, thể thơ này tự nhiên mà uyển chuyển, hoàn toàn không giống luật thơ chặt chẽ hiện thời. Ta nghĩ thể thơ này nếu được lưu truyền, nhất định nàng sẽ nức tiếng khắp thành Đông Dương, không, nổi danh toàn nước Ngụy ấy chứ. Vân Nhĩ Thanh sẽ lại trở thành hình mẫu của đám văn nhân mặc khách, tài thơ nhất định sẽ ăn đứt đám thi sĩ hiện thời".
Đỗ Tử Bân càng nói càng hứng khởi, âm điệu càng tăng cao trông thấy. Vân Ánh Lục lúng túng gượng cười, "Đỗ đại ca, thật ra từ sau việc tự sát bất thành, em... đã không còn làm thơ được nữa, sách vở trước kia cũng chẳng nhớ được là bao". Cô sợ Đỗ Tử Bân không thể chấp nhận nổi việc cô xuyên không đến đây nên đành mượn cớ để nói rõ tình hình văn thơ chữ nghĩa của cô hiện giờ.
"Đó chỉ là tạm thời thôi, nàng sẽ vẫn mãi là Ánh Lục thông tuệ tài hoa ngày nào. Nàng biết không, điều khiến trái tim ta rung động nhất chính là tài thơ không thua kém nam tử của nàng đấy". Đỗ Tử Bân dịu dàng hôn nhẹ lên mắt cô, "Và cả đôi mắt sáng này nữa".
Vân Ánh Lục sững sờ, trong lòng cô như có thứ gì đó vừa sụp đổ tan tành, dư vị ngọt ngào ban nãy tan biến trong nháy mắt, cô thoáng mơ hồ hoảng sợ.
"Đỗ đại ca, nếu em vẫn không thể nhớ ra những quyển sách đã đọc, vẫn không thể làm thơ như trước, mà chỉ chuyên tâm làm thầy thuốc đến cuối đời thì có sao không?” Vân Ánh Lục lo lắng hỏi.
"Không thể nào, hôm nay không phải nàng vừa ngẫu hứng làm thơ đó sao? Ánh Lục, nàng sao có thể không làm thơ được chứ? Ta còn đang chờ mong được cùng nàng thưởng trà ngâm thơ giống như Triệu Minh Thành và Lý Thanh Chiếu[3], như Tô Tiểu Muội[4] và Tần Thiếu Du, vừa là phu thê vừa là tri kỷ".
[3] Lý Thanh Chiếu đời Tống là nữ sĩ bậc nhất của Trung Quốc, bà cùng chồng là Triệu Minh Thành để lại nhiều giai thoại đẹp cho làng văn thơ.
[4] Tô Tiểu Muội là em gái Tô Đông Pha, cùng chồng là Tần Thiếu Du là hai thi nhân nổi tiếng đời Đường.
Trái tim Vân Ánh Lục lập tức rơi thẳng xuống đáy vực sâu thẳm. Cô lén lấy tay gạt đi dòng lệ hoen bên khóe mắt, âm thầm đau đớn.
"Đỗ đại ca, em phải về rồi". Cô đứng dậy, buồn bã cáo từ. Ngoài đình, mưa mỗi lúc càng mau.
"Ánh Lục", Đỗ Tử Bân ôm chặt lấy cô không nỡ xa rời, "Để ta tiễn nàng ra cổng, nàng nhớ đừng quá thân mật với Tần công tử kia nhé".
"Không đâu, trong lòng em... chỉ có Đỗ đại ca thôi". Vân Ánh Lục chủ động kiễng chân, hôn nhẹ lên má Đỗ Tử Bân.
Chỉ là người trong lòng Đỗ đại ca không phải em, mà là Vân Ánh Lục ngày trước? Cô thật không dám làm rõ điều này. Yêu một người, hóa ra không chỉ vui mừng, mà còn là những băn khoăn, lo lắng, bất an. Vân Ánh Lục sải bước quay về, vừa qua cổng Vân phủ, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, nắm chặt lấy tay cô.
Quay đầu lại thì hóa ra là Tần Luận, chỉ có điều cô không thấy rõ vẻ mặt hắn lắm. Vân Ánh Lục đứng bất động, qua ánh mắt cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Tần Luận, lực nắm cổ tay rất mạnh, giống như hận không thể bóp nát cô vậy.
"Bằng hữu của anh đâu?” Vân Ánh Lục không cảm thấy có lỗi với Tần Luận bởi ngay từ đầu cô chưa bao giờ nói thích anh ta, cũng chưa từng làm gì khiến anh ta hiểu nhầm tâm ý mình, toàn bộ việc đính ước đều là do hai nhà tùy tiện sắp đặt chứ không phải chủ kiến của cô.
"Nga cả ba tháng nàng cũng không chờ nổi, vội làm hồng hạnh vượt tường[5] sao?” Tần Luận gầm gừ hỏi.
[5] Trích trong bài Thăm vườn không gặp của Diệp Thiệu Ông, ý chỉ phụ nữ ngoại tình.
"Không được phép bôi nhọ nhân cách của tôi". Vân Ánh Lục lập tức nghiêm mặt, rành rọt kết thúc vấn đề. "Chuyện giữa hai chúng ta, anh đi mà nói với cha mẹ tôi".
"Ta đã cự tuyệt rồi". Tần Luận lạnh lùng trả lời, "Trừ phi ta chết, hôn sự này không thể hủy bỏ, vì thế nàng hãy an phận nghe theo ta đi. Dù chỉ giữ được nắm xương khô của nàng, ta cũng sẽ không buông tay".
Một trận gió đêm ẩm ướt thổi đến, Vân Ánh Lục không khỏi rùng mình ớn lạnh. Người đàn ông trước mặt cô sao lại xa lạ như vậy, Tần Luận công tử phong nhã, dịu dàng giờ đây lại sẵn sàng buông những lời tàn nhẫn như vậy sao.
"Thành thật xin lỗi, tôi không thể thích anh được".
"Nàng luôn mang vẻ mặt vô tội làm nhiễu loạn trái tim người khác rồi lại lạnh lùng rũ bỏ trách nhiệm. Ánh Lục, sao ta lại thích nàng như vậy chứ?” Sắc mặt xanh mét của Tần Luận bỗng nhiên trở nên khắc cốt ghi tình, hắn dịu dàng vuốt nhẹ gò má cô, "Nàng chính là giấc mộng của ta, một giấc mộng rất ngắn, rất rất ngắn".
Vân Ánh Lục kinh ngạc nhìn Tần Luận, không hiểu vì sao hắn lại thay đổi sắc mặt nhanh như thế.
"Nhưng cho dù chỉ là giấc mộng ngắn ngủi, ta cũng phải có được nàng trước khi tỉnh mộng". Giọng nói của Tần Luận lại mang vẻ hung ác như trước, "Nàng không nguyện lòng cũng được, giả vờ cũng được, nhưng giờ nàng chính là vị hôn thê của ta, đây mới là sự thật".
"Hà tất phải ép tôi đến vậy sao Tần công tử? Anh bức tôi sống dây dưa cả đời cả kiếp như vậy để làm gì?” Vân Ánh Lục bức bối hét lớn.
"Một đời một kiếp?” Tần Luận đột nhiên bật cười đau khổ, "Ánh Lục, nàng cho rằng một đời một kiếp rất dài sao? Sai rồi, đối với nàng và ta mà nói, không thể có chuyện một đời một kiếp đâu".
Trong lòng Vân Ánh Lục dâng lên nỗi sợ hãi vô cớ.
"Ánh Lục, nếu như có những việc ta làm khiến nàng ghét bỏ thì hãy ghi nhớ, ta không thực tâm muốn vậy đâu. Nàng đừng trách ta!” Tần Luận nói xong, lững thững bước đi trong đêm mưa tầm tã.
Vân Ánh Lục suy ngẫm câu nói của Tần Luận hồi lâu mà vẫn chưa hiểu đó là uy hiếp hay nhận lỗi. Cô ngơ ngẩn đi về hướng khuê phòng của mình.
Giang Dũng ẩn thân trong một góc sân tối, quan sát mọi động tĩnh của Vân phủ. Vân thái y đã được định hôn sự mà vẫn chàng chàng thiếp thiếp cùng Đỗ thượng thư, đây có phải là chuyện gian tình không? Cả việc Tề vương cử người tặng lễ vật hậu hĩnh cho Vân thái y nữa chứ, bọn họ đang có mối giao tình sâu sắc gì chăng? Vân thái y quả không phải hạng tầm thường, bao nhiêu điểm hiềm nghi như vậy, sáng mai hắn phải tức tốc bẩm báo với hoàng thượng mới được.
Chẳng cần phải chờ tới sáng mai, trời còn chưa tỏ, La công công đã tức tốc chạy tới Vân phủ, lôi Vân Ánh Lục vẫn còn mơ màng ngái ngủ lên xe ngựa, chạy nhanh về hướng hoàng cung.
Xe ngựa dừng lại trước hoàng cung.
"Kì tả thừa tướng sao lại đến sớm vậy chứ?”
Vân Ánh Lục ngạc nhiên quay lại, đương lúc đỡ cô xuống xe ngựa, La công công buột miệng lẩm bẩm câu này. Hôm qua Kì Sơ Thính vừa mới tiến cung, hôm nay Kì tả thừa tướng lại phá lệ vào cung sớm, hai cha con đứng lấp ló ngoài cửa cung, một cao một thấp, kỳ dị khác thường.
"Kì tả thừa tướng, Kì nữ quan, chào buổi sáng!” Vân Ánh Lục thân tuy là thái y những cũng chỉ là nhân viên công vụ trong hoàng cung, đương nhiên phải chủ động chào hỏi quan viên khác.
Kì Sơ Thính vừa trông thấy Vân Ánh Lục liền vui vẻ chào lại, "Vân thái y, chào buổi sáng!” rồi niềm nở chạy đến cầm tay cô đầy vẻ thân tình.
Kì tả thừa tướng hờ hững xoay người sang chỗ khác, tỏ ý khinh miệt không thèm đoái hoài. Vân Ánh Lục cúi đầu nhìn đôi bàn tay của Kì Sơ Thính, đột nhiên phát hiện phía sau cô ta là một hàng dấu chân ẩm ướt. Cửa cung được lát đá xanh trơn bóng, sạch sẽ không một hạt bụi, càng làm nổi bật dấu chân của Kì Sơ Thính.
Dấu chân này xem ra phải hơn ba mươi phân! Vân Ánh Lục thầm nghĩ.
Kì Sơ Thính thấy Vân Ánh Lục không nói gì, dõi theo hướng nhìn của cô, ánh mắt chợt lóe lên hung hiểm. Kì Sơ Thính kéo vạt trường bào lên, khóe miệng cong thành nụ cười khiêu khích, "Vân thái y có vẻ như rất quan tâm đến bàn chân của bản quan?”
Vân Ánh Lục nhíu mày, cô rất không ưa giọng điệu cợt nhả của Kì nữ quan. "Không phải, chỉ là tôi nhận ra Kì đại nhân có đôi chân to lớn của đàn ông". Cô rút tay về, giấu ở sau lưng.
Bàn tay Kì Sơ Thính theo đà luồn vào tay áo của Vân Ánh Lục, làm cho tóc gáy cô dựng đứng cả lên. Kì nữ quan thật sự thành tâm hướng Phật sao? Cô hết sức hoài nghi điều này.
"Vóc dáng bản quan to cao như vậy, bàn chân không thô kệch như nam nhân thì sao chống đỡ cho được?” Khóe miệng Kì Sơ Thính lại nhếch lên, ánh mắt tà mị không sao tả xiết.
Vân Ánh Lục gật đầu tạm chấp nhận điểm nghi vấn này. "Lại nói tới vóc dáng của Kì nữ quan, tôi có một thắc mắc mãi không sao tháo gỡ được, Kì nữ quan thật sự là tiểu nữ của Kì tả thừa tướng sao?”
Kì tả thừa tướng đang đứng gần đó đột nhiên xoay người lại, bắn ra một tia nhìn hung hãn về phía Vân Ánh Lục.
"Ngươi nói cái gì?” Ông ta lớn tiếng quát.
Vân Ánh Lục bị ông ta dọa tới mức nhất thời đứng ngây như phỗng, không biết nên xử trí sao cho phải.
"Phụ thân, người làm sao vậy, khẩu khí hung dữ như thế sẽ làm Vân thái y sợ đó". Kì Sơ Thính quay sang nũng nịu với Kì tả thừa tướng, "Vân thái y chỉ tò mò thôi, chỉ cần cho cô ấy câu trả lời là ổn thỏa thôi mà. Phụ thân, tiểu nữ vừa nhìn là biết rất hợp duyên với Vân thái y rồi".
Kì tả thừa tướng phất tay áo, ra chiều không muốn nói đến chuyện này nữa. "Sơ Thính, nói chuyện linh tinh gì đấy, con quên con tiến cung để làm gì rồi sao?”
"Chỉ một lát thôi mà". Kì Sơ Thính cười nhã nhặn, "Vân thái y, cô thấy bản quan và phụ thân không giống nhau sao?”
"Cũng không hẳn, khuôn mặt có nhiều nét giống, nhưng chiều cao lại quá khác biệt. Chẳng lẽ cô là con gái nuôi của Kì tả thừa tướng?”
Kì Sơ Thính che miệng cười khẽ, "Vân thái y, đây là lần đầu tiên bản quan nghe người ta hỏi trực tiếp chuyện này đấy. Cô đáng yêu như vậy bản quan sao có thể không thích được?”
La công công nhấp nhổm không yên, thấy câu chuyện giữa Vân Ánh Lục và Kì Sơ Thính mãi vẫn chưa đến hồi kết, ông đành phải mở miệng thúc giục: "Vân thái y, chúng ta nhanh lên một chút đi".
"Vân thái y tiến cung sớm như vậy có việc gì gấp sao?” Kì Sơ Thính nhíu mày hỏi.
"Vâng, trong cung có phi tần đột ngột ngã bệnh nên tôi phải tiến cung sớm". Vân Ánh Lục đang định bỏ đi thì Kì Sơ Thính đột nhiên giữ chặt lấy tay cô, ghé sát tai thấp giọng hỏi: "Dưa ăn có ngon không?”
"Dưa?” Vân Ánh Lục ngơ ngác hỏi lại.
Kì Sơ Thính khẽ cười bỏ đi, đi quá cửa cung một đoạn xa, cô ta đột nhiên cởi giày ném cho thị vệ đi cùng. Đôi giày đó là loại giày vải hai đế được may rất cẩn thận, nhưng giờ đã ướt nhẹp, dính đầy bùn đất.
Vân Ánh Lục nhìn Kì Sơ Thính chân trần vào cung, không khỏi dụi mắt liên hồi, cho rằng mình hoa mắt chóng mặt nên mới nhìn nhầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook