Nàng vừa nói xong thì ánh lệ sóng sánh nơi đáy mắt nãy giờ chợt tuôn rơi tí tách.

Yến Nhiễm không đành lòng nhìn nàng thương tâm nên nhỏ nhẹ trấn an: “Hận vốn dĩ là trạng thái cảm xúc bình thường của con người. Nhưng ngươi cần chú ý sức khỏe bản thân nếu không lợi chẳng bù nổi hại đâu.”

Chủ tâm hắn muốn khuyên răn an ủi Hồ phi, nào ngờ hoàn toàn hiểu ngược tâm ý nàng. Nữ nhân xinh đẹp động lòng người vẫn xót xa như trước. Hai hàng nước mắt lã chã: “Ta đâu chỉ hận… Hận y song cũng yêu y… Yêu kẻ đầu sỏ hung ác khiến chúng ta tan cửa nát nhà…”

Yến Nhiễm giật mình. Hắn vội vàng đứng bật dậy, đôi bàn tay chống mạnh xuống bàn tựa hồ bất cứ thời điểm nào cũng sẵn sàng rời khỏi cửa.

Hồ phi thấy nét mắt hắn thay đổi rõ ràng, thâm tâm buồn bã khôn kể. Nàng lập tức lấy tay bưng kín mặt, thấp giọng cầu khẩn: “Xin ngươi đừng nhìn ta như thế… Ta biết bản thân không nên rơi vào tình cảnh này nhưng trái tim đâu chịu theo lý trí…”

Nghe nàng thỉnh cầu bi ai, rốt cuộc Yến Nhiễm dần bình ổn xúc động, đắn đo một lúc rồi cẩn thận hỏi: “Vì sao ngươi yêu hoàng thượng?”

Như trúng bùa mê thuốc lú. Nữ tử thấp giọng trả lời: “Hình như bản tính ta vốn ngưỡng mộ và ỷ lại kẻ mạnh… Nhìn y thống trị nguyên một quốc gia trù phú rộng lớn gấp trăm ngàn lần đại mạc, nhìn vô số người cúi đầu xưng thần trước y… tự dưng ta…”

Thanh âm nàng thấp dần thấp dần rồi bị thay thế bởi một chuỗi âm thanh ho khan kịch liệt. Tận khi giọng nói chỉ mong manh như sợi tơ nhện, nàng tiếp tục kể:

“… Ta rất hận, hận bản thân hạ tiện. Ta từng muốn chết bao lần nhưng y châm biếm ta. Y nói thân thể ta nhơ bẩn nhớp nhúa, dù xuống hoàng tuyền thì tộc nhân cũng chẳng chịu tha thứ… Ta càng hận mình không đủ dũng khí chấm dứt mạng sống… Ấy vậy mà, từ đầu tới cuối ta chưa từng nảy sinh ý nghĩ sẽ thực hiện chuyện gì bất lợi đối với y.”

Đây là loại day dứt yêu hận đan xen mãnh liệt không cách nào tiêu tan, hủy bỏ. Điểm khác biệt duy nhất ở chỗ: yêu vốn tự hình thành, còn hận bị ép phát sinh.

Yêu là con tim tự nguyện nhưng hận cũng chẳng thể cưỡng ép dập tắt.

Trong tích tắc, Yến Nhiễm chợt thấu hiểu nỗi thống khổ của nàng. Loại thống khổ này không cách nào biến mất cũng không thể an ủi, sẻ chia.

“Buông tay đi. Như vậy trái tim ngươi mới thoải mái hơn một chút.” Hắn thở dài, quyết định thốt lên sự thực dễ gây tổn thương sâu sắc: “Tên hoàng đế kia, người y yêu không phải là ngươi. Đừng đau khổ vì hắn.”

“Ta biết! Kỳ thật ta biết hết rồi!”

Tiếng khóc nức nở, thút thít càng ngày càng day dứt: “Dạo gần đây y đang ráo riết tìm người tên Doanh Thu kia. Hôm nay y gọi các ngươi tới là muốn qua các ngươi điều tra thông tin về hắn… Nhưng ta… ta…”

Tuy nàng chưa thổ lộ hết lời song nỗi khổ tâm đã bày tỏ rõ ràng.

Yến Nhiễm ngồi cạnh, cảm thấy như đang cận kề người nữ nhân đã lụi tàn hết hy vọng, một thân cây héo mòn không còn sức sống. Lòng hắn đồng điệu niềm đau xót, tiếc thương.

“Bây giờ ngươi còn cố chấp điều gì…” Hắn thở dài thườn thượt: “Ngươi nói ta thay đổi. Nhưng bản thân người cũng không nên vì một chữ ‘tình’ mà thay đổi nhiều thế chứ?”

“Chỉ một chữ tình? Nói thì đơn giản…” Nàng nhếch khóe môi, cười như không cười, khóc chẳng ra khóc: “Yến nhiễm, suốt hai năm nay ngươi chưa từng trải qua kinh nghiệm giống ta sao? Rốt cuộc điều gì đã khiến ngươi buông tất cả yêu hận?”

Bất ngờ chuyển trọng tâm câu chuyện về phía mình, ***g ngực Yến Nhiễm rung động. Hắn vô thức nhớ lại toàn bộ quá khứ. Đâu ai biết dù thân thể hắn đã hồi phục sau cơn bạo bệnh song trái tim hắn không cách nào chữa lành những tàn dư liên tục lặp lại trong kí ức. Vừa nghĩ tới quãng thời gian vừa thống khổ thương tâm vừa lạnh lẽo đói rét, tâm tư hắn liền hỗn loạn. Hai cánh tay run run chống cạnh bàn, miễn cưỡng mới đỡ nổi đôi chân. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng bên thái dương như trút nước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương