Xuân Ngốc
Chương 17

Trương Nghiêu bị một trận gào khóc huhuhu đánh thức.

Mẹ nó! Ồn chết đi được…

Trương Nghiêu mở mắt, trông thấy một khuôn mặt phóng đại, râu mọc lỏm chỏm, dọa chết người.

“Con rể tốt! Mày tỉnh rồi?!”

Cả người Trương Nghiêu đều đau nhức, nhưng ngực càng đau hơn. Anh vì cứu đồ ngốc Từ Tái Xuân ấy, ngay cả mạng cũng suýt không còn, song tỉnh lại vậy mà chẳng thấy cô đâu, trái lại trông thấy cái mặt mo khủng khiếp của Từ lão hổ kia.

Sau đó, Trương Nghiêu nghĩ tới một chuyện quan trọng khác, mẹ nó, trong lúc anh hôn mê người ghé vào tai anh khóc thút thít đừng nói là Từ lão hổ nhá.

Nghĩ đến một người đàn ông ôm thân thể anh khóc huhuhu, thỉnh thoảng còn lấy drap giường dưới người lau nước mũi, cả người Trương Nghiêu đều không thoải mái.

So với vẻ ngoài yên tĩnh của Trương Nghiêu, Từ lão hổ có vẻ hết sức kích động, duỗi móng vuốt hổ, túm cánh tay Trương Nghiêu dùng sức một hồi, “Con rể tốt? Mày có thể tỉnh rồi! Làm ba mày sợ muốn chết, tao tưởng mày hẻo luôn chứ.”

Mẹ nó! Ông mới hẻo đó! Cả nhà ông đều hẻo!

Trương Nghiêu ở trong lòng phẫn nộ, aizz, toàn thân đều đau nhức.

Khoan đã… Ký ức quay về, lúc anh cứu Từ Tái Xuân gần như bị vùi trong đống đổ nát, chờ chút không thể nào, anh sẽ không tàn phế chứ.

Mặt Trương Nghiêu nhanh chóng trắng bệch, anh suýt chẳng dám nhìn toàn thân anh.

Lúc này Từ lão hổ thông minh một cách hiếm thấy, vỗ vai anh, thiếu chút vỗ cả ngụm máu trong lòng anh ra luôn.

“Yên tâm đi, tứ chi mày hoàn hảo, chẳng có chút vấn đề nào.” Nói xong, ông còn lén lút tiến tới bên tai anh nhẹ nhàng vứt thêm một câu, “Yên tâm, tao còn cố tình kiểm tra cái chân thứ ba cho mày rồi… Yên tâm, rửa sạch xong vẫn dùng được như trước, hohohohoho…”

Kiểm tra…

Rửa…

Trương Nghiêu vô lực giơ tay lên, khẽ nói câu đầu tiên sau khi tỉnh lại.

“Con muốn ở một mình trong chốc lát.”

A a a! Anh cũng muốn khóc! Mẹ nó! Lúc anh mê man, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tại sao anh hoàn toàn không muốn biết chi tiết trong đó.

Cuộc sống an ổn của Trương Nghiêu chưa được bao lâu, người thứ hai bước vào là dì Thái.

Thấy anh đã tỉnh, người phụ nữ mang vẻ mặt Dodge vọt tới, ôm cánh tay anh khóc a a a một trận.

Trương Nghiêu cảm thán, cái nhà này cuối cùng cũng có một người bình thường.

Song dì Thái nhìn anh một cách yêu thương, sâu kín ném một câu.

“Cũng may giữ được khuôn mặt đẹp trai của cậu, nếu không thực sự không bằng chết đi cho rồi!”

“…”

Trương Nghiêu cảm thấy trái tim… hơi bị làm mệt.

Thực ra Trương Nghiêu rất muốn biết sao Từ Tái Xuân không đến thăm anh. Anh không bị hủy dung, cũng không đứt đoạn chân thứ ba, còn cứu được cái mạng ngốc của Từ Tái Xuân, tục ngữ nói, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo[1], Trương Nghiêu đã không thể nào ôm hi vọng việc cảm ơn báo đáp của cô ngốc Từ Tái Xuân này, song xảy ra chuyện rồi, hiện tại anh đang liệt nửa người, mẹ nó, rốt cuộc phải tới thăm anh chút chứ. Chả thèm thăm anh, là sao.

[1] Nguyên văn 滴水之恩, 涌泉相报 nghĩa là: Ân nhận dù chỉ là giọt nước nhưng đền đáp cả suối nước cũng chưa đủ báo ân.

Trương Nghiêu không biết những người khác thế nào, hình như anh rất giỏi tự tưởng tượng, còn suy nghĩ vớ vẩn.

Anh nghĩ tới vạn năm không gặp lỡ đất, nghĩ tới cái nhà trọ hẻo lánh đáng chết đúng lúc sụp đổ, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng anh nghĩ tới Từ Tái Xuân.

Phải chăng Từ Tái Xuân đã khôi phục trí nhớ?

Vì khôi phục trí nhớ, nên lần nữa cắm đầu vào vòng tay ôm ấp của tên khốn Trương Kiêu.

Bằng không, giải thích thế nào khi cô không tới thăm anh, ngay cả con Khoai Tây lười nhất trong nhà cũng tới rồi, sao cô còn chưa đến????

Có lẽ Trương Nghiêu đã nghĩ tới lời giải thích hợp lý nhất.

Khoan đã… Di động đâu! Anh muốn hỏi thăm tên lẳng lơ Trương Kiêu, có phải ở nước ngoài xa xôi còn muốn khoe khoang lẳng lơ ở bên này hay không! Còn nữa… Từ Tái Xuân, em tới đây! Anh đảm bảo không đánh chết em!

Trương Nghiêu ôm một bụng không cam lòng và phẫn nộ ngủ thiếp đi, lúc nửa tỉnh nửa ngủ, lại nghe được âm thanh huhuhu.

Ồn quá.

Lẽ nào Từ lão hổ lại tới khóc tang.

Mẹ nó! Anh vẫn chưa chết mà! Khốn kiếp! Còn có cho người ta sống không!

“Vãi! Ông là con ma nào!”

Con ma kia hình như cũng sợ hết hồn, xoay người lăn xuống giường, còn nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cách di chuyển vụng về ấy, không phải Từ Tái Xuân thì là ai.

Trương Nghiêu âm trầm nhìn bộ dáng đồ ngốc muốn chạy trốn, cười lạnh.

Còn biết tới thăm anh à, mau chóng qua đây, anh tuyệt đối không tức giận!

Quả thực Trương Nghiêu không tức giận, cùng lắm anh thầm muốn bóp véo đồ ngốc ấy thôi.

Nhưng đợi đồ ngốc ấy xoay người nhìn anh, Trương Nghiêu ngẩn người, thì ra đôi mắt tròn xoe hiền lành hiện tại như bị tổ ong vò vẽ đốt vậy, sưng vù.

Thì ra, mấy ngày nay người liên tục khóc thút thít chính là cô.

Quái lạ là, Trương Nghiêu cảm thấy trong lòng thoáng nhói đau. Nhưng giọng anh vẫn cứ thô lỗ, “Mắt em sao thế?”

Từ Tái Xuân che mắt, dường như hơi ngượng ngùng, “Dì Thái… dì Thái nói rất xấu.”

Trương Nghiêu không đổi sắc mặt gật đầu, “Ừ rất xấu.” Khuôn mặt như bánh nướng, quả thực giống y đúc con mèo Snooby trên mạng.

Từ Tái Xuân tủi thân bĩu môi, hình như lại muốn khóc.

Trương Nghiêu thực sự sợ cô cứ tiếp tục khóc vậy sẽ mù mất, bỏ đi, anh không tức giận, ngoắc ngoắc tay, anh gọi Từ Tái Xuân qua.

“Đừng khóc… mắt em còn đau không?”

Nhìn gần, Trương Nghiêu còn phát hiện một chuyện bất thường. Trước đây tay Từ Tái Xuân mũm mĩm, vì thon dài có thịt, mơ hồ còn có ngấn trên mu bàn tay mềm mại. Thời gian trước, Trương Nghiêu không có việc gì làm bèn thích bóp tay Từ Tái Xuân, nhưng hôm nay, tay Từ Tái Xuân bị bó thành xác ướp, mơ hồ có thể thấy cả nước đỏ vàng giao nhau.

Hồi trước anh đánh quyền cũng bị thương, nên rất rõ, đây là biển hiện của tay bị thương nghiêm trọng.

“Tay em bị sao hửm?”

“Không… không sao ạ…”

Từ Tái Xuân nhanh chóng muốn rút tay về, lại bị Trương Nghiêu bắt được.

Anh kéo cô vào lòng, bất chấp Từ Tái Xuân kêu shizz, từ từ mở một tay trong đó ra.

Đợi miếng vải trắng dần dần trở màu vàng, mơ hồ còn thấm cả máu, sắc mặt Trương Nghiêu càng ngày càng sa sầm.

Anh sực nhớ một vài hình ảnh trước khi hôn mê, còn có âm thanh.

Ngọn núi vẫn tiếp tục sạt lỡ, anh bị vùi bên dưới đống gạch đá. Mơ hồ, anh nghe được tiếng kêu khóc tan nát cõi lòng của bé ngốc, còn có lời khuyên của những người khác.

Đừng cứu nữa, hắn chắc chắn chết rồi.

Đi thôi, cô gái, bên này rất nguy hiểm.

Lúc đó anh cũng muốn nói, đừng ở chỗ này nữa, còn chưa xác định cái gì sẽ trượt xuống tiếp, đi thôi, đừng ở đây. Một mình chết dù sao cũng hơn hai người cùng chết.

Về sau, trí nhớ anh dần dần không rõ, chỉ nghe được bên tai vẫn còn tiếng khóc huhuhu, giờ nhìn đôi tay này của Từ Tái Xuân, bỗng nhiên anh sáng tỏ.

Trương Nghiêu ngừng tay, nhẹ nhàng quấn băng gạt về chỗ cũ.

“Không đau sao?”

Từ Tái Xuân shizz một tiếng, tủi thân gật đầu.

Trương Nghiêu cóc đầu cô một cái, khẽ nói, “Em không biết gọi người tới giúp ư? Tay đào thành như vậy?”

Từ Tái Xuân hít hít mũi, lầm bầm, dường như rất oán giận, “Bọn họ hư… không… không cứu anh… em… em nói anh không sao… chắc chắn không có chuyện gì mờ.”

Trương Nghiêu sờ gương mặt vô cùng bầu bĩnh của Từ Tái Xuân, rất lâu mới lên tiếng: “Em đào bao lâu?”

Từ Tái Xuân nghiêng đầu, hình như đang nghiêm túc tự hỏi, “Em… em cũng hổng biết… Sau đó… bọn họ đã giúp em… giúp em…”

Trương Nghiêu không nói gì thêm. Mặc dù anh không tính là người xuất sắc có chỉ số IQ cao nhất, song trải qua quá trình tự tưởng tượng, phần nào cũng hiểu cô bé kia nói gì.

Chắc lúc đó tình huống nguy hiểm, tất cả mọi người thầm muốn chạy trối chết, đâu ai để ý đến anh.

Chỉ có Từ Tái Xuân.

Cô bé ngốc này, ngay cả tìm dụng cụ cũng không biết, lại muốn dùng tay đào anh ra.

Thật là… mẹ nó! Có chút xíu cảm động đó… Giọng anh đều nghẹn ngào mất rồi.

Nhìn tay Từ Tái Xuân băng như xác ướp, Trương Nghiêu hít sâu một hơi, “Anh muốn ăn chút đồ, em kêu dì Thái nấu cho anh được không?”

Từ Tái Xuân híp mắt, gật đầu.

Rất nhanh, một bát cháo thịt nạc hột vịt bắc thảo được bưng tới.

Vận may Trương Nghiêu tốt, chỉ bị gãy chân, tay trái gãy xương, trên người kỳ quái là chẳng bị tổn thương nặng gì, chỉ trầy xước một chút. Do đó rốt cuộc anh có thể tự lo liệu.

Khi dì Thái đưa cháo thịt nạc hột vịt bắc thảo tới không nhịn được mắng Từ Tái Xuân mấy câu.

“Tay con đã thế này còn chạy lung tung cái gì? Mau về ngủ đi!”

Từ Tái Xuân lưu luyến không rời nhìn Trương Nghiêu.

Trương Nghiêu thổi thổi cháo, cuối cùng mở miệng nói: “Dì Thái à, để cô ấy ở lại đi.”

Dường như dì Thái muốn cự tuyệt, nhưng Trương Nghiêu cười ném thêm một câu, “Dì nhìn dáng vẻ cô ấy sẽ ngoan ngoãn trở về ngủ ư… Dì yên tâm, đợi tới giờ, đương nhiên con sẽ bảo cô ấy nghỉ ngơi!”

Dì Thái thoáng do dự, rốt cuộc đồng ý.

“Bất quá, hai đứa không thể chung giường… Bỏ đi, dì đi dời cái giường sopha qua… Nhắc lại lần nữa, không thể chung giường đó…”

Trương Nghiêu cũng bất đắc dĩ, bộ dáng này của anh cho dù chung giường thì có thể làm được gì, dì Thái thực sự tưởng anh đói khát lắm sao, ngay cả trên giường bệnh cũng nhịn không được phát tình à!

Đối với chuyện hai người có thể ngủ chung một phòng, Từ Tái Xuân rất vui vẻ.

Nhanh chóng theo dì Thái ôm gối mình tới.

Trương Nghiêu húp vài ngụm cháo xong, hết đói bụng. Đang chuẩn bị buông xuống, lại phát hiện cô bé ngốc nhìn anh đầy khát vọng.

“Em muốn ăn hả?”

Từ Tái Xuân nuốt một ngụm nước bọt.

“Lên đây ngồi…”

Trương Nghiêu vỗ vỗ giường, thấy Từ Tái Xuân rất do dự, nhưng cô nhớ lời dì Thái.

“Dì Thái nói… Em không thể lên giường…”

“Giờ dì ấy không ở đây.” Trương Nghiêu cười cười, “Lẽ nào em không muốn ăn?”

Nhắc tới ăn, Từ Tái Xuân đặc biệt không biết trung trinh và ranh giới cuối cùng, xoạt xoạt xoạt bò đến bên người Trương Nghiêu.

“Há mồm… Anh đút em… Nếu không thì sao, đôi tay này của em còn có thể ăn thế nào…” Dáng vẻ Từ Tái Xuân gật đầu hệt như mấy con Sóc chó vậy.

Á, cô thích nhất được đút ăn.

Nhất là được anh đút ăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương