Xuân Sắc Như Thế
-
Chương 10: Màn nghiệm thân tú nữ kinh hồn
Nhiệm vụ đầu tiên của Vân Ánh Lục trong vai trò y quan là phụng mệnh nghiệm thân tú nữ mới tiến cung. Ngay từ sáng sớm, hai thái giám của phủ Nội vụ đã tới thái y viện để dẫn Vân Ánh Lục đi tới một lầu gác bên cạnh ngự hoa viên. Trước cửa lầu có hơn mười cô gái mặc y phục trắng, không chút điểm trang, ngay ngắn xếp hàng. Vừa nhìn thấy Vân Ánh Lục, mặt ai cũng lộ vẻ xấu hổ lúng túng, mặt mày đỏ bừng.
Phủ Nội vụ ở hậu cung là một bộ phận rất quyền lực, do một số thái giám có tuổi, có tư cách và từng trải phụ trách, công năng của phủ chẳng khác nào như bộ phận hành chính ở những công ty lớn hiện nay, phụ trách toàn bộ công việc thường ngày ở hậu cung, từ sinh lão bệnh tử cho đến hôn sự của hoàng đế, sắp xếp lễ tết trong cung. Vừa quản tiền vừa quản người, thường ngày đi lại trong cung, người của phủ Nội vụ đều hếch mũi lên tận trời. Nhưng không hiểu lần này đụng phải vách tường nào mà sự kiện nghiệm thân cho tú nữ trọng đại như vậy lại giao cho một tiểu y quan của thái y viện.
Đại thái giám phủ Nội vụ khinh miệt nhìn Vân Ánh Lục, hừ một tiếng rồi cao giọng giải thích nghiệm thân tú nữ chính là xem tú nữ đó còn trinh hay không, trên người có vết sẹo, vết bớt không, hông có rộng ngực có lớn hay không... Nói xong, hắn ta đưa mắt liếc sang một tú nữ duyên dáng yêu kiều gần đó, nuốt nước bọt đánh ực, mắt lóe lên một tia dâm đãng.
Vân Ánh Lục lạnh nhạt quan sát đám thái giám trước mặt, bọn họ là kết quả của việc thương luân bại lý trong lịch sử, hẳn nhiên cô phải đồng cảm với họ, có điều những người này sống lâu trong cung thành ra nhân tính suy đồi, khiến cho ai ai cũng căm ghét đến xương tủy.
"Tôi biết rồi, bắt đầu thôi!" Nghiệm thân cái quái gì chứ, đây chỉ là muốn xem tú nữ đã qua dậy thì hay chưa, có thể sinh con hay không thôi. Vì một người đàn ông mà phải phơi bày thân thể quý giá của bản thân ra dưới ánh mắt dò xét của đám ái nam ái nữ kia liệu có đáng giá hay không?
Những tú nữ do hai ma ma dẫn đường, nối đuôi nhau tiến vào lầu gác. Phòng nghiệm thân nằm trong cùng khu lầu gác này, bốn phía kín như bưng, cửa sổ được che bằng vải dày, bên trong phòng ngoài một chiếc đèn lồng leo lét còn một cái giường lớn đặt những dải lụa đỏ, không khí có chút bí hiểm.
Một vị ma ma lớn tuổi đưa cho Vân Ánh Lục bản danh sách tú nữ, cô cầm lấy danh sách, bước vào phòng.
"Tú nữ Nguyễn Nhược Nam". Ma ma ngoài cửa cất tiếng gọi, tiếng cửa khẽ cọt kẹt rồi một bóng hình thướt tha nhẹ nhàng tiến vào. Trong ánh đèn mờ ảo, hơi thở của cô gái gấp gáp tới nỗi có thể nghe rõ mồn một, ánh mắt sợ hãi như nai con vô tội hướng về phía Vân Ánh Lục.
"Cô không cần lo lắng, đây... đây chỉ là làm theo thông lệ". Vân Ánh Lục cười khẽ, an ủi cô gái đang run rẩy trước mặt.
"Vâng". Một lời đáp dịu dàng, mang theo dư âm của sự lo lắng tột cùng.
Vân Ánh Lục soi đèn ngắm nhìn Nguyễn Nhược Nam, làn da nõn nà như mỡ đọng, đôi mày thanh tú tựa trăng non, đôi môi anh đào chúm chím, quả thực là tuyệt thế giai nhân. Không để cô lên tiếng, Nguyễn Nhược Nam cắn môi cố nén sự ngượng ngùng, nhẹ tháo thắt lưng lụa, manh áo sa chậm rãi buông rơi xuống chân, khuôn ngọc tuyệt mỹ đập vào mắt Vân Ánh Lục. Thật là bạch ngọc không vết mỹ nhân trời sinh, đúng chuẩn tỷ lệ vàng, đường cong hoàn mỹ, thêm một tấc thì béo, giảm một tấc thì gầy. Vân Ánh Lục đã từng trông thấy thân thể của vô số người, nhưng tuyệt mỹ thế này, cô chỉ có thể than tạo hóa thật biết thiên vị người này.
Nguyễn Nhược Nam xoay người duỗi chân để cô chú mục cẩn thận, sau đó đi đến chiếc giường bên cạnh, hít sâu rồi từ từ mở đùi ra. Vân Ánh Lục đến gần, còn chưa cúi người thì tay áo đã bị nhét một vật gì đó lạnh lạnh, cô sờ vào, hóa ra là một miếng ngọc bội.
"Y quan đại nhân, xin... người nhẹ tay một chút, tiểu nữ sợ đau". Nguyễn Nhược Nam thấp giọng nói, gương mặt ngọc tạc vùi giấu trong bóng tối, không để lộ chút biểu cảm gì.
"Tôi không làm cô bị thương đâu, nhưng cô cũng đừng như vậy". Đây không phải đưa hối lộ hay sao, hành vi xấu xí này hóa ra đã có từ cổ đại à? Từ trước đến nay cô khinh thường nhất là loại hành vi này.
Vân Ánh Lục trả lại ngọc bội cho Nguyễn Nhược Nam.
"Y quan đại nhân, chẳng lẽ ngài chê ít hay sao? Phụ thân tiểu nữ là một huyện lệnh thanh liêm, gia cảnh vô cùng bần hàn, để tiểu nữ có thể vào cung, phụ thân đã vay mượn rất nhiều để tiểu nữ mua sắm quần áo, còn... còn miếng ngọc bội này, là toàn bộ tài sản mà tiểu nữ có trong tay. Y quan đại nhân, xin ngài nhận lấy đi, khi nào được tiến cung, nhất định tiểu nữ sẽ tạ ơn ngài". Trong mắt Nguyễn Nhược Nam hiện lên một tầng nước mờ ảo, khăng khăng nhét ngọc bội vào tay áo Vân Ánh Lục.
"Vào cung quan trọng như vậy sao?" Vân Ánh Lục khó hiểu gặng hỏi.
"Đương nhiên, một khi trở thành người bên gối của hoàng thượng, phụ thân tiểu nữ có thể sẽ được trọng dụng, gia cảnh sẽ chuyển biến tốt đẹp, bản thân ta cũng... có thể hoàn thành tâm nguyện".
"Sao? Tâm nguyện của cô là gì?"
"Thiên hạ này, có chuyện gì sánh bằng việc được làm phi tần của thiên tử?" Nguyễn Nhược Nam ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chìm trong bóng tối nhưng đã được hưng phấn làm bừng sáng, "Y quan đại nhân, hoàng thượng có anh tuấn không?"
Vân Ánh Lục nháy nháy mắt, "Thực xin lỗi, đến bây giờ tôi cũng còn chưa được gặp ngài ấy đâu!" Thiên tử thượng triều thì được bách quan vây quanh, hạ triều thì bị đám phi tần xúm xít, cô nào có cơ hội chiêm ngưỡng long nhan.
"Vậy sao, dân gian truyền nhau rằng đương kim thiên tử anh tuấn lỗi lạc, vĩ đại phi phàm. Ta thật muốn sớm có ngày được diện kiến hoàng thượng. Y quan đại nhân, ta có phù hợp làm phi tần của người hay không?"
"Có!" Vân Ánh Lục mệt mỏi gật đầu, đánh dấu đạt vào tên Nguyễn Nhược Nam.
"Y quan đại nhân, ngài... ngài kỳ thật cũng rất anh tuấn". Đang trên đường bước ra cửa, Nguyễn Nhược Nam nhu mì quay đầu lại nói.
Vân Ánh Lục bất giác đưa tay lên sờ cằm, cô thực sự anh tuấn sao? Lần đầu tiên cô được khen như vậy đấy.
Những tú nữ kế tiếp cũng không khác biệt lắm so với Nguyễn Nhược Nam, ai cũng như hoa như ngọc, nhưng dù xinh đẹp mỹ miều thế nào thì khi phô bày ngọc thể trước mặt Vân Ánh Lục cũng đều nhét đủ các loại châu báu vào tay áo cô. Nếu cự tuyệt, một đám mỹ nhân sẽ khóc như hoa lê gặp mưa, cứ như cô đã tuyệt đường sống của họ.
"Viên Diệc Ngọc!" Giọng của ma ma ngoài cửa bắt đầu hạ thấp dần, bởi đây là tú nữ thứ mười sáu rồi.
Viên Diệc Ngọc là một cô gái oai hùng, hiên ngang, cho dù y phục giản dị giống hệt những cô gái khác, nhưng ánh mắt lại toát ra thần khí khác biệt.
"Không cần nghiệm thân, bao năm ta cùng phụ thân chinh chiến trên sa trường đã để lại một vết sẹo dài sau lưng, nên không phù hợp làm phi tần hoàng đế đâu. Ngươi mau gạch tên ta ra khỏi danh sách". Viên Diệc Ngọc nói cho cùng thì cũng là hạng nữ tướng Dương môn, chân thật thẳng thắn.
Vân Ánh Lục mỉm cười nhã nhặn, tò mò hỏi han: "Vậy vì sao cô lại báo danh tham gia tuyển tú vậy?"
"Còn không phải vì phụ thân ta muốn dựa rồng ỷ phượng hay sao?" Viên Diệc Ngọc tức giận hừ một tiếng đầy khinh thường, lời nói còn hàm ẩn chút đau khổ khó giãi bày.
"Nếu không được tuyển, phụ thân cô không phải sẽ rất thất vọng hay sao?"
Viên Diệc Ngọc thẫn thờ một lúc, "Ta thật sự không thích hợp với cuộc sống trong cung, hơn nữa thân thể cũng đã mang tì vết. Nghe nói tháng sau Bắc triều sẽ rục rịch hành động, ta muốn xuất quân cùng phụ thân, ra trận giết giặc".
"Được, tôi tôn trọng ý kiến của cô, nhưng mà, chuyện này cô nhất định phải suy nghĩ cho kĩ". Qua các vị tú nữ trước đó, Vân Ánh Lục đã hiểu mục đích tiến cung của họ chẳng liên quan gì đến tình yêu, mà chỉ vì vinh quang của gia tộc.
Hôn sự của hoàng đế vĩnh viễn gắn liền với chính trị. Cô không thể lý giải việc này theo góc độ bình thường được.
"Có nghĩ kĩ thế nào thì cũng đâu thể che giấu được vết sẹo trên người?"
"Nếu muốn tiến cung, tôi có thể giúp cô làm vết sẹo này biến mất không dấu vết".
"Thật sự có thể chứ?" Đam mê làm đẹp ai cũng ham thích, cho dù là nữ tướng trên chiến trường.
Vân Ánh Lục chậm rãi gật đầu.
"Vậy được, ta sẽ tiến cung!" Viên Diệc Ngọc do dự một chút rồi nhắm chặt mắt, quả quyết.
Rốt cuộc cũng tới người cuối cùng, hai tay Vân Ánh Lục mỏi đến độ không buồn cử động. Cô cúi nhìn tên tú nữ trong danh sách, Cổ Lệ, sao lại có tên như người Tân Cương thế này.
"Tú nữ Cổ Lệ". Giọng của ma ma đã khàn đặc, không còn chút sức lực.
Vân Ánh Lục giãn duỗi hai chân cho đỡ mỏi rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Cửa phòng bị đá sang bên, một bóng người nhẹ nhàng lướt vào trong phòng. Không đợi cô kịp định thần, người kia đã di chuyển ra sau, một tay giữ chặt Vân Ánh Lục, một tay nắm chặt tụ kiếm, kề sát cổ cô.
"Cái này... cái này cô cũng muốn tặng tôi sao?" Vân Ánh Lục cố lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm nạm đầy châu báu, bối rối hỏi.
Phủ Nội vụ ở hậu cung là một bộ phận rất quyền lực, do một số thái giám có tuổi, có tư cách và từng trải phụ trách, công năng của phủ chẳng khác nào như bộ phận hành chính ở những công ty lớn hiện nay, phụ trách toàn bộ công việc thường ngày ở hậu cung, từ sinh lão bệnh tử cho đến hôn sự của hoàng đế, sắp xếp lễ tết trong cung. Vừa quản tiền vừa quản người, thường ngày đi lại trong cung, người của phủ Nội vụ đều hếch mũi lên tận trời. Nhưng không hiểu lần này đụng phải vách tường nào mà sự kiện nghiệm thân cho tú nữ trọng đại như vậy lại giao cho một tiểu y quan của thái y viện.
Đại thái giám phủ Nội vụ khinh miệt nhìn Vân Ánh Lục, hừ một tiếng rồi cao giọng giải thích nghiệm thân tú nữ chính là xem tú nữ đó còn trinh hay không, trên người có vết sẹo, vết bớt không, hông có rộng ngực có lớn hay không... Nói xong, hắn ta đưa mắt liếc sang một tú nữ duyên dáng yêu kiều gần đó, nuốt nước bọt đánh ực, mắt lóe lên một tia dâm đãng.
Vân Ánh Lục lạnh nhạt quan sát đám thái giám trước mặt, bọn họ là kết quả của việc thương luân bại lý trong lịch sử, hẳn nhiên cô phải đồng cảm với họ, có điều những người này sống lâu trong cung thành ra nhân tính suy đồi, khiến cho ai ai cũng căm ghét đến xương tủy.
"Tôi biết rồi, bắt đầu thôi!" Nghiệm thân cái quái gì chứ, đây chỉ là muốn xem tú nữ đã qua dậy thì hay chưa, có thể sinh con hay không thôi. Vì một người đàn ông mà phải phơi bày thân thể quý giá của bản thân ra dưới ánh mắt dò xét của đám ái nam ái nữ kia liệu có đáng giá hay không?
Những tú nữ do hai ma ma dẫn đường, nối đuôi nhau tiến vào lầu gác. Phòng nghiệm thân nằm trong cùng khu lầu gác này, bốn phía kín như bưng, cửa sổ được che bằng vải dày, bên trong phòng ngoài một chiếc đèn lồng leo lét còn một cái giường lớn đặt những dải lụa đỏ, không khí có chút bí hiểm.
Một vị ma ma lớn tuổi đưa cho Vân Ánh Lục bản danh sách tú nữ, cô cầm lấy danh sách, bước vào phòng.
"Tú nữ Nguyễn Nhược Nam". Ma ma ngoài cửa cất tiếng gọi, tiếng cửa khẽ cọt kẹt rồi một bóng hình thướt tha nhẹ nhàng tiến vào. Trong ánh đèn mờ ảo, hơi thở của cô gái gấp gáp tới nỗi có thể nghe rõ mồn một, ánh mắt sợ hãi như nai con vô tội hướng về phía Vân Ánh Lục.
"Cô không cần lo lắng, đây... đây chỉ là làm theo thông lệ". Vân Ánh Lục cười khẽ, an ủi cô gái đang run rẩy trước mặt.
"Vâng". Một lời đáp dịu dàng, mang theo dư âm của sự lo lắng tột cùng.
Vân Ánh Lục soi đèn ngắm nhìn Nguyễn Nhược Nam, làn da nõn nà như mỡ đọng, đôi mày thanh tú tựa trăng non, đôi môi anh đào chúm chím, quả thực là tuyệt thế giai nhân. Không để cô lên tiếng, Nguyễn Nhược Nam cắn môi cố nén sự ngượng ngùng, nhẹ tháo thắt lưng lụa, manh áo sa chậm rãi buông rơi xuống chân, khuôn ngọc tuyệt mỹ đập vào mắt Vân Ánh Lục. Thật là bạch ngọc không vết mỹ nhân trời sinh, đúng chuẩn tỷ lệ vàng, đường cong hoàn mỹ, thêm một tấc thì béo, giảm một tấc thì gầy. Vân Ánh Lục đã từng trông thấy thân thể của vô số người, nhưng tuyệt mỹ thế này, cô chỉ có thể than tạo hóa thật biết thiên vị người này.
Nguyễn Nhược Nam xoay người duỗi chân để cô chú mục cẩn thận, sau đó đi đến chiếc giường bên cạnh, hít sâu rồi từ từ mở đùi ra. Vân Ánh Lục đến gần, còn chưa cúi người thì tay áo đã bị nhét một vật gì đó lạnh lạnh, cô sờ vào, hóa ra là một miếng ngọc bội.
"Y quan đại nhân, xin... người nhẹ tay một chút, tiểu nữ sợ đau". Nguyễn Nhược Nam thấp giọng nói, gương mặt ngọc tạc vùi giấu trong bóng tối, không để lộ chút biểu cảm gì.
"Tôi không làm cô bị thương đâu, nhưng cô cũng đừng như vậy". Đây không phải đưa hối lộ hay sao, hành vi xấu xí này hóa ra đã có từ cổ đại à? Từ trước đến nay cô khinh thường nhất là loại hành vi này.
Vân Ánh Lục trả lại ngọc bội cho Nguyễn Nhược Nam.
"Y quan đại nhân, chẳng lẽ ngài chê ít hay sao? Phụ thân tiểu nữ là một huyện lệnh thanh liêm, gia cảnh vô cùng bần hàn, để tiểu nữ có thể vào cung, phụ thân đã vay mượn rất nhiều để tiểu nữ mua sắm quần áo, còn... còn miếng ngọc bội này, là toàn bộ tài sản mà tiểu nữ có trong tay. Y quan đại nhân, xin ngài nhận lấy đi, khi nào được tiến cung, nhất định tiểu nữ sẽ tạ ơn ngài". Trong mắt Nguyễn Nhược Nam hiện lên một tầng nước mờ ảo, khăng khăng nhét ngọc bội vào tay áo Vân Ánh Lục.
"Vào cung quan trọng như vậy sao?" Vân Ánh Lục khó hiểu gặng hỏi.
"Đương nhiên, một khi trở thành người bên gối của hoàng thượng, phụ thân tiểu nữ có thể sẽ được trọng dụng, gia cảnh sẽ chuyển biến tốt đẹp, bản thân ta cũng... có thể hoàn thành tâm nguyện".
"Sao? Tâm nguyện của cô là gì?"
"Thiên hạ này, có chuyện gì sánh bằng việc được làm phi tần của thiên tử?" Nguyễn Nhược Nam ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chìm trong bóng tối nhưng đã được hưng phấn làm bừng sáng, "Y quan đại nhân, hoàng thượng có anh tuấn không?"
Vân Ánh Lục nháy nháy mắt, "Thực xin lỗi, đến bây giờ tôi cũng còn chưa được gặp ngài ấy đâu!" Thiên tử thượng triều thì được bách quan vây quanh, hạ triều thì bị đám phi tần xúm xít, cô nào có cơ hội chiêm ngưỡng long nhan.
"Vậy sao, dân gian truyền nhau rằng đương kim thiên tử anh tuấn lỗi lạc, vĩ đại phi phàm. Ta thật muốn sớm có ngày được diện kiến hoàng thượng. Y quan đại nhân, ta có phù hợp làm phi tần của người hay không?"
"Có!" Vân Ánh Lục mệt mỏi gật đầu, đánh dấu đạt vào tên Nguyễn Nhược Nam.
"Y quan đại nhân, ngài... ngài kỳ thật cũng rất anh tuấn". Đang trên đường bước ra cửa, Nguyễn Nhược Nam nhu mì quay đầu lại nói.
Vân Ánh Lục bất giác đưa tay lên sờ cằm, cô thực sự anh tuấn sao? Lần đầu tiên cô được khen như vậy đấy.
Những tú nữ kế tiếp cũng không khác biệt lắm so với Nguyễn Nhược Nam, ai cũng như hoa như ngọc, nhưng dù xinh đẹp mỹ miều thế nào thì khi phô bày ngọc thể trước mặt Vân Ánh Lục cũng đều nhét đủ các loại châu báu vào tay áo cô. Nếu cự tuyệt, một đám mỹ nhân sẽ khóc như hoa lê gặp mưa, cứ như cô đã tuyệt đường sống của họ.
"Viên Diệc Ngọc!" Giọng của ma ma ngoài cửa bắt đầu hạ thấp dần, bởi đây là tú nữ thứ mười sáu rồi.
Viên Diệc Ngọc là một cô gái oai hùng, hiên ngang, cho dù y phục giản dị giống hệt những cô gái khác, nhưng ánh mắt lại toát ra thần khí khác biệt.
"Không cần nghiệm thân, bao năm ta cùng phụ thân chinh chiến trên sa trường đã để lại một vết sẹo dài sau lưng, nên không phù hợp làm phi tần hoàng đế đâu. Ngươi mau gạch tên ta ra khỏi danh sách". Viên Diệc Ngọc nói cho cùng thì cũng là hạng nữ tướng Dương môn, chân thật thẳng thắn.
Vân Ánh Lục mỉm cười nhã nhặn, tò mò hỏi han: "Vậy vì sao cô lại báo danh tham gia tuyển tú vậy?"
"Còn không phải vì phụ thân ta muốn dựa rồng ỷ phượng hay sao?" Viên Diệc Ngọc tức giận hừ một tiếng đầy khinh thường, lời nói còn hàm ẩn chút đau khổ khó giãi bày.
"Nếu không được tuyển, phụ thân cô không phải sẽ rất thất vọng hay sao?"
Viên Diệc Ngọc thẫn thờ một lúc, "Ta thật sự không thích hợp với cuộc sống trong cung, hơn nữa thân thể cũng đã mang tì vết. Nghe nói tháng sau Bắc triều sẽ rục rịch hành động, ta muốn xuất quân cùng phụ thân, ra trận giết giặc".
"Được, tôi tôn trọng ý kiến của cô, nhưng mà, chuyện này cô nhất định phải suy nghĩ cho kĩ". Qua các vị tú nữ trước đó, Vân Ánh Lục đã hiểu mục đích tiến cung của họ chẳng liên quan gì đến tình yêu, mà chỉ vì vinh quang của gia tộc.
Hôn sự của hoàng đế vĩnh viễn gắn liền với chính trị. Cô không thể lý giải việc này theo góc độ bình thường được.
"Có nghĩ kĩ thế nào thì cũng đâu thể che giấu được vết sẹo trên người?"
"Nếu muốn tiến cung, tôi có thể giúp cô làm vết sẹo này biến mất không dấu vết".
"Thật sự có thể chứ?" Đam mê làm đẹp ai cũng ham thích, cho dù là nữ tướng trên chiến trường.
Vân Ánh Lục chậm rãi gật đầu.
"Vậy được, ta sẽ tiến cung!" Viên Diệc Ngọc do dự một chút rồi nhắm chặt mắt, quả quyết.
Rốt cuộc cũng tới người cuối cùng, hai tay Vân Ánh Lục mỏi đến độ không buồn cử động. Cô cúi nhìn tên tú nữ trong danh sách, Cổ Lệ, sao lại có tên như người Tân Cương thế này.
"Tú nữ Cổ Lệ". Giọng của ma ma đã khàn đặc, không còn chút sức lực.
Vân Ánh Lục giãn duỗi hai chân cho đỡ mỏi rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Cửa phòng bị đá sang bên, một bóng người nhẹ nhàng lướt vào trong phòng. Không đợi cô kịp định thần, người kia đã di chuyển ra sau, một tay giữ chặt Vân Ánh Lục, một tay nắm chặt tụ kiếm, kề sát cổ cô.
"Cái này... cái này cô cũng muốn tặng tôi sao?" Vân Ánh Lục cố lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm nạm đầy châu báu, bối rối hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook