Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu
-
Chương 40
Cùng là Kiền Nguyên năm thứ mười lăm ngày giữa hè đó, ở Kiền Nguyên cung......
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, sấm rền từng trận, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu cuồng phong gào thét, mưa lớn bắt đầu đổ xuống.
Bắc Thần Quang Vũ vội vã từ mã trường chạy về Kiền Nguyên cung, trên tay còn cầm mã tiên quên buông, trên mặt mang theo vài phần tức giận cùng lo lắng.
Thời gian trôi qua, thiếu niên choai choai ngày xưa đã lớn dần, thể trạng cao lớn thon dài, một thân kỵ trang màu tím, quần dài thắt lưng buộc cùng giày da, càng xứng với cái eo nhỏ chân dài của hắn, bất quá bởi vì đi vội, lại mắc mưa, y phục có chút hỗn độn, quần áo ướt bám sát vào trên người hắn, lộ ra đường cong tuyệt đẹp mềm dẻo gầy gò.
Trong tầng mây đen dày đâm ra một tia chớp thật lớn, theo sau, tiếng vang thật lớn vang tận trời.
“Rầm” một tiếng, Bắc Thần Quang Vũ đẩy cửa tẩm điện ra, liếc mắt một cái nam nhân yêu mỵ một thân hắc bào rộng thùng thình đang lười biếng ngồi một cẩm tháp trong tẩm điện góc, vẻ mặt thanh thản, cùng bản thân hổn hển đối lập rõ ràng.
Bắc Thần Quang Vũ phanh một tiếng đóng cửa cửa tẩm điện, lập tức đi đến trước cẩm tháp, cúi người, một tay chống bên cạnh Bắc Thần Mặc Hoàn, một tay nắm cằm y, ánh mắt đen nguy hiểm nheo lại, trầm giọng nói: “Diễm bị thương.”
Con ngươi vàng lợt miễn cưỡng nhìn hắn, Bắc Thần Mặc Hoàn nói: “Ta biết.”
Bắc Thần Quang Vũ nhướng mi, “Thị vệ không cho ta tới gần Hồng Minh cung, nói là mệnh lệnh của ngươi?”
Ngón tay thon dài lau đi bọt nước dính trên thái dương Bắc Thần Quang Vũ, đưa tới bên môi, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi, mỉm cười, Bắc Thần Mặc Hoàn nói: “Định Vân đã qua đó.”
“Cho nên?” Bắc Thần Quang Vũ tận lực xem nhẹ một bàn tay khác của Bắc Thần Mặc Hoàn bắt đầu hạnh kiểm xấu luồn vào vạt áo hắn, nhìn chằm chằm cặp mắt màu vàng lợt kia không rời.
“Vũ Nhi, ta nghĩ ngươi không phải không rõ.” Bắc Thần Mặc Hoàn lười biếng cười khẽ.
Một phen kéo vạt áo Bắc Thần Mặc Hoàn, chụp lấy eo của y, Bắc Thần Quang Vũ đẩy y đến bên cây cột kế cẩm tháp, nghiêng người đè lên, mắt đen nhìn thẳng mắt vàng.
Vóc người của hắn đã sắp đuổi kịp Bắc Thần Mặc Hoàn, này gia tăng cho hắn không ít ưu thế, nhất là lúc đối phó nam nhân như yêu tinh này.
“Ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên đứng mà hảo hảo nói chuyện.” Bắc Thần Quang Vũ híp mắt nói, “Việc này là ngươi an bài?”
Bắc Thần Mặc Hoàn nhướng mi, “Tất cả mọi người biết Diễm chỉ nghe lời ngươi nói, Vũ Nhi.” Hờ hững trần thuật sự thật.
Trầm mặc một lúc lâu, xem như cam chịu.
Bắc Thần Quang Vũ hạ đôi mắt, khe khẽ thở dài, nói: “Ta không hy vọng hắn bị thương.”
“Hắn?” Đôi mắt vàng lợt hiện lên một tia ám trầm, “Ta nghĩ Diễm rất rõ ràng bản thân đang làm gì.”
“Không phải Diễm, ta là nói Mộc Định Vân......” Bắc Thần Quang Vũ giống như bỗng nhiên sáng tỏ gì đó, đầu vừa nhấc, bên môi chậm rãi lộ ra một nụ cười ôn nhu, “...... Ta chỉ là hy vọng hắn có thể được hạnh phúc......”
Bắc Thần Mặc Hoàn mạnh mẽ kéo lấy mái tóc đen nhánh bóng loáng, Bắc Thần Quang Vũ bị đau, bị buộc ngẩng đầu lên, đau đến khóe mắt nổi nước.
“Ngươi làm gì?! Buông tay!” Bắc Thần Quang Vũ đưa tay đẩy vòm ngực cứng rắn rắn chắc kia, lại không thể ngửa về phía sau.
Bắc Thần Mặc Hoàn siết nhanh eo Bắc Thần Quang Vũ, kéo tới gần, đôi mắt vàng lợt một mảnh âm vụ, thấp giọng nói: “Vũ Nhi, ta không thích dáng vẻ ngươi khi nhắc tới hắn...... Phi thường không thích......”
Bắc Thần Quang Vũ cũng ôm lấy eo Bắc Thần Mặc Hoàn, xoay cánh tay y một cái, khiến cho lưng hắn xoay áp vào cái cột, cúi người dính vào phía sau lưng y, đôi mắt đen đã tràn ra cơn tức cùng dã tính, hắn nắm chặt hai tay Bắc Thần Mặc Hoàn, môi dán lỗ tai của y, thở phì phò trầm giọng nói: “Phụ hoàng của ta...... Ngươi đây là đang ghen sao......”
Bắc Thần Mặc Hoàn mặc dù bị áp chế, vẫn nghiêng đầu bắt giữ được môi Bắc Thần Quang Vũ, hung hăng hôn, hồi lâu mới chậm rãi lui lại, đôi mắt màu vàng lợt toát ra tà tứ không kềm chế được, nhẹ thở gấp nói: “Ghen? Không, Vũ Nhi, ta là đang đố kỵ...... Ta đố kỵ hắn...... Cư nhiên cũng có thể có được biểu tình ôn nhu như vậy của ngươi......”
Bắc Thần Quang Vũ cúi đầu dùng miệng cởi đi vạt áo ti bào màu đen đã lỏng ra của Bắc Thần Mặc Hoàn, lộ ra bờ vai màu đồng bóng loáng tinh tế, ôn nhu hôn lên mấy chỗ mẫn cảm quen thuộc, nói: “Bắc Nguyệt vương, loại ý tưởng này của ngươi thật sự là ngu xuẩn......” Nói xong, hung hăng cắn lên vai một cái.
“n......” Bắc Thần Mặc Hoàn đôi mắt khép lại, lông mi đậm run rẩy, gương mặt xinh đẹp toát ra yêu mỵ, nhẹ thở gấp nói, “Vũ Nhi, nếu ngươi lựa chọn hắn, ta cũng sẽ vĩnh viễn giam cầm ngươi ở bên ta......”
Bắc Thần Mặc Hoàn nghiêng đầu, trong đôi mắt vàng lợt là tà tứ bá đạo ánh vào cặp mắt đen kia.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp mắt độc đáo kia, Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhàng cười, nói: “Bắc Thần Mặc Hoàn, ta thật sự không muốn nói cho ngươi......” Hắn từ sau lưng ôm chặt y, thanh âm nhẹ như đang nỉ non nói, “Ta ngay từ đầu đã thích ngươi...... an bài như vậy, ai biết được......”
Bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt đen lấp lánh lưu chuyển vài phần tà khí, ngữ khí thay đổi, “Phụ hoàng bệ hạ, tuy rằng lúc này là Diễm tự chủ trương, bất quá, nếu không có ngươi ngầm đồng ý, hắn sao lớn mật như vậy......” Bắc Thần Quang Vũ dùng mã tiên từ mã trường về quên bỏ xuống trong tay trói cổ tay Bắc Thần Mặc Hoàn ra sau lưng, cười tủm tỉm nói: “Ta cảm thấy...... Hiện tại nhất định phải nói cho ngươi...... Ta, thực, tức, giận.”
Ti bào màu đen đã hở ra, Bắc Thần Mặc Hoàn hai tay bị trói buộc sau lưng, không thể duy trì cân bằng nỗ lực dựa vào vách tường chống đỡ thân thể, tơ lụa từ làn da tinh tế màu đồng chảy xuống, chậm rãi lộ ra tấm lưng duyên dáng rắn chắc, cái eo nhỏ gọn, mông rất tròn kiều đĩnh cùng hai chân thẳng thon dài.
Bắc Thần Quang Vũ ánh mắt làm càn thưởng thức, ngón tay dọc theo đường cong xinh đẹp nơi cột sống chậm rãi trượt, một đường đi đến cái mông rất tròn kiều đĩnh, khiêu khích dao động qua lại, Bắc Thần Mặc Hoàn môi ngước lên, thở phì phò ngửa đầu, phía sau tự nhiên buộc chặt lại.
Đôi mắt đen bốc lên ngọn lửa, Bắc Thần Quang Vũ từ sau lưng ôm y, nhẹ nhàng cắn nhẹ mạch đập ấm áp nảy lên trên cổ, một tay lướt đến trước ngực Bắc Thần Mặc Hoàn, vuốt ve đùa giỡn thù du đứng thẳng, một tay tìm được chỗ nóng phía dưới kia, cầm lấy, ngón cái nhẹ nhàng lướt lên linh khẩu cực hạn mẫn cảm, bức bách nó chậm nhỏ ra một giọt lệ dịch.
“A...... n......” Bắc Thần Mặc Hoàn gương mặt xinh đẹp yêu mị toát ra thống khổ cùng quyến rũ bị làm nhục, hắn tựa đầu ra sau dựa vào bả vai Bắc Thần Quang Vũ, hô hấp nóng rực phất qua tai y, cái mông chậm rãi cọ vào thắt lưng Bắc Thần Quang Vũ, cho đến khi Bắc Thần Quang Vũ giữ chặt hai bên hông của y, cách vải dệt đưa thứ cứng rắn của y hung hăng để tại nơi hình cung.
“Phụ hoàng của ta......” Đôi mắt đen ám trầm giống như hồ sâu, Bắc Thần Quang Vũ vươn đầu lưỡi liếm lỗ tai Bắc Thần Mặc Hoàn, giọng nói khàn khàn, “Ngươi đây là đang mời ta sao?”
Nói xong, giữ chặt cánh tay Bắc Thần Mặc Hoàn quay y lại, hôn lên đôi môi mang theo tà khí tươi cười câu dẫn kia, tách hàm răng ra, mút thật sâu, hai lưỡi dây dưa.
Hồi lâu, hai mối mới chậm rãi tách ra, hô hấp sớm hỗn loạn. Mắt đen khiêu khích ánh vào mắt vàng, mắt vàng chậm rãi toát ra yêu mỵ cùng tà tứ.
Bắc Thần Quang Vũ đưa tay ra, đẩy Bắc Thần Mặc Hoàn lên cẩm tháp.
Đôi mắt vàng lợt lưu chuyển mị hoặc cùng ***, làm càn nhìn Bắc Thần Quang Vũ cởi đi y phục trên người, chậm rãi lộ ra thân thể xinh đẹp trắng nõn mềm dẻo.
Bắc Thần Quang Vũ đi đến bên cẩm tháp, cúi người đè lên Bắc Thần Mặc Hoàn, làn da nóng cháy của hai người dán vào nhau, cũng không chịu được phát ra rên rỉ trầm thấp. Tay hắn dao động trên làn da tinh tế màu đồng, xúc cảm trong tay mềm dẻo mà rắn chắc, chậm rãi phác hoạ đường cong duyên dáng, đôi mắt đen toát ra *** cùng dã khí nồng đậm, hắn mở miệng ngậm lấy thù du đỏ tươi gắng gượng, liếm mút cắn.
“n......” Bắc Thần Mặc Hoàn tay bị trói chặt sau người, tư thế như vậy làm cho vòm ngực hắn bị bắt nâng lên dâng chính mình đưa đến miệng Bắc Thần Quang Vũ.
“Không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi......” Bắc Thần Quang Vũ khàn khàn nói, môi chậm rãi trượt xuống, đầu lưỡi thấm ướt vẽ lên thắt lưng mềm dẻo rắn chắc, đôi mắt đen mê muội thưởng thức biểu tình yêu mỵ bên trong tình mê của nam nhân dưới thân, lén lút vương tay cầm lấy thứ nóng rực kiên quyết kia, xấu xa hờ hững nhẹ nhàng trêu chọc.
Bắc Thần Mặc Hoàn hít thật sâu một hơi, muốn giãy lại bất đắc dĩ hai tay bị trói, khát vọng dục vọng được bình ổn, nhưng không cách nào như nguyện, hắn khàn khàn rên rỉ nói: “Vũ Nhi......”
Nguyên lai có thể như vậy nắm lấy nam nhân này trong tay. Thật cao hứng hôm nay phát hiện tác dụng của mã tiên trên người, Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi lộ ra tươi cười đắc ý, đôi mắt đen đổ ra quang hoa lung linh. Hắn từ bên cẩm tháp lấy ra thuốc cao hương thơm ngát bốn phía, cúi đầu ở bên tai Bắc Thần Mặc Hoàn trêu tức mà ngả ngớn nói: “Muốn ta thỏa mãn ngươi, hôm nay phải gọi ta là chủ nhân......”
Vươn đầu lưỡi cuốn vành tai mượt mà kia vào trong miệng, vừa lòng cảm giác được nam nhân dưới thân run rẩy phát ra một tiếng than nhẹ, Bắc Thần Quang Vũ lấy thuốc cao, nhẹ nhàng thoa lên cái mông kiều đĩnh......
Bắc Thần Mặc Hoàn thế nhưng cực kỳ nghe lời, gương mặt xinh đẹp gợi cảm mà yêu mị, đôi mắt vàng lợt khép hờ, lông mi nồng đậm nhẹ nhàng rung động, đôi môi khẽ nhếch nhẹ nhàng thở, tựa hồ đang chờ đợi được tiến vào. Bắc Thần Quang Vũ tâm mềm nhũn, dừng lại yêu thương hôn hôn cặp mắt xinh đẹp kia.
“Chủ nhân?” Ánh mắt vàng lợt bỗng nhiên mở ra, Bắc Thần Mặc Hoàn bên môi gợi lên ý cười tà tứ.
Bắc Thần Quang Vũ giật mình, rất nhanh trong lòng đột ngột cảnh giác, phản ứng được, động tác vẫn là đã muộn một bước.
Hắn cảm thấy bàn tay luôn lạnh lẻo ấy nắm lấy tay hắn, chậm rãi từ sau lưng Bắc Thần Mặc Hoàn vươn ra, bàn tay phải hai người nắm nhau, mang theo một cây mã tiên.
“Ngươi......” Không biết Bắc Thần Mặc Hoàn làm thế nào cởi mã tiên ra, chỉ trách bản thân quá sơ ý, sớm nên biết nam nhân này không phải dễ dàng đối phó như vậy, không phải sao? Bắc Thần Quang Vũ tức giận trừng mắt cặp mắt vàng lợt kia giờ phút này đang trêu tức nhìn hắn.
Bắc Thần Mặc Hoàn khống chế thắt lưng mềm dẻo gầy gò của Bắc Thần Quang Vũ, dùng sức động thân, thứ nóng rực của hai người giống như va chạm phát ra tia lửa, khoái cảm như dòng điện chạy qua, thân thể đều kịch liệt rung động.
“n...... Vũ Nhi......” Bắc Thần Mặc Hoàn tà tứ cười, khàn khàn nói, “Trò chơi bắt đầu rồi......”
Hết chương thứ bốn mươi
———–Toàn văn hoàn———–
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, sấm rền từng trận, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu cuồng phong gào thét, mưa lớn bắt đầu đổ xuống.
Bắc Thần Quang Vũ vội vã từ mã trường chạy về Kiền Nguyên cung, trên tay còn cầm mã tiên quên buông, trên mặt mang theo vài phần tức giận cùng lo lắng.
Thời gian trôi qua, thiếu niên choai choai ngày xưa đã lớn dần, thể trạng cao lớn thon dài, một thân kỵ trang màu tím, quần dài thắt lưng buộc cùng giày da, càng xứng với cái eo nhỏ chân dài của hắn, bất quá bởi vì đi vội, lại mắc mưa, y phục có chút hỗn độn, quần áo ướt bám sát vào trên người hắn, lộ ra đường cong tuyệt đẹp mềm dẻo gầy gò.
Trong tầng mây đen dày đâm ra một tia chớp thật lớn, theo sau, tiếng vang thật lớn vang tận trời.
“Rầm” một tiếng, Bắc Thần Quang Vũ đẩy cửa tẩm điện ra, liếc mắt một cái nam nhân yêu mỵ một thân hắc bào rộng thùng thình đang lười biếng ngồi một cẩm tháp trong tẩm điện góc, vẻ mặt thanh thản, cùng bản thân hổn hển đối lập rõ ràng.
Bắc Thần Quang Vũ phanh một tiếng đóng cửa cửa tẩm điện, lập tức đi đến trước cẩm tháp, cúi người, một tay chống bên cạnh Bắc Thần Mặc Hoàn, một tay nắm cằm y, ánh mắt đen nguy hiểm nheo lại, trầm giọng nói: “Diễm bị thương.”
Con ngươi vàng lợt miễn cưỡng nhìn hắn, Bắc Thần Mặc Hoàn nói: “Ta biết.”
Bắc Thần Quang Vũ nhướng mi, “Thị vệ không cho ta tới gần Hồng Minh cung, nói là mệnh lệnh của ngươi?”
Ngón tay thon dài lau đi bọt nước dính trên thái dương Bắc Thần Quang Vũ, đưa tới bên môi, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi, mỉm cười, Bắc Thần Mặc Hoàn nói: “Định Vân đã qua đó.”
“Cho nên?” Bắc Thần Quang Vũ tận lực xem nhẹ một bàn tay khác của Bắc Thần Mặc Hoàn bắt đầu hạnh kiểm xấu luồn vào vạt áo hắn, nhìn chằm chằm cặp mắt màu vàng lợt kia không rời.
“Vũ Nhi, ta nghĩ ngươi không phải không rõ.” Bắc Thần Mặc Hoàn lười biếng cười khẽ.
Một phen kéo vạt áo Bắc Thần Mặc Hoàn, chụp lấy eo của y, Bắc Thần Quang Vũ đẩy y đến bên cây cột kế cẩm tháp, nghiêng người đè lên, mắt đen nhìn thẳng mắt vàng.
Vóc người của hắn đã sắp đuổi kịp Bắc Thần Mặc Hoàn, này gia tăng cho hắn không ít ưu thế, nhất là lúc đối phó nam nhân như yêu tinh này.
“Ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên đứng mà hảo hảo nói chuyện.” Bắc Thần Quang Vũ híp mắt nói, “Việc này là ngươi an bài?”
Bắc Thần Mặc Hoàn nhướng mi, “Tất cả mọi người biết Diễm chỉ nghe lời ngươi nói, Vũ Nhi.” Hờ hững trần thuật sự thật.
Trầm mặc một lúc lâu, xem như cam chịu.
Bắc Thần Quang Vũ hạ đôi mắt, khe khẽ thở dài, nói: “Ta không hy vọng hắn bị thương.”
“Hắn?” Đôi mắt vàng lợt hiện lên một tia ám trầm, “Ta nghĩ Diễm rất rõ ràng bản thân đang làm gì.”
“Không phải Diễm, ta là nói Mộc Định Vân......” Bắc Thần Quang Vũ giống như bỗng nhiên sáng tỏ gì đó, đầu vừa nhấc, bên môi chậm rãi lộ ra một nụ cười ôn nhu, “...... Ta chỉ là hy vọng hắn có thể được hạnh phúc......”
Bắc Thần Mặc Hoàn mạnh mẽ kéo lấy mái tóc đen nhánh bóng loáng, Bắc Thần Quang Vũ bị đau, bị buộc ngẩng đầu lên, đau đến khóe mắt nổi nước.
“Ngươi làm gì?! Buông tay!” Bắc Thần Quang Vũ đưa tay đẩy vòm ngực cứng rắn rắn chắc kia, lại không thể ngửa về phía sau.
Bắc Thần Mặc Hoàn siết nhanh eo Bắc Thần Quang Vũ, kéo tới gần, đôi mắt vàng lợt một mảnh âm vụ, thấp giọng nói: “Vũ Nhi, ta không thích dáng vẻ ngươi khi nhắc tới hắn...... Phi thường không thích......”
Bắc Thần Quang Vũ cũng ôm lấy eo Bắc Thần Mặc Hoàn, xoay cánh tay y một cái, khiến cho lưng hắn xoay áp vào cái cột, cúi người dính vào phía sau lưng y, đôi mắt đen đã tràn ra cơn tức cùng dã tính, hắn nắm chặt hai tay Bắc Thần Mặc Hoàn, môi dán lỗ tai của y, thở phì phò trầm giọng nói: “Phụ hoàng của ta...... Ngươi đây là đang ghen sao......”
Bắc Thần Mặc Hoàn mặc dù bị áp chế, vẫn nghiêng đầu bắt giữ được môi Bắc Thần Quang Vũ, hung hăng hôn, hồi lâu mới chậm rãi lui lại, đôi mắt màu vàng lợt toát ra tà tứ không kềm chế được, nhẹ thở gấp nói: “Ghen? Không, Vũ Nhi, ta là đang đố kỵ...... Ta đố kỵ hắn...... Cư nhiên cũng có thể có được biểu tình ôn nhu như vậy của ngươi......”
Bắc Thần Quang Vũ cúi đầu dùng miệng cởi đi vạt áo ti bào màu đen đã lỏng ra của Bắc Thần Mặc Hoàn, lộ ra bờ vai màu đồng bóng loáng tinh tế, ôn nhu hôn lên mấy chỗ mẫn cảm quen thuộc, nói: “Bắc Nguyệt vương, loại ý tưởng này của ngươi thật sự là ngu xuẩn......” Nói xong, hung hăng cắn lên vai một cái.
“n......” Bắc Thần Mặc Hoàn đôi mắt khép lại, lông mi đậm run rẩy, gương mặt xinh đẹp toát ra yêu mỵ, nhẹ thở gấp nói, “Vũ Nhi, nếu ngươi lựa chọn hắn, ta cũng sẽ vĩnh viễn giam cầm ngươi ở bên ta......”
Bắc Thần Mặc Hoàn nghiêng đầu, trong đôi mắt vàng lợt là tà tứ bá đạo ánh vào cặp mắt đen kia.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp mắt độc đáo kia, Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhàng cười, nói: “Bắc Thần Mặc Hoàn, ta thật sự không muốn nói cho ngươi......” Hắn từ sau lưng ôm chặt y, thanh âm nhẹ như đang nỉ non nói, “Ta ngay từ đầu đã thích ngươi...... an bài như vậy, ai biết được......”
Bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt đen lấp lánh lưu chuyển vài phần tà khí, ngữ khí thay đổi, “Phụ hoàng bệ hạ, tuy rằng lúc này là Diễm tự chủ trương, bất quá, nếu không có ngươi ngầm đồng ý, hắn sao lớn mật như vậy......” Bắc Thần Quang Vũ dùng mã tiên từ mã trường về quên bỏ xuống trong tay trói cổ tay Bắc Thần Mặc Hoàn ra sau lưng, cười tủm tỉm nói: “Ta cảm thấy...... Hiện tại nhất định phải nói cho ngươi...... Ta, thực, tức, giận.”
Ti bào màu đen đã hở ra, Bắc Thần Mặc Hoàn hai tay bị trói buộc sau lưng, không thể duy trì cân bằng nỗ lực dựa vào vách tường chống đỡ thân thể, tơ lụa từ làn da tinh tế màu đồng chảy xuống, chậm rãi lộ ra tấm lưng duyên dáng rắn chắc, cái eo nhỏ gọn, mông rất tròn kiều đĩnh cùng hai chân thẳng thon dài.
Bắc Thần Quang Vũ ánh mắt làm càn thưởng thức, ngón tay dọc theo đường cong xinh đẹp nơi cột sống chậm rãi trượt, một đường đi đến cái mông rất tròn kiều đĩnh, khiêu khích dao động qua lại, Bắc Thần Mặc Hoàn môi ngước lên, thở phì phò ngửa đầu, phía sau tự nhiên buộc chặt lại.
Đôi mắt đen bốc lên ngọn lửa, Bắc Thần Quang Vũ từ sau lưng ôm y, nhẹ nhàng cắn nhẹ mạch đập ấm áp nảy lên trên cổ, một tay lướt đến trước ngực Bắc Thần Mặc Hoàn, vuốt ve đùa giỡn thù du đứng thẳng, một tay tìm được chỗ nóng phía dưới kia, cầm lấy, ngón cái nhẹ nhàng lướt lên linh khẩu cực hạn mẫn cảm, bức bách nó chậm nhỏ ra một giọt lệ dịch.
“A...... n......” Bắc Thần Mặc Hoàn gương mặt xinh đẹp yêu mị toát ra thống khổ cùng quyến rũ bị làm nhục, hắn tựa đầu ra sau dựa vào bả vai Bắc Thần Quang Vũ, hô hấp nóng rực phất qua tai y, cái mông chậm rãi cọ vào thắt lưng Bắc Thần Quang Vũ, cho đến khi Bắc Thần Quang Vũ giữ chặt hai bên hông của y, cách vải dệt đưa thứ cứng rắn của y hung hăng để tại nơi hình cung.
“Phụ hoàng của ta......” Đôi mắt đen ám trầm giống như hồ sâu, Bắc Thần Quang Vũ vươn đầu lưỡi liếm lỗ tai Bắc Thần Mặc Hoàn, giọng nói khàn khàn, “Ngươi đây là đang mời ta sao?”
Nói xong, giữ chặt cánh tay Bắc Thần Mặc Hoàn quay y lại, hôn lên đôi môi mang theo tà khí tươi cười câu dẫn kia, tách hàm răng ra, mút thật sâu, hai lưỡi dây dưa.
Hồi lâu, hai mối mới chậm rãi tách ra, hô hấp sớm hỗn loạn. Mắt đen khiêu khích ánh vào mắt vàng, mắt vàng chậm rãi toát ra yêu mỵ cùng tà tứ.
Bắc Thần Quang Vũ đưa tay ra, đẩy Bắc Thần Mặc Hoàn lên cẩm tháp.
Đôi mắt vàng lợt lưu chuyển mị hoặc cùng ***, làm càn nhìn Bắc Thần Quang Vũ cởi đi y phục trên người, chậm rãi lộ ra thân thể xinh đẹp trắng nõn mềm dẻo.
Bắc Thần Quang Vũ đi đến bên cẩm tháp, cúi người đè lên Bắc Thần Mặc Hoàn, làn da nóng cháy của hai người dán vào nhau, cũng không chịu được phát ra rên rỉ trầm thấp. Tay hắn dao động trên làn da tinh tế màu đồng, xúc cảm trong tay mềm dẻo mà rắn chắc, chậm rãi phác hoạ đường cong duyên dáng, đôi mắt đen toát ra *** cùng dã khí nồng đậm, hắn mở miệng ngậm lấy thù du đỏ tươi gắng gượng, liếm mút cắn.
“n......” Bắc Thần Mặc Hoàn tay bị trói chặt sau người, tư thế như vậy làm cho vòm ngực hắn bị bắt nâng lên dâng chính mình đưa đến miệng Bắc Thần Quang Vũ.
“Không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi......” Bắc Thần Quang Vũ khàn khàn nói, môi chậm rãi trượt xuống, đầu lưỡi thấm ướt vẽ lên thắt lưng mềm dẻo rắn chắc, đôi mắt đen mê muội thưởng thức biểu tình yêu mỵ bên trong tình mê của nam nhân dưới thân, lén lút vương tay cầm lấy thứ nóng rực kiên quyết kia, xấu xa hờ hững nhẹ nhàng trêu chọc.
Bắc Thần Mặc Hoàn hít thật sâu một hơi, muốn giãy lại bất đắc dĩ hai tay bị trói, khát vọng dục vọng được bình ổn, nhưng không cách nào như nguyện, hắn khàn khàn rên rỉ nói: “Vũ Nhi......”
Nguyên lai có thể như vậy nắm lấy nam nhân này trong tay. Thật cao hứng hôm nay phát hiện tác dụng của mã tiên trên người, Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi lộ ra tươi cười đắc ý, đôi mắt đen đổ ra quang hoa lung linh. Hắn từ bên cẩm tháp lấy ra thuốc cao hương thơm ngát bốn phía, cúi đầu ở bên tai Bắc Thần Mặc Hoàn trêu tức mà ngả ngớn nói: “Muốn ta thỏa mãn ngươi, hôm nay phải gọi ta là chủ nhân......”
Vươn đầu lưỡi cuốn vành tai mượt mà kia vào trong miệng, vừa lòng cảm giác được nam nhân dưới thân run rẩy phát ra một tiếng than nhẹ, Bắc Thần Quang Vũ lấy thuốc cao, nhẹ nhàng thoa lên cái mông kiều đĩnh......
Bắc Thần Mặc Hoàn thế nhưng cực kỳ nghe lời, gương mặt xinh đẹp gợi cảm mà yêu mị, đôi mắt vàng lợt khép hờ, lông mi nồng đậm nhẹ nhàng rung động, đôi môi khẽ nhếch nhẹ nhàng thở, tựa hồ đang chờ đợi được tiến vào. Bắc Thần Quang Vũ tâm mềm nhũn, dừng lại yêu thương hôn hôn cặp mắt xinh đẹp kia.
“Chủ nhân?” Ánh mắt vàng lợt bỗng nhiên mở ra, Bắc Thần Mặc Hoàn bên môi gợi lên ý cười tà tứ.
Bắc Thần Quang Vũ giật mình, rất nhanh trong lòng đột ngột cảnh giác, phản ứng được, động tác vẫn là đã muộn một bước.
Hắn cảm thấy bàn tay luôn lạnh lẻo ấy nắm lấy tay hắn, chậm rãi từ sau lưng Bắc Thần Mặc Hoàn vươn ra, bàn tay phải hai người nắm nhau, mang theo một cây mã tiên.
“Ngươi......” Không biết Bắc Thần Mặc Hoàn làm thế nào cởi mã tiên ra, chỉ trách bản thân quá sơ ý, sớm nên biết nam nhân này không phải dễ dàng đối phó như vậy, không phải sao? Bắc Thần Quang Vũ tức giận trừng mắt cặp mắt vàng lợt kia giờ phút này đang trêu tức nhìn hắn.
Bắc Thần Mặc Hoàn khống chế thắt lưng mềm dẻo gầy gò của Bắc Thần Quang Vũ, dùng sức động thân, thứ nóng rực của hai người giống như va chạm phát ra tia lửa, khoái cảm như dòng điện chạy qua, thân thể đều kịch liệt rung động.
“n...... Vũ Nhi......” Bắc Thần Mặc Hoàn tà tứ cười, khàn khàn nói, “Trò chơi bắt đầu rồi......”
Hết chương thứ bốn mươi
———–Toàn văn hoàn———–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook