Xuân Ngốc
-
Chương 42
Trương Kiêu thuộc phái đóng kịch quả nhiên bị đánh một trận. Nhưng mấu chốt là hắn cởi quần rồi mà vẫn chưa làm gì cả, đã bị Trương Nghiêu xông vào túm lại dần một trận.
Chờ chút… Tại sao, cô Chương bên ngoài nhanh thế à? Lẽ nào Trương Nghiêu không được? Nghĩ đến khả năng này, Trương Kiêu cảm thấy khá an ủi.
Song, hắn đâu biết rằng, ngay cả cọng lông tơ của Trương Nghiêu, cô Chương căn bản chưa đụng tới một cọng.
Khi cô Chương ở thời kỳ phản nghịch đã gặp tiếng sét ái tình với Trương Nghiêu trên sân quyền anh, nhưng tiếc thay đối phương chẳng có chút hứng thú nào với cô ta. Cũng đúng thôi, lúc đó, cô Chương vẫn còn là một loli chưa mọc lông, đàn ông bình thường như Trương Nghiêu sao có thể để ý chứ.
Hơn nữa, anh bận rộn kiếm tiền vội vàng tách khỏi Trương gia vội vàng sống, căn bản chưa từng nhìn cô Chương.
Cô Chương cảm thấy trái tim mình bị hung hăng ném xuống đất, đau lòng muốn chết.
Trong nhà cô Chương này cái gì cũng có, duy nhất chỉ không có tình yêu. Nên cô Chương bốc đồng nghĩ cách dạy dỗ Trương Nghiêu.
Anh bị mù mắt chó rồi, mới có thể coi thường bản loli.
Loli hóa đen rất khủng bố. Thậm chí, cô ta còn tìm con gái tài xế, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Lúc đó, Trương Nghiêu vừa ra tay, vốn chỉ muốn dạy dỗ anh một chút, song hình như loli không ngờ, Trương Nghiêu căn bản không phải kẻ ăn chay. Người khác chọc giận anh, anh chỉ biết hung hăng giáng trở lại.
Sau đó, xảy ra một trận cố ý gây thương tích có đủ nhân chứng vật chứng, khiến Trương Nghiêu vào tù.
Mà cô Chương trả cho con gái tài xế một số tiền lớn, để cô ấy đi tha hương, biến một màn anh hùng cứu mỹ nhân thành cố ý gây thương tích.
Có phải mọi người tự hỏi rằng khi đó cô Chương còn nhỏ vậy sao phải cho Trương Nghiêu ngồi tù, đúng không.
Cô Chương bày tỏ xem phim Hàn nhiều rồi, nên đầu óc cũng hơi tàn. Cô ta nghĩ Trương Nghiêu không thích cô ta là vì cô ta là loli, đợi cô ta trở nên quyến rũ hấp dẫn rồi, chắc chắn sẽ thích cô ta.
Nhưng ở giữa, có cả một quá trình.
Trương Nghiêu chệch hướng thì làm sao đây? Được rồi, chỉ có thể đưa anh đến cái thế giới duy nhất không có phụ nữ.
Loli Chương ngẫm nghĩ, nhà tù chính là một chỗ tốt.
Một câu thôi, năm đó cô Chương nhất thời bồng bột, làm cuộc sống của Trương Nghiêu biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Chẳng qua, tình yêu không vững chắc hơn vàng như cô ta nghĩ, ở nước ngoài mấy năm nay, cô Chương gặp được đủ lại soái ca mỹ nữ muôn hình muôn vẻ, sớm đã bị mê mẩn đến hoa cả mắt, Trương Nghiêu gì đó trái lại đã bị ném ra sau ót từ lâu.
Cho đến khi, cô ta quen gã đàn ông Trương Kiêu này.
Ban đầu ở chung với hắn, quả thực từ trên người Trương Kiêu có thể thấy được bóng dáng Trương Nghiêu, song một thời gian sau, cô ta phát hiện người đàn ông này không phải Trương Nghiêu, ít nhất không phải Trương Nghiêu trong trí nhớ cô ta.
Cô Chương nghĩ, hiện tại hẳn Trương Nghiêu thê thảm quá rồi, đâu thể đi du học. Nhưng, khiến cô ta không ngờ là, Trương Kiêu và Trương Nghiêu không chỉ giống tên, mà bọn họ còn là anh em.
Cô Chương nghĩ, việc này có lẽ là ý trời.
Cô Chương vì bồng bột, bị nhiễm AIDS, còn mắc giang mai.
Cô ta chưa tới hai mươi tuổi, chẳng ngờ lại có thể nhiễm mấy căn bệnh lung tung này.
Cô ta hơi nản lòng thoái chí, lúc mới bắt đầu có xuất hiện một loại suy nghĩ trả thù xã hội.
Cô ta ở nước ngoài chơi chán rồi, do đó về nhà. Lại ngoài ý muốn, vừa trở về đã gặp được Trương Nghiêu.
Thực ra, việc này có lẽ là nhân quả báo ứng nhỉ.
Năm đó con gái tài xế của màn anh hùng cứu mỹ nhân vì ba mình mắc bệnh ung thư, cần tiền, nên nghe lời cô ta hại Trương Nghiêu. Không ngờ là, mấy năm nay cô ấy vẫn rất áy náy, ngay cả đi học cũng không đi, mỗi ngày không phải ở nhà thì đến thư viện, có lẽ do trời sinh nhạy cảm và tinh tế, cô nàng này rảnh rỗi bèn viết lung tung trên giấy, cuối cùng lại có thể trở thành một tác giả bán chạy nhất.
Bất quá, cô ấy vẫn rất hổ thẹn với Trương Nghiêu, luôn luôn âm thầm quan sát Trương Nghiêu, còn có vợ Trương Nghiêu nữa.
Cô Chương nhờ vậy mới phát hiện ra Trương Nghiêu sống rất tốt.
Không ngờ, anh sống tốt thế, cô Chương nghĩ bản thân mắc bệnh AIDS, giang mai đầy mình, nên có chút khó chịu. Dựa vào cái gì, con nhỏ ngốc này lại có được anh, dựa vào cái gì cô ta phải biến thành bộ dạng bị vạn người ghét bỏ như bây giờ chứ.
Cô Chương thấy mình không tốt, cũng không thể để người khác tốt được.
Do đó, lúc anh tiến vào, trước tiên cô Chương dùng mỹ nhân kế. Nếu Trương Nghiêu thực sự không chịu nổi cám dỗ, vậy cũng chứng minh trước kia cô ta có mắt như mù, rõ ràng mối tình đầu là một tra nam.
Đối với việc cô ta phóng khoáng bày tỏ tình cảm, Trương Nghiêu cảm thấy mắt chó mình bị chọc mù.
Sau đó không chút suy nghĩ tung một quyền tới.
“Mẹ! Cái thứ gì xấu chết đi được!” Ánh mắt anh và Trương Kiêu khác nhau, từ đầu đến cuối anh chỉ có một cô gái là Từ Tái Xuân, Từ Tái Xuân rất đầy đặn khiến Trương Nghiêu cực kỳ hài lòng, Trương Nghiêu thực sự chẳng có chút hứng thú nào với dạng gầy trơ xương như cô Chương.
Thực ra, nghiêm chỉnh mà nói, việc này không thể trách Trương Nghiêu. Anh lo lắng không yên mở cửa, kết quả một khối thịt trắng xông tới, là ai cũng sẽ có phản ứng đẩy cái vật tròn này ra.
Cô Chương hộc máu, cảm thấy mấy năm nay, quả nhiên cô ta không yêu nhầm người.
“Trương Nghiêu!” Cô ta thét chói tai, rốt cuộc làm Trương Nghiêu phục hồi tinh thần, lập tức chuyển mắt nhìn rõ, sắc mặt anh hơi khó coi, “Cô là ai, từ bệnh viện tâm thần chui ra hả?”
Cô Chương tưởng mình đứng ngay trước mặt Trương Nghiêu, lúc nói chuyện, Trương Nghiêu sẽ nhớ. Dù sao cũng do cô ta hại anh mà.
Phản ứng của Trương Nghiêu rất trực tiếp, đi tới tét mông cô ta bốp bốp mấy cái.
“Tôi đã sớm nói em chính là đứa đầu gấu! Em cứ cãi tôi!”
Viền mắt cô Chương đỏ ửng, có chút muốn khóc. Cuối cùng cô ta khóc thật.
Đương nhiên, quần áo đã mặc vào, sức Trương Nghiêu dùng cũng không mạnh lắm. Cô ta chỉ nhớ lại trước kia thôi.
Thực ra Trương Nghiêu cũng không tính là mặc kệ cô ta, chẳng qua không để ý đến tình cảm của cô ta à.
Trước đây anh cực khổ làm việc ở sàn boxing ngầm, cô ta chạy tới tìm anh chơi, lúc nào anh cũng gọi cô ta là đầu gấu, sau đó bảo cô ta về học hành cho tốt đi.
Song…
Cô ta là đầu gấu, cho tới bây giờ chưa từng nghe lời anh.
“Em hại anh ngồi tù, anh không hận em sao?”
Trương Nghiêu hơi do dự, “Thành thật mà nói, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sao lại biến thành cố ý gây thương tích chứ, có điều… Đầu gấu, tư tưởng em cũng đen lắm, lại nghĩ ra cách ngốc thế…”
Cô Chương khóc nức nở, “Ai bảo anh không thích em?”
“Em là đầu gấu, sao tôi thích em được!” Trương Nghiêu chẳng thèm nghĩ ngợi, nói: “Được rồi, bớt phí lời đi, vợ tôi đâu…”
Cô Chương không nói lời nào, Trương Nghiêu thấy vậy, cũng không ép cô ta, trực tiếp đập cửa vào tìm.
Quả nhiên, thủ đoạn Đầu gấu tuy độc ác, nhưng vẫn chưa đến nỗi phát rồ.
Trương Kiêu đã cởi sạch quần, sau đó còn chưa nhào lên giường, đã bị Trương Nghiêu tiến tới bắt bớ.
Quá trình rất máu tanh, Loli bày tỏ cũng may cô ta chia tay với Trương Kiêu rồi, gã đàn ông này yếu quá. Có điều Trương Nghiêu vẫn rất khỏe.
Trương Nghiêu mang Từ Tái Xuân đi, trong lòng cũng hơi tức giận, bất quá mơ hồ cũng có loại cảm giác mất mác.
Tức giận vì không biết vợ mình có bị Trương Kiêu sờ mó, hay hôn không.
Mất mác vì, chuyện năm đó, rốt cuộc anh đã biết rõ.
Chuyện lúc trẻ kia, gần như trở thành cái gai cả đời của Trương Nghiêu. Anh từng hận người đứng sau ấy, song thực sự không ngờ người đó là Đầu gấu.
Anh không còn ấn tượng gì với Đầu gấu nữa, chỉ nhớ lúc đó ở nhà họ Trương mặt mũi anh bầm dập, xanh xao vàng vọt, là ba Đầu gấu dẫn anh tới sàn boxing ngầm.
Ông ấy dạy anh cách đánh nhau, dạy anh cách sinh tồn ở nơi máu tanh.
Ông ấy lợi dụng anh, nhưng cũng cứu anh.
Về phần Đầu gấu bốc đồng nhà ông ấy, anh nhớ người đàn ông thô kệch đó lúc nào cũng dùng loại giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Con bé đó, rất ngoan, cậu nhất định sẽ thích, nó rất ngoan rất ngoan…”
Có chỗ nào là bé ngoan đâu, rõ ràng là đứa Đầu gấu.
Có lẽ, trong mắt cha mẹ, con cái mình đều giỏi nhất.
Sự thực chứng minh, khi mới ra tù nếu Trương Nghiêu gặp được cô Chương, chắc chắn sẽ tức giận, chắc chắn sẽ trả thù.
Song, anh nhìn cô Chương bốc đồng kia, bèn nghĩ tới người đàn ông thô kệch – ba cô ta. Có một người cha như vậy, thực ra rất hạnh phúc.
Đâu như ba anh, mặc dù luôn bên cạnh anh, nhưng chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Trước đây, mỗi khi ông ta không thèm chú ý tới anh, anh luôn luôn viện cớ cho ông ta. Chắc ông ta bận quá nên quên mất, song về sau, y hệt như mẹ vậy, anh không tìm được bất kỳ lý do nào nữa.
Bọn họ căn bản mặc xác anh thôi.
Có lẽ, trong thế giới của bọn họ, vốn dĩ không có sự hiện hữu của anh.
Một dạo Cố Tây Dương cho rằng Trương Nghiêu sẽ trở thành tên cặn bã có đáy lòng u ám. Trên thực tế, Trương Nghiêu cũng phát triển như thế, nhưng thuở nhỏ do bà ngoại kéo anh lại, một người già không có văn hóa gì luôn dạy Trương Nghiêu cái gì gọi là tha thứ và tự tôn.
Sau đó, người kéo Trương Nghiêu hẳn là cha con nhà họ Từ. Việc này đối với hai cha con không có văn hóa gì, ở mức độ nào đó mà nói, vẫn hơi kỳ lạ.
Anh vốn có chút âm u, ở trước mặt bọn họ, căn bản không có bất kỳ tác dụng nào.
Thỉnh thoảng anh cũng suy nghĩ, là không có tác dụng, hay người ta đang lặng lẽ bao dung anh.
Nhưng đến cuối cùng, Trương Nghiêu thừa nhận, anh thích cuộc sống hiện giờ.
Tuy rằng, anh hận cô Đầu gấu này khiến cuộc đời anh có vết nhơ, song giờ ngẫm lại, anh cũng phải cảm ơn cô ta, nếu không phải nhờ cô ta, anh sẽ không ngồi tù, cũng sẽ không bị Trương gia biến thành chú rể cưới thay đi cưới Từ Tái Xuân.
Từ Tái Xuân cho anh một gia đình, cũng cho anh toàn bộ thế giới, đồng thời, khiến thế giới âm u của anh tràn ngập ánh mặt trời.
Có chút hận, dần dần, lại không còn hận nữa.
Trương Nghiêu suy nghĩ nhiều vậy, cuối cùng nhịn không được ước lượng Từ Tái Xuân.
Hơi nhẹ, bất quá vẫn còn thịt, ôm rất đã tay.
Nếu có thể để cả đời anh cứ ôm thế này thì tốt rồi.
Ngày trước, anh vẫn muốn làm một người xấu. Đạp vô số xương trắng trèo lên, cuối cùng bất kể ở nơi nào, anh cũng sẽ cười cao ngạo, giẫm nát toàn bộ những người đã ức hiếp anh dưới chân.
Nhưng, từ giờ trở đi, anh muốn làm một người tốt.
Một người đủ tốt để xứng đôi với Từ Tái Xuân.
Chờ chút… Tại sao, cô Chương bên ngoài nhanh thế à? Lẽ nào Trương Nghiêu không được? Nghĩ đến khả năng này, Trương Kiêu cảm thấy khá an ủi.
Song, hắn đâu biết rằng, ngay cả cọng lông tơ của Trương Nghiêu, cô Chương căn bản chưa đụng tới một cọng.
Khi cô Chương ở thời kỳ phản nghịch đã gặp tiếng sét ái tình với Trương Nghiêu trên sân quyền anh, nhưng tiếc thay đối phương chẳng có chút hứng thú nào với cô ta. Cũng đúng thôi, lúc đó, cô Chương vẫn còn là một loli chưa mọc lông, đàn ông bình thường như Trương Nghiêu sao có thể để ý chứ.
Hơn nữa, anh bận rộn kiếm tiền vội vàng tách khỏi Trương gia vội vàng sống, căn bản chưa từng nhìn cô Chương.
Cô Chương cảm thấy trái tim mình bị hung hăng ném xuống đất, đau lòng muốn chết.
Trong nhà cô Chương này cái gì cũng có, duy nhất chỉ không có tình yêu. Nên cô Chương bốc đồng nghĩ cách dạy dỗ Trương Nghiêu.
Anh bị mù mắt chó rồi, mới có thể coi thường bản loli.
Loli hóa đen rất khủng bố. Thậm chí, cô ta còn tìm con gái tài xế, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Lúc đó, Trương Nghiêu vừa ra tay, vốn chỉ muốn dạy dỗ anh một chút, song hình như loli không ngờ, Trương Nghiêu căn bản không phải kẻ ăn chay. Người khác chọc giận anh, anh chỉ biết hung hăng giáng trở lại.
Sau đó, xảy ra một trận cố ý gây thương tích có đủ nhân chứng vật chứng, khiến Trương Nghiêu vào tù.
Mà cô Chương trả cho con gái tài xế một số tiền lớn, để cô ấy đi tha hương, biến một màn anh hùng cứu mỹ nhân thành cố ý gây thương tích.
Có phải mọi người tự hỏi rằng khi đó cô Chương còn nhỏ vậy sao phải cho Trương Nghiêu ngồi tù, đúng không.
Cô Chương bày tỏ xem phim Hàn nhiều rồi, nên đầu óc cũng hơi tàn. Cô ta nghĩ Trương Nghiêu không thích cô ta là vì cô ta là loli, đợi cô ta trở nên quyến rũ hấp dẫn rồi, chắc chắn sẽ thích cô ta.
Nhưng ở giữa, có cả một quá trình.
Trương Nghiêu chệch hướng thì làm sao đây? Được rồi, chỉ có thể đưa anh đến cái thế giới duy nhất không có phụ nữ.
Loli Chương ngẫm nghĩ, nhà tù chính là một chỗ tốt.
Một câu thôi, năm đó cô Chương nhất thời bồng bột, làm cuộc sống của Trương Nghiêu biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Chẳng qua, tình yêu không vững chắc hơn vàng như cô ta nghĩ, ở nước ngoài mấy năm nay, cô Chương gặp được đủ lại soái ca mỹ nữ muôn hình muôn vẻ, sớm đã bị mê mẩn đến hoa cả mắt, Trương Nghiêu gì đó trái lại đã bị ném ra sau ót từ lâu.
Cho đến khi, cô ta quen gã đàn ông Trương Kiêu này.
Ban đầu ở chung với hắn, quả thực từ trên người Trương Kiêu có thể thấy được bóng dáng Trương Nghiêu, song một thời gian sau, cô ta phát hiện người đàn ông này không phải Trương Nghiêu, ít nhất không phải Trương Nghiêu trong trí nhớ cô ta.
Cô Chương nghĩ, hiện tại hẳn Trương Nghiêu thê thảm quá rồi, đâu thể đi du học. Nhưng, khiến cô ta không ngờ là, Trương Kiêu và Trương Nghiêu không chỉ giống tên, mà bọn họ còn là anh em.
Cô Chương nghĩ, việc này có lẽ là ý trời.
Cô Chương vì bồng bột, bị nhiễm AIDS, còn mắc giang mai.
Cô ta chưa tới hai mươi tuổi, chẳng ngờ lại có thể nhiễm mấy căn bệnh lung tung này.
Cô ta hơi nản lòng thoái chí, lúc mới bắt đầu có xuất hiện một loại suy nghĩ trả thù xã hội.
Cô ta ở nước ngoài chơi chán rồi, do đó về nhà. Lại ngoài ý muốn, vừa trở về đã gặp được Trương Nghiêu.
Thực ra, việc này có lẽ là nhân quả báo ứng nhỉ.
Năm đó con gái tài xế của màn anh hùng cứu mỹ nhân vì ba mình mắc bệnh ung thư, cần tiền, nên nghe lời cô ta hại Trương Nghiêu. Không ngờ là, mấy năm nay cô ấy vẫn rất áy náy, ngay cả đi học cũng không đi, mỗi ngày không phải ở nhà thì đến thư viện, có lẽ do trời sinh nhạy cảm và tinh tế, cô nàng này rảnh rỗi bèn viết lung tung trên giấy, cuối cùng lại có thể trở thành một tác giả bán chạy nhất.
Bất quá, cô ấy vẫn rất hổ thẹn với Trương Nghiêu, luôn luôn âm thầm quan sát Trương Nghiêu, còn có vợ Trương Nghiêu nữa.
Cô Chương nhờ vậy mới phát hiện ra Trương Nghiêu sống rất tốt.
Không ngờ, anh sống tốt thế, cô Chương nghĩ bản thân mắc bệnh AIDS, giang mai đầy mình, nên có chút khó chịu. Dựa vào cái gì, con nhỏ ngốc này lại có được anh, dựa vào cái gì cô ta phải biến thành bộ dạng bị vạn người ghét bỏ như bây giờ chứ.
Cô Chương thấy mình không tốt, cũng không thể để người khác tốt được.
Do đó, lúc anh tiến vào, trước tiên cô Chương dùng mỹ nhân kế. Nếu Trương Nghiêu thực sự không chịu nổi cám dỗ, vậy cũng chứng minh trước kia cô ta có mắt như mù, rõ ràng mối tình đầu là một tra nam.
Đối với việc cô ta phóng khoáng bày tỏ tình cảm, Trương Nghiêu cảm thấy mắt chó mình bị chọc mù.
Sau đó không chút suy nghĩ tung một quyền tới.
“Mẹ! Cái thứ gì xấu chết đi được!” Ánh mắt anh và Trương Kiêu khác nhau, từ đầu đến cuối anh chỉ có một cô gái là Từ Tái Xuân, Từ Tái Xuân rất đầy đặn khiến Trương Nghiêu cực kỳ hài lòng, Trương Nghiêu thực sự chẳng có chút hứng thú nào với dạng gầy trơ xương như cô Chương.
Thực ra, nghiêm chỉnh mà nói, việc này không thể trách Trương Nghiêu. Anh lo lắng không yên mở cửa, kết quả một khối thịt trắng xông tới, là ai cũng sẽ có phản ứng đẩy cái vật tròn này ra.
Cô Chương hộc máu, cảm thấy mấy năm nay, quả nhiên cô ta không yêu nhầm người.
“Trương Nghiêu!” Cô ta thét chói tai, rốt cuộc làm Trương Nghiêu phục hồi tinh thần, lập tức chuyển mắt nhìn rõ, sắc mặt anh hơi khó coi, “Cô là ai, từ bệnh viện tâm thần chui ra hả?”
Cô Chương tưởng mình đứng ngay trước mặt Trương Nghiêu, lúc nói chuyện, Trương Nghiêu sẽ nhớ. Dù sao cũng do cô ta hại anh mà.
Phản ứng của Trương Nghiêu rất trực tiếp, đi tới tét mông cô ta bốp bốp mấy cái.
“Tôi đã sớm nói em chính là đứa đầu gấu! Em cứ cãi tôi!”
Viền mắt cô Chương đỏ ửng, có chút muốn khóc. Cuối cùng cô ta khóc thật.
Đương nhiên, quần áo đã mặc vào, sức Trương Nghiêu dùng cũng không mạnh lắm. Cô ta chỉ nhớ lại trước kia thôi.
Thực ra Trương Nghiêu cũng không tính là mặc kệ cô ta, chẳng qua không để ý đến tình cảm của cô ta à.
Trước đây anh cực khổ làm việc ở sàn boxing ngầm, cô ta chạy tới tìm anh chơi, lúc nào anh cũng gọi cô ta là đầu gấu, sau đó bảo cô ta về học hành cho tốt đi.
Song…
Cô ta là đầu gấu, cho tới bây giờ chưa từng nghe lời anh.
“Em hại anh ngồi tù, anh không hận em sao?”
Trương Nghiêu hơi do dự, “Thành thật mà nói, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sao lại biến thành cố ý gây thương tích chứ, có điều… Đầu gấu, tư tưởng em cũng đen lắm, lại nghĩ ra cách ngốc thế…”
Cô Chương khóc nức nở, “Ai bảo anh không thích em?”
“Em là đầu gấu, sao tôi thích em được!” Trương Nghiêu chẳng thèm nghĩ ngợi, nói: “Được rồi, bớt phí lời đi, vợ tôi đâu…”
Cô Chương không nói lời nào, Trương Nghiêu thấy vậy, cũng không ép cô ta, trực tiếp đập cửa vào tìm.
Quả nhiên, thủ đoạn Đầu gấu tuy độc ác, nhưng vẫn chưa đến nỗi phát rồ.
Trương Kiêu đã cởi sạch quần, sau đó còn chưa nhào lên giường, đã bị Trương Nghiêu tiến tới bắt bớ.
Quá trình rất máu tanh, Loli bày tỏ cũng may cô ta chia tay với Trương Kiêu rồi, gã đàn ông này yếu quá. Có điều Trương Nghiêu vẫn rất khỏe.
Trương Nghiêu mang Từ Tái Xuân đi, trong lòng cũng hơi tức giận, bất quá mơ hồ cũng có loại cảm giác mất mác.
Tức giận vì không biết vợ mình có bị Trương Kiêu sờ mó, hay hôn không.
Mất mác vì, chuyện năm đó, rốt cuộc anh đã biết rõ.
Chuyện lúc trẻ kia, gần như trở thành cái gai cả đời của Trương Nghiêu. Anh từng hận người đứng sau ấy, song thực sự không ngờ người đó là Đầu gấu.
Anh không còn ấn tượng gì với Đầu gấu nữa, chỉ nhớ lúc đó ở nhà họ Trương mặt mũi anh bầm dập, xanh xao vàng vọt, là ba Đầu gấu dẫn anh tới sàn boxing ngầm.
Ông ấy dạy anh cách đánh nhau, dạy anh cách sinh tồn ở nơi máu tanh.
Ông ấy lợi dụng anh, nhưng cũng cứu anh.
Về phần Đầu gấu bốc đồng nhà ông ấy, anh nhớ người đàn ông thô kệch đó lúc nào cũng dùng loại giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Con bé đó, rất ngoan, cậu nhất định sẽ thích, nó rất ngoan rất ngoan…”
Có chỗ nào là bé ngoan đâu, rõ ràng là đứa Đầu gấu.
Có lẽ, trong mắt cha mẹ, con cái mình đều giỏi nhất.
Sự thực chứng minh, khi mới ra tù nếu Trương Nghiêu gặp được cô Chương, chắc chắn sẽ tức giận, chắc chắn sẽ trả thù.
Song, anh nhìn cô Chương bốc đồng kia, bèn nghĩ tới người đàn ông thô kệch – ba cô ta. Có một người cha như vậy, thực ra rất hạnh phúc.
Đâu như ba anh, mặc dù luôn bên cạnh anh, nhưng chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Trước đây, mỗi khi ông ta không thèm chú ý tới anh, anh luôn luôn viện cớ cho ông ta. Chắc ông ta bận quá nên quên mất, song về sau, y hệt như mẹ vậy, anh không tìm được bất kỳ lý do nào nữa.
Bọn họ căn bản mặc xác anh thôi.
Có lẽ, trong thế giới của bọn họ, vốn dĩ không có sự hiện hữu của anh.
Một dạo Cố Tây Dương cho rằng Trương Nghiêu sẽ trở thành tên cặn bã có đáy lòng u ám. Trên thực tế, Trương Nghiêu cũng phát triển như thế, nhưng thuở nhỏ do bà ngoại kéo anh lại, một người già không có văn hóa gì luôn dạy Trương Nghiêu cái gì gọi là tha thứ và tự tôn.
Sau đó, người kéo Trương Nghiêu hẳn là cha con nhà họ Từ. Việc này đối với hai cha con không có văn hóa gì, ở mức độ nào đó mà nói, vẫn hơi kỳ lạ.
Anh vốn có chút âm u, ở trước mặt bọn họ, căn bản không có bất kỳ tác dụng nào.
Thỉnh thoảng anh cũng suy nghĩ, là không có tác dụng, hay người ta đang lặng lẽ bao dung anh.
Nhưng đến cuối cùng, Trương Nghiêu thừa nhận, anh thích cuộc sống hiện giờ.
Tuy rằng, anh hận cô Đầu gấu này khiến cuộc đời anh có vết nhơ, song giờ ngẫm lại, anh cũng phải cảm ơn cô ta, nếu không phải nhờ cô ta, anh sẽ không ngồi tù, cũng sẽ không bị Trương gia biến thành chú rể cưới thay đi cưới Từ Tái Xuân.
Từ Tái Xuân cho anh một gia đình, cũng cho anh toàn bộ thế giới, đồng thời, khiến thế giới âm u của anh tràn ngập ánh mặt trời.
Có chút hận, dần dần, lại không còn hận nữa.
Trương Nghiêu suy nghĩ nhiều vậy, cuối cùng nhịn không được ước lượng Từ Tái Xuân.
Hơi nhẹ, bất quá vẫn còn thịt, ôm rất đã tay.
Nếu có thể để cả đời anh cứ ôm thế này thì tốt rồi.
Ngày trước, anh vẫn muốn làm một người xấu. Đạp vô số xương trắng trèo lên, cuối cùng bất kể ở nơi nào, anh cũng sẽ cười cao ngạo, giẫm nát toàn bộ những người đã ức hiếp anh dưới chân.
Nhưng, từ giờ trở đi, anh muốn làm một người tốt.
Một người đủ tốt để xứng đôi với Từ Tái Xuân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook