Xuân Phong Độ
Chương 17

Thế giới này của Lâu Thanh Vũ, chu vi tổng cộng có năm quốc gia, trong đó lấy Đại Tề làm trung tâm, cái quốc gia khác rải rác xung quanh, cảm giác cảm giác giống như dân tộc tứ phương của Trung Hoa cổ đại. Triều đại này có chút xu hướng giống với Đại Đường Trung Hoa thời hoàng kim.

Tân quốc là bang quốc Đại Tề, nằm ở lãnh thổ phía nam Đại Tề, quốc gia diện tích không lớn, thế nhưng nhân khẩu đông đúc, đời sống giàu có và đông đúc, là một quốc gia ôn hoà yên bình. Nói đến tài nguyên phong phú, trong nước nắm giữ những mỏ quặng vàng bạc, luôn luôn bị các chư quốc khác thèm muốn. Đại Tề là đại quốc to lớn, bản thân lại thực giàu có và đông đúc cường đại, cũng rất bằng lòng chiếu cố một vài tiểu quốc phụ thuộc vào nó. Bởi vậy Tân Quốc hàng năm dâng lên cống phẩm theo quy định, nhận che chở của Đại Tề, hỗ trợ nhau cùng có lợi. Ba năm trước đây hoàng song tử của Đại Tề quốc Trầm Lạc quận chúa gả cho thái tử Tân Quốc, đôi bên lại ký kết càng thêm quan hệ thông gia hữu hảo.

Lâu Thanh Vũ cũng không muốn tham gia thịnh yến lần này, thế nhưng khẩu dụ Hoàng Thượng, quan viên tam phẩm trở lên đều có thể mang theo thân quyến tham gia, với tình cảnh Lâu Thanh Vũ lúc này, càng chạy không được.

Lâu Thanh Vũ cùng Lâu Thanh Tường ngồi chung một xe, cùng mã xa phía sau Lâu Cạnh Thiên và Lâu Thanh Dương, chậm rãi hướng hoàng cung chạy tới.

“Thanh Vũ, lần đầu tiên tiến cung, hồi hộp không?”

“Cũng được.” Lâu Thanh Vũ không yên lòng kéo kéo lễ phục chính thức trên người hoa quý, có chút buồn bực hỏi: “Nhị ca, vì cái gì quần áo của ta cùng ngươi không giống nhau?”

Lâu Thanh Tường nói: “Song nhi chưa đầy mười tám tuổi, đều phải mặc loại phục sức đặc thù của song nhi này. Chờ qua mười tám tuổi cử hành nghi thức trưởng thành, mới có thể dựa vào sau này chồng vẫn là nữ tắc chọn lựa y phục của mình.”

Lâu Thanh Vũ ngực cứng lại: “Nếu là tuyển nữ tắc, có nghĩa là muốn nói tương lai phải lập gia đình đúng không?”

“Đúng vậy. Nhưng cũng không nhất định, cũng có ngoại lệ đó.”

Lâu Thanh Vũ không nói lời nào.

Lâu Thanh Tường mở miệng nói, muốn an ủi hắn, nhưng mà bản thân cũng không biết nói cái gì, đành phải thôi.

Xe ngựa lung lay lắc lư vào cung. Lâu Thanh Vũ theo Lâu Thanh Tường xuống xe, Lâu Thanh Tường nói: “Cung yến kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua là một đám quan liêu thân thích quan xã giao thôi. Hoàng Thượng người rất tốt, ngươi khỏi phải căng thẳng. Người khác biết thân phận của ngươi, cũng sẽ không đặc biệt làm khó dễ ngươi. Ngươi đi theo bên cạnh ta, sẽ không có vấn đề.”

Lâu Thanh Vũ gật gật đầu. Tuy rằng đối với loại cung yến (yến tiệc ở trong cung này) không phải thực để ý, nhưng Lâu Thanh Tường thiệt tình coi hắn làm đệ đệ cần chiếu cố, vẫn làm cho hắn rất cảm động.

Lần yến hội này thập phần long trọng, bởi vì muốn chiêu đãi sứ thần biệt quốc (quốc gia khác), cho nên trường hợp cung yến sa hoa so với bình thường hơn rất nhiều, cảm giác có chút giống trong kịch truyền hình 《 Đường Minh Hoàng 》 Lâu Thanh Vũ trước kia xem trong nước.

Tuy rằng Lâu Thanh Tường nói phải phối hợp hắn, thế nhưng trong cung nhiều người quen như vậy, trong chốc lát một nhi tử thượng thư qua chào hỏi, một hồi lại một song nhi bộ lễ đại thần nói chuyện cùng hắn, dần dần cũng đến thăm cũng nhiều. Không biết khi nào thì, Lâu Thanh Vũ lại một mình đứng đơn độc.

Hắn cũng không thèm để ý. Đi theo bên cạnh Lâu Thanh Tường, mọi người cũng biết hắn là tam nhi tử của Lâu Tướng, nga không, là song nhi, là đối tượng Nhị hoàng tử trước đó vài ngày cầu hôn,



bởi vậy đặc biệt bị người chú mục. Điều này cũng khiến Lâu Thanh Vũ càng cảm nhận rõ ràng được chuyện bản thân ‘biến tính’ là sự thực, buồn bực đến tột đỉnh.

Trong ngự hoa viên rực rỡ gấm hoa, khăn hương túi ấm, phong lưu quyến rũ, tình thú dạt dào.

Lâu Thanh Vũ tách khỏi mọi người, tìm được chỗ yên lặng ở ngự hoa viên. Tiếng ca vũ xa xa chậm rãi truyền đến, cách xa gần như đến từ thế giới kia.

Lâu Thanh Vũ dựa vào thân cây ngồi xuống, tiện tay xé xuống một mảnh lá cây, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi.

Thời điểm rời khỏi trấn nhỏ là đầu hạ, hiện tại đã sắp nhập thu, mùa hạ nóng bức cứ như vậy ở kinh thành vô tri vô giác trôi qua. Nhớ tới mấy tháng này, nhất là gần đây, rõ là phong ba thay nhau nổi lên, trở tay không kịp.

Nhất định phải nghĩ ra biện pháp, làm cho Già La Viêm Dạ bỏ đi ý niệm trong đầu đối với mình. Đây chính là then chốt, Lâu Thanh Vũ không biết hắn vì sao chọn trúng mình.

Nếu như là vì mượn sức Lâu Tướng, Thanh Tường hẳn là lựa chọn tốt nhất. Tuy rằng nói hắn đã chọn chồng, nam tử chính thức cử hành lễ trưởng thành, nhưng hắn là mang danh xác thực là song nhi, còn chưa nói, chỉ là có thể vì Già La Viêm Dạ sanh con dưỡng cái chính là ưu thế tuyệt hảo. Mà đem bản thân ‘đổi trắng thay đen’, như thế cũng không có khả năng vì hắn sinh hạ nhất nhi bán nữ, lấy một nam tử vô vị có ý tứ gì?

Còn có một khả năng, hay là hắn đối với mình có hứng thú.

Đồng tính luyến ái ở Anh quốc rất nhiều, đối với loại chuyện này Lâu Thanh Vũ cũng không xa lạ. Thời gian ở không quân Anh quốc trước kia cũng từng bị nam nhân theo đuổi, thế nhưng thật không nghĩ tới ở xã hội phong kiến bảo thủ cũng có người như thế. Bản thân từ khi nào thì mị lực lớn như vậy ?

Lâu Thanh Vũ cười khổ, lá cây bên môi phát ra âm luật vụn vặt.

“Thanh Vũ.” Thanh âm thấp trầm nhu hòa vang lên, Già La Chân Minh đẩy bụi cỏ umt ùm hai bên, hướng về phía hắn dưới thân cây cười nói: “Sao trốn ở chỗ này?”

“Thái tử điện hạ?” Lâu Thanh Vũ sửng sốt, “Người sao lại ở chỗ này?”

“Cái này…” Già La Chân Minh có chút ngượng ngùng sờ sờ cằm, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ta cũng không biết sao lại thế này, ban đầu muốn đi về đại điện phía trước, kết quả mơ mơ hồ hồ đi đến bên này.”

Lâu Thanh Vũ không nói gì, quên mất thái tử là một gã quên đường siêu cấp.

“Nhưng may mắn, ở trong này gặp được ngươi. Thanh Vũ, thực xin lỗi.”

Lâu Thanh Vũ dừng một chút, cười nói: “Điện hạ, lần này lại là vì cái gì?”

“Thanh Vũ, ta sẽ khiến hắn bỏ đi ý niệm đó.” Già La Chân Minh trịnh trọng nói: “Ngươi là nam tử, không phải song nhi, lời nói của Viêm Dạ ta hoàn toàn không tin. Lúc đó các ngươi chỉ là lần đầu gặp mặt, hắn lại bắn thương ngươi, làm sao có thể… Việc cấp bách hiện tại, là không thể để cho phụ hoàng chỉ hôn cho các ngươi.”

Lâu Thanh Vũ nhãn tình sáng lên. Hắn cũng nghĩ tới điểm này, chính là chỉ dựa vào một mình hắn, không có năng lực lớn chống lại ý chỉ hoàng thượng như vậy.

“Thái tử điện hạ…”

Già La Chân Minh nói: “Ta cũng không nắm chắc hoàn toàn. Ta không biết Viêm Dạ là lý do gì đột nhiên bốc lên ý niệm này trong đầu. Phụ hoàng vì chuyện bãi bỏ binh quyền đối diện với hắn lòng mang áy náy, hắn phía sau nói cái gì, phụ hoàng cũng sẽ không cự tuyệt, cho nên việc này nhất định phải thận trọng.”

Lâu Thanh Vũ do dự một chút: “Hoàng Thượng… Rốt cuộc có biết giới tính thật của ta?”

Già La Chân Minh giật nhẹ khóe miệng, không nói gì.

Ha ha, nhi tử Lâu Tướng dưới một người trên vạn người, rốt cuộc là nam hay là nữ, có phải là song nhi hay không, Hoàng Thượng sao lại không biết.

“Ta cho rằng, hiện tại quan trọng nhất, là để Nhị điện hạ bỏ đi ý niệm đối với ta.” Lâu Thanh Vũ hiểu được vẫn là chiêu rút củi dưới đáy nồi này là an toàn nhất.

Già La Chân Minh nhìn hắn, đột nhiên nói: “Viêm Dạ từ nhỏ thích đối chọi cùng ta, chỉ cần là thứ ta sắp có, hắn liền sẽ nghĩ biện pháp đoạt đi.”

Lâu Thanh Vũ sửng sốt.

Già La Chân Minh cười khổ: “Cho nên, vẫn là ta hại ngươi. Thanh Vũ, thực xin lỗi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương