Xuân Ngốc
Chương 44

May mà, bà Trương chỉ đập đầu rách da. Lúc đó, ánh mắt Trương Nghiêu đã bất thường, bà Trương vẫn còn hùng hùng hổ hổ, Trương Kiêu vừa nhìn, thấy vẻ mặt Trương Nghiêu hoàn toàn không giống bình thường nữa, vội vàng kéo bà Trương lại.

Mặc dù hắn chỉ còn một tay, tuy nhiên có thể tán gái sau đó ngăn cản Trương Nghiêu.

Kết quả bà Trương trái lại không có chuyện gì, bất quá thấy Trương Nghiêu đánh con mình, bà làm sao nhịn nổi chứ, xách ghế chuẩn bị đập Trương Nghiêu.

Sau đó Trương Nghiêu giáng một chưởng, bà Trương bèn ngã sấp xuống, vỡ đầu chảy máu.

Vết máu trên tay Trương Nghiêu, nghiêm khắc mà nói, là của Trương Kiêu đáng thương.

Trương Nghiêu đưa hai người đến bệnh viện, khoan hãy nói số lần tên khốn kiếp Trương Kiêu này bị ăn đòn không ít, nhưng lần nào cũng không có gì đáng ngại, da dày thịt béo, chịu đánh tốt.

Có điều, bà Trương không phải đèn cạn dầu. Dường như sau khi ông Trương cố tình ly hôn với bà ta, thì cả cuộc đời bà ta đều sụp đổ. Bà ta nghĩ bà ta là kẻ thất bại tuyệt đối, tất cả mọi người đang nhìn trò cười của bà ta, tất cả mọi người đang khinh thường bà ta, do đó, bà ta sẽ không để những người kia được như ý.

Những người kia, đương nhiên bao gồm cả tên Trương Nghiêu có dáng dấp vẻ mặt dụ dỗ ấy.

Dù sao, lần này Trương Nghiêu ầm ĩ lớn thế.

Bà Trương có liều mạng, cũng phải kiện Trương Nghiêu.

Từ lão hổ và dì Thái nghe được sự việc, lập tức chạy về.

Kết quả Trương Nghiêu lại không ở nhà.

Từ Tái Xuân nói, ngày đó sau khi Trương Nghiêu đưa hai người đi bệnh viện, bèn không về nữa, gọi điện không bắt máy, gửi tin nhắn không trả lời. Từ Tái Xuân rên rỉ thở dài, cô cũng biết chuyện lần này rất nghiêm trọng, bất quá cô cũng không ngốc, lập tức gọi điện cho Từ lão hổ.

Mối quan tâm của Từ lão hổ có hơi khác, “Bọn họ tìm tới cửa đánh người?”

Từ Tái Xuân gật đầu, “Dì kia mắng anh là con hoang, anh mới ra tay…”

“Không biết xấu hổ!”

Vẻ mặt Từ lão hổ oán hận, kiên định bao che khuyết điểm.

Chẳng qua, hiện tại quan trọng là… tên khốn kiếp Trương Nghiêu này cả vợ cũng chả cần, chạy đi đâu mất.

Cố Tây Dương thấy sắc mặt Trương Nghiêu không bình thường, liền biết tâm trạng hôm nay của cái tên này không tốt. Bất quá hắn cho rằng tâm trạng Trương Nghiêu không tốt, chỉ có một nguyên nhân.

Đó là cãi nhau với vợ anh.

Từ Tái Xuân là một người tốt tính, mặc dù hơi ngốc, thỉnh thoảng hơi bướng bỉnh, song tổng thể mà nói, là một cô gái tốt. Hình như mỗi lần Trương Nghiêu nổi giận đều do vài vấn đề lộn xộn trong lòng anh, nên Cố Tây Dương thoáng cái hiểu ngay.

“Mày lại cãi nhau với Từ Tái Xuân hả?”

Trương Nghiêu chợt uống một ly rượu, sau đó còn đưa cái tay có vết thương cho Cố Tây Dương xem.

“Tao lại đánh người rồi.”

“Đệt…” Cố Tây Dương biết người Trương Nghiêu đánh chắc chắn không phải Từ Tái Xuân, nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, hắn YY một chút, “Mày đi đánh Lại Ngưu Nhi hả? Này, không phải mày nói chuyện qua rồi sao, mày thầm muốn che chở vợ mày sống thật tốt mà, sao lại đi tìm phiền toái chứ…”

“Tao đánh Trương Kiêu!” Trương Nghiêu thực sự hận ấy, anh từng nói muốn giải quyết một cách hòa bình, nhưng mỗi lần Trương Kiêu tới anh đều không nhịn được…

Cố Tây Dương thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may, làm tao tưởng có chuyện gì.” Đừng tưởng hắn không biết, từ sau khi Trương Kiêu trở về, Trương Nghiêu bèn rảnh rỗi là đi đánh hắn ta, nhưng lần nào hắn cũng đều mắt nhắm mắt mở, đợi Trương Nghiêu không khống chế nổi mới tiến lên trước ngăn cản.

Nhưng đánh nhiều lần vậy, trái lại tên Trương Kiêu này chả sao cả, không phải vẫn nhảy nhót tưng bừng như thường, càng đánh càng có tinh thần ư?

“Không sao, chuyện nhỏ mà dùng cái vẻ mặt âm trầm này?”

Thấy Cố Tây Dương không hiểu, Trương Nghiêu lại bỏ thêm một câu, “Mẹ hắn cũng ở đó, hơn nữa còn bị thương.”

Lần này, Cố Tây Dương trợn tròn mắt. Đây chính là cả tang chứng vật chứng đều có, dựa theo tính cách của người đàn bà đó, còn không ầm ĩ đến long trời lở đất mới lạ.

Tâm trạng Trương Nghiêu không tốt, lật điện thoại ra xem tin nhắn của Từ Tái Xuân. Anh muốn về, vợ ngốc ở nhà một mình, anh có chút không yên lòng. Nhưng anh lại không dám về, người như anh, thực ra theo những học giả trên mạng nói, trong lòng hơi u ám, trước đây anh còn chưa tin, nhưng từ ngày đó khi anh bắt đầu không khống chế nổi bản thân, anh đã phát hiện bất kể bà ngoại dạy dỗ thế nào, không thể không nói bà Trương đã để lại bóng ma cực kỳ lớn trong cuộc đời anh.

Bộ dạng ấy của anh, chắc chắn dọa Từ Tái Xuân rồi.

Trương Nghiêu cảm thấy mình rất hèn nhát, đụng chuyện bỏ chạy, mặc kệ nói sao cũng không tính là một người đàn ông tốt.

Song vừa nghĩ tới trở về sẽ trông thấy ánh mắt sợ hãi của Từ Tái Xuân, anh sợ bản thân không nhịn nổi…

Có ai hi vọng chính mình sợ mình chứ…

Trương Nghiêu vẫn uống rượu không nói lời nào, Cố Tây Dương nhạy cảm phát hiện một vài thứ.

“Lẽ nào, mày còn chuyện gì gạt tao?”

Trương Nghiêu không nói gì, rượu hết rồi, anh lại đi lấy rượu.

Cố Tây Dương nắm tay anh, muốn ngăn cản anh, trái lại bị anh hung hăng đẩy sang một bên. Cái tên này còn phát cáu to nữa, Cố Tây Dương nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải đánh không lại anh, hắn nhất định sẽ nhào tới quyết một trận tử chiến với anh.

Khoan đã… Vì khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn, Cố Tây Dương quyết định dùng trí.

Hắn viện cớ ra ngoài đi vệ sinh, gọi điện cho Từ Tái Xuân.

Từ Tái Xuân nhận được điện thoại bèn ra khỏi cửa, nghe Cố Tây Dương nói Trương Nghiêu đang uống rượu, cô còn nấu canh giải rượu, thuận tiện làm một chén trôi nước rượu gạo[1] đựng trong hộp cơm tiện ích con gấu, hết thảy chuẩn bị xong xuôi mới ra khỏi cửa.

[1] Trôi nước rượu gạo: Trôi nước bình thường nấu với nước đường và gừng, còn món này thì nấu với rượu ngọt (gồm rượu và hạt gạo), thêm phụ liệu là mật hoa quế.

Từ lão hổ vừa thấy dáng vẻ này của Từ Tái Xuân, biết ngay cô muốn đi tìm tên nhóc khốn kiếp kia.

Thành thật mà nói, ông cũng hơi tức giận, thằng nhóc thối Trương Nghiêu này, lần nào cũng thế, có thằng đàn ông nào phạm sai lầm, còn để phụ nữ ra ngoài tìm hắn nhận sai chứ.

“Để nó chết ở bên ngoài đi!”

Dì Thái kéo ông, “Ông tức cái gì, bất kể nói thế nào, cho dù cậu kết hôn rồi, nhưng trong tính cách, vẫn còn chút trẻ con.”

“Trẻ con con khỉ, nó là trẻ con, Vượng Vượng nhà tôi không phải sao?”

Từ lão hổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao đứa con gái này của mình cứ không tức giận vậy, níu Trương Nghiêu hung hăng cào mấy phát cũng được mà.

Dì Thái tiếp tục khuyên, “Chuyện này, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Cậu đến nhà chúng ta cũng sắp hai năm rồi, ông xem mặc dù cậu không coi Khoai Tây ra gì, bất quá lần nào cũng đúng giờ cho nó ăn, vả lại cậu rất tốt với Vượng Vượng, một đứa trẻ tốt thế sao xuống tay tàn nhẫn vậy, còn nữa… lần trước tôi có thấy lúc cậu tắm xong bước ra, trên lưng có rất nhiều vết thương, nhìn bộ dạng là vết thương cũ… Tôi nghi ngờ, cậu bị ngược đãi ở Trương gia, trong lòng có bóng ma…”

Dì Thái cảm thấy phân tích của mình không sai, có điều Từ lão hổ chỉ nghe được một chuyện. Ông cảm thấy khó chịu, nói: “Bà còn nhìn xxx của nó?”

Dì Thái: “…”

Trương Nghiêu ngàn chén không say, bất quá tâm trạng không tăng thêm, anh cảm giác mình cũng hơi say.

Đợi Từ Tái Xuân tới véo mặt anh, anh mới hoàn toàn tỉnh táo.

“Từ Tái Xuân, tại sao em tới đây?”

Từ Tái Xuân bưng chén trôi nước rượu gạo ra, để lên bàn, còn lấy một cây muỗng đưa cho Trương Nghiêu, “Cho nè, anh, ăn chút đi.”

Trương Nghiêu thoáng cảm thấy khó chịu, “Từ Tái Xuân, em không… mắng anh sao?”

Ít nhất, cào cho anh vài phát cũng tốt.

Từ Tái Xuân thấy Trương Nghiêu không nhúc nhích, đút cho anh ít canh giải rượu, sau đó véo mặt anh, “Không mắng anh, em thích anh nhất mà.”

Trương Nghiêu nuốt nước miếng, nắm tay Từ Tái Xuân, “Em không sợ ư? Ngày đó…”

Mặc dù Trương Nghiêu ghét Trương Kiêu, lần nào cũng chưa từng khách sáo với Trương Kiêu, nhưng lúc ở trước mặt Từ Tái Xuân, anh chưa từng bộc lộ bản tính. Ngày đó, anh thực sự bị bà Trương kích thích, cho nên giây phút ấy anh đã quên mất Từ Tái Xuân cũng ở đó…

Từ Tái Xuân là một đứa trẻ, thấy hình tượng kia, hẳn bị dọa rồi.

Trương Nghiêu vừa nhắc, Từ Tái Xuân cũng nhớ lại chuyện ngày đó, chuyện ngày đó à, cô nhớ lại cũng rất sợ, nhất là Trương Nghiêu biến thành một kẻ rất đáng sợ, xưa nay cô chưa từng thấy dáng vẻ ấy của Trương Nghiêu, bàn tay đầy máu, vẫn còn chưa dừng tay.

Cô sợ đến mức không nhúc nhích nổi, chẳng dám tiến lên.

Cuối cùng, không biết tại sao cô tỉnh táo, cô nghĩ chắc là vì Trương Nghiêu đang khóc.

Nước mắt của Trương Nghiêu, khiến Từ Tái Xuân cảm thấy người này vẫn là người anh dịu dàng của cô, do đó chạy tới đánh bạo ôm tay Trương Nghiêu.

Quả nhiên Trương Nghiêu dừng lại, sau đó ôm cô lớn tiếng khóc.

Anh lớn vậy rồi, còn khóc thảm thương thế, Từ Tái Xuân cũng không muốn cười nhạo anh, nghe Trương Nghiêu khóc, cô cũng muốn khóc.

Từ Tái Xuân ôm Trương Nghiêu, “Hơi sợ ấy, có điều anh khóc, em không sợ nữa.”

“…”

Anh khóc?!

Mặt Trương Nghiêu hơi đỏ, bản thân anh lại có thể không biết.

Từ Tái Xuân còn cọ cọ trong lòng anh, kéo tay anh, “Bất quá, em cũng hơi tức giận. Anh ra ngoài bèn không về luôn, cũng không nói em biết anh đi đâu, em rất lo lắng. Ba và dì Thái cũng rất lo lắng…”

“Xin lỗi.”

Trương Nghiêu ôm Từ Tái Xuân, hôn một cái, “Về sau sẽ không bỏ em lại mặc kệ.”

Từ Tái Xuân nín khóc mỉm cười, rồi ngắm Trương Nghiêu ăn bánh trôi, cô cũng đói bụng.

Đương nhiên Trương Nghiêu nhìn thấu, một chén trôi nước, phần lớn do Từ Tái Xuân ăn, sau đó Cố Tây Dương ở ngoài cửa nhìn, vuốt vuốt mũi.

Đây rốt cuộc là chuyện gì, vừa khóc vừa gào, có điều cuối cùng trời quang mưa tạnh rồi.

Ăn bánh trôi xong, Từ Tái Xuân và Trương Nghiêu tay trong tay về nhà.

Mặc kệ ra sao, chuyện bà Trương anh phải đi giải quyết. Tuy về bản chất mà nói, anh là một tên quỷ nhát gan. Bất quá vì sự tồn tại của Từ Tái Xuân khiến anh hiểu rõ, anh không còn một mình nữa, anh có gia đình, trong nhà có vợ, còn có ba vợ, anh không thể bỏ lại bọn họ mặc kệ.

Bất kể lần này bà Trương muốn sao, nếu anh đã phạm sai lầm, thì anh nên chịu trách nhiệm với sai lầm của mình.

Quả nhiên khi Từ lão hổ thấy Trương Nghiêu, sắc mặt liền không tốt. Tuy Trương Nghiêu xuất thân từ cái nhà kia, thực sự rất đáng thương, bình thường làm việc nhất là ở mặt kiếm tiền, thằng nhóc này là một tay lão luyện đấy, lão Trầm nói thằng này chính là một đứa không biết xấu hổ có khiếu kiếm tiền, nhưng không ngờ đụng chuyện nhà họ Trương, nó lại hồ đồ.

Quân từ động khẩu không động thủ, sao có thể ra tay đánh người ở nơi công cộng chứ, chẳng biết kéo tới nơi hẻo lánh đánh à?

Từ lão hổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xem ra thằng này thực sự cần dạy dỗ một chút.

Làm mặt lạnh, Từ lão hổ đứng ngay cửa.

Trong lòng Trương Nghiêu chột dạ, tiến lên rất cung kính gọi một tiếng.

“Ba.”

“Mày còn biết đường về hả?” Từ lão hổ cười lạnh, nói với dì Thái, “Dẫn Vượng Vượng về phòng đi.”

Đợi dì Thái kéo Từ Tái Xuân lên lầu, Từ lão hổ mới khoanh tay nói với Trương Nghiêu, “Nhóc con, mày lăn ra đây cho ông!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương