Xuân Ngốc
-
Chương 40
Lại Ngưu Nhi không còn cách nào mới về nhà. Mấy năm nay, hắn ở bên ngoài sớm đã thành con nghiện, nếu không phải đến mức đường cùng bí lỗi, hắn tuyệt đối sẽ không nuốt lời, lại trở về cái thành phố trước đây này.
Hắn cho rằng sự việc trôi qua gần năm năm, người và việc năm đó đều đi qua, hẳn đã an toàn với hắn.
Song, hắn không ngờ được, vừa trở lại, đã có người tìm hắn.
Hắn biết, nếu bị Trương Nghiêu tìm được, chỉ sợ hắn sẽ gặp phiền phức. Nhưng cứ đi như vậy, hắn thực sự không cam lòng.
Trương Kiêu cũng không ngờ, ở thành phố này lại gặp được bạn gái cũ bên Mỹ của hắn. Vì cô ta, hắn suýt nhiễm AIDS.
Giờ Trương Kiêu thấy người phụ nữ này, cả người đã toát mồ hôi lạnh ròng ròng. Sự khủng bố cô ta đối với hắn tuyệt đối không thua gì Trương Nghiêu.
“Sao cô ở đây?”
Trương Kiêu tránh như tránh rắn rết, ai ngờ người đẹp rắn rết còn tiếp tục quấn lấy không tha.
“Này, bạn cũ gặp lại, không nên đi uống một ly sao?”
Trương Kiêu không muốn uống một ly với cô ta, hắn lạnh lùng từ chối, “Xin lỗi, tôi không rảnh. Còn nữa, chúng ta đã chia tay, sau này cô đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.”
Người đẹp rắn rết họ Chương, phú nhị đại xí nghiệp, bạch phú mỹ tiêu chuẩn. Cô Chương không thèm để ý sự lạnh nhạt của Trương Kiêu chút nào, uống một hớp rượu, cô ta mới nhẹ nhàng nói: “Ai muốn xuất hiện trong cuộc sống của anh chứ… Đúng rồi…” Trước khi đi, cô Chương lại hỏi một câu bất ngờ.
“Nghe nói, anh còn một người em trai, tên Trương Nghiêu gì đó phải không?”
Trương Kiêu cảm thấy có chút không đúng. Hắn biết khát vọng của người đẹp rắn rết đối với đàn ông, cái tên Trương Nghiêu này cũng coi như có mấy phần tư sắc, chẳng biết ở đâu bị người đẹp rắn rết nhìn thấy cũng không đáng lấy làm lạ.
Nếu cô Chương đối phó với Trương Nghiêu, hắn hẳn rất vui vẻ.
Nhưng Trương Kiêu thoáng suy nghĩ, sự chán ghét dành cho cô Chương đã vượt quá bất cứ chuyện gì.
“Cô lại muốn gì đây?”
“Không có gì.” Người đẹp đốt một điếu thuốc, giữa làn khói xanh lượn lờ, cô ta cười hihi nói với Trương Kiêu: “Anh phải giúp tôi tìm được hắn.”
“Dựa vào cái gì?!” Trương Kiêu xù lông, hắn hận nhất giọng điệu ra lệnh này của người đẹp rắn rết.
“Dựa vào cái gì?” Bờ môi đỏ mọng của cô Chương nhếch lên, khẽ vạch một đường cong.
“Chắc là vì một đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa đấy, hahaha.”
Trương Kiêu thực sự chán ghét khoảng thời gian phóng đãng ở nước ngoài của hắn. Mẹ nó, vốn dĩ là chuyện kiếp nào rồi, nhưng tuyệt đối không ngờ là, ác mộng lại xuất hiện trong cuộc sống hắn lần nữa.
Mặc dù hắn và người đẹp rắn rết làm vợ chồng trên giường chưa tới mấy ngày, song với mức độ hiểu biết của hắn về cô ta, chắc chắn sẽ không chịu để yên như vậy.
Cũng may, người rắn rết này không có mắt, coi trọng Trương Nghiêu.
Nghĩ đến Trương Nghiêu bị mặt hàng này quấn lấy, tốt nhất không buông tha, Trương Kiêu thấy hơi hưng phấn.
Chút hưng phấn của Trương Kiêu chấm dứt khi gặp được Từ Tái Xuân. Cũng như bình thường, cô vẫn phát bánh quy ở quảng trường. Nghe nói, dân chúng rất hoan nghênh bánh quy của cô, mỗi ngày đều có rất nhiều người chờ ở đây đợi cô phát bánh quy.
Trương Kiêu phải tốn chút sức mới cướp được hộp bánh quy cuối cùng, đáng tiếc đã hơi nát vụn, bất quá vẫn rất ngon.
Lúc Trương Kiêu chuẩn bị ăn, Từ Tái Xuân từ bên cạnh đi tới, đưa cho Trương Kiêu một hộp bánh quy mới.
“Cho nè.”
Trương Kiêu nhìn hộp bánh con gấu kia, ngây ngẩn cả người.
“Cô để lại cho tôi?”
Từ Tái Xuân gật đầu, “Anh nói anh thích mà, hôm nay có rất nhiều người, tôi thấy anh chưa tới, bèn để lại cho anh một hộp.”
Trương Kiêu nhận hộp bánh, không nói gì.
Từ Tái Xuân phát bánh quy xong, muốn đi. Hôm nay cô và Trương Nghiêu đã hẹn đi ăn mì thịt bò rất ngon ở tiệm đầu phố kia. Nghe nói nơi đó làm ăn rất tốt, mỗi ngày đều nườm nượp người xếp hàng đến ăn.
Trương Nghiêu không đặt được chỗ, bèn đi xếp hàng trước.
Từ Tái Xuân thu dọn một chút, cũng tính chuẩn bị qua đó.
Trước khi đi, Trương Kiêu gọi cô lại.
“Từ Tái Xuân, cô đi đâu thế, tôi đưa cô đi nhé?”
“Không cần đâu.” Từ Tái Xuân không hề gì phất phất tay, “Anh đang đợi tôi ăn mì, tôi đi trước đây.”
Cô gái không có tâm cơ vẫy tay với hắn chào tạm biệt, trở thành một hình ảnh đẹp nhất dưới ánh chiều tà hôm nay.
Mấy ngày sau đó, Trương Kiêu phát hiện mình giống như một tên biến thái vậy, lấm la lấm lét theo sau Từ Tái Xuân. Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Từ Tái Xuân sống như thế nào.
Sau đó, căn cứ vào mấy ngày hắn theo dõi, phát hiện cuộc sống của Từ Tái Xuân tốt hơn hắn nghĩ nhiều.
Tên khốn kiếp Trương Nghiêu này mặc dù có dáng vẻ lãnh đạm, nhưng đối với Từ Tái Xuân không tệ.
Ví dụ như, băng qua đường sẽ nắm tay cô, vui vẻ sẽ xoa đầu cô, còn mua cho cô rất nhiều đồ ăn, song có chút không đúng, lần nào Trương Nghiêu cũng ăn nhiều hơn Từ Tái Xuân.
Thôi, những thứ này không phải trọng điểm.
Trọng điểm chính là Từ Tái Xuân ở bên cạnh Trương Nghiêu luôn luôn cười cực kỳ ngọt ngào.
Nụ cười ngọt ngào ấy, quả thực muốn đâm mù mắc chó Trương Kiêu.
Nếu thời gian có thể quay lại, có lẽ Từ Tái Xuân cũng sẽ cười như thế với hắn.
Trong chớp mắt kia, trong đầu Trương Kiêu xuất hiện vô số ý nghĩ. Mỗi ý nghĩ nào cũng là làm sao đánh đuổi Trương Nghiêu, còn mình sẽ cùng Từ Tái Xuân như chim liền cánh, như cây liền cành.
Quả nhiên hắn không có lòng tự trọng, trước đây người ta bám hắn, hắn châm chọc khiêu khích xem thường cô, nhưng giờ người ta đã sà vào lòng người khác, hắn lại khó chịu.
Một câu thôi, hắn chính là kẻ không có lòng tự trọng điển hình.
Đến lúc cô Chương tiếp tục tìm đến Trương Kiêu, Trương Kiêu bực không chịu nổi, cuối cùng dưới sự cưỡng bức lẫn dụ dỗ của cô Chương, rốt cuộc hắn đồng ý.
“Tôi không rõ nhé, đàn ông trên đời này còn nhiều mà, cô làm gì phải coi trọng Trương Nghiêu thế, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, hắn không phải kẻ dễ chọc…”
“Tôi biết.”
Trên mặt cô Chương thoáng hiện kia chán nản, “Nếu… nhưng, đời người không có chữ nếu.”
Trương Kiêu lắng tai chỉ nghe được phân nửa, hắn bày tỏ hắn ghét nhất loại người nói giữa chừng. Không nhìn thấy hắn sắp phát hiện được một tin tức lớn ư?
Hôm nay Trương Nghiêu đang xem chiến lược quảng bá mỹ thực trên mạng, bỗng nhiên Cố Tây Dương gọi tới.
“Tên khốn kiếp kia tìm được rồi, đúng rồi, mày đoán xem tên khốn kiếp này đi tìm ai?”
“Ai?” Thành thật mà nói, Trương Nghiêu chẳng có hứng thú lắm.
Cố Tây Dương thừa nước đục thả câu đã đủ, bèn cười một trận hohoho giả tạo, “Giờ tao có đủ lý do tin tưởng năm đó mày ăn thiệt trên người phụ nữ. Mày còn nhớ đứa con gái con ông chủ sàn đấm bốc ngầm năm đó không, tên Chương Ngữ gì đó, chính là cô gái luôn thương thầm mày…”
Trương Nghiêu suy nghĩ hồi lâu, bày tỏ chắc chắn không có hứng thú.
Hơn nữa, trong trí nhớ anh căn bản chẳng có người này.
Cố Tây Dương vừa nghe liền biết Trương Nghiêu đã quên sạch. Trong nháy mắt, hắn cũng hơi đồng tình với Chương gì đó. Năm năm trước, Trương Nghiêu còn chưa tới hai mươi tuổi, tuy rằng non nớt, nhưng dáng dấp đẹp trai, ra tay tàn nhẫn, ở sàn boxing ngầm rất được mấy cô mê trai còn chưa mọc đủ lông hoan nghênh.
Song đầu óc thằng nhóc này khác người, con gái người ta trước trước sau sau mua đồ ăn cho hắn, đưa cơm, hỏi han ân cần, nhưng hắn chẳng có chút cảm kích nào.
Cố Tây Dương nhìn còn cảm thấy rất ngược tâm.
Về sau, cô gái đó nghe nói ra nước ngoài du học, thoáng cái mấy năm chả có tin tức gì, thật không ngờ hiện tại lại trở về, còn nhanh chóng biến thành một cô nàng xinh đẹp.
Hắn nhớ khi đó cô ta chỉ là một em gái đeo kính, ai ngờ hiện tại vụt cái, lại biến thành một đại mỹ nhân rồi.
Thực sự không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình.
Bất quá, khiến người ta giật mình hơn là, năm đó cô ta có liên quan với tên côn đồ kia. Hình như tên côn đồ ấy còn tìm cô ta đòi tiền.
Cố Tây Dương thề, hắn không cố ý, nhưng hắn xác thực đã ngửi được ít mùi không bình thường.
Trương Nghiêu suy nghĩ hồi lâu, không nhớ ra cô gái kia, nhưng nghe Cố Tây Dương nói thế, cảm thấy có chút không đúng.
“Mày nói xem, phải chăng năm đó mày từ chối cô ta, cô nàng vì yêu sinh hận, không chiếm được mày bèn hủy diệt mày…”
Thành thật mà nói, Trương Nghiêu cảm thấy xác suất này rất nhỏ. Dù sao năm đó bọn họ còn nhỏ tuổi, Cố Tây Dương nói khi ấy cô gái kia mới lớp 9, con cái nhà ai mới lớp 9 mà đã đầu gấu vậy.
Trương Nghiêu nghĩ nghĩ, trong đầu thoáng hiện một ít bóng người… Có điều anh không nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ cảm thấy có thể còn nguyên nhân khác mà anh không biết thôi.
Bất quá, mặc kệ thế nào, anh chính là muốn biết năm đó rốt cuộc có ân oán hận thù gì nhất định phải tống vào tù, do đó Trương Nghiêu tính tìm hiểu ngọn nguồn, tra ra tất cả.
Nhưng, anh tuyệt đối không ngờ được, anh còn chưa chuẩn bị xuất kích, đối phương đã chủ động tìm tới cửa.
Hơn nữa, chuyện này còn liên lụy đến Từ Tái Xuân.
Trương Kiêu ở nhà, suy nghĩ rất lâu, phải làm sao mới có thể lừa Trương Nghiêu tới đây. Nghĩ đến cuộc vật lộn trước đó của hai người, căn bản Trương Nghiêu không nghe hắn nói bất kỳ lời nào, đã lên trước cho hắn một trận no đòn. Thế này sao làm bạn được, thực sự tan nát cõi lòng mà.
Trương Kiêu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ tới Từ Tái Xuân.
Nếu nói Trương Nghiêu có một nhược điểm, thì nhược điểm đó chắc chắn là Từ Tái Xuân rồi.
Vì vậy, Trương Kiêu quyết định xuống tay từ chỗ Từ Tái Xuân.
Trương Kiêu cố tình chọn thời điểm không có Lư Lạc, giống như trước đây, hắn đi tìm Từ Tái Xuân ăn thử bánh quy. Chẳng qua có khác biệt là, lúc Từ Tái Xuân chuẩn bị rời khỏi, Trương Kiêu đã gọi Từ Tái Xuân lại.
“Cái kia, lúc nào tôi cũng ăn bánh quy của cô hết, tôi mời cô ăn cơm nhé. Ở bên kia đường…”
Trương Kiêu nghĩ, hiện tại Từ Tái Xuân ngốc, trải qua quan sát phát hiện cô là một kẻ tham ăn, muốn lừa một kẻ tham ăn, vậy dễ như trở bàn tay.
Song, hiện thực khốc liệt lần nữa cho Trương Kiêu một đòn.
“Không được!”
Từ Tái Xuân từ chối một cách vô tình.
“Vì tôi phải về rồi. Cũng tại anh không thích tôi ăn bậy bạ bên ngoài.”
“Tại sao là ăn bậy bạ chứ?” Trương Kiêu cảm thấy oan uổng, hắn thực sự mời Từ Tái Xuân ăn đồ ngon mà, chẳng qua không đủ thành ý thôi.
Nhưng, Từ Tái Xuân mặc xác đồ Trương Kiêu mời có ngon hay không, cô dọn dẹp đồ đạc định về nhà.
Trương Kiêu nhìn con vịt nấu chín sắp bay mất, chỉ có thể tung đòn sát thủ.
“Đúng rồi, Trương Nghiêu… là anh cô, bảo tôi tới đón cô.”
Hắn cho rằng sự việc trôi qua gần năm năm, người và việc năm đó đều đi qua, hẳn đã an toàn với hắn.
Song, hắn không ngờ được, vừa trở lại, đã có người tìm hắn.
Hắn biết, nếu bị Trương Nghiêu tìm được, chỉ sợ hắn sẽ gặp phiền phức. Nhưng cứ đi như vậy, hắn thực sự không cam lòng.
Trương Kiêu cũng không ngờ, ở thành phố này lại gặp được bạn gái cũ bên Mỹ của hắn. Vì cô ta, hắn suýt nhiễm AIDS.
Giờ Trương Kiêu thấy người phụ nữ này, cả người đã toát mồ hôi lạnh ròng ròng. Sự khủng bố cô ta đối với hắn tuyệt đối không thua gì Trương Nghiêu.
“Sao cô ở đây?”
Trương Kiêu tránh như tránh rắn rết, ai ngờ người đẹp rắn rết còn tiếp tục quấn lấy không tha.
“Này, bạn cũ gặp lại, không nên đi uống một ly sao?”
Trương Kiêu không muốn uống một ly với cô ta, hắn lạnh lùng từ chối, “Xin lỗi, tôi không rảnh. Còn nữa, chúng ta đã chia tay, sau này cô đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.”
Người đẹp rắn rết họ Chương, phú nhị đại xí nghiệp, bạch phú mỹ tiêu chuẩn. Cô Chương không thèm để ý sự lạnh nhạt của Trương Kiêu chút nào, uống một hớp rượu, cô ta mới nhẹ nhàng nói: “Ai muốn xuất hiện trong cuộc sống của anh chứ… Đúng rồi…” Trước khi đi, cô Chương lại hỏi một câu bất ngờ.
“Nghe nói, anh còn một người em trai, tên Trương Nghiêu gì đó phải không?”
Trương Kiêu cảm thấy có chút không đúng. Hắn biết khát vọng của người đẹp rắn rết đối với đàn ông, cái tên Trương Nghiêu này cũng coi như có mấy phần tư sắc, chẳng biết ở đâu bị người đẹp rắn rết nhìn thấy cũng không đáng lấy làm lạ.
Nếu cô Chương đối phó với Trương Nghiêu, hắn hẳn rất vui vẻ.
Nhưng Trương Kiêu thoáng suy nghĩ, sự chán ghét dành cho cô Chương đã vượt quá bất cứ chuyện gì.
“Cô lại muốn gì đây?”
“Không có gì.” Người đẹp đốt một điếu thuốc, giữa làn khói xanh lượn lờ, cô ta cười hihi nói với Trương Kiêu: “Anh phải giúp tôi tìm được hắn.”
“Dựa vào cái gì?!” Trương Kiêu xù lông, hắn hận nhất giọng điệu ra lệnh này của người đẹp rắn rết.
“Dựa vào cái gì?” Bờ môi đỏ mọng của cô Chương nhếch lên, khẽ vạch một đường cong.
“Chắc là vì một đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa đấy, hahaha.”
Trương Kiêu thực sự chán ghét khoảng thời gian phóng đãng ở nước ngoài của hắn. Mẹ nó, vốn dĩ là chuyện kiếp nào rồi, nhưng tuyệt đối không ngờ là, ác mộng lại xuất hiện trong cuộc sống hắn lần nữa.
Mặc dù hắn và người đẹp rắn rết làm vợ chồng trên giường chưa tới mấy ngày, song với mức độ hiểu biết của hắn về cô ta, chắc chắn sẽ không chịu để yên như vậy.
Cũng may, người rắn rết này không có mắt, coi trọng Trương Nghiêu.
Nghĩ đến Trương Nghiêu bị mặt hàng này quấn lấy, tốt nhất không buông tha, Trương Kiêu thấy hơi hưng phấn.
Chút hưng phấn của Trương Kiêu chấm dứt khi gặp được Từ Tái Xuân. Cũng như bình thường, cô vẫn phát bánh quy ở quảng trường. Nghe nói, dân chúng rất hoan nghênh bánh quy của cô, mỗi ngày đều có rất nhiều người chờ ở đây đợi cô phát bánh quy.
Trương Kiêu phải tốn chút sức mới cướp được hộp bánh quy cuối cùng, đáng tiếc đã hơi nát vụn, bất quá vẫn rất ngon.
Lúc Trương Kiêu chuẩn bị ăn, Từ Tái Xuân từ bên cạnh đi tới, đưa cho Trương Kiêu một hộp bánh quy mới.
“Cho nè.”
Trương Kiêu nhìn hộp bánh con gấu kia, ngây ngẩn cả người.
“Cô để lại cho tôi?”
Từ Tái Xuân gật đầu, “Anh nói anh thích mà, hôm nay có rất nhiều người, tôi thấy anh chưa tới, bèn để lại cho anh một hộp.”
Trương Kiêu nhận hộp bánh, không nói gì.
Từ Tái Xuân phát bánh quy xong, muốn đi. Hôm nay cô và Trương Nghiêu đã hẹn đi ăn mì thịt bò rất ngon ở tiệm đầu phố kia. Nghe nói nơi đó làm ăn rất tốt, mỗi ngày đều nườm nượp người xếp hàng đến ăn.
Trương Nghiêu không đặt được chỗ, bèn đi xếp hàng trước.
Từ Tái Xuân thu dọn một chút, cũng tính chuẩn bị qua đó.
Trước khi đi, Trương Kiêu gọi cô lại.
“Từ Tái Xuân, cô đi đâu thế, tôi đưa cô đi nhé?”
“Không cần đâu.” Từ Tái Xuân không hề gì phất phất tay, “Anh đang đợi tôi ăn mì, tôi đi trước đây.”
Cô gái không có tâm cơ vẫy tay với hắn chào tạm biệt, trở thành một hình ảnh đẹp nhất dưới ánh chiều tà hôm nay.
Mấy ngày sau đó, Trương Kiêu phát hiện mình giống như một tên biến thái vậy, lấm la lấm lét theo sau Từ Tái Xuân. Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Từ Tái Xuân sống như thế nào.
Sau đó, căn cứ vào mấy ngày hắn theo dõi, phát hiện cuộc sống của Từ Tái Xuân tốt hơn hắn nghĩ nhiều.
Tên khốn kiếp Trương Nghiêu này mặc dù có dáng vẻ lãnh đạm, nhưng đối với Từ Tái Xuân không tệ.
Ví dụ như, băng qua đường sẽ nắm tay cô, vui vẻ sẽ xoa đầu cô, còn mua cho cô rất nhiều đồ ăn, song có chút không đúng, lần nào Trương Nghiêu cũng ăn nhiều hơn Từ Tái Xuân.
Thôi, những thứ này không phải trọng điểm.
Trọng điểm chính là Từ Tái Xuân ở bên cạnh Trương Nghiêu luôn luôn cười cực kỳ ngọt ngào.
Nụ cười ngọt ngào ấy, quả thực muốn đâm mù mắc chó Trương Kiêu.
Nếu thời gian có thể quay lại, có lẽ Từ Tái Xuân cũng sẽ cười như thế với hắn.
Trong chớp mắt kia, trong đầu Trương Kiêu xuất hiện vô số ý nghĩ. Mỗi ý nghĩ nào cũng là làm sao đánh đuổi Trương Nghiêu, còn mình sẽ cùng Từ Tái Xuân như chim liền cánh, như cây liền cành.
Quả nhiên hắn không có lòng tự trọng, trước đây người ta bám hắn, hắn châm chọc khiêu khích xem thường cô, nhưng giờ người ta đã sà vào lòng người khác, hắn lại khó chịu.
Một câu thôi, hắn chính là kẻ không có lòng tự trọng điển hình.
Đến lúc cô Chương tiếp tục tìm đến Trương Kiêu, Trương Kiêu bực không chịu nổi, cuối cùng dưới sự cưỡng bức lẫn dụ dỗ của cô Chương, rốt cuộc hắn đồng ý.
“Tôi không rõ nhé, đàn ông trên đời này còn nhiều mà, cô làm gì phải coi trọng Trương Nghiêu thế, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, hắn không phải kẻ dễ chọc…”
“Tôi biết.”
Trên mặt cô Chương thoáng hiện kia chán nản, “Nếu… nhưng, đời người không có chữ nếu.”
Trương Kiêu lắng tai chỉ nghe được phân nửa, hắn bày tỏ hắn ghét nhất loại người nói giữa chừng. Không nhìn thấy hắn sắp phát hiện được một tin tức lớn ư?
Hôm nay Trương Nghiêu đang xem chiến lược quảng bá mỹ thực trên mạng, bỗng nhiên Cố Tây Dương gọi tới.
“Tên khốn kiếp kia tìm được rồi, đúng rồi, mày đoán xem tên khốn kiếp này đi tìm ai?”
“Ai?” Thành thật mà nói, Trương Nghiêu chẳng có hứng thú lắm.
Cố Tây Dương thừa nước đục thả câu đã đủ, bèn cười một trận hohoho giả tạo, “Giờ tao có đủ lý do tin tưởng năm đó mày ăn thiệt trên người phụ nữ. Mày còn nhớ đứa con gái con ông chủ sàn đấm bốc ngầm năm đó không, tên Chương Ngữ gì đó, chính là cô gái luôn thương thầm mày…”
Trương Nghiêu suy nghĩ hồi lâu, bày tỏ chắc chắn không có hứng thú.
Hơn nữa, trong trí nhớ anh căn bản chẳng có người này.
Cố Tây Dương vừa nghe liền biết Trương Nghiêu đã quên sạch. Trong nháy mắt, hắn cũng hơi đồng tình với Chương gì đó. Năm năm trước, Trương Nghiêu còn chưa tới hai mươi tuổi, tuy rằng non nớt, nhưng dáng dấp đẹp trai, ra tay tàn nhẫn, ở sàn boxing ngầm rất được mấy cô mê trai còn chưa mọc đủ lông hoan nghênh.
Song đầu óc thằng nhóc này khác người, con gái người ta trước trước sau sau mua đồ ăn cho hắn, đưa cơm, hỏi han ân cần, nhưng hắn chẳng có chút cảm kích nào.
Cố Tây Dương nhìn còn cảm thấy rất ngược tâm.
Về sau, cô gái đó nghe nói ra nước ngoài du học, thoáng cái mấy năm chả có tin tức gì, thật không ngờ hiện tại lại trở về, còn nhanh chóng biến thành một cô nàng xinh đẹp.
Hắn nhớ khi đó cô ta chỉ là một em gái đeo kính, ai ngờ hiện tại vụt cái, lại biến thành một đại mỹ nhân rồi.
Thực sự không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình.
Bất quá, khiến người ta giật mình hơn là, năm đó cô ta có liên quan với tên côn đồ kia. Hình như tên côn đồ ấy còn tìm cô ta đòi tiền.
Cố Tây Dương thề, hắn không cố ý, nhưng hắn xác thực đã ngửi được ít mùi không bình thường.
Trương Nghiêu suy nghĩ hồi lâu, không nhớ ra cô gái kia, nhưng nghe Cố Tây Dương nói thế, cảm thấy có chút không đúng.
“Mày nói xem, phải chăng năm đó mày từ chối cô ta, cô nàng vì yêu sinh hận, không chiếm được mày bèn hủy diệt mày…”
Thành thật mà nói, Trương Nghiêu cảm thấy xác suất này rất nhỏ. Dù sao năm đó bọn họ còn nhỏ tuổi, Cố Tây Dương nói khi ấy cô gái kia mới lớp 9, con cái nhà ai mới lớp 9 mà đã đầu gấu vậy.
Trương Nghiêu nghĩ nghĩ, trong đầu thoáng hiện một ít bóng người… Có điều anh không nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ cảm thấy có thể còn nguyên nhân khác mà anh không biết thôi.
Bất quá, mặc kệ thế nào, anh chính là muốn biết năm đó rốt cuộc có ân oán hận thù gì nhất định phải tống vào tù, do đó Trương Nghiêu tính tìm hiểu ngọn nguồn, tra ra tất cả.
Nhưng, anh tuyệt đối không ngờ được, anh còn chưa chuẩn bị xuất kích, đối phương đã chủ động tìm tới cửa.
Hơn nữa, chuyện này còn liên lụy đến Từ Tái Xuân.
Trương Kiêu ở nhà, suy nghĩ rất lâu, phải làm sao mới có thể lừa Trương Nghiêu tới đây. Nghĩ đến cuộc vật lộn trước đó của hai người, căn bản Trương Nghiêu không nghe hắn nói bất kỳ lời nào, đã lên trước cho hắn một trận no đòn. Thế này sao làm bạn được, thực sự tan nát cõi lòng mà.
Trương Kiêu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ tới Từ Tái Xuân.
Nếu nói Trương Nghiêu có một nhược điểm, thì nhược điểm đó chắc chắn là Từ Tái Xuân rồi.
Vì vậy, Trương Kiêu quyết định xuống tay từ chỗ Từ Tái Xuân.
Trương Kiêu cố tình chọn thời điểm không có Lư Lạc, giống như trước đây, hắn đi tìm Từ Tái Xuân ăn thử bánh quy. Chẳng qua có khác biệt là, lúc Từ Tái Xuân chuẩn bị rời khỏi, Trương Kiêu đã gọi Từ Tái Xuân lại.
“Cái kia, lúc nào tôi cũng ăn bánh quy của cô hết, tôi mời cô ăn cơm nhé. Ở bên kia đường…”
Trương Kiêu nghĩ, hiện tại Từ Tái Xuân ngốc, trải qua quan sát phát hiện cô là một kẻ tham ăn, muốn lừa một kẻ tham ăn, vậy dễ như trở bàn tay.
Song, hiện thực khốc liệt lần nữa cho Trương Kiêu một đòn.
“Không được!”
Từ Tái Xuân từ chối một cách vô tình.
“Vì tôi phải về rồi. Cũng tại anh không thích tôi ăn bậy bạ bên ngoài.”
“Tại sao là ăn bậy bạ chứ?” Trương Kiêu cảm thấy oan uổng, hắn thực sự mời Từ Tái Xuân ăn đồ ngon mà, chẳng qua không đủ thành ý thôi.
Nhưng, Từ Tái Xuân mặc xác đồ Trương Kiêu mời có ngon hay không, cô dọn dẹp đồ đạc định về nhà.
Trương Kiêu nhìn con vịt nấu chín sắp bay mất, chỉ có thể tung đòn sát thủ.
“Đúng rồi, Trương Nghiêu… là anh cô, bảo tôi tới đón cô.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook